LHBG339

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Thiên - Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

Quyển 9

Chương 23: Phóng tại thân biên tài phóng tâm

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

Đồ Lôi từ trong mông lung sâu thẳm tỉnh lại, tinh thần cảm giác rất tốt trước đó chưa từng có.

Hoàn cảnh chung quanh đều phản ánh rõ ràng trong trí óc của bản thân, không khí trong lành, ngay cả mùi của hoa cỏ cây cối đều có thể cảm nhận được rõ ràng, tiếng kêu khẽ của côn trùng bản thân cũng có thể cảm thụ được. Bản thân tự cảm thấy, toàn thân phảng phất như có một sức mạnh khó tả!

"Trần Hương cô nương, Tiểu Nhu cô nương, ta đang bị làm sao vậy?" Thấy rõ người trước mắt, Đồ Lôi giống như đang ở trong mộng. Trải qua kiếp nạn, bản thân không chết, ngược lại còn mạnh mẽ hơn!

Tiểu Nhu bước lên nói: "Ngươi vốn sắp chết, nhờ có ta cho ngươi uống chí bảo của bổn môn là 'Bích Khung Kim Đan', tự dưng tiện nghi cho ngươi được hai giáp (24 năm) chân nguyên. Hừ..."

"A! Hai, hai giáp..." Đồ Lôi nghe được hai giáp chân nguyên, nhất thời ngốc nghếch ngồi ngây ra, kỳ ngộ đột nhiên tới như thế, tay chân có chút lúng túng.

"Đồ Lôi đừng nghe Tiểu Nhu nói bậy" Trần Hương ngón tay khẽ gõ gõ lên đầu Tiểu Nhu, không tức giận nói: "Nha đầu này cho ngươi uống thuốc không đúng, thiếu chút nữa đã hại chết ngươi..." Lập tức, Trần Hương kể lại một lần sự việc vừa mới phát sinh.

Thanh âm lại chuyển, nàng nói tiếp: "Ngươi hiện trên người có hai giáp chân nguyên, bất quá đại bộ phận bị Nhạc Phàm phong tại đan điền, ngươi chỉ có thể tự bản thân luyện hóa từng chút một".

Đồ lôi không có đổ lỗi cho ai, biết Nhạc Phàm đã ra tay cứu giúp, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ nói: "Cám ơn tiên sinh đã cứu mạng, Đồ Lôi cả đời cũng nhớ kỹ" Mặc dù có một phen kỳ ngộ, nhưng Đồ Lôi trong lòng vẫn không cao hứng. Thân nhân đều đã chết, bản thân còn sống thì có ý nghĩa gì?

Nhạc Phàm đương nhiên hiểu rất rõ tâm tình của Đồ Lôi bây giờ, đở lấy vai hắn, trịnh trọng nói: "Ngươi phải sống vì những người đã chết". Tựa hồ tâm cảnh bất đồng, Nhạc Phàm có cảm giác bản thân bây giờ, tựa như là lão nhân nhìn thấu đau thương của thế tục.

Đó là hai bàn tay dưới giá rét, đã sưởi ấm tâm hồn của Đồ Lôi.

Bỗng nhiên, Đồ Lôi nhìn thấy "Cùng Kỳ" trên mặt đất, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt giá lạnh, lửa giận lại thiêu đốt trong lòng!

"Là súc sanh này, ta muốn giết ngươi!"

Đồ Lôi nắm chặt hai quả đấm, muốn lao tới, nhưng Nhạc Phàm đã ngăn hắn lại!

"Tiên, tiên sinh, người làm gì vậy? Đừng ngăn ta, ta muốn giết nó, ta phải báo thù cho muội muội"

"Ngươi hãy tĩnh táo..." Mặc cho Đồ Lôi giãy dụa, Nhạc Phàm vẫn không buông tay.

"Người thân của ta đều đã chết rồi, ngay cả muội muội cũng đã chết, tĩnh táo thì có tác dụng gì? Tĩnh táo thì nó có thể sống lại sao? Có thể sống lai sao?"

"Ca!"

"..." Ngay lúc Đồ Lôi đang điên cuồng gào thét, một thanh âm thánh thót làm cho hắn lập tức im lặng.

Đồ Lôi tưởng đang ảo giác, khi hắn chậm rãi quay đầu lại, không dám tin vào con mắt mình... Là muội muội mình! Là Đồ Lăng!

Tiểu cô nương mười sáu tuổi, tóc rối bù, nước da ngăm đen, hai tay bị trói, nước mắt chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự là làm cho người ta thương tiếc.

"Tiểu Lăng! Muội muội..."

"Ca..."

Rất sợ hãi mọi chuyện đều là giả, Đồ Lôi không để ý hết thảy lập tức chạy tới, ôm muội muội vào lòng.

Trần Hương sống mũi cay cay, ngón tay có chút run run, cởi trói cho Đồ Lăng, để hai người có thể ôm lấy nhau.

Huynh muội tình thâm, thấy một màn cảm động lòng người như thế, Nhạc Phàm đột nhiên hiểu được tất cả đều là đáng giá. Bản thân không cách nào có được, có lẽ có thể cảm nhận được trên người gã thợ săn tuổi còn trẻ mà quật cường này!

"Nhạc Phàm, ngươi làm sao biết mãnh thú này không có hại người?" Trần Hương rất tò mò, Nhạc Phàm mặc dù đánh ngã "Cùng Kỳ", nhưng hắn vẫn bảo hộ mãnh thú này, hiển nhiên hắn biết rất nhiều.

Nhạc Phàm nhìn "Cùng kỳ" trên mặt đất một chút, thản nhiên nói một câu: "Bởi vì ta là thợ săn".

Phán đoán của thợ săn, trực giác của thợ săn, cảm giác của thợ săn... Những điều này, đã giúp cho Nhạc Phàm rất dể dàng hiểu được ý nghĩa cùng cảm thụ của động vật. Cho nên khi hắn thấy ánh mắt của "Cùng Kỳ", liền biết đối phương ngoại trừ hung tính, trên người không hề có sát tính.

Không biết tại sao, từ trong sâu thẳm nội tâm của Trần Hương, cho tới bây giờ không hề hoài nghi những gì Nhạc Phàm nói.

"A!" Một tiếng kêu phá tan không khí hiện tại.

Ánh mắt mọi người chuyển hướng Tiểu Nhu, chỉ nghe nàng nhìn xung quanh nói: "Không hay! Tên lừa đảo kia trốn rồi".

"Cái gì!" Mọi người ngẩn ra, đang tập trung vào chuyện Đồ gia huynh muội, lại để cho tiểu nhân gian xảo trốn mất.

Trần Hương đang định nói chuyện, một đám người đột nhiên từ trong núi rừng đi ra. Người đến là hai nam một nữ, dẫn theo một tiểu cô nương. Trong đó gã nam tử cao lớn trong tay đang giữ một người.

Bọn họ đúng là đám người Lăng Thông, Phó Suất cùng đồng hành với Nhạc Phàm.

Bọn họ đang chờ Nhạc Phàm tại lối ra, đã đợi một canh giờ vẫn không thấy Nhạc Phàm trở ra, vì vậy đi vào tìm kiếm.

"Bịch!" Phó Suất quăng người trong tay ra trên mặt đất, cười nói: "Các ngươi muốn tìm chính là người này sao? Chúng ta thấy hắn lén lén lút lút, cho nên bắt hắn đem theo".

"Các, các vị anh hùng tha mạng... tha cho ta đi... ta không phải là người, ta là súc sanh... ta dơ bẩn..." Trên mặt đất truyền đến tiếng hô yếu ớt.

Đồ gia huynh muội vĩnh viễn cũng sẽ không quên ác tâm của hắn, vẻ căm giận hiện trên khuôn mặt! Người trên mặt đất, không phải Trương Tam thì là ai?

Cha mẹ bị hại, muội muội bị hạ độc thủ, có thể nói là cửa nát nhà tan! Đồ Lôi bị hại lần này, áp lực muốn hộc máu! Giờ phút này cừu nhân trước mặt, mắt chợt hồng lên. Gầm lên giận dữ tiến lên, tung một trận quyền đấm cước đá vào Trương Tam.

"Đừng, đừng đánh ta... ta sắp chết... tha cho ta, ta không dám nữa... không dám nữa..."

Mặc cho Trương Tam khóc lóc cầu khẩn, Đồ Lôi vẫn không ngừng tay, ngay cả Trần Hương cũng chỉ thở dài, cũng không ngăn cản. Cừu hận không nhất định phải dùng bạo lực để hóa giải, nhưng dùng bạo lực để giải quyết cừu hận cũng là một trong các phương pháp trực tiếp nhất, thống khoái nhất. Trừ ác cũng là phương thức phát dương cái thiện.

"Ca, thôi đi, đánh chết người sẽ bị đi tù đó" Đồ Lăng từ phía sau ôm lấy đại ca, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nàng không muốn lại bị đả kích mất đi người thân.

Trên mặt đất Trương Tam nằm co quắp, một hơi cũng không thở được, cứ như vậy duỗi thẳng hai chân, đã chết! Cũng không phải nghĩ, lực lượng của Đồ Lôi bây giờ, có thể nói là phân kim đoạn thạch, tuy không thể hoàn toàn khống chế, nhưng thân thể da thịt người thường, làm sao có thể chịu được vài quả đấm của hắn?

"Ca, hắn, hắn hình như đã chết!"

"Đã chết? Hắn đã chết!? Ta giết người?" Đồ Lôi lần đầu tiên giết người, trong lòng cái loại cảm giác tội ác này cùng khoái cảm làm cho bản thân cảm thấy mâu thuẫn, lúc này đang ở trong lòng giao chiến.

Nhạc Phàm nhìn hắn, như nhìn thấy bộ dáng của bản thân như lạc vào mê trận năm đó, cái loại cảm giác vừa bất lực vừa bồi hồi.

"Trong loạn thế không có đúng sai, đều là vì sinh tồn mà thôi. Ngươi nếu là thợ săn, hẳn là hiểu được sinh tử và kiên cường".

Sinh tử và kiên cường, lạnh lùng nhưng vẫn tự biết, đó là lương tâm... Đồ Lôi không chỉ một lần ảo tưởng bản thân có thể tự do, tự do không có gì trói buộc. Nhưng sự thật tàn khốc lại làm cho hắn cam chịu cúi đầu. Nhạc Phàm nói tựa như một cái dấu hiệu chỉ lối, làm bản thân hắn đang giãy dụa đã tìm thấy niềm hy vọng.

Ánh mắt Đồ Lôi thoáng hiện hai chữ "kiên định", không có gì xen vào, tất cả chỉ là niềm tin.

"Cám ơn tiên sinh đã chỉ điểm" Có lẽ thật sự đã hiểu được, Đồ Lôi cung kính quay về phía Nhạc Phàm thi lễ, hắn thản nhiên tiếp nhận.

Tiểu Nhu tiến lên quan tâm nói: "Đầu gỗ, ngươi sau này có tính toán gì không?"

Cô gái này tuy tinh nghịch, nhưng tâm địa rất thiện lương, Đồ Lôi cũng không ngại nàng xưng hô như thế.

"Chúng ta vốn nghĩ sẽ rời khỏi chỗ này, nhưng hậu sự của cha mẹ còn cần chúng ta xử lý, cho nên ta phải trở về... Cám ơn Trần Hương cô nương, cám ơn Tiểu Nhu cô nương, cám ơn ân đức của các vị..." Nhất nhất từ biệt, Đồ Lôi dẫn theo muội muội rời đi. Sau này, bọn họ sẽ bước đi trên một con đường mới.

Nhìn Đồ gia huynh muội rời đi, mọi người không khỏi thở dài một tiếng.

Nhạc Phàm rất là ít lời, mấy ngày nay, hắn cảm khái rất nhiều, khổ sở cũng rất nhiều.

"Còn chưa thỉnh giáo?" Trần Hương thu hồi ánh mắt, quay về mấy người Phó Suất nói.

Về mặt giao tiếp đương nhiên Lăng Thông không tệ, nghe thấy giai nhân hỏi, lập tức cười hì hì nói: "Hai vị mỹ nữ khoảe chứ, xin cho ta tự giới thiệu một chút, tại hạ chính là thiên hạ anh tuấn nhất, tuổi trẻ tài hoa nhất, thông minh nhất... là một trong tứ đại tài thần Tiểu tài thần Lăng Thông. Có thể quen biết hai vị là vinh hạnh của ta, hứng thú hứng thú. Ta thuở nhỏ..."

Phó Suất thật sự chịu không được, bịt lấy miệng của Lăng Thông nói: "Tiểu tử này thấy cô nương xinh đẹp nào là bu lại, không sợ lão bà của ngươi cắt cái lỗ tai của ngươi sao?"

"Ngươi đi..."

Hai người làm náo động khiến cho mọi người mặt lộ nét buồn cười, ngay cả Nhạc Phàm cũng không nhịn được cười, giảm bớt rất nhiều ưu sầu.

"Ha ha, để nhị vị chê cười, chúng ta đều là bằng hữu của Nhạc Phàm. Tại hạ là Phó Suất, các bằng hữu đều gọi ta là lão Phó... Còn đây thê tử của ta Nhan Nguyệt Thi... Vị này là muội muội của bằng hữu chúng ta gọi là Chu Phượng".

Trần Hương khiêm tốn thi lễ, sắc mặt vẫn như thường.

"Oa..." Tiểu Nhu đột nhiên hét lớn: "Các ngươi chính là 'Giang Hồ Hiệp Lữ'! Ta rất sùng bái các ngươi..."

Cô gái líu ríu một hồi, ngược lại làm cho hai người Phó Suất hiểu không ra ý tứ. Vội vàng ngăn lại nói: "Ha ha, cũng không có gì, so với "đao cuồng", chúng ta kém không chỉ một chút" Hai người vừa nói vừa nhìn Nhạc Phàm.

Tiểu Nhu đã biết thân phận của Nhạc Phàm, vẫn giả bộ mở lớn miệng, ra vẻ kinh ngạc nói: "Cái gì? Hắn chính là giang hồ đại danh đỉnh đỉnh là hung thần Lý Nhạc Phàm?"

Trần Hương cũng cảm thấy ngạc nhiên, lúc đầu khi Nhạc Phàm giới thiệu bản thân, nàng hoàn toàn không nghĩ Nhạc Phàm này chính là Nhạc Phàm đó. Cái tên "Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm nàng đương nhiên cũng nghe nói qua, chỉ là người trước mắt cũng không phải cùng hung cực ác như lời đồn.

Nhạc Phàm cười nhẹ, vẫn không giảm đi vẻ thương cảm.

Nói chuyện với nhau một hồi, Trần Hương nhìn "Cùng Kỳ" trên mặt đất nói: "Nhạc Phàm, mãnh thú này thì xử lý ra sao?"

Cảm thấy ánh mắt mọi người đều hướng về phía mình "Cùng Kỳ" như là đã biết, thân thể run nhè nhẹ đứng lên.

Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Phàm đi tới mãnh thú đang suy yếu, truyền một đạo nguyên khí giúp nó khôi phục.

"Đem nó đi".

Mọi người ngạc nhiên, người nào cũng có vô vàn thắc mắc, chỉ điều không dám nói ra!?

Ngẫm lại, "Cùng Kỳ" không có hại người, tự nhiên không thể vô cớ giết đi, nhưng cũng không thể để mặc nó, nếu không cũng khó mà dám chắc không có một ngày nó sẽ đi hại người. Chỉ có trông nom mới khiến người ta an tâm. Bất quá, cũng chỉ có Nhạc Phàm mới có cái gan này, dám đem một thứ hung hãn như vậy bên người.

Không có một chút quyền lên tiếng, vận mệnh của "Cùng Kỳ" cứ như vậy bị người khác quyết định. Tiểu Nhu có hảo ý đặt cho nó cái tên - "Tiểu Hỏa".

Thương Thiên - Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

Quyển 9

Chương 24: Quan kiện

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

Kinh đô Hoàng thành, giữa đại điện...

Lúc này, Sùng Trinh đang bước từ bước trước ngai vàng, thần sắc ngưng trọng, văn võ bá quan phía dưới không dám phát ra một chút thanh âm.

Hai ngày trước, binh mã các lộ cần vương đã tụ tập tại kinh đô, nhưng không có giao ra binh quyền, ngược lại tạo thế áp bức Hoàng thành. Tống vương đứng đầu đầu công khai phê phán tỗi của Sùng Trinh, phát tán "Chiêu tội thư" trên cả nước. Quan viên các nơi đều phụ họa, trên dưới triều trung đều hoang mang, không thể yên ổn... Các dấu hiệu cho thấy, Tống vương Chu Cảnh Khang đã tạo phản.

Tại thời điểm mẫn cảm này, nếu ai biểu hiện ra một chút sai lệch, tất nhiên sẽ trở thành người đầu tiên bị Sùng Trinh xử tử.

Sau một hồi trầm mặc, Sùng Trinh mở miệng nói: "Binh mã Tống vương chỉ cách Hoàng thành trăm dặm, các vị khanh gia có ý kiến gì không?"

"..." Các bá quan nhìn nhau, nhưng lại không có một người nào lên tiếng.

Vào lúc này, Thống lĩnh Cấm vệ quân Nghiêm Đình Kiệt bước ra nói: "Bẩm Hoàng thượng, Tống vương có hai mươi vạn binh mã, mà Hoàng thành chỉ có ba vạn binh mã, vi thần cho rằng không nên đối địch".

"Ồ!" Sùng Trinh cau mày nói: "Vậy Nghiêm khanh gia có ý gì?"

"Cái này, vi thần nghĩ rằng nên tạm thời tránh né..."

"Không được!" Sùng Trinh cắt lời Nghiêm Đình Kiệt, lạnh lùng nói: "Trẫm là vua một nước, đứng đầu thiên hạ, làm sao có thể thối lui? Thiên hạ đều là trẫm, nếu thủ không được Hoàng thành, trẫm còn có thể đi đâu? Còn có thể đi nơi nào? Hừ!"

Sùng Trinh đang nổi giận, ai cũng không dám nói cái gì, có thương nghị cũng không được điều gì.

...

Trong Ngọc thư phòng, Sùng Trinh bàn bạc với Thái phó Hằng Sơn và Hoàng tộc Long vệ thủ lĩnh Ngao Nghĩa.

Thở dài trầm trọng, Sùng Trinh nói: "Về việc Tống vương tạo phản, không biết nhị vị khanh gia có ý gì?"

Hằng Sơn và Ngao Nghĩa liếc nhau, người trước nói: "Thần nhận thấy thế sự có sự chuyển biến".

"Ồ! Mời Thái phó nói" Sùng Trinh mặt lộ vẻ vui mừng, đây là câu nói có giá trị nhất trong vài ngày qua.

"Kỳ thật binh lực của Tống vương có thể công phá Hoàng thành, nhưng bọn hắn lại không công, hiển nhiên đám người quốc sư có điều cố kỵ. Hơn nữa phía sau bọn họ còn có 'Chánh Vũ Quân' uy hiếp... Lô Đạt của 'Chánh Vũ Quân' dã tâm rất lớn, khó có thể bỏ quan cơ hội rất tốt này. Bất quá..."

Dừng một chút, Hằng Sơn tiếp tục nói: "Thần nghe nói, Lý Nhạc Phàm trước lúc đi, lưu lại cho 'Tĩnh Quốc Quân' một bộ chiến trận lợi hại phi thường, 'Chánh Vũ Quân' bị đánh cho không có lực hoàn thủ, song phương giằng co... Bây giờ các phương thế lực đang kiềm chế lẫn nhau, Hoàng thành có thể nói là bước mấu chốt, tin tưởng rằng ai cũng không dám làm loạn. Cho nên thần cho rằng Hoàng thành có thể thủ, ít nhất trong thời gian ngắn rất an toàn".

Sùng Trinh hơi vuốt cằm nói: "Không sai, chúng ta chỉ cần tranh thủ một chút thời gian, thì có cơ hội đánh phá các lộ phiên vương... Ngao Nghĩa, tình hình giang hồ như thế nào?"

Ngao Nghĩa cung kính nói: "Bẩm chủ công, giang hồ bây giờ cũng rất hỗn loạn, 'Huynh Đệ Hội' cầm cự với hai thế lực thần bí, thế lực đang từ phương bắc khuếch trương ra rất nhanh".

"Thần bí thế lực gì?"

"Không cách nào theo dõi được, bất quá người của thần dám khẳng định là có liên quan đến Tống vương".

"Lại là Tống vương?"

"Đúng vậy. Hơn nữa chúng ta còn điều tra được, Hội chủ Huynh Đệ Hội 'Thiết Huyết' nguyên danh Đông Vũ, chính là người đầu tiên rời khỏi 'Tử Dịch Doanh'. Lần trước trong đêm xông vào Hoàng cung bức bách thái tử phi chính là hắn. Căn cứ vào tình thế bây giờ, mục tiêu của hắn cũng là Hoàng thành, cũng sẽ là địch nhân của chúng ta".

"Tiểu súc sanh này, thật sự là được việc thì không được hỏng việc thì có thừa! Ài..."

Thái tử làm ra việc này, Sùng Trinh làm gì mà không biết. Nhưng việc đã đến như vậy làm sao còn có thể vãn hồi? Tự nhiên có thêm một cường địch, Sùng Trinh lửa giận khó mà dằn xuống!

Tâm tình đã hòa hoãn, Sùng Trinh mới nói: "Thái phó, đội ngũ đưa Nguyệt nhi đi đã tới Biên Định chưa?"

"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng Thái Cực Thát Đát tộc cho người báo tin, đội ngũ đã đưa Tam công chúa đến nơi an toàn. Bất quá..."

"Bất quá cái gì?"

"Thát Đát tộc muốn thành hôn sớm hơn, thời gian là ba ngày sau".

Sùng Trinh tự cười giễu, đột nhiên cảm thấy già đi rất nhiều, thanh âm bình tĩnh nói: "Nghĩ không ra hy sinh Nguyệt nhi, cũng không đổi được thái bình trong nhất thời! Ta xin lỗi Nguyệt nhi..."

Hằng Sơn khom người nói: "Hoàng thượng, xin thứ cho lão thần nói thẳng..."

"Có gì cứ nói đi".

"Mặc dù bây giờ binh lính đã gần tấn công thành, nhưng lão thần lo lắng nhất vẫn là dị tộc. Bọn họ mặt ngoài nghị hòa, nhưng đang âm thầm điều động một lượng lớn binh lực, thậm chí sau lưng còn liên kết với Ma Môn... Bọn họ đòi rút ngắn thời gian cưới, thần xem việc này tuyệt đối không đơn giản".

"Ngươi nói Ma Môn tái khởi?"

"Chiếu theo tình huống hiện tại, là như vậy... Nói vậy mục đích của bọn chúng là muốn thâu tóm cả thiên hạ".

Sùng Trinh chau mày, trầm giọng nói: "Ngao Nghĩa, ngươi hãy tự mình đi đến Biên Định xem xét, ta phải biết rõ chân tướng".

"Thuộc hạ hiểu".

...

Bình nguyên bao la, rộng lớn vô cùng.

Biên Định chính là thành tại biên giới Đại Minh, đằng sau bức tường thành, là đất đai ngàn dặm liên miên rộng lớn. Từ khi Thát Đát tộc xâm lấn biên cương, nơi này trở thành nơi bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt.

Thát Đát tộc nguyên là dân tộc du mục tại Mạc Bắc, dũng cảm, can đảm, chiến đấu giỏi... Bởi vì địa thế Mạc Bắc khí hậu khắc nghiệt, cho nên bọn họ vẫn hy vọng di trú vào Trung Nguyên.

Bất quá, cổ ngữ có câu: Phi ngã tộc loại kỳ tâm tất dị (Chỉ có tộc của ta thôi chứ không có ai khác). Hoàng đế Hán tộc làm sao lại chịu ngoại tộc di trú, hai bên tranh đấu không ngớt, mâu thuẫn dân tộc ngày càng lớn. Bắt đầu từ khi kết thúc nhà Đường, chiến tranh chủng tộc không có một ngày yên bình. Kinh nghiêm thông qua vô số lần chiến đấu, lúc này quân Thát Đát Đông chinh có thể nói là binh cường mã tráng, chiếm hết thế thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Hôm nay, bên trong bộ lạc Thát Đát, khắp nơi đều là không khí vui mừng, náo nhiệt phi phàm. Công chúa của Sùng Trinh hoàng đế gả đến đã truyền khắp cả Thát Đát tộc, mỗi người trong tộc trên mặt lộ vẻ tự hào, lần đầu tiên cảm giác ngẩng cao đầu.

"Huynh đệ, nghe nói Tam công chúa này là nữ nhi được sủng ái nhất của Hoàng đế người Hán, rất là xinh đẹp".

"Không thể như vậy, ta đã từng nhìn qua, da thịt quả thật như là tiên nữ trên trời vậy. Bất quá, nghe nói nữ tử người Hán rất là yếu đuối, với tính tình của Vương tử chúng ta, cũng không biết nàng ta có chịu được không nữa".

"Hắc hắc, chịu không được cũng phải chịu, ai bảo người nào đó đưa nàng ta đến cho tộc ta làm chi".

"Lần này thật là làm cho tộc chúng ta hả giận".

"Để đó. Hừ hừ... Rồi xem, không bao lâu nữa, lũ Hán cẩu này tất cả sẽ bị tộc chúng ta biến thành nô dịch".

"Ha ha..."

Tiểu đội binh lính tuần tra đi qua, một nữ tử mặc Hán phục mới từ cung trướng phía sau lặng lẽ đi ra. Nàng đúng là Long Cửu trong "Long vệ", bây giờ tên là Trương Tĩnh. Đối thoại vừa rồi nàng đều nghe hết, cảm thấy bực bội phi thường. Lần này làm người hầu cận thân của Tam công chúa, tự nhiên không hy vọng thấy công chúa bị khuất nhục gì. Nhưng chuyện này nàng không có khả năng khống chế, chỉ có thể thở dài một tiếng.

Trở lại bên trong cung trướng, Trương Tĩnh đen việc vừa rồi báo lại cho Tam công chúa, công chúa cũng không thể tránh được cũng thở dài. Làm nữ tử trong hoàng tộc, có đôi khi phải hy sinh. Đây tựa như là vận mệnh tàn khốc, không cách nào thoát được.

Chủ tớ hai người nói chuyện với nhau, bên ngoài cung trướng truyền đến một trận huyên náo...

"Vương tử, Vương tử người không thể đi vào! Công chúa chúng ta nói, ngày thành thân chưa tới, hai bên không thể gặp mặt, nếu không sẽ không tốt".

"Hỗn láo! Đây là Thát Đát tộc, không phải là Hán tộc các ngươi, chúng ta nơi này không có nhiều quy củ như vậy. Mau tránh ra!"

"Vương tử, Vương tử không nên..."

"Bò xuống cho ta!"

Tiếng binh khí vang lên, thị vệ bên ngoài hiển nhiên đã bị bắt. Rèm trướng bị xốc lên, một gã nam tử cao lớn khôi ngô xông vào. Mặc cẩm phục, đầu thắt bím, khuôn mặt góc cạnh thể hiện khí dương cương, hắn chính là Vương tử Thát Đát tộc Mục Hãn Mông Đan, phía sau hắn còn có bốn gã dũng sĩ Thát Đát.

Trương Tĩnh che ở trước người Tam công chúa, lên tiếng nhắc nhở: "Vương tử xin tự trọng, nếu hai tộc hôn nhân, mọi người hẳn là phải tôn trọng lẫn nhau mới phải".

Mông Đan Vương tử hoàn toàn không có nghe thấy Trương Tĩnh nói, nhìn người phía sau Trương Tĩnh, trong mắt hắn lộ vẻ si mê, thậm chí còn có vẻ dâm dục, trong lòng tưởng tượng tất cả đều là chuyện bỉ ổi, làm sao còn nghe được người khác nói cái gì.

Giờ phút này Chu Tĩnh Nguyệt không phải là Chu Tam công tử, trải qua mặc trang phục tỉ mỉ, đã hiện rõ khí phái Hoàng tộc cùng vẻ kiều diễm, có thể nói là quốc sắc thiên hương, tiên tử cũng khó mà sánh bằng!

"Công chúa, nàng đẹp quá! Hắc hắc..." Mục Hãn Mông Đan không kiêng kỵ tiến lên, Trương Tĩnh muốn ngăn trở lại bị hắn đẩy ra một bên.

Thấy người vô lễ như thế, Chu Tĩnh Nguyệt nhướn đôi mi thanh tú nói: "Mông Đan Vương tử, hôn lễ còn ba ngày nữa, căn cứ truyền thống của chúng ta..."

"Truyền thống cái rắm thối!" Mông Đan Vương tử không chút khách khí ngắt lời nói: "Ở chỗ này, chính là theo lời của bổn Vương, bổn Vương tử bây giờ muốn động phòng với nàng thì sao, ha ha..."

"Ngươi dám!" Trương Tĩnh tiến lên, ngăn Mông Đan Vương tử lại.

Mông Đan Vương tử rất khó chịu, hừ lạnh một tiếng nói: "Hán cẩu cũng dám càn rỡ ở đây? Bò đi..." Vừa nói tay vừa vung lên, Trương Tĩnh bị văng ra.

Nội lực thật thâm hậu! Trương Tĩnh bình phục lại huyết khí đang bốc lên, sắc mặt thoáng tái nhợt.

Chu Tĩnh Nguyệt thầm kinh hãi, sắc mặt không thay đổi nói: "Mông Đan Vương tử đừng quá đáng, nếu là giữa hai bên có sự đổ vỡ, tin tưởng đây không phải là điều Hoàng Thái Cực muốn thấy? Đến lúc đó, Vương tử trong lòng Hoàng Thái Cực sẽ bị xem nhẹ đi không ít!"

Nhớ tới cha mình, Mông Đan Vương tử vẫn có điều cố kỵ. Hôm nay vốn chỉ là đến xem Tam công chúa này thôi, thấy đối phương tuyệt sắc như thế nhất thời xúc động, nếu thật muốn muốn đến làm loạn, sợ rằng sẽ bị trừng phạt. Dù sao, tộc mình cũng cần phải có thời gian chuẩn bị.

Mông Đan Vương tử giữa hai mi lộ ra vẻ hung ác, lập tức cười hắc hắc nói: "Bổn Vương tử cám ơn Tam công chúa nhắc nhở. Bất quá, nàng thủy chung cũng trốn không thoát bàn tay của ta, đến lúc đó... Ha ha..." Đang khi nói chuyện người đã rời đi, bên ngoài trướng truyền đến tiếng cười phóng túng.

Đợi người rời đi, Trương Tĩnh mới mở miệng nói: "Công chúa, người thật sự quyết định gả cho người như thế này sao?"

Chu Tĩnh Nguyệt chậm rãi nói: "Mông Đan Vương tử ngoan cố, tính cách ác độc, hơn nữa dã tâm bừng bừng, rất có tự chủ, ta không có nắm chắc có thể chế ngự được người như thế. Cho dù như thế, ta vẫn phải gả cho hắn, ta không có con đường lựa chọn khác!"

"..." Hai người không nói, trong lòng đều trầm tư!

Cung trướng chính là cách gọi cái lều hình tròn của Thát Đát tộc.

Liên hoa bảo giám 338 đấu khí truyền thừa

Đỗ Trần gỡ mặt nạ xuống, hắn xuất hiện tại thiên đao phong, lão Fuye liếc mắt liền nhận ra, thầm kêu một tiếng, quả nhiên là Francis! đứa nhỏ này tới cùng có bao nhiêu chuyện mà ta không biết?

đá trên vách núi toàn bộ rơi ra, stên điên cuồn đánh vào trong vách núi bạch ngọc, lão Fuye cùng dịch cốt liên thủ dù thực lực có thể thắng bác bì dễ dàng, nhưng khổ nỗi không dám thương tổn hắn, rơi vào tình trạng chống đỡ chật vật, cứ như vậy, Steven từng tước tiến gần vách núi bạch ngọc.

Đỗ Trần không chút chậm trễ, đăng tâm của hỏa liên đăng hạ trên đầu gnón tay, mạnh mẽ kéo dài, một sợi dây hướng steven: 'đại ca, là ta, Francis! trả lời ta.'

Steven thân thể khẽ dừng một chút, cười dữ tợn, sắc mặt càng thêm âm trầm, vừa thấy thân thể mình bị thằng tác vây khốn, phía trước có hai cao thủ không kém mình cản đường, hắn đột nhiên đưa đao ra sau lưng, muốn cắt đứt thằng tác, lão Fuye cùng dịch cốt giơ đao ngăn hướng sơn bích: 'dát dát, muốn ngăn trở ta sao?'

hán đặt đao lên cổ mình; "nhường đường, hoặc ta tự sát."

Đỗ TRần, lão Fuye, dịch cốt ba người nhíu mày.

mệnh môn bên trong đến tột cùng có cái gì? cư nhiên khiến Steven cùng tính mạng làm vốn thương lượng để đi vào?

đao phong của Steven tiến lên nửa tấc, máu tươi lập tức chảy ra, lớn tiếng hét: "nhường đường.'

lão Fuye cắn răng, quát; "đừng bức steven nổi giận, bây giờ trong đầu hắn có hai trần thí, rất loạn. Francis, dụng thằng tác trong tay ngươi giữ chặt steven. Brook, chúng ta cùng hắn đi vào! vì steven, chúng ta cũng tiên vào trong lòng núi nhìm xem trong đó đến tột cùng có cái gì.'

Đỗ Trần gật đầu: "các ngươi giúp ta giữ chặt thằng tác. chúng ta đi vào! đại ca, chúng ta cho ngươi đi vào, nhưng ngươi cũng đừng ngăn trở chúng ta đi theo ngươi.'

steven không đáp, hai người trước mặt liền tránh ra, mặc cho bị thằng tác buộc chặt, bước đi hướng vách núi bạch ngọc. mà vách núi bạch ngọc như huyễn tượng, mặc cho steven đi vào.

ba người nhìn nhau một chút, cũng theo vào.

ngay khi bốn người biến mất nơi vách nui, vách đá tựa hồ có tính mạng, thực vật tự động sinh trưởng, không bao lâu khôi phục nguyên trạng, che dấu vách núi bạch ngọc....

Đỗ Trần hoảng hốt hiểu được mình tiến vào một không gian khác, đây là một cái toại đạo, có chút giống hành lang dài trong trang viên quý tộc, nhưng gỗ trên vách tường đều cổ quái, khe hở giữa các mảnh gỗ, còn ẩn hiện tinh quang maù ám kim, màu vàng mờ nhạt chiếu sáng thông đạo, trong hòan cảnh này chậm rãi đi tới, cảm giác thần bí quỷ dị tràn ngập trong lòng mọi người.

thông đạo không nhìn thấy cuối, Đỗ Trần theo steven đi mấy trăm bước, quayd dầu nhìn thoáng qua lão Fuye: 'các hạ nhận ra ta cùng Brook, lại mạo hiểm vì đại ca ta, nói vậy cũng không phải ngoại nhân, lúc này còn chưa lấy khăn che mặt xuống?'

lão Fuye cười khổ, tự đưa tay hạ khăn bịt mặt xuống.

"ba bá?'

Đỗ Trần cùng dịch cốt đều chết lặng.

lão Fuye cười khổ nói; 'lưu ý steven. ai. ta là ben, cha của Ariza.'

toại đạo lâm vào yên lặng, chỉ có tiếng buớc chân 'cộp cộp', còn có tiếng thở khó nhọc của steven.

thật lâu sau...

Đỗ Trần hỏi; 'tới cùng là chuyện gì xảy ra?"

lão Fuye thở dài: 'trước nói cho ta biết ngươi biết bao nhiêu. nếu không ta cũng không biết bắt đầu từ đâu."

Đỗ Trần gật đầu, nói ra những việc ình biết cùng các việc káh, bất quá liên hoa bị hán sửa đổi. chỉ nói hắn trong khi cứu tai tại new zeland gặp một lão nhân, lão nhân tứ dư hắn thiên tứ thuy thân, bản thân liền có đủ loại dị năng. trừ cái này ra, không giấu diếm gì cả.

lão Fuye nhìn chằm chằm steven phía trước, cười nói; "ai, hài tử này, gnay cả giáo hoàng cùng long thần đều dám luằ! tốt lắm, ta cũng biết nên bắt đầu từ đâu... mười tám năm trước, ta đêm tối sấm tử lao renault, cứu mẫu tử athur, nhưng khi chạy trốn tời thành st. john bị magaret phát hiện, nhưng không nghĩ, magaret tới thành st. john gặp hai đối thủ khác, cũng là mẫu thân ngươi mayfair cùng quỷ đao green.'

lão Fuye buồn bã nhìn Steven ở phía trước; 'trận chiến ấy, chúng ta cùng mayfair liên thủ, nhưng vẫn không địch lại magaret, mayfair cùng mẫu thân athur bị bắt đi, mà ta cùng green bị đánh cho chết khiếp, bị bắt theo hai vị phu nhân về thấm thủy hồ, nhưng quy củ của thấmt hủy hồ là nam nhânkhông được tiến vào, vì vậy ta cùng green bị nhốt ngoài cửa thấm thủy hồ.... ý của magaret hẳn là sau khi thấm tra, để cho thần thú ngoài cửa thấm thủy hồ ăn thịt chúgn ta, nhưng khôgnnghĩ tới, thấn thú thấm thủy hồ sau khi nói chuyện với green vài câu, chẳng những khôgn ăn chúng ta, ngược lại còn giúp chúng ta giấu diếm magaret, tam thời lưu lại một cái mạng.'

thần thú trấn hồ! Đỗ Trần âm thầm ghi nhứo tên này.

lão Fuye lại nói; 'sau đó một ngày, thần thú nói cho ta cùng Green biết, phu nhân mayfair cơ cảnh, thoát được một mạng, cón có thể mang hài tử trở về. thần thú ngầm nói cho ta, magaret vì cho rằng hắn đã ănt hịt chúng ta, cho nên không làm cho magaret nghi ngờ, bảo chúgn ta ở nơi hắn giấu một thừoi gian, không nên cùng mayfair rời đi - hắn sẽ tìm cơ hội mang chúng ta đi.'

lão Fuye lắc lắc đầu, tựa hồ đùa cợt vận mệnh trêu ngươi năm đó.

'nhưng ai mà biết được, khi mayfair rời đai đến ngày thứu hai, lục để tử của thấm thủy hồ tuyết ny tưởng rừang green đã chết, hơn nữa vì green mà trở mặt với magaret, magaret muốn giết tuyết ny, green nhịn không được bại lộ hành tung... ai, kết quả là, green dụng một cái mạng của hắn đổi lại tuyết ny bị trục xuất thấm thủy hồ, định cư đấu thần đảo."

ấy này vỗ trán; "Green đã chết, ta tự nhiên cũng không thoát được, ngay ca thần thú đã cứu chúng ta cũng bị liên lụy, bị magaret đánh cho vô số vết thương, cuối cùng, bị magaret ép ăn chúng ta.'

Đỗ Trần kinh ngạc 'a' một tiếng.

lão Fuye cười khổ nói; 'nhưng htần thú mạnh mẽ siêu ra dự đóan cảu ta, thậm chí ngay cả magaret cũng không quá hiểu rõ về nó, nó giấu thi thể green cùng ta trong bụng. chờ nửa tháng, thành công giấu diếm magaret, đưa chúng ta về tam địa lục."

lập tức hít thở mấy hơi: "mặc dù lúc ấy ta không quá rõ ràng thần thú vì sao liều mạng cứu ta, chỉ là sau khi nói chuyện với green vài câu dám liều mạng, ta nhờ green mới may mắn sống sót! ta tuyệt không ngồi nhìn thi thể ân nhân nằm lại nơi hoang dã, hơn nữua lúc ấy tin tức Alonso lập athủ làm vương trữ truyền tới, ta cũng không có lo lắng gì, liền ôm thi thể green, thân thể sống dở chết dở về tới thành st. john.'

'phu nhân mayfair thấy thi thể green kinh hãi nhìn qua, ta còn nghi hoặc, vị phu nhân này thấy thi thể thì vui quá mà khóc, mayfair phu nhân hành đại lễ khấu tạ với ta, nói, nếu ta mang về chậm ba ngày thì không có cách cứu trị."

những lời này chẳng những khiến Đỗ Trần giật mình, ngay cả dịch cốt cũng cả kinh vội hỏi; "mayfair thánh nữ chẳng lẽ còn có bản lĩnh khởi tử hồi sinh?"

lão Fuye nói; 'điều này ta sau mới biết, phu nhân Mayfair có một bí pháp, tên là đấu khí truyền thừa! mà cảnh giới cao nhất của đấu khí truyền thừa, là linh hồn ký cư, tinh thần truyền lại, đấu khí bất diệt.'

Đỗ Trần nhìn thoáng qua đại ca, tựa hồ hiểu đựoc điều gì! đúng vậy, đấu khí truyền thừua là điều mong ước của tuyệt thế thiên tài phillip, là đệ tử vĩ đại nhất của phillip, luyện kim tông sư trên tam đại lục có thể so với hắn chỉ có mayfair, có thể hiểu dược, đấu khí truyền thừa cũng không gọi là không thể làm được.

lão Fuye tiếp tục nói; 'sau khi tự nhiên nguyên tố cường đại trong cơ thể đấu thần dần dần tán đi, với thực lực của green, đấu khsi của hắn tan hết phải một tháng, mà ta ở ngày thứ hai mươi bảy đưa thi thể hắn tới cho phu nhân mayfair...

chỉ chỉ steven: 'mà đấu khí truyền thừa có hai loại phương thức, một là tương linh hồn cùng đấu khí ký cư trong thánh khí của mình. bản thần mình trở thành nguời thường, muốn dùng đấu khí thì lại phải dụng tới....phu nhân mayfair vì cảm tạ ta mang thi thể green về, liền cho đấu khí của phế nhân ta ký cư trogn thanh thiên đao này.'

Đỗ Trần ngạc nhiên nói; "vậy thánh khí bá bá cầm là thiên đao. không có thánh khí, chính là....'

lão Fuye gật đầu: khi không có trong tay 'chuôi đao này, ta chỉ là một lão đầu bình thường! bằng không, ta sao lại không ngừng già yếu, sao lại không phát hiện được biến hóa của hài tử ngươi/'

Đỗ Trần cười ngượng ngập.

lão fuye lại nói; 'phương pháp này có một điểm bất lợi, đso là đấu khí trong thánh khí, thánh khí không thể tu luyện, vậy người dùng phương pháp này cả đời sẽ dừng bước tại chỗ - cho nên bá bá bây giừo chỉ còn lại tám phần thực lực năm dó! mà phương pháp đấu khí truyền thừa thứ hia là dùng một bộ phần hoặc toàn bộ linh hồ ký cư tại người khác! bởi vì tánh mạng thể có thể tu luyện, người kia có thể từ từ khôi phục thưc lực.'

'Green chính là dùng phương pháp thứ hai này, ký cư trên người đai ca ta?'

'đúng, nhưng cũng không phải! ký cư tánh mạng thể phải có nhiều điều kiện, trong đó một là thuộc tính tương xứng! lúc ấy thời gian gấp gáp, chỉ có thể tìm được steven có thuộc tính phù hợp thuộc tính của green, charle hai người, nhưng linh hồn ký cư phải diệt linh hồn ký cư giả... không thể để phu nhân mayfair hiến xuất tính mạng một hài tử đổi lại một mạng cho green.

cho nên lúc ấy phu nhân mayfair có khuynh hướng dụng thánh khí ký cư linh hồn, cũng làm như vậy! vừa rồi cũng nói với ngươi, đấu khí của green đã phát tán hai bảy ngày, thánh khsi lại không thể tu luyện, như vậy, green sau khi thánh tỉnh chỉ còn lại thực lực sáu cấp, hơn nữa cả đời không thể tiến thêm."

lúc này, steven phía trước thân thể run lên, tựa hồ cũng tràn đầy cảm xúc.

lão Fuye tiếp tục nói; "green nói, sáu cấp đối với hàn là một phế vật.. nếu cả đời làm phế vật, vậy không bằng thành toàn cho một trong hai vị thiếu gia.'

Đỗ Trần sửng sốt: 'như thế nào thành toàn?'

lão Fuye buồn bã thở dài; 'green dùng cái chết bức phu nhân mayfair đưa một bộ phận linh hồn của hắn cùng toàn bộ đấu khí tặng cho steven, như vậy, steven có một bộ phận trí nhớ của green, hưon nữa có thể trong thời gian ngắn đạt tới phong hào đấu thần! bất quá lúc ấy steven quá nhỏ, linh hồn green lại quá cường đại, quá trình dung hợp không có khả năng xúc tiến, mà phải cần thời gian lâu dài, trước đây, steven cso hai tính cách.'

giờ thì Đỗ Trần đã rõ tất cả, nhưng hắn lại có một tảng đá lớn trong lòng, phiền muộn không nói nên lừoi.

trong ánh sáng vàng chiếu rọi thông đạo, bước đi cso vài phần trầm muộn, chỉ có lão fuye chậm rãi nói chuyện còn lại - hắn cảm ân mayfair, cam tâm làm người hầu, ngày thường là lão đầu bình thường, cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không hỏi, toàn tâm toàn ý chiếu cố Francis! mà Green ký cư trong thân thể steven cũng rất ít lien lạc với lão, thậm chí ngay cả chuyện dịch cốt gia nhập đều không nói cho hắn....

hồi lâu, Đỗ Trần cười khổ; 'green hàont oàn có thể tạm tưhòi ký cư trong thánh khí, ngày sau tìm một ký chủ khác a...'

lão Fuye lắc đầu: 'điều này không có khả năng, mỗi lần truyền thừa lin hồn sẽ chịu thương tổn lớn lao, green gánh chịu không nổi lần truyền thừa thứ ba....'

dịch cốt đột nhiên hỏi; "thi thể green bây giờ mai táng ở đâu/"

'không rõ lắm! ngày đó sau khi truyền thừua, green giãy dụa đứng lên, hắn nói, ta green một đời anh hùng, khong thể chết uất ức trên giường bệnh, muốn chết cung xphải chết oanh liệt! nói xong, hắn không cho phu nhân cùng ta đi theo, sau đó biến mất, không ai biết cuối cùng hắn ở nơi nào....'

chỉ steven ở phía trước; 'bây giờ obnj họ hẳn là tới lúc dung hợp quan trọng, không biết green muốn làm gì'

Đỗ Trần im lặng; 'đại ca ta rõ ràng sao?'

'hẳn là không biết rõ, truyền thừa thì steven quá nhỏ, phu nhân sợ hắn không chịu nổi trong cơ thể có một nhân cách khác, tinh thần sẽ bị hủy, cho nên giao quyền lợi dung hợp cho Green, để cho green khống chế toàn bộ quá trình dung hợp, chậm rãi tiết lộ cho steven.' nhìn bóng lưng phía trước, lão Fuye cười khổ; 'nhưng không biết xảy ra chuyện gì sơ thất, bọn họ biến thành hình dạng này.'

lão không cam lòng quát; 'green, mặc kệ ngươi muốn làm gì, steven vô tội.'

những lời này lão Fuye đã hô qua mấy lần, nhưng đều không được đáp lại, nhưng lúc này đây, tựa hồ bác bì nghe được lão Fuye giảng thuật, trong lòng chấn động, hoặc là nguyên nhân gì khác, hắn cũng đã mở miệng trả lời;

"đáng chết, rột cục cũng thanh tỉnh một chút, khí tức trong thông dạo cư nhiên có thể ngưng thần, không hổ là... thiên đao, steven tự mình muốn tới tiêu kinh, liên quan gì tới ta?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bdfgherr