Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

FLASHBACK

Hôm nay Nhã Kỳ phải về nhà ăn tối với gia đình nên cô không thể qua Tuệ Minh được.

Cô nhớ Tuệ Minh thật nhiều, nguyên ngày ở chỗ làm hôm nay, không lúc nào cô không nghĩ đến Tuệ Minh. Nhã Kỳ thấy được tình yêu Tuệ Minh dành cho mình và cô cảm thấy mình thật may mắn khi có Tuệ Minh trong đời.

Thả người trên chiếc ghế sofa mà chị hai cô mới mua, Nhã Kỳ nhắm mắt lại. Mẹ cô đang nấu ăn, chị hai đang phụ mẹ, anh hai đang chăm sóc con cái của mình còn anh chị ba đang làm việc sau vườn, chỉ có cô là mẹ không cho làm gì hết, mẹ nói con út của mẹ lâu lâu mới về nhà nên cần được nghỉ ngơi.

Chuyện này đối với cả nhà đã quá quen thuộc nên không ai thấy lạ cả. Gia đình Nhã Kỳ qua Mỹ khi cô còn rất nhỏ. Nhã Kỳ còn nhỏ, ba cô hay đưa cô đi học. Đôi khi bị bạn bè ăn hiếp vì không biết ngôn ngữ của chúng thì ba đã ôm cô vào lòng nói:

-Nhã Kỳ của ba đừng lo, rồi con sẽ giỏi hơn tất cả những đứa trẻ đó, con gái của ba thì không thể nào tệ được.

Mỗi khi nghe ba nói những lời đó, Nhã Kỳ cười tít cả mắt và không còn khóc nữa. Sau đó, ba đưa cô đi mua kem cho cô ăn, đưa cô ra công viên cho cô chơi cầu tuột rồi mới về nhà. Nhã Kỳ luôn ghi nhớ những khoảnh khắc nhỏ đó của ba và cô, nhưng bây giờ thì Nhã Kỳ đang sợ, cô sợ vì những hình ảnh, ký ức đẹp đó đang dần dần rời xa cô.

Chợt Nhã Kỳ cảm thấy má mình ướt, cô không màng đưa tay chùi đi những giọt nước mắt trên má mình. Bé Ly con chị hai cô đi lại lau nước mắt cho cô, ngây thơ hỏi:

-Út à, ai chọc Út vậy?

Nhã Kỳ lắc đầu rồi hôn lên đôi má phúng phính của bé, dịu dàng nói:

-Ly Ly lại chơi với anh hai đi, Út không sao.

Bé Ly gật đầu rồi đi lại chơi với đồ chơi của mình. Nhã Kỳ nghĩ đến anh chị hai và mái nhà nhỏ của anh chị. Lúc khi còn quen với Tuấn Kiệt, cô cũng có một gia đình như vậy. Vợ chồng và con cái quây quần bên nhau. Khi ba cô qua đời, gia đình cô không còn được như trước, luôn thấy trống vắng. Mẹ ít cười và đôi mắt cũng buồn hơn. Cô nhận biết rằng, người cha rất quan trọng trong gia đình.

Đó cũng là lý do vì sao Nhã Kỳ chưa đưa Tuệ Minh về giới thiệu với gia đình cô. Nhã Kỳ biết mẹ, anh chị hai và anh chị ba sẽ không phản đối cô yêu ai dù đó là một người con gái, nhưng cô không muốn giới thiệu vì cô sợ, sợ cái mong muốn có một gia đình của cô trổi dậy và nó sẽ làm Tuệ Minh đau lòng.

Cô không muốn gia đình cô quá yêu quý Tuệ Minh và sẽ trách cô. Nhã Kỳ cảm thấy mình thật ích kỷ, nhưng cô biết chưa phải lúc. Nhã Kỳ biết mình yêu Tuệ Minh, cô sẽ không sống nổi nếu không có Tuệ Minh bên cạnh, nhưng cô không thể bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, cô đang đấu tranh thật nhiều để chỉ có thể nghiêng về một phía mà thôi. Đến bay giờ, hơn một năm rồi, vẫn không bên nào thắng được bên nào. Nhã Kỳ vẫn tiếp tục đấu tranh, cô bắt đầu cảm thấy mệt và đôi lúc muốn buông xuôi.

-Nhã Kỳ, lại ăn cơm đi con.

Nghe tiếng mẹ, Nhã Kỳ bật dậy. Cô không muốn suy nghĩ nữa, cô đi xuống và ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mẹ mình.

-Cám ơn mẹ!

Bà Chi vuốt tóc con:

-Ăn nhiều một chút, dạo này mẹ thấy con ốm đi rất nhiều. Anh ba trêu:

-Đó là mốt thịnh hành bây giờ đó mẹ, các cô chỉ thích đưa xuồng ra thôi. Anh hai cũng gật đầu tán thành:

-Mẹ không biết chứ vợ con cũng sợ mập lắm, có chịu ăn đâu.

Chị hai nhéo vào vai chồng:

-Anh không cần phải méc mẹ đâu.

Bà Chi mỉm cười nhìn các con. Từ ngày bố ra đi đến nay, bà một mình nuôi ba đứa con khôn lớn. Tuy bà phải dành nhiều thời gian đi làm không lo nhiều cho các con của mình được, nhưng bà cảm thấy vui khi các con của bà bây giờ đã lớn và thành công hết, bà chỉ mong Nhã Kỳ có gia đình nữa là bà có ra đi gặp ông thì bà cũng an tâm hơn.

-Nhã Kỳ này, con chia tay Tuấn Kiệt cũng lâu rồi, sao không nghe con nói quen ai hết vậy? con muốn để mẹ đợi đến khi nào đây?

Nhã Kỳ nhìn lên thì thấy mọi người đang nhìn cô. Tuy họ rất thích Tuấn Kiệt nhưng khi nghe cô nói chia tay với anh, họ vẫn ủng hộ cô. Họ chỉ mong cô được hạnh phúc thôi.

-Con đang quen một người.

Chị hai vỗ nhẹ vào vai Nhã Kỳ:

-Vậy chừng nào em đem cậu ấy về cho mọi người biết mặt đây?

Nhã Kỳ bỏ chén cơm xuống, cô nhìn mẹ mình rồi nói thật rõ:

-Người con yêu là một người con gái, con quen cô ấy đã hơn một năm rồi, sau khi con chia tay với Tuấn Kiệt.

Cả nhà im lặng, không khí dường như chùng xuống, bà Chi mỉm cười:

-Vậy khi nào con đem cô ấy về cho mẹ gặp mặt đây?

Anh ba nói theo:

-Đúng rồi, anh cũng muốn coi ai có bản lĩnh nắm được trái tim cô út nhà này.

Nhã Kỳ nhìn mọi người với ánh mắt biết ơn, mặc dầu cô biết họ sẽ không cần cô yêu Tuệ Minh, nhưng khi có được sự ủng hộ của họ, Nhã Kỳ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

-Một ngày nào đó, con sẽ đưa chị ấy về.

Ăn cơm xong, anh chị ba ra về trước còn anh chị hai đưa hai cháu nhỏ lên lầu ru ngủ, chỉ còn Nhã Kỳ và bà Chi, bà nhìn sâu vào mắt cô hỏi:

-Con hạnh phúc chứ Nhã Kỳ? Cô gái ấy yêu con nhiều không?

Nhã Kỳ nắm tay mẹ mình, cô trả lời:

-Chị ấy yêu con rất nhiều, con không nghĩ ai có thể yêu con nhiều hơn thế. Bà Chi gật đầu:

-Vậy là tốt rồi, nhưng Nhã Kỳ, tại sao con không giới thiệu gia đình cho cô gái ấy biết?

Nhã Kỳ thở dài, bà Chi nói tiếp:

-Mẹ hiểu con khát khao có một gia đình như thế nào. Từ khi ba con ra đi, mẹ thấy được sự mất mát lớn trong con, mẹ cũng hiểu con ao ước có một gia đình hoàn hảo, có cha có mẹ như những đứa trẻ khác. Mẹ biết vị trí ba con trong lòng con không ai có thể thay thế được nên mẹ không muốn đi them bước nữa, mẹ không cần con yêu ai hết, dù người đó là trai hay gái, nhưng mẹ chỉ ngạc nhiên vì mẹ hiểu con mẹ ao ước có một gia đình bình thường như thế nào. Đó có phải là lý do con chưa đem cô gái ấy về cho mẹ gặp mặt hông?

Nhã Kỳ không ngờ mẹ lại hiểu mình như vậy, cô ngã vào lòng bà:

-Con thực sự ích kỷ phải không mẹ? Con yêu chị ấy rất nhiều, nhưng con biết ở bên chị ấy con không thể có một gia đình hoàn hảo được, con muốn có con, con muốn con của con có cha có mẹ, nhưng con không thể rời xa chị ấy, con sẽ không chịu nổi khi không có chị ấy bên cạnh, nhưng con lại không thể đem hạnh phúc trọn vẹn đến cho chị ấy.

Bà Chi vuốt lưng Nhã Kỳ, bà hiểu được niềm khát khao trong cô mãnh liệt như thế nào, bà dịu dàng nói:

-Mẹ nghĩ con nên có một suy nghĩ thực tế và dứt khoát để con và cả người con gái ấy sẽ không ai bị đau khổ, mẹ biết Nhã Kỳ của mẹ sẽ làm được.

Sau cuộc nói chuyện với mẹ, Nhã Kỳ quyết định dọn qua sống chung với Tuệ Minh, cô hy vọng cuộc sống của hai người sẽ giúp cô nguôi dần cái ý nghĩ kia, và cô cũng hy vọng tình yêu của cô và Tuệ Minh sẽ giúp cô giải quyết mọi thứ ổn thỏa hơn.

END FLAHSBACK

Làm xong hết công việc thì cũng đã đến giờ ăn trưa, Nhã Kỳ đứng dậy định đi ra ngoài ăn thì Thảo Mi đi lại bên cạnh.

-Nhã Kỳ, đi ăn trưa với chị nhé!

Nhã Kỳ nhìn Thảo Mi và gật đầu. Trong công ty, cô và Thảo Mi thân nhau nhất vì chỉ có hai chị em là người Việt Nam, còn bao nhiêu là người Mỹ và các quốc gia khác.

-Em không ngại khi có chồng chị và con gái chị chứ?

Chỉ muốn giới thiệu họ với em. Nhã Kỳ cầm chìa khóa mở cửa rồi nói:

-Em cũng muốn gặp họ đây, nghe chị nói về họ hoài mà chưa được biết mặt.

Nhã Kỳ đưa Thảo Mi đến quán ăn không xa cho lắm. Họ vừa đến nơi thì chồng Thảo Mi và con gái cô ấy đã ngồi ở đó đợi sẵn. Thấy mẹ, Thảo Vân gọi lớn:

-Mommy! Thảo Mi đi lại hôn vào má con, cô quay sang nói với chồng:

-Đây là Nhã Kỳ.

-Còn đây là chồng của chị, Quốc Danh.

Nhã Kỳ và Quốc Danh bắt tay nhau rồi Nhã Kỳ cũng ngồi xuống. Trong bữa ăn, cô nhìn Thảo Vân nhõng nhẽo với ba mẹ, rồi cách hai vợ chồng chăm sóc con làm Nhã Kì cảm thấy ấm cúng.

Nếu cô ở với Tuệ Minh và họ muốn có con thì cô sẽ có được sự ấm áp thế này không? Nhã Kỳ tự hỏi, nếu như con có ao ước có một gia đình bình thường, có cha có mẹ, như vậy thì làm sao cô và Tuệ Minh có thể làm cái ao ước đó trở thành sự thật được. Nguyên ngày hôm đó Nhã Kỳ cảm thấy không thoải mái. Đến khi tới giờ Nhã Kỳ đi về mà trong đầu cô vẫn đầy ắp những suy nghĩ vừa đó và nó đang dằn vặt tâm hồn cô, lan tràn vào tim cô làm cô cảm thấy hết sức ngột ngạt.

Mở cửa đi vào nhà, đón cô là Tuệ Minh với nụ cười tươi trên môi. Có lẽ Tuệ Minh đang nấu ăn nên vẫn còn đeo tạp dề trên người.

-Nghe tiếng cửa nên chị biết em về. Hôm nay chị nấu canh chua cá bong lau, em thấy đói rồi xuống ăn cơm với chị. Tuệ Minh nhìn gương mặt mệt mỏi của Nhã Kỳ, cô tháo tạp dề ra khỏi rồi ôm Nhã Kỳ vào lòng.

-Em làm sao vậy? hôm nay ở công ty có chuyện à?

Nhã Kỳ lắc đầu, cô muốn thoát khỏi vòng tay của Tuệ Minh nhưng Tuệ Minh ôm cô chặt quá. Tuệ Minh biết có chuyện gì đó đang xảy ra với Nhã Kỳ, cô hôn lên môi Nhã Kỳ thật nhẹ rồi vén tóc qua tai Nhã Kỳ, ôn tồn nói: -Nếu mệt thì lên nghỉ đi, khi nào cơm chín chị sẽ gọi em.

Tuệ Minh quay lại xuống bếp, cô tiếp tục nấu món ăn còn lại. Nhã Kỳ đi lên lầu, cô mệt mỏi ngã người xuống giường, cô biết mình thật vô lý khi đối xử với Tuệ Minh như vậy, nhưng thực sự trong lòng cô đang rối lắm, cô suy nghĩ không được thong và nó làm cô thật khó chịu.

Nhã Kỳ nằm không biết bao lâu thì cô nghe tiếng bước chân. Nhã Kỳ nhắm mắt giả vờ như ngủ. Tuệ Minh đi vào thấy Nhã Kỳ ngủ nên cô đi lại tủ lấy bộ quần áo, cô đến giường thay bộ đồ ngủ cho Nhã Kỳ rồi cuối xuống nói:

-Yêu em

Khi bước chân Tuệ Minh rời xa dần, Nhã Kỳ mở mắt ra, cô nằm một hồi rồi bật dậy. Cô muốn được Tuệ Minh ôm vào lòng vào lúc này, vì khi ở trong vòng tay Tuệ Minh, Nhã Kỳ mới cảm thấy bình yên. Nhã Kỳ đi ra ngoài cô đi xuống lầu và thấy Tuệ Minh đang ngồi trên sofa.

Trong tay cô là ly rượu nhưng mắt Tuệ Minh nhìn ra cửa sổ. Nhã Kỳ đi lại ngồi xuống bên cạnh, Tuệ Minh mỉm cười bỏ ly rượu xuống bàn rồi đưa tay ra cho Nhã Kỳ ngã vào lòng cô. Ôm chặt Nhã Kỳ trong tay, Tuệ Minh hỏi:

-Sao em không ngủ nữa?

Nhã Kỳ nói:

-Chị biết em không có ngủ kia mà.

Tuệ Minh bật cười:

-Đúng rồi, chị biết là em chưa ngủ và chị cũng biết rằng em giả vờ ngủ, chị không thể làm kế hoạch của em thất bại được, đúng không?

Nhã Kỳ bỉu môi:

-Chị không hỏi vì sao em không ngủ sao? Chị không quan tâm à?

Tuệ Minh nghiêng đầu nhìn Nhã Kỳ:

-Vậy Nhã Kỳ của chị,em có thể cho chị biết vì sao em giả vờ ngủ không?

Nhã Kỳ nhún vai:

-Chị không tự biết được à?

Tuệ Minh cũng nhún vai theo:

-Thôi được rồi, chúng ta hãy vào thẳng vấn đề đi, nếu không chia sẻ, em và chị sẽ gặp vấn đề rắc rối to đấy nên bắt đầu từ bây giờ, chuyện nhỏ hay lớn, hãy cùng nhau chia sẻ, được không?

Nhã Kỳ ngồi bật dậy, cô thở dài nói:

-Hôm nay em không thấy thoải mái, em thật sự muốn đem chị về gặp gia đình em, em biết họ sẽ rất yêu quý chị. Lý do em không làm vậy vì trong lòng em sợ…

Nhã Kỳ cuối đầu nhìn tay mình nhưng Tuệ Minh nâng mặt cô lên:

-Nhìn vào chị, hãy cho chị biết em sợ điều gì.

Nhã Kỳ nhỏ nhẹ, cô nói tiếp:

-Từ nhỏ em có một gia đình hạnh phúc, khi ba qua đời, mọi thứ dường như thay đổi. Tuy mẹ và các anh chị vẫn yêu thương em, nhưng em nhớ ba thật nhiều. Khi đi học nhìn bạn bè có ba mẹ, em ao ước ba mình quay trở về, em cứ mong rằng khi mở mắt ra, tất cả đều chỉ là giấc mơ và ba đang ở cạnh em, em khao khát điều đó rất nhiều, nên từ lâu em đã dệt cho mình một gia đình hạnh phúc, em sẽ có chồng, có những đứa con dễ thương, em cùng anh ấy sẽ lo lắng cho con, chăm sóc yêu thương chúng và con em sẽ không nhu yếu, thiếu thốn tình yêu của một người cha.

Nhưng khi em gặp và yêu chị, em biết mình không thể rời xa chị được. Chị là một nửa của cuộc sống em. Nếu không có chị thật sự em không biết phải sống như thế nào. Nhưng ao ước đó vẫn luôn tồn tại trong em, nó dường như gặm nhấm em từng ngày, em không thể vứt nó ra khỏi tâm trí, em phải làm sao đây?

Tuệ Minh thở dài, cô lau đi những giọt nước mắt trên má Nhã Kỳ.

-Xin lỗi em.

Để Nhã Kỳ khóc trên vai mình, Tuệ Minh biết Nhã Kỳ cần điều đó. Đôi khi khóc sẽ làm mình dễ chịu hơn dù nó không thể giúp gì được cho những vấn đề xung quanh mình. Giấc ngủ của cả hai không còn ngon nữa. Nhiều suy nghĩ cũng hình thành trong tâm trí Tuệ Minh và cô biết chính cô phải giúp Nhã Kỳ và mình giải quyết vấn đề này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro