chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ít rau xanh, hành tươi cắt nhỏ, một quả trứng rán, chà, một bát mì lạnh cực kì thơm ngon. Chaeyoung đặt mì lên bàn, chợt nghe thấy cửa nhà vang lên tiếng động, có người đang dùng chìa khóa mở cửa! Nửa đêm rồi, cô lại không đưa chìa khóa cho người khác, sao có thể?! Chaeyoung sợ tới mức tim đập thình thịch, tự vệ, đúng, tự vệ! Chaeyoung rón rén tay chân chuẩn bị đi lấy chổi, còn chưa sờ đến, liền thấy một người con gái đi vào nhà.

Không giống trộm, cũng chẳng giống cướp. Cả người nồng nặc mùi rượu, nghênh nga nghênh ngang, vào cửa còn biết cởi giày, thấy Chaeyoung liền nói một câu khiến cô không biết nên khóc hay cười.

“Mẹ, sao mẹ tới mà không gọi trước?”

Chaeyoung bó tay, chẳng biết nên phản ứng thế nào, đứng nghệt tại chỗ, tuy tuổi cô không còn nhỏ, nhưng muốn làm mẹ của một cô gái lớn như vậy, e rằng còn phải chờ ba bốn mươi năm nữa.

Người kia cũng không khách sáo tiến đến trước bàn, thấy bát mì lạnh liền khen.

“Mẹ, mẹ chu đáo quá, biết con uống rượu vốn chẳng ăn được gì.”

Nói xong bèn làm một việc khiến Chaeyoung gần như chết đứng, chị ta đi vào phòng vệ sinh của cô, không đóng cửa, bắt đầu tiểu tiện.

Ừm, không tệ, còn biết nhấc cái nắp bồn cầu lên. Chaeyoung vừa đỏ mặt vừa gật đầu.

“Đi rửa tay!”

Thấy chị ta không rửa tay đã muốn ngồi ăn, Chaeyoung rốt cuộc không nhịn được, miệng hét to, ăn mì không thành vấn đề, vấn đề ở chỗ sao có thể bẩn như vậy? Không thể chịu được!!

Người kia làm nũng chu miệng, nhỏ giọng nói thầm.

“Biết ngay là không trốn được, bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn không hết bệnh lải nhải…”

Vừa nói vừa đi rửa tay.

Chaeyoung cực kì bất đắc dĩ làm một bát mì trộn nữa, ngồi ăn đối diện với người kia. Nhìn ánh mắt lờ đờ của chị ta, biểu hiện như một đứa trẻ con, cũng đoán người này uống nhiều rượu lắm rồi, không biết vì sao chạy nhầm vào nhà cô, còn tìm được cái chìa khóa cô đặt trên mép cửa, kinh thật, sao chị ta lại để chìa khóa cùng vị trí với cô cơ chứ. Chaeyoung oán giận trừng mắt nhìn người kia, há to miệng ăn mì, kiểu gì cũng cảm thấy không ngon bằng bát đầu tiên cô làm.

Người kia ăn xong, thỏa mãn thở dài một hơi, nói:

“Mẹ, mì mẹ làm ăn ngày càng ngon.”

Chaeyoung đảo mắt, điều này chỉ có thể nói, tay nghề của tôi tốt hơn mẹ cô, ngu ngốc, nhận mẹ khắp nơi. Dọn bát, đau khổ đem đi rửa.

Chaeyoung rửa bát xong đi ra, không thấy cô nàng kia liền lấy làm lạ, đừng nói là bẩn như thế mà leo lên giường của cô nằm ngủ chứ?! Chạy vội đến mở cửa phòng ngủ, bật đèn lên mới yên tâm, không có.

May mà căn nhà cũng không lớn, Chaeyoung dạo qua một vòng đã nhìn thấy người kia vẫn mặc nguyên quần áo nằm trong bồn tắm nước ấm, đang ngủ. Hơi nước nóng mờ mịt, gương mặt trưởng thành  mang theo một chút biểu cảm trẻ con, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết mơ thấy chuyện gì hay ho. Chaeyoung lay chị ta, không tỉnh, có vẻ ngủ rất say.

Cứ thế mà ngủ thẳng đến ngày mai, dù bây giờ là mùa hè, chắc chắn cũng sẽ bị cảm lạnh, còn có thể lên cơn sốt. Tuy nhìn bên ngoài, tính cách Chaeyoung có vẻ không tốt lắm, nhưng thực ra bên trong vẫn mang nặng tình mẫu tử. Nếu mặc cho chuyện này xảy ra trước mắt, e rằng cả đêm cô sẽ cảm thấy ray rứt khó ngủ. Chaeyoung thở dài, nói:

“Coi như là vì chị gọi tôi vài tiếng mẹ, được rồi, con gái, chỉ một lần thôi đấy.”

Việc chăm sóc người như vậy, Chaeyoung làm rất suôn sẻ. Trước kia khi cha còn sống, ba năm bại liệt trên giường đều do một tay cô lo liệu, đã sớm quen tay hay việc. Nhanh chóng cởi quần áo của người kia, ào ào tắm rửa cho chị ta. Đương nhiên với đứa con nuôi mới nhận này, Chaeyoung sẽ không tận tâm như với cha, chỉ muốn xong nhanh một chút.

Trải một cái thảm ở phòng khách, ném một cái gối, một cái chăn, cũng coi như chiếc giường đơn sơ, may vẫn là mùa hè. Lôi sềnh sệch người kia từ phòng tắm, quăng lên chiếc giường tạm, chị ta lẩm bẩm mấy tiếng, cựa mình rồi bắt đầu ngáy. Bực mình thật, Chaeyoung nhìn thấy ‘con gái’ tự giác như vậy, trong lòng khó chịu. Chị ta thoải mái, cô thì mệt mỏi nhớp nháp mồ hôi.

Đây là chuyện quỷ gì thế?! Câm nín hỏi trời xanh, một cô gái xa lạ, nửa đêm đến dọa cô một trận, còn ăn đồ của cô, ngủ giường của cô, cô còn giúp chị ta tắm rửa. Khách sạn năm sao cũng không có dịch vụ tốt như thế nhé! Chaeyoung phẫn nộ, hung hăng đạp cho người kia một phát, đừng để chị đây gặp lại nữa! Cô nàng kia không đau không ngứa chỉ xê dịch một chút, chớp chớp mắt, thì thào nói.

“Mẹ, ngày mai tám rưỡi gọi con dậy nhé.”

Nói xong lại ngủ tiếp.

Không thể lãng phí thời gian, Chaeyoung thu dọn nhà, mở tài liệu bắt đầu làm việc.

_______

Lisa bị đồng hồ báo thức đánh thức, mơ mơ màng màng sờ soạng chung quanh, đụng đến đồng hồ báo thức, dùng sức ấn vặn nửa ngày mà vẫn còn kêu. Lúc này Lisa mới phát hiện ra, đây không phải đồng hồ của chị. Chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh, không phải nhà chị. Phòng ở được bố trí rất đơn sơ, đồ điện vật dụng đều đã cũ, có một cái cửa sổ sát sàn rất rất rất… lớn, khiến toàn bộ văn phòng vô cùng sáng sủa.

Lúc này Lisa hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy cố gắng nhớ lại, tối hôm qua uống rượu, sau đó về nhà… sau đó, sau đó thì không nhớ rõ. Trời ạ, không phải đi nhầm nhà chứ?! Không biết có làm ra chuyện gì nực cười hay không, bộ dáng say rượu của bản thân như nào chị còn không biết. Nghĩ nghĩ một lúc, tính từ khi trưởng thành đến giờ, lần đầu tiên Lisa đỏ mặt.

Đỏ mặt chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, nhìn đồng hồ, tám rưỡi, không muộn, đứng dậy mặc quần áo, hôm nay có nhiều việc. Vừa dậy, Lisa suýt nữa kêu thành tiếng, cả người chị trần truồng, ngay cả quần lót cũng không có, xấu hổ, siêu xấu hổ, còn ngủ trần ở trong nhà người khác nữa chứ. Vì kinh hoàng, một lần nữa chị ngã xuống chiếc giường tạm.

Quay đầu lại, thấy chiếc bàn nhỏ cạnh gối có một tờ giấy, cầm lên nhìn, là lời nhắn của chủ nhà.

“Thưa quý cô:

Một: Quần áo chị mặc tối qua đều đã ướt, tôi đành giặt sạch cho chị, phơi ở ban công, chị tự lấy mà mặc.

Hai: Bữa sáng ở nồi trên bếp.

Ba: Ăn xong xin rửa bát.

Bốn: Khi đi nhớ để lại chìa khóa.

Năm: Quần áo của chị không thể giặt nước, ngày hôm qua là bất đắc dĩ, mong chị tự giải quyết hậu quả.

Sáu: Khóa cửa cẩn thận hộ tôi, về sau đừng đi nhầm cửa nữa.

Ngoài ra: Khi làm những việc ở trên, đừng gây ồn ào.

Chủ nhà, hôm nay.”

Lisa thấy giấy nhắn rõ ràng mạch lạc như vậy, không khỏi nở nụ cười, thật là một chủ nhà khiến người ta an tâm.

Mặc quần áo, vui vẻ ăn cháo và bánh bao ở phòng bếp, rửa sạch bát, để lại chìa khóa, cười tủm tỉm đặt giấy nhắn, còn cả phí nghỉ chân, lén lút ra khỏi cửa, Lisa mang tâm trạng hứng khởi đi làm.

Ban đêm, Chaeyoung nhìn thấy xấp tiền trên bàn, cũng cười, tâm trạng tốt lắm, dịch vụ sá sao đúng là đáng giá.

Chuyện này, chớp mắt liền tan mất trong gió mùa hè, ngoại trừ để cho Lisa một ngày vui vẻ, không còn gì lưu lại.

______

Mấy ngày bình thường trôi qua.

Hôm nay Chaeyoung thức dậy hơi sớm, giữa hè, năm giờ chiều trời vẫn rất sáng, cô quyết định lát nữa phải luyện tập thân thể gầy yếu một chút.

Sang trường học ở khu bên cạnh, chạy chậm hai vòng quanh sân tập, mệt đến đầu váng mắt hoa. ‘Ôi, đúng là già rồi.’ Chaeyoung vừa lau mồ hôi vừa nghĩ.

“Cô giáo Park, đến tập thể dục à.”

Bảo vệ cổng nhiệt tình chào hỏi.

Chaeyoung vội ngẩng mặt lên cười, giọng nói nghe rất vui vẻ.

“Đúng ạ, bác Jeon cũng bận nhỉ.”

Duy trì hình tượng cô giáo tốt là trách nhiệm của Chaeyoung.

Một hồi nói chuyện dài lê thê suýt nữa khiến Chaeyoung mất mạng, cười đến da mặt co cứng, bác Jeon thật đúng là vua buôn chuyện. Tuy nhìn như chăm chú nghe, nhưng chỉ Chaeyoung mới biết dưới da mặt cô có một sợi gân xanh vẫn đang hoạt động, lúc nào cũng có thể nhảy ra kéo rách cái mặt nạ cô giáo gương mẫu này. Thôi, chịu đựng, chịu đựng…

Cuối cùng cũng thoát, Chaeyoung giãn giãn cơ mặt, bĩu môi, cực kỳ bó tay với bản thân, cô thật sự có vấn đề khi sống trên đời này, hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn xa lạ, bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Chaeyoung có thể lải nhải không dứt tất cả các cuộc đối thoại không ý nghĩa, có thể kể truyện cười vô cùng tận, cô giáo Park chính là một giáo viên trẻ tuổi tươi cười xán lạn mà. Nhưng không biết vì sao, mỗi khi Chaeyoung nói chuyện, lại có thể cảm giác được một Chaeyoung khác đang đứng bên cạnh phiền chán, cô ta cứ đứng đó, không tài nào đuổi đi được. Chỉ có thể chịu đựng, chỉ có thể chịu đựng…

Mua một ít đồ dùng hàng ngày ở siêu thị, đi ngang qua hàng bánh bao nhà cụ Han mua thêm mấy cái bánh bao thịt, coi như bữa tối nay và sáng mai, được, hoàn toàn hài lòng. Bánh bao của nhà cụ Han vỏ mỏng nhân nhiều, thịt ăn rất ngon, là kinh nghiệm do Chaeyoung ăn hết các hàng bánh bao quanh khu nhà mới đúc kết được.

Chaeyoung đi vào thang máy, hơi giật mình, người con gái đêm trước xông vào nhà mình đang ăn mặc gọn gàng đứng trong thang máy. Mặt không đổi sắc đi vào, ấn tầng hai lăm, lùi sang một bên cúi đầu cắn bánh bao.

Lisa ngửi thấy mùi bánh bao, nhớ tới buổi sáng hoang đường mà vui vẻ kia. Đã bao nhiêu năm rồi chị chưa ăn lại những thứ như này? Đứng phía sau ngửi được hương vị bánh bao, cảm thấy hơi đói bụng, nuốt nước miếng, nhìn cô gái đang cúi mặt gặm bánh.

Cô không cao, đứng cạnh chị chỉ thấy hai cái xoáy tóc trên đỉnh đầu, không rõ mặt, làn da rất trắng, trắng bệch, dường như không khỏe mạnh lắm. Bàn tay thon nhỏ cầm cái bánh bao lớn, không giữ hình tượng há miệng cắn, từng miếng từng miếng, xem đến đây, Lisa lại nuốt nước miếng. Chết mất.

“Xin hỏi…”

Lisa mở miệng.

“Ừm?”

Chaeyoung miệng đầy bánh bao, ngẩng đầu lên.

Lisa nhìn cô gái trước mặt, miệng phình lúng búng, cặp môi bóng loáng phát sáng, ánh mắt lười nhác nhìn chị, không khỏi cảm thấy buồn cười, vì thế liền nở nụ cười thành thật, lịch sự lễ phép hỏi.

“Tiểu thư, xin hỏi bánh bao của cô mua ở đâu vậy?”

Chaeyoung nghe vậy lại cúi đầu xuống, ngửa lên thật quá mỏi cổ, ăn nốt miếng bánh, nuốt xong mới chậm chạp đáp lời.

“Ra khỏi khu nhà, đi vào ngõ nhỏ đầu tiên ở hướng Đông, hàng bánh bao thứ ba là hàng của cụ Han, bánh bao thịt, một won một cái.”

Trả lời rất tỉ mỉ, giọng nói mềm mại êm tai. Lisa nói cảm ơn, ra thang máy. Chaeyoung về nhà vừa lúc ăn xong một cái bánh bao, dọn dẹp rồi bắt đầu ngày làm việc mới.

Lisa về nhà sớm như vậy chỉ vì thay quần áo, buổi tối chị có tiệc rượu, vụ làm ăn này thành công hay không, chỉ trông vào đêm nay. Từ một năm trước khi Lisa tách ra phát triển sự nghiệp riêng của mình, lúc nào cũng mệt như cẩu, gần đây mới khởi sắc. Cuộc sống tiệc rượu hát hò hàng đêm thật không phải dành cho người, đêm nay lại phải uống rượu, nghĩ đến mà đau đầu.

Lisa ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến hàng bánh bao của cụ Han, mua hai cái, ngồi trong xe ăn ngấu nghiến, rất thơm. Lấp đầy dạ dày xong liền đi uống rượu, khởi động xe, xuất phát.

_____

Ban đêm, Chaeyoung đặt giấy tờ xuống, mở nhạc lên nghe thư giãn một chút, bắt đầu nấu bữa đêm – mì lạnh.

Khi Lisa vào cửa, Chaeyoung đang nấu mì, tai nghe nhạc, vốn không biết có người tiến vào, chị dựa vào cửa phòng bếp, cười tít mắt nhìn cô. Chaeyoung phát hiện nhờ mùi rượu, vừa quay đầu liền thấy vị khách lại không mời mà đến.

“Mẹ, vẫn ăn mì à?”

Xem ra lần sau cô phải đổi vị trí để chìa khóa mới được. Qua chuyện lần trước, Chaeyoung biết người này không nguy hiểm, còn nhận được tiền, vì thế thấy biến không sợ, thản nhiên trả lời.

“Không ăn thì thôi.”

“Ăn chứ!”

Lisa trả lời thật kiên quyết. Ngoan ngoãn rửa sạch tay, ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn, chờ.

Một đêm như cũ.

Lisa được tắm sạch sẽ, ngủ trong tiếng nhạc rất thoải mái, sáng sớm bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, nhìn quanh bốn phía, chỗ cũ. Không biết nên khóc hay cười, từ khi nào mà chị có tật xấu này vậy, chuyên chạy đến nhà người khác ngủ khỏa thân. Cầm lấy giấy nhắn trên bàn nhỏ, lần này chỉ có bốn chữ.

“Cứ như lần trước.”

Chữ viết khá đẹp, Lisa cười cười gật đầu. Hôm nay không có nhiều việc, vụ làm ăn hôm qua đã thành công, chiều nay mới hẹn ký hợp đồng, một buổi sáng thanh nhàn hiếm hoi.

Nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, Lisa ườn trên giường một lát mới phụng phịu dậy, không mặc quần áo đứng ở ban công ngợp gió. Đây là tầng cao nhất của chung cư, liếc mắt nhìn xuống, tất cả đều là nóc nhà xám mờ, ánh mặt trời chiếu lên trên cũng không thấy phản xạ gì cả. Thật kỳ lạ, cảnh vật lạnh như băng, thế nhưng khiến Lisa cảm thấy hơi ấm áp.

Vươn vai duỗi mình, chậm chạp mặc xong quần áo, đi vào phòng bếp, quả nhiên vẫn là bánh bao nhà cụ Han và cháo trắng tự nấu. Chủ nhà này thật đúng là trước sau như một. Lisa ngồi trước bàn ăn, vừa ăn vừa cảm thấy đáng yêu, cuộc sống rất đáng yêu.

Đồ điện trong nhà trông giống như đồ second-hand mua từ chợ đồ cũ, rất tồi tàn, tuy đều dùng được, nhưng e rằng cũng chẳng tốt lắm, nhìn xem, mở tủ lạnh mà đèn không sáng. Lisa lấy một quả táo ra, lau lau rồi cắn.

Lục lọi giá sách, tất cả đều là sách tham khảo, phần lớn là vật lý. Lisa hơi nản lòng, thật không thú vị, toàn sách chuyên ngành. Lại lật lật đĩa CD, rất tạp nham, vừa có ca sĩ nổi tiếng hiện thời như Nelly Furtado, vừa có bản giao hưởng số 9 của Mahler do Carlo chỉ huy, phiên bản khá hay, có vẻ là một người mê nhạc cổ điển.

Nhưng tìm đến tìm đi cũng không thấy ảnh chụp của chủ nhà ở nơi này, ngay cả ảnh người nhà cũng không có. Cuối cùng, ấn tượng lưu lại chính là, chủ nhà hơi hơi biến thái. Mahler trong cái nhìn của chị vốn rất tuyệt vọng, rất gần với tử vong, loại âm nhạc này, ừm, Lisa chỉ có thể nói, nghe loại âm nhạc này còn nghe cả Nelly Furtado, ngoại trừ biến thái, thật không còn lời nào để tả.

Xét đến đồ vật trong nhà, CD gốc Bản giao hưởng số 9 của Mahler do Carlo làm nhạc trưởng không hề rẻ, nhưng sao căn nhà lại tồi tàn như thế, ngay cả một vài đồ trang trí bình thường cũng không có, tường trơ trụi. Lisa nhìn xung quanh, chỉ biết câm nín tự hỏi.

Ăn xong quả táo, rửa sạch bát, để giấy nhắn cùng với phí nghỉ trọ, chìa khóa cũng đặt trên bàn. Lisa biết nên trở về nhà, nhưng vì sao cứ nghĩ đến phải trở lại phòng của chị, liền cảm thấy không muốn đi vậy? Ngồi trên sô pha rách, đối diện cửa sổ sát sàn, Lisa thảnh thơi nhìn mây bay trên trời.

Đợi đến gần mười giờ, bị điện thoại kéo khỏi cảm giác mơ màng, Lisa mới chịu rời nhà Chaeyoung, bắt đầu một ngày bận rộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro