Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam ngửa đầu ra sau "hà" một tiếng, trong đầu suy tính lung tung.

Nhìn vào đôi mắt từng trải của mẹ, biết rõ bà đã từng đi nhiều, thấy nhiều, lại là người sinh ra mình, Lam hiểu mình không còn lựa chọn nào khác ngoài nói thật.

- Dạ rồi.

Lam thở dài thườn thượt.

Ông Thái tái mặt.

- Cái gì rồi? Đừng có nói hai đứa... làm sao như vậy được? Lam, rốt cục là làm sao hả?

Giọng ông Thái càng lúc càng to, đến tiếng cuối cùng đã gần như là một tiếng thét.

Lam rùng mình, nhìn mẹ cầu cứu.

- Đã như vậy rồi hai đứa có nói với ba má Nguyên chưa?

Mẹ Lam nghiêm nghị.

- Dạ rồi.

Lam thú nhận một cách khổ sở.

- Rồi sao, ba má Nguyên đồng ý hả?

- Dạ, cái này, ưm, má Nguyên không đồng ý, nhưng mà cũng không phản đối ghê gớm lắm, còn ba Nguyên, ba Nguyên...

- Thôi, nghe vậy là mẹ hiểu rồi, hai người đó không đồng ý phải không, vậy sao còn để Nguyên theo con về đây?

Bà Yên vắt chéo hai chân, khoanh tay trước ngực nhìn đứa con gái duy nhất hết cau mặt lại nhíu mày, mắt ngó trừng trừng xuống sàn mà vò mái tóc bằng cả hai bàn tay.

Trong đầu người phụ nữ từng trải đã lờ mờ nhận ra tình hình, nhưng bà muốn nghe điều đó được nói ra rõ ràng từ miệng đứa con.

Con gái yêu con gái, bà từng nghe qua, từng nhìn thấy, nên bà không ngạc nhiên, nhưng đây thực sự là một cú sốc. Bởi vì đó là đứa con gái cưng của bà, đứa con duy nhất. Kinh nghiệm nhiều năm đối mặt với những điều khó khăn, lạ lẫm cho phép bà giữ được sự tỉnh táo và điềm đạm, khác với đức ông chồng đang đỏ bừng mặt mũi vì kiềm chế.

Giận, tức, buồn, hay gì nữa bà không biết, nhưng ông Thái hiểu biết không nhiều bằng bà về những thứ như thế này, chả trách ông đi từ hết ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, và chắc là bị sốc phải trên dưới ba lần.

Kiểu cách của ông bà còn lạ sao, nhìn đôi bàn tay hết nắm lại xòe, vuốt râu liên tục thế kia, chính là đang sốc đến không biết phải làm gì. Việc này chắc bà phải đứng ra giải quyết.

Lam tần ngần từ nãy tới giờ mới dám khó nhọc nói, mắt nhìn mẹ van lơn:

- Ba của Nguyên không đồng ý mẹ à, dứt khoát không, nhưng con yêu Nguyên, con không muốn chia tay đâu. Người yêu trước của con, vì gia đình ngăn cản nên tụi con mới phải bỏ nhau, giờ con không muốn vậy đâu, mẹ đừng bắt tụi con chia tay được không mẹ?

- Con vẫn chưa nói cho mẹ nghe tại sao Nguyên lại theo con về đây.

Bà Yên vẫn bình tĩnh.

- Dạ, ba của Nguyên nói nếu không chịu bỏ con thì đi khỏi nhà, nên con dắt Nguyên về đây.

Lam cúi mặt. Ngoảnh sang ông chồng đang đóng băng, thấy không thể trông chờ một ý kiến, bà quyết định tự mình đưa ra giải pháp.

- Con thực tình yêu Nguyên phải không, yêu đến mức nào?

Bà hỏi cô con gái rất nhẹ nhàng.

- À, con. Câu hỏi bất ngờ khiến Lam bối rối. Con yêu Nguyên. Đến mức nào thì con không biết, nhưng mà nếu mất Nguyên, con thiệt tình không muốn sống nữa.

Lam úp mặt vào hai bàn tay. Vết sẹo từ cuộc chia tay với Grandy đột nhiên nhức nhối, Lam không bao giờ muốn bị thêm một vết thương như vậy nữa. Chỉ một thôi cũng đã quá đau rồi, đừng thêm nữa, nếu thêm nữa, e là lần này... Trái tim cô bỏng rát.

- Con sẽ không muốn sống nữa.

Lam rên rỉ, cổ họng nghẹn lại như sắp khóc.

- Chị Lam, chị sao vậy?

Nguyên khoác tay qua vai Lam, cúi xuống ráng nhìn vào khuôn mặt Lam đang run rẩy.

- Được rồi Nguyên, con buông nó ra đi. Kệ nó, không sao đâu.

Bà Yên hất hàm. Nguyên lưỡng lự trước vẻ thờ ơ của người mẹ đối với sự đau đớn của đứa con mình, không muốn buông ra mà nhìn bà Yên tức giận.

- Con cứ buông nó ra đi, không sao, nó vậy đó, cô biết.

Nguyên đành phải miễn cưỡng nghe theo.

- Con yêu con Lam nhà cô phải không?

Lại một câu hỏi nhẹ nhàng khiến Nguyên không khỏi thắc mắc đằng sau đôi mắt lạnh như tiền kia đang ẩn chứa những suy tính gì.

Nguyên thận trọng gật đầu.

- Đến mức nào, nhiều như Lam nó yêu con không?

- Con không biết, chắc là cũng vậy, cũng nhiều như chị Lam yêu con.

Cô bé dè dặt trước ánh nhìn sắc như dao của người phụ nữ đối diện.

- "Chắc" là sao, hay con cũng không chắc là con có yêu Lam không?

Bà Yên đanh giọng.

- Không có chuyện đó đâu mẹ.

Lam ngẩng phắt lên.

- Nguyên cũng yêu con, con biết mà.

- Mẹ không hỏi con.

Bà phẩy tay.

-  Nguyên, cô đang hỏi con đó.

- Con yêu chị Lam.

Thái độ của bà khiến Nguyên cảm thấy như có lửa đang cháy trong người.

- Con chắc chắn. Và chắc chắn là cũng nhiều không kém chị Lam yêu con. Có khi con còn yêu hơn nữa kìa. Con đã phải chờ biết bao lâu...

Bà Yên ra hiệu cho Nguyên dừng lại, thả người ra sau ghế thở thật sâu, mắt nhắm nghiền. Căn phòng ngoài tiếng sụt sịt của Lam ra, không còn một tiếng động nào khác.

Mười phút trôi qua, Lam hoàn toàn trấn tĩnh, căn phòng vẫn yên ắng tĩnh lặng như tờ. Nhìn ba, nhìn mẹ, quay sang Nguyên, thấy ai cũng trưng ra bộ mặt nhiều tâm sự,

Lam nôn công:

- Mẹ, mẹ đồng ý việc tụi con chứ hả mẹ?

- Mẹ chẳng muốn chút nào.

Bà Yên thở dài.

-  Không muốn chút xíu nào hết. Nhưng mà mẹ không nỡ, giờ mẹ cũng chả biết làm sao.

- Vậy là mẹ không phản đối?

Lam dò hỏi, trống ngực đập thình thịch.

Một cái gật đầu cũng quá đủ để khiến Lam nhảy cẫng lên vui sướng. Tiếng cười thích chí của cô con gái dứt ông Thái khỏi tình trạng vô thức từ nãy đến giờ. Ông thảng thốt:

- Cái gì, bà đồng ý? Bà có làm sao không đó, nhà có mỗi một đứa con gái mà bà để yên cho nó như vầy hả? Rồi làm sao mà có cháu cho tui được?

- Chứ ông kêu tui làm sao bây giờ? Ông còn chưa biết tính nó nữa hả, ông giỏi thì thuyết phục nó đi. Nó giống ông đó, đã mê cái gì nói nó bỏ nó chịu bỏ chắc? Cái gien của ông kia kìa, ông muốn làm gì ông làm, cưng nó cho lắm vào.

Bà gắt gỏng, biết mình không thể ngăn cản đứa con gái vốn quen được yêu chiều.

- Hai đứa nữa, liệu hồn mà học hành cho đàng hoàng, quờ quạng là chớ có trách.

Nói xong, mẹ của Lam đứng dậy đi một nước vào trong.

Ông Thái nài nỉ cô con gái cưng:

- Con gái, nghe ba đi con, bỏ đi, lấy chồng rồi sanh cho ba đứa cháu nha, ba thương con gái ba nhất, con gái của ba cũng thương ba mà phải không?

- Thôi, con không bỏ Nguyên đâu, ba khỏi dụ dỗ con.

Lam xua xua tay.

Suốt gần một tiếng đồng hồ sau đó, Nguyên trố mắt ngồi nhìn ông Thái làm cái công việc mà Lam gọi là "dụ dỗ". Không chửi bới, không nặng lời, chỉ có than thở và hứa hẹn phần thưởng, ông Thái không tài nào khiến cô con gái bướng bỉnh xiêu lòng nổi.

Sự kiên nhẫn của ba càng làm cho Lam thêm nóng. Đồng hồ điểm mười giờ, Lam bực tức la lên:

- Con đã nói là không mà. Ba ép con, con bỏ nhà đi cho ba coi.

- Trời đất, không được, vậy sao được. Ba có mình con à, bỏ ba sao ba sống nổi. Không được, con không có đi đâu hết, phải ở nhà với ba.

- Vậy ba đừng có ép con nữa, con đã nói là con yêu Nguyên mà.

Xem ra câu "tại gia tòng phu" mà áp vào trường hợp này thì sai bét. Người chiếm thế thượng phong ngay từ đầu đã chưa từng là ông Thái. Cô con gái của ông biết quá rõ vị thế của mình trong gia đình, nhất là đối với người cha lúc nào cũng sẵn sàng cho cô mọi thứ. Lần này hẳn cũng không ngoại lệ.

Ông Thái vấp phải khó khăn khi thứ con gái mình muốn đi ngược với ý nguyện của ông, nhưng cuộc chiến đang dần ngã ngũ mà người thua đã tình nguyện cam chịu từ tận ngót nghét hai mươi năm trước.

Ngay ngày đầu ra đời, Lam mặc nhiên đã luôn luôn chiến thắng. Cái niềm vui được nâng niu đứa con gái giờ hóa ra lại làm khổ ông. Cái ông Thái thiếu là sự nhẫn tâm để bắt ép Lam làm một điều cô gái không mong muốn.

- Ba có ép con đâu, ba năn nỉ con đó. Ba thương con mà, con cũng phải thương ba chứ.

- Thì con vẫn thương ba từ hồi nào tới giờ đó thôi. Nhưng mà con yêu Nguyên, con không bỏ Nguyên được, ba còn nói nữa, con đi thiệt cho ba coi.

Lam hờn dỗi.

Giằng co thêm một hồi, ba của Lam đành miễn cưỡng "ừ" một tiếng để giữ cô con gái ở trong nhà.

Lam mừng quýnh, lôi Nguyên về phòng, mặc ông Thái ngồi cau có trong phòng khách.

- Ba mẹ chị sao mà dễ quá vậy? Em thấy không tin nổi luôn á.

- Chiều chị từ nhỏ rồi, có gì mà lạ, không thích cũng chẳng có cấm chị đâu. Chị tính trước hết rồi, nên mới dám dẫn em về đây chứ.

Lam hí hửng khóa cửa phòng, ôm ghì lấy cô bé hôn rất nồng nhiệt. Nguyên thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra lý do và cứ để cho Lam vui mừng bày tỏ cảm xúc.

Lam nói nhanh, vừa nói vừa kéo Nguyên lại giường.

- Từ hôm nay, chị với em chả phải lén lút nữa. Ba mẹ chị cũng coi như ba mẹ em. Em ở đây với chị, ba mẹ chị nuôi luôn, khỏi lo cái gì hết.

Nguyên không bắt kịp sự hồ hởi của Lam, choáng trong những ve vuốt không ngừng của cô gái đang rất muốn kỷ niệm ngày tình yêu của mình được gia đình công nhận. Lam quá đỗi hân hoan để kiềm chế, Nguyên phải mất một lúc mới bắt nhịp xong.

Không khí trong căn phòng dần trở nên ấm áp. Gió thổi ào ào ngoài khung cửa không mảy may thu hút một tí ti gọi là chú ý từ hai cô gái bên trong. Bên ngoài có thể lạnh, nhưng ở đây không như thế. Đối với hai kẻ đang mải miết trong tay nhau, thế giới chỉ có hai người, ngoài ra không còn gì khác đáng phải lưu tâm.

- Hai đứa. Vừa vừa thôi !

Tiếng la của mẹ chẳng lọt nổi đến tai Lam. Cô đang ngập đầy ham muốn với cô bé của mình, những đụng chạm, mơn trớn khiến cả hai mất dần ý thức đến xung quanh.

Công việc chứng tỏ tình yêu chiếm gần hết thời gian của đêm, phần còn lại dùng để trao cho nhau những lời mật ngọt.

Sáng ra, Lam và Nguyên ngủ như chết sau buổi tối quá chi bận rộn, ba mẹ Lam cố gọi cửa nhưng không hiệu quả, cũng phải để mặc hai đứa mà đi làm .

  ~O~

Căn nhà lợp ngói im ắng trong ánh sáng của chiếc đèn nê-ông phát ra từ phòng khách. Cửa không đóng, bên trong là đôi vợ chồng luống tuổi lẳng lặng nhìn nhau. Nét đau buồn hiện rõ trong từng khóe mắt, nỗi xót xa còn dễ thấy hơn trong từng cái lắc đầu hay bóp trán.

Chốc chốc có tiếng thở dài, âm thanh như bị nén lại tránh để vọng ra ngoài cửa.

Lam và Nguyên đứng cách căn nhà vài mươi mét, cũng chỉ im lặng ngóng động tĩnh phía trong.

Ba năm, không một dòng thư, một cuộc điện thoại từ gia đình, Nguyên luôn day dứt không nguôi. Liên lạc cũng không được hồi âm.

Mỗi lần rảnh rỗi Lam lại cùng Nguyên lên xứ núi mong chờ sự tha thứ và chấp nhận của ba má Nguyên.

Đến giờ, Lam đã ra trường đi làm, Nguyên cũng sắp xong năm cuối, mọi sự vẫn chưa hề thay đổi. Thái độ thờ ơ của ba Nguyên không cho phép người mẹ nhớ con được chạy ra mừng đón. Lần nào cũng chỉ là chờ đợi từ phía xa, đến khi trong nhà tắt đèn hai đứa mới rời đi.

Ba năm, không đếm nổi bao nhiêu lần như thế. Đến rồi lại đi, đến không chào đón, ra đi cũng chẳng ai nhìn, tất cả đều trong im lặng. Im lặng và nước mắt.

Trong nhà, má Nguyên tức ông chồng ngoan cố không chịu tha thứ cho Nguyên, nước mắt âm thầm chảy rát trong tim người mẹ. Đứa con ngay ngoài cửa mà bà không một lần được ôm lấy nó.

Đèn trong nhà tắt, Nguyên ngả vào vai Lam nức nở. Lam thở dài, lại thêm một ần nữa. Lam cứng người, đèn trong nhà lại bật sáng. Có tiếng cãi cọ bên trong.

- Nguyên, Nguyên, hình như ba má em đang cãi nhau.

Nguyên ngẩng phắt dậy, bước lại gần hơn nghe ngóng. Lam đi theo ngay phía sau.

- ... tui không biết... kệ ông... mắc mớ gì tui...

- Bà mà ra đó thì đi luôn với nó đi. Con như nó...

Lam giữ tay Nguyên lại, ngăn cô bé chạy vào trong. Cô lắc đầu trước ánh mắt van xin của Nguyên.

- Đừng, để từ từ. Em vào bây giờ là hỏng hết. Cứ chờ chút nữa.

Lam bình tĩnh. Hai cô gái lấp ló nơi cửa khiến cuộc đôi co bên trong nhỏ tiếng hẳn. Lam kéo Nguyên ra xa, cô bé vẫy vùng thế nào cũng vô ích. Bị giữ chặt từ khoảng cách hơn hai mươi mét, Nguyên vẫn căng tai ra theo dõi mọi âm thanh vọng đến từ phía ngôi nhà.

Hai mươi phút sau, mọi thứ đột ngột trở lại yên tĩnh. Không một tiếng ồn nào phát ra từ bên trong nữa. Nguyên nóng ruột định vùng ra, Lam phải ôm lấy cô bé bằng cả hai tay.

- Đừng, nghe chị đi. Lần này như vậy là tốt rồi. Em mà vào, ba em nổi điên lên thì chết. Lỡ ông đánh em chị không đủ sức cản đâu.

- Chị buông em ra. Em muốn vô gặp má.

- Lần sau. Chị bảo đảm lần sau em sẽ gặp. Nhưng lần này chưa được. Em thấy trong nhà im re không? Em mà...

Lam bỏ lửng câu nói, tay vẫn giữ chặt lấy Nguyên. Nguyên đập tay vào người Lam.

- Nói buông em ra, chị nghe không? Hửm, sao tự nhiên chị...

Nguyên ngoái đầu ra phía sau. Từ bậc cửa, má Nguyên chạy bổ ra. Lam thả cho cô bé chạy lại chỗ má. Hai má con mừng mừng tủi tủi ôm chầm lấy nhau.

Riêng Lam lững thững bước lại ngưỡng cửa nhìn vào trong.

- Con chào bác.

Lam gật đầu.

- Vô đây.

Ba Nguyên ngoắc ngoắc. Lam ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rót một tách trà cung kính đưa cho ông.

- Con mời bác.

Ba của Nguyên lườm cô gái trước mặt mình, tần ngần cầm lấy tách trà. Ông uống cạn, dằn chiếc tách xuống bàn nghe đánh cốp. Lam giật nảy người. Ánh mắt dữ dội của ông khiến cô lo lắng toát mồ hôi. Ông quát lên:

- Ba năm trời. Hai đứa bay về đây sao lần nào cũng đứng ngoài kia hả?

- Ơ, tụi con... bác nói Nguyên đã đi với con thì không được bước chân vào nhà nữa. Con sợ tự tiện vào bác lại nổi giận nên...

- Hai đứa bay...

Ông nghiến răng, tay bóp chiếc tách chặt cứng, và lại quát to.

-  Hai đứa bay chỉ đáng đem giết.

- Con... con xin lỗi. Là lỗi của con, bác đừng giận Nguyên, là lỗi của một mình con.

Cơn thịnh nộ của ba Nguyên khiến Lam ấp úng. Ông nhìn vợ và đứa con gái đứng khóc nói chuyện ngoài hàng hiên một lúc, đoạn hét vào mặt Lam:

- Lần sau về thì phải đi vô đây chào hỏi cho đàng hoàng !

- Dạ?

- Hai đứa bay không có phép tắc gì hết. Người lớn trong này mà cứ toàn đứng ngoài kia dòm dòm không là sao?

- Ơ? - Ơ cái gì?

- Ra kêu con gái tao vô đây.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro