LHBG247

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 224: Âm mưu bí mật

Dịch: 123abc

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Nhìn mũ giáp đội trưởng đội quân cảnh vỡ nát lộ ra dung mạo, Long Nhất ngớ ra nhìn.

Đầu trọc lóc không có nổi một cọng tóc, mi mắt kéo dài, đôi chân mày thô đậm, hơn nữa trên mặt có vô số dấu đao. Thật là quen thuộc, quả thật rất quen thuộc. Long Nhất lầm bầm trong tâm, đột nhiên một tia chớp đánh thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn, làm Long Nhất lập tức biến hẳn sắc mặt. Tướng mạo này và tiền thế của mình sao lại giống nhau vậy a.

"Người thắng rồi, Tây Môn nhị thiếu gia." Đội trưởng đội quân cảnh trừng trừng nhìn Long Nhất cả nửa ngày, rồi chậm rãi nói. Tên tiểu tử này thật làm gã rất kinh dị. Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, từ trung cấp chiến sĩ đạt đến cảnh giới vô số người cả đời không đạt được là đại kiếm sư, cái kiểu tiến bộ cấp tốc này đơn giản là làm người ta không cách nào tiếp thu nổi. Nguồn: hoanguyettaodan.org

Long Nhất định thần trở lại, từng bước từng bước tiến đến trước mặt đội trưởng đội quân cảnh, cười hắc hắc, khẽ nói: "Nếu như ngươi lúc nãy dùng toàn lực, cũng khả dĩ có thể đỡ được Cuồng Long Thập Bát Liên Trảm của ta."

"Tây Môn thiếu gia nói thế có ý gì?" Đội trưởng đội quân cảnh run khẽ, giọng nói không đổi hỏi ngược lại.

"Ta có ý tứ gì có cần phải nói rõ ra không? Nếu như ta đoán không sai, ngươi thực lực có lẽ đã đạt đến đại kiếm sư, chỉ là vì sao ngươi ẩn tàng thực lực, cái này ta cũng không ép hỏi." Long Nhất dùng giọng nói chỉ hai người nghe được cười nói.

Đội trưởng đội quân cảnh ánh mắt lóe sáng, nhìn cái tên thanh niên xem có vẻ thờ ơ này, khẽ thở dài, nói: "Tây Môn nhị thiếu gia, người thật sự thay đổi rồi, trở thành thâm bất khả trắc, ta thật sự nghi ngờ người rốt cuộc có phải là Tây Môn Vũ không."

Long Nhất đắc ý cười phổng mũi. Lời này của hắn nghĩa là đã thừa nhận mình, nói cách khác màu lam sẫm hắn nhìn thấy lúc thi triển chiêu Thập Bát Liên Trảm đó tịnh không phải là hoa mắt.

"Hắc hắc! Đừng có sùng bái ta thế, ta chỉ là gặp được vài kỳ ngộ mà thôi. Phải rồi, không biết vị đại ca này xưng hô như thế nào?"

"Tại hạ là Cừu Phục, Cuồng Long Quân Đoàn trung đội đội trưởng của đại đội quân cảnh số một." Cừu Phục trả lời.

"Cừu Phú (lắm hận thù)? Cái tên này không hay lắm à nha." Long Nhất hắc hắc cười nói.

"Là phục trong khôi phục, không phải là phú trong địa phú." Cừu Phục hơi có chút gượng gạo hồi đáp.

"Cừu Phục. Cừu Phục, nói ngược lại không phải phục cừu sao? Tên thật là hay a." Long Nhất cười vỗ vỗ lên vai của Cừu Phục, không quản người ta có nguyện ý hay không. Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Trong mắt Cừu Phục lóe lên một tia kì dị, nhìn sang một bên không nói tiếng nào.

"Chỉ là đệ có một vấn đề, xem đấu khí của người tựa hồ có chút giống với phượng hoàng đấu khí của Phượng Hoàng gia tộc, không biết..."

"Đấu khí của tại hạ là gia truyền, hoàn toàn không có liên hệ gì với Phượng Hoàng gia tộc."

Long Nhất chưa kịp hỏi xong, Cừu Phục liền lên tiếng cắt ngang trả lời.

"Trả lời lẹ như thế, có quỷ gì đây?" Trong lòng Long Nhất thầm nghĩ.

"Ta vẫn còn quân vụ cần xử lí, không phụng bồi nữa." Cừu Phục nói xong liền xoay người tiến bước về nơi xa xôi.

Long Nhất nhìn theo bóng lưng Cừu Phục xa dần. Có chút trầm ngâm.

Lúc này binh sĩ vây quanh đã dần dần tản ra, Tây Môn Nhị thiếu gia và Cừu Phục một trận tỷ thí thần sầu quỷ khốc, trong chớp mắt đã truyền đi khắp quân doanh. Hình tượng của Tây Môn Nhị thiếu gia trong quân đã khác hẳn ngày trước. Cuồng Long quân đoàn nhìn theo một cách nào đó mà nói là tư binh của Tây Môn gia tộc, lĩnh lương thưởng của quốc gia, lòng trung lại không đặt ở hoàng đế Long Chiến. Nguồn: hoanguyettaodan.org

Long Nhất thi triển ra Cuồng Long Thập Bát Liên Trảm trong thần thoại của Cuồng Long Quân Đoàn đánh bại Cừu Phục, cái loại thực lực này làm sao không được binh sĩ sùng bái chứ.

Long Nhất dẫn Tiểu Y và Man Ngưu đi đến doanh trại của Bạo Hùng dong binh đoàn, gọi Hùng Bá và hai phó đoàn trưởng đến đàm luận.

Long Nhất vừa ngồi lên ghế. Tiểu Y ở sau lưng hắn đấm bóp đôi vai, lâu lâu lại còn phụng thị trà nước cho hắn, thật đúng là cực kì hưởng thụ.

"Hiện tại các ngươi đã vào quân doanh. Các ngươi cũng coi như là binh sĩ, huấn luyện trước đây của các ngươi so sánh với huấn luyện chân chính của quân đội còn có một khoảng cách. Hơn hai ngày nay ta đã làm ra được một phương án huấn luyện, các ngươi cần một phương pháp huấn luyện cường độ cao hơn và có biện pháp khoa học hữu hiệu hơn." Long Nhất chầm chậm mở miệng, trong mắt lấp lánh một tia tiếu ý làm người ta bất an.

"Thiếu gia, sau này chúng tôi có thể ra chiến trường không." Hùng Ba hai mắt to như cặp chuông đồng nhìn Long Nhất, trên mặt toát ra sắc thái hưng phấn.

"Muốn ra chiến trường à? Sau này sẽ có cơ hội thôi, chỉ sợ lúc đó các ngươi giết người tới run tay." Long Nhất hắc hắc cười nói.

"Run tay? Hùng Bá ta càng giết càng mạnh mẽ, đến bao nhiêu giết bao nhiêu, giết cho tới thiên hôn địa ám, máu chảy thành sông." Hùng Bá vỗ bình bịch lên bộ ngực to lớn, toàn thân trên dưới đột nhiên tỏa ra khí tức phệ huyết.

Long Nhất nhíu mày, trước đây sao hắn không hề cảm nhận thấy trên thân hắn có cái loại khí tức này? Thật ra đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?

"Các ngươi thông báo cho thủ hạ, bảo chúng luyện tập cho tốt, đợi ta tới, thống lĩnh toàn quân. Toàn bộ để cho ta dẫn binh ra lệnh, sau này không gây ra trò cười gì mới được." Long Nhất ngả người dựa vào lưng ghế nói.

Vào lúc này, Long Chiến vừa kết thúc buổi chầu sớm đang phiền muộn đi đi lại lại trong ngự thư phòng, đột nhiên hắn ngừng lại, vỗ lên bàn một chưởng, một cổ khí mạnh mẽ xuất ra, chiếc bàn vô thanh vô tức biến thành một đống bụi phấn. Lão giận dữ nói: "Tây Môn gia tộc, Đông Phương gia tộc và cả Nam Cung gia tộc, sẽ có một ngày ta tiêu diệt hoàn toàn các ngươi, tru diệt toàn bộ dòng tộc các ngươi."

"Bệ hạ bất tất phải nổi nóng như thế, tạm thời cứ để chúng đắc ý một lúc đi, đến lúc không phải là bệ hạ muốn tròn thì tròn, muốn dẹt thì dẹt sao?" Một thanh âm âm u đột ngột xuất hiện trong phòng, cùng lúc một bóng hình cũng chầm chậm xuất hiện bên trong thư phòng.

"Quân sư, ta thật không nuốt nổi cục tức này. Lão hồ ly Tây Môn Nộ này càng ngày càng không thèm để ta trong mắt, hôm nay không đợi ta đồng ý, tự tiện quyết định để cho Tây Môn Vũ tiểu tử trở thành Thiên tướng, lĩnh một vạn năm ngàn binh mã. Thật sự có lý nào như thế?" Long Chiến phẫn nộ tung một cước làm cái ghế nát thành từng mảnh rồi hồng hộc thở.

"Bệ hạ không cần phải tức giận, cái chuyện này không phải là cơ hội tốt của chúng ta sao. Hắn muốn binh mã thì cho hắn, đến lúc đó bí mật đưa mật thám vào trong, lúc nào cũng có thể khống chế nhất cử nhất động của Tây Môn Vũ không phải là tốt sao." Cái bóng hình được gọi là quân sư từ tốn nói.

"Quân sư, tên tiểu tử Tây Môn Vũ đó vốn dĩ hai năm trước chỉ là một tên con cháu nhà giàu bất học vô thuật, vốn dĩ không khó đối phó, sớm biết thế này lúc đó mạnh dạn kết liễu cẩu mệnh của hắn, đã không thể có biến tướng như hôm nay rồi." Long Chiến than thở.

"Chúng ta có thể thử khống chế hắn, nếu khống chế không được thì có thể phái người giết hắn, cho dù hắn thực lực có đề thăng, cũng có lúc sơ ý." Quân sư nham hiểm nói.

"Chỉ còn có cách xử lí như thế, chuyện này ta phải nhanh chóng bố trí." Long Chiến gật gật đầu nói, đột nhiên, ánh mắt dừng lại trên đống đổ vỡ trên đất, cúi người rút ra một bức họa tàn khuyết, trên đó vẽ một tiểu nữ hài đẹp như thiên sứ, linh khí bức nhân. Đó chính là tâm can bảo bối Long Linh Nhi của hắn.Nguồn: hoanguyettaodan.org

Long Chiến phức tạp nhìn con gái trên bức vẽ, nó thật sự là giống với mẹ nó, chỉ là vì sao thế này? Vì sao lại yêu người của Tây Môn gia tộc, ngay cả con cũng mốn phản lại ta sao? Trong lòng Long Chiến thống khổ nghĩ ngợi.

"Bệ hạ, không cần đa tâm, tiểu công chúa luôn luôn thông tuệ hơn nữa ngoài mềm trong cứng, có lẽ hành động của nàng là nhẫn nhục chịu đựng, vào một lúc tối hậu đánh cho Tây Môn Vũ một kích chí mệnh. Người nghĩ xem, làm sao nàng có thể yêu tên nam nhân làm hoen ố nàng được?" Quân sư giống như con trùng trong bụng Long Chiến, vừa thấy biểu tình của lão đã biết đang nghĩ tới cái gì.

"Ài, hi vọng như thế thôi." Long Chiến thở dài một hơi, ẩn ước cảm thấy tuyệt không phải như thế.

"Quân sư, hiện nay tình huống đã không thể xem nhẹ nữa. Tình thế tam đại gia tộc liên thủ đã hình thành, quân cờ bí mật của chúng ta hay là đưa ra đi." Long Chiến quẳng cái chuyện nhức đầu phiền phức ra khỏi đầu, quay về bóng đen đó hỏi.

"Khẹc khẹc khẹc, hiện tại chính là lúc rồi, thiên thời địa lợi nhân hòa, đúng là chúng ta nên dùng tới quân cờ bí mật thôi."

Quân sư cười khẹc khẹc quái dị nói.

Long Chiến quay người lại, nâng một khối vải bố trên tường lên, lộ ra một địa đồ quân sự treo trên tường, trên đó bày ra phân bố binh lực và nhiều đường ẩn hiện lộ tuyến hành quân cực kì tinh tế.

Cuồng Long đế quốc tổng cộng các loại binh chủng ba trăm vạn quân. Hắn trực tiếp khống chế chỉ có tám mươi vạn, trong đó cấm quân hai mươi vạn, ngoài ra Thần Ưng quân đoàn và Mãnh Hổ quân đoàn cộng lại sáu mươi vạn. Tây Môn gia tộc điều khiển Cuồng Long quân đoàn ba mươi vạn, còn tư binh tạm không thể biết, ước tính có thể hơn mười vạn. Nam Cung gia tộc và Đông Phương gia tộc điều khiển binh lực cộng lại cỡ đại khái hai mươi vạn, còn lại binh lực phân tán trong tay các tương lĩnh và ở các nơi.

Long Chiến tính toán một lần binh mã nhất hệ ủng hộ mình, còn thêm vào số lão trực tiếp chỉ huy so với Tây Môn gia tộc mà nói thì hoàn toàn chiếm ưu thế rất lớn, nhưng có vấn đề nếu như Tây Môn gia tộc mưu phản mà nói chiến đấu chắc chắn sẽ xảy ra ở Đằng Long thành, lúc đó ưu thế binh lực của hắn căn bản không thể hiện ra được. Hắn không thể nào điều toàn bộ binh lực toàn quốc về Đằng Long thành, như thế dù không có nội chiến, ngoại tộc cũng sẽ thôn tính Cuồng Long đế quốc.

"Bệ hạ không cần phải lo lắng quá, Cuồng Long đế quốc Long thị gia tộc là chánh thống, là nơi dân tâm hướng về, miễn là bệ hạ không làm mất lòng dân thì Tây Môn Nộ không thể nào dám khinh cử vọng động. Bệ hạ hiện tại duy nhất chỉ cần chia rẽ phân hóa nội bộ bên trong của chúng." Quân sư nhàn nhạt nói, xong rồi phát ra tiếng cười nghe rất kì quái, tựa hồ như người nói và người cười là hai người khác nhau.Nguồn:www.hoanguyettaodan.org

Long Chiến hiển nhiên đã làm quen với cái loại hành vi này của quân sư, hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên, lão hỏi: "Trừ cái quân cờ bí mật đó, quân sư có thể còn phương pháp nào không?"

"Khẹc khẹc, kỳ thật Tây Môn Vũ quay về tuy là tăng thêm biến số cuối cùng, nhưng cũng đem lại ý tưởng rất có lợi cho chúng ta." Quân sư cười quái dị nói.

"Ồ, lợi ích gì thế?" Long Chiến vội vàng hỏi lại.

"Tây Môn Nộ luôn luôn thiên vị Tây Môn Vũ. Cái này thì ai ai cũng biết rõ, nghĩ tới điều này thì Tây Môn Thiên trong lòng tuyệt không hào hứng. Tây Môn Thiên là một tên có dã tâm, hắn luôn nhòm ngó vị thế gia chủ Tây Môn gia tộc, chỉ cần chúng ta nhẹ nhàng xúi giục một chút, để huynh đệ bọn chúng tương tàn, không tiện lợi sao?" Quân sư cười nói.

Long Chiến mắt sáng rỡ ra, vỗ tay cái bốp cười lớn nói: "Quân sư, thật là diệu kế, tốt nhất đánh tới lưỡng bại câu thương, đến lúc đó Tây Môn gia tộc loạn thì chúng ta hành sự dễ dàng hơn nhiều."

Quân sư cười quái dị, bóng đen mờ nhạt dần dần phiêu tán, vào lúc cuối cùng tiêu thất đột nhiên tự nói với mình: "Nếu như có thể để một bên phản bội qua phe ta thì thật tốt hơn nhiều."

Long Chiến bắt đầu trầm tư, nụ cười trên môi càng lúc càng lớn, cuối cùng điên cuồng cười ha hả, nhưng trong mắt không hề có một chút tiếu ý nào, ngược lại còn hiện ra những tia bạo lệ chi khí, trông có vẻ thập phần quỷ dị.

liên hoa bảo giám 247 nhĩ tòng na nhan học lai đích?

Brockman hỏi, thanh âm càng ngày càng lạnh, ngón cái cùng ngón trỏ tay phải của hắn chấm vào chén nước, móng tay chuyển sang màu trắng/

trừu cân chần chừ chốc lát, móng tay thon dài cọ cọ vào mặt, thấp giọng nói; "brockman đại nhân, thật đáng tiếc phải nói cho ngài, ta đã từng xem kiến trúc đồ lạp mỗ cơ bị hủy, thật sự là 'ham hải khiếu' của ngài mới có thể để dấu vết như vậy... sự thật chứng minh, trong cường đạo có một người giống ngài như đúc."

Ba.

chén rượu bị Brockman bóp nát, hắn có chút nghiêng người tránh khỏi hồng tửu rơi vãi, hừ một tiếng: "đây là mộ tin tức làm ta vô cùng chán nản."

Trừu cân bổ sung: "bất quá đại nhân ngươi yên tâm, phillip đại nhân tựu mình làm chứng cho ngươi, chứng minh ngươi cùng cường đạo này không có quan hệ gì...'

"để cho ta chán nản cũng không phải điều này, bọn họ bổn tộc nhân dụng điểm này công kích ta vốn trong ý liệu, chình thức để ta chán nản là...." Brockman cười lạnh nói: "song sanh huynh đệ thân ái của ta, Adam cư nhiên còn chưa chết! trên đời, cũng chỉ có hắn mới có thân hình ngoại mạo giống ta như đúc, cũng chỉ có bí pháp của hắn ' lam sơn liệt' mới cùng 'lam hải khiếu' đồng căn đồng nguyên, uy lực như nhau không sai biệt."

trừu cân im lặng gật đầu, chẳng biết thế là tốt hay không nữa.

"tốt lắm, ta đây sẽ lại giết hắn một lần là được." brockman cười thản nhiên nói: "bảy năm rồi, chẳng biết đệ đệ của ta bảy năm nay làm cái gì, lúc này đây sao lại tập kích cơ kịa đồ lạp mỗ! bất quá, ta mấy năm nay tuyệt đại bộ phần thời gian đều trong căn cứ bi mật của đại nhân phi lip, hắn hẳn là cũng không biết ta làm cái gì.'

Brockman đứng lên: "nếu đã xác định trong cường đạo có đệ đệ của ta, vậy, kế tiếp nên làm thế nào đã rất rõ ràng. Đồ lạp mỗ chi tinh cùng ta xuất hiện, sợ rằng adam sẽ điên cuồng, tin tưởng ta, ta thật sự hiểu quá rõ song bào thai đệ đệ của ta...."

sáng sớm, sau một đêm mưa nhỏ tại cảng new zeland mặt trời trên cao chiếu ánh sáng ấm áp, tựa hồ lão thiên cũng hoan nghênh Đỗ Trần trở lại. đại tai qua đi, cảng khẩu cũng có vài phần sinh khí, bình dân truyền lưu một tin tức - lĩnh chủ đại nhân đã trở lại, trên mặt mỗi người đều trần đầy cảm giác vui mừng chờ mong hy vọng, mặc dù hắn một người không có khả năng trong thời gian ngắn cải thiện cuộc sống khốn khổ của mọi người. lĩnh chủ của chúng ta là Francis! hai năm trước, nước sông new zeland là ai trì lý? gia viên ba mươi vạn bình dân là ai cấp? là ai tan hết gia tài, bỏ hết tài lực trợ giúp chúng ta cuộc sống tốt hơn?

đúng vậy, là Francis đại nhân, không phải thần, hắn một người trong vòng vài ngày thay đổi được cái gì, nhưng, hắn dụng hai năm, sáu trăm ngày đêm làm chứng. hắn có thể cho chúng ta một hi vọng.

để cho chúng ta có một người cầm đầu.

mà lúc này, Đỗ Trần được coi là hi vọng của cảng new zeland, lại đang trong thành chủ phủ của new zeland xoa xoa xái trán.

ai. nhân thủ không đủ a! trước kia tại trường học không có cảm giác được nhan tài bên người không đủ, thật không ngờ tới trì lý nội vụ lãnh địa, đại phiền toái này lại hiện ra trên nét mặt. trên lĩnh vực kinh tế, liên hoa từ tiện cơ kim trong vòng hai năm hoạt động đã bồi dưỡng không ít nhân tài chuyên nghiệp, bọn họ có thể làm được, nội chính có poster là phát hiện ngoài ý muốn, nhưng chính phủ đế quốc cùng mấy lĩnh chủ, đại thương gia biết câu thông ai? chiêu một tân quân tới thì ai huấn luyện? người giám sát các thế lực lớn trong thành, cùng với tình hình bờ biển ở đâu.....

những người này thực ra thánh giáo có thể cung cấp, nhưng Đỗ Trần không muốn để thánh giáo mượn cơ hội an bài một số đông nhân thủ trong lãnh địa của mình, nhưng trừ phương pháp này ra, còn có thể đi đâu tìm người?

nhân tài khuyết thiếu, đây là một đại phiền toái.

"lĩnh chủ đại nhân, danh sách tân quân đã đến, xin ngài xem qua." Poster nhanh chóng đi vào đại sảnh, đặt một phần danh sắc lên bàn trước mặt Đỗ Trần, rất nhanh nói: "một phương diện là nhờ danh vọng của ngài cực cao, một phương diện là vì ý niệm báo thù cho người nhà, thanh niên trai tráng trogn tàhnh báo danh tham quân vô cùng nhiệt tình, mặt khác, đây là họa đồ trọng kiến hai đại thành khu đông nam, xin xem duyệt...."

'ai, ngưoiư xem xem, năng lực phương diện này ngươi so với ta mạnh hơn nhiều lắm." Đỗ Trần vô lực phất tay: "poster, nưoi này không có ngoại nhân, ngươi đừng gọi ta là lĩnh chủ."

poster mỉm cười: "tốt lắm, ta thay ngươi thông qua hai sự kiện này, bất quá thánh giáo chủ giáo khu new zeland vừa mới phái người đưa tin tới, một nhóm đoàn tế tự đã chuẩn bị trấn an dân tâm trong lãnh địa, chuyện này ngươi phải tự mình ra mặt....'

'biết rồi." Đỗ Trần cười khổ nháy mắt với poster, sau đó nhìn chằm chằm vào tiểu đệ rất tuấn tú này, ánh mắt rất quái lạ.

poster trong lòng run lên, cúi đầu.

"ta nói poster, ta xem công văn đều lớn hơn núi, nhưng ngươi lại có thừa năng lực xử lý, sao trước kia ta không phát hiện ngươi còn có năng lực phương diện này?" Đỗ Trần thấy poster còn cúi đầu, kéo một cái ghế lại, ý bảo hắn ngồi bên mình, cười hỏi: "thứ này ngươi học đuợc từ đâu?> đừng nói với ta là tuyết ny a di truyền thụ....."

vỗ vỗ vai poster, Đỗ Trần cười nói: "biết không? quan viện trong lãnh địa có đàm luận, đều nói về ngươi đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm, là thủ tướng mới a. nhưng theo ta biết, tuyết ny a di mặc dù tri thức uyên bác, nhưng chỉ là tạp học, mà không sải sách lược, nàng không có khả năng dậy ra một để tử các năng lực sách lược siêu quần như vậy! hơn nữa, ngưoi năm nay bao nhiêu tuổi?"

nói xong, Đỗ Trần cầm lấy quyển tông trước mặt, chậm rãi nhìn, cũng không vội để poster trả lời.

từ nơi nào học được? poster trong lòng bồn chồn, ghé mắt tách khỏi cái nhìn thẳng trực diện của Đỗ Trần, nhìn ra bầu trời ngòai cửa sổ...

"nếu xét từng từ thí sao? đúng, 'quốc' là quốc gia? tốt lắm, 'luận' là nói, chữ 'dân' ngưoiư cũng biết, vậy quển danh thư này tên là <<quốc dân luận>>, nó là do thánh vương Lanning soạn ra, về tri thức làm sao để trị lý quốc gia. ngươi bây giờ không hiểu, nhưng cần cù nghiên cứu mỗi chữ, đêm nó giải nghĩa....'

hình như, chính mình đọc sách không giống với những đứa nhỏ khác a? poster tự giễu lắc lắc đầu.

'bọn nhỏ của ta, các ngươi là huyết mạch của nữ thần chiến tranh cùng trí tuệ, trời sinh cùng đứa nhỏ khác bất đồng! cho nên ta yêu cầu với các ngươi cũng không giống, bây giờ, các ngươi có thẻ nói cho cha ta, người khắc nhĩ tư phương bắc thỉnh cầu thông thương nên đáp lại thế nào? ân, thư ký quan, nói cho Liya nhớ kỹ, sau đó mang cho người khắc nhĩ tư."

'tay nắm dân tâm, ngồi nắm thiên hạ! liya, nếu ngươi có thể hiểu được đạo lý này, vày ngày mai theo ta tham gia nội chính.'

tựa hồ, tất cả huynh đệ tỷ muội mình là người đầu tiên có tư cách tham gia nội chính? ngày đó, chính mình vừa mới tròn mười bốn tuổi....

hùng hùng lửa cháy vô tình thiêu hủy tất cả, cung điện sụp đổ, vương thành phá hủy: "chủ nhân, tin tức tốt a. tại phía bắc Yami hành dang lya điện hạ đi thị sát cùng quân đội đã về tới, đang suất lĩnh hạm đội phương bắc từ hơn ngàn dặm về nhà, bây giờ đã tới dưới chân thành, hơn nữa quân tiên phong cũng đã bắt đầu giao chiến ới hải tộc."

"đáng chết, Liya về làm gì? chiụ chết sao? tất cả hài tử của ta đều có thể tử nạn, duy chỉ nàng không được! nói cho liya, nếu nàng còn thừua nhận mình là huyết mạch của nữ thần chiến tranh cùng trí tuệ, vậy lập tức mang binh lui lại, thay tổ tiên lưu lại một chi hậu duệ."

'chủ nhân, không tốt rồi, lại có hằng hà sa số hải tộc từ dưới đất chui lên, đường lui của liya điện hạ đã bị chặn đứ."

'ai, lại là dưới đất, hải tộc đáng chết, tại sao có thể từ trong đất chui lê? tại sao có thể vận dụng đại quy mô hỏa hệ thánh khí? truyền lệnh, vân ma thần vệ không bảo vệ thần nữ cung nữa, không tiếc hết thảy, cứu ra liya, đưa nàng tới đấu thần đảo! tìm một người tên là tuyết ny (xueni) thánh Batu Lu."

ầm ầm một tiếng nổ, trung tâm thành, pho tượng tổ tiên cao hưon trăm thương sụp đổ rồi... phụ thân đứn trên tay pho tượng cao nhất, cũng tử nạn, chi cốt cha cùng đầu tổ tiên rơi xuống, đây... hình như là một tràng cảnh cuối cùng mình thấy về tổ tiên?

sách lược cảu mình là từ nơi này học được? a a .... thật sự là không quá khó giải thích a.

poster suy nghĩ ngàn vạn lần, lẳng lặng rất lâu không nói gì, đang lúc Đỗ Trần xem qua một tờ trong quyển tông, lại nhìn phía hắn, poster đột nhiên quay lại nháy mắt với Đỗ Trần, cười rất tinh quái: 'lĩnh chủ đại nhân, ngươi bây giờ rất đâu đầu về nhân tài của lãnh địa không đủ phải không?"

Đỗ Trần sửng sốt, gạt đầu nói;: "đúng vậy, ta bây giờ thật sự là quá thiếu người, thiếu nhân tài mọi phương diện! poster, ngươi còn không nói cho ta biết...."

Poster phe phẩy ngón tay, cừoi nói: "ta đây có một cái đề nghị, đối với nhân tài, cần phải kiêm dung, không hỏi lai lịch bối cảnh, nhất luật dùng, để cho bọn họ cống hiến một phần sức lực cho lãnh địa, sau đó phái người âm thầm giám sát, nếu một khi phát hiện dị thường, lập tức nghĩ biện pháp thanh trừ - brook tiên sinh hình như rất am hiểu chuyện này! biện pháp này mặc dù có chút hiệu quả giải cơn khát nhất thời, nhưng chỉ cần ngươi vững vàng nắm chắc ba điêm - quân quyền, tài quyền, dân tâm, vậy không có ai có thể dao động sự thống trị của ngươi.'

Đỗ Trần cũng tức cười: "tốt một câu kiêm dung, không hỏi lai lịch! tiểu đệ poster của ta, ý tứ của ngươi có phải là nói, nếu ta còn muốn ngươi giúp trị lý lãnh địa, thì không nên hỏi phải không?'

"tùy ngươi giải thích thế nào."

hai người nhìn nhau cùng cười, poster đứng dậy chỉ chỉ vào cửa điện: "kế hoạch an dân của thánh giáo đã chuẩn bị xong, lĩnh chủ đại nhân, cần ngài ra mặt nữa.'

Đỗ Trần theo hắn đứng dậy, hai người trong khi đi tới cửa điện, poster đột nhiên hỏi: 'Francis, ngươi năm nay... hẳn là mười bảy tuổi a?"

'làm sao vậy?"

'a, không có gì, ta chỉ muốn hỏi, kỳ thật... ta so với ngươi còn lớn hơn một tuổi! tiểu đệ Francis của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#srgasdv