LHBG448

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên hoa bảo giám 447 bầu trời mới là cực hạn

magaret tham gia quân ngũ nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cỡ nào, andy cắn nuốt ánh trăng khiến nàng thật sự thoáng kinh ngạc chốc lát, bất quá lập tức hiểu được, một loại dị biến bất lợi với mình sắp xảy ra, lập tức phải tiêu diệt dị biến này khi nó mới manh nha.

nghĩ tới đây, trường kiếm trong tay phải magaret buông tha thanh vân cùng Đỗ Trần tuyệt đối không cách nào chạy thoát khỏi tù lung, chuyến hướng tấn công andy.

tựa hồ giữa không trung xuất hiện một dải sáng rực rỡ, Thương Khung nguyên soái lắc cổ tay đâm trường kiếm dễ dàng vào gáy Andy, nhưng không có chút rung động, không có cảnh tượng kêu rên cùng máu chảy lênh láng, kiếm của Magaret tựa hồ đâm vào cái bóng.

lúc này thì, andy khác đã đứng sau lưng nàng, cúi đầu nhìn hai chân mình sững sờ: "ta, ta lúc nào nhanh như vậy?'

đang nói, andy trước mặt đã trúng kiếm của andy biến mất - chẳng ngờ hắn nhanh tới mức lưu lại tàn ảnh.

magaret lạnh lùng cười, xoay người lại ra tay đâm vào cổ họng andy! một chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối không cách nào nhiễu loạn Thương Khung nguyên soái với ý chí kiến định sau ngàn vạn lần đại chiến tích lũy lại.

mà lúc này, Đỗ Trần so với magaret càng thêm kinh ngạc, đứng trên thanh vân mở to hai mắt nhìn andy, tuyết lang dùng tốc độ còn nhanh hơn thanh vân tránh thoát kiếm của magaret, hình tượng cũng đang phát sinh biến hóa. vốn tuyết lang đứng trên bốn chân, bộ lăng tuyết trăng, bốn chân thon dài, thân thể tráng kiện, lang đầu uy vũ cao ngạo, lại thêm sương mù kèm ánh trăng nhàn nhạt...

hai tròng mắt vàng lợt lóe ra quang amng, đây không phải bộ dáng tổ hợp dị thú Parmir, càng không phải đầu tuyết lang thích ăn ngon.

thanh vân dưới chân Đỗ Trần bắt đầu động. Đầu hồn hét lớn; 'andy, đừng sửng sốt nữa."

andy bằng bản năng lại một lần nữa tránh thoát trường kiếm của Magaret, thân thể run lên, đúng vậy, bây giờ không phải nghiên cứu mình vì sao biến thành bộ dáng này: 'hiểu rồi, chủ nhân!"

hai tròng mắt nhìn chằm chằm magaret một lần nữa xuất kiếm đâm vào ngực mình, andy hơi nghiêng thân về phía phải, mặt trước tránh kiếm phong. nhưng một đôi móng vuốt thật lớn, thon dài như tia chớp đánh ra, bắt dính trường kiếm của magaret, mặc dù trên móng vuốt đã đầy máu tươi, nhưng andy vận sức. 'crack', thánh khí kiếm của magaret bị hắn bóp nát thành linh kiện....

"ô ... ngao!!!"

một tiếng sói tru vang khắp thiên địa, tràn ngập trong tính mạng mê cung.

andy rất sảng khoái, phi thường sảng khoái, chỉ có một tiếng gầm điêm cuồng mới phát tiế được một cỗ khí tức đang bành trướng trong cơ thể.

Đỗ Trần mừng rỡ, nhưng không hồ đồ, thanh vân vọt tới bên người andy; "đừng kêu, mau lên đây, phá tan tù lung của lão yêu bà ra ngoài!"

thanh vân nhanh, andy cũng không chậm, xoay người nhảy lên than vân. vọt tới biên tù lung. dùng sức đánh ra một trảo, phát nát tù lung bằng hơi nước, nhiều điểm lưuư văn bắn ra. hai người biến mất không thấy bóng dáng...

magaret vừa nhìn hướng bọn họ biến mất, lại ngắm nhìn linh kiện thánh khí kiếm trên mặt đất, cũng không tức giận, không ảo não, mà tỉnh tảo, cơ hồ tỉnh táo như bình thường.

các nữ tướng thấm thủy thánh nữ binh đoàn đuổi tới, thấy nguyên soái đứng một mình, trường kiếm vỡ nát, cả kinh, thủ lĩnh tiến lên thấp giọng nói; "nguyên soái..."

magaret khoát tay: 'một thanh thánh khí tầm thường mà thôi, không có gì, nếu vừa rồi ta dụng thấm thủy kiếm, một đôi vuốt sói của nó đã phải để lại..." Đột nheien cười; 'thú vị! vốn chỉ có mười ba cấp sơ giai! nhưng sau khi cắn nuốt ánh trăng của ta, cư nhiên dạt tới ranh giới giữa mười ba cấp và mười bốn cấp, một chút ánh trăng cư nhiên khiến nó tạm thời thăng một bậc... ta đánh giá thấp tuyết lang rồi, các ngươi có tình báo gì về nó không?"

Nữ tướng vội nói; 'nguyên soái, kiếm nô tướng quân từng điều tra qua, Đỗ Trần thần giáo có hai thần sủng nổi danh..."

"một con! sự thật chứng minh, andy cùng tổ hợp dị thú pamir kỳ thật là một."

"nguyên soái minh giám! nếu bọn chúng là một, vậy kiếm nô tướng quân điều tra tin tức có sai lầm! thuộc hạ phải sửa lại lý lịch của andy thế nào...

Tuyết lang andy là thần sủng Francis có được trong sương mù rừng rậm, mới đầu thích ăn ngon, chỉ có một bản lãnh truy tung coi như có chút tác dụng! sau này, andy rời khỏi francis, nhưng vì cơ duyên xảo hợp được cải tạo thành mãnh thú parmir, tại đại hạp cốc auerbach triển hiện ra thực lực mười một cấp, sau đó Đỗ Trần thần ra mặt thu phục cho tới này! mà mãnh thú Parmir từng biểu hiện ra nhiều loại năng lực, kể cả hoàng kim bỉ mông, thâm uyên giáp trùng, hàn băng cự long...."

"chỉ có vậy sao?' magaret có chút run lên; "thân có sáu đại dị năng, lại kiêm cả bí pháp nguyệt lượng... hừ, thì đại của tứ ngự thần thú thật sự đã qua đi rồi.'

Nữ tướng cả kinh; 'nguyên soái, vậy mãnh thú đó ngay cả ngài cũng phải kiêng kỵ sao?'

"andy bây giờ tuy mạnh, nhưng còn không để hắn trong mắt." magaret chậm bước tiến sâu vào tính mạng mê cung: "nhưng tương lai... bầu trời mới là cực hạn của hắn.'

thánh nữ binh đoàn hoảng sợ đi theo phía sau nguyên soái, quy củ của thấm thủy hồ khiến các nàng không dám hỏi nhiều, nhưng trong lòng vô cùng kinh hãi cùng khó hiểu. bầu trời mới là cực hạn, nguyên sóai còn chưa boa giờ đánh giá bất luận kẻ nào như thế.

có lẽ đương kim chỉ có magaret mới hiểu chính thức tiềm lực của andy, năm đó phillip nghiên cứu tổ hợp dị thú, kế hoạch là mười cấp cực hạn, nhưng vì sự tồn tại của andy, tổ hợp dị thú parmir đạt tới mười ba cấp sơ giai, nhưng đây đã là giới hạn của tổ hợp dị thú, không có khả năng tăng hơn nữa.

mà chánh thức khiến magaret đặt trong òng, là ánh trăng cùng andy tăng cường thực lực, Thương khung nguyên soái rất muốn biết , nàng bất quá nghĩ tới ánh trăng, andy có thể tạm thời tăng lên một bậc, vậy một khi Francis có được 'nguyệt thần tuy tử, nguyệt lượng do tồn' tinh hà nguyệt lượng trặng, phát ra ánh trăng thuần nhất trong thiên hạ, andy sẽ mạnh tới cỡ nào?

Thương khung nguyên soái cùng bowness đều là mười bồn cấp đỉnh phong, đủ để địch nổi vạn cổ đệ nhất nhân, thần hoàng Prince mười lăm cấp không?

'nặc thủy trận, tiếp tục tiến về hướng mục tiêu... ngày sau, liệt Đỗ Trần thần giáo vào thứ hai sau bi ca tử sĩ, không tiếc hết thảy, trước khi Francis kịp phát triển pảhi giết chết."

mênh mông giữa tính mạng mê cung, Đỗ Trần tuy có thanh vân bay nhanh, nhưng kiêng kỵ magaret có thể tùy ý đánh mở vách tường, tại mê cùng dùng hết bản lĩnh, đẩy tốc độ thanh vân lên nhanh nhất, thấy đường là đi, bay hơn mười phút, tính toán đã rời khỏi magaret cực kỳ xa, Đỗ Trần lúc này mới chậm lại, ngồi xuống thanh vân, thờ ra một hơi dài!

"andy, lần này nhờ có ngươi...."

andy trong trạng thái lang hình không đáp lời, mà tự như một quả cầu khí, thoáng chốc biến hối tuyết lang bốn chân, mệt mỏi nằm bên người Đỗ Trần, hữu khí vô lực, như là thoát lực .

Đỗ Trần vội la lên; 'ngươi sao rồi?'

andy chép miệng; 'an, andy đói không chịu nổi nữa, có thể hay không... hắc hắc."

Đỗ Trần phì cười, từ trong liên hoa lấy ra ít lương kho, phất tay đưa cho andy, tuyết lang cắn nuốt một hồi, lúc này mới nói; 'chủ nhân, vuằ rồi andy đang ảo não một tử quỷ đói, nhưng lão yêu bà đột nhiên xuất ra ánh trăng đánh lên ta, andy chẳng những không có bị thưuơng ngược lại như được ăn no, toàn thân đều tốt, suyết chút nữa biếnt hành lang nhân." lè lưỡi: " nhưng bây giờ ánh trăng tiêu hao sạch rồi, andy cũng biến hồi nguyên hình."

"vậy ngươi còn có thể biến thành tổ hợp dị thú không?'

"không vấn đề, bất quá muốn biến thành bộ dáng lang nhân vừa rồi, ... phải có ánh trăng!'

Đỗ Trần liên tục hỏi mấy vấnd dề, rất nhanh hiễu rõ tình trạng của tuyết lang, hoàng kim bỉ mông đã bị andy hoàn toàn ăn sạch, tuyết lang tuy thời có thể biến thân thành tổ hợp dị thú sáu hình thái, trơ thành dị thú mười ba cấp! mặc dù mười ba cấp sơ giai, nhưng nhìn khắp tam đại lục, có thể có mấy người mạnh hơn andy?

mà nguyên nhân đột nhiên biến thân thành lang nhân, andy cũng nói không rõ, bất quá Đỗ Trần ghi nhớ một việc - thực lực tổ hợp dị thú chỉ là mười ba cấp sơ gaii, nhưng không phải cực hạn của andy, tuyết lang vẫn có thể gia tăng thực lực, về phần gia tăng bao nhiêu... vậy xem Đỗ Trần tìm về cho hắn bao chiêu ánh trăng.

hiểu được điểm này, Đỗ Trần nằm trên thanh vân cười to ha ha.

lúc này andy khiếp sợ hỏi; 'chủ nhân, andy mười ba cấp, vậy thức ăn sau này....'

Đỗ Trần cười híp mắt vỗ vỗ tuyết lang "còn phải nói điều này sao?'

andy hạnh phúc cười hồn nhiên: 'bất quá chủ nhân, Đỗ tư phấn thân toái cốt..."

"không cần lo cho hắn, sự tồn tại của tiểu tử kia là tự mình đi tìm chết, quá vài ngày ahứn có thể tỉnh lại.'

"nhưng, nhưng không có cảm giác định vị của Đỗ Tư, andy cho dù có thể đào thông vách tường tính mạng, nhưng cũng không biết đào hướng nào mới đúng... chủ nhân, andy có đúng là có thể nói, chúng ta đã lạc trong tính mạng mê cung?'

Đỗ Trần sửng sốt, đích xác, bọn họ sau khi tiến vào dựa vào cảnh giác của Đỗ Tư mà đi tới, đồng thừoid ụng chỉ gian sa làm ký hiệu đường lui, nhưng vừa rồi loạn chiến một hồi, chẳng những Đỗ tư banh xác pháo, ngay cả ký hiệu chỉ gian sa cũng không thấy bóng dáng...

lại nghĩ, Đỗ Trần cười cười; 'không ngại! Đỗ tưu mất vài ngày là hồi phục như cũ, chúng ta cùng lắm chờ vài ngày! thật sự không sao. bên ngòai có liya, huynh đệ của ta nếu thấy ta mãi không về, nhất định sẽ đi thành Duerkesi tìm tiểu Đỗ Đinh tới tìm ta, dù sao chúng ta cũng không có việc gì.' ngón tay chỉ một hướng tùy ý: "bất quá chúng ta cũng không thể chờ tại chỗ, đi về phía này, ngươi cẩn thận chút, chậm rãi đi trước...'

đang nói, andy đột nhiên nhíu mày, mũi lại ngửi ngửi.

'hắn sao lại ở trong tính mạng mê cung? chủ nhan, andy ngửi tới mùi của lão bằng hữu của ngài, ngay cách đây không xa."

định spoile mà thôi ko spoile nữa

----- Bài viết này được kakesi_kenji thêm vào sau 49 phút và 44 giây -----

Liên hoa bỏa giám 448 không biết? không sợ? thực lực?

tác giả: Du tạc bánh bao

lão bằng hữu? a, lão bằng hữu của mình thật sự không nhiều lắm, mà lão bằng hữu có thể khiến andy nhíu mày càng có thể đếm được.

"là kẻ nào?'

"là Brockman?' ngữ khí andy do dự: 'hắc, cũng không nhất định, cũng có thể là song bài thai đệ đệ của brockman, adam, bọn họ hai người có mùi quá giống... chủ nhân, bất luận người nào, hắn hình nhừ không xong rồi, trên người tràn ngập mùi máu tươi, xem ra cũng sắp chết.'

andy cười hắc hắc: 'chủ nhân, thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn, cấp Fuye lão tiên sinh báo thù được không." nhận chuẩn một phương hướng chạy tới, Đỗ Trần đi sau hắn; "mặc kệ là adam hay là brockman, chỉ có hắn một người sao?'

"chỉ một người...ach, andy ngửi được một mùi."

" ngươi chỉ điểm, chúng ta ẩn hinh đi tới."

Từ sau khi bất ngờ chạm phải Magaret, Đỗ Trần vô cùng cẩn thận, cẩn thận thêm một bậc, lúc àny hắn ngự thanh vân chầm chậm đi tới, cứ một đoạn lại cho andy xác định lại mùi một lần, vạn hạnh khoảng cách cũng không quá xa, bỏ qua động khẩu biến ảo khó lường trong tính mạng mê cung, sau khi đi bảy tám trăm thước, một khu vực rộng lớn trong tính mạng mê cung hiện ra, nhưng thứ nhìn thấy đầu tiên không phải lão bằng hữu, mà là....

lão thiên a! không phải xảo hợp vậy chứ? Đỗ Trần sửng sốt, lập tức thúc giục thanh vân vội vàng lui về sau, giựt lại khoảng cách năm sáu mươi thước mới thở phào nhẹ nhõm.

andy thấy rõ tình hình trong huyệt động, không nhịn được chảy nước miếng kinh hô lên: 'ta, crist andy, có giấc mộng, có khẩu vị... sao lại có một quả trứng lớn như thế, andy ăn bao lâu mới hết đây?'

trung tâm khu dất trống, có một đồ vật giống như một quả trứng lớn, tòant hân màu đỏ, bên ngòai bóng mượt.... theo phương thức suy nghxi của andy, đây là một quả trứng gà lớn màu đỏ, dám chắc sẽ rất thơm ngon. cực kỳ ngon! nhưng Đỗ Trần thấy, thứ này cao bảy tám thước, đường kính cũng mấy thước,.... đây chẳng phải hỏa hệ dị thú mà Đỗ Tư đã hình dung trước khi nổ banh xác sao?

chẳng lẽ quả trứng này là hỏa hệ mãnh thú làm Đỗ tư bị đốt cháy mười ngày sau mới khôi phục sao?

Đỗ Trần lại suy nghĩ.

mặc dù nhìn qua như một quả trứng không được ấp. nhưng rất nhiều người của gia tộc batuque đã dùng mạng chứng minh, nó có ý thức tự chủ công kích.

Đỗ Trần ghi nhớ khoảng cách năm mươi thước an toàn mà Đỗ Tư nói, giữ chặt andy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn cự đản từ xa, cười thân thiện nói; "các hạ. chúng ta bị magaret làm cho không đường lui tới, mới chạy trốn tới đây....'

cự đản không có phản ứng.

Đỗ Trần lại nhíu mày. lai nói; 'ta nghĩ chúng ta hẳn là có chúng địch nhân, không phải sao? a a ,nếu chúng ta đều muốn đối phó magaret. vì sao không liên thủ? ...."

Trứng lớn không có đáp lại.

Đỗ Trần càng nhìn chằm chằm. cười nói; 'ngài xem, ta cùng thần sủng của ta đều là cao thủ thần cảnh, thần sủng của ta càng là mười ba cấp, đủ để trở thành trợ lực cho ngài tranh phong với magaret chứ? ngài..." hắn trước sau nói hơn mười câu, thay đổi vài loại ngữ ngôn, nói lợi hại đều xong hết, nhưng trứng lớn tựua hồ vẫn yên ổn ở trung tâm khoảng đất trống...

Đỗ Trần trong lòng kinh ngạc, nhìn cự đản từ trên xuống dưới, chẳng lẽ, hắn căn bản không nói chuyện?

"để biểu hiện thánh ý, ta tiến gần tới bái phỏng các hạ, xin các hạ nói một câu." nhưng cự đản vẫn không có phản ứng.

quái, mãnh thú này biết rõ địch nhân tới giết mình, nhưng sao còn không có phản ứng?

lúc này, Đỗ Trần tâmt ưu bất đồng, andy tặc mi thử nhãn nhìn chằm chằm trứng lớn, trong lòng tính toán cái gì thì không cần nói - đơn gảin là ăn lòng trắng ngon hay lòng đỏ ngon! hắn nhỏ giọng nhắc nhở: 'chủ nhân, andy cảm giác được, quả trứng náy có mùi vị rất thơm ngon.. ách, lực lượng rất cường đại! lão bằng hữu của ngài ở ngay sau nó! andy thật sự nhận không ra, đến tột cùng là brockman hay adam."

Đỗ Trần gật đầu, cần thận đi tới, khóe mắt lại nhìn chằm chằm trứng lớn, nhưng vừa thấy bộ dáng lão bằng hữu, khôngkhỏi phì cười, dễ dàng hơn nhiều.

mặc kệ brockman hay là adam, tóm lại hắn đầu phi thường thê thảm, một thân quần áo đổ nát, cùng với máu chung một chỗ, cơ hồ không nhìn ra nhan sắc! mà thương thế của hắn phi thường quái dị, toàn than trên dưới không có một vết thương trí mệnh, nhưng máu trong thân thể hắn tựa hồ bị áp lực thật lớn, từ mỗi lỗ chân lông đều chảy ra, cả người nhìn qua, như một người máu.

mất máu quá nhiều, hắn đã hôn mê sắp chết, nhưng tư thế hôn mê hết sức qủy dị - mặt ngửa lên, hai tay chỉ hướng trứng lớn, như chết cũn nói, ta, ta nhất định bắt được ngươi...

Đỗ Trần nhìn chằm chằm người hôn mê này sờ mũi, trong lòng cười lạnh, nếu hắn là brockman, vậy đừng trách lão tử không khách khí, đại cừu của Fuye bá bá trước hết bắt ngươi khai đao! nếu là adam... vậy cũng là cừu nhân, năm đó ngư nhân tập kích thành Duerkesi, adam dù không phải chủ mưu, nhưng cũng là một bang hung quan trọng."

ngày thường phân biệt adam cùng brockman phi thường dễ dang, một là xem khí chất, bọn họ một người ưu nhã, một người bạo lệ, hai là ngửi mùi - trên mình adam máu tươi mùi rất nồng, nhưng hôm nay hai phương án này đều không thể! 'lão bằng hữu' đầy người là máu, lại hôn mê bất tỉnh, mùi dám chắc bị máu che mất, hơn nữa người chết ngất thì lấy đâu ra khí chất.?

nhưng Đỗ Trần có một biện pháp xác nhận thân phận của hắn, bắn lấy tay lão bằng hữu liếc mắt: "là adam."

tay của tiểu thâu cùng tay của cường đạo dám chắc là khác nhau, điểm này Đỗ Trần tuyệt đối nhìn không lầm.

trứng lớn vì sao không có phản ứng, adam vì sao xuất hiện chỗ anỳ? Đỗ Trần khó hiểu, lại không vội suy nghĩ, hắn đột nhiên chấn động: 'bất hảo, magaret vì hỏa hệ dị thú tới, hơn nữa lao yêu bà thần thông quảng đại, quỷ đồ, thiên mục... các loại bí pháp vô số, nói không chừng nàng lập tức sẽ tìm tới đây, đến lúc đó mình mới chạy ra khỏi miệng hổ, lại bị magaret bắt được... phải chóng rời đi."

nghĩ vậy, Đỗ Trần liếc nhìn trứng lớn; 'các hạ, magaret nhanh chóng tơi đây, nếu người không ngại, ta mang theo ngươi cùng adam rời khỏi nơi này, tránh một chút?'

đợi chốc lát, không có đáp ắn, Đỗ Trần dụng lien hoa mang adam cùng trứng lớn rời đi....

luc này Đỗ Trần càng bay càng xa, bay hơn một giờ mới dừng lại, dọc theo đường đi, trứng lớn ngoan ngoãn ở trong liên hoa. vẫn không nhúc nhíc, Đỗ Trần cũng không dám coi thường vọng động mang hắn ra, mà chỉ dùng thủy minh thuẫn chữa trị adam - nếu mãnh thú không mở miệng, vậy trước hết mở miệng adam.

chậm rãi, adam chậm rãi mở mắt trong liên hoa, tiếp đó thân thể run lên, sưu tầm mọi nơi, tới khi thấy trứng lớn cũng ở đó, hắn như buông ra ngàn cân sức nặng, ánh mắt lúc này mới chuyển...

"Fran, Francis sao/'

thấy rõ là ai cứu mình, adam cả kinh. sau đó không để ý tới thương thế, xoay người quỳ xuống: 'Francis các hạ, ta , ta rôt cục lại thấy ngài.' khóc rống lên, tựa như gặp thân nhân sau nhiều năm thất lạc.

Đỗ Trần sửng sốt, mình và adam là cừu nhân a, hắn thấy mình sao lại thân thiết như thế?

adam tiến lên, nắm lấy chân Đỗ Trần; 'các hạ, ngài, ngài phải làm chứng cho ta.'

'làm chứng? làm chứng cái gì?'

adam nuột nước miếng, phẫn hận nói; 'bây giờ người trong thiên hạ đều hoài nghi ta hại tam đương gai constantine, tám vị đương gia của kinh ức cố liên danh phát ra sát lệnh, khắp thiên hạ đều truy sát ta, ta, ta oan uổng a."

hắn lại thấy được adny, con mắt sáng ngời, dập đầu hai cái, vội la lên; 'thiếu, thiếu gia, ngày đó chuyện xảy ra tại đại hoang nguyên ngài đã thấy, ta, ta thật sự không có hại tam gia, ngài nhất định phải tin tưởng ta.'

Đỗ Trần cùng andy hai mắt nhìn nhau, đến lúc này, bọn họ mới nhớ tới chuyện không biết từ dời nào rồi...

ngày đó constantine nhận thân, liya xếp đặt bắt phản nghịch cự long, bất quá lúc ấy liya làm trò, thuận tay lừa adam một chút, hết thảy đều chụp lên đầu hắn...

Đỗ Tràn vuốt mũi, con mắt chuyển, nghxi thầm, constantine sau khi bj bắt chỉ có mấy người biết hắn bị chuyển tới giáo đình, mà julie tiêu diệt ám ảnh quân, sau khi cứu constantine, phàn nghịch cự long trở thành xích quân mười tám chỉ có mình cùng người ở phạt tội chi thành biết, mà constantine tơi snày còn bị vây ở phạt tội chi thành, ... nói cách khác, trước mắt constantine chỉ lưu lại cho người ngòai một ấn tượng, hắn tại đại hoang nguyên bị adam 'bán đứng', sau đó mất tích.

vậy trong amứt adam, mình là cái kẻ vô cùng tôn trọng constantine, hơn nữua là đại thiện lương thông tình đạt lý, mà andy... cũng là đại thiếu gia mà adam không thể ngỗ nghịch.

đổi lại, trước mặt adam, ta Francis là đại thiên nhân.

nói mấy câu tốt đẹp, chăng rphỉa so với bức cung còn tốt hơn sao?

nghĩ vậy, vẻ mặt lãnh đạm của Đô Trần nhất thời biến mất, lập tức nâng adam dậy, lo lắng nói; 'mau, mau đứng lên, adam, ngươi còn có thương tích trong người, ngàn vạn lần đừng để thân thể bị thương." trộm đánh mắt với andy.

Tuyết alng lập tức tiến lên, hỏi; 'adam, ngươi đừng vội! ta sau này nghĩ alị, không đúng, là chủ nhân sau đso phân tích tình huống cho ta, chủ nhân nói adam trung tâm không có khả năng hại tam gia, càng không có lý do hãm hại tam gia."

"ngươi, các ngươi tin tưởng ta/' adam mắt hồng lên, không phải hắn bổn tính đa sầu đa cảm, càng không phải hắn dễ dàng bị lựa, mà là những năm gần đây, hắn chịu oan khuất, nhật hết khổ nạn mà không ai tưởng nổi, giờ phút này, rốt cục có người tin tương rhắn, hơn nữa tin tưởng hắn lại là đại thiếu gia andy... kích động trong lòng khó có thể nói thành lời.

adam nghẹn ngào nói không nên lời.

lúc này, andy lai giả bộ quan tâm adam, nhắc nhở một câu: "ai, ngươi sao lại bị thương nặng vậy? hòan hảo, hoàn hảo chủ nhân ta cứu ngươi một mạng, nếu không...'

adam đột nhiên bừng tỉnh; "Francis các hạ, đạ tạ ân cứu mạng của ngài.' nói xong, hắn dập đầu mấy cái; 'đại ân không nói ta, tam gai năm đso cứu ta một mạng, ngài hôm nay cũng cho adam một mạng, từ này về sau, mạng của ta là của ngài cùng tam gia."

Đỗ Trần sờ mũi, chẳng biết sao, đột nhiên nhớ tới năm đó nhânma đại chiến, brockman trên người cắm đoản kiếm, trên người hưon trăm vết thương lớn nhỏ, nhưng vẫn liều mạng cõng phillip chạy trốn....

adam tựa hồ nhớ tới cái gì đó, vội la lên; 'ân công, thiếu gia, các người sao lại vào tính mạng mê cung? chẳng lẽ các ngươi cũng bị lạc?" hắn đột nhiên thấy hai chân trước của andy máu tươi đầm đìa, ngang nhiên quát chói tai: 'thiếu gia, ai làm người bị thương?'

Đỗ Trần cười khổ; 'đừng đề cập, ta đắc tội magaret, hôm nay đang bị nàng đuổi giết, ... trước tiên nói về ngươi đi, ngươi sao lại tới đây, còn có...' mọt ngón tay chỉ trứng lên vẫn đứng trong liên hoa thủy chung không động: 'lại vì sao cùng dị thú này ở chung một chỗ?'

andy cũng vẻ mặt đau khổ; 'ta bị magaret dùng kiếm chém thương...."

adam không có trả lời vấn đề của Đỗ Trần, mà nhìn chằm chằm miệng vết thương của andy, thốt nhiên giận dữ: "magaret ở chỗ nào? thiếu gia, ta phải đi giết nàng cho người.'

Đỗ Trần âm thầm bĩu môi, thầm nói, giả vờ không biết hay là thật sự không sợ.

andy cũng nói thầm; 'ta có một giấc mộng... hy vọng adam có thể hiểu được magaret là ai, có thực lực gì?'

"thiếu gai, ta sao không biết magaret là ai?' thấy thiếu gia không tin, adam vội la lên; 'không phải là thấm thủy thần nữ, thương khung đại nguyên sáoi, mười bốn cấp đấu thần sao?"

a?

biết ngươi còn dám kêu giết magaret sao>?

adam đột nhien đứng dậy, vỗ mạnh vào trứng lớn: "magaret tuy mạnh, nhưng có nó nơi tay, dù là thần hoàng sống lại cũng không sợ! dám đả thương thiếu gai của ta.. hừ! ân công, nói cho ta biết vị trí của amgaret, adam dù mất mạng cũng vì ngài giết chết mụ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro