LHBG307

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

liên hoa bảo giám 2307 lậu động bách xuất đích húng sát án

tien tức này như sét đánh bên tai.

máu như sôi lên trào lên não, Đỗ Trần cắn cắn răng, bình tĩnhlại, Francesca (linda) đích xác là hết thẩy đều theo quy củ cùng tình lý làm việc, mình tính toán với 'nhược nữ tử' làm gì?

Đỗ Trần nói chậm lại: "Francesca (linda) đồng học, đại ca ta đến tột cùng phạm vào tội gì? hắn là trưởng tử của gia tộc thần duệ, trừ phi phản quốc, độc thần hai tội lớn này ra, không cso một pháp luật nào có thể phán hắn chết! mà gia tộc st. Kain ngàn năm thấn phục lanning, đại ca ta càng không có dã tâm, hắn không có khả năng phản quốc, nếu không phản quốc, thì là 'độc thần'?"

Francesca (Linda) lập tức gật đầu: "đúng, hắn phạm vào tội độc thần." ngón tay 'bảo bối' của steven: "Francis, bây giờ ta có thê thiêu hủy Playboy này chứ?"

nhân mạng quan trọng, Đỗ Trần rốt cục không có tâm tình đi quản vật ngoài thân, xoay người liền đi ra ngòai, thái độ của Francesca (linda) không lạnh không nóng, không có khả năng kể lại chuyện cho mình, nhưng tìm nhân viên tình báo của thánh giáo truy tra tường tận mới đuợc.

đáng chết, đại ca xảy ra chuyện mình một chút lời đồn cũng không biết, xem ra chuyện này phát sinh chưa lâu, là lúc mình đang ở trên á long liễn.

baegena, ngươi nếu thật sự dám giết đại ca ta, lão tủ dám mang theo dịch cốt tới cướp pháp trường, hoàn toàn trở mặt với ngươi. đế quốc nanotimor của chesini, đế quốc Renault của athur, hải tộc của goeth, công quốc Fancino... đường lui của lão tử còn nhiều mà! Đỗ Trần trong lòng nảy sinh ác độc.

vừa mới khỏi cửa lớn nhà Steven, Đỗ Trần ngửi thấy một mùi huơng đặc biệt, mùi hương này không đạm không nhạt, rất đặc iệt, tựa hồ mùi hoa trong tự nhiên, ngửi vào, nhất thời khiến lòng người bình tĩnh đi không ít.

một người đang tới nơi này, một thân bì y bó sát lộ ra đuờng cong lả lươt, tóc vàng tùy tý tán loạn sau lưng, theo gió bay bay, tai dài đặc hữu của tinh linh tộc lộ ra, theo thân hình rực lửa của nàng vặn vẹo run lên: "ai yêu, tiểu soái ca của ta, vẻ mặt tức giận mà làm gì? ai chọc giận ngươi sao?"

Đỗ Trần liếc mặt nhìn trên xuống duới người mới tói, nhíu mày nói: "mina Giáo thụ, ngươi tới đúng lúc lắm, ta đang muốn tìm ngươi."

Mina tiến lên, nhẹ nhàng kéo tay Đõ Trần: 'ai nha, vậy tỷ tỷ chẳng phải là tới giúp ngươi tiêu hỏa sao? được rồi, đi, đi tới phòng ngủ của tỷ tỷ, để tỷ tỷ chậm rãi giúp ngươi tiêu hỏa (OMG o_o!) bộ dáng mị hoặc của nàng, khiến cho người khác trong lòng run lên.

Đỗ Trần tiện tay đẩy ngọc thủ của mina ra. tiếp đó đi theo sau mina.

mina quay đầu lại nhìn sắc mặt âm trầm của Đỗ Trần một chút, đột nhiên tay đặt lên vai Đỗ Trần, cười duyên; "tiểu soái ca, tỷ tỷ hôm nay vì gặp ngươi, đặc ý dụng nuớc oa chế theo phương thức bí mạt của tinh linh tộc 'bách hoa túy' đó, ngươi không thể cho ta một chút thể diện sao, ngửi chút đi?"

Đỗ Trần nhíu mày, bước nhanh hơn, nhưng mùi hoa sâu kín của 'bách hoa túy' vẫn theo gió chui vào mũi hắn, nhất thời linh thai đột nhiên thanh minh, thần thanh khí sảng. tâm tình táo bạo lo nghĩ đại ca bị bắt cũng bình tĩnh được ba bốn phần.

lời mina theo mùi nước hoa lọt vào tai: "tiếu soái ca, bách hoa túy này của tỷ tỷ chẳng những là nước hoa, hơn nữa còn là dược tài khó hiếm cso. nó chẳng những có thể giúp ta ngưng thần tĩnh khí, tâm bình khí hòa, càng giúp ngươi tiểu hoa khú nhiệt..." ngón tay dí vào trán Đỗ Trần; 'trong đầu ngươi đang miên man suy nghĩ."

nàng hít thâu sâu mùi mái tóc vàng dài mượt của nàng, thể thái nhu nhược, kiều mị vô cùng; "miên mang suy nghĩ, nộ hỏa lớn, không tốt với thân thể của ngươi. cho nên ngươi nên ngửi một chút.'

"mân... côi! ... tỷ nói chuyện phức tạp vậy.

thấp giọng nói: "ngươi nói chuyện đại ca ta rất phức tạp, nếu ta tùy tiện làm việc, thậm chí có thể ta gặp họa, cho nên ta nhất định phải tâm bình khí hòa một chút. đúng không."

"tỷ tỷ chính là thích ngươi cái loại nguời thông minh này, lại thích nói chuyện phiếm với người đẹp trai.' mina đột nhiên so chiều cao với nàng: "di? lâu không gặp, tiểu đệ ngươi so với tỷ tỷ, một tinh linh tộc mỹ nữ đã cao hơn rồi a."

"đúng vậy, ta cao hơn ngươi, vậy ngươi có thể bớt nói nhảm được không? ta đã nói rồi, ta bây giờ tâm tình không thật tốt.' Đỗ Trần bực tức nói.

"được rồi, giáo phụ đại nhân còn cao hơn ta, bạch y đại giáo chủ mina tuân mệnh.' mina thầm oán thán, lập tức thấp giọng, phi thường giản lược nói; "đại ca ngươi phạm vào tội độc thần - hắn giết trưởng tử của một thần duệ, mà người bị đại ca ngươi giết tên là Sharon (mẹ, trong bản tiếng anh nói là thằng này giết 1 người mỹ, tên là sharon - OMG, chắc lão bánh bao xem tin tức thời sự rùi viết quá), là vương tử đế quốc Mc Allen với trăm vạn cuồng thú đại quân."

quả nhiên là... phiền toái.

Mina tiếp tục nói: "sáu ngày trước, là đại thọ 70 tuổi cảu lão thái hậu lanning, đại ca ngươi thân là trưởng tử gia tộc st. Kain, đương nhiên phải về thành St. John chúc thọ! trong lúc thọ yến, steven cùng sharon phát sinh xích mích.

khi đêm xuống, trọng dịch quán của sharon vang lên tiếng kêu thảm thiét, các hộ vệ phá cửu mà vào, phát hiện đại ca ngươi cầm trogn tay trường kiếm vấy máu ngồi trên ghế, àm sharon đã chết... steven lập tức bị vệ sị Verne magn đi, trong quá trình thẩm vẫn, hắn một lời không nói, cam chịu tất cả tội danh.

ngay sáng nay, tin tức truyên tới đấu thần dảo, giáo vụ trưởng Ricardo theo giáo quy, khai trừ steven khỏi học tịch, đệ tử hội lập tức phái người tới thanh tẩy túc xá của ahứn.

cùng lúc đó, mc allen truyền tin tới, thú hoàng barton nghe nói trưởng tử bị giết liền thống khổ một đêm, sau đó, hoàng kim bỉ mông chiến trận mc Allen rừoi khỏi vương đồ, đi đâu không rõ! nhưng sáu đại quân đoàn khu chiến phủ, cộng với 83 vạn thú nhân đại quân đã tiến vào trạng thái chiến tranh."

"tình báo là vậy sao/'

minna hai tay xòe ra: "trước mát chỉ có vậy thôi."

Đỗ Trần phì cười: "hết thảy đều bắt đầu từ việc đại ca ta giết sharon! nhưng, trước không nói đại ca ta tại sao muốn giết vương trữ mc ALlen, cũng không nói hắn sao lại ngốc đến nỗi chọn thời gian thọ yến của thái hậu, trong dịch quán của công quốc tại thành st. John địa điểm này để giết sharon, ta chỉ muốn hỏi một vấn đề, một vấn đề rát trọng yếu...

dại ca ta bất quá là một ma đấu sĩ cấp thấp tửu sắc quá độ, hăn có thể giết thú nhân vương trữ, bảy cấp đấu thần, sharon barton? đại ca ta nhiều nhất chỉ có thực lực tứ cấp, có thể giết sao? mina tiểu thư cũng là bảy cấp đấu thần?"

trận đánh đại hạp cốc auerbach, Đỗ Trần từng thấy được thực lực nhất tộc thú hoàng barton.

mina mở to hai mắt nhìn Đỗ Trần, cười rất thông cảm, lắc đầu: "francis giáo phụ đại nhân, quá trình hung án, thuộc hạ không có thấy qua, thuộc hạ chỉ nhận được tin tức của tình báo nhân iên thành st. John truyền tới nói cho ngài! đương nhiên, trong tình huống bình thường, ta một tay có thể dễ dàng bắt giữ đại ca ngài."

nhưng bây giờ thuộc hạ có thể dám chắc, một lời steven cũng không nói mà cam chịu tội danh, baergena giờ có hai lựa chọn - sẽ cùng thú nhân khai chiến, bảo vệ gia tộc St. kain! dụng máu của gia tộc st. kain để bình tức sự phẫn nộ của thú nhân! trước mắt baergena không có cho ra lựa chọn.

được rồi, nhị ca của ngươi đã khẩn cấp hồi thành st. John! bất qú bởi vì địa vị cảu ngài tại thánh giáo cùng việc ngài bị trục xuất ... là thật. a a, cho nen chuyện này không quan hệ tới ngài! ngài sẽ không bị liên lụy."

"st. Kain đích xác không liên quan tới ta, bất quá steven là đại ca ta.' Đỗ Trần hừ một tiếng; 'thánh giáo đối với chuyện này có thái độ gì?"

"giáo hoàng bệ hạ đã tự mình hạ tuyệt mật thần dụ, bệ hạ nói, thánh giáo không có khả năng công khai can thiệp nội chính giữa hai đại cường quốc, chuyện àny phải dựa vào thái độ của ngươi, nếu ngươi không quản việc của steven, vậy thánh giáo cho bọn hắn tùy ý đánh nahu. nếu nguơi muốn cứu steven, thánh giáo mặc dù không thể ngòai mặt hỗ trợ, nhưng có thể âm thầm hiệp trợ lớn nhất có thể, bất quá lại có hạn định - thánh giáo sẽ không trợ giúp người ngòai mặt đối kháng một cường quốc! cho dù ngài là đại biểu đỗ trần thần trên dời. đây là thái độ của thánh giáo."

Đỗ Trần gật đầu, đối với kết quả này hắn đã phi thường hài lòng, dù soa, thực lực Đỗ Trần thần giáo cường thịnh, vậy chỉ là giáo phái nhỏ có mấy cường giả, nhưng không thể so vói được ngàn dặm ranh giới, cường quốc có trăm vạn đại quân.

mina lại nói: "giáo phụ đại nhân, ngài bây giờ có phân phó gì?"

Đỗ Trần sờ múi nói 'xin thánh giáo hỗ trợ trì hoãn thời gian một chút, ta ngay đêm nay sẽ chạy về thành st. john.'

'ân, thánh giáo có thể tạo áp lưc nhất định với baegerna, để cho hắn trì hoãn lại thời gian quyết định, lanning một mặt chúng ta có thể trì hoãn, nhưng thú hoàng barton tính tình nóng nảy, muốn trì hoãn hắn... chúng ta chỉ có hể cam đoan cố hết sức. ngươi muốn làm gì thì nhanh lên.'

đại ca đến tột cùng là nghĩ gì>? nhàn rỗi không có việc nên trêu chọc vương trữ Mc Allen làm gì?

Đỗ Trần suy nghĩ mãi mà không hiểu, tính tình steven hắn quá rõ, đó là một người tốt mà ngòai mỹ nữ cùng huynh đệ trong gia tộc, cái gì đều cũng không quan tâm, một người như vậy, sao lại gây ra đại họa, kéo cả gia tộc xuógn bùn?

hơn nữa thời gian hugn án, địa điểm, động cơ, về phần năng lực... đều có chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác đều chỉ nói - steven cam chịu tội hành.

thật là quái.

Đỗ Trần đi về túc xá mười bảy của mình, nhíu mày, hắn cảm nhận áp lực.

lần này cứu ra steven, đối thủ là thú hoàng barton. đối thủ này không thể dùng sức mạnh giải quyết. thực lực của mình trước mặt trăm vạn đại quân quả là không đáng nhắc tới! thậm chsi páhi bác bì dịch cốt đi ám sát thú haòng, tạo thành thú tộc hỗn loạn đều không chắc chắn làm đuợc, vì...

sau lưng hoàng tộc mc Allen là hậu duệ bất diệt tử thần, gia tộc st. Barton.

"xem ra lần này phải cùng vẫn thần ngũ gia chính diện giao phong rồi." Đỗ Trần nói thầm trong lòng, đột nhiên, hắn phat hiện mina mặt mực đi sát theo sau mình: "mina giáo thụ, ngươi còn đi theo ta làm gì?'

con mắt to của tinh linh mĩ nữ mở rộng, nói nhỏ nhẹ: 'nhân gia bây giờ chẳng những phải đi theo ngươi, sợ rằng... đời ngày đều là người của ngươi."

Chương 239: Sự tàn nhẫn của Tây Môn Nộ

Dịch: waa123

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Thấy người đến xem nhiệt náo ngày càng đông, quả là nhanh chóng thành biển người, Ngu Phượng nhìn đôi người tuyết cao lớn một lần nữa, quay đầu nói với Long Nhất: "Phu quân, nhiều người quá, chúng ta quay về đi".

Long Nhất gật gật đầu, tay ôm lấy eo thon của Ngu Phượng, chân điểm nhẹ, hai người đã như đại bàng bay vọt lên cao, chớp mắt đã biến mất trước mặt chúng nhân.

Chốc lát sau, Tây Môn phủ đã hiện ra trước mặt hai người.

"Phu quân, chàng muốn đưa thiếp đến nhà chàng ư?" Ngu Phượng có chút lo lắng hỏi. Hôm qua đến bái phỏng là một chuyện, hôm nay là được tình lang đích thân dẫn về, ý nghĩa thật rất không giống nhau.

"Đúng, dẫn nàng đến gặp nương thân của ta, bà nhất định sẽ thích nàng." Long Nhất cười nói, hắn tịnh không biết Ngu Phượng tối hôm trước là do chờ hắn nên mới về muộn như thế.

"Thật ra hôm qua thiếp đã gặp qua Tây Môn phu nhân rồi." Ngu Phượng nói.

"Gặp rồi? Thế nào? Nương thân ta đối với nàng có tốt không?" Long Nhất cảm thấy hứng thú hỏi.

Ngu Phượng đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Ưm, nương thân chàng đối với thiếp rất tốt, bà rất đẹp, đẹp đến làm cho thiếp hổ thẹn vì mình xấu xí quá."

Long Nhất hắc hắc cười, vỗ một cái vào mông Ngu Phượng, nói: "Nha đầu ngốc, nàng cũng không kém a, chúng ta xuống thôi."

Hai người vừa mới đáp xuống tiền sảnh đại viện trong Tây Môn phủ, Đông Phương Uyển đã dẫn hai thị nữ từ trong phòng đi ra.

"Hỗn tiểu tử, còn đứng đực ra đấy làm gì? Còn không dẫn Phượng nhi vào trong phòng." Đông Phương Uyển tất nhiên là đã thấy vở kịch hay mà con mình đạo diễn, trong lòng cảm thán, cảnh giới lừa con gái của nhi tử thật đã tăng cao không ít, với loại thủ đoạn như thế thì nữ hài tử này thoát không khỏi lòng bàn tay nó a. Nhưng nghĩ thì nghĩ như thế, bà làm mẹ trong lòng cũng cảm thấy tự hào lắm.

Long Nhất cười dắt tay Ngu Phượng tiến vào đại sảnh, thoải mái ngồi xuống tràng kỷ, thấy Ngu Phượng bất an đứng không chịu ngồi xuống, hắn ôm thẳng lấy eo nàng kéo xuống. Ngu Phượng kinh hô một tiếng, cả người không tự chủ ngồi lên đùi Long Nhất.

"Phu quân, đừng... đừng thế mà." Ngu Phượng kinh hoảng nói, mặt đỏ bừng như tích máu. Nàng không tưởng Long Nhất ngay trước mặt Đông Phương Uyển còn làm liều như thế, do vậy ngọ nguậy muốn đứng dậy.

"Vũ nhi, đừng làm loạn nữa, còn không thả Phượng nhi ra." Đông Phương Uyển quở trách, khóe miệng lại có nét cười nhẹ.

"Nương thân, Phượng nhi tuy là con dâu của người. Nhưng người cũng không thể quá thiên vị a, như thế này nhi tử của người trong lòng thấy không công bằng đấy." Long Nhất cười để Ngu Phượng ngồi bên cạnh hắn, tay vẫn ôm eo nàng. Trong lòng hắn rất vui, trông như nương thân đối với Ngu Phượng rất hài lòng a.

Đông Phương Uyển lườm Long Nhất một cái, đối với đứa con này thật là không có biện pháp nào.

Ba người nói chuyện mấy câu. Ngu Phượng dần thoải mái hơn, cùng Đông Phương Uyển trò chuyện rất hứng thú, gạt Long Nhất sang một bên.

Chính tại lúc này, Tây Môn Nộ đột nhiên quay về. Đông Phương Uyển vội ngừng câu truyện đứng lên nghênh tiếp.

"Lão gia, hôm nay tại sao lại trở về sớm như vậy?" Đông Phương Uyển ôn nhu hỏi.

Tây Môn Hộ hừm một tiếng không trả lời, quay đầu nhìn sang phía Long Nhất và Ngu Phượng.

Ngu Phượng khẩn trương hành lễ, thưa: "Phượng Hoàng gia tộc Ngu Phượng ra mắt bá phụ."

Tây Môn Hộ gật gật đầu xem như là trả lời, nói với Long Nhất: "Vũ nhi, con theo ta đến thư phòng."

Long Nhất đáp ứng một tiếng, quay qua nói với Ngu Phượng: "Phượng nhi, nàng ở đây bồi tiếp nương thân ta trò chuyện nhé, ta đi rồi sẽ quay lại."

Vào trong thư phòng, Tây Môn Nộ đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: "Tên hỗn tiểu tử nhà ngươi không biết trời cao đất dày. Hiện tại Tây Môn gia tộc chúng ta đang ở đầu sóng ngọn gió, ngươi lại không biết ẩn giấu, quậy đến Đằng Long thành chó chạy gà bay."

Long Nhất lại không sợ, hắn cười nói: "Phụ thân nguôi giận, hài nhi nghĩ vào lúc này cái gì mà ẩn giấu đã muộn rồi. Ấn tượng của con trước đây trong lòng lão bách tính phụ thân cũng biết, dựa vào cơ hội này mà cường thế thu hoạch, thuận tiện thay đổi một chút hình tượng, há không phải là nhất cử lưỡng đắc ư."

Tây Môn Nộ vòng qua sau bàn ngồi xuống. Đối với thực lực siêu phàm mà Long Nhất thi triển hôm nay, ông cảm thấy rất vui mừng, chỉ là sợ mọi con mắt tập trung trên người hắn, sau này làm cái gì cũng khó hơn mấy phần.

"Việc đến như ngày hôm nay cũng không có biện pháp nào, sau này việc gì cũng phải nghĩ ba lần trước khi làm, không được để người nắm được chuôi. Dẫu sao hiện tại thời cơ khởi sự vẫn còn chưa tới, con cố gắng thu liễm một chút đi." Tây Môn Nộ nói.

Thu liễm? Long Nhất trong lòng cười hắc hắc, hắn nhận định căn bản không cần phải nhất thiết như thế. Lão hồ li Long Chiến nhận được tin tình báo về hắn chỉ sợ cũng không ít hơn Tây Môn Nộ, một số tác phong làm việc của hắn Long Chiến sớm đã rõ như lòng bàn tay.

"Đúng rồi, việc của đại tẩu con thấy thế nào?" Tây Môn Nộ trầm ngâm một lát mới hỏi.

Trước mặt Tây Môn Nộ, Long Nhất cũng không có kiêng dè gì, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Con thấy đại tẩu cùng bóng đen xuất hiện hôm đó nhất định có quan hệ gì đó. Nói chung, cần phải phái người hoàn toàn giám sát đại tẩu."

Tây Môn Nộ gật gật đầu, theo thói quen xoa xoa cằm, nói: "Không sai, ta cũng nghĩ như vậy, không chỉ đại tẩu con, cả đại ca con cũng cần giám sát."

"Đại ca? Con tưởng đại ca phải không nên gây ra việc có ảnh hưởng đến gia tộc chứ." Long Nhất đáp. Tây Môn Thiên tuy lòng hám công danh lợi lộc lớn phi thường, nhưng có thể thấy được hắn đối với Tây Môn gia tộc vẫn còn vô cùng có trách nhiệm.

"Cái đó ta biết, sợ là sợ đại tẩu con sớm đã mê hoặc Thiên nhi, bị ả lợi dụng cũng không biết a. Nếu không phải là muốn moi lên người sau lưng ả, ta sớm đã làm cho ả biết mất khỏi thế giới này, hừm." Tây Môn Nộ nói với thanh âm lạnh lẽo đầy sát khí.

Long Nhất trong lòng thấy run, phụ thân hờ này của hắn thật là tâm ngoan thủ lạt, trong tình huống còn chưa xác minh chứng cứ, mà con dâu nói giết là giết. Nghe ngữ khí của ông Long Nhất tuyệt đối tin rằng ông nói được là làm được.

"Còn nữa, Lạp Lan đế quốc đã phái đoàn sứ giả đến Đằng Long thành thảo luận việc xuất binh, còn Ngạo Nguyệt đế quốc gần đây cũng liên tục hữu hảo với nước ta, nghe nói hai hôm nữa cũng phái đoàn sứ giả đến. Xem ra bọn họ biết hậu quả của việc bị hai đại đế quốc giáp kích. Vũ nhi, ngày mai con đi tuyển chọn một vạn năm nghìn binh mã chính thức đảm nhiệm, thế cục hiện tại đã đến thời khắc quan trọng, tuyệt không được có sơ sót gì." Tây Môn Nộ chỉnh sắc nói.

"Ngạo Nguyệt đế quốc có hành động như vậy chỉ sợ là muốn kéo dài thời gian. Theo con biết, Ngạo Nguyệt đế quốc đối với Nạp Lan đế quốc thế công đã ngày càng kịch liệt, Nạp Lan mà bị diệt vong, tiếp theo nhất định là Cuồng Long đế quốc chúng ra." Long Nhất nghĩ ngợi rồi nói.

"Không sai, điểm này có lẽ Long Chiến đã hiểu rõ mười phần, do vậy việc này không cần phải quan tâm." Tây Môn Nộ nói, khóe miệng treo một nụ cười kì quái, đó là một loại cười nhìn đã nhìn thấu âm mưu.

Long Nhất tự nhiên đã nhận ra, nhưng hắn nhất thời đoán không thấu tâm tư của Tây Môn Nộ.

"Được rồi, con đi đi, tối nay tại hoàng cung cử hành yến hội, con không nên đến trễ." Tây Môn Nộ nói.

"Vâng, phụ thân." Long Nhất ứng tiếng rồi đi ra, trong đầu lại luôn hiện ra nụ cười quỷ dị của Tây Môn Nộ. Trực giác nói cho hắn biết, Tây Môn Nộ nhất định đang mưu đồ gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#wqeaada