LHBG401

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 3 Chương 401 : Cao tủng đích hung bộ, hồng sắc đích nội y (Ngực cao vun đầy, màu hồng áo con)

Dịch: jojo11111, Hoathieugia, long_ngo81, phnguyen

www.tangthuvien.com

Đỗ Trần động tâm, hỏi lại: " Có phải hắn có một kiện màu đỏ buộc chặt ở giữa".

Bì Đặc gật đầu, không quan tâm Đỗ Trần vì sao biết hắn còn chưa nói ra chuyện kia.

" Lập tức đưa ta đi xem người kia!"

Đỗ Trần thầm kêu, thật *** xảo hợp, chẳng lẻ Hải Hoàng muốn tìm gì đó ở chỗ Bì Đặc?

Còn có chuyện xảo hợp hơn nữa là, người được Bì Đặc cứu được an bài tại phòng khách số bảy ở tầng hồi lang phụ cận, phòng này đúng là chỗ Đỗ Trần lần trước cùng Porter ở cùng, hơn nữa cũng là nơi phát hiện bức hoạ cũa lão tổ mẫu !

Đỗ Trần ôm nữ nhi đi tới khách phòng số bảy, vừa thấy trên giường của mình nằm một người, bèn tiến lại nhìn hình dáng, vẫn chưa phát giác ra nhưng đã nhìn chằm chằm, sửng sốt đến ngây cả người ra, đúng vậy, là ngẩn ngơ sững sờ khôn tả, gọi hắn mãi cũng không thấy có phản ứng gì làm Tiểu Bối Bối cũng phải kinh ngạc.

Bì Đặc âm trầm giải thích: "Buổi chiều, ta đang câu cá tại bờ biển, thì thấy người này bị sóng biển cuốn lên bãi cát, ta lại xem thấy hắn còn có chút hơi thở, biết là không chết được, bèn cứu hắn mang về, trị liệu sơ cứu một chút." Lời nói có ý tứ là nếu hắn không cứu thì người này chết chắc rồi, không đem lại phiền nhiễu gì nữa.

Nạn nhân được cứu nằm hôn mê trên giường, theo như lời Bì Đặc thì đây là một vị lão thái thái khoảng bảy mươi tuổi, mái tóc hai màu xanh trắng, khuôn mặt già nua tiều tụy, gương mặt khô khốc, lộ ra sắc mặt trắng bệch không còn tý máu huyết nào. Quần áo của người này cùng tráng hán hôn mê mà Đỗ Trần vừa mới cứu giống nhau như đúc, đều là cùng một loại trường bào mộc mạc. Bất quá, không ngờ bên trong lại có một bộ nội y màu đỏ bó sát người!

Lão thái thái này hẳn là bị nội thương, vì bên ngoài cơ thể cũng không phát hiện ra một vết thương nào, tĩnh lặng nằm ngủ, một cái túi bì giáp màu tím để tại một bên đầu giường.

Trang phục này, vật phẩm này, tám chính phần mười là mục tiêu của Hải hoàng Tái Ân Tư.

Đỗ Trần cầm lấy bì giáp, cùng với thứ hải hoàng hình dung giống như đúc, một thước vuông,màu tím may thành từ da thú, công nghệ tinh trạm. Nếu đem ra chợ bán, kiện xa xỉ phẩm của lệnh quý tộc gia môn này ít nhất cũng được một ngàn kim tệ.

Mở tam xoa toả khấu. Bên trong bì giáp chia làm ba tầng, nhưng nhìn qua nhìn lại bên trong cũng không có gì, hoàn toàn trống rỗng.

Đỗ Trần có thể làm gì chứ? Hắn lấy hai tay luồn theo đường chỉ nối dọc một đường... quái lạ, bì giáp này bên trong cũng không có ngăn bí mật nào, Đỗ Trần lại dùng lửa đốt. Trong chốc lát tất cả các biện pháp thông thường đều thử qua, cuối cùng chỉ có thể chứng minh, bì giáp này chính là một kiện đồ bình thường, chẳng có gì hiếm thấy, là một thứ đồ xa xỉ tầm thường.

Tại sao hải hòng và Tucker gia tộc lại vì một món đồ vật thế này mà đông tây đại tứ đồ sát? (ý nói lao tâm khổ lực giết nhiều người vậy?)

Đỗ Trần nhíu mày hỏi: "ngoại trừ những thứ này, ngươi còn phát hiện thứ gì không?"

Bì đặc cương ngạnh lắc đầu, ngược lại âm trầm hỏi Đỗ Trần: "đại nhân, nếu ngài dụng đấu đấu khí cường đại có thể cứu sống lão phu nhân này. Vậy chẳng phải mọi chuyện đều minh bạch sao?" Ý nghĩa khác, lão thái thái này vẫn hôn mê ở đây, mắt nhìn chằm chằm lão nhân gia và bối bối, vậy đầu tiên cứu người được chưa?

Đỗ Trần mặt đỏ lên, âm thần tự trách mình. Đệ ngũ quái đã nở tới rồi, chính mình làm việc thiện cứu một hai nhân mạng cũng còn chưa đủ, thật là không tốt, không tốt! Thật tình quá ít cho nó!

Hắn quay đầu lại kiểm tra lão nhân. Vừa lúc phát hiện ra một chuyện cổ quái, đó là bộ nội y màu đỏ bó sát người. Như là áo lặn, từ trên cổ tay, đến mắt cá chân. Ngoại trừ đầu và bàn tay bàn chân, lão bà này toàn thân đều bao bọc trong quần áo, hơn nữa...

Quần áo lại không có nút thắc. Tư nhiên mà thành, như là da hé ra trên người lão thái thái.

Đỗ Trần nhướng mày lên nhìn, thật sự khắp người lão thái thái này thật là cổ quái! Bì đặc chính là dùng một số thủ pháp trị liệu thông thường, ngón tay Đỗ Trần tản mát quang mang, phối hợp đấu khí chậm rãi đưa vào cho lão bà thư cân hoạt huyết (thư cân hoạt huyết: máu huyết lưu thông, gân cốt relax ^^) Chỉ một lúc sau, lão nhân từ từ tỉnh dậy...

Nàng liếc mắt nhìn khắp bốn phía, kinh ngạc một lúc, vội vàng hỏi: "Là các người cứu ta? Nơi này an toàn không?"

Lão thái thái vừa nói xong, Đỗ Trần sửng sốt, Bì đặc cũng bị sốc, chỉ có tiểu bối bối tiếu bì len lén lè lưỡi, khó lòng nói được gì.

Lão thái thái liếc mắt một cái, nhìn thấy bì giáp màu sắc ở đầu giường, vội vàng thu vào trước ngực, cẩn thận quan sát Đỗ Trần, tạ ân cứu mạng.

Sau khi nghe nàng nói mấy câu, Đỗ Trần lúc này mời tức cười, nam nhân nói giọng như nữ nhân, gọi là nương nương khang! Vậy nữ nhân ăn nói lớn tiếng, giọng nói ồm ồm, thì gọi là gì? Công công tảng? (công công: cha chồng, tảng: giọng nói) Giọng của lão thái thái chính là âm thanh như vậy!

Đỗ Trần cười thầm trong bụng, "Lão nhân gia, nơi này là cổ bảo của ta, tại bờ nam của lý khắc hành tỉnh, rất an toàn!"

"Bờ biển? Không, ta không thể ở lại chỗ này!" Nàng giãy dụa đòi xuống giường, nhưng thân thể trọng thương lại khiến nàng khó có thể di động, lão thái thái cư nhiên há mồm la lên một câu, "kiền tha cách lão tử đích..."

Sau đó ngẩng đầu lên lo lắng nhìn Đỗ Trần, khẩn cầu nói: "Ngài có khả năng cứu ta, vậy thì cứu người nên cứu đến cuối cùng! Làm ơn tống ta đi nội lục được không? Tốt nhất là đến sa mạc, địa phương nào hoa địa đó... tin tưởng ta, nếu ta ở lại chỗ này thì các người sẽ mang hoạ sát thân! Ta một lão già gần chết không thể làm liên luỵ các người!"

Ân? Lão đầu tử? (anh í là con giai ^^)

Đỗ Trần mãnh địa nhìn trước người lão nhân, nàng như thế nào mà tự xưng lão nhân? Tự nghĩ mắt mình cũng không đến nỗi tệ mà? Lão thái thái này mặc dù ngực đã hạ (well... xệ), nhưng tuyệt đối là ngực của phụ nữ, hơn nữa có thể tưởng tượng, ngàng lúc còn trẻ nhất định "cao tủng quá nhân" đích xước ước thân tài. ("cao lớn hơn người"; xước ước: duyên dáng, quyến rũ; thân tài: dáng người)

Dáng người thế này, chẳng lẽ tặc nhãn như mình cũng nhìn lầm giới tính của nàng? Hơn nữa chẳng những mình nhìn lầm, ngay cả bì đặc của đã nhìn lầm?

Hoạt kiến quỷ liễu! (Đúng là gặp quỷ rồi!)

Lão thái thái phát giác ánh mắt quái dị của Đỗ Trần, tựa hồ ý thức được tại sao, khẩn trương cuối đầu nhìn thoáng qua mình mặc một bộ nội y bó sát người màu đỏ, xấu hổ cười nói: "Lão thái bà nhà ta thường xuyên theo ta đùa giỡn, hoán đổi tên gọi, lúc này nhất thời không thể sửa đổi..." ồm ồm lớn giọng, "không quản chuyện này nữa, hai vị, ta thật sẽ gây phiền toái cho các người đó, chúng ta đi nhanh thôi!"

Đỗ Trần mơ hồ phát hiện ra điều gì, nhưng không nói ra, chỉ vỗ vỗ tiểu bối bối, mỉm cười nói: "lão nhân gia, ngươi sợ hải hoàng truy giết ngươi sao?"

Lão nhân sững sờ.

Đỗ Trần vừa cười nói: "Lão cùng rất nhiều đồng bạn của ngài, vì trong tay có bì giáp màu tím mà đắc tội với hải hoàng, bị Tái Ân Tư và Keane lãnh suất đại quân ngàn dặm truy đuổi, hôm na... chỉ có còn một mình ngài! Có đúng không?"

Lão nhân nghe xong tự nhiên rơi lệ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi lam sao biết được chuyện này?"

Đỗ Trần lợi dụng sửa lại một chút nội dung câu chuyện, giảng lại cho lão nhân. Lão nhân mở to hai mắt nhìn, "Cách lão tử, ngươi thật khôg nói dối? Ngươi thu thập Tái Ân Tư tên vương bát đó?" Biết chắc Đỗ Trần không cần phải nói dối, hắn đột nhiên ngửa mặt cười lớn, lúc này tóc dài của lão thái thái mọc ra. Cũng không sợ nội thương phục phát, dang chân, vặn thắt lưng, cười lớn.

Hợp...

Đỗ Trần hoàn toàn không nói tiếng nào! Lão thái thái này tinh thần thật sự có chút... đấu thần thực vật hệ kích tố rối loạn!

Sau khi cười no nê lão thái thái nghiêm mặt, "Vậy nơi này có thể nói tạm thời an toàn! Ta gọi là pháp tắc. Ngươi là ai?"

Đổ Trần hỏi lại: "Trước khi hỏi ta, có phải lão nên nói một chút về lai lịch của mình chăng?"

Pháp khắc lắc đầu mạnh, "mặc dù ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nhưng đối với ngươi cái gì ta cũng không thể nói!" Nói xong, lão ôm chặt bì giáp vào ngực. Trong lòng có vẻ hiểu được mình không đúng, lão bổ sung: "Bất quá ta không phải không hiểu tình lý, bí mật của lão thái bà ta không thể tiết lộ cho kẻ nào được! Nếu không sẽ xảy ra tràng diện máu chảy thành sông!"

Đỗ Trần nhún vai, "tốt lắm. Ta không hỏi nữa! Ta gọi là Francis, đây là lãnh địa của ta, không ai dám đến làm phiền ngươi, ngươi cứ an tâm dưỡng thương đi!"

Lão nhân dường như chưa vao giờ nghe tên Francis dự mãn tam đại lục ngày hôm nay, vẫn ngồi trên giường ôm chặt bì giáp, đưa mắt nhìn Đỗ Trần ôm lấy nữ nhi bước ra khỏi phòng khách.

Ầm. Cửa phòng đóng lại, Đỗ Trần nói: "Bì đặc, ngươi theo lệnh ta mang hộ vệ đến, để bọn họ ở sát vách giám thị pháp khắc!" Bì đặc nghiêm mặt rời đi. Đỗ trần lại hỏi tiểu bối bối, "thế nào?"

Tiểu gia hoả lắc tay nói thầm: "một phổ thông lục cấp đấu thần, hoàn bị trọng thương!"

"Ta hỏi giới tính của hắn!"

Tiểu gia hoả cười hắc hắc, gãi đầu nói: "Bối bối cũng không biết rõ, tinh thần hắn rõ ràng là nam nhân. Nhưng thân thể có thể là phụ nữ..."

Đỗ Trần vuốt mũi, "có đúng hay không thì kiện quần áo màu đỏ kia chắc chắn có liên quan?"

Tiểu gia hoả lắc đầu, cười khúc khích không nói rõ ràng.

Đỗ Trần nhíu mày lẩm bẩm: "Nội y của lão gia này nhìn có chút quen mắt a!" Suy tư một hồi. Trên đỉnh đầu phòng có môn bài số bảy làm cho Đỗ Trần đè kỳ, giúp hắn nhớ lại hoàn cảnh lần đầu tiên hắn cùng Porter ngủ chung!

Porter cũng có cùng một loại nội y! Bất quá là nội y màu đen, vậy y phục của tiểu tử này chính là bảo bối gia truyền, hiệu quả phòng thân rất tốt... hiệu quả mạnh mẽ nhất là thay đổi giới tính, tâm lý Đỗ Trẫn "đinh đinh" một trận, cúi đầu ngắm nữ nhi.

Bối Bối ra vẻ mặt vô tội giơ cánh tay nhỏ lên, "Ba ba, đừng nhìn ta như vậy! Bối Bối thề, Porter không có vấn đề gì, đúng là tiểu huynh đệ hảo hảo trung thành của cha! Nếu, nếu Bối Bối nói dối, cha, cha có thể không mua quà vặt cho ta?". Bối Bối nghiêm túc phát ra lời thề "ác độc"!

Đỗ Trần lúc này mới yên tâm , trong lòng vừa xao động đã bình thường lại.

Bất quá, chuyện này quá xảo diệu, y phục pháp khắc cùng Porter giống nhau, đều là phục sức bình thường của quý tộc - "trường sam", nhưng y phục trên người pháp khắc rõ ràng là một kiện bảo bối hộ thân - Hải hoàng cũng chính miệng chức thực điều này. "Trường sam" bảo bối này không thể nói lên được điều gì cả! Có thể ngay cả Porter cũng không biết chuyện này.

Đỗ Trần tự hạ quyết định, chuyện này cần phải chấm dứt, chính mình phải một lần mang pháp khắc đến gặp Porter!

Sau khi thề, Bối Bối nhìn thấy Đỗ Trần suy nghĩ đến xuất thần mà không thấy cha trả lời lập tức nắm tóc Đỗ Trần, ủy khuất nói "Ba ba, người không tin Bối Bối sao?"

Đỗ Trần vội vàng cười, "bảo bối của ta, con đã thề không cần mua đồ ăn vặt như vậy ba còn có thể không tin con sao? Đi, đi vào cổ bảo chào qua hai vị nãi nãi Lily và Lucy đi, sau đó tối nay chúng ta sẽ đi xuống đất thám hiểm.

Bối Bối phá ra cười, nhanh chân chạy đi, lập tức đến phòng bếp.

Alex (hệ trứ tiểu vi quần), khiêng một trù đao lớn hơn so với hắn cắt vú trâu, một bên lò lửa bốc phừng phừng, vẻ mặt chăm chú.

Bối Bối tiến đến vỗ vỗ đầu hắn, "đệ đệ..."

"Cao thủ, đang lúc bận không muốn bị quấy rầy!", Á á nghiêm túc la lên.

Tiểu bối bối lại cười ngọt ngào nói: "đệ đệ đáng yêu rất đáng yêu... tỷ tỷ với người thương lượng chuyện này, ba ba sau này có thể sẽ không mua đồ ăn vặt cho ta nữa, ngươi lén đưa cho tỷ tỷ một ít nha, đừng nói cho ba ba biết!"

Alex liếc mắt xem thường, "Ai bảo tỷ lấy đồ ăn vặt ra thề để lừa cha hả? Hừ, mặc kệ tỷ!"

Tiểu tử này đang làm trong bếp, cách mấy tầng, khoảng 100 thước, mà có thể... nghe rõ lời thề của Bối Bối.

Bối bối không chút thấy kỳ quái, quẹt miệng nói: "Không có biện pháp a, Bác Bì bá bá đã từ Tuyết Ni biết Porter đúng là nữ rồi, vả lại trước đây từng hỏi qua ta, bá bá, bá bá đã uy hiếp khiến ta sợ hãi mà!"

"Tỉ nghĩ chuyện đó là trò đùa sao?"

Nhìn thấy nhãn thần đệ đệ nghiêm nghị, tiểu Bối Bối đột nhiên ở sát bên tiến lên đoạt trù đao Alex đang cầm trên tay, rồi đưa hai cái tay dính đầy những vụn thức ăn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, miệng lại cần khẩn nói: "Van cầu đệ a, thân ái đệ đệ của ta!"

"Oa!" Alex khóc rống lên.

Bức đệ đệ phát ra điều ước bất bình đẳng phải đưa đồ ăn vặt, tiểu Bối Bối lúc này mới buông tha, vỗ vỗ tay đứng lên, liếc nhìn đệ đệ ngốc.

Trên mặt Alex dính "hàn diêm tư nhiên!? (hàn diêm là tẩm muối, tư nhiên là cây thì là)", còn có tương đen, đột nhiên xoay người ngồi dậy, quỳ xuống đất một tay khoanh ngang, tay kia giơ lên xòe hai ngón tay đặt lên trán, sâm nhiên nói: "Y phục Pháp Khắc hẳn là "chiến", nhưng cái tử bì giáp này ta không biết lai lịch, ngươi rõ chưa!"

"A? Ngươi sao biết cái kia đúng là "Chiến"? "Chiến" là cái gì vậy? Tiểu Bối Bối hiếu kỳ hỏi.

Alex lắc lắc ngón tay đặt trên trán nói, "cao thủ, không cần lý do!"

Ban đêm, sau khi thưởng thức những thức ăn Alex nấu, hộ vệ môn cùng Pitt cũng đã ngủ, Đỗ Trần tra xét Pháp Khắc đích thực đã ngủ, lúc này mới ôm Bối Bối và Alex cùng đến phòng giam nhốt Mark Cuban ngày trước.

Nhìn lại phòng giam ở đó, Đỗ Trần cười mỉm nghĩ tới năm đó Mark Cuban tưởng mình là Wolf, còn kêu mình giải thoát hắn.

Xuất thủ chỉ gian sa, chậm rãi mở nham thạch cứng rắn trên mặt đất, đào móc xuống ba trăm năm mươi thước, một cái toại đạo (đường hầm) xuất hiện trước mắt Đỗ Trần.

Tiểu Bối Bối giương mắt nhìn qua nói, "ba ba, bên trong an toàn! Bất quá... có một người bộ dạng giống ba ba a!"

Chí Tôn Vô Lại

Tác giả: Khiêu Vũ

Chương 106: Thánh địa

Dịch giả: darkboy12

Biên dịch : hoabeo

Nguồn : www.tangthuvien.com

Lourdes là một trấn ở phía nam của núi Pyrenees.

Dân cư của tiểu trấn rất thưa thớt, quy mô của nó tại châu Âu hoàn toàn không tương xứng với tên tuổi của nó!

Nơi này chính là thánh địa nổi tiếng của Thiên Chúa giáo ở châu Âu.

Vốn tiểu trấn này bất quá chỉ là một trấn tồi tàn tại phía nam núi Pyrenees mà thôi, nhưng vào năm 1858, tất cả đã thay đổi! Nghe nói một cô gái trong trấn đã thấy Thánh mẫu Maria hiển linh, hơn nữa... nghe nói là tới mười tám lần!

Năm đó, sự kiện này làm chấn động cả châu Âu, thậm chí kinh động tới Giáo Đình, Giáo hoàng đã phái người tới tiểu trấn điều tra... Đương nhiên, quá trình điều tra thế nào thì không biết. Nhưng kết quả làm cho người ta có chút kinh ngạc ....

Giáo hội đã tuyên bố việc này "có thật"! đồng thời tuyên bố tiểu trấn Lourdes là "Thánh Địa"! Còn cô gái đã từng tiếp xúc với Thánh mẫu Maria tại tiểu trấn, sau đó đã được giáo hội phong làm "Thánh Đồ".

Tiểu trấn Lourdes bởi vậy mà thành danh, trở thành thánh địa của Thiên Chúa giáo ở châu Âu.

Càng thần kỳ hơn chính là, nghe nói trong sơn động bên cạnh tiểu trấn, có một thủy trì, nghe nói nước của thủy trì chính là "thánh thủy" trong truyền thuyết, có thể chữa rất nhiều bệnh....

Bởi đủ loại truyền thuyết như vậy, tín đồ Thiên Chúa giáo tới đây hơn mười vạn người mỗi năm...

Khi trời tối, đoàn người của Tiểu Lôi cũng đã lái xe tới tiểu trấn, cả tiểu trấn chìm trong một bầu không khí yên tĩnh.

Bên ngoài tiểu trấn cũng có không ít xe hơi, hiển nhiên có rất nhiểu người ở đây. Chính Tiểu Lôi ngồi trên xe cũng đã thấy, bên ngoài tiểu trấn có không ít người đi đường sắc mặt đều nghiêm cẩn, bộ dạng thần thánh trang nghiêm, bọn họ ăn mặc rất nghiêm túc, vẻ mặt thành kính, bước đi rất an tĩnh trên ngã tư, không một người nào làm ồn. Còn có một ít người, đều mặc trường bào màu đen của Giáo Hội, trước ngực còn có đeo thập tự giá.

Kiến trúc cao nhất của tiểu trấn, chính là giáo đường tại trung tâm của tiểu trấn.

"Ta không thích chỗ này." Bước xuống xe, Tiểu Lôi liền nói. Nguyệt Sơn cũng gật đầu :"Quá yên tĩnh, có chút áp lực .... Nói thế nào đây, cứ như chùa miếu ở trong núi vậy."

Diệp Bất Quần lại không nói gì, chỉ là vừa đến nơi này, vẻ mặt hắn liền trở nên nghiêm túc .... Chính xác mà nói, hình dáng hắn lúc này, cơ hồ biến thành những người đang an tĩnh đi đường kia. Nghiêm túc, an tĩnh, trang nghiêm, chú tâm...

"Xem ra vị tiên sinh đây là một giáo đồ trung thành rồi." Người nói chính là Long Nhãn, hắn xuống xe còn cầm theo một bao đồ, đi bên cạnh Tiểu Lôi.

"Chẳng lẽ ngươi không phải giáo đồ của Thiên Chúa giáo?" Tiểu Lôi hỏi.

"Tư duy của ông chính là điển hình của người phương Đông." Long Nhãn trả lời rất đúng mực: "Hình như rất nhiều người Trung Quốc đều cho rằng người phương Tây đều tin vào Thượng Đế, kỳ thật không phải như vậy, ít nhất là ta không tin." Hắn thở dài :"Công việc của ta, đều phải chạy trên bờ vực sinh tử, cho nên ta chỉ tin tưởng vào mình, tự mình nắm lấy vận mệnh của mình."

Tiểu Lôi nheo mắt nói :"Xem ra ngươi rất quen thuộc với núi Pyrenees rồi."

"Phi thường quen thuộc." Long Nhãn đột nhiên cười lên, thản nhiên nói: "Ta đã từng ba lần leo lên ngọn núi cao nhất, được bài danh trong ba hội viên đứng đầu của câu lạc bộ. Ta cũng từng tham gia vào mười hai lần leo núi. Kỷ lục về an toàn của ta đến giờ vẫn chưa bị phá vỡ."

Tiểu Lôi nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, trong mắt hắn có thể thấy được sự kiêu hãnh của một nhà leo núi mạo hiểm .... Rất rõ ràng, tên Long Nhãn này phi thường tự hào về kỷ lục của hắn. công bằng mà nói, với kỷ lục của hắn, hắn cũng xem như một cao thủ rồi.

Chỉ có thể nói, phản ứng của hắn như vậy cũng là bình thường... nhưng trong mắt Tiểu Lôi vẫn hiện lên một tia nghi hoặc....

"Các vị chọn ngay lúc này lên núi, kỳ thật rất nguy hiểm. Nên có rất nhiều người không muốn tiếp nhận hợp đồng của các vị, nhưng ta vẫn không sợ.... mặc dù khí hậu bây giờ không tốt, nhưng chuyện nguy hiểm hơn ta cũng đã trãi qua rồi, ta tin vào chính mình." Long Nhãn cười rất kiêu hãnh, sau đó hắn lại đổi sang chuyện khác, chỉ vào hai bên đường của tiểu trấn :" Nơi này có hai lữ quán, cái lớn, thì thuộc về giáo hội. Nên họ chỉ tiếp đãi nhân viên của giáo hội. Cái còn lại chính là tiếp đãi du khách, hy vọng duy nhất bây giờ của ta là vẫn chưa đầy khách. Nếu không chúng ta chỉ có thể dựng lều tại quảng trường kia."

Bất hạnh chính là, điều Long Nhãn nói lại thành sự thật.

Khách sạn duy nhất chiêu đãi du khách trong tiểu trấn đã đầy người. Bọn họ chỉ có thể dựng lều tại quãng trường của tiểu trấn.

Nguyệt Sơn là người luyện võ, chịu khổ không sao. Khinh Linh Tử là người hướng ngoại, đối với việc hưởng thụ về thân thể cũng quá không xem trọng. Bảo Nhi thì tính tình tiểu hài tử, đối với việc ngủ ngoài trời, nó ngược lại càng thêm mong đợi và hưng phấn.

"Uy, Diệp Bất Quần, ngươi không phải là nhân viên cao cấp của giáo hội sao? Chẳng lẻ không thể đi cửa sau tới giáo hội kiếm cho chúng ta hai gian phòng sao?"

Tiểu Lôi cười khổ, một mặt nói, một mặt nhìn vào quảng trường của tiểu trấn.

Xem ra nhân khí của tiểu trấn Lourdes này không phải bình thường a. Quãng trường không quá lớn đã đầy cả lều, xem ra hôm nay có rất nhiều người ngủ lộ thiên đây.

"Rất xin lỗi, ta không thể lợi dụng chức quyền để làm việc này." Diệp Bất Quần lộ ra thần sắc rất nghiêm trang :"Chỗ này là Thánh địa, ngươi nói cái chuyện này, là tiết độc đối với thánh địa! Ta không thể vì chức vị mà bắt người khác phải nhường phòng cho chúng ta được." Diệp Bất Quần chỉ vào quảng trường của tiểu trấn, nơi đây cũng có không ít thần chức nhân viên mặc trang phục giáo hội ngồi trong lều, rất rõ ràng, lữ điếm của giáo hội cũng đã đầy người, nên có không ít cha sứ đành phải ở ngoài đây.

Tiểu Lôi lắc đầu :"Thật không biết nên nói ngươi đáng kính, hay cười ngươi ngốc đây."

Long Nhãn đi ra từ lều. Rất rõ ràng, động tác của hắn khá thành thục, vừa nhìn đã biết là loại người thường xuyên sống bên ngoài rồi.

"Tối nay có lẽ sẽ rất lạnh, dù sao đây cũng là vùng núi, hơn nữa thời tiết lúc này cũng có chút ẩm thấp." Long Nhãn mượn được một cái bật lửa tránh gió từ một người leo núi, đốt lên một đống lửa hồng, còn có mấy cái nồi kim loại, xem ra là chuẩn bị nấu ăn rồi.

Tiểu Lôi vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Long Nhãn, nhưng cũng chỉ nhìn thấy những việc làm của Long nhãn, hắn quả thật rất có phong phạm của một nhà mạo hiểm kinh nghiệm phong phú. Trong mắt Tiểu Lôi lại lộ ra một tia nghi hoặc.

Tối nay quả thật có chút lạnh, trên xe có một cái mền, Tiểu Lôi cũng đã lấy ra đắp cho Bảo nhi. Tổng cộng có năm lều, Tiểu Lôi một cái, Khinh Linh Tử, Diệp Bất Quần, Nguyệt Sơn, Long Nhãn mỗi người một cái. Bảo nhi thì ngủ trong trướng của Nguyệt Sơn.

Tiểu Lôi đang ngủ trong lều, linh giác của hắn nhạy cảm dị thường, thật sự, là do ở đây tối nay. Hoặc là nói, hôm nay khi tiến vào tiểu trấn đã trở thành "Thánh Địa" này, trong lòng Tiểu Lôi có một loại cảm giác kì dị, trong lòng phảng phất như xuất hiện một loại cảm giác chờ mong kì diệu không tên vậy ....

Như trong mơ hồ hắn đã cảm ứng được sẽ có chuyện phát sinh vậy.

Sau khi nhắm mắt lại, niệm vài câu tĩnh tâm chú, Tiểu Lôi chậm rãi đi vào giấc ngủ sâu ....

Tối đen....

Trên quãng trường có mấy trăm lều, mấy trăm tiếng hô hấp của mọi người đều vang lên bên tai Tiểu Lôi, đó là một loại cảm giác phi thường kỳ diệu, Tiểu Lôi cảm thấy mình như xuất thần lãng du, dần dần như đang mơ, giống như xuất hồn ra ngoài cơ thể vậy ....

Trong mơ hồ, phảng phất như có một âm thanh kêu gọi ....

Đúng vậy, là kêu gọi!

Một âm thanh nhẹ như không vang lên, liền vang vọng trong lòng của mình.... Trong lòng rõ ràng cảm giác được sự kỳ quái, không cìn tiếng kêu gọi. Nhưng tai vẫn không nghe được âm thanh gì cả.

Đại khái như là mộng cảnh ...

Tiểu Lôi trong mơ mơ màng màng, cảm giác được trong giấc mộng, phảng phất đã bay tới bầu trời của tiểu trấn, từ bầu trời hạ xuống tiểu trấn, thoáng qua nhìn vào ngọn lửa, rồi bay về bên trái tiểu trấn....

Dần dần, thần giác của hắn lần nữa đáp trên mặt đất, trước mặt đã là một pho tượng ....

Trong mộng, hắn "thấy" tình cảnh có chút mơ hồ, miễn cưỡng mới có thể nhận ra chút ít. Đây là pho tượng của một nữ tử, nàng mặc một bộ trường bào cổ xưa, hai chân trần, hai tay để trước ngực, mắt khép hờ, trên mặt hiện vẻ thành kính. Khuôn mặt của nàng rất đẹp, dung mạo thanh tú, hiển nhiên công lực của người điêu khắc phải rất siêu phàm, làm cho pho tượng của nữ tử này sống động như thật vậy.

Ở trên pho tượng như có một lực lượng kỳ quái hấp dẫn Tiểu Lôi, hồn phách hắn phảng phất như luôn bay chung quanh pho tượng, bị hút mạnh vào.

Ở nơi sâu thẳm trong tâm linh, có thể cảm giác rõ ràng như pho tượng đang triệu hoán mình....

Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, khi Tiểu Lôi trải qua việc thoát thai hoán cốt, linh giác của hắn nhạy cảm vượt xa người thường, thậm chí mạnh hơn nhiều so với những tu hành giả bình thường, hắn cảm giác được trên pho tượng này có một khí tức rất thư thái .... Đúng vậy, cái loại khí tức này làm cho linh giác nhạy cảm của hắn rất thư thái.

Phảng phất, hắn nghe thấymột tiếng thở dài yếu ớt, vang lên trong sâu thẳm tâm linh của mình.

Đột nhiên, tư duy xảy ra một chút rối loạn, Tiểu Lôi cảm thấy cả người căng thẳng, từ trong mộng thức tỉnh.

Hắn mở mắt, thấy mình vẫn như cũ nằm trong trướng . Đột nhiên hắn xoay người ngồi dậy, mở lều đi ra.

Hắn hít thật sâu một hơi không khí thanh tỉnh của đêm tối, rồi thở mạnh ra, rồi đột nhiên quay đầu lại.

Chỉ thấy Long Nhãn từ phía sau đang đi tới.

"Cước bộ của ngươi rất nhẹ." Tiểu Lôi cười nói.

"Phải nói là ông rất nhạy cảm."Long Nhãn cười rất thân thiện :"Nghề nghiệp của ta là mạo hiểm, cho nên động tác và thân thể của chúng ta so với người thường thì nhẹ nhàng hơn nhiều."

Tiểu Lôi không nói gì, liếc nhìn Long Nhãn, suy nghĩ một chút rồi hỏi :"Sao ngươi không đi ngủ?"

Long Nhãn mìm cười :"Không ngủ được." hắn lấy ra một điếu thuốc, tự mình mồi lửa, nhìn Tiểu Lôi :"Hút không?"

"Không, cảm ơn." Tiểu Lôi cười nói :"Ngươi ngủ không được sao? Lúc này phải đi ngủ, mới có thể lực để leo núi chứ?"

Long Nhãn hút một hơi, chậm rãi thở ra, nhẹ nhàng nói :"Lều của ta hơi nhỏ."

Tiểu Lôi trong mắt hiện lên tia kỳ dị, vờ như không có gì hỏi lại :"Lều nhỏ sao? Ta nghe nói là lều của những đăng sơn cao thủ như ngươi, đều đã được chế tạo đặc biệt rồi mà?"

Long Nhãn bình thản, cười nhẹ nói :"Hình như ông đặc biệt hứng thú với nghề nghiệp của ta. ... à... bởi vì các ông đi quá gấp, bình thường kế hoạch cho một lần đăng sơn đều phải chuẩn bị hơn nửa tháng. Nhưng các vị chỉ cho ta có một ngày, ta chuẩn bị quá vội, chuyến đi này mang theo không phải là lều của ta, trong một lần xuất hành lều của ta đã bị hư, nên cái lều đem theo này không phải của ta, mà là mượn của người khác .... Ta trả lời như vậy ông có hài lòng không?"

Tiểu Lôi mỉm cười :"Xin lỗi, ta không có dụng ý gì."

Long Nhãn nhún nhún vai, hút một hơi, quăng xuống đất, đột nhiên hỏi :"Có hứng thú đi dạo không? Dù sao cũng ngủ không được."

Tiểu Lôi gật đầu, đột nhiên nói :"Nơi này ... nơi này có pho tượng nào không?"

"Pho tượng?" Long Nhãn suy nghĩ một chút, nói :"Rất nhiều. Pho tượng nơi này có rất nhiều... phải biết rằng, đây là thánh địa nổi tiếng của châu Âu, một 100 năm qua, có rất nhiều đại nhân vật nổi tiếng tới đây, cũng như nhiều nhân vật nổi tiếng của giáo hội. theo ta biết ít nhất, một trăm năm rồi, có vài vị tu hành giả danh xưng "thánh đồ" trong Giáo Hội, cũng đến nơi này. Nơi này có rất nhiều pho tượng của nhân vật nổi tiếng ... ngay bên trái tiểu trấn này... ngươi rất hứng thú với pho tượng sao?"

"Ân ... đúng vậy .... Chỗ này có pho tượng nữ không? Ta là nói nữ tính...." Tiểu Lôi có chút chần chờ, hỏi lại.

"Nữ tính?" Long Nhãn nở nụ cười :"Có, đương nhiên là có. Ban đầu đã phát hiện ra Thánh mẫu Maria hiển linh ở đây, chính là một nữ hài của tiểu trấn này, nữ hài đó sau đó cũng được ban cho danh xưng là "Thánh Đồ". Tại tiểu trấn đương nhiên có pho tượng của nàng ... ngoài ra, nơi đây còn có pho tượng của Thánh mẫu Maria ... rất nhiều. Nếu ông đã có hứng thú, bây giờ cũng chẳng có việc gì, ta dẫn ông đi xem."

Tiểu Lôi cười nói :"Hay lắm, đa tạ ngươi."

"Không cần khách khí, ta nhân tiền của ông, ta có nghĩa vụ phục vụ, hơn nữa dù sao cũng không ngủ được." Long Nhãn cười cười :"Ta phải quay lại lều đã, ta phải lấy thêm cái đèn pin, nếu không, cẩn thận mũi của bọn ta đập vào pho tượng mất."

Tiểu Lôi cười ha ha, bất động thanh sắc bước theo Long Nhãn.

Khi Long Nhãn bật đèn pin đi vào lều, Tiểu Lôi cũng khom người tiến vào trướng rồi nhìn quanh một vòng.

Mắt hắn đột nhiên sáng ngời!

Chỉ thấy tại một góc của lều, phảng phất như có hai chữ tiếng Anh!

Hai chữ này, Tiểu Lôi thấy rất rõ, hơn nữa liếc mắt một cái đã nhận ra nghĩa của hai chữ này!

Trên mặt rõ ràng viết "Long Nhãn"!!

Lúc Long Nhãn xoay người lại, Tiểu Lôi đã đứng lên.

"Chúng ta đi thôi, bất quá nên bước nhẹ một chút, tiểu trấn này có người gác đêm đó, tính tình bọn họ cổ quái, không thích du khách đi dạo muộn đâu." Long Nhãn cười rất khoái trá.

Hai người rời khỏi quảng trường, đi về phía bên trái của tiểu trấn.

"Long Nhãn, không phải ngươi nói lều của ngươi đã bị hư trong một lần xuất hành sao? Nói vậy lần xuất hành đó nhất định rất nguy hiểm? Ngươi có thể kể cho ta nghe không? Ta đối với nghề nghiệp của ngươi phi thường hứng thú." Tiểu Lôi đi sau Long Nhãn, cười nhẹ nói.

"À .... Cũng không có gì đâu, chỉ là do không cẩn thận nên bị hư thôi." Long Nhãn thuận miệng trả lời, ngữ khí của hắn ung dung: "Bị hư cũng không sao, chỉ cần sửa lại là được rồi, may mà lần này đi cùng mọi người, đã mượn được lều của người khác .... Bất quá tác dụng chỉ là phụ, ta ngủ trong lều của người khác không quen, không thể làm gì khác hơn là tìm ngươi nói chuyện, bởi nhìn qua mọi người, chỉ có ngươi là ôn hòa nhất."

Tiểu Lôi cười trào lộng :"À .... Thật không .... Ta ôn hòa? .... Đại khái là.... Ngươi tìm ta, cũng bởi do thấy ta tuổi cũng không lớn, ngươi cho rằng ta trẻ tuổi, có thể dễ bị lừa phải không?"

"Á?" Long Nhãn đột nhiên cứng đờ người.

Tiểu Lôi đã như quỷ mỵ lướt tới, cánh tay từ phía sau đưa ra bóp lấy yết hầu của Long Nhãn, lạnh lùng nói :"Đừng động, đừng kêu, nếu không, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro