LHBG213

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Tôn Vô Lại

Tác giả: Khiêu Vũ

Chương 85 : Xuống núi lần thứ hai

Dịch giả: BatHoangHoaLong

Biên dịch: meofmaths

Biên tập: hoabeo

Nguồn : www.tangthuvien.com

Tiểu Lôi vừa mới tỉnh lại, đột nhiên cảm giác không khí chung quanh tựa hồ nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, hăn lập tức nhớ lại chính mình đang luyện kiếm, nhảy dựng lên một cái, hét lớn: "Kiếm của ta!"

Lửa trong lò đang tắt dần, hoả thạch phía dưới cũng từ từ cháy hết, trên đỉnh lò ẩn hiện thất sắc quang mang.

Đỏ, da cam,vàng, lục, xanh, lam, tím. Từng vòng sáng tỏa ra không ngừng, hiển nhiên bảo kiếm trong lò đã luyện chế xong, hơn nữa, ánh sáng mờ kia chứng minh pháp bảo này nhất định không phải phàm vật!

Trong lòng cực kỳ kích động, Tiểu Lôi mặt mũi dương dương tự đắc. Với tâm trạng hồi hộp và rạo rực, Tiểu Lôi gượng giữ bình tĩnh, đoạn hắn yên lặng niệm động tâm quyết, sau đó vung tay một cái....

Hô một tiếng, nắp lò văng ra, sau đó chỉ thấy từng đạo ánh sáng mờ bắn ra bốn phía, ngọn lửa màu vàng vây xung quanh một quầng khí bảy màu bay lên. Tiểu Lôi nhìn thấy những ngọn lửa như đang nhảy nhót bao phủ lấy vật kia, mặc dù hắn đứng khá xa nhưng cũng vẫn cảm thấy khí tức lăng lệ, tuy vậy trong lòng lại có chút kinh ngạc:

"Hả? Tại sao chỉ dài có ba tấc....hình như hơi ngắn a, ta luyện rõ ràng là trường kiếm mà..."

Tiểu Lôi từ từ niệm khẩu quyết, sau đó giống như là quay tằm rút sợi, chỉ thấy ánh lửa bảy màu kia từ từ tiêu tán, lộ ra diện mục của món vật kia....

Lại nói tại trên đại điện Tiêu Dao phái, Khinh Linh Tử một thân đạo bào, đầu đội đạo quan, phất trần cầm trong tay, trang phục không nhiễm chút bụi, lộ ra khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt sao, trên mặt mang khí tức nhàn nhạt xuất trần, dáng vẻ của bậc cao nhân đắc đạo. Lão khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nghe nói bên ngoài đại điện có người đi vào, lão mới chậm rãi mở mắt, nheo mắt đánh giá một chút những người mới đến: "Hai người ở trong núi tìm kiếm Tiêu Dao phái ta, là có dụng ý gì?"

Có bốn người đi vào đại điện, trừ Tố Tố là người của Tiêu Dao phái ra còn có ba người khác. Họ gồm đó là một nam một nữ và một hoà thượng.

Hoà thượng kia ước chừng hơn bốn mươi tuổi, từ mi thiện mục, mình mặc tăng bào màu xám, trên đầu chín chấm hương thật lớn. Hòa thượng nọ chắp tay trước ngực nói: "Tiêu Dao Tử tiền bối, tiểu tăng là Phục Hổ Tự...."

"Được rồi được rồi, ta biết ngươi là người Phục Hổ Tự..." Khinh Linh Tử thản nhiên cắt đứt hắn: "Nếu không bọn họ cũng không tìm được sơn môn Tiêu Dao phái ta."

Khinh Linh Tử tại Nga My sơn chính là một bậc bá chủ, tăng nhân kia mặc dù bị hắn cắt lời cũng chỉ chắp tay đứng yên, cung kính nói: "Khinh Linh Tử tiền bối, hai vị này cũng có chút uyên nguyên với tông môn của ta. Hôm nay bọn họ đến chùa để nhờ chúng ta tìm cao nhân Tiêu Diêu phái. Họ nói là tìm một cao nhân của quý phái là Tiểu Lôi đạo trưởng. Bần tăng phụng mệnh trưởng lão mới đưa bọn họ đến đây."

Khinh Linh Tử gật đầu nói: "Thì ra là thế, người bình thường nào biết được danh tự Tiêu Diêu phái ta. Hai vị khách nhân này, các ngươi đến tìm Tiểu Lôi?"

Trông bề ngoài, một nam một nữ kia khoảng chừng ba mươi tuổi. Nhất là nam tử kia, thân thể mạnh mẽ, khí thế ung dung trầm tĩnh, tướng mạo sáng sủa, khuôn mặt chữ điền, mục quang lấp lánh có thần. người đó đi vào, cước bộ vững vàng, vừa nhìn cũng biết đó là người luyện võ.

"Vị đạo trưởng này, chúng ta là bằng hữu của Tiểu Lôi tiên sinh, hôm nay cố ý tới tìm Tiểu Lôi, là vì một hài tử..." Nữ tử kia thấy tăng nhân Phục Hổ Tự đối với Khinh Linh Tử cung kính như thế, trong giọng nói cũng tôn kính thêm mấy phần.

Khinh Linh Tử mỉm cười nói: "Hả? Là bằng hữu của Tiêu Lôi sư đệ sao, chẳng lẽ hài tử mà các ngươi nói là Bảo Nhi?"

Lão vừa dứt lời, liền nghe thấy Bảo Nhi đang trốn ở phía sau đại địên nhảy ra, chạy về phía nữ tử đó, trên mặt cười sung sướng: "Mẹ! Mẹ..."

Nữ tử kia trên mặt cũng lộ vẻ kích động, mở rộng hai tay ôm Bảo Nhi vào lòng, dịu dàng nói: "Bảo Nhi, quả nhiên ngươi ở chỗ này."

Nữ tử này, hiển nhiên chính là Nguyệt Tinh nữ sỹ của Minh Nguyệt gia. Nàng ta kéo Bảo Nhi sang một bên, chỉ vào nam tử bên cạnh nói: "Đây là Nguyệt Sơn cữu cữu, con mau chào đi!"

Bảo Nhi nhìn thoáng qua nam tử kia, chần chừ một chút rồi nhỏ giọng gọi một tiếng cữu cữu. Nam tử kia mỉm cười, vỗ nhẹ nhẹ vào đầu bảo nhi, sau đó quay mặt nhìn Khinh Linh Tử, mỉm cười nói: "Đạo trưởng, Bảo Nhi nhà ta ở chỗ này đã quấy rầy nhiều ngày, hôm nay huynh muội chúng ta lại đậy, chính là đem Bảo Nhi trở về. Nguyên có cừu gia tìm đến phiền toái, muội muội ta cầu cứu Tiểu Lôi tiên sinh bảo hộ, xem như nợ một thiên đại ân tình, đoạn ân tình này, chúng ta nhất định sẽ báo đáp.

Khinh Linh Tử lại lắc đầu nói: "Các ngươi muốn dẫn Bảo Nhi đi ư? Cái này có chút khó khăn đây, ta đã thu Bảo Nhi làm đồ đệ. Đứa nhỏ này thiên tư thông tuệ, đạo gia ta đã quyết định muốn cho nó trở thành truyền nhân. Nếu các ngươi bây giờ đem nó đi, thì đáng tiếc cho khối lương tài mỹ ngọc này. Các ngươi đã là người nhà Bảo Nhi, vậy hôm nay cũng phải nói với các ngươi một tiếng."

Nguyệt Sơn và Nguyệt Tinh còn chưa nói gì, tăng nhân Phục Hổ Tự bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh nghi, y nhịn không được nói: "Đạo trưởng đã thu đồ đệ? Đây chính là thiên đại hảo sự a!" Y nói xong, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyệt Sơn và Nguyệt Tinh, ý bảo bọn họ mau mau đáp ứng.

Nguyệt Sơn và Nguyệt Tinh vốn trong lòng có phần không đồng ý. Nguyệt Tinh mất bao khổ cực mới tìm được người đường huynh Nguyệt Sơn là cao thủ trong gia tộc ra mặt. Trong gia tộc thì Nguyệt Sơn được công nhận là võ nghệ cao cường, là kiệt xuất nhân tài trong những người đồng lứa.Chỉ vì hắn ta tính tình cổ quái nên mới sống một mình đơn độc không cùng chúng nhân qua lại. Nguyệt Tinh tìm được hắn thật sự vất vả không ít, lại phải một phen tân khổ mới mời được hắn xuất hiện. Hiện tại, chẳng hiểu vì sao Bảo Nhi lại bị đạo sỹ này thu làm đồ đệ.

Trong quan niệm của một người bình thường hiện đại thì một tiểu nữ hài sao lại có thể lưu tại trong núi để theo đạo sỹ học những thứ gì đó? Tự nhiên là cần trở lại cuộc sống thành thị.

Nhưng là bọn họ và Phục Hổ Tự cũng thật sự có chút uyên nguyên, trong mắt họ thì tăng nhân bên cạnh kia là là cao nhân Phục Hổ Tự, nay thấy y đối với chình mình cuống quít nháy mắt, Nguỵêt Tinh dù sao cũng là người đã mở võ quán ở thành thị, quen biết không ít người trong tam giáo cửu lưu, hiểu rõ nhân tình thế thái. Từ thái độ của tăng nhân khi nói chuyện với Khinh Linh Tử, rồi bộ dạng của y khi liên tục dùng ánh mắt ra hiệu thì, đạo sỹ tiên phong đạo cốt trước mắt này nhất định là một người rất có bản lĩnh.

Nguyệt Tinh liếc mắt nhìn Nguyệt Sơn một cái, chần chừ nói: "Chuyện này, chúng ta thật ra cũng không biết, nhưng mà Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, trong nhà lại đã xẩy không ít sự tình, trước đây bởi vì cừu nhân quấy rối nên nó không thể trở lại trường học. Bây giờ dù sao cũng không thích hợp để cho nó lưu tại trong núi như vậy...đạo trưởng ngài xem..."

Khinh Linh Tử nhíu mày. Xưa nay với tính tình của một người luôn tự coi lão tử là thiên hạ đệ nhất, trong lòng Khinh Linh Tử thì người trong thiên hạ muốn được lão thu làm đồ đệ, cho dù dập đầu cả ngàn cái cũng chưa chắc lão thèm nhìn đến. Ngờ đâu nay chính mình thu Bảo Nhi làm đồ đệ, hai người kia lại còn cớ này cớ nọ, trong lòng có chút không hài lòng, lão từ từ đứng dậy, đôi mắt khẽ thu hẹp lại.

Tăng nhân Phục Hổ Tự kia cũng là người hiểu chuyện, y đã ở tại Phục Hổ Tự nhiều năm, Nga My sơn trên dưới các đại tông môn, ai không biết lão già Khinh Linh Tử này chính là lão hổ không thể trêu vào? Nói đạo lý với lão chỉ có uổng phí miệng lưỡi. Huống hồ Khinh Linh Tử một thân bản lãnh thông thiên, có thể được lão để mắt tới, quả thực là tam sinh hữu hạnh.

Hắn tay áo Nguyệt Tinh, thấp giọng nói: "Hai vị đừng có gấp, Khinh Linh Tử đạo trưởng là tiền bối cao nhân, lão thu Bảo Nhi làm đồ đệ, sau này Bảo Nhi xem như may mắn vô cùng. Đây là thiên đại hảo sự...cho dù có cừu gia không có mắt nào trở lại trêu chọc các người, Khinh Linh Tử đạo trưởng phẩy tay một cái là xong , chẳng phải là một chuyện tốt sao?"

Hai người đang chần chờ, đột nhiên nghe thấy phía sau đại điện truyền đến tiếng thét chói tai của Tiểu Lôi...

"Lão gia hoả!!Lão gia hoả!!" Chỉ thấy Tiểu Lôi thở hồng hộc từ phía sau chạy đến, trong tay đang cầm một cái vật gì đó, hắn bộ dáng cáu kỉnh vội vã, tóc tai tán loạn như tổ chim, quần áo lôi thôi dơ dáy, mặt lấm lem nhem nhuốc. Tiểu Lôi từ phía sau chạy đến, nắm lấy áo choàng Khinh Linh Tử, thét to: "Lão gia hoả! Tiêu rồi! Ta khổ cực nhiều ngày như vậy, dùng nhiều tài bảo như vậy, lại luyện ra cái đồ chơi giẻ rách này!"

Tiểu Lôi mặt như đưa đám, đầy vẻ chán nản, tay cầm một thứ gì đó bằng sắt hơi vuông vuông đen thui, nhìn không hề vừa mắt. Xem ra thì cùng lắm là có vài phần giống như là một thanh đao, nhưng lại dài không đến hai tấc, rộng không đến một tấc, nếu nói là đao thì không bằng nói đó là một mảnh ngói....

Nếu là...

A? bất quá, nếu là gắn cho một cái chuôi dao, vậy cũng là được rồi! Hình dáng kia, chính là mười phần tiêu chuẩn, cực chính xác, không hề dối gạt chút nào, một con dao phay(1)!

Tiểu Lôi tức giận giậm chân, kéo Khinh Linh Tử kêu lên: "Đều do ngươi, ngươi dạy ta cái pháp môn luyện chế rắm chó gì! Ta mất bao nhiêu công phu, không ăn không uống canh giữ tại đơn phòng, còn dùng hết vô số bảo bối như vậy, cuối cùng lại không luyện chế ra được bảo kiếm gì, lại ra một con dao phay hỏng!!"

Khinh Linh Tử nhìn đồ vật trong tay Tiểu Lôi, cũng tựa hồ có chút giật mình. Lão há miệng, sắc mặt cổ quái, cuối cùng không nhịn được ha hả cười to. Chỉ vào mũi Tiêu Lôi nói: "Ha ha ha, cái tên lưu manh này, thật sự là khác người à, luôn làm ra những thứ cổ quái...cái đồ vật này, ngươi làm thế nào luyện chế ra được vậy? Đạo gia ta sống lâu như vậy, cũng chưa thấy qua một cái pháp bảo có bộ dáng như vậy a!"

Lão cầm lấy thanh thái đao kia, nhấc lên nhấc xuống: "Hả? Thực ra không nhẹ a...hảo tiểu tử, ngươi bỏ thêm vào bao nhiêu nguyên liệu? Món đồ chơi nặng như vậy, ngươi muốn dùng để đập người ta chết sao?"

Chỉ thấy Khinh Linh Tử cầm một đầu thái đao, vận một chút lực rồi quơ nhẹ một nhát trong không trung về phía bồ đoàn trên mặt đất ...

Xích một tiếng, bồ đoàn kia lập tức tứ phân ngũ liệt, ruột bông bay lên, ngay cả mấy viên gạch xanh phía dưới cũng không tiếng động hoá thành bụi phấn!

Khinh Linh Tử hai mắt sáng lên, khen ngợi: "Hảo đao! hảo đao a!" Dừng lại một chút, cười cổ quái: "Nhưng mà hình dạng này hơi tệ một chút."

Tiểu Lôi cơ hồ muốn khóc: "Con mẹ nó, Khinh Linh Tử! Đều là pháp môn ngươi dạy ta, pháp môn kia khẳng định là có vấn đề! Ngươi đền ta phi kiếm! Đền ta Huyền Vũ nội đan! Đền ta Huyền thiết tinh phách! Đền ta mười lăm viên Hoá Thạch đan! Đền ta ba khối Hoả diễm tán..."

Hăn liên tiếp nói ra mười bảy mười tám tên loại nguyên liêu, Khinh Linh Tử càng nghe mắt càng trợn tròn, lão hít một hơi thật sâu, kinh hô: "Ngươi! Ngươi dùng nhiều nguyên liệu như vậy ư! Ngươi điên rồi sao? Chỉ lần này người đã dùng hết hơn phân nửa những thứ sư phụ ngươi sưu tập hơn nửa đời người! Chờ khi lão xuất quan, còn không tìm ngươi liều mạng?"

Tiểu Lôi không cần quan tâm nhiều như vậy, hắn chỉ là lôi kéo Khinh Linh Tử la hét: "Lo làm gì nhiều chuyện như vậy! Ngươi nghĩ biện pháp cho ta, làm sao để biến thanh thái đao này trở thành bảo kiếm!"

Hắn thật sự là tức đến mờ mắt.

Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.Từ nhỏ đến lớn, với tính tình lười biếng như Tiểu Lôi, khó khăn lắm hắn mới có được lần đầu tiên đi làm một chuyện gì chăm chú như vậy, mất bao nhiêu khổ cực, tốn vô số công phu, kết quả cuối cùng lại là một đồ vật như vật, nói hắn tức hay không tức? Nói hắn vội hay không vội?

Tâm trạng Tiểu Lôi kích động đến mức không kịp để ý đến mấy người đang đứng bên cạnh, toàn bộ tâm trí hắn giờ đây đã đặt trên người Khinh Linh Tử, chỉ hy vọng lão thần thông quảng đại, có thể đem biến đổi được bảo bối trở lại hình dáng như ý.

Khinh Linh Tử lúng túng hắng giọng vài tiếng, ngượng ngùng cười nói: "Đồ vật này mặc dù hình dáng...à....hình dáng là hơi tệ một chút, nhưng là uy lực xem ra cũng không nhỏ...ngươi lần đầu tiên luyện chế pháp bảo, có thể luyện chế ra loại này, đã rất tốt rồi." Lão sợ Tiểu Lôi tiếp tực dây dưa, vội kéo tay áo Tiểu Lôi, chỉ vào mấy người Nguyệt Sơn, Nguyệt Tinh, nghiêm mặt nói: "Tiêu Lôi, mấy vị khách nhân này tới tìm ngươi."

Nguyệt Tinh cười khổ nhìn Tiểu Lôi, vừa rồi nàng ta cũng nhìn thấy dáng vẻ như điên như cuồng của hắn, chỉ là không tiện mở miệng. Nàng ta mới mỉm cười nói: "Tiểu Lôi tiên sinh, xin cảm ơn vì đã chiếu cố Bảo Nhi lâu như vậy. À, khi ta trở lại võ quán nhận được lời nhắn lại của anh là anh đã mang theo Bảo Nhi lên Nga My sơn, vì vậy hôm nay ta..."

Tiểu Lôi nhìn thấy Nguyệt Tinh, cười nói: "A a, cô đã đến rồi. Vị bên cạnh chính là cao nhân trong gia tộc mà cô tìm kiếm sao...Hả? Các người đến mang Bảo Nhi đi ư?"

Nguyệt Tinh cười nói: "Đúng vậy, vị này chính là đường huynh Nguyệt Sơn của ta, lần này nhờ huynh ấy ra mặt viện thủ, đáp ứng đến võ quán ta dạy. Ta nghĩ Bảo Nhi đã quấy rầy các ngài nhiều ngày, cũng đến lúc mang nó trở về rồi!"

Tiểu Lôi còn chưa kịp nói gì thì Bảo Nhi từ trong lòng Nguyệt Tinh vùng ra, ôm lấy chân Tiểu Lôi, lớn tiếng nói: "Không muốn! Con không muốn rời khỏi ba ba! Con muốn ở cùng ba ba!"

Tiểu Lôi gãi gãi đầu, cười khổ nói: "Cái này, cô xem, sư huynh ta đã thu Bảo Nhi làm đồ đệ rồi, lão nhân gia pháp lực cao cường, Bảo Nhi theo lão học, đương nhiên là tiền đồ vô hạn lượng. Nếu bây giờ mà mang nó trở về...."

Khinh Linh Tử đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Lôi, ta thật ra có một chủ ý..."

Đồng tử lão phong tử khẽ động, lão mỉm cười nói: "Lần này đi Tiên Sơn, cũng làm cho tâm tình ta không thoải mái, trở về ở đạo quan mấy ngày cũng thấy khó chịu, nếu người nhà Bảo Nhi muốn đem nó xuống núi, vậy chi bằng chúng ta cùng đi luôn."

Đưa mắt nhìn Nguyệt Tinh, Khinh Linh Tử nói: "Ngươi mở võ quán phải không? Vậy tốt rồi, ta cùng Tiểu Lôi xuống núi, mỗi ngày sẽ đến võ quán của ngươi dạy Bảo Nhi. Nếu có tên nào không có mắt đến trêu chọc các ngươi, lão đạo sỹ ta sẽ cho một cước tiễn hắn đi gặp ông bà, ngươi thấy thế nào?"

Lập tức sắc mặt tăng nhân Phục Hổ Tự bên cạnh đầy vẻ vui mừng, y vội vã ra hiệu cho Nguyệt Tinh.

Tăng nhân kia thực ra là có mối tư tâm, nếu Khinh Linh Tử lão già khó chơi kia xuống núi, e rằng năm ba năm cũng chưa trở về...Sau này Nga My sơn không có cái lão điên này thì cuộc sống mọi người cũng tốt hơn nhiều!

Nguyệt Tinh cũng đã nhìn ra Khinh Linh Tử này e rằng thật sự là một cao nhân vô cùng lợi hại, trong lòng cũng có chút động tâm, bất giác đưa mắt nhìn Nguyệt Sơn.

Nguyệt Sơn mỉm cười nói: "Xưa nay muội chăm sóc Bảo Nhi, ta đương nhiên không có ý kiến. Huống hồ vị đạo trưởng này lại thương yêu Bảo Nhi như vậy, sao có thể phụ một phen hảo ý hảo ý của người ta? Cái đó gọi là bậc bề trên đã ban cho thì không dám từ chối. Vậy mọi người cùng nhau xuống núi đi."

Tiểu Lôi vẫn còn muốn níu kéo: "Nhưng mà, Bảo kiếm của ta, pháp bảo của ta...." Hắn còn muốn lưu lại mấy ngày, nghĩ biện pháp đem thanh thái đao kia biến thành thanh bảo kiếm thực sự.

Khinh Linh Tử cười nhạt một tiếng: "Ta nói rõ ràng cho ngươi, đồ vật này luyện chế ra rồi, là cái gì thì chính là cái đó, không thể thay đổi được...hơn nữa, ngươi lần này gan lớn ngông cuồng, lãng phí nhiều bảo bối của sư phụ ngươi như vậy, mấy ngày nữa lão xuất quan, ngươi nghĩ lão sẽ dễ dàng tha cho ngươi sao?"

Tiểu Lôi nghe vậy lập tức run lên, cuống quít nói: "Được,được! Xuống núi! Cùng xuống núi!"

iên hoa bảo giám 312 ân nhân

nhẹ nhàng cắt một khối da nhỏ trên người steven, Đỗ Trần dùng thánh quang khéo lại miệng vết thương; "Đỗ Tư, ngươi tạm thời ở lại thần thể đại ca, một khi đại ca gặp nạn, ngươi dùng liên hoa cứu hắn đi! nếu ta cuối cùng không thể thành công giúp đại ca thoát tội, đại ca bị đưa lên hỏa hình.. ngươi hiểu nên làm gì rồi chứ!"

"hiểu, ta là con bài cuối cùng của ngươi, cam đoan khi steven phải chết sẽ lộ ra vương bài."

Đỗ Trần hít một hơi, mùi vị hôi thối của tử lao cùng bộ dáng thất hồn lạc phách của đại ca khiến hắn có chút đau xót, cắn răng, xoay người rời khỏi tử lao.

xe ngựa đợi trước cửa lễ pháp bộ, sau khi xử lý sự vụ ILan lên xa: "đại nhân, hết thảy đều an bì tốt, lanning không ai biết hôm nay ngài tới gặp steven.'

tâm tình chịu áp lực nặng nề, Đỗ Trần điều chỉnh mọt chút, nụ cười lại hiện trên mặt, vỗ vỗ đầu vai ILan; 'tốt lắm, y lan người làm phi thường tốt, chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ."

"đay là việc ILan phải làm, đại nhân quá khen rồi.'

"ta nói lời nói thật! ngắn ngủi một năm mà có thể tử thư ký quan thành hình ngục quan, năng lực của ngươi khiến cho ngưoiừ ta không thể không sợ hãi mà than thở." Đỗ Trần lấy ma mây phiếu cư, nhét vào tay Ilan.

'dại nhân, ngài làm gì vậy? có thể vì đại nhân ra sức là vinh hạnh của ilan..." thẩy rõ trong tay là hồng sa kim phiếu, còn có số trên mặt là bao nhiêu, ilan nuốt nước bọt, không từ chối nuẵ.

Đỗ Trần cười nói: 'khu khu mấy kim tệ thôi, quan trường lanning ta hiểu rõ, thánh giáo dù tài bồi ngươi, nhưng ngươi trên mình cũng cần chut tiền, trên dưới tạo nhân tình không phải tốt sao? đưng cự tuyệt, đại ca ta sợ rằng phải phải ở nơi của ngươi lâu dài, ngươi giúp ta chiếu cố hắn cho tốt."

nói xong, Đỗ Trần phủ lên hắc bào, xuống xe.

ILan nhìn cư phiếu trong tya, không thể tư nghị cười nhạo; 'âấy 'kim tệ'? đổi 'mấy kim tệ ' này tàhnh kim chuyên có thể đè chết người... danh hào thủ phú của Francis tại lanning quả không hư a.'

"di? khong đúng a." Ilan bừng tỉnh; "Francis sớm vì lãnh địa của mình tán gai bại sản, tiền của hắn... không phải đều lấy từ thánh giáo sao?"

dụng tiền của giáo hoàng thu phục thậm thám của thánh giáo, điều này kheíen cho tâm tình của Đỗ Trần tốt hơn rất nhiều! có thể tưởng tượng hình dáng vừa rồi của steven, hắn vô luận thế nào cũng không cười nổi.

đại ca không có bị nguời hại. hơn nữa trong trạng thái coi như thanh tỉnh cũng thừa nhận tội trạng, dưới tình huốn này khiến cho khả năng lật lại án khó bằng lên trời a.

bất quá điều này có ý nghĩa sao? cho dù thật sự đại ca giêt sharon, vậy không có biện pháp sao? điên đảo hắc bạch, hỗn hào thị phi, chẳng phải là chuyện Đỗ Trần thần luôn dạy người hướng thiện am hiểu nhất sao?>

Đỗ Trần vuôt mũi, khóe môi nhéch lên nụ cười được Chesini xưng là 'tượng trưng cho ác ma', rừoi khỏi khu hành chính, kéo hắc bào trên người xuống, một mặt vè tới quảng trường bowen khu trung tâm, trên đường được bình dân mỉm cười tiếp đón.

"không phỉa là đại ca Russo sao, bệnh cha ngươi đã khá chưa?'

'ai nha, là Francis đại nhân, ngài đã về thành rồi sao? là vì đại ca ngài... hắc hắc, toàn nhờ vào từ thiện cơ kim của ngài, cha ta bây giơ thân thể khỏe mậnh.' bình dân được Đỗ Trần trợ giúp vội vã chạy về phía tây, vùa thấy Đỗ Trần, lập tức dừng lại nhiệt tình hành lễ, tựa như gặp thân nhân.

'a, tốt rồi! chuyện đại ca ta ngươi cũng nghe chứ? điều này không có gì khiêng kỵ, đại ca ta phạm tội. tin tưởng bệ hạ nhất định xử công bằng, ta mặc dù đau lòng, nhưng cũng không thể phạm vào pháp luật quôc gia, ta tới đế đô thuật chức.' lời nói này nếu nói trong miệng quý tộc khác, sợ rằng sẽ nhận được những câu chửi thâm 'đối trá', nhưng trong miệng Đỗ Trần, bình dân hòan toàn tin tưởng.

không có biện pháp a, ai kêu Đỗ Tràn dùng vô số sự thật, 'Francis là người tốt nhất trên thế giới này" cong thức đã ghi khắc vào cốt tủy của bình dân?

Đô Trần đột nhiên phát hiện, chảng những Russo chạy về phía tay, hơn nữa rất nhiều người, bất luạn bình dân, quý tộc, hay là quan viên đều chạy về phía tây, phía tây, khu quý tộc thành st. john.

'điều anỳ, đây là làm gì?' Đỗ Trần kéo một người lại hỏi.

"ngài không biết sao? ngay trên quảng trường tổ tiên ngài shigeru, angius đại nhân hắn... ách, ta cũng không nói rõ được, ngài mau đi xem, hiện tại đó là địa phuơng náo nhiệt nhất đế đô.'

angius làm gì/ trong khi hắn phải tính toán bán đứng steven, sau đó nhận lại lợi ích mới hợp lý! Đỗ Trần nghi hoặc chỵa tới quảng trường Shigeru.

thần tượng. thật nhiều thần tượng, thần tượng rậm rạp bày dầy quảng trường shigeru, chừng hơn trăm.

quang trường lấy tên thần, lại là trước cửa trang viên st. kain, quảng trường shigeru rộng lớn có thể dung nạp ngàn người không vấn đề. nhưng giờ phút anỳ, nơi này cũng người ra vào tấp nập, thật không thể len vào, có vẻ quảng trường phải khoách kiến mới được.

Đỗ Trần khi đi tới đầu đường đã bị chặn lại, không thể đi vào, không thể làm gì khác hơn là đứng ngòai xa xa nhìn vào thần tượng cao lớn, cũng may không lâu sau đó có mấy giáo sĩ tới tiếp dón hắn lên một tầng lầu cao gần đó, từ coa nhìn xuống thấy hết tình hình.

Ferdinan, poster, dịch cốt, đều ở trên lầu, vừa thấy Đỗ Trần đi lên, poster nói; "chuyện steven thế nào rồi?'

Đỗ Trần lắc lắc đầu: "rất khó! trở về rồi nói, các ngươi sao lại đều tới đây?'

ngón tay poster chỉ hướng thận tướng, nói; 'vừa rồi chúng ta tại dại giáo đường nghe được tin, là angius muốn công khai tế tổ, xin các vị tổ tiên anh linh tha thứ cho tội của steven, cho phép steven sau khi bị xử quyết có thể nhập tổ phần! nặc, mang tượng cac vị tổ tiên gia tộc tới, bày trước shigeru, phụ mẫu hắn, ngay cả mẫu thân người, pho tượng của mayfair cũng được mang tới."

'angius hồ đồ rồi sao? có đúng là sợ trong nhà thiếu tượng, nên mang tất cả ra đây?" những lời này chỉ là trong lòng Đỗ Trần, nhưng cũng không có nói ra, dù sao những lời này là bất kính với tổ tiên trên danh nghĩa của hắn.

trong lòng thầm mắng angius vài câu, Đỗ Trần linh quang chợt lóe, ý thức dược angius này đã cự tuyệt.

a!

Ferdinan cười nói; 'lão đệ, hiểu được ý của angius chưa? a a, thật sự là thú vị, chiêu số tinh minh nhưng mặt dày này không ngờ angius cũng nghĩ ra! ta xem ra là lão quỷ antoine lập mưu. hắn thích nhất là làm thế này."

cũng quả nhiên là vậy.

Đỗ Trần phì cười; 'ta hiểu rồi! đây là dùng nhiều phương án, đích xác không phải angius là loại võ tướng có thể nghĩ ra." hắn nhìn chằm chằm pho tượng; "ta đã trở lại, mượn bình dân cùng thánh giáo tạo áp lực cho baegena, angius này chỉ dùng quý tộc cùng quân đội tạo áp lực cho baegena! nói như vậy... angius muốn bảo vệ đại ca sao? quái, chẳng lẽ hắn chuyển đổi tính tình? hắn sao lại làm như một người trọng thân tình vậy.'

harry nghe được như lọt vào sương mù, hắn nghĩ thầm. muốn đuợc chủ nhân coi trọng, phải học tập nhiều a, kéo poster đứng bên, hắn cầu khẩn postẻ giải thích.

poster thấp giọng cười, giải thích: 'angius nói là tế tổ, nhưng thực tế là cầu nhân! ngươi chú ý tới các quý tộc trên xe ngựa....'

harry tùy tiện chỉ một quý tốc; ' vừa rồi giáo phụ ferdinan nói cho ta biết, vị lão bá kia là thượng tướng trogn quân đội, nhất đắng hầu tước! trước đây cha của angius trên chiến trường đã cứu hắn một mạng! ngươi nói hắn bây giờ thấy angius quỳ gối trước tượng cha. khốn khổ cầu khẩn cho steven được khoan thứ, vậy lão bá này sẽ nghĩ thế nào/'

"vậy dám chắc là trong lòng phải suy nghĩ, nếu có năng lực, phải giúp đỡ a.' harry nói chắc chắn.

"lại nhìn lão pụ trên xe ngựa kia, nói về bối phận bà ta là cô mẫu của angius, hiện tại nhi tử của bà là quân đoàn trưởng quân đoàn thứ sáu của lanning, giáo phụ Ferdinan nói, lần này steven gây ra phiền tóai quá lớn, nhi tử bà ta vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng bây giờ, ngươi nói vị phu nhân này thấy linh vị của thân đại ca, nghĩ đến trưởng tôn của đại ca mình sẽ bị xử tử, nàng có thể khuyên nhi tử nàng ra tay giúp không?"

"cùng loại tình huống thật sự rất nhiều..." poster cười nói với harry: "angius làm thế này, đầu tiên là gây áp lực cho baegena, cũng là cho baegena một thái độ rõ ràng - ngàn năm st. kain đại nghiệp, môn sinh trải rộng thiên hạ, muốn giết steven, trừ phi nhổ tận gốc gia tộc st. kain.

thứ hai, hắn muốn cho quý tộc đang xem tạo áp lực, nếu không có hành động hôm nay, quý tộc này có thể tìm cái cớ từ chối, việc ngoài thân, nhưng hôm nay hắn tế tổ, chính là sáng tỏ phát tín hiệu cầu cứu cho toàn lanning! qúy tộc muốn từ chối sẽ không thể giả vờ không biết, nhưng kẻ có quan hệ với gia tộc sẽ phải hỗ trợ.'

harry lấy cớ nói: 'nhưng qúy tộc đều nghĩ tới thể diện, ta thấy, sợ rằng bọn họ sẽ không chịu tận lực, bề ngòai là giúp đôi chút! hắc hắc, harry hiểu rồi, mặt khác angius còn muốn nói cho bình dân phẫn hận steven - các ngươi có thể hận nhi tử của ta, nhưng đừng quên, tổ tiên chúng ta là thần... đây là tạo áp lực với nhiều phương, a, poster tổng quản, xin cho phép harry ca ngợi trí tuệ của ngài.'

poster tức cười; 'đừng nói giỡn, ta không thể như chủ nhân của ngươi, càng không đỡ nổi hai từ trí tuệ này, lời này nên lưu lại cho chủ nhân của ngươi."

angius làm rất hợp tâm tư Đỗ Trần, hắn cũng mừng rõ xem náo nhiệt.

nhưng, một phía trên quảng trướng shigeru, cách xa Đỗ Trần hơn ngàn thước, lại xuất hiện nga người.

khoảng cách này, siêu xuất khứu giác của harry.

một nữ tử mười lăm tuổi, một nữ tử mười tám mười chín tuổi, người kia là tráng hán bốn năm mươi tuổi, ba người này ở trong đám đông, hai người trong xe. đều mặc trang phục bình dân, dung mạo tầm thường, không hề khác dân địa phương, trong đám đông, như một vị cha mang theo hai nữ nhân tới em náo nhiệt.

nhưng...

nữ tử mười tám mười chín tuổi lại đi lại rất nhanh trong đám đông, lẩn như trạch, nhưng trước saukhông có ai có thể cham vào người nàng, hơn nữa không ai phát hiện ra nàng có chút dị thường.

nữ tử đi tới sau lưng nữ tử kia, vỗ vai anngf, thấp giọng nói: "sulan, ngươi vừa đây sao lại bỏ chạy đi xem náo nhiệt? đi mau, chúgn ta phải lập tức lên đường ra đại hoang."

sulan lè lười, cưoiừ rất ngượng ngập, đây là đặc thfu chủng tộc của lòai rắn; 'hellen tiểu thư, sulan vừa xem náo nhiệt của nhân loại. hơn nữa, đây là nhà của Francis."

hellen nhíu mày: "nhà của Francis có chuyệng gì? vị thần nhiều lần cứu chúng ta không phải chính thức là Francis, bất quá mượn thân phận tên ngu ngốc kia thôi.. đi mau, cha đang chờ sốt ruột."

Sulan lại lè lưỡi: 'chủ nhân ted cũng tới sao? chúng ta đi mau."

nàng cùng hellne xoay người rời khỏi đám đông, đi tới bên người ted, hellen nói: "cha, chúng ta có thể ra đi... ngài, ngài nhìn gì vậy?'

"là nàng! hellen, ngươi xem phong tuợng ở cuối góc kia," ted có chút thất thần, lặng lẽ chỉ vào một pho tượng.

hellen vừa nhìn cả kinh: "hình như! cha, pho tượng phu nhân kia, giống hệt vị phu nhân đã cứu chúng ta! nhưng... nàng rõ ràng còn chưa chết a, sao lại có người làm linh bị cho nàng?'

ted có chút lắc đầu, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm pho tượng; "việc lạ, nếu nói chỉ là trùng hợp - trang viên st, kain có một vị phu nhân qua đời có dung mạo giống hệt ân nhân của chúng ta! nhưng cũng không có khả năng giống tới mức anỳ."

"đúng vậy.' sulan cuống quít gật đầu; "chủ nhân ngươi xem khí chất của pho tượng kia, rõ ràng giống ân nhân của chúng ta! chủ nhân ngươi chờ chút, ta đi thăm dò phu nhân kia rốt cục là ai.'

Ted thở dài: 'ai, hai năm trước vị phu nhân kia đã cứu một nhà chúng ta, còn đưa chúng ta tới tam đại lục, nhưng không chịu lưu lại tính danh, nếu hôm any pho tượng kia thật là nàng, có thể biết tính danh của nàng, vậy thật tố quá.

hellen gật đầu tán đồng.

không bao lâu, sulan trở về, la lên; "chủ nhân, tiểu thư, tra rõ rồi! kia là phu nhân của angius, mẫu thân của Francis, mayfair.'

----- Bài viết này được kakesi_kenji thêm vào sau 55 phút và 42 giây -----

liên hoa bảo giám 313 Green đã chết!

Mayfair?

Phụ nữ Ted cùng Hellne liếc nhau, ted nói; 'chúng ta truớc tiên tra rõ, mayfair phu nhân có phải là ân nhân của chúng ta không, hay là chỉ xảo hợp giống ân nhân như đúc mà thôi! làm sao xác đinh....'

hellen nhíu amỳ, con mắt chuyển, cười nói; 'cha, hai năm trước vị phu nhân kia lúc cứu chúng ta mặc dù không chịu lộ ra tính danh, nhưng lúc trong căn nhà gỗ nhỏ chữa thương cho chúng ta, nữ nhi, nữ nhi thừa dịp nàng bất cẩn, triệt tra gian nhà gỗ nhỏ....'

Ted biến sắn phẫn nộ, giận dữ nói; 'ân nhân cứu mạng của chúng ta ngươi cũng dám tra xét sao? quả là hư hỏng."

hellen lập tức nói; 'cha, lúc ấy ta không thể xác định nàng thật tâm cứu chúng ta, hay là bowness( thống soái ma tộc, xem lại tên dùm) vì thứ gì đó trên người chúng ta mà thiết hạ bẫy. không thể không phòng người. chẳng phải mẫu thân trước khi mất đã nói với chúng ta những lời này sao?" nàng liức mắt nhìn đám đông, thanh âm càng nhỏ; 'bây giờ thảo luận không có ý nghĩa nữa, nữ nhân đã tra xong rồi! cha, trong tư vật của vị phu nhân kai có hai vật rất đặc thù, bây giờ là đầu mối quan trọng...."

helen ngoắc tay lệnh cho sulan ghé tai vào, nói tiếp; 'một một thần tượng cung phụ, cùng vị phu nhân kia có dung mạo giống phi thường, lão nhân khuôn mặt quắc thước, cso thể là cha nàng hoặc trưởng bối! mặt khác còn một linh vị, mặt trên viết tên... Green!" sulan khó hiểu roi; 'tiểu thư, đây là đầu mối a.'

'sulan, đương nhiên là đầu mối.' tà nhãn helen nhfin chằm chằm pho tượng mayfair, nói; 'thần tượng, chứng minh tổ của ân nhân lf thần! mà linh bài, lại chứng minh nàng có một thân nhân đã chết tên green - mặc dù người tên là green thật sự nhiều, nhưgn bây giờ gia tộc st. kain có một phần một tổ, lại có một người tên là green, hơn nữa dung mạo nàng, vậy đủ để chứng minh nàng là ân nhân của chúng ta."

'ân. sulan hiểu rồi.' nàgn xoay người dời đi thăm dò.

ted cùng helen, phụ nữ đứng trong phòng chờ đợi, năng lực tình báo của sulan là rất kinh khủng, không bao lâu nàng hồ nghi trở vê.f

"chủ nhân, tiểu thư! ta nhờ mấy tiểu bằng hữu đi thăm dò tộc phổ cùng truyện ký gia tộc st. kain, mặt trên ghi lại, tổ tiên của phu nhân mayfair là một tiểu qúy tộc bình thường, hơn nữa cha nàng Bailu (renger- tùy theo bản conver) là một huân tước, đã qua đời hơn ba mươi năm. bất quá....

tùy tùng của mayfair tại đấu thần học viện tên là green! nhưgn green đã mất tích rất lâu rồi, trong truyện ký có ghi lại, lần cuối hắn xuất hiện là trước khi Francis ra đời."

Hellen mát sáng lên, nàng chậm rãi đi lại.

khuyết thiếu tổ tiên là thần, điệu kiện trọng yếu, green chỉ là mất tích, mà không phải chết. vậy hoàn tòan không thể dám chắc mayfair phu nhân là vị đại ân nhân kia.

sulan lại nói; "được rồi tiểu thư, ta còn nghe lén được mấy gia tướng trong trang viên st. kain nghị luận, nói đại thiếu gia của họ gây họa.." nàng kể chuyện của steven một alàn; 'gia tướng còn nói, Francis từ đêm qua đã về tới thành st. John, hưon ữa dụng thân phận thánh giáo gây áp lựuc với lanning vương, nói rõ sẽ cứu đại ca hắn, nói không chừng, hắn cùng angius một đôi phụ tử ân oán sâu đạm có thể hợp tác.'

'Francis?' hellen nháy mắt cảm giác được tình báo của mìn có vẻ hết sức hỗn loạn, nàng chậm rãi ngẫm lại....

đầu tiên mayfair có thể là ân nhân cứu mạng của mình.

tiếp đó Francis chính thức là kẻ ngu ngốc. Francis có thể tạo ra uy áp với baegena, nhất định là cao thủ thần bí kia làm.

nhưgn thần bí cao thủ sao lại cứu một steven không quan hệ với hắn?

vấn đề này không trọng yếu, trọng yếu là .... kết luận.

hellen nói ra phán đoán của chính mình, nói với Ted; 'cha, ngài xem thế nào?'

ted phất tay; 'còn do dự cái gì? hia năm nay chúng ta bình an vô sự, ngươi cũng bình an vô sự, cái này chứng minh vị phu nhân kia là ân nhân của chúng ta, mà không phải bowness ngầm làm trò. mà vị thần bí cao thủ giả mạo Francis kia vì cứu chúng ta, điều quân đối nghịch bowness, ngươi cùng sulan đều thiếu hắn một cái mạng, ta càng thiếu hắn hai cái mạng! chúng ta phải báo đáp lại cái gì chứ?'

ted thản nhiên nói; 'nếu Mayfair là ân nhân của chúng ta, chúng ta phải cứu steven trả lại ân tình này cho nàng! nếu không phải, vậy vị thần giả mạo Francis sẽ nghĩ cách cứu steven, chúng ta giúp hắn! mặc dù, với thực lực kinh người của vị miện hạ kia cũng không cần viện thủ, nhưng chúng ta sẽ hỗ trợ theo năng lực của chúgn ta.'

vừa vặn đây là kết luận của helen.

sulan do dự nói; 'nhưng bowness bây giờ đang điều quân lùng bắt chúng ta, trừu cân cùng hóa thi hai cái ngoại lai hộ này càng nhìn chằm chằm chúng ta không chịu bỏ qua, chúng ta tựa hộ không nên tìm thêm cho mình phiền toái, chúng ta có đủ thực lực thì...'

helen lắc dầu; 'sulan! chúng ta không thể dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào! nhưgn nhất định phải ân óan rõ ràng.

Francis nếu dùng thủ đoạn uy áp, vậy chứgn minh hắn không muốn dùng vũ lực cướp ngục cứu đi steven, mà đang nghĩ biện pháp giúp steven thoát tội... ngươi lập tức giám thị các nghành lứon trong chính phủ, thu thập tất cả tin tức liên quan tới steven."

"sulan phải đi, nhưng tiểu thư, chúng ta có nên là liên lạc trước với vị miện hạ Francis kia hay không?' không đợi nàng trả lừoi, nàng lè lưỡi, cười nói; 'được rồi, người kia đã nói qua, hắn không muốn gặp chúng ta nữa."

helen cười nhạt; 'một người phải nhờ người tra ra tay hỗ trợ, một người đến việc của mình còn lo không xong! ngươi nói tầm quan trọng của ai cao hơn?" từ biệt sulan, nàng lại phân phó; '

"nhớ lấy, đồng thời lưu ý tình báo về mayfair, tốt nhất biết rõ chuyện green mất tích trước khi Francis xuất sinh có đúng là đã chết! nếu hắn thật sự đã chết! vậy linh bài của ân nhân chính là lập cho hắn, ân nhân cũng rất cót hể là phu nhân mayfair! thậm chí, vị miện hạ kia cũng rất hứng thú với việc của phu nhân mayfair, ngươi nhớ rõ chưa>?"

nói xong, hellne thừa dịp xugn quanh yên tĩnh, nhẹ nhàng gỡ mặt nạ, thay vào dung mạo một thiếu phụ hai bảy hai tám, mỹ nhân, không thuộc dung mạo bình dân tầm thuờng, lập tức biến mất....

xem nghi thức trên quảng trường shigeru một lúc lâu, , Đỗ Trần quay về đại giáo đường, trên đường, Ferdinan đi trước, Đỗ Trần cùng người nhà ngồi trên xe ngựa, nhưng lại cho dịch cốt xuống đi bộ - mở rộng một chút ảnh hưởng lực của Đỗ Trần thần giáo.

dịch cotó hiện thân ở chỗ có đông người vây xem, nhìn thấy nụ cười kinh khủng của dịch cốt khi cố làm vẻ thân dân, Đỗ Trần ở trong xe lặng lẽ nói với poster; 'để cho poster chịu thống khổ thường ngày của ta a! đi tới đâu cũng bị người ngăn lại chào hỏi vây xem, thật khó chịu - nhưng không có biện pháp, ai kêu nhân duyên của ta tại đế đô thật tốt.'

Poster trắng mắt liếc Đỗ Trần; 'ngươi xú mỹ, vinh diệu thành st. john." lập tứuc che miệng cười khẽ: 'bất quá, ta nghĩ brook tiên sinh bây giờ trong lòng nhất định đắc ý, hắn cả đời cầu mong, chính là cảnh tượng được người người tôn kinh đó sao?"

Đỗ Trần trắng mắt liếc lại poster; "đáng tiếc bác bì không biết đi đâu mất,...." lại vỗ vai Poster: "được rồi, bác bì cùng tuyết ny a di mất tích, ngươi nói...' cười mập mờ; 'bọn họ có thể đi ra ngàoi..hắc hắc, dịch cốt nói quan hệ của hai người rất mập mờ."

"ngươi không thể nghĩ nghiêm chỉnh chút sao? sao lại để cho Đỗ tư bảo trụ steven một cái mạng ngươi lại cảm thấy dễ dàng?" poster dụng ngón trỏ hung hung dí vào trán Đỗ Trần; 'tiên sinh Green, cùng tuyết ny sư phụ hơn nhau hai mươi tuổi."

Đỗ Trần bĩu môi cuời: "tình yêu mà, tuổi không phải vấn đề, chủng tộc không trọng yếu! năm đó bác bì dùng tên giả green thì bộ dáng cũng rất dễ nhìn, ta đã xem qua bức họa.'

poster đột nhiên hạ kính xuống, nhẹ nahngf cắn kính.

"nghĩ cái gì?" Đỗ Trần ngạc nhiên hỏi.

"ta đang nghĩ... quên đi, không có gì." poster không có khả năng biết một việc, nhưng lya lại đột nhiên nhớ tới, bác bì tại sao thường xuyên nói với sư phụ là green đã chết?

bác bì rõ ràng sống rất tốt, sao tự dưng nguyền rủa mình đã chết làm gì?

chỉ là chuyện này '\Poster" không nên biết, cho nên hắn không có nói với Đỗ Trần.

poster đang nghĩ tới, đột nhiên bị Đỗ Trần vỗ vai: "uy, ta nói huynh đệ, ngưoiư có thể bỏ kính xuống không? hình dáng này của ngươi rất là nữu tính đó.'

"ngươi mới nữ tính.'

hai người trong xe bắt đầu đấu khẩu, harry ở bên sớm đã không thấy quái lạ, nhưng thật ra tiểu bối bối nằm trong lòng aliza lại trừng to mắt, cười rất đáng yêu.

khi trở lại giáo đường, Đỗ Trần kinh ngạc phát hiện thủ tướng đế quốc antoine đang đợi mình, hắn vốn không nghĩ gặp gia gia Avril, nhưng lão già này cư nhiên dùng danh nghãi thủ tướng lanning, trực tiếp mang công văn ngoại giao, yêu cầu cùng Francis bạch y đại gáio chủ tới gặp.

bất đăc dĩ gặp mặt, không nghĩ antoine lại mang tới tin tức tốt lành, gia quan tiến tước cho Đỗ Tràn! nhưng lập tức Đỗ Trần hiểu được ý tứ của baegena.

đang cùng antoine đàm luận, aliza đột nhiên đẩy cửa lớn 'ầm' một tiếng, thích thú, lao tới kêu lớn: "thiếu gia, bá bá fuye tới! đừng cùng lão già này nói chuyện, đi màu." hắn lôi kéo Đỗ Trần chạy ra.

antoine nhất thời hắng giọng: 'Đỗ Trầnthật sự bỏ lại thủ tướng của đế quốc ma chạy sao.

đế quốc thủ tướng là cái gì? so với dưỡng phụ đã nuôi lớn Francis, cụ thân thể này của ta thì đáng gì?

nhưng Fuye bá bá không phải đang dưỡng lão tại trang viên ở nam hải sao? lão sao lại đột nhiên tới thành st. john?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xcvsdefa