Chap 16-Sắp Có Chuyện Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ra chơi hôm nay, hai người dắt nhau xuống căn-tin mua nước uống, mua xong hai người dắt nhau ra chỗ bồn cây ngồi, đang đi thì gặp Minh tiến lại bắt chuyện với Phi.

-Phi ăn kem đi, kem anh mới mua đó.-Minh đưa cho cậu cây kem socola.

-Hi hi cảm ơn anh nha.-Phi cầm lấy cây kem trong ánh nhìn ngạc nhiên của anh.

-Có gì đâu em chịu ăn là anh vui rồi!!-Minh đưa tay nựng má cậu.

-Ê nói chuyện thì nói nha đừng có đụng chạm bậy bạ.-Long hất tay Minh đang để trên mặt cậu.

-Anh...-Phi ngăn lại nắm đấm của Long đang giơ lên, rồi quay qua tìm chuyện đánh trống lãng với Minh.-À...anh cho em xin lỗi chuyện hôm qua, tại lúc đó không kìm chế được nên mới đập điện thoại của Khiết Linh, anh cho em thời gian em em sẽ đền lại cái khác.

-À em không cần đền lại đâu, chị ấy mua cái khác rồi, hôm qua chỉ cũng quá đáng, nên em không cần xin lỗi đâu.

-Vậy thì đâu có được!

-Phi coi chừng!!!-Long bỗng nhiên la lên kéo Phi ra, đột nhiên một ly nước từ đâu rớt xuống, nếu như Long không kéo Phi ra thì giờ này người bị nước ngọt đổ từ trên đầu xuống là cậu chứ không phải anh.

-Anh Long,anh có sao không.-Phi nhìn anh ướt sũng rồi nhìn lên lầu.-Ê bộ đuôi hả, biết dưới này có người hay không, làm đổ nước ướt người người ta rồi nè, đứng yên đó đi tao lên tao chém từng đứa một, thấy gì á, bà nội cha mày.

-Thôi đi em, ướt thì cũng ướt rồi, chửi dữ quá.-Long kéo Phi lại khi lại cậu định đi lên lầu.

-Chứ ướt hết rồi sao giờ, nước ngọt đó, rích trịch hà. Đi vô nhà vệ sinh rửa liền đi.

-Nhưng mà áo đâu mà thay.

-Vô rửa trước đi rồi em tính. Nè cầm đỡ cái áo khoác của em vô rửa xong rồi mặc vô.

-Vậy thôi mặc đỡ áo khoác của em luôn đi!

-Anh nghĩ sao vậy áo em có chút xíu người anh thì đô như gì vậy á, em đưa anh là để khoác đỡ, chứ anh mà mặc áo em cử động mạnh quá là rách đó ở đó mà mặc áo em.

Trong lúc Phi vào nhà vệ sinh rửa lại mình thì Phi chạy khắp nơi tìm người nào có đem dư áo mà ít nhất người đó cũng phải đô con cỡ Long.

-Ê Dương mày coi có đứa nào đem dư cái áo nào không?-Phi lo lắng hỏi Chiêu Dương sau khi kể cho cô nghe mọi chuyện.

-Thì mày kiếm lớp nào bữa nay học hai buổi sáng chiều đó, mà lớp đó sáng nay học thể dục còn chiều học bình thường nha, thì nó mới đem đồ đồng phục để thay. Máy mới có áo để mượn được.

-Chuyện đó tao cũng biết vậy nhưng mà mấy lớp như vậy tao không có quen ai hết á.

-Nè em cầm đưa cho thằng Long mặc đỡ đi, đồ của anh chắc là nó mặc vừa.-Minh từ đâu bước vào đưa cho cậu cái áo sơmi của mình.

-Nhưng mà sao anh có dư vậy?-Phi thắc mắc.

-Chuyện đó không quan trọng, bây giờ em cứ lấy áo này đưa cho thằng Long mặc trước đi.-Thật sự thì lúc nãy Minh vừa mới gọi cho tài xế của mình cầm lên cái áo đó, sở dĩ Minh làm vậy là có nguyên nhân.

-Được! Vậy coi như em nợ anh món nợ ân tình này.

Nói rồi Phi lập tức cầm cái áo Minh đưa chạy đi đưa cho anh, nhưng vừa đi tới cầu thang thì thấy anh đang đi lên, trên người anh mặc áo của cậu chật cứng khiến cho từng múi cơ ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp vải áo. Trong vô thức, Phi nuốt xuống nước miếng, nắm tay kéo anh vào lớp.

-Áo nè thay đi.-Phi đưa cho anh cái áo.

-Áo ở đâu vậy?-Long cởi bỏ áo khoác đang mặc trên người.

-....-Phi không trả lời chỉ nhìn chằm chằm vào cơ thể của anh.

-Phi...-Long nhìn lên mặt cậu, trong ánh mắt kia có chút gì đó ham muốn.

-Hả...à..áo em mượn của người ta đó anh mặc thử đi coi vừa hong!-Phi chợt đỏ mặt.

-Sao vậy? Chẳng phải cả đêm qua em đã nhìn thấy nó rồi sao?!-Long nhận lấy áo từ tay cậu, nhưng không mặc vào mà lại đặt nó xuống bàn. Rồi nắm lấy tay Phi đặt lên bụng mình.

-Ơ...thì...đúng....đúng là đêm...đêm qua em đã thấy...nhưng mà...-Phi chưa nói hết câu đã bị anh kéo vào lòng mình hôn say đắm. Tay Long vuốt từ vai cậu xuống đến bờ mông căng tròn mà bóp mạnh. Ngay sau khi anh dùng lực bóp mạnh mông mình, Phi lại lưu lại trên lưng anh những vết cào.-Ấy đang ở trong lớp mà coi chừng đó.

-Biết ở trong lớp hả?-Chiêu Dương từ đâu xuất hiện.

-Ơ...Chiêu Dương...anh Minh.-Phi hốt hoảng khi thấy Chiêu Dương với Quốc Minh nhìn mình.-Hai người tới từ lúc nào?

-Thì lúc "Ấy đang ở trong lớp mà" đó.-Chiêu Dương nhìn Phi với Long đỏ mặt mà bật cười.

-Mặt Quốc Minh lúc này tối còn hơn chữ tối, chỉ biết nhìn Phi rồi lại nhìn sang Long, không nói câu nào, lẳng lặng rời đi, tuy nhiên chính sự im lặng làm Phi chú ý.

-Mặc áo vô lẹ lên, đánh trống rồi kìa.-cậu vội vàng đưa áo cho anh mặc vào sau khi nghe tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên.

Suốt hai tiết học còn lại cậu luôn có cảm giác bị Chiêu Dương nhìn chằm chằm, quay lại thì bắt gặp Chiêu Dương nhìn mình cười cười rất gian xảo. Hết giờ học hôm đó, cậu đang đứng đợi anh lấy xe thì bị Chiêu Dương kéo áo.

-Ghê lắm nha, hai đứa bây quan hệ tới mức độ nào rồi sao không nói cho tao biết!?

-Ai biết được nói cho mày biết rồi mày có kể cho ai nghe không? Nguy hiểm lắm!

-Nói như mày, chuyện nào đáng nói mới nói chứ, hai đứa bây là bạn thân của tao không lẽ tao đi làm chuyện đó! Nếu như bữa nay tao không thấy hai đứa bây trong lớp thì định giấu tao đến bao giờ, nói tao nghe đi, hai đứa bây tiến triển tới đâu rồi?

-Ờ thì....cũng a..cũng bình thường thôi.

-Bớt xạo đi, theo như những gì tao thấy thì mày với nó đã đi tới mức độ...-Chiêu Dương nhướng nhướng mày, cười gian.

-Ý mày là gì?

-Mày biết rồi còn giả bộ thì là ấy ấy đó.

-Bằng chứng đâu mày nói chuyện đó?

-Thì dựa vào cái dấu trên cổ mày cộng với những vết cào trên lưng thằng Long mà tao thấy lúc nãy thì cũng đủ để tao kết luận điều đó. Sao? Thế nào? Tao nói đúng không?-cô nàng đắc ý.

-Ờ thì...-Phi đỏ mặt.

-Đúng rồi chứ gì!

-Thôi tao về trước nha.-Phi thấy anh lấy xe ra lập tức phóng lên xe.

Suốt quãng đường về nhà cậu cứ bị anh cằn nhằn việc lấy áo của Minh đưa cho mình mặc.

-Anh đã nói là để anh mặc áo khoác của em đỡ cũng được mà, có sao đâu, mắc gì đi lấy áo của thằng đó đưa anh mặc!?

-Anh có thấy là anh mặc mới có chút xíu mà áo em muốn rách rồi hong, ở đó mà mặc đỡ. Còn nữa anh có biết là em đã chạy khắp nơi tìm người mượn áo cho anh mặc mà không có ai có hết hong.-Phi buông lỏng vòng tay đang ôm eo anh.

-Nhưng mà...sao lại mượn của thằng Minh.

-Anh có biết là không có ai đem dư đồ hong, hên là có Quốc Minh cho mượn đó.

-Ờ thì...anh xin lỗi em, nhưng mà từ nay về sau anh không muốn dính dáng tới thằng Minh nữa.

-Đó là anh không muốn qua lại với Quốc Minh, nhưng em đối với Quốc Minh chỉ là bạn.

-Nhưng anh cấm em không được qua lại với nó!

-Anh không thể cấm em.

-Thằng Minh nó không đơn giản như em nghĩ đâu!

-Em không nói với anh nữa.

Hai người cãi nhau, vừa về đến đầu đường, Phi nhảy xuống xe, bỏ đi về nhà, Long cũng tức tối chạy xe đi. Ái cha sắp có chuyện xảy ra rồi đây.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro