Chương 13: Nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Theo đuổi con trai không được kinh sợ!

Phác Thái Anh cắn răng, kiên quyết nói ra: "Cậu đó."
——————————
Tôi phát hiện một bí mật.

Hình như anh ấy nói dối thì sẽ sờ cổ.

-- <<Nhật ký của tiểu tiên nữ Phác Thái Anh>>

Phác Thái Anh lờ mờ.

Cho nên, anh cho rằng cô đưa nước cho anh cộng thêm chụp ảnh thu hình chỉ là hy vọng có được cái huy chương bạc trong tay anh?

Suy nghĩ của đại mỹ nhân chính là không giống người thường...

Phác Thái Anh liếm liếm khóe miệng.

Nhìn bóng lưng của anh, rất nghe lời không đi theo sau nữa.

Cô đứng tại chỗ một hồi, xoay người chậm rãi đi về phía lều lớp.

Vừa đi vừa nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Anh đi về phía trước, trên mặt không mang bất kỳ cảm xúc gì.

Trên người có mùi ánh mặt trời, xen lẫn chút mùi mồ hôi.

Đặc biệt dễ ngửi.

Lúc đeo huy chương bạc cho cô, đầu ngón tay còn không để ý mà chạm vào sợi tóc của cô.

Lúc nói chuyện, hơi thở nhàn nhạt phả vào mặt.

Phác Thái Anh cầm cái huy chương bạc kia, trên mặt đột nhiên truyền tới cảm giác nóng hừng hực.

Trái tim lửa đốt của cô bắt đầu tăng tốc độ đập mạnh.

Một bên khác.

Nét mặt của Diệp Chân Hân khó coi, tựa như nói giỡn hỏi: "Lạp Lệ Sa, đó là bạn cậu?"

Lạp Lệ Sa không trả lời.

Một bạn nữ khác lập tức hỏi tiếp: "Sao cậu đưa huy chương cho cậu ta chứ?"

Lạp Lệ Sa dùng một chút, thản nhiên nói: "Cậu ta muốn."

Không cho sẽ bị cô dây dưa đến chết.

...Coi như là trả chai nước kia cho cô.

Nhưng đám con gái rõ ràng xuyên tạc ý của anh.

Sắc mặt của Diệp Chân Hân khó coi đến cực điểm, trực tiếp quay đầu đi chỗ khác.

Một người trong đám con gái đó đi theo.

Còn lại hai người lúng túng cười cười, chuyển chủ đề nói chuyện đến buổi tiệc đêm của trường.

Buổi chiều sau khi kết thúc thi đấu, Phác Thái Anh và Phương Giai cùng đến căn tin ăn cơm.

Bởi vì buổi tối còn có hoạt động, cô sợ mình sẽ đổ mồ hôi, nên không trở về tắm, mà về thằng lớp học.

Cái Phác Thái Anh muốn tham gia không phải là tiết mục đêm vườn trường của lớp, mà là triển lãm trang phục bảo vệ môi trường của hội khoa học.

Mỗi một lớp làm hai bộ, còn cử ra một nam một nữ làm người mẫu trên sàn catwalk, là tiết mục đầu tiên của đêm vườn trường.

Phác Thái Anh đi đến nhà vệ sinh thay váy.

Áo đầm dài đến giữa bắp đùi, tổng thể là màu kem, bên trên là bông hoa dùng giấy gấp, tô điểm lên, tạo thành họa tiết hoa. Chính giữa dùng một cái thắt lưng màu trắng quấn quanh eo, váy được may bằng nhiều lớp mùng, trông xù xù vui tươi.

Cô còn muốn ngắm nghía trong gương, nhưng bị ủy viên văn nghệ Hoàng Viện Quyên kéo về lớp trang điểm làm tóc.

Lúc Hoàng Viện Quyên giúp Phác Thái Anh trang điểm, Khương Giai vén toàn bộ tóc ở phía sau của Phác Thái Anh lên, tết tóc xương cá, từ sau tại rủ đến trước ngực.

Sau đó kẹp lộn xộn mười mấy cái kẹp hoa ở phía trên.

Động tác của cô ấy rất nhanh, thoáng cái đã làm xong, rồi sau đó ngồi ở một bên nhìn Viện Quyên trang điểm cho Phác Thái Anh: "Đúng rồi, Thái Anh, cậu có mang giày cao gót không?"

Phác Thái Anh khẽ gật đầu, thừa dịp tay của Viện Quyên rời khỏi mặt cô thì mở miệng: "Mang một đôi màu đen, mẹ tớ mua cho tớ, tớ cảm thấy sau khi tớ mang vào cũng phải cao một mét tám luôn."

Khương Giai thở dài: "Cao cũng không tốt, không tìm được bạn trai."

Phác Thái Anh cảm thấy bị nhục nhã.

Cô khẽ xùy một tiếng, không phục nói: "Nói như kiểu cậu lùn tìm được vậy."

Hơn nữa đại mỹ nhân rất cao mà, sao lại không tìm được.

Bởi vì là tiết mục đầu tiên, cho nên sau khi chuẩn bị xong, Phác Thái Anh đi thẳng đến phía sau sân khấu.

Cùng đi catwalk với cô chính là Quan Hãn, quần áo của cậu ta không tinh xảo như của cô. Đúng như dự đoán, là một bộ quần áo dùng túi nylon màu đen làm ra.

Lúc Quan Hãn thầy cô gần như muốn bùng nổ: "Bà mẹ nó, cái đãi ngộ này cũng quá khác nhau rồi nha?"

Phác Thái Anh mơ hồ khen cậu ta: "Không sao, cậu mặc như vậy cũng rất tuấn tú."

"Ha ha."

"Đột nhiên phát hiện hai người chúng ta có hơi giống diễn kịch sân khấu."

"...Cái gì?"

"Cứu tiểu tiên nữ ăn mày."

"Cút!"

Cách thời gian catwalk còn có mười phút.

Phác Thái Anh nhàm chán chạy tới nhân viên hậu trường đang làm việc bên cạnh, nhìn chằm chằm bảng trình tự tiết mục trong tay cậu ta.

1. Lớp chín: Triển lãm trang phục bảo vệ môi trường

2. Lớp mười một đơn ca: Mập mờ

3. Lớp một kịch sân khấu :Khi bạn bị cướp

Phác Thái Anh: "..."

Cho nên Lạp Lệ Sa muốn diễn nhân vật gì...

Một người bị cướp sắc sao?

Phác Thái Anh ảo tưởng trong đầu hình ảnh Lạp Lệ Sa bị chà đạp. Bộ dáng chà đạp, lập tức bịt kín mũi.

Cô hít sâu một hơi, gạt đi mùi vị tanh chát kia đi.

Sau bài phát biểu dài đằng đẵng, âm nhạc sống động vang lên bên tai.

Catwalk căn cứ vào thứ tự lớp học mà lên, cấp từ thấp đến cao, lớp từ một đến cuối cùng.

Cho nên người thứ nhất lên chính là lớp mười một.

Một nam một nữ chia ra trái phải lên sân khấu, đi ngược nhau, lúc đi tới cách nhau một mét thì xoay người, đi về phía người xem, rồi sau đó chia ra đi về một bên đứng.

Một đôi cũng không tốn bao nhiêu thời gian, rất nhanh liền đến phiên Phác Thái Anh.

Ngoại trừ giày, toàn bộ trang phục của cô đều thiên về hệ màu sáng, quần áo trang nhã như vậy nhưng hoàn toàn không thu bớt khí chất phô trương của cô, cả người càng diễm lệ.

Hai người đã sớm tập luyện.

Lúc đi về phía trước, Phác Thái Anh muốn hơi nghiêng người, cả khuôn mặt hướng về phía thính phòng.

Quan Hãn thì quỳ một chân xuống, cầm tay của Phác Thái Anh, làm bộ hôn.

Rất nhanh hai người liền tách ra, tìm một vị trí tốt đứng lại tạo dáng.

Thật vất vả mới chịu đựng đến lúc xuống sân khấu, Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, dựa theo đường đi ban đầu đi trở về.

Vừa đi đến phía sau sân khấu, cô lập tức thấy Lạp Lệ Sa đứng ở một bên chuẩn bị lên sân khấu.

Ánh mắt của Phác Thái Anh sáng ngời, gọi anh một tiếng: "Lạp Lệ Sa."

Lạp Lệ Sa không để ý tới cô, anh dựa vào tường, nét mặt có hơi lười biếng, không biết đang suy nghĩ gì.

Phác Thái Anh xít tới, nhân cơ hội giải thích: "Hôm nay cậu bạn nam thi đấu với cậu đó, lớp chúng tớ đều gọi cậu ta là 'Nam thần', Nam trong 'Nam dưa'."

Lạp Lệ Sa nhướng mắt lên một chút.

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, bổ sung nói: "Nhưng cho tới bây giờ tớ không gọi cậu ta như vậy."

Anh cũng không quá để ý, thờ ơ hỏi: "Vậy cậu gọi ai?"

Nghe nói như vậy, lòng của Phác Thái Anh đập bịch bịch bịch không ngừng.

Khi đó anh nghe được mình gọi "Nam thần"?

Anh thật sự nghe được?

Phác Thái Anh nuốt nước miếng, theo bản năng mở to mắt.

Vào thời khắc mấu chốt, cô kinh sợ.

Muốn nói, nhưng lại không dám nói.

... Không được, không được như vậy.

Theo đuổi con trai không được kinh sợ!

Phác Thái Anh cắn răng, kiên quyết nói ra: "Cậu đó."

Lạp Lệ Sa yên lặng không nói.

Sau khi nói ra, sự hồi hộp lập tức trôi qua.

Dũng khí của Phác Thái Anh trong nháy mắt tràn đầy, cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Tớ gọi cậu."

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Vào khoảnh khắc đó, Phác Thái Anh dường như không nghe thấy gì, toàn tâm toàn ý chờ đợi phản ứng của anh.

Nhưng thời gian chờ đợi quá khó mà chịu đựng được.

Dũng khí giống như bong bóng được thổi đầy không khí.

Bong bóng được làm bằng nylon vốn chịu không nổi một đòn, bị ánh mắt của anh chọc thủng.

"Bùm ––" một tiếng, tan thành mây khói.

Miệng của Lạp Lệ Sa khẽ mở, vừa định nói gì, thì bị Phác Thái Anh cắt đứt.

Cô vô cùng nóng ruột cấu đầu ngón tay, lời còn chưa đi qua não đã trực tiếp buột miệng nói ra.

"Nhưng lúc cậu chạy có thể không nghe hết, tớ gọi là nam thần kinh."

Lạp Lệ Sa: "..."

Có lẽ là kinh sợ rồi...

Hơn nữa càng tô càng đen.

Phác Thái Anh ảo não cúi đầu, nhất thời im lặng.

Cô vờ như không xảy ra chuyện gì, chỉ chỉ chính mình, chuyển đề tài: "Nhìn có đẹp không?"

"..." Lạp Lệ Sa hoàn toàn không muốn để ý cô.

"Có phải rất đẹp hay không! Lúc tớ lên sân khấu tiếng thét cũng lớn lắm!"

Phác Thái Anh chỉ muốn làm cho anh quên đi lời vừa nãy, trong đầu giống như chứa đầy bột nhão vậy, nói nhảm một trận.

Lạp Lệ Sa: "..."

Dè dặt ngẩng đầu, nhìn nét mặt của anh.

Nhìn không giống tức giận...

Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đồng thời cũng chú ý tới ánh mắt của anh từ đầu đến cuối cũng không đặt trên người cô, Phác Thái Anh nhất thời có hơi buồn bực.

Cô bất mãn nhỏ giọng trề môi trách móc: "Nhìn tớ một chút thôi, tớ lại không thu tiền cậu."

Nghe nói như vậy, Lạp Lệ Sa bỗng cảm thấy hơi buồn cười.

Trong sáng, giống như khảm ngọc lưu ly.

Ướt át mang theo nụ cười, giống như đang quyến rũ người khác.

Trái tim tê rần phút chốc.

Anh vội vàng rời mắt.

Thấy Lạp Lệ Sa không trả lời, Phác Thái Anh sửa lại cách hỏi: "Khó coi sao?"

Mấy giây sau.

"Ừ." Từ cổ họng của Lạp Lệ Sa phát ra một tiếng nặng nề.

Phác Thái Anh cũng không để ý, ngẩng đầu lên cười: "Khiếu thẩm mỹ của cậu thật kém."

Lạp Lệ Sa không để ý tới cô.

Anh rủ mắt xuống, lông mi dày che giấu cảm xúc của anh.

Ánh sáng tối tối làm cho người khác không nhìn rõ nét mặt của anh.

Mờ mờ ảo ảo.

Nhưng động tác lại rõ ràng, làm cho không ai có thể bỏ qua.

Phác Thái Anh thấy anh giơ tay lên.

Động tác rất chậm, bình thản ung dung sờ lên phần gáy.

Vừa chạm liền bỏ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro