Ngoại truyện: Mù quáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh là ai?"

Em e dè hỏi, em nhìn hắn, ánh nhìn ngây thơ, non nớt . Không chút đề phòng, không chút cảnh giác, em chỉ biết giương gương mặt quá đỗi hồn nhiên ấy. Sự tinh khôi, nguyên trinh của em như đang đùa giỡn tâm hồn đen kịt của hắn.

Rụt tay đấm lại, hắn chợt buông tha cho mối thù. Em là quá đỗi vô tội làm hắn phải dừng tay, hay quá đỗi thanh khiết để hắn chạm vào? Hắn không biết, hắn hận em nhưng cũng không dám hận, vì trái tim sâu thẳm luôn coi em là thứ gì thật phức tạp.

Kẻ ôm thù đó khao khát em.

Hắn ước em đau khổ tột cùng

Cũng ước chút tình yêu đơm hoa

Hắn thèm nhìn người tình khóc lóc

Cũng thèm xem người thù mê muội

Sau một thoáng chần chừ, hắn ngỏn lọn trả lời:

"Scorpio"

"Em là Libra" -Em cười nhẹ, lộ ra hàm răng nhỏ nhỏ đáng yêu-"Bác Western nói anh đón em à?"

Hắn gật đầu không suy nghĩ.

"Vậy chúng ta về thôi, xe đâu anh Scorpio?"

"Western nói muốn em đi bộ cho khỏe."

Libra có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng em chẳng để tâm lắm. Nếu anh chàng Scor này mà lừa đảo em thì ba mẹ sẽ giúp thôi. Thế là em gật đầu và đi cùng người quen của bố.

Hắn chầm chậm đi theo em, gương mặt mang theo những trầm ngâm phức tạp. Hắn muốn hại em để trút giận mối thù, muốn hành hạ em để ông ta van xin khóc lóc, muốn đóa hoa trắng tinh kia nhuốm máu đau buồn. Bởi lẽ Western coi con gái là nhất, Scorpio thừa biết điều đó.

Đối với Scor, báo thù là tất cả. Nỗi hận này là mạng sống của hắn, là điều duy nhất phải bất chấp suốt cuộc đời.

Nhưng mượn một đứa con gái để báo oán thật hèn hạ làm sao. Vì thế hắn chần chứ trước mạng sống thứ hai của Western.

"Anh là bạn bố em à?"

Libra vừa bước qua đường, vừa tò mò hỏi anh chàng kia.

Scor lắc đầu cười phì.

Gãi đầu bối rối, em khẽ cắn môi đoán già đoán non:

"Hay là đồng nghiệp của bố?

"Không đâu"

"Thế anh là gì với bố vậy?"

"Là một người bố em từng biết."

Libra dừng chân, em bắt đầu cảm thấy có gì đó kỳ lạ và không được an toàn lắm. Đứng im hoang mang nhìn hắn. Có vẻ đây không phải là người mà bố dặn chờ.

Scor kéo cánh tay trắng trẻo kia, cơ thể em theo đà liền ập vào người hắn. Em sợ hãi, im thít run sợ, chỉ biết bối rối nhìn hắn. Ngón tay thô ráp vuốt lên mặt em, trượt dần từ bờ má đến khuôn cằm thanh tú. Mịn màng, mơn mởn, tinh khôi thật, hắn chắc rằng đã là đàn ông thì không khỏi động lòng trước em.

Nhìn em cao quý thế này, càng khiến hắn muốn xâu xé nhục mạ em.

"Sớm thôi, em sẽ gặp lại anh"

Khi ấy em chỉ mới mười sáu tuổi, câu nói hắn làm em không hiểu nổi. Nhưng sớm thôi em sẽ hiểu, hai năm sau, em gặp lại hắn giống như định mệnh đã báo trước...

-oOo-

Trong căn phòng nhỏ kín bưng, ánh đèn mờ ảo lãng mạn, phảng phất hương thơm dễ chịu từ mấy lọ nến. Giữa không gian ám muội ấy, em nằm trần trụi trên tấm nệm cầu kỳ, e ấp ngượng ngịu che chắn chút thân thể. Trên giường cùng em là tên trai lạ, hắn nhìn em chăm chú như đâm toạc màn phòng vệ, bộ vest đen tuyền bí ẩn, ánh mắt trầm đục những khao khát.

"Sao rụt rè vậy?"

Hắn chạm khẽ vào em, từng ngón tay lướt trên làn da non nớt, nhẹ nhàng trêu đùa người con gái trên giường. Hắn biết, em chính là miễn cưỡng nằm đây, em chính là muốn trốn chạy khỏi hắn. Nhưng cơ thể em quá yếu ớt so với kẻ trưởng thành trước mắt.

Em cắn môi không dám trả lời, thân thể trần truồng co lại. Em xấu hổ, em thấy người mình lạnh toát như tảng băng, cứng đờ như khúc gỗ. Ngón tay thô ráp, lạ lẫm kia khiến cơ thể sợ hãi vô cùng, là sợ hãi trước thú tình, trước tên đàn ông nham hiểm.

"Đừng sợ, tôi đâu hại em."

Hắn mất kiên nhẫn chờ đợi, chủ động bắt lấy tiểu mỹ nữ. Em hoảng hốt nhưng cố gắng nằm gọn bên người khách. Khoan khoái, hắn thích thú nghe tiếng thở phập phồng, nắm thân thể đỏ ửng trắng trơn, cắn chặt da thịt mềm mại tựa sen hồng. Em cảm thấy ngờ nghệch đúng chứ, em như thiên thần nhỏ lạc vào tay quỷ dữ phải không.

Scorpio khẽ cười, hắn nhìn em, ánh nhìn thèm khát và tràn đầy dục vọng. Xem kìa, đóa hoa trinh bạch đã nhuốm màu thê thảm, đôi mắt trống rỗng mệt nhoài, cơ thể gầy gò nhỏ bé. Em giờ đây lạnh lẽo và bạc nhược làm sao. Chính cái vẻ yếu đuối ấy làm hắn hứng thú vô cùng.

Nhấp hết ly rượu đỏ, hắn ngồi lên giường rồi cởi từng món đồ. Từ cà vạt sọc, áo sơ mi trắng tới quần tây xám. Cơ bắp săn chắc, thân hình rắn rỏi, đường gân nổi gồ gề, sự trần trụi thản nhiên như thể đây là bản chất thật của hắn. Một Scorpio dục vọng, luôn khao khát những thứ đen tối trần tục.

Ngạo ngễ ngồi trên giường, hắn vẫy em lại chiếc giường sang trọng.

Em rụt rè nhìn hành động kia, thành thật, em chỉ muốn bỏ chạy dù biết đây là công việc. Vì hắn dữ tợn quá, nguy hiểm quá, có khi hắn giết em đêm nay cũng có thể. Thế nhưng tất cả bởi cuộc sống, em chấp nhận lại tấm nệm ấy.

Đẩy cơ thể ấy lên giường, Scorpio cảm nhận được cơn kích thích từ tận xương tủy. Một cảm xúc mãnh liệt trào ra, là khoái trá, là thỏa mãn, là cuồng dại và ngây ngất. Hắn cắn lên bờ vai trần yếu ớt rồi cắn vào hõm cổ kiều diễm, hắn thô bạo bóp ngực em và đặt vết bầm tím ngang dọc cơ thể.

Em nằm im lặng không chút kháng cự, còn phải tỏ vẻ thích thú rên rỉ dù đau thấu xương. Bởi đây là khách quý, là lần đầu bán thân sa ngã.

Đêm đen dày đặc, Scor càng chìm trong khoái lạc thì Libra càng vùng vẫy khổ hạnh. Hắn dùng những thú vui ô nhục tra tấn em, dằng xé thân thể kiệt quệ cho thỏa mãn ước mơ xưa cũ. Hắn cười, rồi giận, rồi đánh, rồi lại cưỡng ép một cô gái mười tám tuổi.

Em choáng gợp, kinh hãi trước thú tình đàn ông. Thì ra đằng sau bộ vest lịch lãm ấy là bản chất ghê rợn dã thú, hắn đối xử em chẳng khác gì nô lệ thời xưa. Tàn bạo, khắc nghiệt như món đồ trút giận. Em ngỡ rằng ai cũng sẽ có chút nhân từ, nhưng tên này có lẽ là ngoại lệ.

Em khóc, khóc rưng rưng trong lúc hắn sung sướng. Cái ngày em bị đẩy vào tay hắn, cuộc đời em như hố sâu đen đúa không ai cứu vớt. Chẳng ai đến giúp em, cha mẹ đã mất, họ hàng xa lánh, bạn bè lảng mặt, không, không một tia sáng nào chiếu rọi vào kiếp đời tối tăm.

Nước mắt cứ tuôn ra, đôi mắt đỏ ửng thê thảm cầu xin:

"Anh à, dịu dàng chút được chứ?"

Hắn chững lại nhìn em, em những tưởng hắn động lòng cho đêm nay bớt đau. Nhưng nào có, tên đó lạnh lùng gạt đi tất cả, đáp lại là những cú thúc mỗi lúc một đau đớn.

Lần đầu của Lib không phải vì tình yêu, cũng chẳng phải những êm dịu nam nữ. Lần đầu của em là những đắng cay tuổi trẻ, những cơn sóng đầu đời ập vào trái tim run rẩy. Quá đau đớn nhục nhã, em òa khóc thành tiếng trong lúc Scorpio vẫn mải mê ân ái.

Mất hứng giữa chừng, hắn ta đành dừng lại. Không phải là thương hại mà muốn xem em dằng xé ra sao, da ửng đỏ trần trụi, tiếng nấc thổn thức xé lòng. Xem ra mạng sống thứ hai của Western thật yếu đuối và đáng thương nhỉ? Hắn ta nâng khuôn mặt yêu kiều kia, liếm từng giọt lệ đọng trên má. Mặn thật, mặn chát như cuộc đời em lúc này.

Em xiết lấy tấm chăn che thân, cố giấu đi chút trong trắng trước con quỷ dữ:

"Em xin anh" -Lib run rẩy cầu khẩn- "Em mới mười tám, em còn chưa biết gì nên anh giận. Anh làm ơn nhẹ nhàng chút, em đau lắm."

Scorpio lạnh lẽo như thể chẳng lời nào lọt tai, hắn túm tóc em, giật tấm chăn mỏng ra. Nhìn xem, hắn khác chi một con thú đội lốt người, tàn độc và ác ôn làm sao. Trong đầu hắn chỉ muốn ô uế em, hành hạ em, không quỷ dữ nào muốn tha thứ một thiên thần cả.

"Mày chẳng còn là thiên kim tiểu thư của nghị sĩ Western đâu, mày giờ là con điếm trong tay tao. Tập rên rỉ ngọt tai vào."

Em tròn mắt nhìn hắn, kinh hãi làm sao tên dã thú này! Cả đời em lần đầu nghe thứ nhục mạ nghê tởm vậy, lẽ nào rời xa ba mẹ, em chỉ là ả đàn bà rẻ tiền thôi? Thì ra ngoài gương mặt ưa nhìn và cơ thể trần trụi, đàn ông chẳng coi em ra gì. Họ dẫm lên mọi van xin của em để đạt thứ khoái tình xác thịt?

"Cớ sao anh phải tàn nhẫn vậy?" -Em tuyệt vọng buông lời trách móc.

Scor nén chặt tay Lib lên nệm, hắn nhếch mép dạy em bài học đầu đời:

"Đây là cuộc sống đấy tiểu thư Libra. Hiểu chưa nào, giờ thì quay lưng lại đi!"

Một Libra mười tám tuổi chơi vơi, khác gì một Scorpio mười sáu tuổi bơ vơ chứ? Hắn không cảm thấy chút tội nghiệp cho nàng, đơn giản, tất cả là nghiệp chướng em phải trả hộ Western.

-oOo-

Sau khi ái ân cuồng dã, nàng mệt nhoài nằm gục bên góc giường, còn hắn dựa vào cạnh tường phì phèo châm điếu thuốc.

"Anh hận tôi lắm à?"

Giọng nói uể oải làm hắn chú ý, bờ lưng lạnh lẽo, mái tóc rũ rượi, gương mặt vô cảm. Nàng nhìn hắn đầy bất lực, ánh mắt trống rỗng hướng chỗ xa xăm bên cửa sổ.

"Sao em lại hỏi vậy? Điều đó là tất nhiên!"

Hắn vuốt nhẹ tấm lưng nàng như xoa dịu chút giận dỗi kia. Hắn hận nàng, điều đó nàng còn phải hỏi ư, hắn hận nàng từ cái thời nàng còn chưa biết hắn.

"Anh hận tôi bằng cách làm tình với tôi gần ba năm à?" -Nàng cười khẩy châm đểu tên điên cạnh mình.

"Không lẽ em muốn tôi róc xương làm thịt em?"

"Vẫn tốt hơn làm đồ chơi."

Nàng cầm chai rượu tu gụm lớn, nàng chán, chán cùng cực cuộc sống cầm tù bên chiếc giường. Toàn rượu, toàn thuốc, toàn những đêm ăn chơi bán thân, toàn quan hệ thể xác nhàm chán. Nàng sống như một con nghiện gần ba năm trời, dìm mình trong bùn lầy đen xì không lối thoát.

Nàng sai rồi, sai hoàn toàn từ cái đêm mười tám tuổi kia:

"Đáng lẽ tôi nên chết từ lúc ba mẹ bỏ tôi đi."

"Em nói năng xằng bậy rồi, tôi đâu để em chết dễ vậy."

Nàng phì cười, lời này là an ủi hay chế giễu đây. Chế giễu cuộc đời nàng hoàn toàn thuộc về tên chủ tịch nào đó, sống hay chết cũng phải hỏi ý kiến hắn. Ôi chà, nàng cũng thật có giá trị nhỉ?

Hắn lại châm điếu thuốc khác, mê man nhìn về gian phòng đen đặc. Hắn vẫn thấy đủ đầy nhỉ, được ăn uống no say, ngủ nghỉ sang trọng, không phải một cuộc sống bần hàn trước kia là quá sung sướng rồi. Sống trong biệt thự riêng, thức ăn cầu kỳ, ăn mặc hàng hiếm, vậy là chưa đủ thỏa mãn ả điếm của hắn à?

Trong khi tên đàn ông vẫn đắc thắng với tình yêu mình giành được, thì người phụ nữ chỉ biết thở dài kín đáo. Ánh mắt nàng nhìn ra lan can và tự hỏi bầu trời tự do kia có chứa chấp nàng?

"Ai mà biết được nếu không thử?" Libra thầm nghĩ rồi tu thêm chai rượu nữa. Đầu óc nàng giờ đây đã lảo đảo men nồng, còn cơ thể cứ nóng bừng bừng lên, mắt mũi lèm nhèm đến nỗi nhìn ra Scorpio là tên dị dàng nào đó và mùi hắn thật kinh tởm. Phải, hắn bầy nhầy như bãi nôn của nàng vậy, tại sao nàng phải làm tình với thứ bốc mùi này suốt 3 năm? Nghê tởm làm sao.

Thế là nàng bước xuống giường, đôi chân trần hướng về phía lan can. Tâm trí chìm trong đêm đặc còn tâm hồn đã trôi về cõi trời, phải nhỉ, chả còn gì ngoài thân thể bết bát và tội lỗi. Nàng tự thấy hổ thẹn khi nhìn lên trời cao, thứ ánh sáng mập mờ như tỏ rõ dáng vẻ nhếch nhách này.

"Thề với chúa, tấm lòng con trong sạch"

Nàng thầm thì cho đấng tối cao, rồi lao vụt về bậc thềm đằng kia. Lao thật nhanh vì sợ mình bị bắt lần nữa.

Scorpio trợn mắt, trong tích tắc hắn lập tức bật dậy chộp nàng. Cánh tay to lớn kéo chặt mái tóc, giật mạnh xuống nền gạch. Con ác quỷ trở nên quyền năng khoảnh khắc, nó kéo lê kẻ tội đồ đang vùng vẫy dưới chân mình, tiếng gầm gừ pha chút tức giận nhưng chủ yếu là tự mãn vì mọi chuyện vẫn trong tầm tay hắn.

"Không, không, đừng mà..." Nàng quằn quại, thân thể trần trụi vẫy vùng như con hươu trúng đạn. Tiếng rít trên sàn nhà, tiếng rên rỉ nghẹn ngào và tiếng giễu cợt của con quỷ vang lên:

"Thề với chúa đã có tao ở đây."

-oOo-

Trong buổi tiệc sang trọng thường thấy, những con người thành đạt, quyền quý bước đi bước lại, những món ăn đắt đỏ bày dài trên bàn tiệc, tiếng chúc mừng hỏi thăm xì xào, tiếng nhạc du dương cổ điển ngân nga mọi ngóc ngách. Đây là bầu không khí của sự thượng lưu, của thanh lịch, của văn minh xã hội.

Và Libra, một ả điếm ẩn danh, kẻ sống trong góc khuất đen tối lại được vị chủ tịch Scorpio đưa đến bữa tiệc. Bữa tiệc chói lòa những con người cao quý và thứ ánh sáng thanh cao đủ sức bóp ngẹt một ả điếm như nàng.

Hắn dắt tay nàng, cả hai ngồi vị trí đặc biệt. Mặc dù hắn không phải chủ cuộc giao lưu này, nhưng nhờ danh tiếng đang có, hắn được chủ tiệc sắp xếp cho chỗ ngồi đặc địa. Như thể hắn và tình nhân hắn mới là nhân vật đáng chú ý.

Nàng có chút choáng ngợp, dù có bao nhiêu lần nàng vẫn không thể làm quen nổi. Hàng đống người chen chúc tới chỗ mình, hàng ngàn lời hỏi han đập vào mặt, hàng trăm ly rượu mời mọc xã gião và cả tỷ lời chúc sáo rỗng. Chưa bao giờ nàng ưa cảnh người đời đua nhau tung hô Scorpio. Tất nhiên, nàng cũng chẳng thấy hạnh phúc khi hưởng ké ánh hào quang của hắn.

Đương lúc hai người được chút vắng vẻ, hắn dịu dàng đút trái cây cho nàng. Vào vài lúc hiếm hoi, hắn sẽ ân cần như thế. Còn nàng thì bắt buộc phải ăn, bởi lẽ không ai muốn bị đánh chỉ vì lý do cỏn con.

"Sao nào, em còn ý định nhảy lầu như lần trước?"

Nàng im lặng nhai miếng dâu chó chết.

Hắn ngạo ngễ nói tiếp:

"Em cho rằng có thể thắng tôi à?"

Nàng lại im lặng, tất nhiên nàng chẳng dám mơ được giết hắn. Nàng chỉ mong thoát khỏi hắn là vạn phúc rồi. Nếu cha nàng còn sống, có lẽ mọi chuyện sẽ khác chăng....

Nếu cha nàng còn sống, nàng sẽ không chịu đựng sự áp đảo chết tiệt này. Sẽ không có thằng đàn ông nào dám ức hiếp và hành hạ nàng cả. Nhưng giờ thì sao, nhường như cả thế giới đứng về hắn vậy. Có lẽ buộc tội hắn lạm dụng còn khó hơn việc đến thiên đường.

"Thay vì tìm cách hạ gục tôi sao em không tìm cách yêu tôi?"

Hắn ngây thơ hỏi, thật sự ngây thơ, câu hỏi vô lý đến nỗi đứa trẻ ba tuổi phải cười phá lên. Nhưng đầu óc hắn còn non nớt hơn đứa trẻ, vì hắn tin câu hỏi này chính xác. Hắn tin mù quáng rằng nàng sẽ yêu hắn, yêu cả nỗi căm thù hắn dành cho nàng.

"Thằng điên" nàng lạnh lùng đáp. Nhưng khoan đã, biết đâu đây là cơ hội để giải thoát. Biết đâu nàng giả vờ yêu hắn thì sẽ không cần chịu đựng nỗi thống khổ. Nghĩ thế, nàng liền hỏi hắn: "Nếu tôi yêu anh thì sao?"

Hắn khẽ vuốt tóc, gương mặt trầm ngâm hồi lâu. Ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chặp như tên mất trí. Thì sao đây? Nếu nàng cũng yêu hắn thì sao nhỉ? Bỗng chốc hắn bối rối với chính giấc mộng của mình. Phải chăng hắn sẽ đỡ công dạy dỗ nàng và đỡ thời gian canh chừng nàng à? Chà, chỉ có thằng ngu mới trả lời vậy, dù hắn rất muốn nói thế. Suy đi tính lại, hắn lại sử dụng văn mẫu như bao thằng đàn ông:

"Tôi sẽ cho em hạnh phúc"

Nàng cười khẩy. "Cho em hạnh phúc ?" trò hề nực cười nào thế. Tình yêu vô tay hắn thì hóa hận thù, hạnh phúc vô tay hắn thì hóa gì đây?

"Hạnh phúc gì? Đừng sáo rỗng nữa!"

Như một cái máy lặp lại mấy câu ngôn tình, hắn trả lời vô hồn:

"Yêu thương em và cho em tất cả!"

"Xem ra anh vẫn không biết anh khốn nạn chừng nào" 

Libra thành thật nói, có lẽ hắn sẽ tát nàng khi về nhà, nhưng lương tâm thì không muốn chịu đựng sự giả dối nghê tởm ấy. Chữ "yêu" tên này bệnh hoạn như chữ "hận" của hắn. Và khổ nỗi, nàng phải hứng chịu cả hai từ con quỷ Scorpio. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro