LHBG94-95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

liên hoa bảo giám 194 anny đích đại di mụ chân đích lai liêu (đại di của anny thật sự tới rồi)

"ngươi, đại di mụ của ngươi tới sao?' Đỗ Trần lắp ba lắp bắp nhắc lại lời của anny, hắn chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý từ trong xương tủy trực đi lên não, tiếp đó từ não tản ra toàn thân.

trời ạ, đại di mụ của ngươi tới, thì sao, nói cho ta làm gì? loại tư sự này không nên tùy tiện nói cho nam đồng học chứ?

Đỗ Trần luôn luôn cho mình rất linh mẫn lại hiểu được hiện tại trong đầu mình trống rỗng.

anny ngượng ngùng gật gật đầu: "uhm, đại di mụ của ta thật sự tới, nàng nói nàng muốn gặp ngươi."

Đỗ Trần ngơ ngẩn gật gật đầu: "a, nguyên lai là a di của ngươi tới, nàng ở đâu? hẳn là ta phải đi bái phỏng nàng mới đúng."

'không cần đâu, ta đến gặp ngươi, không cần đa lễ như vậy." ngoài cửa có hai người đi tới, Đỗ Trần thấy một vĩ lão giả, vóc người trung bình, trên người mặc một trường bào bình thường màu xanh, trang phục nhìn phi thường bình thường, nhưng lão một đầu tóc trắng bạc, khuôn mặt quắc thước không nghiêm mà uy, đặc biệt nhất là, khuôn mặt lão giống người phương tây, nhưng da tay màu vàng, cực kỳ giống màu da của Đỗ Trần kiếp trước.

bất quá Đỗ Trần trong lòn rõ ràng, ý nghĩa chính thức của loại da màu vàng này biểu trưng cho việc lão giả ra vẻ bình thường này đã tu luyện thổ hệ đấu khí tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, tuyệt đối là một cao thủ trong cao thủ! chỉ riêng về tu vi đấu khí, còn trên cả dịch cốt.

thấy lão, đầu Đỗ Trần có chút thanh tỉnh lại, bản năng tự động lưu tâm tới nhất cử nhất động của lão giả, đây là bản năng tự nhiên của đấu thần khi gặp cao thủ.

ân? dung mạo lão nhân này mặc dù vô cùng xa lạ, nhưng hình thể nhìn có chút quen mắt, mình hình như gặp qua ở đâu rồi thì phải? Đỗ Trần cảm thấy một tia nghi hoặc, đáng tiếc hắn tuyệt không thể tuởng tượng được, lão nhân này chính là tên khất cái mắc trọng bệnh mà hắn đã cứu tại cổng biên giới Drowning. cũng là hắn tại cảng Antwerp đã bị tiểu quý tộc bình dân khi dễ đánh gẫy chân....

cso thể bởi vì thuật dịch dung của lão giả cực kỳ cao minh, mà Đỗ Trần đã làm quá nhiều việc thiện, căn bản không có khả năng nhớ kỹ mỗi người mà hắn đã trợ giúp, hay là ác nhân mà hắn đã giáo huấn.

lão giả vào cửa viện, gật đầu với Đỗ Trần, thần thái rất hiền lành, trong mắt cũng toát ra một chút tán thưởng cùng hâm mộ. tiếp đó, hắn đột nhiên khom lưng, với tư thái của người hầu, khom người giơ tay mời một phị phụ nhân trung niên ở phía sau. cũng chính là đại di mụ của an ny.

đại di mụ của anny có hình dáng tầm ba mươi tuổi, nhưng da tay bảo dưỡng hết sức trắng trẻo. nhờ tư thái thành thục cùng da tay hiển lộ tuổi chân thật của nàng. từ đó cho thấy lúc còn trẻ cũng không kém anny bao nhiêu. mà trang phục của nàng cũng không phải hết sức xa hoa, mặc một kiện quần áo dài màu đỏ qúy tộc phổ thông, tóc hài màu vàng sau lưng, tóc suôn mượt, có lẽ thứ đồ vật xa hoa duy nhất xứng với nàng là một cái châm cài ngực....

đuôi châm, có hình kích màu tím.

không cần giới thiệu, Đỗ Trần đã nhận ra. dung mạo của vị đại di mụ này cùng anny có năm sáu phần giống nhau. đứng cùng một chỗ, nhìn các nàng cũng có thể nhận ra các nàng nhất định có quan hệ huyết thống rất gần?

trong lúc này, dich cốt cũng từ trên lầu đi xuống viện, hắn sau khi thấy lão bộc nọ trong đôi mắt tinh quang chợt lóe, hai người bốn mắt trong phút chốc nhìn thẳng vào nhau. lại nhanh chóng tách ra, trong mắt lão giả tinh quang chợt lóe, mà dịch cốt cũng hờ hững, hắn đi tới đằng sau Đỗ Trần, ánh mắt hai người lại gặp nhau, bất quá chỉ là mỉm cuời mà thôi.

Anny lập tức giới thiệu: "vị này là di mụ của ta betty! vị này là quản gia của nhà ta, keane."

Đỗ Trần nghiêng người: "betty adi, tiên sinh Keane, các người khỏe, ta là đồng học của Anny, Francis."

Betty nhìn thẳng vào khuôn mặt Đỗ Trần một lúc, ngay khi Đỗ Trần cảm thấy không được tự nhiên, nàng nở nụ cười: "tốt lắm." ha ha, so với bức họa còn anh tuấn hơn, ánh mắt của anny thật tốt.

nhiều ngày nay, Keane đã nhiều lần thử Francis, phẩm hạnh của hắn cơ hồ có thể nói là không chút tỳ vết, dung vào cùng cử chỉ mình đã gặp qua, hết sức hài lòng!

Betty cười nói; "nghe Anny nói, ngươi trong khi ở học viện cùng du học đã chiếu có nàng rất nhiều, ta là gia trưởng, còn phải cảm tạ ngươi đã chiếu cố anny."

Đỗ Trần lập tức khiêm tốn, sau đó chỉ vào cửa phòng nói: "betty adi, ngài quá khách khí rồi, xin vào bên trong, harry, chuẩn bị chiêu đãi khách quý."

mọi người ngồi trong đại sảnh tầng một, không thể không nói, harry là một người rất để tâm, trước kia dùng lời không dễ nghe mà nói thì hắn xuất thân là một thổ phỉ, cử chỉ thô bỉ, nhưng từ sau khi làm quản gia của Đỗ Trần, tuyết nhân dụng tâm học tập, lúc này thấy khách đến thì hoàn toàn chiêu đãi khách theo nghi lễ cung đình, không có cử động nào thất lễ.

keane có chút kinh nạgc nhìn tuyết nhân bưng lên đồ uống, cười cười, tay rụt vào trong tay áo - chẳng biết từ lúc nào, tay hắn đã mang vào một cái bao tay bằng ngân ty, sau đso hắn từ trogn đai lưng lấy ra một hộp nhỏ, rồi quỳ xuống, sau khi mở hộp nhỏ lấy từ trong ra hai cái chén nhỏ có hoa văn tinh trí đặt trên khay để chén.

Keane chăm cú, một tay đỡ lấy khay, một tay từ trong hộp lấy ra hai đáo hoa bảy sắc, mỗi chén nhỏ cho vào một đóa, sau đso lại lấy từ hộp nhỏ ra hai mai tinh thể màu lam trong suốt, nhẹ nhàng thả vào chén nhỏ.

không một tiếng động, hai cái chén nhỏ trong khoảnh khắc tràn ngập chất lỏng, chất lỏng bán trong suốt, nhìn cực kỳ đẹp mắt, Kean đứng dậy, trước tiên thu lại hai cái găng tay bằng ngân ti, bưng hai chén nhỏ đặt vào trung ương, đặt trước mặt betty cùng Đỗ Trần, sau đó thu hồi hộp nhỏ, hai tay khoanh trước ngực, đứng sau lưng cách betty một bước.

một loạt động tác này, khiến cho tuyết nhân đã tốt nghiệp với thành tích hạng ưư tại trường cung đình phải trợn mắt há mồm, tay chân luống cuống, suýt nữa không dụng được nữa.

Đỗ Trần trong lòng nghi hoặc, từ cử chỉ của Betty cùng kean cho thấy, gia tộc của anny thực sự không đơn giản! ít nhất, lanning vương trong tửu yến chính thức của hoàng thất cũng không có lễ nghi như vậy.

bất gaíc, Đỗ Trần đảo mắt nhìn anny đang thẹn thùng đứng sau betty, anny cảm giác được ánh mắ nghi hoặc của Đỗ Trần, mặt đỏ bừng nở nục cười gượng gạo, thấp giọng nói; "betty di mụ, ta trước kia ra khỏi."

"uhm." betty gật nhẹ đầu.

anny như từ trong vạn quân thoát ra khỏi chiến trường, lúc đi ngang qua cửa phòng, nàng đột nhiên thấy tiểu bối bối đang cầm vài 'món đồ chơi', ngồi trên người andy vui vẻ chơi đùa, nàng lập tức hô: "bối bối, cùng ra ngòai chơi với tỷ tỷ."

"bối bối biết, bối bối hiểu! hì hì!" tiểu nha đầu kia cưỡi andy, dụng 'món đồ chơi' làm roi ngựa, bức andy đi ra khỏi phòng khách.

keane đưa mắt nhìn tiểu thư rời đi, đang mỉm cười thiện ý với tiểu thư, đột nhiên, hắn thấy món đồ chơi tiểu bối bối đang cầm thì cả kinh! đó là một món đồ chơi giống ấn tín, phái trên là một đầu hùng sư màu vàng, phía dưới còn là bốn góc để đặt xuống.....

chẳng lẽ là... không, không có khả năng, thứ đồ đó sao có thể rơi vào tay francis, lại làm đồ chơi cho một tiểu nha đầu... a a, mình không có thấy qua vật đó, cũng chỉ là nghe nói mà thôi, nhất định là trân bảo cùng loại a.

hơn nữa, thứ đồ này dù với thực lực của lão gia cùng lão thái gia cũng không dám tự tiện lấy nó, Francis nếu thật sự là có được thứ này...sợ rằng sớm đã xương cốt không còn rồi! hơn nữa hắn cũng không có năng lực có được thứ đó, 'món đồ chơi' vừa rồi trên tay tiểu cô nương đó, cũng không có tự nhiên nguyên lực gì ba động.

keane cười tự giễu, âm thầm nghĩ mình lớn tuổi rồi, lòng nghi ngờ cũng quá lớn! thất thố rồi?

Đỗ Trần ngồi cẩn thận, phi thường khó ứng phó với loại qúy tộc kết giao cần nhiều lễ nghi như vậy, betty vẫn thản nhiên nở nụ cười, mở miệng nói: "Franics bá tước lĩnh chủ, ta đối với sự tích của ngươi có nghe qua, ngươi là một vị lĩnh chủ nhân ái."

"betty adi quá khen, ta chỉ làm một vài việc nhỏ không thẹn với lương tâm, may mắn được chút tán thưởng. kỳ thật ta thật sự không có làm cái gì."

vinh nhục không sợ, khiêm nhường có lễ độ, thật sự rất tốt! betty gật gật đầu, lại hỏi: "các hạ đã là lĩnh chủ của tám trăm dặm lĩnh thổ sông New Zeland, theo ta được biết, hai bên sông new zeland hàng năm thiên tai địch họa không ngừng, bình dân thất tán khắp nơi, hiện tại trên vùng này chỉ còn lại ba mươi vạn dân chúng bần cùng, các hạ, có lo lắng sau này làm sao để thay đổi cuộc sống của dân chúng nghèo khổ không, hẳn là có tự tin rất lớn a?"

điều này.. điều này là biến tướng của việc hỏi mình làm sao quản lý lãnh địa, sao lại là chính trị chứ? Đỗ Trần cảm thấy cổ quái, betty adi hình như đang khảo tra năng lực chính trị của mình.

mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng Đỗ Trần vẫn đáp: "ta còn trẻ, kinh nghiệm còn phi thường thiếu, chỉ có thể nói là cần phải xem xét." hắn tiếp tục nói: "new zeland có ba cái khó: "thủy hoạn, đói kém, ngư nhân tao nhiễu, đạo phỉ hoành hành! trong đó đạo phỉ là chuyện dễ giải quyết nhất, bởi vì đại bộ phận đạo phỉ đều là bình dân không có đường sống...."

betty lẳng lặng lắng nghe, trên mặt nở nụ cười, bất quá trong lòng nàng lại đánh giá... năng lực chính trị.. hẳn là tốt rồi. tiếp đó, nên khảo tra một chút về năng lực quân lược - con rể của gia tộc ta, phải đạt tới trình độ vĩ đại có thể đánh khắp nơi.

hai người một hỏi một đáp, đọt nhiên, dịch cốt thần sắc chấn động, ánh mắt nhìn vào trong viện, mà lão bộc Kean cũng nhìn ra ngoài.

Đỗ Trần dừng trả lời, ngạc nhiên nói: "Brook, bên ngòai có chuyện gì?"

vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một tiếng hét lứon: "Francis, ngươi ra đây cho ta, hôm nay ngươi phải cho ta một cái giải thích, nếu không... đừng trách kiếm trong tay ta vô tình."

là thanh âm của athur.

Đỗ Trần cảm thấy quái lạ, hắn chưa bao giờ có lỗi với athur, vương trữ huynh đệ kia sao vậy? sao lại như có thâm cừu đại hận với mình, vội vã tới báo cựu thù.

Liên hoa bảo giám 195 lánh loại

Đỗ Trần nhìn Betty, cười cười, ý tứ rất rõ ràng; betty adi, ta có chút việc phải xử lý bây giờ, ngươi nên cáo từ rồi?

vô luận là lễ nghi quý tộc hay là nhân tình thế thái, betty trong lúc này nên cáo từ rời đi, nhưng không ngờ, betty từ đầu phi thường giảng giải lễ nghĩ, lại mỉm cười nói: "xem ra ngươi gặp một chút phiền toái nhỏ, ngươi là 'bạn tốt' của anny, bay giờ gặp chút phiền toái, ta là adi cùng ngươi đi xem sao."

nói xong, nàng đứng lên.

Đỗ Trần cười lên hai tiéng, nhưng cũng không trực tiếp cự tuyệt nàng, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển ói: "người đến bên ngoài là bạn tố, hắn có thể có chút hiểu lầm đối với ta, chuyện này sẽ không phiền đến a di, nếu không, ngài ngồi chỗ này nghỉ chốc lát, ta đi rồi trở về."

"ân, như vậy cũng tốt! ta còn có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với ngươi." betty nở nụ cười, cười rất quý tộc, rất ưu nhã! nghi nghái vô cùng cao quý, phong hoa tuyệt đại.

dịch cốt cũng đi theo ra, trong lúc này, harry sớm lấy cơ chuẩn bị cơm đi ra ngoài, trong tròng chỉ còn lại betty cùng keane hai người.

keane thon thả di động cước bộ, đánh giá túc xá của Đỗ Trần một chút, không khỏi lắc đầu nói: 'Francis mặc dù phẩm hành tốt, nhưng lễ nghi có thiếu sót, bài trí trong đại sảnh mặc dù đều có chút ý tứ, nhưng không hài hòa, không hiểu kết cục...."

betty hòan toàn không còn cử chỉ mới rồi của qúy tộc phu nhân, liếc mắt không thích nhìn keane, phất tay nói; 'ngươi trực tiếp nói hắn là người bọc phối không được sao? ta thấy bài trí thế này thật thỏai mái, tổng thế không có cái gì không thật dụng!"

keane cúi đầu không nói, thầm nói, tiểu thư betty, quý tộc, quý tộc! nếu lão gia tử thấy hình dáng ngài bây giờ, không phát hỏa mới là lạ."

betty đột nhiên vén quần, leo lên bàn, từ đó nhìn ngắm đánh giá đại sảnh: "ngươi xem nhiều thứ bố trí tùy ý! khiến người thoải mái, thống khoái! được rồi, vừa rồi chuyện này đều là lão gia tử hỏi, ai. dù sao là cũng vị francis gây hứng thú... ngươi nói, hắn trả lời thế nào?"

keane hơi khó khăn nhìn tư thế ngồi của betty. nhíu mày, nhưng vẫn cung kính trả lời: "non nớt, bất quá với tuổi của hắn có thể đạt tới bước đó, đã là tốt rồi! betty tiểu thư, chờ Francis trở về, ngài hẳn là tiếp tục hỏi hắn giải thích thế nào với nghệ thuật...."

"đủ rồi! đủ rồi! lùi qua một bên." betty khóat tay: "vấn đề này không có tác dụng gì! có thể ăn cơm sao? lão gia tử cũng thiệt là! muốn hỏi, sao không trực tiếp...."

"tiểu thư, ngàn vạn lần không nên! lão gia tử nếu biết, nhất định sẽ nổi giận." keane khẩn trương, hắn hình như biết betty muốn nói gì.

Betty nhún vai, từ trên bàn nhảy xuống. tiện tay đi tớii bên tường, dừng trước thụ cầm. "lễ nghi thứ này có thể bồi dưỡng, năng lực cũng có thể tài bồi! nhưng, dung mạo thứ này trời sinh! hắc, ánh mắt của anny nhà ta cũng tốt lắm."

keane thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "vậy ngài đồng ý hôn sự này sao?"

'không, ta chấp nhận có tác dụng cái rắm gì! còn quá sớm." betty lắc lắc đầu: "ngươi chẳng lẽ đã quên, hôn sự của anny ta chỉ có một bộ phận quyền quyết định, đại ca chỉ có một bộ phận, nhưgn cuối cùng người quyết định là lão gia tử. mà lão nhân gia coi trọng nhất là cái gì?'

keane thửu hỏi: "lão giá tử đấu khí thông thần, trong thiên hạ khó gặp địch thủ, từ hai mươi năm trước cùng hải hoàng tắc ân tư đánh một trận, cảnh giới đã đột phá... hẳn lão nhân gia coi trọng thực lực cùng tiềm lực của Francis." dùng một chút, keane cười nói; "Francis cần không tới thời gian một năm tấn cấp trở thành bốn cấp đấu sĩ, ngoại trừ tinh không hạ đệ nhất đấu thần charlerman, lão bộc còn chưa có nghe qua ai có thiên phú bậc này... ngay cả tiểu thư ngươi, dường như cũng mất thời gian ba năm?"

Betty trừng mắt liếc keane một cái.

Keane vội vàng nói: "ta nói sai rồi! nếu không phải thực lực, thì là bản lãn thu phục thuộc hạ, quản lý gia nhiệp sao? với gia nghiệp lớn như lão gia tử, nữ tế của gia tộc chúng ta, ít nhấ cũng có thể giúp gia tộc chút ít... lãnh địa của Francis mặc dù chỉ có tam trăm dặm, tài phú cũng bất quá trăm vạn kim tệ, mặc dù thiếu điểm, nhưgn xem cách hành xử của hắn rất tốt, ít nhất là nhân vật có thể thành khí."

betty lại trừng mắt.

"cái này cũng không phải? vậy... gia thế? gia thế của Francis cũng không thấp a, hậu duệ thần shigeru mặc dù không có suy vong, , thậm chí gia chủ hiện tại là tám cấp đấu thần, nhưng từ thân phận mà nói, đủ để phối với tiểu thư anny..."

"keane, ngươi tưởng ta ngốc sao." betty phẫn nộ nói: "đừng dùng đại ca ta đối phó với ta? ngươi ở trong gia tộc ta hơn năm mươi năm, thị hầu hai đại gia chủ, còn không biết lão gia chủ nghĩ thế nào sao? quản gia keane của ta."

betty chỉ vào đầu keane, tự phụ nói: "quan niệm gia tộc! gia tộc chúng ta có thể đứng vững ngàn năm, không chút suy bại, chính là nhờ thành viên trong gia tộc vạn chúng đồng lòng, mỗi nguời đều đặt lợi ích của gia tộc lên cao nhất."

nàng hai tay chống hông, đi tới trước cửa tặc mi thử nhản (mi trộm mắt chuột) nhìn chằm chằm vào tình hình bên ngoài, nhỏ giọng nói: 'Francis cùng phụ thân không hợp, điểm này lão gia tử ghét nhất! bất quá ta nghe nói angius cũng không phải thứ gì tốt đẹp... ha ha, mau nhìn, đánh nhau rồi, ha ha, có thể xem náo nhiệt, còn có thể tra ra tiểu tử này với bằng hữu cùng thân nhân thế nào, keane, mau nhìn một chút...."

bên ngoài, Đỗ Trần khó hiểu nhìn athur.

lúc tại biển Pal cứu người, Đỗ Trần thực tế đã gặp qua athur, bất quá lúc ấy athur hôn mê, không kịp nhìn kỹ. giờ phút này nhìn lại, athur sau nửa năm đã cao hơn chừng nuẳ đầu, thân thể mặc dù không phải kiện tráng nhưng thân thể cân xứng, cao gầy, lộ ra hắc y bên trong, hai tay đầy chai sạn, rõ ràng đã khổ công rèn luyện!

hơn nữa cách nửa năm, athur một đầu tóc vàng cũng có nhiều màu bạch kim, kheíen khuôn mặt tuấn lãng của hắn có vài phần thương cảm.\

Đỗ Trần bị hình dáng thiếu niên tóc bạc athur dọa suýt nhảy dựng lên, thầm nói, chẳng lẽ ngoại công công pháp mình cho hắn lại làm ra như vậy, khiến cho thân thể athur bị hao tổn, cho nên hắn mới tức giận tìm đến tìm mình tính sổ? nếu thật như thế, vậy mình có chút lỗi với huynh đệ rồi...

athur tức giận hầm hầm chạy tới. tốc độ cực nhanh, vừa thấy Đỗ Trần xuất hiện, cũng không nói nhiều, 'choeng' rút ra trường kiếm bên hông, khẽ quát một tiếng liền chém về phía Đỗ Trần.

Đỗ Trần nhìn chằm chằm kiếm phong trước mắt giật mình, trường kiếm của athur lập lòe ngũ sắc quang mang, mà đấu khí của athur, không có khả năng trên binh khí huyễn xuất ra quang sắc, vậy, trường kiếm của hắn nhất định không phải phàm vật. nếu bị hắn chém trúng, trả giá nhất định không nhỏ.

bất quá thệ tuyết kiếm của Đỗ Trần càng không phải phàm vật, thánh khí trường kiếm biến ảo ra. 'dinh' chống một kiếm của athur.

Đỗ Trần trong lòng run lên, lực đạo thật mạnh. một kiếm này của athur, đủ để giết chết ba cấp đấu sĩ! lão thiên, chẳng lẽ phế nhân không học được đấu khí dụng biện pháp của mình luyện ra thực lực ba cấp đấu sĩ sao.

hia thanh truơng kiếm giao nhau, Đỗ Trần quát; 'athur, ngươi làm gì? ngươi điên rồi sao? ta là Francis."

"chém ngươi." Athur huy kiếm chém ngang, nhưgn lại một lần nữa bị Đỗ TRần cản lại.

Đỗ Trần trong lòng cũng nổi lên tức giận, tay tăng thêm lực đạo. trường kiếm được quán chú liên hoa nội kính huyễn hóa ra một thủy mạc (mặt nước) che đi tầm mắt athur. sau đó lắc mình đánh bất ngờ, thâm kiếm chém vào sau lưng hắn. chỉ một chiêu liền đánh ngã athur, sau đso trường kiếm chỉ vào hắn cả giận nói; 'đồ điên, nói rõ ràng đi."

athur nhìn chằm chằm mũi kiếm của Đỗ Trần, cả giận nói: "còn nói cái gì tốt đẹp? ngươi đã hại chết thúc thúc leonardo của ta."

Leonardo đã chết? thủ hộ đấu thần của athur leonardo tướng quân đã chết? sao có thể? Đỗ Trần không dám tin: "huyết đồng ' leonardo chẳng nhưng là một vị cao cấp đấu thần, càng là một đại tướng quân thống lĩnh mấy vạn binh mã, hắn sao có thể bị mình hại chết?

Đỗ Trần thu hồi trường kiếm, kéo athur đang kinh ngạc lên hỏi: "rốt cục xảy ra chuyện gì? ngươi nói rõ với ta xem."

Athur hừ lạnh nói: "cũng là do bản bí tịch ngươi lưu lại cho ta? leonardo thúc thúc mang bí tịch đó về nước, trước mặt gia gia ta lập quân lệnh trạng, nói nhất định bồi dưỡng một quân đoàn thiết huyết hùng sư! nhưng kết quả, lại hại chết hơn một ngàn chiến sĩ tinh duệ của Renault chúng ta!' hắn mím môi, kích động, rồi nói: "gia gia của qua thiết huyết trị quân, phán leonardo thúc thúc tử hình, ta trong khi rời đi Renault, thức thúc đã ở trong tử lao rồi."

hắn cắn răng nhịn không khóc: "nói không chừng, hắn bây giờ đã bị... đều là do bí tịch của ngươi."

khi thân nhân trọng yếu gặp phải sinh tử hoạn nạn thì, tuyệt đại đa số mọi người sợ rằng đều sẽ không nghĩ thân nhân mình làm gì sai, mà tìm nguyên nhân chung quanh, đây là tư duy lợi thân cơ bản nhất, không thể bỏ - dù sao Đỗ Trần với athur cho dù tốt, có bao nhiêu ân huệ, cũn kém thúc thúc bảo vệ hắn từ nhỏ, tuy không phải huyết duyến quan hệ nhưng còn hơn cả thân thúc thúc. ít nhất trước mắt thì kém hơn.

nhưng Đỗ Trần vừa nghe, cũng nổi giận, hắn coi athur là bạn tốt, là huynh đệ! Đỗ Trần miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng, phẫn nộ nói; "là ta sai sao? athur, ngươi nghĩ kĩ lại xem! thật uống ta coi ngươi là huynh đệ! ngươi thật làm ta thất vọng."

hắn chỉ thân thể athur, lớn tiếng nói: "thực lực của ngươi bây giờ rốt cục ra sao? có phải là dựa theo bản bí tịch của ta luyện ra không?"

Athur hung dữ gật đầu: "đúng vậy, ta dựa theo bí tịch của ngươi luyện ra, một thân bản lĩnh của ta cũng do ngươi cấp cho! nguơi cho ta đại ân, nhưng ta thật thất vọng về ngươi! với mạng của thúc thúc leonardo... " hắn nghẹn ngào không nói nổi nữa; "gia gia của ta quân lệnh như sơn, sẽ không sửa đổi quân lệnh."

Đỗ Trần lại nói: "ngươi thật sự thất vọng với ta sao, leonardo tướng quân cuãng thật là người ..., ta lúc ấy không nói rõ với ngươi sao, bí tịch này căn bản là không phải ngươi bình thường có thể tu luyện sao? ai cho phép ngươi công khai với leonardo, lại đem ra luyện binh? ngươi làm ta mất tín nhiệm."

athur nhất thời á khẩu không nói được gì: "ta...."

"ta cái gì mà ta? ta lúc ấy chẳng nhẽ không có nói rõ ràng rằng, bản bí tịch này hạn chế rất nhiều, chỉ có thể cho một người sử dụng sao? hơn nữa chỉ cần không khỏe, lập tức tới tìm ta sao, là ta không nói rõ sao, hay là ngươi không nghe rõ, ta vốn tưởng rằng leonardo là thủ hộ đấu thần của ngươi, không tính là ngoại nhân, các ngươi lại bán đứng ta! làm mất đi sự tín nhiệm của ta."

từ sau khi Leonardo bị giam vào tử lao, athur vẫn hỗn loạn, lâm vào tư duy tuyệt vọng có chút vòng vo, hắn ngồi trên mặt đất: "đúng vậy, ngươi đều đã nói! leonardo thúc thúc có lòng muốn lập công, không để ý tới lời khuyên của ta, cầm bí kỹ của ngươi tới Renault cho luyện binh, ta ngăn cản hắn nhiều lần, nhưng, hắn nói tuyệt giai bí tịch này có tehẻ tăng lên thực lực của chiến sĩ, nhưng sự thật... bây giờ thúc thúc đã trong tử lao..."

Athur đau khổ ngước đầu lên; "xin lỗi, ta biết vấn đề này là ở ta. nhưng leonardo thúc thúc thật sự phải chết... ta thay leonardo thúc thúc xin lỗi, cũng xin lỗi vì xúc động lâu này mà tạo ra sai lầm....."

Đỗ Trần thấy athur đã có chuyển biến, hơn nữa cũng không phải không giảng đạo lý, lửa giận liền đè ép xuống, hỏi: "hừ, các ngươi thật là! tới cùng, chuyện gì xảy ra, ngưoiư nói tỉ mỉ với ta xem sao."

ngày đó khi Đỗ Trần rời đấu thần đảo di du học ở tam đại lục, lưu lại cho Athur một quyển bí tịch tu luyện ngoại công, nhưgn thứ này mặc dù nói là bí tịch. nhưng đều là Đỗ TRần kết hợp một chút phương pháp rèn luyện thân thể kiếp trước, còn cso một vãi phương pháp ngoại công ngẫu nhiên trộm trược gộp lại. nếu là luyện bậy bạ chẳng biết có thể luyện thành cái gì. cho nên Đỗ Trần dặn athur thần tự nhi tiến, ngàn vạn lần không thể quá ham.

nhưng không nghĩ. leonardo thấy athur thật sự dựa vào bí tịch chẳng ra gì này từ phế vật trở thành ba cấp đấu sĩ, nhất thời mừng rỡ hi vọng. xuất từ tư duy quân nhân, hắn thùa dịp này theo vương tôn về nước và lập quâ lệnh trạng , muốn dựa vào bí tịch này luyện một quân đoàn siêu cấp thiết huyết hùng binh, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, renault vương alonso sau khi tụ tập ba ngàn lính tinh duệ trong cả nước tu luyện theo bí tịch này, chẳng những thực lực không tăng, ngược lai gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

hơn một ngàn người đãc hết, trong hai ngàn còn lại, một bộ phận thương tàn. một bộ phận thể chất chẳng những không có đổi ngược lại càng thêm suy yếu. chỉ có bă trăm người đích xác tăng cường thể chất, nhưng cũng không có tiến bộ kinh khủng như athur, nhiều nhất xem như một binh lính cường tráng. tiến bộ thậm chí còn kém hơn luyện tập bình thường.

vốn leonardo khi biết muời mấy người đã chết dã phát giác có chút bất thường, nhưng hắn nhìn athur không ngừng tiến bộ, tự nhiên kiên trì tin tưởng bí tịch không có sai, hơn nữa đã lập quân lệnh trạng, hắn vốn không có đường quay đầu lại. cứ như vậy, leonardo sai lầm càng thêm sai, cuối cùng rơi vào tử lao.

athur sau khi nói xong, yên lặng cúi đầu, , không ngừng thở dài.

'đáng chết', Đỗ Trần nghe xong lửa giận càng thâm bốc cao 'leonardo tướng quân thật tốt, là người cao thượng a, dùng độc môn bí kỹ của người lanning huấn luyện quân nhân renault các ngươi, ngươi rất tuyệt, thủ hộ đấu thần của ngươi sau khi xuất sự lại muộn kiếm chém ta? đổ hết thảy lên đầu ta? athủ, ngươi là huynh đệ thật có nghĩa khí, ngươi quá có nghĩa khí đó."

athur bị Đỗ Trần nói mặt đỏ tía tai, đột nhiên, hắn dùng nghi lễ long trọng của đấu thần quỳ xuống đất, tat mình một cái: "ta ta có lỗi với ngươi... ' nói xong, athur mạnh mẽ rút ra trường kiếm, cắt tay mình, sau đó giơ cao cánh tay đang chảy máu, cúi đầu.

không cần nói thêm gì, đây là huyết thệ xin lỗi chân thành nhất của đấu thần.

Đỗ Trần thở dài, athur còn không có điên! hắn kéo athur dậy: "chúng ta đang cường hóa huấn luyện, đang bị vây ở cô thuyền, đang bị phillip chiếm đoạt thân thể làm thực nghiệm, đang bị ác ma giám thị... sau này ngươi nếu còn coi ta là bằng hữu, là huynh đệ, vậy đừng làm chuyện như vậy nữa."

athur nắm lấy tay Đỗ Trần, kiên định gật đầu; "cám ơn ngươi đã khai sáng cho ta! ta athur tuyệt sẽ không mê mẩn nữa, không làm ra chuyện có lỗi với huynh đệ nữa."

Đỗ Trần nở nụ cười, bất quá hắn trong lòng thầm nghĩ, tinh duệ binh lính của renault có thể nói là nhân loại có thể chất cường tráng, bọn họ sau khi luyện chỉ có hại, nhưng athur sao lại luyện thàh chiến lực ngang ba cấp đấu sĩ?

thânt hể athur... không phải loài người, tuyệt đối không phải nhân loại! Đỗ TRần chẳng biết hinh dung athur thế nào nuẵ.

suy nghĩ một chút, Đỗ Trần nói; "leonardo là thủ hộ đấu thần của ngươi, càng là thúc thúc của ngươi... như vậy đi ngày mai, không, đêm nay ta sẽ đi tìm ngươi, ngươi nói cho ta một lần về tình thế của renault, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. ai, chỉ mong leonardo tướng quân còn không có bị...."

Đỗ Trần trogn lòng đang nghĩ, xã hội thần quyền, thánh giáo mặc dù không thể can thiệp nội chánh các quốc gai, nhưng cso ảnh hưởng lực lớn lao, vậy, mình thông qua thánh giáo có lẽ có thể âm thầm vận động, cứu ra leonardo, mặt khác dù sao bí tịch nọ là mình viết, renault vương alonso sẽ có phản ứng gì với tác giả, cũng cần lo lắng a. cho nên mình mặc kệ với lỳ do gì, cần hiểu rõ tình hình renault mới tốt.

athur cũng không biết Đỗ Trần có thể vận dụng lực ảnh hưởng của thánh giáo làm nhiều việc nên hắn không nghĩ tới, hẳn rời đi, vẻ mặt cô đơn, trong lòng tràn ngập lo lắng với sinh tử của leonardo.

trong phòng, betty cuống quít gật đầu: "an, tốt lắm! tốt lắm! ít nhất Francis đối với huynh đệ cũng không tệ! keane, điểm ấy nhớ kỹ, trở về nói cho lão gia tử, francis người này có nghĩa khí, đám đảm nhận trách nhiệm! tí nhất không phải cái loại bị huynh đệ hiểu nhầm thì trở mặt, cái gì cũng không hỏi mà trực tiếp động thủ, hòan toàn không hải là tiểu thí hài không hiểu sự, càng không trơ mắt nhìn huynh đệ gặp khó khăn, tốt lắm, lão gia tử thích người như vậy."

keane nhíu mày, nhỏ giọng nói: "tiểu thư betty, ngài mau một chút, nếu nhưu bi francis thấy hình dáng ngài bây giờ, gnày sau truyền tới tai lão gia tử......"

"lo cái gì?" betty đột nhiên xắn ống tay áo, lộ ra hai cánh tay, không hề có phong độ của qúy tộc, cười lớn: "ha ha, bỏ con mẹ nó quy củ đi, lão nương đã thay lão gia tử hỏi xong những gì lão múốn hỏi, tiếp theo, ta cần dùng phương thức của mình tuyển 'nữ tế'! ha ha ha ha...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro