Chapter 9: ...VÀ HOA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ ba.

Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ. Nó trong lành và tinh khiết đến lạ, giống như những tia nắng đến sau cơn mưa rào nặng hạt, dễ mang cho con người một niềm vui nho nhỏ và cảm thấy yêu đời khi nhìn thấy. Ky thức giấc, anh đang nằm trên chiếc giường trắng, trong một căn phòng bốn bề tường trắng, và chân anh cũng đang quấn một lớp băng trắng muốt. Bệnh viện...

Chiều hôm qua: Sau khi mọi thứ đã ổn. Haruko và Yuu giúp Han và Ky cầm máu, còn Jin thì cõng Leo, vết đạn của Leo có vẻ lệch trên tim nên Leo vẫn còn tỉnh suốt chứng kiến mọi chuyện. Ba người không bị thương nhanh chóng đưa ba người bị thương ra chiếc xe hơi của Han. Bà lái xe đến bệnh viện. Han thì được may vết thương ở tay, và băng bó khá nhẹ nhàng. Ky và Leo phải lên bàn mổ để phẫu thuật lấy viên đạn ra ngay... Ca mổ diễn ra khoảng một tiếng, xong hai người được đưa đến hai phòng riêng cạnh nhau. Còn Han sau khi nghe tin anh đã ổn thì cũng đã rời bệnh viện đi đâu đó...

............

Anh nằm hồi tưởng về mọi chuyện vừa qua, thật đúng là một quãng thời gian mà anh sẽ không bao giờ quên được. Chỉ trong vỏn vẹn chín ngày, quá nhiều sự việc đã xảy ra: từ lúc Yuu đến nhà anh, cho đến trận thư hùng ngày hôm qua. Tất cả như một thước phim diễn ra trong đầu anh. Cuộc sống vốn dĩ không nên quá tươi đẹp, mà nó cần một chút sóng gió, gian truân, vì nếu không, con người sẽ không thể cảm nhận và quý giá những giây phút bình yên, biết yêu thương người khác và tự khắc lên cho mình những dấu ấn đẹp đáng nhớ trong đời... Bất giác, anh mỉm cười...

Về phần Han, có vẻ như sau vụ việc vừa qua, ông đã nhận ra sai lầm của mình. Suốt đêm qua ông đã nghĩ mãi về chuyện này, tự dằn vặt mình đã quá mù quáng bởi thù hận, đến độ ông đã bắn thằng cháu của mình, mà còn đòi giết người yêu của nó, nếu anh chết, ông biết nói sao với anh chị mình, còn nếu cậu chết, Ky sẽ hận ông đến mức nào...

Ky quay sang cửa khi nghe tiếng động, là Han. Ông vừa mở cửa bước vào, thấy anh đã thức, ông đến bên giường anh:

-Cháu ổn chứ?

-Cháu ổn, còn chú?

-Lo gì mấy thứ vặt vãnh này. – Ông nói khi nhìn vào cánh tay băng bó của mình. – Hai mẹ con đâu rồi?

-Họ đã ở đây suốt đêm qua, họ vừa mới về nhà cháu tắm rửa và mang ít đồ đạc đến.

-Uh... Chú... xin lỗi đã bắn cháu, Ky.

-Không sao đâu ạ, giờ chú đã nhận ra rồi, chuyện cũ coi như gác lại hết. – Anh cười

-Ky, nếu có gặp họ thì hãy nhắn giúp ta, rằng ta xin lỗi hai mẹ con họ. Ta sẽ rời khỏi đây một thời gian.

-Chú định đi đâu?

-Đi nghỉ dưỡng, ta cần một khoảng thời gian yên tĩnh để bình tâm lại...

-Dạ... mà, cháu nghĩ chú nên trực tiếp nói với họ.

Ông nhìn Ky, anh đá mắt về phía cửa, nơi mà hai con người quen thuộc vừa bước vào. Ông quay sang, không nói gì. Haruko hòa nhã đến hỏi thăm:

-Chào Han, vết thương của ông sao rồi?

-Cám ơn, tôi ổn. Tôi đáng bị gấp trăm ngàn lần như vầy. – Ông lại nhìn vào cánh tay.

-Đừng nói vậy, ai cũng có lúc sai lầm mà, cái tốt là kịp thời nhận ra mà sửa chửa.

-Uh, Yuu – Ông quay sang gọi cậu đang xếp mấy quả trái cây vừa đem tới, nhìn vào miếng băng trên má cậu mà vết thương ở đó do ông gây ra.

-Dạ, chú?

-Cho ta xin lỗi.

-Dạ, không sao đâu chú Han. Chú đừng bận tâm.

-Uh, cảm ơn cháu.

-Ông có dự định gì trong tương lai không? – Haruko hỏi thăm dò.

-Tôi sẽ về quê, sống một cuộc sống yên bình, lánh khỏi chốn giang hồ. – Đoạn Han nói với bà.

-Vậy cũng tốt, ông định khi nào đi?

-Chắc ít hôm nữa, đợi Ky khỏe lại đã.

-Uh, nhưng mà... trước khi ông đi, tôi nghĩ ta có chuyện cần bàn đấy.

-Chuyện gì?

Haruko không trả lời, tiếng đến bên giường Ky đang nằm, Yuu cũng đang gọt vỏ mấy quả táo, cậu biết bà sắp nói gì. Bà hỏi Ky:

-Ky, chuyện cháu nói tối qua là sao?

Anh thoáng bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trả lời bà với ánh mắt cương nghị:

-Dạ, là thật ạ!

-Cháu yêu Yuu?

-Dạ, Chú Han, cô Haruko, cháu yêu Yuu!

-Thật lòng?

-Thật lòng!

-Bà hỏi thừa quá Haruko! Không thật thì nó mang đầu đến cứu hai người làm gì. – Han nói đùa.

-À, phải phải, ta lẩm cẩm quá.

-Vậy, chú với cô, hai người có... – Anh ngập ngừng.

-Cô cũng đã bất ngờ, nhưng không bất ngờ lắm, vì cô đã nghi ngờ từ khi còn ở nhà cháu rồi. Nó là con trai duy nhất của cô – Đoạn bà xoa đầu Yuu đang đứng im bên cạnh nãy giờ – Cô đã muốn nó có một gia đình vợ con bình thường như bao người khác, nhưng có lẻ ông trời đã cho nó một tâm hồn khác, nên cô cũng không thể làm gì... Mà đặt biệt là cháu, nếu là ai khác có lẽ cô đã ngăn cấm, nhưng kể từ lúc cháu xông vào căn phòng, cô đã tin tưởng...

-Cám ơn cô... – Mắt Ky như có nắng.

-Ta nghĩ ta có thể an tâm giao nó cho cháu rồi. – Bà cười.

-Hình như tôi chết rồi hay sao mà không ai hỏi ý kiến tôi thế? – Han lên tiếng.

-Ấy, quên mất, xin lỗi Han. Vậy ông có... có chấp nhận cho hai đứa nó không?

-Hai đứa con trai yêu nhau à? Đúng là chuyện lạ đời. – Ông nói, vẻ mặt hết sức hình sự.

Cả ba người im lặng khi nghe câu nói đó, một nỗi thất vọng hay hụt hẫng dâng lên trong lòng. Han nói tiếp:

-Nhưng ta thích những chuyện lạ – Ông cười khà khà – Ta chấp nhận!

-Lão già chết tiệt!! Làm mất hồn! – Haruko cằn nhằn.

Anh và cậu lúc này vui ra mặt, một phần vì sự đùa giỡn của ông chú. Họ nhìn nhau cười.

-Ky, ta không biết bố mẹ cháu nghĩ gì về điều này, cháu có định cho họ biết không?

-Ơ... Bây giờ thì chưa ạ. Đợi đến khi chúng cháu sẵn sàng, sẽ thưa bố mẹ sau.

-Uh, vậy cũng được, có gì ta sẽ giúp cháu bưng bít chuyện này, và khi cần thì ta nói giúp cháu một tiếng. – Ông nháy mắt.

-Haha, cám ơn chú Han! Chú là số một! – Anh cười tươi hết cỡ, cậu và bà cũng vui lây.

-Hai đứa có muốn tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, coi như một là mừng tai qua nạn khỏi, hai là mừng chúng ta trở thành người một nhà. Có thể xem như lễ cưới cũng được.

-Sao bà bạo quá vậy? – Han quay sang.

-Ông mới biết à? – Bà hất mặt.

-Thật ạ? Được không cô chú? – Anh mừng rỡ.

-Có gì mà không được, miễn là hai đứa thích. Con thấy sao Yuu?

-Con thích lắm ạ!!

-Uh, vậy được rồi, Ky, cháu lo dưỡng thương đi, mọi việc cứ để cô chú lo. – Bà quay sang Han – Thôi, tôi với ông ra ngoài ăn sáng, sẵn tính chuyện đó luôn. Tạm biệt hai đứa!!

Nói rồi bà kéo Han ra, trả lại không gian riêng cho hai người.

.................

Ky vẫn đang nằm trên giường bệnh, còn cậu thì ngồi bên cạnh gọt trái cây. Khung cảnh một buổi sáng thanh tươi không còn gì đẹp hơn.

-Không ngờ mọi thứ lại trở nên tốt đẹp như vầy Yuu nhỉ?

-Uh – Cậu đưa cho anh một miếng táo đã gọt.

-Vậy là em không phải đi nước ngoài nữa rồi.

-Không, em vẫn đi.

-HẢ?!!! S.. Sao.. Tại sao...

-Vì mẹ bắt đi, ở bên đó tốt hơn... – Cậu nói tỉnh bơ.

Ky tiu ngỉu, sắc mặt khó coi vô cùng, miệng còn gặm miếng táo không buồn nhai. Trông buồn cười chết được:

-Hahaha, em đùa đấy, trông anh ngốc quá!

-Cái gì!? Dám đem anh ra đùa giỡn à? Anh ... anh giận!!

-Thôi nào! Em xin lỗi.

-Bắt đền đi!

-Đền gì nè?

-Hôn anh! – Ky nhắm mắt, chờ đợi.

-Hm... – Cậu chồm lên đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.- Được chưa?

-Hì hì, được rồi. À mà Yuu này, em đã nói gì với mẹ sáng nay vậy?

-À... chuyện đó...

*Flashback*

Hai mẹ con về nhà Ky lúc sáng sớm.

Sau khi tắm táp sạch sẽ, bà gọi Yuu đến ngồi chỗ sofa, hỏi chuyện:

-Yuu, chuyện của con với Ky là sao? Có thật hai đứa yêu nhau không?

-Dạ... dạ là thật ạ...

-Con đã như vậy từ bao giờ?

-Dạ... Từ hồi trung học ạ?

-Hm... Mẹ đã nghi kể từ lúc thấy con ở nhà Ky rồi, và lúc chia tay nữa.

-Sao mẹ biết?

-Mẹ đẻ con ra mà! Với lại bạn bè gì ôm nhau chia tay mà lại vòng tay ôm sau gáy, ta biết ngay là có vấn đề mà, còn chưa kể điệu bộ của thằng Ky, ánh mắt nó, mẹ biết nó giấu diếm gì đó.

-Mẹ... Mẹ đúng là...

-Sao hả? Ta già rồi mà! Có gì qua mắt được ta chứ!

Cậu giơ hai tay kiểu đầu hàng trước bà mẹ tinh ý. Xong cậu dè dặt hỏi:

-Mẹ, vậy mẹ có chấp nhận tụi con chứ?

-Chấp nhận thì mẹ đã chấp nhận rồi...Đời mẹ đã không được hạnh phúc trọn vẹn bên bố con, chỉ có con là nguồn động viên để mẹ sống, làm sao mẹ có thể lấy đi hạnh phúc của con chứ!

-Thật sao? Con cảm ơn mẹ!

................

*End Flashback*

-Vậy đó.

-Ôi, mẹ dễ thương quá đi mất. Anh yêu mẹ!

-Nói bậy!! – Cậu tát một cái vào má anh.

-Ơ, ý anh là anh thương mẹ, và yêu em. – Ky lúng túng.

-Uh, vậy thì được.

-Hahaha – Anh kéo cậu vào lòng. Ôm cậu thật chặt.

-Hey, anh này, – Cậu buông anh ra – Jin và Leo...

-Sao?

-Lúc nãy em có ghé qua phòng của họ định thăm, em thấy họ... – Cậu ngập ngừng.

-Thấy cái gì?

-Jin đang hôn Leo!!!

-HỞ?! Thật á?

-Thật!

-Hừm, hai thằng ngốc đó, sao anh không phát hiện ra nhỉ?

Cậu nhún vai lắc đầu.

-Dù sao như vậy cũng tốt... – anh cười.

Vậy là có thêm một cặp nữa rồi, đúng là tin vui ngập tràn mà!

Tại cái quán mà Han mới mở chưa khai trương. Bên trong có một cái bàn tròn với thức ăn sơn hào hải vị được bài xếp sẵn, đặt trước một cái bục nhỏ trông như một sân khấu, có bánh kem và rượu. Những bản nhạc event được mở rỉ rả, làm cho không khí đúng chất một buổi tiệc.

Những người đang ngồi bàn gồm có: Han, Haruko, Shima, và Jin.

-Hai đứa xong rồi chứ? – Leo hỏi về phía sau cánh gà.

-Rồi rồi.

-Ok.

Tiếng nhạc chuyển sang hoành tráng, Leo quay trở lại sân khấu, tay cầm chai nước giả micro:

-Kính thưa quý vị quan khách, và song thân thúc mẫu đã có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay. Như chúng ta đã biết, tình yêu vốn là một điều tuyệt vời nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho con người, nhờ có tình yêu mà cuộc sống đã trở nên tươi đẹp hơn, màu sắc hơn, mà cũng nhờ tình yêu mà con người ta có thể duy trì nòi... à ... hạnh phúc...

Leo thao thao bất tuyệt về cái thuyết tình yêu mà anh đào được ở chốn rừng hoang sương muối nào đó. Haruko, Shima, và Jin ngồi bên dưới cười ngặt ngẽo. Còn Han thì chắp hai tay lên đầu xá xuống kiểu muốn nói "Tao lạy mày, mày ngắn gọn chút cho tao nhờ".

Đến đoạn chính:

-Sau đây là sự xuất hiện của hai nhân vật chính, tôi xin trân trọng giới thiệu: Chú rể KY KISKY và chú dâu HANASE YUU!!!

Mọi người vỗ tay. Từ phía sau, anh trong bộ vest đen và cậu trong bộ vest trắng nắm tay bước ra. Đứng giữa sân khấu.

-Thưa quý vị quan khách và song thân thúc mẫu, trải qua một quãng thời gian tìm hiểu, và cũng đã trải qua biết bao sóng gió, để ngày hôm nay, đôi bạn của chúng ta có thể đến được với nhau trong niềm vui sướng hạnh phúc không gì lột tả được. Tình yêu! Quả thật là một điều tuyệt vời mà Thượng Đế đã ban... *Bốp* – ...Ui da!

-Ban cái đầu mày!! – Han vừa bước lên sân khấu vả một phát vào đầu Leo – Đi xuống dưới! Thằng MC bựa rách!!! – Han giật chai nước trên tay Leo, đuổi anh xuống, anh tiu ngỉu xuống ngồi vào bàn.

-Có một bài hát hoài biểu sao không ăn đòn – Jin lắc đầu.

-Thôi đi! Tớ có tinh thần mà!! – Leo tỏ vẻ đáng thương.

-Hahaha – Hai người kia cười không nhặt được mồm.

Han lúc này vô thức cầm chai nước đưa lên miệng nói:

-À... là bậc cha chú, thấy con cháu hạnh phúc là điều...

-HAHAHAHA!!! – Bỗng Leo cười phá lên, chỉ chỉ tay về phía Han.

Ông nhận ra mình đang cầm chai nước, thấy bị cười quê, ông phang chai nước về phía Leo trúng đầu anh cái bốp.

-Ui da!!

-Thằng ôn dịch! Hôm đó sao tao không bắn chết mày!! Im ngay và lập tức nhá!!!

-Dạ dạ, chú nói tiếp đi ạ... – Leo xoa xoa đầu.

Ông quay sang anh và cậu vẻ mặt cố nhịn cười:

-Thấy con cháu hạnh phúc là điều mà những bậc cha mẹ luôn mong muốn. Chẳng ai trên đời muốn nài ép con cháu mình vào nơi nó không thích. Chú đây cũng rất vui khi thấy hai đứa được như vầy. Trải qua kiếp nạn vừa rồi, ta tin hai đứa sẽ càng thêm yêu thương nhau. Hôm nay, coi như ta có phần quà nho nhỏ làm quà may mắn.

Nói rồi ông lấy trong túi ra một cái hộp đựng nhẫn nhỏ đưa cho Ky.

-Chúc hai cháu hạnh phúc!

-Chúng cháu cảm ơn chú ạ!

-Haruko, tới lượt bà đấy! – Ông gọi.

-Đây, tới ngay.

Bà nói và nhanh chóng bước lên:

-mmm... Những gì mẹ sắp nói thì chú cũng đã nói rồi...

-Hể? Sao bà chơi ăn gian quá vậy? – Han nhìn trân trân.

-Kệ tôi! Lão già – Bà gắt – À, thì ... thấy tụi con hạnh phúc là điều mà mẹ mong mỏi...

-Đừng có nói lại những gì tôi đã nói chứ! – Han cắt ngang.

-ÔNG CÓ ĐỂ TÔI NÓI KHÔNG HẢ?!! – Haruko nạt lớn.

-Rồi rồi, bà nói đi... – Han quay mặt chỗ khác

-Sao hôm đó tôi không bắn chết ông chứ!!

Ba người ngồi bên dưới cười phá lên, anh và cậu trên đây cũng đang cắn môi nhịn cười trước màn song tấu của ông chú bà mẹ.

-Sống ở đời, ta quan niệm, mình vui thì hãy chia sẻ niềm vui cho người khác, còn buồn đau thì đừng bao giờ bắt người ta phải đau nỗi đau của mình. Nhưng hai đứa đã có nhau, thì có buồn bực cũng phải nói cho nhau nghe, vì đó là người có trách nhiệm phải chia sẻ ngoài bố mẹ. Ta vốn không tin vào tình yêu này, nhưng kể từ khi Ky liều mình vào căn phòng đó, ta đã có một cái nhìn khác. Và tin tưởng rằng trên đời này có một tình cảm yêu thương giữa hai con người tưởng chừng như xưa nay chưa hề có. Có thể xã hội này hãy còn chưa phát triển nhận thức để chấp nhận tụi con, nhưng tụi con hãy yên tâm vì lúc nào cũng có chúng ta sau lưng ủng hộ. Gia đình sẽ luôn là nơi chờ các con quay về. Tuổi trẻ, hãy cứ bay nhảy vời đời, cứ đi đến cùng trời cuối đất, làm mọi điều mình muốn, nhưng mệt thì hãy quay về, các con nhé.

-Dạ...

-Yuu, con đã lớn, con có quyền chọn cuộc sống của riêng mình, và rời khỏi vòng tay của mẹ, thật sự... mẹ... mẹ vẫn muốn con là đứa con nhỏ bé cần mẹ che chở như ngày nào. – Bà rưng rưng nước mắt. Những người ngồi dưới cũng lặng thinh nãy giờ để nghe, ai cũng xúc động.

-Mẹ.... – Cậu cũng muốn khóc.

-Ky, hứa với ta sẽ chăm sóc Yuu thật tốt, con nhé!

-Dạ, con xin hứa. – Anh cúi đầu.

-Uh, hôm nay ta có một chút quà tặng hai đứa. – Bà lấy trong túi ra một phong bì dày cộm.

-Con cảm ơn mẹ – Cả hai cùng nhận.

-Thôi, cả nhà xuống ăn đi!! – Han cao giọng

-Dạ!

-Ai nhà cửa gì với ông hả? – Haruko nói khi cũng bước xuống.

-Tôi đâu có mời bà, tôi mời hai đứa cháu tôi mà, đồ nước mắt cá sấu! – Ông quật lại.

-Hừ, lão già chết tiệt!!

Cả bọn lại được một phen cười lăn lộn. Buổi tiệc tuy đơn giản nhưng ấm áp tình gia đình, và bạn thân. Hai người vui nhất hôm nay chắc hẳn là anh với cậu. Mọi người trò chuyện rôm rả, kể lại cho nhau nghe về chuyến dịch giải cứu nghẹt thở hôm nào. Rồi Yuu kể cho Han nghe rằng buổi sáng mà ông đến chơi, thật ra là cậu đang trốn trong nhà tắm... Từng người, từng người thay phiên nhau thuật lại câu chuyện... Giữa buổi còn có sự góp mặt của một người đến trễ, là Shen. Shen đến theo lời mời của Jin và Leo nhắn qua Han. Lúc đầu bỡ ngỡ, nhưng những người chưa hiểu chuyện cũng nhanh chóng được giải thích về việc Shen đã để cho Jin và Leo qua ải. Tất cả nhanh chóng trở thành bạn bè, cùng chung vui ngày xum họp.

Một buổi sáng nào đó.

Ky thức giấc trong căn phòng quen thuộc của mình, nhìn sang bên cạnh, chăn gối đã dỡ ra, dấu hiệu cho thấy có một người đã nằm ở đây vừa đi khỏi.

Ky nghe tiếng gõ cửa, nhưng không có tiếng gọi. Anh vô thức mở cửa bước ra, thấy cậu đang đứng trong bếp đổ canh ra tô, trên bàn đã dọn sẵn nhiều món. Mọi thứ như chưa có gì xảy ra, mọi thứ giống hệt ngày nào, cậu vẫn dậy sớm làm thức ăn, đến gõ cửa phòng... Nhưng có một thay đổi chứ... Anh bước đến ôm cậu từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu:

-Chào buổi sáng, vợ yêu!

-Wahh! Em đang đổ canh nóng, cẩn thận!!

-Oh, anh xin lỗi.

-Đi ra! Chưa đánh răng thì đừng có chạm vào em!!!

-Hờ...

Anh thẫn thờ bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, xong lại ra ôm lấy cậu đang cắt cà chua.

-Anh xong rồi này!!

-Ối, thôi đi, đồ dê xồm!

-Haha, anh không có dê nhá, vợ là vợ của anh nhá!!!

-Hừ...

-Để anh!

Ky vòng tay ra phía trước, hai tay anh nắm bao lấy hai tay cậu, chậm chạp cắt từng miếng cà chua trên thớt.

-Hừ, cắt trúng tay em đi rồi anh thấy... – Cậu đe dọa.

-Hihi, xong rồi.

Anh và cậu yên vị trên ghế, thưởng thức bữa sáng khi cả hai đã về một nhà. Bỗng điện thoại anh reo:

-Dạ, alo!

-Chào buổi sáng!

-Dạ, chào mẹ ạ!

-Uh, Ky, hôm nay chủ nhật hai đứa rảnh mà phải không?

-Dạ.

-Uh, lát nữa hai đứa về nhà mẹ phụ mẹ dọn dẹp nhé. Han đang giúp mẹ sơn lại mấy bức tường, nhưng đổ nát nhiều quá, hai ta làm không xuể.

-Dạ được ạ, ăn sáng xong tụi con qua ngay!

-Uh, nhớ cho nó ăn đầy đủ đấy, nó mà tuột kí lô nào là ta bắt nó về không cho ở với con nữa!!

-Hahaha, con biết rồi mẹ.

-Uh, thôi ăn đi.

-Dạ, chào mẹ!

Cậu nhìn anh. Hiểu ý, anh nói ngay:

-Mẹ bảo lát nữa ta sang giúp mẹ dọn nhà, có chú Han bên đó nữa.

-Oh, vậy à. Thế anh cười gì thế?

-Mẹ bảo nếu anh để em xuống kí thì sẽ bắt em về không cho em ở đây nữa.

-Hể? Mẹ thật là...

-Mẹ đùa thôi mà – Anh cười.

................

Cả hai mở cửa bước ra ngoài đón ngày mới.

Gió nhè nhè mang cái lạnh của mùa đông thấm nhẹ vào da thịt. Những tán cây đung đưa theo gió, chốc chốc lại rũ xuống làm vài chiếc lá rơi bay lả tả. Cậu bước xuống thềm nhà, ngồi ngay cái vị trí mà ngày đầu tiên cậu đã đến.

-Em làm gì vậy? – Anh hỏi?

Cậu không trả lời.

-Sao lại ngồi đây?

-Liên quan gì đến anh?

Bất chợt, anh nhận ra điều gì đó, khẽ mỉm cười rồi bước xuống.

-Sao không về nhà?

-Anh hỏi nhiều thế? Bộ tôi ngồi trước cửa nhà anh sao?

-Uh, đúng rồi!

-Ơ... vậy thì tôi sẽ né sang một bên, vậy được chưa?

-Mà... tôi nghĩ cậu không nên ngồi đây...

-Hừ, vậy thì tôi sẽ đi chỗ khác... – Cậu toan đứng dậy.

-Uh, cậu đi chỗ khác đi.

Anh cố tình đổi kịch bản trêu cậu, nào ngờ cậu không nói gì đứng lên bỏ đi thật, khiến anh phải chạy ra ôm cậu lại:

-Hể?! Đi thật à?

-Hừ...

-Hihi, anh đùa thôi mà.

Cậu mỉm cười, quay lại hôn lên môi anh một cái:

-Em cũng đùa thôi. Em yêu anh!

-Anh cũng yêu em!

Anh ôm cậu vào lòng. "Hạnh phúc quá".

..............

Một buổi sáng tinh sương, bầu trời quang đãng. Có vài cụm mây lơ lửng trên nền trời xanh, hứng tron những tia nắng sớm chiếu lên từ mặt trời vừa ló rạng. Mùa đông năm nay đã không còn lạnh lẽo và cô đơn như những năm trước, vì hai trái tim đang sưởi ấm cho nhau. Bên chiếc bồn đất mà ngày nào còn trơ trọi khô cằn, những bông hoa, đã nở...

..............

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro