Chap 9 Không Muốn Em Bị Tổn Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, trao cho nhau những ánh nhìn say đắm. Từ ngoài trông vào không khác gì một đôi vợ chồng mới cưới, người này gắm thức ăn cho người kia, còn người kia thì nhìn người này say đắm.

-Phi nè, nếu như cho em mô tả mối tình đầu của mình thì em sẽ nói như thế nào?-Long vừa gắp thức ăn cho cậu vừa hỏi.

-Ờ..."sương mù bụi nước". Phi suy nghĩ một lát rồi trả lời.

-Sao vậy?

-Mơ hồ và lãng đãng, ký ức khi ẩn khi hiện, khi muốn nhớ, lúc lại muốn quên, mọi chi tiết cứ như thuộc về một nơi xa xăm nào đó.

-Uhm...cũng đúng chứ.-Long gật gật đầu.

-Đúng cái con khỉ, em nói cho anh biết, anh chưa hiểu hết em đâu.-cậu chu mỏ nói-Vậy còn anh, mối tình đầu của anh như thế nào?

-Nếu như anh nói anh chưa biết yêu ai trước khi gặp em thì sao?-anh bỏ đũa xuống đưa mặt sát lại cậu.

-Anh này....xạo quá nói mau...như thế nào?-Phi bị anh làm cho đỏ mặt.

-Ờ thì...."thanh mai trúc mã".

-Rồi, hiểu rồi, khỏi nói nữa.

-Hiểu? hiểu là hiểu sao?

-Thì có nghĩa là người ta với anh là bạn thân từ nhỏ, lớn lên thì được gia đình hai bên dự định làm đám cưới cho hai người chứ gì? Nhưng do người ta bận đi du học nên phải đợi người ta về mới tính tiếp được đúng không? Và tui còn biết người ta là con gái ngoan hiền, đẹp đẽ, tài giỏi, sẽ là vợ đảm của anh, mẹ hiền của con anh, là con dâu thảo ngoan của ba mẹ anh nữa chứ gì? Cô gái đó còn là loại cực phẩm nhân gian ngàn năm hiếm có, lên được phòng khách vào được nhà bếp phải không? Và đặc biệt có khả năng bẻ cong thành thẳng!-Phi nói một tràng làm Long đứng hình.

-Thôi mà đứng có suy nghĩ lung tung, ăn cơm em.-Long an ủi cậu.

-Không, không ăn nữa, no rồi, anh muốn ăn thì ăn một mình, ăn xong thì làm ơn dọn dùm, đừng có bày đó không ai rảnh dọn cho mấy người đâu.-Phi đập chén cơm với đôi đũa xuống bàn, rồi bực bội đi lên lầu, bỏ lại anh một mình với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

Long đứng dậy dọn dẹp thức ăn, chén dĩa trên bàn. Anh bưng từng thứ đến bồn rửa, mở nước rửa từng cái chén một, thân đang làm chuyện này nhưng đầu thì nghĩ đến chuyện khác.Phi ơi sao em lại nghĩ như vậy? Là do nhất thời suy nghĩ rồi buộc miệng nói ra hay là em cảm nhận được gì đó? Không lẽ anh phải nói cho em biết tất cả những gì em nói lúc nãy là thật. Anh cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ trôi qua với sự sắp đặt của người khác, cho đến khi gặp được em,cảm mến em, biết được câu chuyện của em, rồi yêu em. Anh biết cuộc đời anh không còn sống vì bản thân mình nữa mà anh còn phải bảo vệ em, che chở cho em. Nhưng anh sợ em không đủ sức làm những việc đó, trước những thế lực quá lớn. Mãi suy nghĩ Long bị cắt trúng tay máu chảy ra đỏ một khoảng nước phía trong bồn nước.

-Phi ơi nhà có băng cá nhân không em?-Long đi lên lầu.

-Chi vậy....Sao vậy? Sao anh chảy máu nhiều quá vậy? Sao anh không cẩn thận gì hết trơn vậy?Phi đang ngồi trong phòng hướng mắt nhìn ra phía cửa sổ, nghe Long hỏi quay đầu lại nhìn thì thấy tay anh chảy máu liền vội vã chạy tới.

-Anh không sao đâu, lúc nãy rửa chén bị đứt tay thôi mà, nhà có băng cá nhân không cho anh miếng.

-Nè, đưa tay đây em dán lại cho.-cậu lấy miếng băng cá nhân rồi dán lại cho anh.

-Phi em khóc hả, sao lại khóc nói anh nghe!-Long ngạc nhiên khi thấy dòng lệ chưa khô trên má cậu

-Tại vì....em sợ..... em sợ những gì em nói ra lúc nãy là sự thật....em sợ phải mất anh. huhuhu....-Phi nói trong tiếng khóc nức nở.

-Em ngốc quá, làm sao anh có thể bỏ em được, thôi mà đừng khóc, anh hứa từ nay về sau anh sẽ không bao giờ để em khóc nữa.-Long ôm lấy cậu vào lòng an ủi, ngã xuống giường.

-Anh hứa nha.

-Anh hứa, hứa sẽ không để em khóc, hứa sẽ không bao giờ giấu giếm em bất cứ điều gì và hứa là không bao giờ buông tay em.

-Long ơi, anh có thể nói cho biết mối quan hệ giữa anh với Huyền My được không?-Phi gối đầu lên tay của Long.

-Sao em lại dùng từ "có thể"?

-Tại vì em hỏi là chuyện của em còn trả lời hay không là tùy vào ý định của anh!

-Em đúng là đồ ngốc mà, anh đã nói là sẽ không bao giờ giấu giếm em bất cứ điều gì mà.-Long đưa tay nhéo má cậu.-Mà chẳng phải anh đã nói cho em biết My là chị họ của anh hay sao ?!

-Nhưng mà em thấy hai người thân thiết quá, với lại lần trước anh có nói là " với những chuyện đã xảy ra em muốn lấy hết cửa hàng thủy tinh cũng được" như vậy nghĩa là sao?-Phi nhắc lại cho anh nhớ lại hôm ở cửa hàng của Huyền My.

-À....anh với chị My thân thiết là do ba của chị ấy là em của mẹ anh nên từ nhỏ hai người tụi anh rất thân với nhau. Còn chuyện kia là do lúc trước gia đình chị My gặp khó khăn nhờ ba mẹ anh giúp đỡ mới còn sống tới hôm nay chứ không thì đã bị người ta chém chết rồi.

-Nếu vậy thì chị ấy chỉ mang ơn ba mẹ anh thôi chứ đâu cần phải mang ơn của anh?

-Thì cũng trong chuyện đó, có lần chị My bị tụi giang hồ bắt cóc đòi gia đình phải trả hết số tiền nợ còn không thì chờ nhận xác. Nhưng nhờ anh có quen biết được với mấy đại ca xã hội đen nên tụi nó mới chịu thả chị ấy ra và cho gia đình thời gian thu xếp tiền bạc.

-À... thì ra là vậy! Ủa vậy còn tại sao chị ấy lại không muốn người khác gọi mình là "Huyền My"?

-Tại vì Huyền là tên của mẹ chị ấy! Nguyên nhân gây ra việc nợ nần khắp nơi cũng do bà ấy gây ra, suốt ngày chỉ biết sửa soạn, đi chơi khắp nơi, không ngó ngàng tới con cái, sau khi mượn xã hội đen một số tiền thì bỏ trốn biệt tích. Chính vì thế chị ấy không muốn người khác gọi mình là Huyền My vì không muốn nhắc đến người mẹ tệ bạc kia.

-....

-Phi anh muốn hỏi?-Thấy cậu không trả lời anh nhìn xuống thấy ai kia nhắm mắt hơi thở đều đều.

Long nằm ngắm cậu, môi hồng chúm chím, mi dày cong vút, đúng là thu hút người nhìn, chưa kể đến làn da trắng trẻo hồng hào, đôi gò má khiến cho người ta chỉ muốn cắn. Thấy cậu ngủ nên anh cũng không muốn làm vỡ mộng đẹp của người yêu đành gác lại chuyện mình muốn hỏi qua một bên. Hai người chìm vào mộng đẹp mặc cho ngoài kia bao điều biến động chỉ cần biết hiện tại cậu có anh, anh có cậu  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro