LHBG314

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 314 tử lao dạ yến chi hung án nghi vân

thoáng chốc đã chia tay gần năm, lão Fuye xương cốt đã yếu không còn như trước nữa, trường bào xám trắng, thân hình đơn bạc, tay chống gậy gầy trơ xương, bước đi cũng không vững. một đầu tóc dài hoa bạch, khuôn mặt già nua tiều tụy.

trong nội đuờng thành st. John, Đỗ Trần vừa thấy bộ dạng già yếu của lão Fuye, không hiểu sao thấy đau xót.

lão Fuye được một tế tự dìu, lảo đáo nắm lấy hai vai Đỗ TRần, làm bộ muốn quỳ xuống, lão lệ tuôn rời: "thiếu gia, chuyện của steven đại thiếu gia lão bọc đều nghe rồi, sao lại như vậy, steven thiếu gia là một người rất tốt a...' lời còn chưa dứt, lão đã khóc không thành tiếng.

'lão mau đứng lên." Đỗ Trần xuất ra một đạo nhu thủy, nhẹ nhàng nâng lão nhân dậy; 'bá bá ngài sao lại tới, bây giờ đế đô đang nội loạn."

"đại thiếu gia cũng sắp bị đưa lên giá hỏa hình rồi, lão bộc sao có thể ngồi yên được?" lão Fuye nắm chặt lấy tay Đỗ Trần, run rẩy: "đại thiếu gia là người thân nhất của chúng ta, năm đó nếu không có đại thiếu gia chiếu cố, ngài cũng lão bộc, còn có aliza đứa nhỏ anỳ sở rằng không sống được tới hôm nay...."

lão nhân nghẹn ngào không nói nổi nữa, dưới sự nâng đỡ của Đỗ Trần ngồi xuống, nhưng hai tay vẫn nắm chặt không chịu buông ra, lão lệ tiếp tục tuôn rơi, cầu khẩn: 'thiếu gia, đại thiếu gia bị giam ở đâu? lão bộc bây giờ muốn đi gặp hắn."

Đỗ Trần khó khăn nói; "dại ca bây giờ đã bị định tội, nhốt trong tử lao, không ai có thể vào thăm hắn, bất quá...."

lão Fuye khóc ròng: "đại thiếu gia cũng bị thiêu chết rồi sao, lão bộc nghĩ, nghĩ sẽ gặp hắn trước khi lên giàn hỏa hình..." nói xong,, lão lại quỳ xuống, khốn khổ cầu khẩn; "thiếu gia, lão bộc còn không có già tới hồ đồ, biết đại thiếu gia lần này phậm vào tội lớn, mặc cho ai cũng không cứu nổi hắn, nhưng, lão bộc muốn gặp hắn lần cuối trước khi hắn bị thiêu.... ô ô, lão bộc, lão bộc đã tới tuổi này rồi, cũng không dam thấy bộ dáng đai thiếu gia bị thiêu thành tro."

nguyên lai lão nhân gia vội vàng tới, là vì muốn gặp mặt steven lần cuối.

Đỗ Trần thầm than. đưa Fuye bá bá tới gặp đại ca thật ra dễ dàng, nhưng bộ dáng của đại ca bây giờ... Fuye bá bá tuổi này rồi, sao có thể chịu kích thích lớn như vậy?

"bá bá ngươi yên tâm, kỳ thật vừa rồi ta tìm người giúp, cũng đã gặp qua đại ca. đại ca bây giờ tốt lắm." Đỗ Trần cuời nói; 'đại ca còn nói cho ta biết, trong khi án hung sát phát sinh, ahứn mơ mơ màng màng, cực hữu có thể bị người vu oan, một mặt uốn rượu oán giận, một mặt nhờ ta giúp hắn lật lại án."

"thật sự? nhưng..." lão Fuye hồ nghi nhìn chằm chằm Đỗ Trần.

"đương nhiên là thật, ta ai cũng có thể lừa gạt nhưng sáo lại lừa gạt ngài. Aliza, ngươi nói đúng không?' Đỗ Trần mỉm cười đỡ lão nhân; 'bá bá, ngài trước tiên nghỉ ngơi chỗ này một chút, aliza bồi ngài, ta lập tức đi nghĩ biện pháp giúp đại ca rửa sạch tội danh.. lão nhân ngài cứ yên tâm a."

khóe mắt có chút ướt át, Đỗ Trần xoay người nụ cười đầy mặt, một bộ dáng tự tin rời đi.

lão Fuye nhìn chằm chằm bóng lưng Đỗ Trần, thầm nói, hài tử này, ngay cả Fuye bá bá đều dám lửa gạt? steven bây giờ sao lại như vậy đuợc? không có khả năng có tâm tình uống rượu! hắn bây giờ...

cso thanh tỉnh hanh không nữa đều là vấn đề.

thôi, hài tử này nhất định sợ ta thấy stevn thì càng 'thương tâm', cho nên mới tìm cớ chối từ, cũng tốt, tối nay mình tự đi một chuyến tới tử lao lanning.

tự đi một chuyến? lão nhân già qúa chín mươi muốn đi dò xét tử lao ban đêm sao?

đúng vậy.

lão Fuye đánh mắt phòng của giáo đường, chỉ thở dài chốc lát, lại nói; "aliza, ngươi không cần đi theo bá bá, thiếu gia bây giờ đang cần dùng người,... bá bá ở chỗ này cũng vô dụng, ngược lại thêm phiền toái. ngươi kêu mấy người đưa ta tới trạch viện ở nam thành, ai, năm đó steven thiếu gia giúp chúng ta xây căn nhà nọ a."

nói xong, lão nhân lại khóc rống lên.

trong lớn, poster cầ trogn tay một quyển tông đưa cho Đỗ Trần; 'Francis, ta đã tra rõ hết thảy chi tiết án hung sát." hắn thấy sắc mặt Đỗ Trần không tốt, nói nhanh hơn: "đầu tiên từ bản tính của steven mà suy đoán, mặc dù hắn cam chịu nhận tội, nhưng ta vẫn bài trự khả năng steven có thể giết sharon, vậy chỉ có hai tình huống...."

"đầu tiên, đại ca ta bị người đổ oan, thứ hai, đại ca ta thay người lĩnh tội." Đỗ Trần nhanh chóng tiếp lời; "vừa rồi ta thấy đại ca, cơ bản bài trừ hắn bị người vu oan! vậy, hắn nhất định là thay ngừoi nhận tội."

poster gật đầu; "với tính tình của đại ca ngươi, có thể để hắn nhận tội thay chỉ có hai lọai người, một là thành viên hạch tâm của gia tộc - nhưng angius cùng charler dám chắc không phải hung htủ, cũng không cần hắn nhận tội thay! đó là loại nguời thứ hai... là đàn bà,... là đàn bà phi thường xinh đẹp."

Đỗ Trần nhanh chóng nhìn ra phía ngaòi; "tửu yến ngày đó, nữ nhân xinh đẹp duy nhât đáng để đại ca nhận tội thay, hơn nữa có lý do giết sharon, nữ nhân có tư cách như thế, tựa hồ chỉ có công chúa Yuna.' Đỗ Trần cười khổ nhún vai, nói thầm: "chỉ mong đại cạ không thật sự thích yuna, nếu không, ta thật không biết làm sao mới tốt?"

"đúng vậy, steven vì Yuna công chúa mà nhận tội thay là phi thường có khả năng...' Poster đột nhiên như ăn phải cái gì đó, cái gì? Francis nói cái gì?

chỉ mong đại ca không thích Yuna, nếu không hắn không biết làm cái gì bây giờ? những lời này có uẩn hàm ý nghĩa, chẳng phái có ý... những năm gần đây hắn vẫn cự tuyệt tất cả nữ nhân vĩ đại, kỳ thật là vì thích yuna?

"còn đứng đó làm gì?' Đỗ Tâần tiếp đón, Poster thất thần kêu lớn, bước nhanh ra phía sau.

tìm kiếm công chú Yuna thật sự là Đỗ Trần gặp không ít phiền toái, vị trưởng công chúa Lanning cung với các công chúa khác bất đông, nàng có biệt viện riêng của mình tại cung verne, lại cố một thế lực của mình, ngày thường cũng không sống chung với các công chúa chưa xuất giá.

Đỗ Trần đi tới biện viện của trưởng công chúa, với danh nghĩa thánh giáo đi vào cung verne tìm nàng, nhưng vệ sĩ cung verne lại nói với hắn, trưởng công chúa đang ở chỗ lão thái hậu.

chuyển đường tới chỗ lão thái hậu, lúc này mới thấy Yuna công chúa.

hoa viên tẩm cung thái hậu, yuna quần áo màu đen đang đi tới, nụ cười tiêu chuẩn của công chúa động trên khóe môi, vừa thấy Đỗ Trần vuốt cằm, ánh mắt hạ xuống người poster; 'vị này là...'

Poster dứng lên, quàn áo trắng đối lập với quàn áo đen của Yuna, hắn đẩy kính mắt, cúi mình thi lễ: "nội vụ tổng quản thành Duerkesi Poster bái kiến công chúa điện hạ."

Yuna chậm rãi đánh giá poster, thầm nói, đây là sao.

nghe nói có thủ tướng mới, quản lý rất tốt tám trăm dặm new zeland, chẳng lẽ là thiếu niên này? tuyệt đối là một nhân tài, hơn nữa mới đầu nhập Francis không lâu... nếu từ thời gain tính ra, ta nhất định sẽ tìm phương pháp chiêu lãm hắn.

Poster đồng dạng đánh gái Yuna. thầm nói, nàng nhìn qua phi thường xinh đẹp, nhưng ánh mắt thâm trầm, nghe đồn nàng có dã tâm.... Francis sao lại coi trọng nàng?

chẳng lẽ Francis thích loại hình nữ vương, nữ vương? lão thiên, Francis sao lại thích loại này? ta trước kia vẫn tưởng rằng, hắn là đại thiện nhân như bề ngoài, nội tâm âm u, nhưng bản chất kỳ thật là đại thiện nhân, hẳn là thích loại hình ôn nhu hiền thục, hiền thê lương mẫu.

quần sẫm mầu, áo bào trắng, hai người nhìn nhau mà cười, tư thế này duy trì rất lâu.

yuna công chúa phá tan yên lặng, nói khách sáo với Poster mới lần đầu gặp mặt vài câu, nàng ngồi trên ghế đã đối diện Đỗ Trần, hai tay nắm vào nhau, rất uy nhã thở dài: "gần đây quá nhiều chuyện, ta thật sự không có bao nhiêu khí lực chu tòan cho ngươi.

tát cả mọi người đều hiểu, đơn giản chút! Francis, ta rất rõ, bây giờ chẳng những là ngươi, sợ rằng không ít người trong đế đô hòai nghi, ta vì không muốn tới mc allen, cho nên nhờ steven giết sharon! đối với điều anỳ, ta chỉ cho ngươi một đám áp cùng vấn đề."

poster đột nhiên đẩy mắt kinh, cười nói; 'đối với đáp án cùng vấn đề của công chúa điện hạ, chúng ta sợ rằng chỉ có thể trả lời ngài motọ câu."

ánh mắt hai người đan vào nhau, mỉm cười đối thị, một chữ không nói.

xoát.

hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Đỗ Trần, yuna nói; "ý tứ của poster tổng quản, là ý tứ của ngươi sao?"

poster ngậm miệng không nói, nhưng ánh mắt nhìn yuna cùng Đỗ Trần bồi hồi, bồi hồi rất lớn mật. Đỗ Trần thậm chí có vài phần kỳ quái, trước kai poster là một tiểu nam sinh văn tĩnh, hôm nay sao lại không bình thường?

tại sao?

không khí hoa viện trầm xuống quỷ dị.

Đỗ Trần vỗ vỗ vai poster: 'hắn nói, chính là ta nói.'

lần thứ ba poster đẩy mắt kinh, mỉm cười với yuna; 'đáp án của công chúa là = chuyện steven cùng ngươi không quan hệ! mà vấn đề của ngài là, Francis các hạ có thể giúp ngài bãi bình nguy cơ gả tới mc allen- bởi vì danh phận của ngài cùng sharon xem như đã định, cho dù sharon đã chết, ngai cũng phải là vợ góa cảu vuơng tử sharon, cũng phải tới mc allen làm quả phụ. đúng không?'

yuna nhìn chằm chằm poster, cũng mỉm cười; 'mà một câu nói các ngươi cho ta là = các ngươi căn bản không tin chuyên ta cùng steven không có liên quan! đúng không?"

nói xong, nàng đứng lên, cuống quít lắc đầu; "Francis, mặc kệ ngươi tin hay không, ta mặc dù đích xác rất muốn giết sharon, nhưng chuyện steven không quan hệ tới ta, lời đã hết,t a còn muốn tiếp tục nói chuyện với lão thái hậu, tranh thủ người giúp ta thoát khỏi nguy cơ, đối phó các huynh đệ của ta, ta nghĩ ta không thể cung cấp nhiều trợ giúp, xin lỗi! không tiễn.'

rời khỏi cung thái hâu, đi về quảng trưởng st. Bowen, Đỗ Trần liếc mắt đánh gái poster, ánh mắt rất quái dị: "ngươi nói đi, nàng nói có thể tin được mấy phần?'

poster nhíu mày đánh giá cái liếc mắt của Đỗ Trần, cười thản nhiên: 'ta lựa chọn tin ba thàh, mặt khác bảy thành là yuna nói sạo với chúng ta. nguơi tin mấy thành>?"

Đỗ Trần bĩu môi, tặc mi thủ nhãn nhìn phụ cận yên tĩnh, thấp giọng mắng: 'một thành... đều không có! đánh chết ta cũng không tin hỗn trướng nữ nhân không có liên quan tới chuyện của đại ca ta! bất qua hôm nay, chúng ta còn có thời gian, chậm rãi điều tra nàng."

"hỗn trướng nữ nhân?'

Poster đột nhiên quay lại vỗ vai Đỗ Trần, động tác rất vội vàng: "Francis, ngươi cho rằng yuna loại nữ vương tương lai này rất hỗn trướng?' chẳng lẽ ngươi không thích loại nữ vương này sao>?

'đúng vậy.' Đỗ Trầnt hành thật gật đàu; 'ta gần đây một mực suy nghĩ, nếu đại ca thích một nữ nhân như vậy, ta nên làm gì mứoi tốt? kêu yuna là đại tẩu? ngẫm lại đều khó!"

Poster đột nhiên lè lưỡi cười rất thích thú, một mực gật gù theo sau Đỗ Trần.

một đoạn đường xa, hắn đột nhiên nói: 'ngưoiư tại sao chán ghét công chúa yuna như vậy?'

'lão thiên! ngươi nghĩ gì vậy, một kẻ miệng đầy lời lẽ chính khách, gặp mặt là tính toan, ngươi có cái gì để lợi dung, nữ nhân như vậy không đáng ghét sao? một người lập tức sẽ bị gả tới đại thảo nguyên, nhưng lại lo lắng lợi dụng lão thái dậu giúp nàng tranh đoạt vương vị, không tính là hỗn trướng sao?'

Đỗ Trần đối với poster không hề kiêng kỵ, bật thốt ra ý nghĩ chính thức của mình.

'vậy. vậy ngươi không chán ghét loại nữ nhân gì?' poster rất tò mò hỏi.

Đỗ Trần bị hỏi tới mức sửng sốt, poster thật sự là hồ đò tới không thể hồ đồ hơn, bây giờ liên hoa mới khai tới đệ tứ quái a! nhưng chẳng lẽ, đời này gặp phải nữ nhân cữoi ngựa xẹt qua trước mắt, hắn không khỏi lắc đầu thở dài.

nói thật, đời này gặp phải đàn bà thực ra đều xinh đẹp, ấn tựong cũng tốt! nhưng.. các nàng đều là xuất thân quý tộc, làm gì đều nghiên nghị liếc mắt, giảng cứu phong phạm thục nữ qúy tộc. vậy một kẻ xuất thân tiểu thâu như mình, cho dù có thiện cảm với họ, thậm chí cảm động. nhưng cũng không có khả năng nói tới chữ thích này.

Đỗ Trần vuốt mũi suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra chuẩn xác trả lời vấn đề của poster thế anò, hắn hàm hồ nói: "không nhất thiết chán ghét, bất quá, chri cần không giống yuna cái kểiu chính khách, ta cơ bản không chán ghét."

"vậy nghãi là, ngươi thích nữ hài tử 'là bản thân'?' poster bước nhanh đuổi theo Đõ Trần,s óng vai mà đi, nghiêng đầu đánh giá hắn.

Đỗ Trần nghe poster dụng từ, gật đầu. 'ùhm. làm chính mình! poster a, ngươi không hỏ là quân sư đầu chó của ta, nói chuyện so với đạo tặc ta còn có ý tứ hơn. đi, chúng ta đi tìm đầu mấu.'

nhẹ nhàng sờ lên kiện áo vải đen bó sát người, poster cười. là chính mình, ân, từ khi mặc vào quần áo do tổ tiên lưu alị, mình đã bao lâu không phải là chính mình?

là chính mình, là Lya, là... người từ ba tuổi đã nói về quốc dân, sáu tuổi dụng mưu kế trong sách thiêu râu sư phu... thiên tài tiểu ma nữ của nữ thần cung?

"không nên nghĩ lại, tên ngu ngốc có thể góp mũi đau chết mất.' poster cắn môi, cúi đầu với nói mình. cười thích thú... so với tiểu bối bối còn xấu hơn. cũng càng đáng yêu, thật sự rất đáng yêu.

bóng đêm chậm rãi phủ xuống thành st. john, Đỗ Trần nhanh như lưu tinh chạy tới khu sứ quán ngoại quốc, trên đường không ngừng được người dân mỉm cười chào đón. mà poster sau lưng hắn như motọ con mèo nhỏ nhẹ nhàng bước theo sau, con mắt kính sờ sờ chóp mũi, một đôi mắt to trong suốt nhìn từ dươi lên, tinh quái nhìn bóng lưng Đỗ Trần.

địa điểm hung sát, dịch quán ngoài thánh xuất hiên trong mắt Đỗ Trần, hắn quay đầu lại tiếp đón poster; 'chờ khi màn đêm buông xuống, thẩm tra tất cả thủ vệ. ngươi... poster, ngươi cười cái gì? hơn nữa sao cười cổ quái như vậy?'

poster nhún vai, nụ cười khóe môi lập tức biến mất, vô tội nói; 'ta cười sao?'

quái, sao lại không chút giống đầu chó quân sư của ta nhỉ?

Đỗ Trần đang nghĩ, đột nhiên, bên tai liếng 'long long' vang lên, nghe như ngựa chạy như điên, nhưng nếu không phải tiếng vó ngựa, thì là tiếng gì. theo tiếng nhfin lại, là một thú cưỡi đặc hữu của thú tộc - cự hùng. toàn thân lân giáp, miệng đỏ lòm.

kỵ sĩ cưỡi chiến giáp thú, mỗi người đều mặc trọng giáp, thấy không rõ dung mạo, nhưng từ thể hình có thể thấy rõ là sứ giả thú nhân mc allen.

sứ giá thú nhân từu ngoại quốc sứ quán phi ra, theo bốn đại nhai phi về hướng đông, ngoạt qua hướng nam, từ lộ tuyếtn này, cho thấy mục tiêu của bọn họ là cung verne lanning.

măt snhìn qua đội kỵ sĩ này, poster nhíu mày; 'rất cổ quái phải không? bây giờ sáu đại quân đoàn mc allen áp sát cổng biên giới drowning, sứ tiết thú nhân mc allen sao lại dám phóng tung cưỡi thú chạy như điên... cho dù hai nước giao chiến không chém sứ giả, nhưng dám tại đế đô địch quốc kiêu ngạo như thê,s bọn họ nhật định có gì đó để ỷ trượng vào."

lcú any lại có một đội kỵ sĩ thú nhân tư trong sứ quán phi ra, đồng dạng là chạy tới cùng verne, poster gật đầu nói; "chỉ có hai loại, một là trên chiến trường mc allen giành được ưu thế tất thắng, khiến lanning nghĩ rằng chiến là bại. thứ hai, trogn thú nhân có đại nhân vạt tới....'

chính khi đang nói chuyện, đội thú nhân kỵ sĩ thứ ba lao qua, tiếp đó, môti đội xa liễn đi tới, nguyên lai ba đội kỵ sĩ đi trước đều là mở đường.

'thật sự là có đại nhân vật tới.' Đỗ Trần đánh giá chiếc kim sư trướng ( xe mang biểu tượng sư tử vàng) đi trugn tâm trong xa đội, thấp giọng nói với poster: 'là vương thất mc allen hoặc gia tộc barton, trong thú nhân chỉ có hai nàh bọn họ là có tư cách dùng dáu hiệu sư tử màu vang."

dát chi! kim sư trướng xa đi tới đại lộ cách không xa Đỗ Trần thì đột nhiên dừng lại một chút, nhưng rất nhanh, trong trướng vươn ra một cánh tay lông lá, khoát tay, trướng xa tiếp tục đi.

Đỗ Trần xoay người; 'poster, chúng ta về đại giáo đường, thú nhân phát sứ giả hoàng thất tới thành st. john, dám chắc là vì chuyện đại ca ta! bọn dã man này làm cái gì, trươc tiên bỏ qua hộ vệ, đi tìm ferdinan cản lại thú nhân.'

trong kim sư trướng xa có hai thú nhân, một thú nhân mặc trọng giáp đấu thần, dung mạo ẩn trong quân khôi, mà một người khác là hồ tộc có trình độ nhân hóa phi thường cao, tỏ ra thực lựuc cũng rất mạnh, hắn mộtt hân hắc bào, khuôn mặt già nua, nhưng tinh thần quắc thước.

"Cristian đại chủ tế, chúng ta cùng lanning mặc dù là địch quốc, nhưng gai tộc st. barton lại thiếu Francis một amngj! bây giờ trên đường ngẫu nhiên gặp mặt, ngay cả một cái chào cũng không, thật sự là không nói tình lý." sư tộc thú nhân nói chuyệ cư nhiên là lão bằng hữu của Đỗ Trần hawkin của gia tộc st. Barton."

vừa rồi kim sư trướng xa dừng lại một chút, chính là vì hắn nhận ra Đỗ Trần.

hồ nhân già nưa đó là đại chủ tế của mc allen, cristian. hắn lắc đầu; 'đây là chuyện bất đắc dĩ. gia chủ st. barton cùng bệ hạ barsaba barton (dayton) cùng hạ chiếu lệnh quan trọng, không đuợc sơ thất chút nào! các hạ phải giấu diếm thân phận, không công khai lộ diện tại thành st. john. ít nhất mặt ngòai như vậy.'

hawkin trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng không phản bác cristian.

cristian mắt hồ ly tinh quang chợt bắn ra bốn phía, vén màn xe nhìn cung verne trước mặt; 'hawkin các hạ, cũng nhanh tới, chúng ta theo kế hoạch - ta đi gặp baegena, giúp ngươi điều vệ binh từ tử lao lanning đi! mà ngươi cùng bốn vị hồng y lăng vệ âm thầm lẻn vào tử lao, điều tra steven."

hawkin vỗ chiến giáp: "yên tâm chỉ cần đại chủ tế có khả năng điều khai một nửa hộ vệ, ta sẽ tuyệt không thất thủ."

hắn phẫn nộ chửi; "người lanning ti tiện, bọn họ chẳng những giết hại sharon cháu ta, hơn nữa ngay cả di vật của hắn đều không buông tha. đáng chết, nếu không phải thú nhân chúng ta có tập túc thiên táng bí mật, thì không phát hiện ra người lanning hỗn truơnứg láy đi di vật. hừ, nhờ có mấy đầu kền kền ăn thi thể sharon.'

cristina khoát tay: 'ta đã nói qua, hẳn là không phải người hoàng thất lanning làm, bọn họ căn bản không biế tầm quan trọng của di vật sharon vươgn trữ, hơn nữa sau khi hung án phát sinh, ta quốc công sứ thần vẫn giữ thi thẻ vương trữ, người của lanning baegena căn bản khong có cơ hội xuống tay.

cho nên... thời gain di vật vương trữ bị mất, chỉ có thể là một khắc sau khi hung án phát sinh, muốn tìm hồi di vật, chỉ có thể trong tinh huống lanning không bị kinh động, xin các hạ cùng bốn vị trưởng lão hồng y lăng vệ xuất cốc."

hawkin nhìn chằm chằm ngoài cuẳ sổ; 'tốt lắm, tới địa điểm hànhd dộng rồi, đại chủ tế yên tâm, nếu có thể, ta sẽ bắt steven về nước. cho dù không thể bắt giữ, ta cũng nghĩ biện pháp bưc hỏi ra hạ lạc của di vật."

hawkin cùng bốn trưởng lão hồng y lăng vệ tiến vào tử lao điều tra steven. mà lúc này, trong một căn nhà củ tại thành st. john, lão Fuye một mình đi bộ ra ngoài, không có mang theo người hầu, hắn nói là đi gặp các lão bằng hữu trong từ thiện cơ kim, đi không xa.

ngay trên quảng trường st. bowen, lão Fuye chậm rãi chống gậy, mà một chỗ khác, một trugn niên nhân dẫn hai nữ tử tuôi khong lớn, như một nôgn hộ vào thành .

một nữ tử trong đó nói: 'chủ nhân, tiểu thư, các bằng hữu của ta vuằ mới nói cho ta biết, steven bên người có rát nhiều hồ vệ, minh lý ám lý ít nhất ba trăm đấu thần cùng đấu sĩ@ vậy... chúng ta có nên đi gặp không?'

Hellen thấp giọng nói; 'muón thay một phạm nhân lạt án, vậy phải thấy tình huống của phạm nhân mới được! cha, nếu tối nay chúng ta chỉ đi xem tình hình steven, ta cùng sulan đi là đủ ồi, chúng ta hai người cso bí phản ẩn hình phối hợp, hản không có vấn đề gì - dù sao chúng ta không phải đi liều mạng cứu người."

"cũng tốt, ta ở bên ngòai tiếp ứng các ngươi."

Chương 13: Ngã lai huấn luyện

Dịch: hiphop05

Biên tập: huntercd

Sáng sớm hôm sau...

Trương Uyển Anh bưng một chén tiên thang đi vào bên trong doanh trướng, Nhạc Phàm đang ngồi xếp bằng trên giường đồng thời cũng mở hai mắt.

Cô nương này mặc dù đang mặc binh phục nhưng vẫn có mấy phần mềm mại xinh đẹp, tuy nhiên Nhạc Phàm lại thấy được rằng nội tâm của nàng rất kiên cường.

"Lý đại ca mau dậy đi, đây là 'Ô kê bạch tham thang' mà mẹ ta đã đặc biệt hầm cho người ... Ta lớn như vậy cũng chưa được uống nhiều như vậy, mẹ thực sự là thiên vị mà" Lời nói thật là chanh chua, thì ra tiểu cô nương này đang ăn phải giấm chua.

Nhạc Phàm mỉm cười nói: "Tiểu nha đầu, ai cũng phải học thì mới có thể vui sướng được".

"Ta không còn nhỏ nữa... Hắn cười lên nhìn cũng rất cuốn hút đó chứ!" Nghĩ tới đây, Trương Uyển Anh gương mặt có chút hồng lên, vội vàng nói lảng đi: "Tới đây, trước tiên Lý đại ca nếm thử xem. Đừng thấy bình thường mẹ ta chỉ lạnh như băng, nhưng đã làm món gì cũng ngon không thể tả được!" Nói rồi liền đưa chén canh cho Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm đỡ lấy chén sứ chậm rãi thưởng thức, Trương Uyển Anh ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn. Nếu không biết thân phận của hắn, ai có thể tưởng tượng được rằng người đang ngồi húp chén canh này lại chính là "Đao cuồng" hung danh thiên hạ?

Không hiểu là do yêu mến hâm mộ ẩn sâu tận đáy lòng, hay là ngây thơ mà sùng bái một cách vô ý thức, nhìn đi nhìn lại, trong lúc nhất thời cô gái có chút say đắm, ngay cả Nhạc Phàm nói cái gì cũng không nghe thấy.

"Cục!"

Nhạc Phàm gõ khẽ lên đầu Trương Uyển Anh, mỉm cười nói: "Nha đầu đang suy nghĩ gì vậy? Hỏi ngươi cũng không trả lời".

"Ối! A... Hỏi, hỏi ta cái gì?" Trương Uyển Anh trên mặt lại đỏ lựng lên như phát sốt, trong lúc bối rối không kịp che dấu.

Nhạc Phàm không lấy làm khó chịu cười nói: "Ta hỏi ngươi, trước kia ngươi uống canh của Mính di có cảm giác gì?"

"Ngon lắm! Làm sao vậy?" Trương Uyển Anh trả lời ngây ngô.

"Ngoài ngon ra, trong lòng còn có cảm giác gì nữa?"

Trương Uyển Anh ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta nhớ là trước kia khi uống canh luôn có một chút cảm giác đau xót đắng cay, dù vậy uống vẫn rất ngon..."

Nhạc Phàm gật đầu, đưa cái chén trong tay cho Trương Uyển Anh nói: "Ngươi thử nếm lại chén canh này xem".

Trương Uyển Anh đón lấy trong nghi hoặc, sau khi có chút do dự cẩn thận nếm thử.

Nhạc Phàm tự nói với mình: "Cha ta từng nói qua, khi nấu canh mà dùng tâm nấu ra, chứa đựng rất nhiều tình cảm của người nấu. Trước kia là đau xót đắng cay, bây giờ là mát ngọt trong lành... xem ra Mính di thực sự giũ bỏ được nhiều rồi".

Trương Uyển Anh tin tưởng lời Nhạc Phàm nói, cũng thầm cao hứng thay cho mẫu thân. Cười tươi nói: "Không ngờ một chén canh cũng có nhiều vấn đề như vậy? Lý đại ca hiểu biết thực là nhiều".

"Ha ha, đúng không đó?"

"Đương nhiên rồi!"

Bên trong doanh trướng của chủ soái...

Trương Phong Nghị, Cừu Mính triệu các tướng lĩnh tới, tiến hành sắp đặt bố trí phòng tuyến. Bây giờ thế cục khẩn trương, "Chánh Vũ quân" và địch nhân của họ bất cứ lúc nào cũng có thể lại đến tấn công lần nữa, cần phải chuẩn bị cho thỏa đáng.

Sau một hồi thương nghị an bài xong xuôi, chúng tướng lĩnh đều tự lui ra, trong doanh trướng chỉ còn lại Trương Phong Nghị, Cừu Mính hai người.

"Mính nhi, bây giờ thế cục bất ổn, nàng có tính toán gì không?"

"Có phải Nghị ca lo lắng sự an toàn của chúng ta hay không?"

"Ta không yên tâm duy nhất là nàng và các con".

"Trước kia, ta cứ tưởng rằng chỉ cần lật đổ vương triều nhà Minh là có thể báo thù cho thân nhân mình. Vì một chút ích kỉ của mình, ta đã trở nên khát máu, hy sinh biết bao người vô tội! Thậm chí đã làm mẫu thân phẫn nộ mà chết, còn làm hại chàng và các con đều liên lụy trong đó. Ta biết rằng, kỳ thật chàng không thích tranh đấu, chỉ vì ta..."

"Mính nhi!" Trương Phong Nghị ngắt lời nói: "Nàng biết ta không có hối hận mà".

Cừu Mính cười khổ nói: "Chính bởi vì ta biết, cho nên ta càng thêm áy náy, hổ thẹn với chàng và các con. Cha nói rất đúng, cuộc sống bình yên mới là cuộc sống mà chúng ta mong muốn. Đối với tình cảnh gian nan của chúng ta bây giờ, đã đi xa đến mức chúng ta đã không thể quay đầu lại nữa".

Trương Phong Nghị mấp máy miệng, ngàn vạn lời nói cuối cùng biến thành một tiếng than dài.

Cừu Mính ánh mắt chăm chú nói: "Ngày hôm qua đọc thư của cha viết, lại nghe được lời của Tiểu Phàm nói, đã làm cho suy nghĩ của ta thông suốt rất nhiều. Lúc đầu, chúng ta là vì lật đổ vương triều nhà Minh mà khởi nghĩa, đó là do thù hận! Nhưng mà bây giờ việc chúng ta muốn làm lại là một loại trách nhiệm".

Thật hay cho một loại trách nhiệm! Mặc dù mục đích giống nhau, nhưng động cơ lại bất đồng, ý nghĩa cũng khác nhau.

Trương Phong Nghị không nghĩ tới phu nhân sẽ nói ra được đạo lý như thế, sau khi sửng sốt gật mạnh đầu.

Giữa lúc đang nói, Nhạc Phàm cùng Trương Uyển Anh hai người tiến vào, Trương Phong Nghị, Cừu Mính dừng bàn luận, vội bước lên nghênh đón.

"Tiểu Phàm đêm qua nghỉ ngơi tốt không?"

"Thương thế đã khá hơn chưa?"

"Ừm. Con khỏe rồi, cám ơn Trương thúc đã quan tâm, cám ơn chén canh của Mính di" Nhạc Phàm gật đầu cười, khó nén chân tình lộ ra.

"Thích là tốt rồi, Mính di mỗi ngày sẽ nấu canh cho con... hài tử, con..." Cừu Mính kéo tay phải của Nhạc Phàm, cảm thấy bàn tay đầy chai sạn, mũi cay cay, mắt không khỏi đỏ hồng lên. Nàng cũng không nói được gì, chỉ biết yên lặng nhẹ nhàng vỗ về tay hắn.

Nhạc Phàm có thể cảm nhận được trong tay truyền lại một loại tình cảm, đó là tình thương vĩ đại, có khoan dung, có độ lượng, còn có cả sự quan tâm vô hạn...

"Thứ cảm giác này thật huyền diệu! Ta từ nhỏ đã không còn mẫu thân, vốn tưởng rằng vĩnh viễn trong lòng cũng không thể biết đến mùi vị ngọt ngào này, bây giờ..." Ngàn vạn lời nói trong lòng, cuối cùng hóa thành hai chữ... "Cảm ơn!"

Nhớ lại và xúc động luôn làm cho người ta buồn bã, điều đó ngẫu nhiên mang theo rất nhiều ưu thương.

Không khí buồn bã như vậy, Trương Uyển Anh cố ý chuyển hướng nói: "Mẹ thực là thiên vị mà, cũng không thấy người mỗi ngày nấu canh cho con và ca ca, hừ!"

Cừu Mính tâm tình rất vui, lấy tay dí vào trán nhi nữ, vui vẻ cười nói: "Được, sau này đều có".

"Hì hì, cám ơn mẫu thân".

Trương Uyển Anh thái độ lộ ra có chút nữ nhi, làm cho mọi người cười vui vẻ.

Một không khí gia đình, Trương Phong Nghị nhớ tới tình thế loạn lạc hiện giờ, đột nhiên than dài một tiếng! Cừu Mính trong lòng có suy nghĩ, sắc mặt cũng hơi có chút trầm trọng.

Nhạc Phàm thấy thế, mở miệng nói: "Trương thúc, Mính di, con có thể giúp các người..."

Ngay từ đầu từ lúc nhìn thấy Trần lão tướng quân, Nhạc Phàm đã hạ quyết tâm trợ giúp bọn họ, nếu không cũng sẽ không có cảnh xuất hiện ở "Đại soái phủ" ra oai cứu người. Nhạc Phàm có lẽ rất cô độc cũng rất cá nhân, nhưng hắn có nguyên tắc của chính mình.

Cha con Trương Phong Nghị nghe vậy vui mừng, nhưng Cừu Mính lại phản đối nói: "Không được! Tiểu Phàm không thể tham dự. Đây vốn là là trách nhiệm của chúng ta, phải do chúng ta gánh chịu. Ta đã lầm lỡ một lần, nhưng ta không muốn mắc thêm lỗi lầm nữa!"

Lời nói có thể gạt người, nhưng tấm lòng lại không thể, người khác có thể lừa gạt, nhưng cảm tình sẽ không thể! Nỗi thống khổ trong mắt Cừu Mính đủ để nói lên tất cả.

"Mính di nghe con nói đã" Nhạc Phàm tựa hồ sớm biết Cừu Mính sẽ phản đối, vì vậy tiếp tục nói: "Con là một thợ săn, ta không thích tranh đấu thế lực, hơn nữa con có con đường phải đi của riêng mình, còn có nhiều việc phải hoàn thành, cho nên con sẽ không lưu lại đây lâu... Tuy nhiên con thực sự có thể giúp các người, bởi vì con đã từng ở tại 'Tử dịch doanh' bốn năm, đối với sự tàn khốc của chiến tranh không có bao nhiêu người có thể hiểu rõ hơn con".

"Tử dịch doanh!" Cừu Mính kinh hãi hỏi: "Ngày hôm qua sao con không nói cho ta biết?"

Cừu Mính sắc mặt hơi tái nhợt, trong giọng nói vừa trách cứ vừa quan tâm. Nàng là con gái của Lệ Vân, đối với bí ẩn trong quân đội tự nhiên biết rất nhiều, tình huống của "Tử dịch doanh" cũng đặc biệt hiểu rõ.

Đích xác, đêm qua Nhạc Phàm chỉ nói qua mình bị bắt phải phục vụ trong quân đội bốn năm, nhưng không nói bản thân đã ở tại "Tử dịch doanh" bốn năm. Chuyện cũ đã qua, cần gì nhắc lại. Nhạc Phàm chỉ có thể cười khổ.

Thấy cha con Trương Phong Nghị vẻ mặt mờ mịt, Cừu Mính giải thích đơn giản một lượt, nghe xong hai người sắc mặt đại biến.

Hiểu rõ được tình huống của Nhạc Phàm tại quân chủng đó, mấy người Cừu Mính thấy đau xót trong tim.

Trầm mặc trong chốc lát, Cừu Mính lúc này mới hỏi: "Tiểu Phàm, vậy theo con thấy thế cục bây giờ ra sao?"

Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Thực ra, tình thế bây giờ của 'Tĩnh Quốc Quân' rất nguy hiểm. Ngoài sáng thì có thế lực triều đình và 'Chánh Vũ quân' xung đột, trong tối lại có không ít thế lực hổ báo rình rập. Bây giờ duy nhất có thể làm chính là rút về bảo tồn lực lượng".

"Không sai, bây giờ có thể nói bốn bề thụ địch" Trương Phong Nghị đặc biệt đồng ý, vừa rồi cũng là thương nghị về việc này, tuy nhiên với thế lực của bọn họ bây giờ, căn bản không cách nào cùng lúc chống lại nhiều thế lực như thế.

Nhạc Phàm nhìn về phía Cừu Mính nói: "Con tin chắc trong lòng Mính di cũng nghĩ vậy chứ?"

"Tiểu Phàm thực lợi hại!" Cừu Mính tán dương một tiếng nói: "Trải qua sự việc hôm qua, việc hay là tin chắc hai ngày này sẽ có không ít nghĩa quân sẽ đến đây. Mặc dù thực tế bọn họ cũng không trợ giúp gì cho chúng ta, nhưng làm khí thế tăng lên cũng có thể giúp chúng ta tạo được sức ép với người khác".

Nhạc Phàm tiếp lời: "Đây chỉ là một điểm, nếu muốn giải trừ nguy cơ, tất phải tự làm mạnh từ gốc rễ, tạm dừng tranh giành với các thế lực bên ngoài".

Cừu Mính gật đầu: "Tạm dừng tranh đấu với các thế lực bên ngoài điểm ấy ta cũng nghĩ qua, đơn giản là cùng các thế lực lớn phân chia giới hạn thật rõ, trấn thủ một phương, tạm thời đình chiến cùng triều đình... Bất quá, việc tự làm mạnh căn bản lại khó khăn phi thường, với tố chất binh lính của chúng ta bây giờ, muốn tiến bộ cũng rất khó khăn, cho dù lại lấy thêm binh lính nữa cũng chỉ là lạm dụng số đông mà thôi".

Nhạc Phàm đột nhiên chuyển sang đề tài khác: "Trương thúc, Mính di, có thể dẫn con đi xem tình huống quân doanh và thao luyện binh lính của các người hay không".

Cừu Mính con mắt sáng ngời, tựa hồ hiểu được ý của Nhạc Phàm, lập tức dẫn đường đi ra ngoài doanh trướng.

Trương Phong Nghị, Trương Uyển Anh vì không rõ nên chỉ có thể đi theo với vẻ mặt mờ mịt.

Khu vực đóng quân của Tĩnh quốc quân cực kỳ rộng lớn, khuôn viên ngang dọc hơn mười dặm đầu không nhìn thấy cuối, hơn mười vạn binh lính đóng tại đây, mấy ngàn cái doanh trướng tạo thành một đội ngũ khổng lồ.

Nhạc Phàm dưới sự dẫn đường của Cừu Mính, đi thăm Đông, Tây, Nam, Bắc bốn khu vực khác nhau, Cừu Mính cũng giới thiệu bốn đại tướng quân ở đó cho hắn biết.

Chiến trường đánh giết, thiết huyết nam nhi, Nhạc Phàm không khỏi triền miên nhớ tới "Tử dịch doanh" và khoảng thời gian ở nơi đó, mặc dù hoàn toàn không thích thú gì, nhưng đã làm cho Nhạc Phàm trưởng thành. Ở đó, hắn đã học được cách quý trọng, học được cách bảo vệ và sinh tồn...

"Đội thứ nhất lên!"

"Hây..."

"Giết... giết..."

"Đội thứ hai lên!"

"Hây..."

"Giết... giết..."

Đi về phía giữa sân tập, nơi này là chỗ huấn luyện lính cận vệ. Mặc dù chỉ có mấy ngàn binh lính, nhưng người nào người nấy cũng đều tinh nhuệ cường tráng, sát khí lẫm liệt, vừa nhìn biết ngay là binh lính từng chiến đấu qua trăm trận.

Nhưng tại một góc khác, chỉ có lèo tèo vài người luyện tập một mình. Nhạc Phàm liếc mắt nhìn lại, thì ra là ba huynh đệ nhà họ Vương và Hoa Khuê, Liêu Cường là năm người, còn người dẫn đầu vừa rồi đang hướng dẫn chính là Tham tướng Mẫn Hàn.

"Bọn họ tới đây lúc nào vậy?"

"Bọn họ tối hôm qua mới đến, vốn muốn đi tìm ngươi, bị ta ngăn lại... Dù sao mọi người cũng phải nghỉ ngơi".

"Vị đại tướng quân đó đâu rồi?"

"Bí Hổ đang trên đường quay lại chỗ đóng quân tiên phong rồi, nơi đó cần phải có hắn... Hắn có nhờ ta chuyển lời cảm tạ tới con, nếu không có con, e rằng cả cánh quân của bọn họ đã tử trận hết rồi" Trương Phong Nghị nhìn mấy người một chút, thở dài nói: "Bây giờ tân binh chỉ còn lại có mấy người bọn họ, cho nên ta để cho một mình Mẫn Hàn huấn luyện bọn họ... Bọn họ biểu hiện đều không tệ, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu! Đi, chúng ta đi qua xem".

Ba huynh đệ Vương gia, Hoa Khuê, Liêu Cường năm người đang luyện tập vung đao, nhưng thấy có người đi tới liền dừng lại.

"A! Là Nhạc huynh đệ đã quay lại?" Một tiếng kêu thất thanh, mọi người mặc dù kinh hãi, nhưng vẫn chưa bước đi, xem ra bọn họ dần dần đã thích ứng với cuộc sống trong quân doanh.

"Cho các ngươi thời gian nửa khắc" Mẫn Hàn vẫn là một bộ dạng lạnh như băng, tuy không nhìn về phía Nhạc Phàm nhưng tôn kính trong tận đáy lòng.

Một tiếng hoan hô, mấy người xúm lại nhảy lên. Ba huynh đệ Vương gia thì xông tới tới ôm lấy Nhạc Phàm, vừa khóc vừa làm ồn.

"Nhạc huynh đệ, ngươi rốt cuộc đã trở lại, nếu không có ngươi, chúng ta bây giờ tất cả đều đã chết".

"Khóc à! Số ta thực là khổ, còn tưởng rằng mình chết chắc chứ, thực sự là số khổ".

"Ồ... Ta thấy ngươi không quá khổ đâu".

Trải qua sinh tử, ba người này vẫn một dạng như thế, Nhạc Phàm không khó chịu đem ba người ném ra trên đất, làm cho mọi người cười to.

"Nhạc huynh đệ, cám ơn!" Hoa Khuê, Liêu Cường cũng không mảy may kiêng kị mạnh mẽ ôm lấy Nhạc Phàm. Một màn sinh tử, còn có gì mà không bỏ qua được nữa? Nguyên lai, chiến trường so với tưởng tượng của bọn họ còn tàn khốc hơn nhiều.

Mẫn Hàn tiến lên, cũng biểu lộ vẻ cảm tạ với Nhạc Phàm.

Nhân lúc đang nói chuyện, Nhạc Phàm chuyển hướng sang Trương Phong Nghị nói: "Trương thúc, dù sao cũng phải huấn luyện, không bằng đưa mấy người này để cho con dạy họ được chứ?"

"Tốt lắm!" Trương Phong Nghị còn chưa kịp phản ứng, Cừu Mính lại tranh nói trước: "Bất quá, ta có một điều kiện."

Nhạc Phàm cười nhạt nói: "Con biết ý tứ của Mính di, người cứ phái nhân lực an bài là được, buổi chiều sẽ tập hợp tại chỗ này."

Chí Tôn Vô Lại

Tác giả: Khiêu Vũ

Chương 86: Đại phát thư uy

Dịch giả: babynono

Biên dịch: hoabeo

Nguồn : www.tangthuvien.com

Từ Nga Mi sơn về nhà, trên đường, Khinh Linh Tử tự nhiên là ngự kiếm phi hành, Tiểu Lôi thấy đạo bào của Khinh Linh Tử tung bay, tư thái như thần tiên , trong lòng rất hâm mộ , nhưng hâm mộ thì hâm mộ, nhớ tới thanh thái đao của mình, Tiểu Lôi chỉ muốn đập đầu mà chết.

Ngự kiếm phi hành? Cũng chưa từng nghe nói thần tiên nào lại ngự dao phay mà phi hành cả?

Lần này mà ngã xuống, xem ra số mệnh đã định đến lúc cưỡi hạc tây thiên. Hắn ôm Bảo Nhi trong lòng, tiểu nha đầu hưng phấn liên tục ríu rít to nhỏ dọc đường, tay chân không ngừng múa may, hoàn toàn không có nửa điểm sợ hãi phi hành trên cao, đại khái nó xem cỡi tiên hạc giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

Mà Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Sơn hai người sắc mặt chẳng bình bĩnh . Lúc Khinh Linh Tử kéo hai người phi hành, Nguyệt Tinh cơ hồ tại xỉu ngay tại chỗ.

"Bay đó!"

"Thật sự là bay!"

Dọc đường, Nguyệt Tinh sắc mặt cơ hồ trắng bệch, thỉnh thoảng đôi mắt đảo tới đảo lui nhìn Tiểu Lôi cùng Khinh Linh Tử, trong lòng nghĩ thầm: "Trên thế giới chẳng lẽ thật sự có thần tiên chăng?"

Thật ra Nguyệt Sơn, cao thủ trẻ tuổi của Minh Nguyệt gia, có vài phần trầm ổn, mặc dù cũng có hơi giật mình kinh sợ, nhưng từ từ cũng trấn định được.

Trong vòng một ngày, bay qua ngàn núi vạn sông, mấy người quay lại thành thị nơi Tiểu Lôi từng cư trú, nằm tại Nam Sơn. Nguyệt Sơn hai chân chạm đất, sắc mặt phức tạp nhìn hoàn cảnh xung quanh, không khỏi thở dài một tiếng, đối diện với Khinh Linh Tử, trầm giọng nói: "Hôm nay mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Đạo trưởng tiên pháp thần diệu, tôi phục sát đất! Bảo Nhi có thể ở dưới trướng đạo trưởng, tự nhiên là không gặp nguy hiểm. Xem ra lần này Nguyệt Nhi thỉnh ta ra đây, thật sự là uổng hao khí lực."

Khinh Linh Tử mỉm cười, cũng không nói lời nào. Thật ra Nguyệt Tinh đứng bên cạnh, mặt không chút máu, lại thấy Tiểu Lôi ngự tiên hạc từ trên trời đáp xuống, Bảo Nhi không đợi đáp xuống, từ giữa không trung nhảy xuống, tiểu nha đầu tự mình thi triển Ngự Phong Thuật từ trên trời lơ lửng đáp xuống, làm Nguyệt Tinh vẻ mặt đờ ra, trong miệng thì thầm: "Trời ơi, quả là trái ngược với thuyết Lực hấp dẫn trái đất của Newton."

Khinh Linh Tử tự nhiên là theo Tiểu Lôi về Nam Sơn trang viên biệt thự, Bảo Nhi tuy không chịu rời Tiểu Lôi, nhưng cũng may Tiểu Lôi nói ngọt một phen,vừa hứa hẹn nhiều chỗ tốt, vừa đáp ứng sẽ rất nhanh tới thăm, mới buồn bả cùng Nguyệt Tinh về nhà

Nguyệt Sơn trước khi đi, nhìn Tiểu Lôi thật sâu, đột nhiên cười nói: "Tái ông thất mã, biết đâu hoạ phúc. Tiểu Lôi tiên sinh không cần vì một cây đao mà phiền muộn... À, ta từng được một dị nhân truyền cho một bộ đao pháp, thần diệu mạnh mẽ, nếu như không chê, ta nguyện ý dâng tặng." Rồi hắn theo mọi người rời đi.

Khinh Linh Tử tiện tay thu tiên hạc lại, nhìn chung quanh một chút, cười nói: "Tiểu tử, đây là chỗ ở của ngươi phải không? Hoàn cảnh cũng không tệ, ở đây không khí so với Nga Mi sơn cũng không thua kém gì."

Tiểu Lôi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: "Làm sao có thể so với Nga Mi sơn được? Nơi này dù sao cũng gần thành thị, mỗi ngày khí thải xe cộ cũng có thể dọa chết người

Khinh Linh Tử cười nói: "Còn tiểu xà tinh kia, ở gần đây phải không? Nàng ấy và đạo gia ta cũng có chút quan hệ sâu xa, thấy nàng ta cũng có lòng với ngươi, lần này ta sẽ tác chủ, dẫn nàng ấy cùng về với ngươi"

Lão phong tử lấy ra một cây sáo gỗ thổi hai tiếng, lập tức nhìn thấy từ xa trên nam sơn có một đạo kim quang vụt tới, chỉ chốc lát là tới trước mặt, đáp xuống đất hóa thành hình người. Tiểu Thanh đứng tại đó ,vừa nhìn thấy Khinh Linh Tử , lập tức xá một cái, chào hỏi:"Xin ra mắt tiền bối!"

Khinh Linh Tử nhìn chăm chú nàng vài giây, mỉm cười nói: "Tiểu xà khá lắm, thấy dáng vẻ của ngươi, tu vi có lẽ lại có tinh tiến. Ngày đó thấy ngươi và tiểu tử này có mối thiện duyên, đạo gia ta mới ra tay giúp ngươi một lần. Mấy ngày nay hắn cũng không khi phụ ngươi chứ?"

Tiểu Thanh đỏ bừng mặt, len lén liếc Tiểu Lôi, ánh mắt lộ vẻ tha thiết, cúi đầu nói: "Hắn, hắn tốt lắm, tốt lắm"

Tiểu Lôi trong lòng cũng chẳng biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy mình luôn mắc nợ nữ nhân xung quanh. Trong túi càn khôn còn có một cô vợ là hoa yêu. Tiểu xà tinh mỹ lệ này vẫn si tâm đi theo chung quanh mình. Còn có Lâm San San hoàn cảnh gia đình đáng thương, lại còn Điền gia tiểu thư mà chính mình đã một phen hành động vô lại

Nhưng phàm là một nam nhân, mà lại nam nhân trẻ tuổi, nhất là Tiểu Lôi không phải dạng nam nhân chính phái, đối với mỹ nữ hiển nhiên càng nhiều càng tốt, chính là hiện tại quanh người có cũng không ít, hắn cũng chỉ liếc nhìn Tiểu Thanh, cười khổ trong lòng

Bên trong biệt thự, Lôi Hống trốn trong phòng đả tọa, hắn hôm nay cảm giác trong cơ thể có khí tức lưu chuyển, đó là dấu hiệu tu vi có đột phá, cảm thấy được khích lệ nên càng chăm chỉ. Mà Như Hoa đang ngồi tại đại sảnh, nàng buồn chán lật tạp chí, thỉnh thoảng nhướn mắt nhìn Lâm San San

Lâm San San hoa dung có chút tiều tụy, Tiểu Lôi ngày ấy không lời không tiếng rời khỏi, thật sự làm nàng buồn rất lâu. Mấy ngày nay, cơm nước không buồn ăn. Nhớ lại những điểm bất phàm của Tiểu Lôi, càng phát giác khoảng cách giữa hai người thật xa, trong tâm một mối tình si, sợ rằng đều là hư ảnh trong nước

Trong lúc trầm tư, mi thanh nhíu lại. Ưu sầu trong lòng nàng khá nhiều, ngày Tiểu Lôi đột nhiên rời khỏi, có tiểu thư Điền gia thường thường tới thăm. Thiên tính nữ nhân vốn mẫn cảm, Lâm San San vừa nhìn đã biết Điền gia tiểu thư tới tìm Tiểu Lôi, thần thái ngôn ngữ lúc ấy, rõ sàng có tình cảm sâu đậm với Tiểu Lôi, nàng luôn luôn thấy thân thế của bản thân là sỉ nhục, trong lòng càng cảm thấy tự ti, cảm giác được bản thân cả về tướng mạo, thân thế, bối cảnh đều không so sánh được với Điền gia tiểu thư, trong lòng càng buồn bã, chỉ là mỗi lần nhớ tới vẻ mặt tươi cười của Tiểu Lôi, những tình cảm trong tim vô luận thế nào cũng không dứt bỏ được.

Ngay lúc này, đột nhiên cửa lớn mở ra, chỉ thấy người mà mình luôn mong nhớ, khuôn mặt dương dương tự đắc quen thuộc tiến đến

Lâm San San từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn Tiểu Lôi, bắt đầu nghĩ rằng mình đang nằm mơ, nhưng Tiểu Lôi cười nói với Lâm San San: "Sao? Sao mọi người lại ở nhà? Chẳng lẽ hôm nay không cần đi học sao?"

Lâm San San khóe mắt ửng đỏ, cắn môi, đang muốn chạy tới ôm cổ Tiểu Lôi, đột nhiên nhìn thấy phía sau Tiểu Lôi có hai người. Trong đó có một cô gái trẻ tuổi, mắt ngọc mày ngài, vẻ xinh đẹp động lòng người không thể diễn tả, nhưng lại theo sát sau Tiểu Lôi, nhìn bộ dáng có vẻ quan hệ với Tiểu Lôi không bình thường. Lâm San San lập tức đờ người, miễn cưỡng cười nói: "Anh, anh đã về rồi ư?"

Tiểu Lôi đi nhanh tới, nói: "Ừ, đã về. Hai người này là khách của ta, sau này cùng ở với chúng ta, vị này là tiền bối của ta Khinh Linh Tử đạo trưởng, à, còn đây là..."Tiểu Lôi liếc Tiểu Thanh, trong lòng có chút khó xử, hắn từ ánh mắt của Lâm San San phát hiện ra một tia u oán, cắn răng nói: "Cô này là Tiểu Thanh, là..."

Khinh Linh Tử đột nhiên mỉm cười nói: "Đây là cháu gái của ta, Tiểu Thanh." Nhìn Tiểu Lôi, ánh mắt như muốn nói: "Tiểu tử, đạo gia giúp ngươi quá quan." Lập tức nhìn Lâm San San một hồi, ánh mắt lại càng cổ quái

Lâm San San nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn Khinh Linh Tử nói:" chào đạo trưởng" , vừa nhìn Tiểu Thanh thấp giọng nói :" xin chào"

Tiểu Thanh cũng không nói gì, chỉ nhợt nhạt cười: "Chào cô!"

Tiểu Thanh không phải lần đầu gặp Lâm San San, nàng theo Tiểu Lôi đã một đoạn thời gian, tất nhiên biết sự tồn tại của cô gái này, tựa hồ cũng biết cô gái này đối với Tiểu Lôi cũng có tình cảm mơ hồ. Chỉ là xà tinh đối với chuyện này không thèm để ý, nàng nguyên bản là muốn báo đáp thiện duyên của Tiểu Lôi, hơn nữa nàng không phải nhân loại, đối với chuyện Tiểu Lôi có nhiều ít phụ nữ, hoàn toàn không để trong lòng. Lần trước tại khu vui chơi, nàng đã ra tay cứu Lâm San San một lần, chỉ bất quá lần đó Tiểu Thanh làm Lâm San San bất tỉnh, cho nên Lâm San San không nhận ra Tiểu Thanh thôi.

Tiểu Lôi cũng cơ trí, thấy không khí có phần bất tiện, hắn ngượng ngùng cười, lập tức đổi đề tài: "Đồ đệ của ta đâu rồi?"

Phía sau, Như Hoa đã nhảy tới, trước tiên chào hỏi Khinh Linh Tử cùng Tiểu Thanh, sau đó hét lớn: "Đồ đệ của ngươi? Tên ngốc đó dường như phát điên, tự giam mình trong phòng đã hai ngày rồi! Ngươi rốt cuộc đã cho hắn cái quỷ thuật gì vậy? Lôi Hống hiện tại cả ngày hầu như chỉ nói lảm nhảm cái gì đạo không phải là đạo, giống như tinh thần rối loạn vậy

Đang nói, mọi người tựa như nghe thấy phía trước truyền tới tiếng rống to của Lôi Hống, nghe hắn hưng phấn hét lớn: "Có có có! Ta cảm giác được khí rồi!" sau đó là một trận cười lớn.

Như Hoa thở dài lắc đầu nói: "Đó, mỗi ngày đều thế này, mỗi ngày ba lần, buổi sáng giữa trưa buổi tối đều một lần, đã cố định rồi, còn chính xác hơn đồng hồ. Hiện trong nhà không xài đồng hồ báo thức nửa, à, hiện tại là lần thứ hai, vừa lúc đến thời gian ăn cơm trưa..."

Như vậy, Khinh Linh Tử cùng Tiểu Thanh xem như ở chỗ này. Nam sơn trang viên có thêm một lão phong tử cùng một xà tinh. Cuộc sống so với lúc trước có vẻ càng thêm đặc sắc.

Tiểu Lôi vào cuối ngày có lòng tốt gọi điện thoại cho Lôi Hống tỷ tỷ, bất kể nói thế nào, đã hứa với người ta, còn ở nhà người ta, nhưng lại phủi mông biến mất nhiều ngày như vậy, thật sự đối với vị thân chủ Lôi Hống tỷ tỷ này quả có chút không nghĩa khí... nói ra, cũng phải có một chút lương tâm nghề nghiệp chứ.

Tỷ tỷ của Lôi Hống nghe thấy tiếng Tiểu Lôi trong điện thoại, đầu tiên trầm mặc trong năm giây, sau đó đột nhiên mắng xối xả. Tiểu Lôi thật sự nghĩ không ra, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng có thể chửi rủa người khác như thể... à ... thô tục

Lôi Hống tỷ tỷ mắng xối xả, liên tục chửi rủa Tiểu Lôi suốt nửa giờ, cuối cùng bỏ lại một câu: "Ngày mai ngươi bắt đầu theo ta đi học! Còn không, chuẩn bị nhận lễ vật của ta! "

Tiểu Lôi cẩn thận hỏi lại hỏi lại một câu: "Lễ vật gì?"

Lôi Hống tỷ tỷ ném lại hai chữ , sau đó cúp máy

"Hóa đơn!"

"Hóa đơn?"

Tiểu Lôi cẩn thận tính toán lại, mình mang nhiều người như thế ở trong biệt thự của Lôi gia, ăn uống ngủ nghỉ, dù Lôi Hống là người Lôi gia, bỏ ra không tính, tự mình cùng Lâm San San và Như Hoa ba người, ăn ngủ khí đốt, điện, nước... sau lại thêm Bảo Nhi, chi tiêu của nó lại càng nhiều hơn.

Bảo Nhi dù sao từ nhỏ tại Minh Nguyệt gia lớn lên, loại này như thể bảo bối mới sinh đã ngậm muỗng vàng trong miệng, bình nhật sống cùng Nguyệt Tinh, tiêu xài như nước, thấy cô bé ăn kem chỉ ăn Haggen Dazz, có thể hiểu được. Thậm chí KFC hay McDonald cũng không thèm liếc mắt. Đứa trẻ như thế, không thể tiêu xài bình thường để nuôi dưỡng.

Có thể nói, trong khoảng thời gian này, mọi tiêu xài đều là do Lôi gia đại tiểu thư trả

Mà Tiểu Lôi tên nhân viên thời vụ luôn vô cớ bỏ bê công việc trong nhiều ngày, Lôi đại tiểu thư không nổi giận đuổi mọi người ra khỏi nhà, cũng có thể coi là một bà chủ tốt rồi.

"Đi học?"

Mẹ, học với chẳng đi học! Chẳng phải chỉ là tán gái hay sao? Cũng không phải là chưa làm qua!

Tiểu Lôi trốn trong phòng, cẩn thận cũng để hoa sen thay đổi nước suối, đột nhiên nhớ tới Diệu Yên lúc đầu đã nói qua một câu : "Ngươi nếu làm bậy ở bên ngoài, ta sẽ khiến cho ngươi thành thái giám."

Nhớ tới pháp thuật cao cường của Diệu Yên - Hức! Người ta là cao nhân đệ nhất hàng thật giá thật trong Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân bảng! Là thiên hạ đệ nhất tiên tử chân chính! Nếu muốn đối phó mình, chỉ cần búng tay là xong xuôi.

Tới lúc đó, bản thân làm sao có thể phản kháng? Chẳng lẽ dựa vào một cây thái đao bỏ đi này sao sao ?

Trong lúc mơ màng đã thiếp đi

Sáng ngày thứ hai, hắn dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề, sau đó bắt đầu công việc! Đi học!

Tạm biệt cả nhà "từ lớn đến nhỏ ", Tiểu Lôi đi ra cổng biệt thự, đã thấy một chiếc xe màu đỏ đợi sẵn, Lôi đại tiểu thư mặc một bộ đồ bó sát bốc lửa ngồi bên trong, mặt lạnh như tiền, thấy Tiểu Lôi đi ra, nhẹ nhàng lấy kính râm, chỉ tay lạnh lình nói:"Lên!"

Tiểu Lôi nhìn khinh khỉnh, bất quá thấy nể mặt nàng là người thuê mình, hắn bắt đầu lên xe.

À, bây giờ Tiểu Lôi có thể nói cái gì cũng có, pháp bảo cũng có, phi kiếm cũng có (dù chỉ là một thanh thái đao), bên người mỹ nữ như mây, bực bội nhất là ngay cả con gái cũng có...

Chỉ có cái là không có tiền !

Cái gì thần tiên có thể chỉ đá hóa vàng ... chỉ là chuyện truyền miệng, chí ít Khinh Linh Tử cũng không có bản lãnh này. Muốn kiếm tiền? Chẳng lẽ cướp nhà băng ? Dù cho Tiểu Lôi có dám, Khinh Linh Tử cũng sẽ một chưởng đánh chết gã sư đệ tà ác thương thiên hại lý để bảo vệ môn quy thanh lý môn hộ.

Tiền ơi tiền ... à, Minh Nguyệt gia kia dường như có nhiều tiền, tốt xấu gì với Bảo Nhi cũng đã hao phí bao tinh lực, tìm họ lấy chút tiền cũng không phải là việc quá đáng a.

Tiểu Lôi trong lòng thầm tính toán, ngồi trong xe, nhưng lại không đề phòng, Lôi đại tiểu thư rồ máy, chiếc xe giống như một con bò đực động tình rú rít phóng trên đường, làm Tiểu Lôi sợ hãi, vội luống cuống tay chân thắt dây an toàn.

"Hỗn đản!" Lôi đại tiểu thư lạnh lùng quát: "Ngươi có biết không! Điền Chấn mấy ngày trước tìm tới ta, bàn chuyện hôn sự giữa Lôi Hống cùng Điền Kha Nhi! Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu hả?"

"À ... " Tiểu Lôi đáp đại

Đã đi đâu.... cái này, nói thì dài dòng, đơn giản là cùng Giáo Đình Thánh Kỵ Sĩ đánh một trận, sau đó chạy tới Nga Mi sơn thỉnh thần tiên vì mình mà ra mặt, vừa tham gia một thần tiên đại hội, giết chết một con thượng cổ thần thú, cuối cùng lại thuận tay thu một tiên tử thiên hạ đệ nhất cao thủ làm lão bà.

À, bất quá những chuyện đó mà nói ra, sợ rằng bị Lôi gia đại tiểu thư xem như đồ khùng. Tiểu Lôi thở dài: "Ta về nhà tiễn người thân ra đi..."

Lôi gia đại tiểu thư tựa hồ cũng không không để ý tới cái cớ siêu cấp thối hoắc này, chỉ rồ ga thiệt mạnh, chiếc đồng hồ tốc độ của xe chỉ số một tăm tám mươi, chạy như điên trên đường, lập Lôi gia đại tiểu thư xuất một câu làm Tiểu Lôi cơ hồ muốn nhảy dựng lên: "Cho ngươi thời gian ba ngày, phải chinh phục được Điền Kha Nhi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro