Chương 49: Muốn chiếm làm của riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thời gian trôi nhanh một chút.

Chờ cô ấy lớn lên.

-- Lạp Lệ Sa --

Khi Phác Thái Anh về đến nhà, thì đã gần mười giờ tối.

Mẹ Phác vừa bước vào nhà liền vào phòng thay quần áo rồi vào vệ sinh tắm rửa, bố Phác thì ngồi trên ghế sô pha bật TV xem Đêm hội xuân.

Trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng cười vui vẻ của chương trình.

Phác Thái Anh ngồi xuống băng ghế nhỏ cạnh bàn cà phê, gửi một tin nhắn cho Lạp Lệ Sa.

-- Em về đến nhà rồi

-- Sa Sa

-- Giao thừa có muốn gặp nhau không

-- Anh đã ngủ chưa?

Thỉnh thoảng nghe âm thanh trên TV lớn hơn một chút, cô sẽ vô thức ngước mắt lên.

Nhưng sự chú ý rõ ràng không đặt ở trên đó.

Chẳng mấy chốc, bố Phác liền chú ý tới vẻ mặt của cô, thản nhiên nói.

"Một lát nữa con muốn đi ra ngoài sao?"

Phác Thái Anh nhìn vào màn hình điện thoại, đối phương vẫn chưa phản hồi, cô cũng không rõ nữa.

Suy nghĩ một chút, Phác Thái Anh nói mơ hồ: "Còn chưa chắc chắn."

"Nhà chúng ta bắt đầu từ hôm nay có người gác cổng, trước mười giờ mà không về thì cũng không được về."

Phác Thái Anh trợn to hai mắt, tầm mắt rốt cuộc cũng dời khỏi điện thoại: "Mẹ con đồng ý sao?"

Tiếng TV hơi to, bố Phác cầm điều khiển vặn nhỏ lại.

"Như vậy đi, con chia cho bố một nửa tiền lì xì mà con nhận được hôm nay, thì người gác cổng sẽ bị hủy bỏ."

Phác Thái Anh không thể tin nhìn ông ấy.

Bố Phác dường như không để ý đến ánh mắt của cô, hoàn toàn không nhìn cô.

"Con cũng nên đối xử với bố con tốt hơn một chút, cũng đã hơn hai mươi năm rồi không nhận được tiền lì xì nữa."

Cùng lúc đó, mẹ Phác vừa vặn đi ra từ phòng tắm.

Phác Thái Anh lập tức kêu la, nói với bà ấy: "Mẹ! Bố muốn lấy tiền lì xì của con."

Mẹ Phác vừa định đi về phòng nghe vậy thì dừng lại, chuyển hướng, đi về phía phòng khách.

Bà ấy trực tiếp ngồi vào bên cạnh bố quay đầu liếc nhìn ông ấy một cái.

Rất nhanh liền thu lại tầm mắt, nhìn về phía Phác Thái Anh.

"Vậy hôm nay con đã nhận bao nhiêu tiền lì xì?"

Phác Thái Anh: "..."

Lúc bố Phác đứng dậy, chuẩn bị đi tắm.

Phác Thái Anh cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của Lạp Lệ Sa.

-- Chưa

-- Vừa nãy đang tắm.

Thấy vậy, Phác Thái Anh lập tức đứng lên, cười hì hì nói với hai vị trưởng lão: "Con muốn đi ra ngoài!"

Dường như đã sớm lường trước, bố Phác mẹ Phác đều không nói gì.

"Ba mẹ, ba mẹ đi ngủ sớm một chút đi." Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, không biết xấu hổ nói: "Con gái của hai người quá vất vả rồi, có thể giúp cho hai người có được một người con rể cực kỳ hoàn hảo mà không tốn nhiều sức."

Bố Phác lẳng lặng bước vào phòng tắm để tắm.

Mẹ Phác cắn hạt dưa, không để ý tới cô.

Phác Thái Anh không được đáp lại thì có chút tức giận, cô vừa mặc áo khoác vừa nói: "Tại sao mẹ không để ý tới con? Mẹ vừa mới nói rất hài lòng với anh ấy!"

Sau một hồi im lặng, mẹ Phác nhàn nhạt mở miệng.

"Bây giờ mẹ không hài lòng với con."

Phác Thái Anh: "..."

Phác Thái Anh đi tới trước cửa nhà Lạp Lệ Sa mới bắt đầu trả lời anh.

Cô sụt sịt mũi, rùng mình vì lạnh.

Nhập mấy chữ rồi nhảy tại chỗ hai lần, xua đi cảm giác ớn lạnh.

Phác Thái Anh: Vậy bây giờ anh ở đâu?

Lạp Lệ Sa: Nhà.

Phác Thái Anh: Ở đâu trong nhà?

Lạp Lệ Sa: ...

Lạp Lệ Sa: Phòng.

Nhìn thấy chữ này, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn căn nhà trước mặt.

Căn nhà song lập.

Phác Thái Anh vừa định hỏi Lạp Lệ Sa ở phòng tầng một hay tầng hai.

Cô chưa kịp nhập chữ, thì cánh cửa trước mặt cô đã nhanh chóng mở ra.

"Két" một tiếng, kèm theo đó là bóng người cao lớn của một người.

Lạp Lệ Sa vừa mới tắm xong, đầu tóc còn hơi ướt. Màn hình điện thoại trong tay anh còn sáng, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đó là cửa sổ trò chuyện với cô.

Mặc một cái áo len mỏng màu xanh đậm và một cái quần dài màu xám, một bộ đồ trong nhà.

Hoàn toàn không thể chống đỡ lại nhiệt độ bảy tám độ ở bên ngoài.

Lông mày của Phác Thái Anh lập tức cau lại, vẻ mặt không hài lòng.

"Trước tiên anh hãy sấy tóc, mặc áo khoác rồi mới đi ra."

Đèn cảm âm trước cửa bởi vì tiếng của cô mà sáng lên.

Ngọn đèn vàng ấm áp chiếu vào mặt anh, dường như làm mềm đi các đường nét trên khuôn mặt anh.

Sự dịu dàng và khí chất lạnh lùng lập tức hòa vào nhau.

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào cơ thể đang run rẩy của Phác Thái Anh, im lặng trong giây lát.

Sau đó liền đi về phía cô, nắm lấy tay cô xoa xoa hai cái.

Lần đầu tiên anh lại mở miệng thoải mái như vậy: "Em có muốn vào một chút không."

Giọng điệu rất nhẹ nhàng, giống như là nếu cô dao động một chút thì sẽ lập tức tiễn cô về nhà vậy.

Nghĩ đến dáng vẻ sống chết không cho cô vào trước kia của anh, Phác Thái Anh thật sự có chút được sủng ái mà lo sợ...

Cô vốn muốn lập tức đồng ý, nhưng chợt nhớ ra đã muộn như vậy, cậu của Lạp Lệ Sa chắc chắn cũng ở nhà.

Nghĩ đến đây, cô vẫn có chút rụt rè.

Phác Thái Anh do dự, thành thật nói: "Cậu của anh ở đây, em không dám đi vào..."

"Cậu không có ở đây." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng nói, "Cậu vừa mới đi ra ngoài."

Câu trả lời này khiến cho Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm.

Bộ dạng kinh sợ vừa nãy lập tức biến mất không dấu vết.

"Vậy thì mau vào thôi, đừng lãng phí thời gian."

"Sa Sa, đêm xuân ngắn ngủi mà! Anh còn cần em phải nhắc nhở anh sao!"

Lạp Lệ Sa im lặng, lấy cho cô một đôi dép đi trong nhà chưa mang trong tủ giày, ngồi xổm xuống đặt trước mặt cô.

Phác Phác phấn khích quay vòng bên cạnh hai người họ.

Phác Thái Anh cúi đầu cười hì hì, sờ đầu nó một cái.

Sau đó, Lạp Lệ Sa dẫn cô vào phòng khách.

Để ý thấy phương hướng đang đi về phía phòng khách rộng rãi sáng sủa, Phác Thái Anh lập tức kéo anh, dừng lại.

Anh vô thức quay đầu nhìn.

"Anh để cho em ở trong phòng khách sao?"

"Anh không sợ cậu của anh đột nhiên trở về sao!"

Lạp Lệ Sa có chút bối rối: "Sợ cái gì?"

Trong miệng anh vẫn còn ngậm một câu "Hơn nữa cậu cũng không về sớm như vậy."

Còn chưa kịp nói ra, thì Lạp Lệ Sa đã nghe thấy Phác Thái Anh thận trọng nói: "Thì, thì một mình em tới nhà anh, ở một mình với anh..."

Nghe đến đây, vẻ mặt của anh thoáng chốc có hơi mất tự nhiên.

Lạp Lệ Sa vô thức nắm chặt bàn tay, mở miệng nói.

"Vậy..." Anh sẽ đưa em về.

Một giây tiếp theo --

"Nếu như cậu anh hiểu lầm em làm gì đó với anh thì sao..."

Lạp Lệ Sa: "..."

Anh rủ mắt xuống nhìn cô, chăm chú nhìn vẻ mặt của cô.

... Có vẻ rất nghiêm túc.

Có vẻ như thật sự không có ý đùa giỡn.

Lạp Lệ Sa dùng một chút, sau đó, anh im lặng, thỏa hiệp dẫn cô lên lầu.

Tâm trạng căng thẳng của Phác Thái Anh cuối cùng cũng buông lỏng.

Cô ngước mắt lên, nhìn bóng lưng của Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh nhất thời cảm thấy, anh giống như đang mang theo cảm xúc thấy chết không sờn mà dẫn cô vào phòng.

Cô liếm liếm môi, không nhịn được trấn an nói: "Anh cũng không cần sợ hãi như vậy... Em sẽ nhịn."

Lên lầu, Lạp Lệ Sa dẫn cô vào căn phòng thứ hai bên phải.

Căn phòng rất rộng rãi, tổng thể tông màu thiên về sắc lạnh.

Trên bàn, máy tính và đèn đều đang bật, bên cạnh là mấy cuốn sách đang mở.

Phác Thái Anh vô thức nhìn qua, nói, "Anh đang đọc sách sao?"

Lạp Lệ Sa thấp giọng đáp lại cô, đi tới bàn cầm một chiếc túi lên, đưa cho cô.

Anh trầm mặc nhìn cô, ánh mắt sáng ngời sinh động: "Năm mới vui vẻ."

Phác Thái Anh nhận túi, mở ra xem.

Là một chiếc váy đầm, còn là kiểu cô rất thích.

Phác Thái Anh ngẩn người, khẽ hỏi: "Anh tự đi mua à?"

Lạp Lệ Sa liếm khóe miệng, vẻ mặt giống như một đứa trẻ đang dâng bảo vật.

"Đẹp không?"

"Đẹp! Siêu đẹp!"

Lạp Lệ Sa cũng không nhịn được cong môi lên, sự phiền muộn đều bị cô quét sạch.

Sau đó, Phác Thái Anh liền buông tay.

Bởi vì cô còn chưa tắm, Phác Thái Anh trực tiếp ngồi xuống tấm thảm bên cạnh giường.

Lạp Lệ Sa cũng vô thức ngồi cạnh cô.

Cửa đã khép, bên ngoài vang lên tiếng Phác Phác nũng nịu, cào cửa.

Phác Thái Anh nhìn anh chằm chằm một lúc, thấy Lạp Lệ Sa không nhúc nhích, nên cô cũng không nói gì.

Một lúc sau, Phác Thái Anh thì thào: "Em chưa mua quà năm mới cho anh."

Lạp Lệ Sa cũng không quá để ý, gật đầu: "Ừ."

Một giây tiếp theo, Phác Thái Anh lấy tiền lì xì nhận được trong ngày hôm nay từ chiếc túi nhỏ mà mình mang theo.

Một tá bao lì xì đột nhiên rơi xuống trước mắt Lạp Lệ Sa.

Cô đắc ý nói: "Trước khi ra ngoài bố mẹ em còn muốn em chia tiền lì xì cho bọn họ, nhưng em kiên quyết từ chối."

Lạp Lệ Sa nhìn bộ dạng trẻ con này của cô, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

"Cộng với trước kia, thì em đã nhận được mười tám năm tiền lì xì." Phác Thái Anh nghiêm túc nói: "Mặc dù đều ở trong thẻ ngân hàng."

Lạp Lệ Sa dựa lưng vào chân giường, yên lặng lắng nghe những lời tiếp theo của cô.

Phác Thái Anh không biết chắc mình có bao nhiêu tiền, do dự nói: "Em cảm thấy con số cũng không tính là nhỏ ..."

Anh vốn tưởng rằng, câu tiếp theo của cô sẽ là: "Hay là anh tính giúp em đi!"

Đợi một lát, Lạp Lệ Sa cuối cùng cũng đợi được đến khi cô mở miệng.

"Số tiền này em chưa từng dùng, đợi tốt nghiệp đại học xong em sẽ dùng để mua nhẫn."

Nghe vậy, Lạp Lệ Sa kinh ngạc quay đầu nhìn cô.

"Như vậy, anh có thể coi như anh làm." Phác Thái Anh đột nhiên cũng có chút xấu hổ, rủ mắt xuống, "Mục đích chính của việc tiết kiệm tiền từ khi còn nhỏ của em là vì muốn cưới anh đó."

Phác Phác ở ngoài cửa đã từ bỏ hành động cho cửa, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nó tủi thân của nó phát ra từ mũi.

Xung quanh yên lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng của luồng không khí.

Trong phòng, nơi Lạp Lệ Sa vẫn còn đang nghĩ về cô ngày hôm qua --

Người con trai đã từng như thế nào cũng không cho Phác Thái Anh vào nhà, đột nhiên chồm người về phía trước.

Anh chống một tay xuống đất, nghiêng đầu, từ dưới đi lên, không tự chủ mà hôn lên môi cô.

Phác Thái Anh vô thức nghiêng người về phía sau, bị anh giữ lưng, cố định lại.

Lòng bàn tay to từ từ di chuyển lên trên, giữ phía sau đầu của cô.

Môi lưỡi không ngừng tiến sâu, xâm chiếm toàn bộ cô.

Nụ hôn của anh lần đầu tiên mang theo dục vọng.

Tất cả đều muốn chiếm làm của riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro