LHBG341

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Thiên - Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

Quyển 9

Chương 25: Thiên hạ nguy thành

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

Thành Đại Đồng, một trong những thành lớn tại quan ải Sơn Tây. Nơi này chính là phòng tuyến cuối cùng của Đại Minh, từ xưa đã là chỗ binh gia tranh đấu, được gọi là "Chìa khóa của phương Bắc".

Đại Đồng từ thời Chiến quốc đã trở thành vị trí chiến lược trọng yếu, Đại Minh Hồng Vũ năm thứ năm, Đại tướng quân Từ Đạt phụng mệnh lãnh đạo dân quân xây dựng thành Đại Đồng, mục tiêu là hoàn thiện kiên cố. Thành hình vuông, mỗi mặt dài khoảng hai cây số, tường thành dốc, phía ngoài bao bọc bằng đá xanh.

Cổ thành đã nhiều tuổi, đối mặt với dị tộc như hổ sói xâm lấn, thành Đại Đồng ngày nay đã trở thành nơi nguy hiểm nhất trong thiên hạ. Chỉ có khỏang hoen ngàn hộ dân, đa số đều là người già yếu, binh chỉ khoảng hơn mười vạn, cũng là bị thương gần nửa... Gọi là "Thiên hạ nguy thành" cũng không quá đáng.

Hiện tại trấn thủ Đại Đồng, chính là huynh trưởng của đương kim Hoàng Quý phi Địch Vũ, một đời danh tướng "Chinh Vũ Đại tướng quân" Địch Thu Nhiên.

Địch tướng quân sáu tuổi tòng quân, mười tuổi theo cha xuất chinh, mười sáu tuổi trở thành đại danh Tam phẩm tướng quân, cũng là vị tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Minh. Hai mươi trở thành Nhất phẩm Đại soái của Đại Minh, trấn thủ thành Đại Đồng biên địa, đã hơn hai mươi năm. Hắn khi còn sống có thể nói là truyền kỳ trong quân đội, hắn đã nửa đời trấn thủ nơi biên cương nhưng lại chưa từng có vợ con, phẩm chất vì nước vì dân như thế càng được người đời ca tụng.

Bên trong phủ Chinh Vũ tướng quân ba bước một điểm báo động năm bước một trạm gác, cảnh vệ nghiêm ngặt khôgn thua gì Hoàng cung. Dù sao, số người muốn ám sát Địch Thu Nhiên cũng không ít, nhưng chưa bao giờ có ai thành công.

Trong "Bảo Quốc đường", Địch Thu Nhiên chắp tay sau lưng đứng trước sa bàn, uy thế như gánh vác cả thiên hạ. Mặt chữ quốc(国), mày như mũi kiếm, mặc kim cương giáp, đai hồng ti, hơn bốn mươi năm phong sương vẫn chưa hiển lộ trên mặt hắn bao nhiêu dấu vết.

Tâm tự đang cảm hoài trầm trọng, buồn bả, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của một đoàn người chỉnh tề.

"Mạt tướng Địch Phong..."

"Mạt tướng Địch Vũ..."

"Địch Lôi..."

"Địch Điện..."

Có mười hai người đến, tên phân biệt là phong vũ lôi điện, tinh trung vệ quốc, đỉnh thiên lập địa.

"Mười hai gia tướng tham kiến Đại tướng quân..." Mọi người đồng loạt hành lễ.

Mười hai gia tướng của "Địch gia quân" phía dưới sắc mặt nghiêm túc, giữa hai mi ẩn chứa sát khí lẫm lẫm, bọn họ đều là nam nhi được tôi luyện tại chiến trường!

Địch Thu Nhiên thấy người đều đã đến đông đủ, sau đó trầm trầm lên tiếng: "Các vị huynh đệ, ta vừa mới nhận được tin tức, ngày công chúa đại hôn, Thát Đát tộc Hoàng Thái Cực mời chúng ta cùng đến xem lễ..."

"Không được, đây là âm mưu!" Người lên tiếng chính là Địch Lôi, hắn là gia twosng có tính cách thẳng thắn nhất.

"Địch Lôi, ngươi im miệng cho lão tử! Chuyện gì thì tướng quân tự có nhận xét, ngươi còn đứng đó nói lung tung, lão tử nhét phân vào miệng nhà ngươi" Người đang nói, chính là lão Đại của các gia tướng - Địch Phong.

"Ta..." Địch Lôi vội vàng ngậm miệng, không dám nói một câu, hiển nhiên là có cố kỵ.

Thấy bộ dáng của Địch Lôi, mọi người muốn cười lại không thể cười được, rất khó chịu. Đột nhiên cắt ngang tướng quân nói chuyện vốn không nên, nhưng mọi người biết tính tình của huynh đệ mình, cho nên cũng không nói gì thêm, nếu không đã sớm xử theo quân pháp.

Địch Thu Nhiên cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Ta sao lại không biết đây là âm mưu? Đã cùng Thát tử giao phong mấy trăm trận, bọn họ về điểm này làm sao có thể lừa gạt được ta?" Ngữ khí vừa chuyển, thở dài lại nói: "Bất quá, Hoàng thượng đã ban chỉ ý, để cho ta làm trưởng bối của Tam công chúa để tham dự đại hôn lần này".

"Không..." Địch Lôi đang muốn lên tiếng, không khỏi nhớ tới lời cảnh cáo của lão Đại, nên dừng lại.

Nhìn các gia tướng, người nào trên mặt cũng hàm chứa sự phẫn nộ, trong mắt còn có nét bất đắc dĩ. Ai nấy đều thấy được, lần đi này nhất định là dữ nhiều lành ít.

Địch Thu Nhiên tiếp tục nói: "Cho nên ta quyết định, một mình ta sẽ phó hội, các ngươi tất cả đều ở lại thủ tại nơi này cho ta".

"Tướng quân..."

Mười hai gia tướng toàn bộ quỳ xuống, muốn nói gì, nhưng bọn họ đều biết chức trách và nhiệm vụ của mình, chỉ là trong tâm vẫn không cam lòng.

Địch Thu Nhiên nhìn mười hai người phía dưới, đột nhiên cảm thấy buồn bã: "Các ngươi theo ta cũng đã hơn mười năm rồi?"

"Mười bốn năm lẻ tám tháng" Địch Phong thay mặt mọi người trả lời.

Địch Thu Nhiên đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy vai của Địch Phong nói: "Các ngươi rất tốt, đều rất tốt... Ta thay mặt dân chúng, đồng bào, quốc gia cảm ơn các ngươi..."

"Tướng quân mau đứng lên!"

"Tướng quân..."

Mười hai người vội bước lên phía trước đỡ người dậy, trong lòng vừa cảm động, lại có chút buồn bã.

"Bảo gia quốc, sanh tử cừu, dũng sát địch, tâm bất hối, nam nhi huyết, anh hùng lệ, trảm tương tuyệt..."

Địch Thu Nhiên trong miệng lẩm bẩm, không buồn không vui, ánh mắt kiên định, phất tay nói: "Cho dù ta vắng mặt, các huynh đệ cũng phải tử thủ nơi này. Nhớ kỹ, các ngươi thủ không phải vì giang sơn, mà là vì quốc gia, vì dân chúng!"

"Tướng quân..." Mười hai gia tướng rơi lệ. Không biết vì sao, bọn họ hiểu được lần này như là lần phó thác cuối cùng của tướng quân, tựa hồ biểu thị điều gì đó.

"Cứ gọi ta là đại ca, ta muốn các ngươi đáp ứng ta!"

"Vâng! Đại ca".

"Cám ơn!"

Mười hai gia tướng thối lui, Địch Thu Nhiên lúc này mới từ trong lòng lấy ra một phong mật hàm, lập tức vung tay lên, mật hàm trong nháy mắt hóa thành bụi phấn.

"Báo! Bẩm cáo tướng quân, Giam quân đại nhân cầu kiến" Bên ngoài truyền đến thanh âm của thị vệ.

"Lão gia hỏa này tới thật là đúng lúc!" Địch Thu Nhiên hòa hoãn lại tâm tình, lạnh nhạt nói: "Mời hắn vào phòng khách".

"Vâng!" Thị vệ lên tiếng thối lui.

Địch Thu Nhiên tay cầm một lá cờ nhỏ, cắm xuống sa bàn, sau đó cất bước rời đi.

Xem trên sa bàn, nơi ngọn cờ nhỏ cắm xuống, chính là cổng thành Đại Đồng.

...

Đường lớn thẳng hướng, nối thẳng đến Đại Đồng.

Bên ngoài cổng thành Nam, cửa lớn đóng chặt, trên tường cao binh lính nghiêm chỉnh canh phòng.

"Lý đại ca nhìn kìa, phía trước chính là thành Đại Đồng..."

Một thanh âm non nớt truyền đến, trên đường lớn có một nhóm bảy người đang hương đến thành quan. Bọn họ chính là nhóm người Nhạc Phàm, Lăng Thông, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi và Chu Phượng. Đương nhiên, vì cùng đường, Trần Hương và Tiểu Nhu cũng đi cùng.

Một đường thẳng tiến, đoàn người sau hai ngày rốt cục đã tới Đại Đồng.

Phía sau Nhạc Phàm, một "Đại miêu" kỳ quái đang nghênh ngang đi theo. Nó toàn thân đỏ rực, mặt như hổ, nhưng chỉ lớn bằng hai ba con mèo, trên lưng còn có hai cái bứu thịt nho nhỏ. Không ai nghĩ đến, một con vật quái dị đáng yêu như vậy, lại là thượng cổ mãnh thú "Cùng Kỳ!"

Đại đa số thượng cổ dị thú đều có khả năng biến thân, ngày đó "Cùng Kỳ" cùng Trần Hương đánh một trận, chính là đã biến thành lớn để tăng lên tốc độ cùng lực lượng của bản thân.

Lúc mới đầu, Tiểu Hỏa cho rằng càng lớn thì càng mạnh, cho nên cũng không chịu biến lại nguyên hình. Nhưng để tiện hành động, Nhạc Phàm đương nhiên sẽ không để cho một một con vật lớn như vậy đi theo bên người, mặc dù cũng không phải là quan hệ chủ tớ, nhưng cũng là phiền toái. Vì vậy, Tiểu Hỏa dưới sự bức bách của Nhạc Phàm, chỉ phải hồi phục lại nguyên hình, cũng chính là bộ dáng chưa phát dục hoàn toàn như hiện tại.

Cho dù như thế, cũng không ai nguyện ý tới gần tên gia hỏa Tiểu Hỏa này. Bình thường nó cũng không hung hãn, nhưng ai biết là sẽ gặp cái gì, cũng chỉ có Nhạc Phàm mới dám đem nó theo bên người. Nhưng kỳ lạ là, tên gia hỏa Tiểu Hỏa này rất thích Trần Hương, không có việc gì cũng quanh quẩn bên nàng. Mọi người cùng nghĩ rằng, nếu không sợ cái nắm tay của Nhạc Phàm, tên gia hỏa này sợ là đã sớm nhận chủ.

Nói đi thì cũng nói lại, mọi người cũng biết là có ghi lại về "Cùng Kỳ" này, nhưng về lai lịch của Tiểu Hỏa thì lại không thể nào điều tra được.

Theo lý thuyết, loại thượng cổ mãnh thú này đã sớm tuyệt chủng, vì sao đột nhiên lại xuất hiện một con tại một sơn thôn nhỏ bé? Ngay cả Nhạc Phàm cũng không dog hỏi được bất kỳ điều gì, bất quá hắn mơ hồ hiểu được, việc này nhất định có liên quan đến chuyện "Phong ma" bị phá. Sau này hắn cũng nói ý nghĩ này với Trần Hương, nàng cũng phi thường đồng ý với hắn.

"Đứng lại, các ngươi là người phương nào?" Trên tường cao truyền đến một tiếng hét lớn, tất cả cung tiển thủ nhanh chóng hướng tới mục tiêu là đám người Nhạc Phàm.

Hiện nay đang thời kỳ khác thường, nghiêm cẩn như thế cũng là đúng, Nhạc Phàm hướng về Lăng Thông gật đầu, hắn liền thu lại vẻ mặt cười đùa, chỉnh lại y phục tiến lên lớn tiếng nói: "Y đại nhân, tại hạ chính là Lăng Thông chủ của Nghênh lai khách lâu, cùng với bằng hữu đến cầu kiến Địch Đại tướng quân".

Vị Y đại nhân trong miệng Lăng Thông đó là tướng canh cổng thành Đại Đồng, bất quá hắn cũng không nhận biết được, chỉ là nghe nói qua mà thôi.

Người chung quanh đều sợ hãi mà than, Lăng Thông quả nhiên nhanh nhẹn, việc lớn nhỏ trong thiên hạ, cơ bản đều biết một chút, chỉ nội trí nhớ kinh người cũng đã làm cho người ta bội phục.

"Tiểu tài thần" Lăng Thông có bạn khắp thiên hạ, Y đại nhân cũng từng nghe người ta nói qua, khi nghe được tên của hắn, lập tức lộ diện nhìn qua, phát hiện phía dưới không có người nào mà mình biết đến.

"Bổn tướng Y Năng, các ngươi có chuyện gì muốn gặp Đại tướng quân?"

"Quân tình trọng yếu!" Lăng Thông cũng không hàm hồ, nếu là quân tình trọng yếu, đương nhiên không thể giới hạn bọn họ được.

Y Năng đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào một hai câu nói mà cho bọn họ tiến đến, nhưng hắn đang muốn nói chuyện, một thanh âm bén nhọn ngắt lời: "Bọn chúng đều là gian tế. Người đâu! Mau bắt chúng lại"

Lăng Thông ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, trên tường thành xuất hiện một gã công tử tuổi còn trẻ, cao lớn tiêu sái, bất quá giữa hai chân mày lại lộ ra khí chất âm nhu.

Mọi người không khỏi cảm thấy lạnh người.

liên hoa bảo giám 339 vân tiêu chi lộ

vân tiêu kinh? đại ca muốn đi tới vân tiêu kinh?

Đỗ Trần bất giác đánh giá màu vàng nhạt một phen, gỗ kỳ quái trên vách tường thông đạo, nơi này là thông đạo vân tiêu trong truyền thuyết mà chỉ có phong hào đấu thần mởi có thể tiến vào sao?

không có cái gì nguy hiểm a.

bác bì lại hét lơn một tiếng; 'Francis, ta cùng steven sắp hòan thành dung hợp, ta sẽ biến mất! ngươi bớt nói nhả, nghe ta.'

Đỗ Trần căng thẳng chăm chú lắng nghe.

'mấy năm naym, ta vẫn khống ché quá trình dung hợp, steven mặc dù mơ hồ biết chuyện của ta, nhưng cũng không rõ ràng! ngày thường, steven dụng cụ thi thể này làm hoa hoa công tử của ahứn, mà ta lại ẩn sâu trong linh hồn hắn, chỉ có khi ngươi muốn gặp ta, ta mới ra mặt khống chế thân thể, bảo vệ an toàn của ngươi! theo kế hoạch của ta, ta cùng với steven hòan toàn dung hợp thì khi đó ngươi sẽ hia mươi tuổi.'

thanh âm bác bì càng ngày càng yếu, Đỗ TRần không dám xem vào, cẩn thận gnhe một đoạn thoatị có thể là một đoạn trọng yếu nhất trong đời hắn.

nửa năm trước, thân thể steven hàon taòn thích ứng đấu khí của ta, ta bắt đầu giấu chút ít trí nhớ vào sâu trong linh hồn của hắn, chỉ chờ tới khi thích hợp, mở ra trí nhớ truyền cho hắn năng lực! nhưng trong thọ yến lanning, steven cùng sharon xung đột, sau khi tửu yến qua đi hai người trao đổi, nhưng lại phat hiện bọn họ chỉ là bọn vô lại thích tửu sắc, hàn huyên hồi lâu, ngược lại trở thành hồ bằng cẩu hữu.'

'màn đêm buông xuống, steven cùng sharon đi tới dịch quán tầm hoan, trên bàn rượu, sharon lấy ra rượu ngon đặc sản của đại hạp cốc auerbach - đấu thần túy cùng steven phân hưởng.'

Đỗ Trần nhếch miệng, nhớ tới anưm đó susana làm thế nào câu dẫn hắn. còn có rượu này mãnh liệt ra sao, có thể khiến một cao cấp đấu thần say ngất đi.

steven có đấu khí của ta hộ thể, miễn cưỡng không có ngã, chỉ là đầu choáng mắt hoa, mà sharon suy nói xạo, nói thật. hắn nói, da ngực hắn là một phần bản đồ, chỉ hướng vân tiêu kinh.'

bác bì dừng lại hồi lâu, tựa hồ điều chỉnh lại hơi thở; khi mở miệng, thì thanh âm hắn lại yêu đi không ít.

'mayfair mất tích tận vân tiêu kinh, chuyện này đã chôn sâu trong trí nhớ steven, chỉ cần ta mở ra trí nhớ thì hắn có thể biết. nhưng stêven sau khi bị sharon kích thích, đaọn trí nhớ này cùng sự nhớ nhung mẫu thần, cư nhiên kích thích quá trình dung hợp, dứoi tình huống chưa chuẩn bị, rõ ràng biết mình trên người có hai nhân cách. tinh thần có thẻ lập tức bị hủy diệt! lập tứuc điên cuồng giết sharon, cướp đi bản đồ trên người hắn.'

vì vậy khi mình vào tử lão thăm đại ca, phát hiện tâm tinh hắn cực kỳ trầm trọng, Đỗ Trần gnhĩ thầm.

bác bì lại nói; 'àm linh hồn của ta khi đó đang bị khốn cùng linh hồn steven một chỗ, chuẩn bị chưa đủ, cho nên cũng bị hắn kéo vào trong hỗn loạn! chờ đến khi tử lao lanning đại loạn, tinh thần vặn loại của hai người chúng ta mới bị đấu khí của các ngươi chấn động đạt tới đỉnh điểm, cuối cùng quá trình dung hợp bắt đầu! từ một một khắc đó bắt đầu, không phải ta khống chế steven, àm là tinh thần thắc loạn của steven khống chế ta! mà trong đầu steven chỉ còn ý niệm kế tiếp là tìm mẫu thân hắn.'

hung manh: đúng vậy, mayfair mất tích thì Francis ba tuổi. charle năm tuổi, còn là hài tử chưa biết gì, nhưng steven đã tám tuổi, tuổi này, là mẫu thân là nhất, dễ dàng nhớ mẫu thân nhất, cho nên trong ba huynh đệ, nếu nói cảm tích của ai với mayfair thâm sâu nhất. thì là steven.....

\Francis, steven bây giờ đang cắn nuốt ta, tinh thàn còn trong hỗn loạn, chỉ nghĩ đi tìm mayfair! ngươi nhớ rõ những lời tiếp theo của ta.'

hung manh: bác bì lớn tiếng hét; "sharon trước khi chết nói qua, ngàoi tam đại lục còn có nhiều thiên ngoại thiên, địa thành, vân tiêu kinh là một trong số đó! cửa đi tới địa phương này là mệnh môn, mệnh môn thôgn dadọ phức tạp vô cùng, nguy cơ vô số, pảhi có bản đồ cùng thực lực mới có thể tiến vào! nếu không chỉ có ba con đương - vây chết trong mê cung, cơ quan trong thông đạo hạ xuống, hoặc mạng lớn gặp thông đạo thoát ra khỏi mê cung, đi vào một địa phương xa lạ.'

Đỗ TRần cắn răng; "ta hiểu rồi đại ca chỉ có một phần tư bản đồ, tìm được cửa vào đã không dễ dàng, nếu tùy ý đi loạn trong thông đạo, đó chính là tử lộ! chúng ta... phải ngăn hắn lại."

Bác bì cười to: "đúng vậy, thông đạo này đến bây giờ chưa có gì nguy hiểm, ngược lại tràn ngập đại lượng tính mạng hơi thở, còn giúp ta tạm thời thanh tỉnh không chế miệng! nhưng không có nghĩa con đường phía trước không giết người! Francis, ngươi hưanr là biết làm sao, ta có thể an tâm biến mất."

Thanh âm cơ hồ không thể tra, bác bì nói ra một câu cuối cùng: "ta đời này thiếu tuyết ny nhiều lắm, ngươi giúp ta bổ thường cho nàng...."

Đỗ Trần trong long chua xót, thậm chí có vài phần không dám tin, bác bì biến mất như vây sao? Thủ hộ đấu thần của mình tiêu thất như vậy soa? Mặc dù, hắn có một phương thức khác, một người khác, một than phần khác để tiếp tục tồn tại.

Đau đớn chốc lát, Đỗ Trần ngẩng đầu lên, thằng tác trong tay run lên: 'bá bá, brook, bắt láy steven.'

Hai người lắc mình chuyển động, steven đột nhiên để đao gác lên cổ, điên cuồng hô hét: "cút, ta muốn tìm mẫu than, ta muốn tìm mẫu than... ta đánh không thắng các ngươi, nhưng các ngươi đừng nghĩ bắt ta, ta sẽ chết cho các ngươi xem."

Đỗ Trần âm thầm thở dài, dung cái chết để bức, yếu đuối cấu khẩn, khí tức của bác bì trước kia cũng đã... không thấy nữa, truơcs mắt chỉ là..... đại ca hiểu rõ mỹ nỹ còn đấu thần thì chả hiểu gì hết.

Lão Fuye cùng dịch cốt hai người nhìn lại Đỗ Trần, chẳng biết thế nào mới tốt.

Lời cuối của bác bì, khiến Đỗ Trần biết mình nên làm thế nào, hắn quát to: "steven. Ngươi tỉnh lại một chút. Nói cho ngươi, hôm nay nguơi đi một bước, ta lập tức giết ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không có cơ hội tìm mẫu thần. brook, kề đao lên cổ hắn cho ta.'

Lão Fuye quay đầu cẩu khẩn Đỗ Trần, nhưng Đỗ Trần lại cho hắn một ánh mắt trấn an.

Dịch cốt tiến nhanh lên.

Nhưng lúc này, steven đột nhiên ngã ngồi xuống đất, như một đứa nhỏ khóc rống lên: "mẫu than, ta muốn tìm mẫu than, các ngươi sao lại ngăn ta?' hắn dụng bác bì đao trong tay hồ loạn chem. Vào vách thông đạo.

Lão Fuye ngửa mặt nhìn lên trời thở dài, ngày trước, green chon thây nơi hoang dã, cũng không chíu chết uất ức trên giường bệnh, hôm nay không ai biết thi cốt hắn ở nơi nào, nhưng hôm nay người thừa kế của hắn lại thế này.... Ai, không thể trách đứa nhỏ này, hắn từ mười tám năm trước bắt đầu gánh chịu bao nhiêu thứ.

Đỗ TRần thần giọng nói; "bá bá, bắt đại ca a, chúng ta thật sự không thể đi về phía trước, không có bản đồ, chúng ta đi về phía trước là muốn chết." nói xong, hắn giơ tay hung dữ uy hiếp steven:"steven, đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi! Ta dụng mạng mình hứa ngày sau nhất định sẽ tìm được mẫu than của chúng ta, nhưng hôm nay ngươi nếu tiếp tục làm nũng với ta, ta khiến ngươi vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy mẫu than."

Steven trong đầu vốn hỗn loạn, lại càng như một đứa nhỏ: "ngươi, ngươi muốn giúp ta tìm mẫu than, hắc hác, tốt...."

Đang khi nói chuyện, lão Fuye cùng dịch cốt hai người đã bắt giữ steven! Steven cũng không có bị nhốt trong lien hoa, lão Fuye hiểu rõ đấu khí truyền thừa, lão dắt steven đi trước.

Đỗ TRần vỗ vỗ vách thông đạo, nhìn steven nói; "hoàn hảo, vách tường giúp bác bì thanh tỉnh trong thời gian ngắn ngủi, nhắc nhở nguy cơ phía trước, nếu không chúng ta không biết đường đi tiếp...." lắc đầu, hắn xoay người thoe đường cũ trở về.

Lão Fuye cùng dịch cốt yên lặng theo sao.

Đỗ Trần tinh thần phấn khởi: "bá bá, bác bì đi gấp, nói nhiều chỗ không rõ ràng, người đối với đáu khí truyền thừa tương đối hiểu rõ, có thể cho biết đại ca ta bây giờ thế nào không?'

Lão Fuye gật đầu: 'từ mấy câu nói cuối cùng của bác bì cho thấy, steven là phát động quá trình dung hợp, khiến cho tinh thần vặn loạn, không đáng ngại, sau khi chúng ta rời khỏi đây tìm một địa phương antinhx, bối bối nha đầu am hiểu tinh thần lực phải không? Để nàng trợ giúp, chúng ta nhất định có thể khiến cho steven bình an dung hợp.'

Đỗ Trần an tâm, nhưng dịch cốt lại nói; "ben, năm đó phu nhân sao lại mặc cho bác bì lúc sắp chết rời đi? Theo quy của của giáo phái chúng ta, thi thể của thánh đồ phải....."

Lão Fuye đột nhiên lắc đầu; "không nên hỏi ta chuyện gì lien quan tới da tát, ănm đó Mayfair phu nhân có nói với ta, trừ phi ta gia nhập da tát thánh giáo, nếu không nàng không nói cho ta chuyện gì về da tát - cho nên mấy năm nay ta chỉ để ý chiếu có tới mấy đứa nhỏ, cũng không hỏi chuyện các ngươi." Cười cười "ta dù sao cũng là thú nhân, cũng không tính là nhân loại.'

Đỗ Trần nhĩu mày: 'bá bá, hôm nay da tát thánh giáo cải tổ thành Đỗ TRần thần giáo, quy củ đã sớm sửa lại, mặc kệ bất kể ngài là chủng tộc gì, ngài cũng là dưỡng phụ của ta.'

Lão Fuye khóe mắt có chút ướt át, cười nói: "đời này của ta, chính là nuôi một hài tử ngoan! Đáng giá!" nhưng hắn lại chuyển chủ đề: "bất quá chờ khi rời khỏi đây, ta còn làm lão Fuye, thời thiếu niên ta phản bội thú nhân, không còn thuộc gia tộc st. barton, trung niên thiện sấm tử lao renalt, Alonso đuổi giết ta, lúc tuổi già không thể lộ diện trước thấm thủy hồ .... Ta nếu xuất hiện trước mắt mọi người, ngươi sẽ có phiền toái lớn lao."

Đỗ Trần nắm lấy tay lão Fuye, cười ha ha, ánh mắt kiên định: "ngài yên tâm, sớm muộn cũng có mọt ngày, thành Duerkesi cường thịnh để ngài có thể ngênh ngang trước mặt tất cả địch nhân, mà địch nhân không dám động tới ngài."

Lão Fuye còn đang muốn nói gì, đột nhiên lão thần sắc biến đổi; 'Francis, chúng ta đi bao lâu rồi?'

Đỗ Trần thần sắc biến đổi; "hẳn là nhanh tới cửa vào rồi.' cười an ủi; "hắn không có việc gì, thông đạo này không óc xóa đường, là một đường tới, cũng là đường lớn, chúng ta chỉ cần theo phương hướng cũ mà đi thì nhất định có thể ra khỏi cửa...di? Phía trước không có cửa? đáng chêt,s chúng ta không tháy đường ra.'

Dịch cốt sờ sờ vách tương: 'thiếu gia, đây tuyệt không phải là huyễn tượng pháp trận của đấu thần, nhưng... chúng ta đi theo một đường duy nhất, sao có thể đi lạc?"

Đang nói, màu vàng nhạt trong thông đạo đột nhiên biến đổi, biến thành màu xanh biếc, âm sâm, kinh khủng, màu xanh thẫm.....

Chương 340 : Mê cung, trung tâm của thế giới.

Convert : phnguyen

Dịch : lanhdiendiemla

Biên dịch : lanhdiendiemla

Nguồn : www.tangthuvien.com

Mỗi người đều có năng lực không tầm thường, sau khi nỗi kinh hoàng ban đầu qua đi, đều khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

Đỗ Trần nhìn qua những ngã ba chẳng chịt, đây là cửa vào ngã ba, hình dạng của ba con đường ngầm không khác nhau nhiều lắm, cửa vào đường kính hai thước, vách đường hầm bằng gỗ, quang mang màu xanh thẫm, lạ lùng mà không thấy đáy, phảng phất như cửa thông tới địa ngục.

Quay đầu nhìn lại......

Chính con đường bọn họ vừa mới đi qua cũng xuất hiện một ngã ba, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trong con đường ngầm dưới đất này đã xuất hiện sáu con đường !

Lão Fourier cùng Dịch Cốt kiểm tra ngã ba đột nhiên xuất hiện phía sau, lắc đầu nói :" Đây tuyệt không phải là ảo giác, mà là đường thật .... Xem ra đường ngầm của Vân Tiêu Kinh là tùy thời mà thay đổi !"

Đỗ Trần sờ sờ mũi, " Ba người chúng ta dựa lưng vào nhau, không nên rời khỏi chỗ này, trước tiên nhìn rõ ràng tình thế rồi hãy nói !"

Phía trước có ba con đường, sau lưng cũng ba con đường, ba người bị vây ở giữa đường hầm, tạm thời không dám làm bừa, nhất thời lâm vào ngõ cụt.

Lão Fourier đặt Steve trên mặt đất, tìm kiếm trên người của hắn, lấy ra một miếng da, " Francis, địa đồ còn ở trên người Steve, cái này so ra không hề tốt !"

Đỗ Trần cầm lấy địa đồ nhìn thoáng qua, miếng da này kích cỡ chỉ bằng bàn tay trẻ con, hoa văn đồ án bên ngoài rất kỳ quái, đồ án chia làm hai tầng trong ngoài, vòng bên ngoài là hình dáng ba ngọn núi hình chân vạc, vừa nhìn đã biết địa là đại hình của tam đao phong. Song một tầng bên trong là những đường ngang dọc kì lạ cổ quá, ít nhất Đỗ Trần hoàn toàn nhìn mà không hiểu .

"Nhìn đồ án trên địa đồ, nó hẳn là chỉ tới cửa vào tam đao phong của Vân Tiêu Kinh. Mà những tuyến đường bên trong này hẳn là đường ngầm sau khi tiến vào Vân Tiêu Kinh, đoạn đường ban đầu này đi như thế nào, bá bá, Brooke, các ngươi có ai nhìn hiểu những đường này không ?"

Dịch Cốt lắc đầu trước tiên.

Địa đồ nắm trong tay nhưng lại xem không hiểu, còn có việc gì đáng bực mình hơn không chứ ?

Đỗ Trần cau mày :" Brooke, ngươi chém vào vách tường thử một cái, cẩn thận phát sinh việc ngoài ý muốn !"

Dịch Cốt hơi gật đầu, một vòng hắc vụ trước tiên bao phủ vách tường, sau đó một đao mãnh liệt chém ra. " Keng " một tiếng, Dịch Cốt cười khổ, " Thiếu gia, bức tường này nhìn qua thì có vẻ như là bằng gỗ, nhưng so với khôi giáp của Đỗ Đức còn kiên cố hơn, xem ra, chúng ta chỉ có thể nghĩ cánh tìm đường thôi !"

Trong khi mấy người đang nói, vách tường trái phải của đường hầm lại có biến hóa, Đỗ Trần vội nói :" Mau nhìn xem !". hai phía lại xuất hiện ba đường ngầm, giống với sáu con đường trước đó ! Mười hai con đường vây thành một vòng, mà đám người Đỗ Trần bị vây trong một khoảng chật hẹp ở chính giữa.

May mắn là vừa rồi không làm bừa, nếu không, mấy người mình càng lấn sâu vào trong mê cung khó lường này !

Nhưng nên làm thế nào bây giờ, vách tường thì cứng rắn vô cùng, mười hai con đường phía trước tùy ý chọn lựa, rồi dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết, mặc kệ chọn đường nào. Kết quả cuối cùng cũng là gặp một cái ngã ba, càng lún càng sâu, đến khi .....

Bị vây chết!

Là một nhân vật cấp vua trộm. Đỗ Trần tự nhiên đã được tiếp nhận huấn luyện lấy trộm trong mê cung, song cước của hắn nhắm chuẩn phương hướng vững vàng bất động mới đi tới , trong khoảng thời gian vẽ ra trên vách tường gần đó vẽ ký hiệu ở dưới chân, đỉnh đầu. Trong những con đường làm người ta hoa mắt trước hết nhỡ kĩ phương hương của mình --- mặc kệ cho con đường biến đổi thế nào, Đỗ Trần vĩnh viễn biết nơi nào chỉ tới Thiên Đao phong !

Nhưng đúng lúc đó, dưới chân đột nhiên xoay tròn. Mê Cung này hiển nhiên lại tự mình chuyển động!

Trong khoảnh khắc ! Phương hướng không đổi, những ký hiệu Đỗ trần vẽ trên đất hoàn toàn bị làm loạn, mà bên trên đầu, dưới đất cạnh ba người , hiện ra không biết bao nhiêu cửa vào thông đạo.

San sát đan xen, giống như một cái tổ ong !

"Đáng chết !" Đỗ Trần khách quan đánh giá những ' tổ ong' này ! Ba ngươi không dàm loạn động !

Lão Fourier vuốt râu suy nghĩ một hồi, vội nói :" Francis, chúng ta nghĩ lại mấy câu nói cuối cùng của Green một chút ..."

Đỗ Trần lập tức sáng rực lên, hớn hở nói :" Sau khi tiến vào mệnh môn có đường ngầm, mà nhưng đường ngầm này kỳ thật chính là một mê cung lớn, dẫn tới thiên ngoại thiên của các nơi, thành dưới đất ..... vậy suy sét lại, chẳng phải nói, trung tâm của thế giới chính là một mê cung lớn ! Mà cái gì tam đại lục, thiên ngoại thiên, thành dưới đất, đều là nhánh bên ngoài của mê cung này, vì thế mệnh môn chính là đường thông tới thế giới bên ngoài qua mê cung !"

Lão Fourier mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, chỗ chúng ta bây giờ chính là là trung tâm của thế giới, giữa mê cung lớn ! Nếu chúng ta tiếp tục đi loạn lên, có thể vĩnh viện bị lạc, cũng có thể bị nguy cơ trong đường ngầm giết chết, nhưng cũng có thể .... chúng ta may mắn đi tới được Thấm Thủy hổ, Thiên Vương Sơn, Auerbach đại hạp cốc, và thậm chí là mệnh môn của Vân Tiêu Kinh ..."

Ông liền nói nhanh hơn, " Năm đó sau khi Thấm Thủy thần thù đưa ta và Green về tam đại lục, chính là đi một đoạn mê cung giống thế này, sau đó chúng ta liền xuất hiện tại Aurebach đại hạp cốc ! Cái này chứng minh, toàn mê cung này mặc dù phức tạp vô cùng, nhưng thông suốt mọi hướng, dẫn tới mệnh môn nào đó ---- nó khắp nơi là tử lộ, nhưng nơi nơi đều có thể là cửa ra !"

Đỗ Trần vuốt mũi tiếp lời nói: "Đúng vậy, chúng ta không có bản đồ của toàn bộ mê cung, cho dù có cũng xem không hiểu ...... nhưng, trong chúng ta có một người bình yên đi qua mê cung này một lần, hơn nữa hắn biết xem bản đổ thế nào ! Ít nhất, biết làm sao tìm tới Thấm Thủy hồ, tìm được Thấm Thủy thần thú năm đó cứu được bá bá !"

Nói rồi, Đỗ Trần ném liên hoa ra, một nhân ảnh yêu kiều nằm trên mặt đất !

Chính là Tuyết Cơ !

Lúc này, Steve ở trên vai lão Fourier hít một hơi thật sâu, không ngờ trong khi thần trí hỗn loạn lại nói một câu rất rõ ràng, rất gọn gàng, rất tiêu chuẩn ....

"Giống như hoa đàn tím ... Cực phẩm , cực phẩm a ! Tiểu thư xinh đẹp, có hứng thú cùng làm bạn thám hiểm trong thông đao lãng mạn hay không ? cùng đi truy tìm ái tình xa xôi mà vi đại kia ?"

Đỗ Trần thống khổ vỗ trán, lão Fourier thẳng tay che miệng Steve, còn Dịch Cốt, muốn cười lại cười không ra, sắc mặt rất là khói coi .

Đỗ Trần lấy ra da của Steve, thu hồi liên hoa của Đỗ Tư, sau đó đặt Steve vào liên hoa, dán lên trên người, lại nói :" Bá bá, người không thể bị người của Thấm Thủy hồ nhìn thấy, đúng không ......"

Lão Fourier xua xua tay :" Trong đường ngầm này nguy cơ trùng trùng, thêm một người thêm một phần sinh cơ. Con có mặt nạ cho ta một cái, lại cho ta cái gì đó để che dấu thiên đao !"

Đỗ Trần đột nhiên cười, "Mặt nạ con có rất nhiều, về phần thiên đao......"

Dịch Cốt cũng cười ," Benz tiên sinh, thiếu gia ở đây hà tất phải giấu thánh khí, xin thiếu gia sửa lại thánh khí cho ngươi không được sao ?"

Lão Fourier sửng sốt, Đỗ Trần đã cầm lấy Thiên Đao vào liên hoa, vài phút sau. Hắn cầm một thanh trường đao hoàn hảo như ban đầu đi ra, đao vừa vào tay , lão Fourier cả kinh nói :" Thiên đao không ngờ so với trước kia còn mạnh hơn ?"

" Con thêm vào chất liệu là những mảnh vỡ của khối nham thạch đã cầm tủ Đỗ Đức, hơn nữa lấy cớ là cải biến thánh khí, bá bá, sau này có cơ hội sẽ giải thích cho người, trước tiến phải đối phó với Tuyết Cơ này !" Đỗ Trần một mặt nói, một mặt đeo lên mặt nạ khi mình cứu người. Dùng luyện kim phẩm cứu tỉnh Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ hơi mở mắt, chỉ thấy ân nhân lông mày chau lại, mặt đầy vẻ lo lắng, bên cạnh còn có thêm hai người, một hán tử cao gầy chừng bốn năm mươi tuổi, còn lại là một lão nhân hơn sáu mươi. Mắt đẹp lưu chuyển, nàng nhìn rõ vị trí xung quanh mình.

"Nơi này là ..... ân nhân, nếu Tuyết Cơ không nhìn lầm. Nơi này là Sinh Mệnh mê cung ?"

" Nguyên lai nơi này có tên là Minh Mệnh mê cung !" Đỗ Trần nhìn trái phải, than :" Tuyết Cơ tiểu thư, sau khi nàng ngủ không lâu. Ta đi tìm hai vị bằng hữu có việc, không nghĩ rằng khi quay lại đón nàng lại hành sự không cẩn thận, lại đưa tới kẻ thù trang phục áo bào đen binh đinh quân khôi của nàng .... Ài, hắn quá mạnh, chúng ta mang theo nàng miễn cưỡng chạy trốn tới gần Thiên Đao phong. Nhưng vẫn bị đuổi theo. Đúng thời khắc then chốn, Thiên Đao phong đột nhiên rung chuyển, xuất hiện một tầng bạch ngọc sơn thể. Chúng ta rơi vào trong sơn thể, cuối cùng thoát được một kiếp ... nhưng lại rơi vào tình cảnh bị vây như hiện nay !"

Dừng một chút ," tiểu thư biết đây là nơi nào sao ?"

Tuyết cơ gật đầu, " Là Tuyết Cơ liên lụy đến ân nhân, đa tạ ân nhân liều chết mang Tuyết Cơ thoát hiểm !" Nàng nhìn bốn xung quanh "Nơi này đúng là Sinh Mệng mê cung, ài, nhưng Minh Mệnh mê cung quá lớn, Tuyết Cơ cũng không rõ nơi này dẫn tới đâu ..."

Đỗ Trần đưa lên tấm địa đồ da sa long, " Vừa rồi chúng ta ở gần đây phát hiện ra một cỗ tử thi, trên thi thể có cái này, ta hoài nghi là một tấm địa đồ, nàng xem ... đáng tiếc là cỗ thi thể kia theo Sinh Mệnh mê cung biến hóa đã không thấy nữa ."

Tuyết Cơ nhận lấy xem," Nguyên lai Thiên Đao phong cũng có một cái mệnh môn ! Ân nhân, mọi người từ Thiên Đao phong tiến đến, vậy sau khi đến, đường gần đây đã biến hóa mấy lần ?"

Đỗ Trần đem tinh hình nói ra, Tuyết Cơ nhìn địa đồ cười khổ, :" Ài, mọi người hằn là khi biến hóa đầu tiên, đi về con đường bên trái ! Bằng không, lần biến hóa thứ hai khi đó đi con đường giữa phái sau cũng được, vậy dẫn tới Thấm Thùy Hồ của ta ở mệnh môn Trường Đao phong, nhưng bây giờ ..."

Tiện tay ném địa đồ đi, Tuyết Cơ giải thích :" Địa đồ này đường ngang biểu lộ thời gian, đường dọc biểu lộ cho đường đi, muốn ra khỏi nơi này, phải chọn đúng đường vào đúng lúc, nhưng ân nhân.... Mọi người dừng lại chỗ này quá lâu, bỏ qua biến hóa của Sinh Mệnh mê cung, bản đồ này cũng không thể chỉ rõ phương hương nữa ! Đi ở trong Sinh Mệnh mê cung, tối kỵ chính là dừng lại một chỗ, bỏ qua thời gian biến hóa của con đường !"

Đỉnh đầu, dưới chân, bên người, cửa vào như tổ ong làm đáy lòng Đỗ Trân trầm xuống, Tuyết Cơ cũng không có biện pháp sao ?

Đã phải đi đúng thời gian, lại phải đi đúng đường, mê cũng này thật là phức tạp !

Đỗ Trần nói :" Tuyết Cơ tiểu thư, nàng không phải biết đường dẫn đến Thấm Thùy hồ sao ?

"

Tuyết Cơ khẽ lắc đầu," Trên người Tuyết Cơ đích xác có một phần địa đồ, nhưng phần địa đồ này là từ Trường Đao phong tới Thấm Thùy hồ, Tuyết Cơ chỉ có thể từ Trường Đao Phong đi tới Thấm Thùy hồ, nhưng từ nơi này ... Tuyết Cơ bây giờ cũng không phân biệt được phương hướng, cũng không biết nên đi đâu nữa ."

Nguyên lai lão yêu bà ngươi cũng vô dụng ! Hừ ! ( ack trở mặt nhanh thế đại ca dù sao cũng là mỹ nhân đóa)

Đỗ Trần trong lòng đang mắng chửi, Tuyết Cơ lại nói :" Ân nhân, người có biết mệnh môn của Thiên Đao Phong dẫn tới đâu ? Trong Sinh Mệnh mê cung có ngàn vạn con đườngng, mà những con đương này hướng tới những nơi khác nhau, nguy hiểm cũng không giống nhau, tỷ như đường tới Thấm Thùy hồ hàng năm có gió lốc đủ để cắt lìa cửu cấp đầu thân, cứ ba tháng mới có một ngày dừng lại !"

Trong lòng Đỗ Trần vừa động, nói thử :" Vậy trong Sinh Mệnh mê cung đường nào nguy hiểm nhất ? ha ha , hi vọng vận khí cúng ta không kém tới mức gặp ngay phải đoạn đường nguy hiểm nhất đó !"

Tuyết Cơ nói : " Nghe sư tôn nói, lão nhân gia người bình sinh đi qua sinh mệnh mê cung nhiều lần, trong đó nguy hiểm nhất chính là Vân Tiêu Kinh, bởi vì cơ qua bên trong con đường khác đều là vật chết, cẩn thận một chút còn có thể tránh được, nhưng đoạn đường dẫn tới Vân Tiêu Kinh, có hung thú có trí tuệ , bọn chúng sẽ truy kích, sẽ bày đặt cạm bẩy, chỉ cần bị bọn chúng nhắm tớ, vậy trừ phi có thực lực ngoài phong hào đấu thần giết chết chúng nó, nếu không ..."

" Nếu không sẽ bị chúng ta ăn tươi ... ha ha ! he he !"

Có kẻ tiếp lời !

Chương 341 : Chúng ta là sâu hại

Convert :phnguyen

Dịch : landhdiendiemla

Biên dịch : lanhdiendiemla

Nguồn : www.tangthuvien.com

Đỗ Trần, Dịch Cốt, lão Fourier cả ba người cơ hồ đồng thời hành động, ba người biết có một đối thủ cường đại đến, nhưng trong mọi người Tuyết Cơ lão yêu bà là nhân vật duy nhất giải được sinh mệnh mê cung, muốn ra ngoài phải tạm thời bảo vệ nàng ! Ba người vây Tuyết Cơ ở trung tâm, lưng dựa vào nhau, ngừng thần tìm tiếng động vọng lại, tìm hung thú đột nhiên tiếp lời kia !

Âm thanh khàn khàn quái dị của hung thú chợi vang lên, rồi lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, trong mê cung tựa như tổ ong tĩnh mịch, chỉ có tiếng thở dốc do thương thế chưa lành của Tuyết Cơ.

Đỗ Trần quét một vòng quanh mặt mình phụ trách, không hề phát hiện ra điều gì lạ thường, hai mặt khác cũng không hề có động tĩnh, nhưng Tuyết Cơ nói :" Ân nhân cẩn thận, nghe ý tứ trong lời của hung thú, đây là đường ngầm Vân Tiêu Kinh ! Tuyết Cơ từng nghe sư tôn giảng qua về hung thú trong đương ngầm Vân Tiêu Kinh, bọn chúng thần bí khó lường, hơn nữa tới lui vô tung, thường tập kích đối thủ từ những nơi không nghĩ đến, xin người lưu tâm cửa đường ngầm trên đỉnh đầu hoặc dưới chân ."

Có người lên tiếng :" Hắc he he, ngươi hóa ra hiều rõ chúng ta đó.!"

Nói rồi, chính ở cửa đường ngầm trên đỉnh đầu Đỗ Trần thò ra một con .... Hung thú ?

Con 'hung thú' này thật đáng yêu ! Đỗ Trần nhịn không được thầm nhủ, một dây xoắn như ở trên cây thường xanh từ trong cửa đường ngầm thòi ra, trên thân dài phủ lớp là phong màu đỏ. Mà ở đầu dây xoắn đó là một cái đầu nhỏ. Cái đầu này giống như đầu của thỏ lông dài, nhưng tai ngắn hơn, mặt càng mập hơn. Nhin qua béo mũm mỉm, mum múp làm người ta nhịn không được muốn tới thơm một cái.

Một trận Grù grù vang lên, đầu cùa ' hung thú' thò xuống dưới tra xét, tới gần Đỗ Trần. Nhếch môi cười, đầy miệng răng trăng nhỏ sin sít. Ở giữa còn có một chiếc lưỡi nhỏ màu phần hồng, " Hắc hé hé, vừa rồi ta nói đùa với các ngươi thôi ! Lâu lắm rồi không thấy người ngoài tiến vào đường ngầm Vân Tiêu Kinh, quá lâu rồi, ngươi coi hàm răng nhỏ của chúng ta, là dạng có thể ăn tươi các ngươi sao ? Hắc hé hé, các ngươi muốn đi Vân Tiêu Kinh ?"

Lão Fourier thấy thứ này đáng yêu, lại tạm thời không có địch ý, không khỏi cười cười hiền lành, " Chúng ta đi Vân Tiêu Kinh cũng được, về tam đại lục cũng được, chỉ là chúng ta lạc mất phương hương , bị vây ở đây, tiểu bằng hữu, ngươi có thể nói cho chúng ta đường ra ngoài không ?"

Thứ nhỏ bé gật đầu, hai tai run loạn lên, chiếc cằm béo mum múp cũng rung lên từng chập, " Được, gần đây có ba mệnh môn, cái thứ nhất đi Trường Đao Phong, cái thứ hai đi Thiên Đao Phong, cái thứ ba đi Auerbach đại hạp cốc, các người muốn đi từ đâu ra ngoài ?"

Lão Fourier cười nói: "Gần nhất là đường nào ?"

"Đó chính là đi Thiên Đao Phong !" Tiểu gia hỏa vẩu miệng chỉ một cái cửa đường ngầm phía trước lão Fourier ," Đi từ chỗ này, sau đó... Hắc hé hé, ta vì sao phải nói cho các người đường nhỉ?" Tiều gia hỏa cười xấu xa.

Đỗ Trần vuốt cái mũi nói :" Ngươi muốn cái gì ?"

Tiểu gia hỏa kia nhảy tưng tưng kêu lên :" Kim tệ. Ta muốn kim tệ , thật nhiều thật nhiều kim tệ !"

Đỗ Trần vẫy tay ném ra một bao kim tệ " Cho ngươi hết, nhưng ngươi có thể đưa chúng ta đi Thiên Đao Phong không ? đợi khi chũng ta ra khỏi đây, ta sẽ lại cho ngươi một bao kim tệ !"

Tiểu gia hỏa dùng dây leo cuốn lấy kim tệ, cắn đứt bao nhìn một chút, đôi mắt vui mừng sáng rực rỡ :" Được, ta đưa các ngươi đi. Đi theo ta nào !"

Nó xoay người dẫn đường, nhưng lúc này Tuyết Cơ nói :" Ân nhân, không thể tin tưởng nó ! Sư tôn nói qua, sự nguy hiểm của đường ngầm Vân Tiêu Kinh vượt ra ngoài tưởng tượng, đâu đâu cũng phải cần thận, những hung thú đó chiêu số gì cùng có thể dùng tới !"

Cửa đường ngầm trên đỉnh đầu lại thò ra một cái đầu, giống như đúc cái trước, nhưng không cùng một cửa đường ngầm, nó vẩu môi nói :" Không tin chúng ta thì quên đi, đệ đệ, chúng ta đi nào, mặc xác bọn họ ! Ấy, chúng ta không trả lại kim tệ cho các ngươi đâu đấy !"

Hai tiểu gia hỏa hờn dỗi biến mất ở cửa đường ngầm, Đỗ Trần và lão Fourier nhìn nhau, trầm mặc chốc lát, Đỗ Trần cười với Tuyết Cơ, " Tuyết Cơ tiểu thư, ta tin nàng ! Chúng ta hãy ở lại chỗ này !"

Trong lòng Tuyết Cơ ấm lên, cười đáp trả Đỗ Trần. Nhưng thực tế trong lòng Đỗ Trần nghĩ, Tuyết Cơ bây giờ hoàn toàn bị lừa, không có khả năng bán đứng mình. Thân đặt trong hiểm cảnh, ngươi sẽ tin tưởng một đồng bọn có kinh nghiệm, hay tin tưởng một tiểu gia hỏa đáng yêu đột nhiên xuất hiện ?

Nói Đỗ Trần tin Tuyết Cơ, chẳng bằng nói hắn tin tưởng kinh nghiệm của Margaret !

Lâu sau, hai tiểu gia hỏa lại kia thò đâu ra ," Ế, các ngươi thật sự không đi theo chúng ta ?"

Đỗ Trần lắc đầu :" Nếu các ngươi có thành ý, thì xuống đây, ở giữa chúng ta !"

Đột nhiên , tiểu gia hỏa kia đổi sắc mặt ," Hừ, chẳng chút thú vị, các huynh đệ, mấy nhân loại này xem ra sẽ không theo ta đi vào cạm bẫy rồi, đi ra đi, ăn tươi bọn chúng .... Hắc he he !"

Nói rồi, cái đầu nhỏ của nó hung tợn trườn tới, mang theo phía sau cái thân càng ra càng dài .... Càng ngày càng dài, đột nhiên, một thân hình không lồ màu xanh biếc lấp đầy cửa đường ngầm, trong đường ngầm đường kính hai thước cũng trườn ra những con đại thanh trùng ( sâu xanh ) đường kính hai thước!

Loại đại thanh trung này và loại sâu hại trên cây cơ hồ giống nhau như đúc, ngoài trừ thân thể to tới mức làm người ta sợ hãi, thì là chính là cái đầu nhỏ, cũng chính là cái đầu Đỗ Trần vừa nhìn thấy.

Đệ đệ ra rồi, ca ca vừa rồi cũng ra , đại thanh trung thứ hai !

Con thứ ba ...

Con thứ tư ....

Bốn phương tám hướng đều là đường ngầm.

Bốn phương tám hương cũng đều là đại thanh trùng !

Đỗ Trần nắm chặt chuôi Thệ Tuyết kiếm, ném ra một đóa liên hoa bảo vệ Tuyết Cơ , căm hận nói :" Đáng chết, đều là sâu hại !"

" Hắc hé hé, không sai, chúng ta là sâu hai !" Đại thanh trùng ầm ầm phóng đến, mỗi con thậm chí còn kêu to trêu đùa các đối thủ :" Chúng ta là sâu hại, chúng ta là sâu hại ..." ( Giống quảng cáo mấy nước tẩy rửa bồn cầu quá nhỉ )

Vèo ! Một đạo chất lòng như dầu xanh phun ra, Dịch Cốt động đao đầu tiên, phân thây một con trung hại, đồng thời cũng tra rõ năng lực của đối thủ, lập tức quát to :" Coi chừng, chỗ này không dưới trăm con thanh trùng, mỗi còn đều có thực lực lục thất cấp !"

Hơn một trăm con hung thú lục thất cấp vây giết vài người, khó tranh đường Vân Tiêu Kinh chỉ có phong hào đầu thần mới có thể bình yên vô sự đi được !

May mắn, nơi này có hai phong hào đâu thần, Đỗ Trần tuy không bằng phong hào đâu thần, nhưng cũng là cao thủ cửu cấp đỉnh cấp !

Nhân trùng đại chiến bất đầu ....

Tuyết Cơ náu trong liên hoa, lớn tiếng nói :" Ân nhân, sư tôn từng nói qua, trong sinh mệnh mê cung nơi nơi tràn ngập sinh mệnh lực của thực vật hệ, mà trong đó chứa đựng chính là hung thú trên mặt đất, dựa vào sinh trưởng của thực vật sinh vật này có vài phần giống ! Ngài coi như đang tranh đấu với sâu hại trong thân cây !"

Thật sự coi chúng nó là sâu hại ! Trong lòng Đỗ Trần máy động, vội vàng phân phó :" Bá bá, phóng họa đốt, Brook, ngươi dùng nước của ngươi biến thành acid cho ta... chớ dùng đao và đâu khí dây dưa sống chết với chúng nữa !"

Một luồng hỏa quang, một đạo acid như lốc xoáy phun ra, bảo vệ đám người ở giữa, đồng thời phóng lên thân đại thanh trùng

" Hắc hé hé, ! Chạy mau, bọn chúng biết nhược điểm của chúng ta, chạy mau !"

Đỗ Trần vốn chỉ muốn thử một chút, không nghĩ rằng, hạ gục tới bốn năm mươi cỗ thi thể mà đám đại thành trung cũng thật sự bắt đầu thối lui ---- vốnn chúng quả thật là sâu hại biến dị mà thành, quả thật sợ hãi thủ đoạn tầm thường đối phó với sâu hại này !

Đỗ Trần thở phảo nhẹ nhõm " Bắt một con hỏi đường !" Hắn cảm kích nhìn Tuyết Cơ một cái " Đa tạ tiểu thư, nếu không có tiểu thư nhắc nhở, sợ là chúng ta cho dù qua được một nạn này, cũng hao tổn không nhẹ a!"

Không nghĩ rằng Tuyết Cơ không có chút vừa ý nào , buồn bã nói :" Ân nhân, đường Vân Tiêu Kinh vừa mới bắt đầu, những con sâu hại này bất quả chỉ là đầu tiên, nếu như tiếp tục đi tới, không biết còn đối mặt bao nhiêu mãnh thú so với bọn sâu hại này còn mạnh hơn ! Có địa đồ, có thực lực phong hào đâu thần, chính là tiền đề đề tiến vào Vân Tiêu Kinh !"

Đỗ Trần gật gật đầu ," Đợi bằng hữu của ta bắt được một con còn sống, chúng ta lập tức ra ngoài !" Nếu nói ban đầu Đỗ Trần còn có chút tính toán muốn tiến nào Vân Tiêu Kinh, nhưng lúc này, hắn không có cách nào nữa, trước tiên cứ tìm được ra bản đồ rồi hãy nói !

Dịch Cốt lôi một đại thanh trùng quay lại, vụ khí xanh đen bao phủ chặt chẽ lấy đại thanh trùng :" Thiếu gia, tù nhân người muốn đã tới rồi !"

Lão Fourier cũng bắt một con trở về !

Đỗ Trần nhìn cái đầu nhỏ đáng yêu của thanh trùng, còn có thân thể xanh tươi ác tâm kia của chúng, cau mày nói :" Cách âm, tách ra thấm vấn chúng, nếu chúng nói không giống nhau, vậy giết chết cả hai !"

" Hắc hé hé, nhân loại này còn giảo hoạt hơn chúng ta, đệ đệ, nói thật đi !" Thật là khéo, bắt được hai con, chính là hai con đầu tiên xuất hiện.

Con mắt to trên cái đầu nhỏ của đệ đệ chớp chớp, nước mắt nhỏ ra ," Đừng giết chúng ta, chúng ta dễ chịu sao ?"

Ca ca cũng khóc ," Đúng a, chúng ta dễ chịu sao? ! Đầu tiên là một đám vong linh chiếm cứ nhà chúng ta, ép hơn trăm huynh đệ chúng ta cướp địa bàn gần đây, tiếp đó, lại bị các ngươi bắt ... hắc hé hé !"

" Chúng ta dễ chịu sao ?" cả hai đều gào khóc.

Đỗ Trần nghe được sửng sốt , " Vong linh gì chiến cứ nhà của các ngươi ? thành thật nói rõ cho ta !"

Ca ca khóc ròng :" Chúng ta, chúng ta là loài yếu nhất trong đường ngầm Vân Tiêu Kinh, vốn chỉ có thể ăn ở gần cửa, không dám vào trong, đi tiếp vào trong vài trăm thước là địa bàn của Cốt Lâu trùng rồi ..."

Lão Fourier nghe ra vài phần ý tứ, hỏi :" Các ngươi nói, vốn Thanh Biều thú các ngươi ở phân tấn, bên trong tổ không hề có nhiều hơn trăm, nhưng có một đám vong linh chiếm cứ địa bàn của các người, làm các ngươi chỉ có thể tập trung ở chỗ này, cho nên, chúng ta hôm nay mới có thể một lần gặp hơn trăm Thanh Biểu thú !?"

( Thanh : xanh , biều : bầu giống như tửu biều là bầu rượu, chắc vì hình giáng đầu nhỏ thân to của chúng mà có cái tên này)

" Hắc hé hé, chính thế chính thế, chúng ta có bảy tám cái tổ như nhau, nhưng sau khi nhà của chúng ta bị người ta chiếm cứ, hơn trăm huynh đệ tỉ muội chỉ có thể tụ lại ở gần đây !"

Ca ca nói xong, đệ đệ lại mở miệng " Vong linh kia không hề có nhân tính chẳng những tiếm địa bàn của chúng ta, còn giết huynh đệ của chúng ta, giết rồi, thi thể của bọn họ cũng không bỏ qua, đem thỉ thể của chúng ta thành vong linh ! Đáng hận nhất chính là tên Phillip kia !"

Ca ca tiếp lời :" Đúng, chính là tên khốn kiếp đáng hận tên Phillip kia ! Hắn biến từ Auerbach đại hạp cốc tới Amulang Sơn hạ đô thành tổ vong linh !" Đôi mắt to trào ra ánh lệ, nhìn Đỗ Trần mong đợi đáng thương :" Xương tàn, khô cốt, thi thể vương máu của thú nhân mai táng hơn ngàn năm tại thánh địa, đều trở dậy rồi, ít nhất hơn mười vạn vong linh, đồng thời khi phụ hơn trăm tiểu trùng chúng ta ! Ngươi nói chúng ta dễ chịu không ?"

Chương 342 : Tử huyết nhân ( Người máu tím)

Convert :phnguyen

Dịch : lanhdiendiemla

Biên dịch : lanhdiendiemla

Nguồn : www.tangthuvien.com

Phillip quả nhiên đang đào ba xới bốn ở mộ thú nhân tộc, hơn mười vạn quân đội vong linh càng đánh càng nhiều, Phillip tên hỗn đàn này rốt cuộc muốn làm gì ?"

Bất quả mặc kệ thế nào ... những thi thể này đều là những anh linh táng mạng vì nước, Phillip lấy bọn họ làm văn chương ( kô hiểu )... hắc hắc, cơ hội làm việc thiện lớn a !

Đỗ Trần phi thân nhảy lên, nắm được cái đầu nhỏ của thanh biểu thú, hai tên gia hỏa bộ dạng như nhau chẳng biết đâu là đệ đệ đâu là ca ca " Đem tình hình dưới thánh mộ của thú nhân thành thật nói cho ta biết !"

" Hắc hé hé, ta nói a !"

Thanh biểu thú thống khổ giãy dụa chốc lạt, khóc ròng :" Ngươi để ta từ từ nói ! Vừa rồi ta đã nói , gần đây có ba mệnh môn, một cái Thiên Đao Phong, một cái Trương Đao phong, dưới Auerbach đại hạp cốc có một cái, bất quá phía dưới mệnh môn Auerbach có một vùng mê cung trống rất lớn ... được, ngươi coi vách tường gần đây này !"

Đỗ Trần nhìn vách tường chập chùng. " Vách tường này vô cùng cứng rắt, ít nhất ta chưa thấy ai có thể phá ra, nhưng hơn một năm trước, dưới mệnh môn của Auerbach có vài người, bọn họ thật là lợi hại, không ngờ có thể đánh xuyên vách tường, sau đó mang thi thể thú nhân bên trong hầm mộ kéo tới trong Sinh Mệnh mê cung, ngay trong đường ngầm, bọn họ đem thi thể biến thành vong linh, sau đó chia làm từng nhóm chuyển đi ..."

Đỗ Trần tăng sức tên tay " Ngươi nói kế hoạch vong linh của bọn họ đã bắt đầu hơn một năm rồi ?"

" Đúng ! Hơn một năm trước khi bọn họ vừa tới, thanh biều thù chúng ta thấy bọn họ chỉ có mấy người, tưởng rằng ăn tươi bọn họ, nhưng ai mà biết bọn họ còn lợi hại hơn các ngươi . vừa ra tay đã giết hơn mười huynh đệ của chúng ta ! Sau đó lão quái vật tên là Phillip lại tới, hắn biến huynh đệ đã chết của chúng ta thành vong linh, giúp bọn chúng đào bới thi thể ..."

****

" Vong linh binh đoàn thứ mười tám đội thứ tư đã thành lập xong, xin Phillip đại nhân phê chuẩn tiếp nhận vào biên chế !"

Ở một nơi trống trải mênh mông trong Sinh Mệnh mê cung, một kẻ sắc mặt âm thầm, chính là một vong linh thú nhân xương cốt lòi ra đang đứng hô to, đằng sau hắn, một liên đội tới tám trăm vong linh vừa mới từ mặt đất đứng lên, đội nhóm chình tể, thế đứng trang nghiêm !

Phillip đứng ở trên một đài cao giữa khu đất trống, khuôn mặt quái dị cười dữ tợn, hơi gật đầu, hắn mặc trên người không phải là trường bào dùng thí nghiệm luyện kim , mà là hồng sắc chiến giáp trong quân đội, cánh tay to lớn kia lộ ra bên ngoài chiến giáp, trong bàn tay to cầm mồt khô lâu quyền trường, bên vai trái là một hộ kiên ( giáp vai) đầu thú. Mặt trên giắt đuôi sư , hồ, á long, xà ... đủ tám loại đồng vật, cứ giống như là nửa thân áo choàng !

" Rất tốt, lập tức cho vào biên chế !"

Rầm, rầm ! Cả một liên đội vong linh nặng nề tiến bước, biến mất trong cửa vào Sinh Mệnh mê cung !

Brockman đứng bên người Philip. Hắn cũng trang phục hồng sắc chiến giáp, nhưng tai trái nấp Đề Nhĩ thú nhỉ, cầu vai trái là bảy thứ đuôi động vật hợp thành . " Đại nhân, tối nay đã thành lập xong binh đoàn thứ mười tám, ta phải đi bào với nguyên soái, từ mình xin chấp nhận biên chế binh đoàn thứ mười chín !"

Phillip mỉm cười lắc đầu " Không cần đi nữa, nguyên soái đại nhân đã đích thân tới mệnh môn Auerbach !"

Brockman ' Ồ' một tiếng. Cau mày nói :" Nguyên soái đại nhân mà lại tự mình tới mệnh môn Auerbach ? Người thế này .... Chẳng phải là không tin đại nhân ngài sao ?"

Phillip cười nói :" Không, ta vì nguyên soái trong một năm thành lập mười tám binh đoàn, gần sáu mươi vạn đại quân. Nguyên soái là muốn tới trao thưởng danh dự cho ta !"

Brockman mừng rỡ, khom người xuống :" Chúc mừng đại nhân !" hắn hớn hở xoa tay " chúng tay đây bên trong vẫn là hộ ngoại lai, rốt cuộc cũng có cửu vĩ trưởng quan rồi !" Đột nhiên bên tai hắn tiểu Đề Nhĩ thú kêu " ba ba, Nguyên soái Bowness và thần sùng Đỗ Hồng của hắn đến đó !"

Brockman run người lên !

Lời còn chưa dứt, xa xa có người cười dài " Đúng thế, Phillip sắp tấn thăng lên cửu vĩ, hơn nữa trở thành một trong tam đại nghị trưởng trong tộc của ta ..... Brockman bát vĩ nghị viên đại nhân !"

Bát vĩ nghị viên ? Brockman sững sờ, nhìn bảy cái đuôi bên vai phải của mình, nguyên lai mình cũng dựa hơi được thăng cấp rồi ! Hắn cười thản nhiên :" Đa tạ nguyên soái !" Tiếp đó kinh hỉ quá mong đợi, Phillip đại nhân chẳng những thành một trong mười hai người cửu vĩ, hơn nữa tham gia vào hội nghị bổn tộc nhân, cái này thật sự là đáng mừng !

Phải biết rằng , bổn tộc bọn họ cực kì bài ngoại, đặc biết bài xích loài người ! Từ trước đến nay, trung tâm thống trị của bọn họ ---- hội nghị liên tịch tối cao, có tổng cộng tam đại nghị trưởng, mười ba nghị viên, những chức vị vừng vàng khống chế bổn tộc nhân trong tay họ, ngoại lai hộ cao nhất cũng chỉ là Phillip đại nhân, một trong mười ba nghị viên, nhưng từ nay về sau, Phillip đại nhân thành một trong ba người tôn quý nhất của Ma tộc, chỉ dưới Nguyên soái Bowness !

Đúng vậy ! Ma tộc đáng chết ! Chính là ma tộc ngàn năm trước hẳn lại phải bị Thần hoàng Prince triệt để tiêu diệt !

À không ! Bọn họ gọi chính mình là tử huyết nhân ! Mà xưng nhân loại và những người gia nhập Ma tộc ---- Ngoại lai hộ là ... Hồng huyết nhân .

Giống như một làn khói xanh, một người dung mạo thanh tú, trường bào trắng như tuyết, giống như một thi nhân trung niên nam tử tuấn lãng xuất hiện trước mặt Phillip, sau lưng hắn còn đứng một người, cao lớn, gầy gò, nhìn dung mạo .... Không ngờ là

Long tộc Constantine

Chính là ma soái Bernice, còn có u minh long giả mạo Constaintine dẫn đến sự tranh đấu giáo đình cùng long tộc, Đỗ Hồng !

Phillip và Brockman khom người thi lễ.

Bowness gật đầu hoàn lễ, cười nói :" Trong thời gian một năm, mười tám binh đoàn, sáu mươi vạn đại nhân, Phillip đại nhân, Tử huyết nhân chúng ta vĩnh viễn ghi nhớ công hiến của ngài !" Hăn khom người một cái thật sâu, lại tự mình đưa tay treo một cái đuôi thú lên trên vai Phillip.

Phillip nói :" Nguyên soái, binh đoàn thứ nhất tới thứ mười lăm đã quy về dưới sự chỉ huy của ngài, trước mắt, binh đoàn mười sáu, mười bày, mười tám còn ở biên chế trong mê cung, tổng cộng mười vạn đại quân ..."

" Được rồi, việc ngươi làm. Ta yên tâm, chuyện vong linh binh đoàn ngươi tự mình xử trí là được !" Bernice mìm cười nho nhã, nhìn đại quân vong linh liên tiếp không dứt biến mất trong cửa vào mê cung ." Kế hoạch quyền lợi đã bắt đầu được hai năm rồi, ta cuối cùng cũng thấy được hi vọng thành công rồi ! Phillip nghị trưởng, ta không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn ngươi nội trong nửa tháng mang toàn bộ thi thể còn lại, thành lập xong binh đoàn thứ mười chín, sau đó chúng ta lập tức bắt đầu bước thứ ba của kế hoạch quền lợi ---- tia chớp vong linh !"

" Nguyên soái yên tâm !"

Bowness gật gật đầu "Ừm, nửa tháng cuối cùng này, ta sẽ ở lại đây, tự mình tọa trấn ! Các ngươi tiếp tục công tác đi !"

Ngươi ở lại chỗ này ? Hừm , Nguyên soái đại nhân ngài cao cao tại thượng, ngày biết bao việc, như thế nào lại tự mình tọa trấn một phần 'nhỏ' trong đại kế hoạch Ma tộc trở lại nhân gian chứ ? Brockman nhỏ giọng hầm hừ nói :" Vẫn là không tin Phillip đại nhân ?"

Con mặt lạnh lẽo của Đỗ Hồng dung mạo giống với Constaintine nhìn chằm chằm vào Brockman, nhỏ giọng hừ một cái :" Brockman, ngươi đừng tưởng rằng thăng lên nghị viên bát vĩ, gần đây lại đột phá trở thành cửu cấp đấu thần, là có thể làm càn như thế với nguyên soái !"

Âm thanh bọn họ tuy nhỏ, nhưng bằng thực lực của Bowness, sau khi nghe được khẽ mỉm cười :" Brockman bát vĩ nghị viên, ta tịnh không phải là không tin Phillip đại nhân, mà là nửa tháng cuối cùng này, là thời khắc quan trọng nhất của kế hoạch vong linh binh đoàn..."

Bowness ngần đầu nhìn vách tường đỉnh đầu, vần có thie thể dũng sĩ thú nhân không ngừng được chuyển đến, chậm rãi nói " Bước cuối cùng của kế hoạch vong linh binh đoàn, là đào bới lăng mộ Auerbach, điều kiện kiên quyết là không kinh động đến thú nhân của Auerbach, cái này chính là điều kiêng kị nhất của lão đối thủ của ta năm đó thi thể biến thành thống soái vong linh binh đoàn, làm tiên phong vì Tử huyết nhân chúng ta trở lại tam đại lục.!"

Brockman nói :" Bất quá là đào mộ mà thôi, khi lần trước kế hoạch tổ hợp dị thù, ta từng tiến vào lăng mộ Auerbach, lúc ấy đã có thể trộm được !"

Bowness lắc đầu ," Nghị viên các hạ, ta lần này đến là muốn nói cho ngươi một việc, lần trước ta vì sao không ra lệnh lấy đi thi thể Auerbach, lại dùng quân lệnh ước thúc ngươi không được kinh động quan tài Auerbach ?"

Brockman ngang ngạnh nói :" Xin nguyên soái chỉ rõ !"

" Auerbach!" Bowness nhấn mạnh cái tên này " Vẫn thần đại chiến, ta và hắn giao phong mấy trăm lần, ta hiểu hắn quá rõ rồi, tên đầu sử tử này ở trên chiến trường tính toàn không hề sai sót, dùng bình thần không biết quỷ không hay, mà hắn thông thạo nhất chính là tính toán đối thủ, ta chính ta lấy sinh mạng của mười vạn tướng sĩ trong Auerbach bảo chứng với ngươi, hắn nhất định sẽ tính đến hậu sự của mình, sẽ không cho phép hậu nhân kinh động đến quan tài của hắn, đào bới thi thể của Auerbach tuyệt chẳng phải đơn giản !"

Dừng một chút, hắn lại đọc một cái tên " Lynch Barton!" thản nhiên nói ," Bất diệt tử thần hiệu xưng bất diệt, ngươi coi cái bất diệt này chỉ dựa vào bí pháp của hắn --- thú hoàng bất diệt thể sao? Hắn bây giờ mặc dù xương cốt chẳng còn, nhưng nhất định lưu lại cho hậu nhân thứ gì đó ! Gia tộc St Barton cũng sẽ tuyệt không cho phép chúng ta lấy đi thi thể của Auerbach !"

Brockman không phục, làm ngược lại ánh mắt kìm nén của Phillip phản bác nói :" Đây chỉ là ước đoán của nguyên soái !"

" Được rồi, đây cho dù là ước đoán của ta, mặc dù ta phi thường hiểu rõ lão đối thủ của mình !" Bowness mìm cười :" Trước kia, vong linh đấu thần, tổ hợp dị thú ... đều là kế hoạch tính binh, tinh binh tuy quan trọng trong chiến tranh, nhưng chân chính quyết định thắng bại của chiến tránh vẫn là binh sĩ bình thường đại biểu của tiềm lực chiến tránh, ta có thể cho phép tổn thất mấy tinh binh, nhưng tuyệt không cho phép tộc của ta trung tâm kế hoạch trở lại nhân gian, lực lượng căn bản, đảm bảo của thắng lợi ---- kế hoạch vong linh binh đoạn chịu bất kì ảnh hưởng gì !"

Ngón tay hướng về vong linh chiến sĩ , " Bọn họ , là ích lợi nòng cốt nhất của tộc ta !"

Phillip thấy hai người càng nói càng căng thẳng, vỗ tay nói :" Ha ha , ta ngược lại hy vọng người ở Thiên Vương Sơn, Đại hạp cốc làm cho ta hai lần tức hộc máu trở lại, lần này nếu hắn dám đến, chính là xúc phạm tới nghịch lân của nguyên soái, đơn giản là muốn chết a !"

Bowness lắc đầu nói :" Không nên coi nhẹ đấu thủ, năm đó chỉ có thần hoàng Prince có thể thắng ta được một chiêu, bây giờ kẻ mạnh nhất của nhân loại là Margaret năm đó cũng bị ta đánh cho hộc máu bỏ chạy, nhưng ngàn năm trôi qua, nhân loại biến hóa to lớn, không nói chính xác được có nhân vật anh hùng nào trỗi dậy ! Được rồi, ta tọa trấn ở chỗ này, Đỗ Hồng, ngươi đi chấp hành nhiệm vụ đi !"

Chương 214: Nhớ chàng!

Dịch: huntercd

Biên dịch: lanhdiendiemla

Biên tập: Melly

Nguồn: www.tangthuvien.com

Qua liền mấy ngày, không có việc gì quấy nhiễu hắn, cuộc sống Lâm Vãn Vinh thật tiêu diêu tự tại. Những ngày cuối năm càng lúc càng đến gần trong tầm mắt, khoảng thời gian khoái hoạt qua một ngày lại ngắn thêm. Thường nhật tại tửu lâu làm một chưởng quỹ nhàn hạ, nhắm lúc Xảo Xảo kiểm sổ sách, tránh lúc đông khách chiếm tiện nghi một phen, khiến cho ny tử này mặt đỏ tới mang tai, hổn hển thở gấp. Tới ban đêm, thì cùng hai vị nương tử ngủ trên hoa thuyền, làm chút chuyện phu thê. Sao chẳng tiêu diêu! Hắn cùng Xảo Xảo đang là hạnh phúc tân hôn, lại nghĩ tới qua năm phải tới kinh thành, trong lòng càng bùng lên niềm thương yêu đối với nàng, mỗi ngày đều muốn cùng nàng ngọt ngào ân ái một phen.

Tửu lâu thứ hai của chuỗi cửa hiệu Thực Vi Tiên đã khai trương rồi, cửa hiệu thứ ba cũng đang trang hoàng tu sửa. Lâm Vãn Vinh dựa theo đề nghị của Thanh Sơn, đặt tên cửa hiệu thứ hai là 'Thái Hảo Cật', cái tên này đúng là đại tục, bất quá, nhưng đại tục tức là đại nhã, , Lâm Vãn Vinh buôn bán nhiều năm nên hiểu đạo lý này rất sâu sắc.

Khi "Thái hảo cật" khai nghiệp, Lạc Mẫn đích thân tới dự, đề bút tại chỗ một phen, đủ bán mặt mũi Lâm Vãn Vinh. Trước mắt lão vẫn là tổng đốc Giang Tô, bất quá quan trường Giang Tô đều biết tiền đồ của Lạc đại nhân không được tốt.

Án tử của Trình Đức có dính líu cực rộng, mấy ngày trước, Tô Châu chức tạo Đào Vũ bị phế bỏ mũ ô sa, lý do là kết đảng kiếm tư lợi. Lâm Vãn Vinh nhớ tới tên Đào Đông Thành bị mình phế kia, trong lòng sảng khoái từng cơn. Nhưng nghĩ về tiểu nữ Đào Uyển Doanh thì cũng không tránh khỏi ngậm ngùi. Tự cho là nàng với Hầu công tử hẳn là phối thành một đôi rồi, hắn cũng chẳng muốn quan tâm nữa.

Vì chuyện giết Trình Đức, trong triều cũng đang ầm ĩ sôi sục, phỏng chừng không quá mấy ngày nữa liền sẽ có thánh chỉ truyền tới, hung cát của lão Lạc khó liệu. Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc lão bay bổng, ngay cả nếp nhăn giữa mày cũng giảm đi rất nhiều, biết được lão đầu này là thật sự thoát tục, trong lòng cũng có vài phần bội phục.

"Lâm huynh đệ, lễ mọn này của ta, đáng ra không nên gây ra phiền toài cho ngươi mới phải." Thấy Lâm Vãn Vinh sai người nhận lấy bức tranh thủy mạc vẽ núi non, Lạc Mẫn nói đầy ý nghĩa thâm sâu.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Lạc đại nhân, người đã nói qua, họa phúc chính là do trời định, chúng ta đều là phàm nhân, sao có thể chăm lo mọi việc chu toàn được.

Hắn hạ giọng:

- Việc ngày đó người làm, kẻ khác không hiểu, nhưng vị ở trên Kim Loan điện kia lại biết biết rõ, huống chi còn có Từ đại học sĩ dàn xếp từ bên trong. Ngài đây là chỉ mắc cạn nhất thời, rồi có thể đổi lại mười năm thắng tiến. Lạc đại nhân, tiểu đệ nên nói chúc mừng ngài mới phải.

Lạc Mẫn cười to:

- Tiểu huynh đệ cởi bỏ điều chứa chất trong lòng ta, lão hủ cảm kích vô cùng. Ngươi là người có phúc, nếu ta có gì ngoài ý muốn, một nam một nữ của ta còn xin ngươi để ý nhiều hơn mới được.

Nói tới nữ nhi, Lâm Vãn Vinh lúc này mới chú ý tới, Lạc Viễn đang cùng Thanh Sơn túm lại môt chỗ ồn ào, lại chẳng thấy bóng Lạc tài nữ. Nhớ tới lời đã nói ngày đó trên hoa thuyền, hắn tránh không được một trận đau đầu, chẳng lẽ phải giương cờ gióng trống theo đuổi Lạc Ngưng, vậy Xảo Xảo, Tiên Nhi rồi còn Nhị tiểu thư thì làm sao? Không thể bên trọng bên khinh a!

Lạc Mẫn thấy hắn đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhịn không được cười nói:

- Chớ tìm nữa, đây là thư Ngưng Nhi bảo ta đưa cho ngươi. Ta đúng là già rồi, chẳng nghĩ rằng còn phải làm người đưa thư của nhi nữ cho các người, thật sự là càng sống càng tụt hậu...ha ha...!

"Để cha nàng giúp đưa thư tình? Đánh chết ta cũng không dám. Lạc tài nữ này quá tài rồi. Bất quá cũng chỉ có tác động vào lão Lạc như vậy mới có thể khai sáng cho cha già, chỉ có nàng mới dám làm như vậy đó!"

- Thế nào, không dám mở trước mặt ta a? Cái này cũng đúng, lời của tiểu nhi nữ các người, làm lão nhân gia ta đây, sao tiện nghe lén.

Lạc Mẫn cười nói, ra một bộ dáng của lão bất tử.

- Ha ha, làm sao thế được?

Lâm Vãn Vinh cao giọng nói. Mở phong thư kia ra, mặt trên chỉ có một hàng chữ nhỏ xinh xắn súc tích: "Đại ca, nhớ huynh! Nhớ huynh! Nhớ huynh!!!"

Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thấy thật ấm áp:

"Nha đầu kia đúng là cam đảm, nhớ ta còn giấu ta? Xem ra lần này là thật sự muốn ta chủ động rồi." Thấy ánh mắt cười cợt của lão Lạc, Lâm Vãn Vinh dù là từng trải qua chốn sa trường, cũng nhịn không được đỏ mặt một trận, chính khí lẫm lẫm nói:

- À, Lạc tiểu thư chúc ta khai nghiệp may mắn, kinh doanh phát đạt, tặng ta mười hai lạng bạc tiền mừng, nói là ở chỗ đại nhân. Đại nhân, cái hồng bao này người mang đến rồi chứ?

Tiên Nhi đi theo cạnh hắn, biết được là thư của Lạc Ngưng sau khi liếc mắt xem hết tất cả, thấy tướng công đẩy trách trách nhiệm lên Lạc đại nhân, thầm hừ một tiếng.

Lạc Mẫn giơ ngón cái với Lâm Vãn Vinh, ý tứ là: "Tiểu tử nhà ngươi...can đảm!"

Tiêu gia cũng tới chúng mừng, hai chuỗi trân châu, ngàn lạng bạc, đúng là một phần đại lễ cực kỳ trọng hậu, không ai bì được. Tiêu gia vẫn không biết mấy tửu lâu này đều là sản nghiệp của Lâm Tam, nhưng biết Đổng Xảo Xảo khai nghiệp, khẳng định là có quan hệ với Lâm Tam. Chỉ bằng điểm này đem tặng đại lễ, cũng thật có thành tâm. Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm khái: "Sớm biết là như thế, thật hối hận vì những việc trước kia。

Đầu tiên là đắc tội với Đại tiểu thư, ngày tiễn Từ Vị, phu nhân cũng đại nộ mà về, đã nghĩ rằng duyên phận với Tiêu gia đến đó là tận rồi. Chỉ là phải nghĩ biện pháp nào để trộm lấy Nhị tiểu thư từ tỷ tỷ và mẫu thân của nàng cho đúng đắn thôi.

Tiêu gia đưa qua mừng tới, lại là hai người Tứ Đức và Tiêu Phong. Bọn chúng thấy được Lâm Vãn Vinh, trong lòng đại hỉ, vội vàng lao tới:

- Tam ca, tam ca...

- Hai tiểu tử các ngươi, gần đây sống thế nào?

Lâm Vãn Vinh cười nói.

Hai người cùng thở dài :

- Tam ca, khi nào huynh trở về Tiêu phủ?

- Làm sao vậy?

Lâm Vãn Vinh lấy làm kỳ quái hỏi:

- Trong phủ xảy ra việc gì?

Dựa theo đạo lý mà nói, Bạch Liên giáo bị diệt rồi, Trình Đức cũng đã bị chém, Triệu Khang Ninh lủi thủi trở về kinh thành, tất cả gia nghiệp của Tiêu gia đều phải thuận buồm xuôi gió, chính nên hớn hở hướng tới cảnh giàu sang mới đúng.

- Trong phủ tuy là không có việc gì lớn, nhưng tình hình có chút bất ổn. Phu nhân không quản công việc nữa, mà tính tình của Đại tiểu thư gần đây đặc biệt không tốt, không tha cho người khác làm sai dù một việc nhỏ, Nhị tiểu thư lại sống ẩn dật, mỗi ngày đều hướng phật. Tam ca, chúng ta đều nhớ huynh!

Mắt Tứ Đức đỏ lên nói.

"Đại tiểu thư này! Lâm Vãn Vinh nhịn không được sự tức giận trong lòng, sáng nghiệp dễ giữ nghiệp khó, nàng không biết khoan dung như vậy, chẳng lẽ là muốn sản nghiệp của lão tử mất sạch mới được ư?"

Hắn áp chế nộ khí, hiện tại đang ở tình trạng chia cắt với Tiêu gia, việc này cũng chẳng muốn đi quản nữa.

*****

- Đại ca...

Hoan ái qua đi, trên mặt Xảo Xảo nổi lên một tầng đỏ ửng, vẻ thỏa mãn biểu lộ trong mắt, nép thân hình mỹ lệ mềm mại không xương nép sát vào lòng hắn, ầm ừ hai tiếng, thở hổn hển nói:

- Xảo Xảo là người hạnh phúc nhất thiên hạ!

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve thân hình đầy đặn của nàng, xoa nắn ngọc nhũ như một khối mỡ đông mịn màng, khiến cho hắn thoải mái rên một tiếng, ' đồ đạc' căng phồng trong nội thể thần bí của ái thê, nhẹ nhàng tách ra tiểu đồn của nàng, cười dâm dật:

- Bảo bối, chúng ta lại một lần nữa nhé. Những lần vừa rồi, có thể giúp nàng sinh hai con trai, bây giờ chúng ta lại chế tạo bốn đứa luôn nhé. Đêm nay ta bảo đảm không dày vò nàng, chỉ làm vài ba lần là được rồi.

- Đại ca...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo xảo ngượng tới đỏ bừng, rúc sát vào lòng hắn, làm vợ chồng với đại ca mấy ngày rồi, mỗi lần nghe thấy lời mặn nồng của trượng phu, nàng lại e thẹn giống như khi còn con gái. Chính là loại ngượng ngùng của tiểu cô nương này khiến cho Lâm Vãn Vinh cảm thấy kích thích bội phần, mỗi ngày nếu không yêu thương nàng thật tốt mấy lần, vậy đó là không phải với bản thân rồi.

- Đại ca, chàng với Tiên Nhi tỷ tỷ vì sao không ở cùng phòng? Hại thiếp ngày hôm qua vì vậy bị tỷ ấy chê cười.

Xảo Xảo khẽ nói, lời vừa phát ra, lại cảm thấy 'hung khí' kia trong cơ thể lại phình lên hai phần, nàng 'ư hử' một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn như bốc lửa, nhiệt tình như thiêu đốt.

- Nàng ấy cười nàng thế nào?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

- Không phải là thừa dịp ta khi ta với tiểu bảo bối hoan ái, len len tới nhìn một chút chứ? Không có gì ghê gớm cả, sau này nàng cũng nhìn lại nàng ấy là được rồi.

- A...

Xảo Xảo che hai gò má, không dám nhìn trượng phu:

- Đại ca, chàng chớ nói thế...ngượng chết đi. Tiên Nhi tỷ tỷ sao lại xấu như thế, nhìn lén mà không nói, còn muốn chen len gường chúng ta, ư, đại ca...

Lâm Vãn Vinh ghé đên bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi:

- Tiểu bảo bối, không phải sợ, về sau tướng công cũng sẽ chỉnh nàng ta như vậy, làm hai người nàng không ai cười được ai, bảo bối, chúng ta lại lần nữa nhé...

Xảo Xảo e thẹn ừ một tiếng, nép sát vào lòng đại ca, đưa tay vuốt ve lưng hắn, nhưng lại vô ý muốn chạm vào một bàn tay nhỏ bé láng mịn như mỡ đông, lập tức kêu to 'a' một tiếng, lại nghe âm thanh kiều mỵ của con gái vang lên:

- Xảo Xảo muội muội, em vừa rồi tại ở trước mặt tướng công sắp đặt cho ta phải không?

- Tiên Nhi tỷ tỷ...Xảo Xảo hét lên kinh hãi, chỉ thấy sắc mặt Tần Tiên Nhi đỏ ửng, toàn thân trên dưới không chút vải, ôm chặt lấy eo trượng phu, bộ ngực chậm rãi cọ sát.

- Tướng công, thích không?

Trong mắt Tần Tiên Nhi hiện lên một tia quyến rũ, cố che giấu sự đau buồn trong lòng, khẽ nói:

- Đây là sư phụ dạy, người nói, nếu muốn chàng yêu thương thiếp, phải nguyện vì chàng làm bất kỳ việc gì.

"An tỷ tỷ này cũng thật là, sao có thể dạy...chiêu thuật hay ho như vậy, một thức sao đủ, không đem bảy tám...mười chiêu ra dạy đồ đệ luôn? Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiên Nhi nói:

- Bé ngoan, nỗi khổ của nàng, tướng công biết. Đợi ta lên kinh, nhất định vì nàng giải tình cổ kia, tới lúc đó chúng ta sẽ làm vợ chồng chân chính.

- Tướng công...

Tần Tiên Nhi áp chặt má lên lưng hắn, thút thít khóc:

- Có một câu này của chàng, Tiên Nhi chết cũng mãn nguyện rồi.

Thân nàng uống éo trên lưng tướng phu vài cái, dịu dàng nói:

- Tướng công, vậy chàng yêu thương Xảo Xảo thật tốt đi, trong những tương hảo của chàng, thiếp vừa ý muội ấy nhất. Chàng với muội không phân biệt lẫn nhau, chàng yêu thương muội ấy, cũng là yêu tương thiếp. Tướng công, thiếp muốn xem hai người hoan hảo, sư phụ còn dạy ta rất nhiều...

"Yêu cầu này quá khó xử cho ta!" Lâm Vãn Vinh mặt mày hớn hở, Xảo Xảo vốn đã vô cùng ngượng nghịu càng không chịu nổi, khẽ thốt lên:

- Tiên Nhi tỷ tỷ...người...ta...

- Tiểu bảo bối, đây là Tiên Nhi tỷ tỷ ép ta, ta cũng không muốn, nhưng ta là người đứng đắn...ồ...một chiêu này cũng là An tỷ tỷ dạy sao? Lần sau có thể mời cô ta dạy ta luôn...

- Đại ca xấu xa, Tiên Nhi tỷ tỷ xấu xa...

Biết khó thoát ma thủ, Xảo Xảo mị nhãn như tơ, e lệ chu đôi môi đỏ mọng lên...

Tuy giữa mùa đông giá lạnh, nhưng dưới trướng hoa ấm nồng, màn hồng bay bay, vợ chồng ba người cùng nhau hưởng thụ lạc thú tột cùng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#awrawwwa