Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa khui một hộp cafe mới toanh đưa lên mũi ngửi một chút, mùi hương thanh nhẹ này chắc là loại Villasarchi, cô cũng không chắc cho lắm, có lẽ phải đợi chị Jisoo.

Tiếng chuông từ cánh cửa của quán vang lên, Jisoo một thân ôm một thùng hàng to, Lisa vội vã đến giúp chị đặt nó xuống, giúp Jisoo rót một ly nước.

"Ôi cái xương sống của tôi."

"Chị Jisoo, loại coffee hôm qua chúng ta nhập về là loại nào thế?"

"Blue Mountain coffee, có nguồn gốc ở phía đông của dãy núi Blue ở Jamaica. Loại coffee này có hương vị nhẹ, đượm mùi, ít chua, có chút xíu vị ngọt, đậm đà. Sao vậy?"

"Vậy sao em đã ngửi thử, mùi của nó lại giống với Villasarchi hơn."

Lisa lấy túi coffee vừa khui đưa cho Jisoo, quả thật là Villasarchi, gương mặt Jisoo trở nên bất lực, cũng may là chưa giao đi, khách hàng đặt Blue Mountain mà lại đi giao Villasarchi thì chắc sẽ bị bốc phốt cho khỏi làm ăn.

"Cho chúng vào thùng lại đi, ngày mai gửi trả hàng."

Thời buổi kinh tế khó khăn, lại còn sơ suất như thế này, Jisoo suy nghĩ có nên tiếp tục mua hàng ở trang trại này hay không.

"Hôm nay không đeo theo idol nhà em à?"

"Cô ấy đang chuẩn bị ra album mới, lịch trình cá nhân không có nhiều."

"Ờ mà Lisa, hôm qua khi đi dạo, chị gặp được một em gái vô cùng xinh đẹp nha."

"Sao bằng Chaeyoung nhà em được."

"Đẹp hơn đó."  Jisoo nhăn mày.

"Không! Chaeyoung là đẹp nhất rồi, không ai có thể vượt qua nha."

Lisa liếc nhìn chị mình một cái, đυ.ng tới ai thì đυ.ng, nếu mà đυ.ng tới thần tượng của cô thì tình chị em coi như chấm dứt.

Jisoo cũng không đôi co với người mù quáng như Lisa, trong một lần bỏ lỡ đi buổi kí tặng của cô nàng thần tượng mà Lisa buồn hết gần một tuần, ở nhà la hét như người dở, không ngừng than vãn khiến Jisoo xém chút là ném em ra ban công.

"Khi nào thì ra album mới?"

"Em hả?"

"Em ra album chắc có mình chị mua, mà còn là không phải tự nguyện mua."

"Hình như là tuần sau ra album, ra sản phẩm mới là sẽ tổ chức kí tặng nha."

"Có tiền mua chưa?"

Lisa nghe đến đây liền mắt long lanh nhìn Jisoo, cô có nghe nhầm không?

"Chị cho tiền em mua hả?"

"Hỏi chơi thôi, tiền ăn không có thì tiền đâu cho."

"Biết ngay mà, chị có thương gì em đâu."

"Biết rồi thì chị không giấu nữa, mau dọn đồ đi đi."

Đời mà, không bị vài lần phũ phàng sẽ không thể lớn được.

Lisa oán hận nhìn người đang dửng dưng xếp lại mấy túi coffee kia vào thùng, không nói gì liền bưng cái thùng đầy ắp mà Jisoo vừa xếp vào đổ ra ngoài.

"Yahhh LaLisa, rảnh quá trời rồi."

"Tại chị mà?"

"Hôm nay chị mà không đánh em đổ máu thì ba chữ Kim Jisoo sẽ viết ngược lại."

Chaeyoung mệt mỏi nằm vật vờ trong phòng tập nhảy, đôi chân mỏi nhừ khiến nàng không thể đứng dậy, Jennie đã đi đâu đó mua nước. Nàng liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân qua tấm gương lớn.

"Nếu em mệt mỏi thì chúng ta nghỉ ngơi nhé! Ngày mai sẽ tiếp tục."

"Không, em vẫn còn chịu được, tiếp tục nào."

"Đừng cố sức quá Chaeyoung."

"Em không muốn người hâm mộ của em thất vọng, dù ra sao em cũng phải mang đến cho họ một sản phẩm hoàn mỹ."

Biên đạo nhảy lắc đầu chịu thua nàng rồi, từ lúc còn là một thực tập sinh được vài tháng, Chaeyoung đã nổi tiếng bởi độ chai lỳ, trong lúc mọi người đều nghĩ ngơi thì nàng lại lén lút luyện tập lại động tác, đến khi ra mắt thành công thì cũng vì cường độ tập luyện quá nhiều mà kiệt sức ngất đi, hại Jennie một phen đứng tim khóc lóc cả một ngày.

Cô gái nhỏ đến từ nước Úc này khiến anh ta phải khâm phục nàng vì sự cố gắng không ngừng nghĩ.

"Đã hai giờ sáng rồi Chaeyoung, em nên về nghỉ ngơi, ngày mai còn đi quay MV, để bản thân mệt mỏi thì hình ảnh sẽ không đẹp đâu."
Jennie từ ngoài đi vào lên tiếng khuyên nàng, làm Chaeyoung có chút lưỡng lự, nàng không muốn cãi lời chị.

Miễn cưỡng gật đầu một cái.

Những vũ công lần lượt ra về, cuối cùng là Jennie và nàng, đường phố Seoul lúc hai giờ sáng nhưng người đi lại cũng không ít.

Một hình ảnh của những người vô gia cư đang vừa uống rượu vừa cười nói vui vẻ lọt vào tầm mắt nàng, Chaeyoung lại suy nghĩ một chút về bản thân, nàng có trong tay mọi thứ, tiền bạc, danh tiếng, nhan sắc, nhưng tại sao trong lòng lại chẳng vui vẻ? Những "nụ cười" mà nàng thực hiện mỗi ngày giống như được lập trình sẵn, lúc nào nên cười, lúc nào nên khóc, đều đã được kiểm soát.

"Chị Jennie! Như thế nào là vui vẻ?"

"Hửm? Sao em lại hỏi vậy?"

"Đã rất lâu rồi em không cảm thấy được sự vui vẻ."

Jennie im lặng tiếp tục lái xe, bản thân cũng tự nghĩ đôi chút, Chaeyoung mà chị biết hiện tại so với ngày đầu ra mắt thật sự đã khác đi rất nhiều, nàng ít cười, ít nói, đôi mắt trong veo của buổi đầu gặp mặt Chaeyoung đã khiến Jennie muốn bảo vệ đứa nhỏ này, nhưng đối với thế giới của thần tượng nếu ngây thơ quá thì sẽ không thể tồn tại được lâu.

"Sau đợt album này em sẽ xin nghỉ phép vài ngày để nghỉ ngơi, cũng là cho chị được nghỉ ngơi."

"Tốt quá ha?"

"Em yêu Jen nhất mà, đương nhiên phải tốt với Jen rồi."

"Dẻo miệng."

"Chị có tin vào duyên phận không Jennie?"

"Chị không!"

"Nói chuyện với chị chán chết."

Một lần nữa nhìn ra cửa kính, xe lướt qua đài truyền hình xảy ra sự cố mấy tuần trước, Chaeyoung nhớ đến người đã giúp mình, chỉ tiếc không kịp nhìn khuôn mặt người ấy, nàng chắc chắn đó không phải là vệ sĩ, mùi hương trên người lẫn áo khoác của người kia thoang thoảng mùi hương cafe nhẹ nhàng chứ không phải mùi nước hoa nam tính.

Trái Đất tròn lắm, nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại nhau.

---------

Nhẹ nhàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro