Chương 39: Nuôi cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Muốn mãi mãi, có cô.

Tôi muốn thi Đại học Z, bởi vì đó là trường đại học trong thành phố cậu ấy sống.

-- Lạp Lệ Sa --

Về đến nhà.

Phác Thái Anh tháo dây xích cho Tiểu chân ngắn ra.

Vừa được giải phóng, Tiểu chân ngắn liền chạy.

Chạy đến chén nước cho thú cưng trong góc để uống nước.

Phác Thái Anh nhìn nó một lúc, cười nhạo nói: "Lạp Tiểu Sa, em có biết không, em nên mừng vì nhà chúng ta có thang máy."

Cô vừa nói vừa đi đến bàn trà rót một cốc nước.

Sau đó, Phác Thái Anh đi đến chỗ Tiểu chân ngắn, xoa xoa đầu nó.

"Không phải đã nói, lúc gọi em như vậy thì phải 'gâu' một tiếng sao?"

Phác Thái Anh ngồi xổm bên cạnh nó nhìn một lúc.

Sau đó đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, giảm nhiệt độ trên mặt mình xuống.

Nước chảy ào ào, Phác Thái Anh bắt đầu ngây người.

Rất nhanh bình thường trở lại, tắt vòi nước.

Rút hai tờ khăn giấy bên cạnh để lau mặt.

Phác Thái Anh trở về phòng, lấy điện thoại trong túi ra một lần nữa.

Trên màn hình vẫn là những dòng chữ Lạp Lệ Sa gửi vào lúc tám giờ tối qua.

-- Sao lại cúp.

Phác Thái Anh do dự một lúc, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Ngày hôm qua nghe thấy câu nói "Như thế mà cậu cũng có thể đoán đúng" kia của anh, đã cho rằng anh là trả lời câu "Bởi vì tới không ở bên cạnh cậu à" đó của mình.

Nhất thời vừa kích động vừa ngại ngùng, liền cúp điện thoại.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, thì lại cảm thấy ý của Lạp Lệ Sa hình như là...

Làm thế nào mà cô có thể luôn luôn đoán đúng là tâm trạng của anh đang không tốt.

Phác Thái Anh cảm thấy có hơi mất mặt.

Cô suy nghĩ rất lâu, cảm thấy sự suy đoán phía sau mới là đúng.

Hơn nữa, nghe thấy tâm trạng của anh không tốt, liền cúp điện thoại...

Phác Thái Anh hoàn toàn không dám trả lời.

Nhưng cứ tiếp tục không phản hồi thì cũng không phải cách.

Phác Thái Anh hạ quyết tâm, gửi đi hai câu.

Phác Thái Anh: Hôm qua mắc cười, vô tình cúp điện thoại.

Phác Thái Anh: Sau đó tớ liền ngủ thiếp đi.

Sau khi gửi thành công, cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thu dọn đồ đạc trở lại trường.

Suy nghĩ một chút nữa, thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Phác Thái Anh lập tức cầm điện thoại lên nhập lại hai câu.

-- Tối hôm qua nghe thấy lời cậu nói, không kiềm được mà khóc chảy nước mắt nước mũi.

-- Vô tình cúp điện thoại.

Lạp Lệ Sa: "..."

Anh không nói nên lời.

Lạp Lệ Sa cũng không quá để ý, gửi tin nhắn thoại qua.

-- "Bộ đề thì sao?"

Phác Thái Anh có hơi buồn bực, cũng bắt đầu gửi tin nhắn thoại.

"Chưa, cậu mới đi một ngày, tớ còn chưa điều chỉnh tâm trạng xong."

"Học tập chăm chỉ." Anh nói.

Sau khi tốt nghiệp trung học, anh sẽ trưởng thành.

Lạp Lệ Sa muốn ở lại thành phố Z, nơi Phác Thái Anh sống.

Muốn mãi mãi, có cô.

***

Bánh xe thời gian không ngừng chuyển động, vĩnh viễn không dừng lại.

Ngày 8 tháng 6 năm 2014, các thí sinh thi đại học bước ra khỏi phòng thi.

Phấn khích quăng sách hét lên, ôm nhau mà nước mắt giàn giụa.

Tiếp theo, chính là cuộc đời lớp mười hai của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngồi vào chỗ của mình, rút tờ bảng điểm của mình từ một trong những cuốn sách ra.

Dừng lại ở Con số thứ hai.

Toán: 98 điểm.

Phác Thái Anh mím môi, nhét mấy quyển sách phân tích toán học vào cặp.

Sau đó rời khỏi phòng học, đi về phía ký túc xá.

Ban đêm, nhiệt độ xung quanh mát mẻ, có phần dễ chịu.

Lá cây đung đưa, phát ra tiếng "xào xạc".

Đáy lòng của Phác Thái Anh lại khó chịu một cách khó hiểu.

Cô trở về ký túc xá, rồi đi tắm.

Giặt quần áo xong, cô vừa định bò lên giường bật đèn nhỏ học bài.

Thì tình cờ thấy Khương Giai ở giường dưới hơi phiền muộn, nặng nề ném điện thoại xuống giường.

Phác Thái Anh chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Cậu sao vậy?"

Mọi người trong ký túc xá đều biết mối quan hệ của Khương Giai và Quan Hãn.

Cho nên Khương Giai cũng không để ý gì, thở dài, nói thẳng ra.

"Quan Hãn ấy, không biết nghĩ cái gì, phiền chết. Cũng đã lớp mười hai rồi, mà lúc nào cũng cầm điện thoại chơi, nói cũng không nghe."

Bởi vì điểm toán, nên tâm trạng của Phác Thái Anh có chút buồn.

Cũng không biết an ủi cô ấy thế nào.

Cô do dự một chút, rồi nói: "Cậu nói gì đó tốt tốt với cậu ấy đi."

Khương Giai cầm điện thoại lại, gửi cho đối phương mấy câu, hốc mắt đỏ hoe.

Cô ấy lau mắt, nói nhỏ: "Vô dụng, tớ đã nói rất nhiều lần rồi, nếu cậu ấy còn như vậy, thì tớ và cậu ấy hoàn toàn không thể nào học cùng một trường đại học được."

Tiểu Ngọc nhìn qua, an ủi: "Này đừng khóc..."

"Tớ thật sự cảm thấy rất phiền phức, cậu ấy còn ảnh hưởng đến việc học hành của tớ."

Phác Thái Anh ngẩn người một lúc, đột nhiên hỏi: "Nếu như không thể học cùng một trường đại học, thì cậu với cậu ấy sẽ chia tay sao?"

Khương Giai không chút do dự mà gật đầu: "Nhất định."

Biểu cảm của Phác Thái Anh cứng đờ, không nói gì nữa.

Cô cúi đầu, nhìn điện thoại đèn lóe sáng lên.

Mở khóa màn hình.

Phác Thái Anh: Sa Sa.

Lạp Lệ Sa: Mới vừa tự học.

Lạp Lệ Sa: Sao vậy?

Cô chưa trả lời, mà gửi tin nhắn WeChat cho mẹ Phác.

-- Mẹ, giúp con đăng ký một lớp học thêm toán đi.

Phác Thái Anh lên giường, bấm lại vào cửa sổ trò chuyện với Lạp Lệ Sa.

Cô suy nghĩ một hồi lâu, cũng không biết phải nói gì.

Rất nhanh, đầu bên kia lại gửi tới một câu nói.

Lạp Lệ Sa: Đối phương đang nhập...

Phác Thái Anh cười thành tiếng.

Mọi nặng nề và tâm trạng phiền não, chỉ vì một câu của anh mà biến mất.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi.

Phác Thái Anh: Sa Sa, lần trước cậu thi tiếng Anh được bao nhiêu?

Lạp Lệ Sa: 124

Phác Thái Anh:!!!

Phác Thái Anh: Lần trước cậu không phải 110 sao? Thật là giỏi!

Lạp Lệ Sa nhếch môi.

Sau đó, anh đột nhiên cảm thấy hơi không yên lòng, hỏi: Thế còn môn toán của cậu?

Bên kia không trả lời lại.

*******

"Ngày hôm qua tớ ngủ nửa đêm tỉnh dậy, thấy đèn cậu vẫn sáng ..." Khương Giai cắn một miếng bánh mì, nhíu mày nói, "Cậu mấy giờ đi ngủ vậy?"

"À, tớ không để ý."

"Với thành tích của cậu thì chắc chắn có thể đạt."

Phác Thái Anh đang múc cháo trong chén, hơi nóng lan ra đến mắt.

Mũi cô đột nhiên đau nhức.

Khương Giai có chút lo lắng: "Cậu làm sao vậy?"

Phác Thái Anh đổi chủ đề.

"Giai Giai, gần đây cận với Quan Hãn thế nào?"

Khương Giai nhún vai, thờ ơ nói: "Cứ như vậy thôi, tớ không tìm cậu ấy thì cậu ấy cũng không tìm tớ. Dù sao cũng không học cùng lớp nữa, không gặp cũng không cảm thấy phiền."

"Cậu không thích cậu ấy sao?" Phác Thái Anh hỏi khẽ.

"Thích thì thế nào." Khương Giai cười khổ, "Cậu ấy chưa từng nghĩ đến tương lai của chúng tớ, thì dựa vào cái gì mà tớ lại phải đặt nhiều tâm tư lên người cậu ấy."

"Tớ và cậu ấy không giống cậu và Lạp Lệ Sa, yêu xa sẽ không có kết quả tốt."

Phác Thái Anh nắm chặt cái thìa.

Nếu như cô không thi đậu Đại học Z.

Thì sẽ phải có bốn năm yêu xa.

Một tình yêu gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Cô không biết, Lạp Lệ Sa có còn muốn hay không.

******

Hôm nay Phác Thái Anh cũng chưa trả lời anh.

Lạp Lệ Sa phiền não vò đầu bứt tóc.

Chịu đựng sự thôi thúc muốn gọi cho cô, lật mở một bộ đề tổng hợp ra bắt đầu làm bài.

Bởi vì tâm trạng không vui, nên anh cũng không để ý đã muộn lắm rồi.

Sau khi làm xong.

Lạp Lệ Sa lại cầm điện thoại lên, xem một chút.

Khung đối thoại với Phác Thái Anh hiển thị "Đối phương đang nhập..."

Lạp Lệ Sa dùng một chút, ngước mắt lên, nhìn thời gian ở góc trên bên trái màn hình.

Hai giờ sáng.

Vẻ mặt của anh lập tức lạnh đi, gửi một câu qua.

--Còn chưa ngủ.

Đầu bên kia dường như cũng không thể tin được anh vẫn còn chưa ngủ.

Lần này thì trả lời ngay lập tức.

Phác Thái Anh: ...

Phác Thái Anh: Tớ ngủ được một chút rồi dậy.

Lạp Lệ Sa đưa tay tắt đèn bàn trước mặt, dựa lưng vào tường.

Gương mặt anh bị ánh sáng từ điện thoại chiếu sáng.

Khóe miệng mím chặt, cả người căng thẳng.

Lạp Lệ Sa không thể kìm được nỗi chua xót đang không ngừng dâng lên trong lòng.

Anh không quan tâm đến việc những lời mình hỏi ngây thơ đến mức nào, chỉ muốn nói ra những nghi vấn trong lòng.

Điều mà anh không thể nào tiếp nhận.

-- Có phải cậu không thích tôi nữa hay không.

Đầu bên kia trả lời hơi chậm.

Phác Thái Anh: Không phải.

Phác Thái Anh: Tớ rất thích cậu.

Bởi vì sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bạn cùng phòng, Lạp Lệ Sa thậm chí còn không bật chế độ rung.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn.

Đầu bên kia rất yên lặng, lại rất chậm rãi, gửi đến hai câu nói này.

Lạp Lệ Sa vốn đang căng thẳng cũng không vì vậy mà thả lỏng.

Anh ngẩn người, nhanh chóng gửi qua một câu.

-- Cậu sao vậy?

Phác Thái Anh: À, tớ đang bày tỏ với cậu mà.

Phác Thái Anh: Sa Sa, cậu không vui sao?

Anh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Lạp Lệ Sa chỉ muốn kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học sớm một chút.

Sau đó, nhanh chóng đến bên cạnh cô.

Anh cong môi, trả lời: Ừ.

Lạp Lệ Sa: Ngủ đi.

Lạp Lệ Sa: Dậy thì đừng dùng điện thoại chơi.

Phác Thái Anh: Biết rồi, cậu cũng đi ngủ sớm một chút.

Phác Thái Anh: Ngủ ngon.

Lạp Lệ Sa không biết, người ở đầu bên kia điện thoại sau khi đặt điện thoại xuống, thì lại cầm bút lên, tiếp tục làm bài.

Nước mắt chảy xuống, tan vỡ không biết phải làm sao, tiếp tục làm đề.

Yêu xa, ai có thể yên tâm.

Ai cũng không yên tâm.

******

Vào lúc diễn ra lễ tốt nghiệp, điểm số thi cuối kỳ đã có.

Phác Thái Anh biết mình thì không tốt, nên không tới bảng thông báo xem điểm.

Điểm số các môn khác về cơ bản vẫn ở mức đó.

Với số điểm xét tuyển vào Đại học 2 năm ngoái, môn toán của Phác Thái Anh ít nhất phải thi được 110.

Nhưng cô lại phát huy không ổn định, điểm số lúc cao lúc thấp.

Lúc thi môn toán sẽ hồi hộp, gặp câu hỏi khó trong bài chọn điền vào chỗ trống, thì tâm lý của cô liền suy sụp.

Tiểu Tiểu đi tới bảng thông báo nhìn kết quả.

Rất nhanh liền ngồi vào chỗ của mình, quay đầu nói với Phác Thái Anh: "Thái Anh, lần này cậu đứng thứ 31 của lớp."

Phác Thái Anh im lặng một lúc, khẽ hỏi: "Tớ thi toán được bao nhiêu?"

"À, tớ không để ý." Tiểu Tiểu đi tới bảng thông báo, kêu một người ở đó, "Này, Nam thần, Phác Thái Anh thi toán được bao nhiêu?"

Vương Nam đi tới, do dự nói: "Hình như là 92."

Mí mắt của Phác Thái Anh rũ xuống, giọng nói nhỏ đến không nghe được: "Cảm ơn."

Cô không có chí hướng lớn gì.

Nếu như Phác Thái Anh muốn bản thân vào Đại học Z, vậy thì cô sẽ cố gắng chăm chỉ.

Sau khi cố gắng chăm chỉ, mà vẫn không thể làm được, thì cô cũng sẽ không quá buồn.

Những thứ không thể có, thì sẽ không thể có được.

Phác Thái Anh từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy những thứ cưỡng cầu, là có gì tốt.

Nhưng nếu như Lạp Lệ Sa muốn đến đó.

Cô nhất định cũng phải đi.

Lần đầu tiên Phác Thái Anh cảm thấy cuộc sống thật quá khó khăn.

Mỗi ngày cô đều thức đến hai ba giờ, làm để cả ngày lẫn đêm.

Nhưng điểm số vẫn không tăng lên.

Cô đột nhiên cảm giác bản thân giống như một phiền toái.

Phác Thái Anh không dám nói với anh, điểm của mình vẫn không cải thiện.

Cô sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Cũng sợ anh sẽ giống như Khương Giai, lựa chọn chia tay.

Sợ hơn nữa là Lạp Lệ Sa sẽ nói: "Không thi đậu Đại học Z, thì tôi sẽ thi trường đại học mà cậu có thể đậu."

Cô thích anh, từ trước đến nay cũng không muốn liên lụy đến anh.

Áp lực học hành, tương lai không rõ, gần như đánh gục cô.

Đôi mắt của Phác Thái Anh dần đỏ lên, nước mắt giàn giụa.

Cô cắn môi, không nhịn được lấy điện thoại ra.

Nhập từng chữ một, nước mắt lại rơi xuống.

-- Lạp Lệ Sa, tớ cảm thấy tớ không thi đậu Đại học Z.

******

Gửi xong, Phác Thái Anh liền hối hận.

Cô đưa tay lau nước mắt, nhanh chóng rút lại tin nhắn kia.

Đổi sang một câu khác: Sa Sa, hôm nay nghỉ rồi"

Phác Thái Anh: Vừa nãy nhập sai chữ.

Gửi xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người xung quanh bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà.

Kỳ nghỉ đông không dài, nhưng Phác Thái Anh vẫn muốn mang thêm sách về xem.

Cũng vì vậy, nên cô đã gọi điện cho bố Phác đến đón.

Phác Thái Anh còn chưa bắt đầu thu dọn đồ đạc, thì chuông điện thoại vang lên.

Bởi vì ở trong phòng học, nên tinh thần của cô vẫn suy sụp.

Nhưng rất nhanh liền thả lỏng lại, nhìn thấy tên người gọi.

-- "Sa Sa trong lòng"

Cô ngẩn người, đi ra phòng học, đi tới cuối hành lang.

Thấy xung quanh không có ai, cô mới nhận.

Phác Thái Anh hằng giọng, gọi anh: "Sa Sa."

Đầu bên kia hơi yên tĩnh.

Mấy giây sau, Lạp Lệ Sa mới mở miệng: "Có phải cậu khóc không."

Phác Thái Anh nghẹn họng, nói: "Cậu nói cái gì vậy?"

Cô ngồi xổm xuống, lấy tay che mắt.

"Có phải cậu thi không tốt không." Anh khẽ hỏi.

Phác Thái Anh kìm lại tiếng nghẹn ngào, hỏi: "Cậu thấy được sao."

"——Ừ."

"Khương Giai nói thành tích của Quan Hãn không tốt, cậu ấy nói không thi đậu cùng một trường đại học thì sẽ chia tay với cậu ta."

"Tớ sợ cậu cũng làm như vậy, tớ không dám nói với cậu."

"... Nhưng điểm môn toán cứ không tăng lên được."

Phác Thái Anh cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết nói một hơi những gì tích tụ trong lòng ra.

Sau khi nghe cô nói xong, Lạp Lệ Sa mới lên tiếng.

Giọng nói của Lạp Lệ Sa có chút khàn và trầm, giống như bị nỗi buồn của cô lây vậy.

"Thi trường cậu có thể thi đậu, cậu vui vẻ là được."

"Cậu có thể sẽ..." Chia tay với tớ không?

Còn chưa nghe cô nói xong, anh đã cắt ngang lời cô.

"Không thể nào."

Phác Thái Anh rơm rớm nước mắt, vẻ mặt đáng thương.

"Vậy cậu sẽ không bởi vì tớ mà cũng không thi Đại học Z chứ."

Lạp Lệ Sa đột nhiên cười một tiếng, nói: "Sẽ không."

Yên lặng một lúc ngắn ngủi, Phác Thái Anh nghe anh nói: "Tôi còn phải nuôi cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro