LHBG299

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 207 - Tứ Luân Tái Thi (Thi Thơ Bốn Vòng) - Phần 2

Dịch: lanhdiendiemla

Biên dịch & biên tập: hieusol

Nguồn: www.tangthuvien.com

Lâm Vãn Vinh hừ thầm một tiếng, đang muốn bước vào, lại nghe nam tử tuấn tú phía sau Triệu Khang Ninh cất tiếng: "Chậm đã."

Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn hắn một cái, nam tử kia ôm quyền nói: "Tại hạ Ngô Tuyết Am ở kinh thành, chằng biết các hạ là..."

"Ngô Tuyết Am?" Lâm Văn Vinh nhướng mày đáp: "Chưa từng nghe qua! Tại hạ phỉ hiệu là Lâm Tam."

"Ngươi là Lâm Tam?" Ngộ Tuyết Am cả kinh, nhìn qua Triệu Khang Ninh, thấy hắn không nói, liền lạnh lùng mở miệng: "Tên nhãi nhép ngươi càn rỡ quá mức, tiểu vương gia há là người mà tiểu dân nhà ngươi có thể dạy dỗ?"

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói: "Ta có thể dạy dỗ hay không, ngươi nói không tính, để tiểu vương gia tự mình mở lời mới tính. Tiểu vương gia, người nói đúng không?"

Triêu Khang Ninh cắn chặt răng, tức tối thầm chửi bới tên Đỗ Thăng chết dẫm kia, còn nói đem Lâm Văn Vinh bắn chết trong vạn pháo, vương gia yên tâm, vậy mà hôm nay Đông Thành làm ác quỷ, Lâm Tam vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt mình.

Triệu Khang Ninh một câu cũng không đáp, Lâm Văn Vinh lại cười sang sảng nói:

"Nhất phiên sảo lai chích vi tường,

Nhượng nhĩ tam xích hựu hà phương?

Trường thành vạn lý kim do tại

Bất kiến đương niên Tần Thủy Hoàng."

Một phen ầm ĩ chỉ vì tường

Nhường ngươi ba thước có sao chăng

Vạn lý trường thành còn trơ đó

Nào đâu bóng cũ Tần Thủy Hoàng! - hieusol dịch.

Ngô Tuyết Am Ngô huynh phải không, cửa vào này tương đồng với văn đạo (đạo học văn chương), dù bước vào nhưng vẫn không thể hiểu được văn đạo, ngươi có đọc nhiều thi thư cũng vô dụng mà thôi. Cửa này liền nhường ngươi vào trước.

Lời vừa nói xong, hắn liền hì hì cười lùi lại mở nắm cửa kia ra. Ngô Tuyết Am nhìn sang Triệu Khang Ninh, chẳng biết làm thế nào. Ninh tỉểu vương gia cắn răng, ôm quyền nói: "Lâm tiên sinh, mời người đi trước."

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, nói với tài tử đầu lĩnh kia: "Huynh đài, chúng ta vào thôi."

***

"Ngưng tỷ tỷ, mười danh nhân tài tử mới được chọn kia lập tức sẽ vào, tỷ mau đi xem một chút." Xảo Xảo nói với Lạc Ngưng đang ngồi ngẩn người trước gương.

Lạc Ngưng lắc đầu: "Đi xem bọn họ làm gì, đều là trò hề gia gia an bài, không quan hệ với ta. Vậy mà thành ra ta lừa gạt tất cả mọi người, khiến cho Lâm đại ca hiểu nhầm ta. Hắn hôm nay cũng không chịu tới, nhất định là tức giận ta, Xảo Xảo ngươi nói ta nên làm thế nào bây giờ?"

Xảo Xảo nhìn Lạc Nhưng từ trên xuống dưới, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Ngưng tỷ tỷ, người để ý đại ca như vậy, chẳng lẽ là..."

Lạc Ngưng vội vàng bảo: "Xảo Xảo, ngươi đừng hiểu lầm, ta với Lâm đại ca chỉ là hảo hữu tương đắc, việc khác vốn chưa đề cập đến..." Nói tới đây, mặt nàng đã đỏ lên, phải lừa dối tỷ muội trong khuê phòng của mình, tư vị này thật không phải sự khó chịu bình thường.

Xảo Xảo khẽ than thở: "Đại ca tuy bên ngoài tinh mình, đối với tâm tư nữ tử lại hồ đồ..."

Lạc Ngưng hừ giọng nói: "Hắn chằng phải hồ đồ, trong lòng hắn rõ ràng, mặt ngoài lại ra vẻ hồ đồ, vô cùng đáng giận, vô cùng đáng hận."

Xảo Xảo lắc đầu khẽ cười: "Chẳng quản chàng hồ đồ thật hay hồ đồ giả, nhưng đều là khắc tinh đối với nữ tử chúng ta. Muội khi lần đầu gặp được đại ca, mỗi ngày đều thích nghe chàng nói chuyện. Chàng chẳng nói lời nghiêm chỉnh vẫn khiến người ta rất thích, mỗi ngày trong lòng đều nghĩ đến chàng, lo lắng cho chàng, phải gặp mặt chàng mới ngủ ngon. Ngưng tỷ tỷ, người có phải là cảm thấy như thế?"

"Đúng là vậy --- a, không phải, không phải." Lạc Ngưng vội vàng phủ nhận, sắc mặt đỏ bừng, nhịn không được khe khẽ cúi đầu.

Xảo Xảo trong lòng có chút chua xót, cố nén không cho nước mắt chảy ra, nói: "Ngưng tỷ tỷ, người lo lắng cho đại ca như vậy, đại ca nếu biết được, trong lòng nhất định rất cao hứng, ngay cả phải bỏ đi tính mạng cũng muốn trở về."

Lạc Ngưng nghe trong lời nói của nàng có chút nghẹn ngào, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt nha đầu kia ẩn chứa lệ châu, nhưng lại liều mạng cắn răng không cho rơi xuống, Lạc Ngưng vội vàng hỏi: "Xảo Xảo, ngươi sao lại như thế?"

Xảo Xảo thở dài nói: "Con người đại ca, hại người không ít. Ngưng tỷ tỷ, người nếu quả thật thích chàng, muội liền nói chuyện cẩn thận với chàng, chàng miệng cứng lòng mềm, sẽ gánh vác đền bù tâm nguyện của người."

Lạc Ngưng không dám bàn tiếp nữa, ghé vào bên tai Xảo Xảo khẽ thầm thì vài câu, Xảo Xảo a một tiếng, hai tay nhỏ bé che trên mặt, xấu hổ thốt lên: "Ngưng tỷ tỷ, ngươi xấu lắm, có thể nào lại nghe lén như vậy? Ta ghét đại ca chết đi thôi."

Lạc Ngưng trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, tức giận nói: "Ở trong khuê phòng của ta làm nhiều ác sự như vậy, đại ca này thật là người xấu nhất trên đời."

***

Đây là cảnh trí cuối cùng? Lâm Vãn Vinh tiến vào chính giữa hoa thuyền, liền cẩn thận đánh giá tình cảnh trước mắt, đèn tường treo cao rực rỡ như tranh, những quan lớn danh sĩ nổi tiếng trong thành Kim Lăng sớm đã ngồi đầy, giữa phòng đặt một chiếc lò than thật lớn, lửa hồng từ than hâm nóng mỹ tửu, nha hoàn phụ việc không ngừng đi tới đi lui, cực kỳ náo nhiệt.

Sớm có sư gia hô: "Thập cường tài tử của hội thi thơ Kim Lăng đã chọn ra, xin mời chư vị tài tử ngồi xuống..."

Tiếng cửa mở xoạch một tiếng. Ánh mắt mọi người liền hướng về phía cửa nhìn lại, vị tài tử đầu lĩnh đi trước kia nào đã từng gặp qua cảnh danh lưu vân tập (người nổi danh tụ họp một chỗ), thấy ánh mắt mọi người đều tụ vào nơi này, hai tay không tự giác run lên nhè nhẹ. Lâm Văn Vinh đi ở vị trí thứ năm, đối với loại cảnh trí này ngược lại chẳng có gì sợ hãi, trước đây cũng chẳng biết trải qua biết bao nhiêu dịp, trên chiến trường lần này lại luyện được một lá gan hổ, phải là người khác sợ hắn mới đúng.

"Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ...", Lâm Vãn Vinh nghe được tiếng hô hào rất to của một nữ tử, quay đầu nhìn lại, đã thấy kia chính là người ngày trước ở Hàng Châu vì nghĩa tương trợ Tiêu gia - Lưu Nguyệt Nga. Lúc này nàng đang hướng về phía này ra sức vẫy tay, so với mình xem ra nàng còn muốn cao hứng hơn.

" Lưu đại tỷ!", Lâm Văn Vính vẫy tay hô lên, nhẹ mỉm cười. Nếu Lưu gia được mời, Tiêu gia tự nhiên cũng phải có người đến.

Hắn đang dò xét chung quanh một phen, lại nghe một người hô: "Lâm Tam, Lâm Tam." Quét mặt nhìn lại, đã thấy ở vị trí thứ hai, biểu thiếu gia đang ngồi trên ghế liều mạng vẫy tay về phía mình, trên mặt biểu tình hưng phấn không lời nào tả xiết.

Lâm Vãn Vinh mẫy mạnh tay cười, hướng tới bên hắn đi lại, hỏi: "Thiếu gia, ngươi sao lại ở đây, ngươi không phải cũng tham gia hội thi thơ này sao?"

Quách Vô Thường ảo não nói: "Đừng nhắc tới nữa, ta cho giám khảo của một khu trăm lượng bạc, khó khăn lắm mới lên được hoa thuyền, vậy mà vòng thứ nhất làm tửu lệnh đã thất bại, Ài, sớm biết thế cứ theo bên người ngươi, thế nào cũng có thể lọt vào mười tên đầu tiên."

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, cùng biểu thiếu gia này nói chuyện tựa như lại quay về cuộc sống trước kia, chỉ là lúc này Tiên nhi đã thành thê tử của mình, Đại tiểu thư với mình lại dần dần xa cách, nhân sinh quả nhiên là biến hóa vô thường a.

"Lâm Tam, nghe nói tối qua ngươi khiến cho Ngọc Nhược biểu muội tức giận?" Quách Vô Thường tới gần hắn, len lén hỏi.

" Không có, chỉ là tính cách không hợp, tạm thời tách ra, để cho mọi người cùng tỉnh táo trở lại." Lâm Vãn Vinh cười nói.

Quách Vô Thường khe khẽ thở dài: "Phải nói tính cách của biểu muội cũng quá mạnh mẽ, bất kể ai nàng cũng dám giáo huấn, nghĩ tới ngươi cống hiến cho Tiêu gia chúng ta công lao to lớn như thế, lại cùng ngươi xảy ra chuyện như vậy, còn không biết sẽ có hậu quả gì. Biểu muội làm sao lại hồ đồ thế chứ?"

Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài: "Không nói việc này nữa. Nhị tiểu thư thế nào rồi?"

Quách Vô Thường đáp: "Ngọc Sương biểu muội mỗi ngày đều mong ngóng ngươi trở về, nhưng người về lại cùng Ngọc Nhược ầm ĩ. Đại biểu muội không thể làm gì khác liền bảo người trong nhà trước tiên đành dấu diếm nàng. Ài, Ngọc Sương đáng thương, mỗi ngày đều vẽ lịch tính thời gian, lại không biết ngươi ở ngay bên ngoài cửa lớn, sao mọi chuyện lại trở nên như thế này chứ?"

Lâm Vãn Vinh trong lòng nổi lên chút chua xót, nhìn chỗ ngồi bên cạnh Quách Vô Thường. Biều thiếu gia tự nhiên hiều rõ tâm tư của hắn, liền bảo: "Đây là vị trí của Ngọc Nhược biểu muội, nàng từng nói là muốn tới, không biết như thế nào đến lúc này rồi còn chưa thấy bóng nàng. Chúng ta cũng không biết ngươi tiến vào thập cường của hội thi thơ, nếu biết, ta đã sớm đem Tứ Đức, Tiêu Phòng tất cả mọi người trong phủ đều gọi tới trợ uy cho ngươi."

Biểu thiếu gia tuy bất học vô thuật, mấy câu đó lại là lời nói thật làm ấm lòng. Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn mỉm cười, ánh mắt hướng vị trí bên cạnh hắn liếc qua, im lặng thở dài, cũng không biết là làm sao lại xảy ra cảnh không thể giải quyết như thế.

"Lâm Tam, ngươi cố gắng nhiều hơn, đem Kim Lăng tài nữ lấy về nhà, bưng trà đưa nước giặt áo nấu cơm, hành hạ thật tốt, ai bào nàng xem nhẹ nam nhân chúng ta." Biểu thiếu gia tức giận bất bình nói.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười, còn chưa nói, chợt nghe có người hét lớn: "Đại ca, đại ca". Âm thanh kích động của Đổng Thanh Sơn từ bên cạnh truyền đến, quay đầu nhìn lại, đã thấy Thanh Sơn và Lạc Viễn đang chạy vội đến bên này.

Lâm Vãn Vinh tiến lên nghênh tiếp, hỏi: "Thanh Sơn, Tiểu Lạc, các người khỏe không?"

Đổng Thanh Sơn ôm lấy cánh tay hắn nói: "Đại ca, tỷ phu, người đã trở về."

Lâm Vãn Vinh gật đầu: "Thanh Sơn, Xảo Xảo đâu? Tại sao không thấy nàng?"

Thanh Sơn đáp: "Tỷ tỷ ở trong phòng giúp đỡ Lạc tiểu thư, Lạc tiểu thư mấy ngày nay vất vả quá độ, có chút ngã bệnh rồi." Nha đầu Lạc Ngưng kia lại bị bệnh? Ài, nữ nhân đều như vậy, mỗi khi nhiều tâm sự liền đễ dàng sinh bệnh.

Lạc Viễn hỏi: "Đại ca, người những ngày này đi làm cái gì, da sạm đi không ít."

Lâm Vãn Vinh cười nói: "Đi làm một việc rất quan trọng, Tiểu Lạc, tỷ tỷ ngươi thế nào?"

Lạc Viễn lắc đầu trả lời: "Không được tốt lắm, cả ngày nhíu mặt cau mày, cha ta cũng thật là, lại không biết con mắt tỷ tỷ sánh với trời cao, còn làm cái gì hội thi thơ chiêu thân thế này, rất là tục khí."

Thành Sơn tiếp lời: "Đúng như thế, Lạc tiểu thư là nhân vật tựa thiên tiên, không phải những kẻ bần cùng này có thể so với. Tỷ phu, ta xem người không bằng dùng chút sức mạnh, đánh bại bọn người kia, đem Lạc tiểu thư cũng lấy về nhà, cùng làm tỷ phu của Tiểu Lạc."

Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, Thành Sơn cái tên nghé con này nói chuyện luôn luôn thẳng thừng như vậy. Ba người đang cười nói, lại nghe một vị sư gia hô lên: "Xin mời mười vị tài tử ngồi lên trước đài."

Lâm Vãn Vinh đi tới trước đài tìm ghế trống để ngồi, vừa nhìn xuống dưới đã thấy dưới đài ánh mắt của danh sĩ Kim Lăng đều rơi lên thân mười tài tử, trên đài, thu hút ánh mắt nhất đương nhiên phải kể đến Triệu Khang Ninh, Ngô Tuyết Am cùng Hầu Dược Bạch. Về phần "thớt ngựa đen" Lâm Vãn Vinh này duy chỉ có bọn người biểu thiếu gia, Lưu Nguyệt Nga coi trọng hắn, kẻ khác tự nhiên cho rằng vị này nhiều nhất chỉ là phụ cho vui.

Sư gia kia đi lên trên đài, lớn tiếng nói: "Hội thi thơ Kim Lăng so tài đấu thơ bây giờ bắt đầu. nhân sĩ Kim Lăng hiện diện ở đây trừ chư vị danh lưu ra, còn có Giang Tô Tổng đốc đại nhân, Đô chỉ huy sứ Trình đại nhân, Giang Tô Học chính Đồng đại nhân cùng chư vị quan viên địa phương."

Lâm Vãn Vinh liếc mắt một cái, quả nhiên thấy Lạc Mẫn ngồi trên đài cao phía xa, đang quay về phía mình mỉm cười, bên cạnh lão là Trình Đức, khuôn mặt đen đúa trương ra, nhìn không ra biểu tình.

Sư gia kia lại lớn tiếng: "Cuộc thi đấu thơ này thực hiện như sau: mười lấy sáu, sáu chọn bốn, bốn tuyển hai, hai người đua tranh, tổng cộng bốn vòng đào thải." Cách an bài này rất có đạo lý, chính là văn vô đệ nhị võ vô đệ nhất, loại đấu thơ này chọn lấy tam giáp (ba người đứng đầu) không có ý nghĩa gì, chỉ có đệ nhất mới là mục tiêu mọi người theo đuổi.

"Vòng thứ nhất xin mời Học chính Đồng đại nhân ra đề." Sư gia lớn tiếng nói, chúng nhân ứng lời khen tốt.

Vị Học chính đại nhân kia đứng lên ôm quyền hướng bốn phía nói: "Hôm nay tài tử tụ tập chính là thịnh sự của thi đàn, lão hủ liền phao chuyên dẫn ngọc (ném gạch tìm ngọc) làm đề thơ. Mai lan trúc cúc tứ quân tử, hoa mai đứng đầu, xin mời chư vị công tử làm thơ Trong tuyết vịnh mai vậy."

Mọi người trong sảnh đều có chút tài học, vừa nghe nói đề vòng thứ nhất là Trong tuyết vịnh mai, liền âm thầm hô khó. Bởi vì thơ vịnh mai từ xưa tới nay nhiều không kể xiết, đưa ra một tên bài đều là kinh điển, kinh điển dĩ nhiên là khó vượt qua, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn làm ra bài thơ hay vịnh mai, thật sự là quá khó khăn.

Chúng tài tử nghĩ ngợi một lúc, Kim Lăng tài tử Hầu Dược Bạch kia là người đầu tiên đứng lên nói: "Đệ tử Hầu Dược Bạch, bài vịnh mai như sau:

"Noãn kinh mai, tiên truyện phương chí, dạ lai vạn bảo xuân tùy.

Tàn đông tuyết, tái ngộ hòa khí, dĩ thị danh viên giai lệ."

Nụ mai ấm, tỏa hương thơm đến, vào đêm nở rộ theo xuân

Tuyết cuối đông, tái ngộ khí lành, tỏ bày vườn xanh mỹ lệ. - hieusol dịch.

Hay! Hầu Dược Bạch vừa mới ngâm xong, trong đám người liền nổ ra tiếng khen hay. Hầu công tử này là người đầu tiên ngâm thơ, lại là người Kim Lăng, chúng nhân tự nhiên muốn tạo cho thể diện rồi.

Tiểu vương gia không cam lòng yếu thế liền đứng lên.

Liên hoa bảo giám 298 ngã chân đích chích thị tưởng thâu kiện tiểu thánh khí nhi dĩ 9 ta thật sự chỉ muốn trộm một kiện thánh khí nhỏ mà thôi).

dịch cốt vừa muốn xoay người rời đi, Đỗ Trần đột nhiên khoát tay; 'chờ chút, nếu không mang theo Đỗ Tư, ngươi có nắm chắc không?'

Dịch cốt rất cẩn thận nói; 'cho dù không có đỗ tư giúp ta biến hóa lớn nhỏ, long thần hành cung giờ phút này, samuel chữa thương, tứ đại thần thánh cự long thủ hộ mà xem, ta cho dù không thành công, nhưng an tòan trở ra cũng mười phần nắm chắc, hơn nữa có thể cam đoan không để lại dấu vết gì."

"vậy là tốt rồi, Đỗ tư lưu lại, ta cần hắn giúp một việc khác... nhưng ngươi cũng phải lưu lại một chin dấu vết! để cho người ta biết cso cao nhân tới bái phỏng mới tốt! làm người phải biết như vậy, không nên khiêm nhường."

Đỗ Trần cười rất chân thành, thật sự phi thường chân thành.

dịch cốt cũng mơ hồ.

'nếu ngươi có được tin tức chính xác về constantine, nhớ kỹ tại phụ cận hành cung long thần tạo xuất một chút hỗn loạn, tọng yếu một chút, cần dùng thủy hệ đấu khsi chế tạo một chút hỗn loạn... nhất định phải làm cho nước sôi trào, sang trong suốt, càng giống bí pháp của Brockman tai thấm thủy doanh ngày trước càng tốt... nếu như không có tin tức của constantine, vậy không cần chú ý với constantine nữa, chỉ cần chế tạo cho ta một chút hỗn loạn là được, hiểu chứ?"

dịch cốt cười lạnh, có ý vị du hí: 'ta hiểu rồi, ta chẳng những cho brockman thêm chút phiền toái, hơn nữa, còn chế tạo cho theiéu gia một cơ hội đục nước béo cò."

dịch cốt lưu lại một đoàn hắc vụ tiếp tục che dấu andy dị biến, sau đó tiền hanh cuộc 'bái phỏng' của hắn.

Đỗ Tư lại thích thú nói; 'Francis, ngưoiư lại có ý tưởng xấu xa gì hả? chẳng lữ lưu ta lại giúp ngươi tạo bằng chứng giả, mà ngươi thừa dịp hỗn loạn trộm đồ?'

Đỗ Trần lấy thần thể nhu nhuyễn của ngũ ca xuống, nặn nặn nơi tay; 'cái gì mà ý tưởng xấu? ta đang làm việc thiện! ai nha, ta vì làm việc thiện àm trộm đồ, vậy bảo giám có thể tính là công đức không?" Đỗ Trần vội vỗ cái trán của mình, nghĩ tới điều này rất có thể a.

câu hỏi khiến cho Đỗ Tữ có chút phát mộng, hắn suy nghĩ một chút, nói; 'tính cái rắm! cái gì gọi là trộm? âấy thứ ngơời khác còn không nói cho ngừoi ta, cái gì gọi là thâu! nhưng ngươi muốn trộm đồ đã có chủ sao? ngươi bắt nó về, vậy gọi là nhờ bản lĩnh của mình có được thiên tài địa bảo, nhân gian thánh khí! đấy không phải là trộm.'

Đỗ Trần suy tư một chút, cười tự giễu, thói quen chức nghiệp, a a, vậy thánh khí mới xuất thế ngay trước mặt là vật vô chủ, ai có bản lãnh sẽ thuộc về người đó, vậy mình bằng chân bản lãnh lấy về, quan hệ cái rắm gì đến trộm chứ.'

đúng vậy, Đỗ Trần chuẩn bị trước khi thương đàm ngày mai đã bức thánh khí nhận chủ.

nhưng không thể đi bây giờ, mời vừa ròi giáo đình cùng long tộc đối với nguyệt hồ bố trị phòng thủ nghiêm mật , cho nên hắn để dịch cốt đi chế tạo một hồi hỗn loạn. sau đó mình thừa dịp loạn mà xuống tay.

chờ khi hỗn loạn kết thúc, mình lập tức....

Đỗ Trần ngồi bên Ariza, một mặt cùng hắn ăn thịt bò, một mặt tính tóan kế hoạch của mình.

nhưng tiểu bối bối cắt đứt suy nghĩ của Đỗ Trần, nagn mang dút một khối thịt bò vào miệng Đỗ Trần; 'ba ba ăn! hi, ba ba, andy bây giờ thật lợi hại! ít nhất cũng có thực lực tám cấp rồi! ariza thúc thúc cũng đánh không lại andy rồi.'

ariza vừa nghe, nghẹn luôn miếng thịt bò to tướng trong miệng.

một bên, tiếng lẩm bẩm của andy từ trong hắc vụ truyền ra. tuyết lang ngủ rất không thành thật, lăn bên này lật bên kia, hắn xoay nguời, lộ ra một bộ móng vuốt màu đen.

Đỗ Trần nhíu mày nói; 'andy dám chắc phải tái kiến giáo hoàng vài lần, bộ dáng của hắn bây giờ đã thay đổi, sợ rằng khiến cho giáo hoàng sinh lòng nghi ngờ.'

"bị thấy thfi sao! sao phải sợ!" ariza khó hiểu nói: 'bộ dáng tiểu cẩu của hắn so ra uy phong hơn trước kia, sợ làm người ta sợ hãi?'

'không phải sợ bị người ta thấy, mà là ta không muốn bị người khác thấy! lần này ta dụng Đỗ Trần thần mơ hồ lừa giáo hoàng, cơ hồ mọi người đều biết, hơn nữa giáo hoàng biết trong tay ta còn một bác bì! càng từng trợ giúp các lão tổ muẫ nhập học... vậy cứ như thế, tòan bộ thực lực của ta đều được ghi trong chấp pháp thần điện...

nhưng ngày sau cùng giáo hoàng phải giao tiếp trong cuộc sống, ta phải che dấu một vài quân bài mà không muốn người ta biết.'

Đỗ Trần nhéo nhéo mũi nữ nhi; "bối bối, tình huống của andy bây giờ tới cùng ra sao?"

tiếu bối bối giơ hai cái tay nhỏ bé trắng trẻo, trừng to mắt, khoa trương: "andy vừa rồi không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên tinh thần lực tăng vọt, cuối cùng lực lượng linh hồn của hắn nhanh chóng vượt qua bối bối... một nửa! tiếp theo, tiếp theo cắn đứt một cái chân cùng một cái tay của gấu lớn ngốc, bây giờ đại khái là tám cấp dị thú! bất quá thân thể hắn cũng xuất hiện một chút đặc thù của tổ hợp dị thú... đáng tiếc không có cánh dài, còn không thể để bối bối cưỡi bay lên trời.'

Đỗ Trần nhìn hắc vụ, mơ hồ, có thể tâấy một thân thể lớn gấp đôi bình thường; "vậy hắn bây giờ có thể biến thân giống tổ hợp dị thú sao?'

"còn chưa được, hắn phải ăn được ít nhất một nửa thân thể của gấu lớn ngốc nghếc mứoi được.'

"bối bối, ngươi xem bây giờ thực lực của andy cùng hoàng kim bỉ mông như thế nào? andy hòan toàn ăn được hoàng kim bỉ mông cần bao nhiêu thời gian?'

tiểu bối bối ngẫm nghĩ, rất lâu, nói; 'khó nói, gấu ngốc thông minh hơn andy, chạy trối chết, nếu andy may mắn, một lần bắt được hắn, lập tức nuốt nó, nhưng andy ngốc, bắt không được hắn, không biết là bao lâu nữa! có lẽ là một ngày, có lẽ là cả đời."

Đỗ Trần hơi gật đầu, trong lòng hiểu được trạng thái của andy - quý tộc tuyết lang bây giờ có thực lực của tám cấp dị thú, hơn nữa tùy thời có thẻ nuốt hoàng kim bỉ mông, tiến hóa thành thần cấp tổ hợp dị thú, nhưng, phải xem lang phẩm thế nào, còn có hoàng kim bỉ mông kia có phối hợp không.

suy nghĩ một chút, Đỗ Trần dụng liên hoa thu lấy andy; 'quên đi, nếu giáo hoàng hỏi thì nói Đỗ Trần thần mang andy đi, thế là được! sau này nói tới chuyện của andy.' hắn vỗ vỗ ariza, cười nói; "huynh đệ, ăn thịt bò mà không uống rượu thật vô vị a? ngươi đi gọi thomas tới, chúng ta cùng nhau uống a."

Ariza ngơ ngác lên tiếng, đi tới cửa trướng thì đột nhiên quay đầu, nhếch miệng cười: 'thiếu gia, ngươi không phải lại muốn tìm thomas giúp ngươi làm chứng nhân chứ?"

Đỗ Trấn sứng sốt, huynh đệ ngốc không có trì độn như tưởng tượng a.

hết thảy đều là như mấy ngày trước, Đỗ Trần cùng thomas uống rượu tới ba bốn giờ sáng, tính toán thời gian, Đỗ Trần dụng rượu rời khỏi trướng bồng, bay tới bên nguyệt hồ.

thấy nguyệt hồ bị tầng tầng trọng binh vây quanh, bờ bắc là mấy nhân hình cự long suất lĩnh năm trăm cự long bay trên trời, vừa nhìn thấy hai người tới, Đỗ Trần nở nụ cười! nguyên lai mình theo giáo hoàng trở về, logn tộc lại tăng thêm binh lính ở chỗ này, hơn nữa điều hai thần thành cự long tới coi sóc tân thánh khí, vậy, phòng ngự trong hành cung long thần nhất định càng bạc nhược, dịch cốt lại thêm vài phần nắm chắc! nhưng khó khăn cũng tăng thêm.

bờ nam nguyệt hồ, thánh chiến đấu thần, thủ hộ đấu thần, bairu ba vị giáo phụ suất lĩnh bốn ngàn hắc giáp võ sĩ chú mục mà đứng, mà lãnh binh, cư nhiên là viện trưởng đấu thần học viện, ziege.

xem ra phía giáo đình cũng cắt cử trọng binh trấn giữ.

bờ tây, donna thần sử chỉ có bốn người, thế đơn lực mỏng, nhưng cũng đứng bên, không chịu rời đi! nói ra, phòng thủ ở mặt đông của nguyệt hồ là yếu nhất,.

đây tòan bộ là thủ vệ, Đỗ Trần trong lòng kích động phát run, một thập cấp ziege, hai thần thánh cự long, ba giáo phụ, còn có mấy trăm cự long mấy ngàn võ sĩ, trước mắt bọn họ trộm đi bảo vật mà chúng thần tranh đoạt... kích thích! khiêu chiến, đã lâu không có khiêu chiến như vây, quá kích thích, chỉ có một tử để hình dung - sảng khoái.

tâm thần kích động, nhưng ý nghĩ của Đỗ Trần lại phi thường tỉnh táo, hắn tiếp theo nhìn quanh, nguỵet hồ sâu tới ngàn thước, hình thành một cái hố phương viên ba bốn trăm thước, hôn nay bên bờ bị mười máy tầng oanh địa vây lấy, bên trong không cho ai tiến vào - mà mấy nhà đã đạt thành hiệp nghị, ngày mai bắt đầu thương đàm, bất luận kẻ nào dám tiến nhập hố thì giết không cần tra xét.

hơn nữa nguyệt hỏa của long thần vừa mới tẩy lễ nguỵet hồ, vậy nước trong hồ tòan bộ bốc hơi, bên trong đừng nói nhân loại, ngay cả côn trùng, thảo diệp đều khôgn có.

có thể tưởng tượng, nếu lúc này Đỗ Trần thao khống liên hoa bay vào, dù chỉ nhỏ như côn trùng, vậy cũng sẽ bị ziege cùng thần thánh cự long cùng các cao thủ khác phát hiện, sau đó giết chết.

thấy rõ tình thế, kế hoạch của Đỗ Trần cũng thành hình.

dịch cốt còn không có truyền tin đến, Đỗ Trần nhìn bố cục nguyệt hồ, sau khi nghi nhớ tình hình mỗi nơi, thúc dục liên hoa, tới gần nguyệt hồ, bất quá hắn không có từ đông ngạn nơi phòng ngự bạc nhược nhất tiến vào, mà đi tới tây ngạn, lặng lẽ trốn trên người thần sử donna....

thời gian lặng lẽ trôi qua.

nguyệt hồ tuy có mấy ngàn người ở, nhưgn lại không chút tiếng động, chỉ là ngẫu nhiên nghe đựoc tiếng donna thần sử, mà nham thạch màu đen sau khi vỡ ra, bầu trời không có ánh trăng, trên mặt đất cũng không có ngân nguyệt huyễn tượng, chỉ dựa vào những tinh tú mỏng manh chiéu nág, nguyệt hồ một mảnh hôn ám, lúc này thì, phương đông vang lên tiếng hò hét, tiếp đó, phía bắc nguyệt hồ xuất hiện một đoàn quang mang màu lam, thoáng chốc chiếu rọi một mảnh thiên mục lâm.

dịch cốt động thủ rồi.

Đỗ Trần hai tay run lên, kim chúc ti, vạn năng thược, bách hợp tỏa, nhuyễn giao, dao mỏng nhọn, ... các công cụ mở khóa xuất hiện trong tay hắn, theo sát đó...

Đỗ Trần thánh thật nấp trên người donna, căn bản là không có ý đông thủ.

..............

Liên hoa bảo giám 299 song tỏa đồng tâm

'Bi Pie đại ca, là hướng hành cung của long thần.' dị biến đột sanh, long tộc; 'bây giừo bệ hạ trọng thương, liege trưởng lão đang hiệp trợ bệ hạ trị thương, ngươi ta cùng long thần vệ lại ở chỗ này, phòng ngự hành cung phi thường bạc nhược."

bi Pie hung hăng trừng mắt liếc nhân mã giáo đình bở bờ đối diện, suy tư một chút nói; 'an nguy của bệ hạ trọng yếu hơn mọi chuyện! ta lập tức dẫn ba trăm long tâần vệ trở về, ngươi chú ý giáo đình, nếu bọn họ có dị động, không cần xin ý, lập tức khai chiến.'

cơ hồ nháy mắt, đại quân long tộc chai làm hai đội, đại bộ phận bay về hành cung ở phương bắc.

mộtmặt, thánh chiến đấu thần vừa thấy sự thể như thế, vội la lên; "ziege viện trưởng, giờ phút này chỉ còn lại hai trăm long thần vệ, bọn họ căn bản không chống được đại quân ta, không bằgn chúng ta trực tiếp đoạt lấy thánh khí, dù sao đạo lý cũng thuộc về chúng ta.'

ziege hừ một tiếng; 'thừa dịp người khác nguy nan tính gì là đấu thần? nếu ta lập tức giêt tới tới đoạt thánh khí, vậy so với cường đạo thổ phỉ có gì khác? nếu đã quyết định ngày mai thương nghị, vậy đợi ngày mai giải quyết trên bàn thương thuyết.'

bairu cũng nói; 'không ổn! long thần hành cung xảy ra dị biến, long tộc dám chắc đầu tiên sẽ hòai nghi giáo đình chúng ta, nếu chúng ta bây giờ giết xuống, chẳng phải là nhận âấy 'tội danh' 'chế tạo hỗn loạn, dẫn khai thần thánh cự long, đồng thời nhân cơ hội cướp láy thánh khí"?

thánh chiến đấu thần vỗ ngực; 'là ta thiếu suy nghĩ. cái gì kia? ziege viện trưởng người xem, thủy quang bay lượn trên bầu trời kia... cực kỳ giống tên trộm thấm thủy doanh ngày đó."

ziege ngày ấy chưa từng tham dự đuổi bắt cho nên lúc này dịch cốt thực lực rất mạnh, cũng rất dễ dàng khiến cho ziege không phán đóan được tác giả của thủy quang.

lão nhân không chút do dự lớn tiếng phân phó, thanh âm phi thường lớn. khiến cho long tộc ở bờ đối diện cùng thần sử ở bờ tây đều nghe đựoc rõ ràng: "hắc giáp quân nghe lệnh! phát hiện kẻ trộm ngày trước, lập tức phân ra hai ngàn người đuổi bắt, đồng thời bầm báo huy của ta giáo hoàng samar."

lão gia tử này, thật sự là quá đáng yêu. ít nhất Đỗ Trần nghĩ như thế... phòng thủ nguyệt hồ bỗng chốc ít đi hai ngàn.

'kẻ trộm xuất hiện rồi, tỷ tỷ, tên trộm đáng chết kia lại xuất hiện rồi.' trong đám thần sử một ngừời hô lớn.

Donna vội la lên; "ta ở chỗ này, ba vị muội muội, các ngươi lập tức trong khoảnh khắc bắt lấy kẻ trộm đáng chết, đọat lại bản đồ thần vực.'

nàng quay đầu lại hô to với giáo đình cùng long tộc: "có nghe thấy không, kẻ trộm trộm đi thánh khsi của thần ta trên địa bàn các nguơi lại xuất hiện, các ngươi đã đáp ứng, phải bắt hắn cho thần của ta! nhanh lên chút, nếu không thần của ta sẽ không tha thứ cho cá ngươi."

Ziege sớm phải người truy kích, mà long tộc bên bờ nguyệt hồ chỉ còn lại một thần thánh cự long, chỉ chần chờ chốc lat nói: "donna thần sử, vậy tên trộm xuất hiện cùng phương hướng với hành cung của long thần chúng ta, nói vậy hộ vệ hành cung sớm đã phát hiện. giờ phút này đã đuổi theo, chúng ta không cần đi."

"các ngươi! các ngươi quái lắm." donna hung dữ dậm chân, cũng không có biện pháp, liền tự mình thủ hộ nguyệt hồ, sau đó phái ba người đuổi bắt.

"biết đạo vương cùng tiểu mao tặc khác nhau chỗ nào không? kỹ thật? cái này chỉ là một phương diện! đạo tặc chính thức, là phải biết lợi dụng tất cả tình thế, điều động hết thảy tư nguyên đạt thành mục tiêu cuối cùng là một chiến thuật gia hoàn mỹ.' Đỗ Trần nhớ kỹ sư phụ đạo môn kiếp trước có nói, nhớl ại.

dịch cốt gây một hỗn loạn nhỏ, đã khiến thủ vệ nguyệt hồ giảm bớt một nửa.

giờ phút này, tình thế nguyệt hồ biến thành... bờ nam ziege suất lĩnh hai ngàn người đồn trú. thánh chiến đấu thần cùng bairu mang theo hai ngàn người khác đi bắt trộm. bờ đối diện, long tộc chỉ có một thần thánh cự long, còn có hai trăm long thần vệ.

bờ đông vốn không có bao nhiêu, giờ phút này chỉ còn mấy người trông chừng mà thôi.

thấm thủy ở tây ngạn chỉ có một donna ở lại! mất đi vân kỳ, còn kém hơn thực lực chính thức của Đỗ Trần nửa cấp. mà Đỗ Trần , ngón tay hắn mang theo các loại công cụ mở khóa, lòng bàn tay còn nắm hỏa liên đăng, hỏa liên đăng mấy giờ trước đã phế bỏ long thần. côn trùng vẫn đạu trên vạt áo sau lưng donna.

"bước đầu kế hoạch thành công rất hoàn mỹ, vậy bắt đầu bước hai."

Đỗ Trần nhắm liên đăng vào lưng donna, nhưng lửa cháy trên hỏa liên đăng nhanh chóng tiêu diệt.

hắn âm trầm nghĩ; 'Đỗ Tư sớm nói qua lão tám có thể tăng cường lực bạo phát trong nháy mắt, nhưng lão tử còn chưa thử qua! hôm nay muộn Donna khai màn vậy.'

Đỗ Trần nắm lấy đế hỏa liên đăng, chậm rãi, truyền nguyên thần, nội kính, đấu khí... đủ loại hội tụ lên liên đăng, sau đó tống vào lưng donna....

ziege cùng thần thánh cự long duy nhất còn lại của long tộc giằng co, thỉnh thoảng, còn nghe tiếng hô bắt trộm hỗn loạn từ xa truyền lại.

"tốc độ của tên trộm thật nhanh! các ngươi tới mặt đông cảnh vệ."

'người của giáo đình cũng tới? bairu, tốt lắm, chúng ta bây giờ đều vì bắt trộm, nước giếng không chạm nước sông, mọi người phối hợp. chúng ta đi về phía tay, các ngươi tới mặt đông.'

'BI Pie, quân đội cảu ngươi tránh đường, yên tâm, chúng ta vì bắt trộm, tuyệt không bước nửa bước vào hành cung cấm địa của các ngươi."

'a!"

ziege lão tử đột nhiên nghe được tiếng đàn bà kêu lên thê thảm! lửa cháy, tựa hồ là một nữ nhân bị thương nặng! tiếp đó, hắn tâấy donna ở bờ tây lao về phái trước....

donna bị người đánh bất ngờ.

trước mắt, nàng cơ hồ vẫn ổn, chỉ có thân thể theo bản năng lao tới - nàng không muốn chạy về phía trước cũng không được, bởi vì sau lưng một cỗ lực lượngt hật lớn đẩy nàng bay về phía trước.

nhưng phía trước là đâu? nguyệt hồ, bị coi như cấm địa, bất luận kẻ nào trước khi đàm phán tiến vào đều bị giết chết.

donna bất đắc dĩ tiến vào cấm địa nguyệt hồ, cũng tới gần tân thánh khí.

thần thánh cự long của long tộc quát trứoc; "donna thần sử, xin dừng lại.. đáng chết! ngăn trở donna tiến vào nguyệt hồ.'

trăm điều cự long bay vào nguyệt hồ.

ziege nhướng mày, phất tay ra lệnh cho quân đội: "không nên khinh cử vọng động, đệ tam tiểu đội xem xét donna vì sao kêu thảm, đệ nhị tiểu đội tién vào nguyệt hồ bảo vệ thánh khsi, cần phải đảm bảo thánh khí an toàn! không tiếc hết thảy.'

người tháh giáo cũng tiến vào nguyệt hồ.

vừa đay không có bóng người, không cso một ngọn cỏ rời vào nguyệt hồ, giờ khắc này, lâm vào hỗn loạn ngắn ngủi.

Trong nháy mắt khi donna kêu thảm thu hút chú ý lực của mọi người, đã giá ngự lien hoa bay sát đất tiến vào cấm địa nguyệt hồ, dùng tốc độ nhanh nhất của mình.

mục tiêu, tự nhiên là tân thánh khí đủ để cho chúng thần kim hoàn cùng long thần quyền trựong rung lên bái phục! mà tất cả công cụ sớm đã chuẩn bị thỏa đáng nằm trong tay ahứn.

nguyệt hồ hỗn loạn, một dóa liên hoa nhỏ như côn trùng dễ dàng thoát qua sự chú ý của mọi nguời, tiến gần tân thánh khí... vòng tròn, hắc ngân hai sắc, trên cso đồ án đao búa giao nhau, dưới có một cây thiết bổng tiếp lấy tảng đá.

bay quan thánh khí mọt vòng, Đỗ Trần thầm nghĩ; "là hai mươi bốn tâm tỏa! ổ khóa là vòng tròn được điêu khác đao phủ giao nhau, nhưng... không đúng a.'

hán phát hiện tân thánh khí này có chút cổ quái.

theo lý luận thánh khí Đỗ Thị - thánh khí tỏa càng cao cấp, tỏa tâm càng phức tạp! chín cấp vân vụ tỏa liên của ziege là 'mười tám tâm', mười cấp thấm thủy vân kỳ là 'hai mươi bốn tâm'! vậy, suy đóan theo lẽ thường, thân thánhkhsi này hẳn là phải cao cấp hơn 'hai mươi bốn tâm' mới khiến cho mười cấp thánh khí bái phục, nhưng nó sao lại chỉ có trình độ 'hai mươi bốn tâm' như thập cấp thánh khí?

thời gian gấp gáp, Đỗ Trần không thể suy nghĩ vội vàng, dù sao thủ vệ của nguyệt hồ không phải kẻ ngu, sau khi hỗn loạn ban đầu qua đi, bọn họ sẽ phát hiện donna không phải chủ động khiêu khích, mà là bị người ubức bay vào hồ tạo hỗn loạn, phản ứng đầu tiên dám chác - người đến mặc kệ làm gì, đánh lén là ai, nhưng mục tiêu nhất định là tân thánh khí.

hai tay vươn ra khỏi liên hoa, chớp mắt mở ra thánh khí tỏa.

ca ba

tiếng động rất nhỏ quen thuộc khiến Đỗ Trần biết, mình thành công.

ahưn đưa thay thử lấy thánh khí, nhưng....

thánh khí không động.

nó là một kiện thánh khí vô chủ, vốn không từ chối thủ đoạn của Đỗ Trần, nhận Đỗ Trần là chủ.

'đáng chết, thủ pháp hai mươi bốn tâm tỏa không có khả năng sai.' Đỗ Trần trong lòng khó chịu, hắn không cam lòng, tiến lên kiểm tra.

đúng vậy! thánh khs tỏa đã bị phá giải, nhưng, khí hồn không có nhận chủ.

điều này sao có thể?

ngón tay Đỗ Trần run lên một chút, ánh mắt quét qua tấn thánh khí một vòng, cuối cùng hạ xuống bộ phận thiết bổng chôn sâu trong nham thạch.

'chẳng lẽ là song tỏa đồng tâm? đáng chết, nhật định là vậy! thánh khí này có hai thánh khí tỏa, nhưng tỏa kia lại chôn trong nham thạch! giống như minh nguyệt tử thủy đao lão tử cấp cho dịch cốt, phải đồng thời mở hai tỏa mới có thể phá giải cái thánh khí này."

tân thánh khí cũng quả nhiên so với thập cấp còn cao cấp hơn, mười cấp thánh khí là 'hai mươi tư tâm', nhưng vô luận bao nhiêu tâm, nó đều thuộc phạm trù thánh khí tỏa, nhưng tân thánh khí này, nó hẳn là có hai tỏa! nhất định vậy.

muốn hoàn toàn phá giải thánh khsi này, phải thấy được một bộ phận chôn sâu trong nham thạch mới được.

nhưng nham thạch này ngay cả dịch cốt đầu không phá được, mình sao có thể trong thời gian ngắn ngủi trong lúc hỗn loạn lấy được thánh khí, sau đo đồng thời mở ra hai tảo.

trong lúc này, Đỗ Trần nghe đuợc tiếng Donna hét lớn; 'đừng hiểu lầm, ta không làm bộ bị tập kích, sau đó mượn cơ hội tới gần thánh khí! ta thật sự bị người ta tập kích."

không vội, nếu tối nay không lấy đi thánh khsi này, mình rốt cục không có cơ hội nữa! bởi vì ngày mai chính là thừoi gian thương đàm thánh khí thuộc về ai.

Đỗ Trần cắn răng; 'con mẹ nó! lão tử đời này không có thất thủ bao giờ, hôm nay cũng sẽ không thất thủ! phú quý cầu trong hung hiểm, việc thiện làm trong nguy nan! lão tử phải ra khỏi đây.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro