Chap 32-Tiếng Nói Trong Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Phi dậy sớm là thức ăn sáng cho mẹ và ông nội, dù đi lại khó khăn nhưng cậu vẫn cố gắng làm mọi thứ tốt nhất có thể, cậu đang nhón chân cố lấy chai nước tương để trong tủ, chưa bao giờ Phi thấy việc lấy đồ lại khó khăn như lúc này.

-Để ông lấy cho.-ông nội Phi tiến lại lấy cho cậu.

-Ông nội, sao ông dậy sớm vậy?

-Ông dậy lâu rồi nhưng mà sợ lục đục đánh thức hai mẹ con nên nội chỉ ở trong phòng thôi.-nhà Phi có xây một phòng dành cho khách, phòng này thường dùng để khách của ông Khánh bà Ngọc hoặc người thân hai bên nội ngoại lên thăm ở lại qua đêm. Lần trước lúc Long qua xin ngủ nhờ, thì cái giường phòng đó bị hư nên để cho anh với cậu ngủ chung.-Già rồi khó ngủ lắm, còn con sao dậy sớm vậy? Còn đi nấu đồ ăn sáng nữa.

-Dạ bình thường con cũng dậy giờ này hà, ui da....-Phi đau đớn khi ngồi xuống ghế.

-Sao rồi, hôm qua xức dầu rồi mà chưa bớt hả con?-ông nhìn cháu mình mà xót, thương cháu bao nhiêu thì ông giận ông Khánh bấy nhiêu.-Thiệt tình ông không biết ba con nó nghĩ gì nữa. Hết chuyện rồi đi học ai cái vụ vợ một vợ hai làm khổ vợ con như vầy không biết, haizz...

-Con chỉ lo cho mẹ con thôi, con sợ mẹ con không chịu nổi cú sốc này.-Phi thở dài.-Ông nội ăn sáng đi, đồ con nấu đó, ít nhất cũng được bảy, tám phần chân truyền của mẹ con đó, hi hi.

-Được năm phần của mẹ con thôi cũng đủ ngon chết người rồi.

-Mẹ... mẹ xuống ăn sáng đi, con nấu nè.-Phi thấy bà Ngọc bước xuống, cậu nhấc từng bước chân đi đến đỡ mẹ.

-Sao con dậy sớm vậy? Không ngủ thêm chút nữa đi.

-Dạ con dậy để nấu đồ ăn sáng nè.

-Thiệt tình, con làm chi cho cực vậy không biết. Sao không gọi mẹ dậy mẹ nấu, chỗ đó bớt đau chưa con?

-Dạ bớt rồi mẹ.

-Thiệt tình cũng tại ba con hết.-bà Ngọc nói mà nước mắt chực trào.

-Thôi con, có gì thì từ từ tính, giờ con ăn sáng đi.

-Phi nè, bửa nay học gì vậy con, dạ bữa nay con học Tin học, Hóa, với lại Quốc Phòng nữa.

-Rồi con có học Quốc Phòng được không chứ bị như vậy rồi sao mà học!

-Dạ hong sao đâu gần thi rồi nên giáo viên cho ngồi tại lớp học bài hà.

-Ờ vậy con lên thay đồ đi, coi bộ Long nó sắp qua rồi đó, ráng học nha con gần thi rồi đó.-Phi đi thay đồ.

-Lát có ai qua chở Phi đi học hả con?-ông nội thắc mắc.

-Dạ là thằng Long, đứa hôm qua đến nhà mình chơi đó ba.

-Hôm qua tới hai thằng con trai lận sao tao biết đứa nào!

-Thằng mặt đẹp trai nhìn nam tính, đô con đó.

-À rồi. Mà sao nó chở thằng Phi đi học vậy?

-Dạ hai đứa nó là bạn thân, Long nhà cũng ở gần đây nè, nó nói để nó chở đi cho tiện khỏi phải để con mắc công đưa rước.

Phi thay đồ, trở xuống nhà thì thấy Long đang ngồi nói chuyện với ông nội, nói một cách vui vẻ là đằng khác.

-Ủa, Long sao Long vô đây?-cậu ngạc nhiên khi thấy anh ở trong nhà.

-Ông gọi nó vào đó, chứ bắt nó đứng ngoài đó kỳ quá.

-Mà mẹ con đâu rồi ông nội?

-Mẹ con nói mệt lên phòng nằm nghỉ rồi, nói con đi học khỏi lo cho nó.

-Vậy thưa ông nội con đi học. Ông canh chừng mẹ dùm con, con sợ...

-Ông biết rồi, yên tâm đi.-ông nhìn Long.-Long nè, chạy chậm thôi, coi chừng ổ gà đó, tưng một cái là Phi nó la làng đó.

-Dạ con hiểu mà. Thưa ông con đi học.

-Ờ.

Long chở Phi đến trường, Phi ngồi ôm anh thật chặt, cố gắng cảm nhận hơi ấm, hít lấy mùi hương từ anh tỏa ra, thậm chí đến trường rồi mà cậu chưa leo xuống, anh mới phát hiện Phi đã ngủ gục trên lưng mình.

-Phi, Phi,..

-Hả hả.... ờ em xin lỗi, em ngủ quên.-Phi leo xuống xe.

-Tối qua tới gần 1-2 giờ sáng mới ngủ mà không ngủ gục cũng lạ.

-Hì hì, thì tại vì đêm qua anh hát hay quá nên em nhớ ngủ hong được.- vẻ mặt của Phi lúc này làm anh không kềm được mà hôn một cái.

-Anh này, người ta thấy bây giờ.

-Em mà còn làm mặt kiểu đó nữa làm anh "ăn" em luôn đó.

Hai người đi lên lớp, thấy Quốc Minh đứng trước cửa lớp mình, nhìn qua lớp 10A2 thấy chưa mở cửa.

-Anh Minh, sao hôm nay anh đến sớm vậy?-Phi đưa chìa khóa cho anh mở cửa.

-Anh lo cho em nên tới sớm, xem em thế nào rồi!-Minh thấy dáng đi của cậu đoán được phần nào.

-Em có sao đâu! Vẫn bình thường mà. Ui da...- vừa ngồi xuống ghế Phi liền la làng.

-Anh nói đâu có sai. Có sao không.-hai người nghe tiếng la của cậu vừa thương vừa lo.

-Hihi, sáng giờ hai ba lần quen rồi.

-Chào mọi người.-Chiều Dương vừa đến lớp.

-Cái họng mày nhỏ lại một chút là chết hả con kia.

-Sao rồi, còn móc họng tao được là chưa chết phải không? Tao tưởng mày bị mấy roi hôm qua là bữa nay mày nghỉ ở nhà rồi chứ.

-Con này tao bị đánh ở đâu? Còn tao nói ở đâu? Hai có đó hong có dính tới nhau nha gái.

-Vậy hả tao tưởng mày nói chuyện hay cái gì cũng cùng một chỗ hết chứ.

-Con này... bình thường là tao đã nhai đầu mày rồi.

-Thì tao biết vậy nên tao mới canh cho mày như vầy tao mới dám nói chứ.

-Thôi, cho can hai người đi.-Long ngăn cản cuộc khẩu chiến sắp diễn ra.-Mà nè Chiêu Dương hè này mày đi với tụi tao về Vĩnh Long chơi không?

-Về dưới làm chi, sao tự nhiên về dưới chi vậy?

-Ủa được rồi hả anh?-Long gật đầu.-Mày còn nhớ chuyện người ta mời tao đi đóng phim không? Tao có một số cảnh quay dưới Vĩnh Long, sẵn đó là quê mẹ anh Long nên tụi về dưới chơi mấy tháng hè. Quay xong ở dưới thì sẽ đi ra Vũng Tàu quay tiếp, mẹ tao có một người cậu có căn biệt thự ngoài đó đó, tao nói với mẹ tao rồi là nếu có ra ngoài đó thì sẽ ở căn biệt thự đó. Hồi nhỏ cứ mỗi lần tao ra ngoài đó đều ở trong căn nhà đó.

-Nếu vậy thì ok. Ê tao dẫn theo một người bạn được không?

-Cũng được. Mà có lẽ là mẹ tao cũng sẽ đi chung, trong lúc này tao không an tâm để mẹ ở nhà một mình.-Minh đặt tay lên vai cậu an ủi, còn anh thì nắm chặt tay cậu.-Anh Minh đi chung với tụi em nha.

-Anh không ý kiến gì.

Mọi thứ được nhất trí, chỉ cần chờ thi xong là sẽ lên đường đi thôi. Từ ngày mà ông Khánh bỏ nha đi với Kim Yến thì ông không trở về lần nào nữa, lúc đầu thì hai mẹ con cảm thấy thiếu vắng, có nhiều đêm cậu thấy bà Ngọc ngồi khóc một mình trong phòng, thấy mẹ mình như vậy Phi cầm lòng không được nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài cứng rắn để rồi tối nào cậu cũng khóc ướt gối. Nhưng lần hồi rồi cũng quen, Phi đang chuẩn bị vào phòng thi, hôm nay là ngày thi cuối cùng cậu, chớp mắt cũng đã xong. Bây giờ Phi vừa chuẩn bị hành lý vừa nói chuyện với bà ngoại, đáng lý cậu không yên tâm để mẹ ở nhà một mình nhưng bà Ngọc không chịu đi may mắn là có bà ngoại đến chơi, cậu kể mọi chuyện cho bà nghe, bà nói là Phi cứ đi đi để ở nhà bà chăm sóc bà Ngọc cho.

-Khi nào con đi vậy Phi?-bà ngoại ngồi trên giường cậu hỏi.

-Dạ sáng mai con đi ngoại!

-Mà sao giờ này mẹ con chưa về nữa?-bà lo lắng nhìn đồng hồ.

-Dạ giờ này chắc mẹ con cũng gần về rồi đó.-Phi ngồi xuống cạnh bà mình.-Ngoại ở nhà lo cho mẹ dùm con. Nói chứ con đi mà con không an tâm chút nào!

-Được rồi, để ngoại lo cho, cháu của ngoại lớn rồi, biết lo cho mẹ rồi hen, thành đàn ông rồi.

-Ngoại này...

Phi đã chuẩn bị đầy đủ thứ cần thiết, nằm trên giường lướt điện thoại, "Võ Tắc Thiên" cụm từ đang được cậu tìm kiếm, không hiểu sao cậu lại có hứng thú về người phụ nữ này, có lẽ là vì cuộc đời của bà ta không khác một vở kịch, một cuốn phim. Càng tìm hiểu, Phi càng thích thú, nếu như bà Ngọc không lên phòng nhắc cậu đi ngủ thì có lẽ cậu đã nằm ôm điện thoại đến sáng. Trong giấc mơ Phi nghe giọng nói của một người phụ nữ văng vẳng bên tai

 "Triều đại đẫm máu, trải nhiều đắng cay, vinh nhục hận sầu, kỳ tích ngàn năm, vô tiền khoáng hậu, sử xanh ngàn năm còn lưu danh. 

Một đao chém xuống, một chiếc đầu rơi, một lần cốt nhục đoạn ly. Vươn đến quyền uy, ngồi lên long ngai tột đỉnh, bước lên đỉnh cao bằng xác chết của người thân. 

Khi chiếc lá đầu tiên của mùa thu rơi xuống và khi tuyết giá mùa đông sương phủ lạnh lùng sẽ đóng kín nẻo đi về vòng sinh diệt thời gian."

 Phi giật mình tỉnh dậy thì trời mới rạng sáng, nhìn đồng hồ thì chỉ mới 4h30 sáng, ngủ lại không được nên Phi xem lại đồ đạc còn thiếu gì không. Cậu suy nghĩ về giấc mơ lúc nãy, chưa bao giờ câu thấy giấc kì lạ như vậy. "vòng sinh diệt thời gian"? Điều này có nghĩa gì? Năm chữ này ám ảnh tâm trí cậu đến lúc leo lên xe về quê.

-Phi, em lấy đâu ra cái đt này vậy?-Long ngồi cạnh thấy cậu một tay lướt smartphone, tai nghe thì cắm vào một cái đt khác.

-À cái này là cái đt cũ, em xài trước khi mẹ mua cho em cái đt mới này, nó xài tốt lắm á, em xài mấy năm rồi, có đầy đủ chức năng nghe nhạc, quay phim... nhưng mà bây giờ em chỉ dùng để nghe nhạc thôi, nếu như chỉ dùng để nghe nhạc thì pin lên tới 3-4 ngày lận.

-À, mà em đang coi gì vậy?

-Tiểu sử Võ Tắc Thiên!

-Em thấy bà ấy thế nào?

-Em thấy nếu như không có bà ta thì Đại Đường đã sớm diệt vong rồi.

-Nếu thế thì đã không có chuyện Trung Quốc xâm lược chúng ta. Mối hiềm khích giữa Việt Nam với Trung Quốc vốn không chỉ một ngày một bữa mà đã bắt đầu từ thời phong kiến.

-Anh không thể nói như vậy được, dù hai nước có hiềm khích nhưng không thể phủ nhận Trung Quốc cũng có cái hay chứ bộ như Tây Du Ký nè, Hồng Lâu Mộng, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử. Còn Khổng Tử, Tần Thủy Hoàng hay Võ Tắc Thiên nữa... Em đồng ý với anh là hai nước có hiềm khích nhưng em không mang chính trị vào cuộc nói chuyện này, em chỉ đang bàn về việc bà hoàng Võ Tắc Thiên.

-Ok, em không nói chính trị với em.

-Ngủ chút cũng không yên với hai đứa bây nữa.-Chiêu Dương ngồi ghế sau nói.

-Tao siết cổ cho mày ngủ luôn bây giờ, ngủ miết, con gái chứ có con heo đâu, ví mày với heo tao thấy tội tụi nó dễ sợ.

-Ê, tao ngủ trên xe thằng Minh nha, chủ xe người ta không ý kiến thì thôi mắc gì tới mày.-Minh cho mượn xe nhà, cho mượn luôn tài xế, chi phí đi về do Minh lo hết.

-Vậy tao nói chuyện trên xe anh Minh ảnh hưởng gì tới mày mà nói.

-Nhưng mà mày ngồi trước mặt tao, ồn tao ngủ không được.

-Cách một lớp nệm ghế rồi mày.

-Thôi hai người cho tôi can đi.-Minh lên tiếng.-còn Chiêu Dương nè, sao dẫn bạn đi chung mà để thằng Khang nó ngồi có một mình phía trước vậy?

-Con này mà ngủ có trời sập cũng chưa dậy.-người bạn mà Chiêu Dương dẫn đi chung là Khang, vốn dĩ Phi không chịu như đã hứa là cho đi rồi, với lại Phi không muốn đánh giá người khác chỉ thông qua một lần tiếp xúc với mình.

Cuộc chiến giữa Chiêu Dương và cậu được ngăn chặn kịp thời, Phi ngồi tựa vào anh từ từ cậu ngủ thiếp đi, Long với Minh nhìn cậu ngủ mà nở nụ cười. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro