Chương 5: Lạp cự thành hôi lệ thủy can.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có thể quan trọng nhất không phải là muốn cùng ai lên giường, mà là muốn sáng mai cùng ai dậy và pha trà cho nhau." - Cô đơn trên mạng (Janusz Leon Wiśniewski)

-----------

Ba giờ sáng....

Trên giường êm ấm, Lisa vẫn còn say giấc. Thi thoảng cô khẽ cựa mình trong chăn. Nhưng có lẽ, kể cả trong giấc ngủ Lisa vẫn bất an, hàng chân mày nhíu chặt. Căn nhà của một người, thể hiện được phần nào của người đó. Với Lisa thì đó là sự trống trãi, một căn nhà không hề có đồ vật trang trí gì. Tất cả vừa vặn một người sử dụng mỗi ngày. Nếu không nói còn tưởng cô đang thuê nhà hơn là đã mua căn hộ này. Mọi thứ tối giản như thể để thuận tiện cho việc dọn đi đột ngột ư?

Từ ngày làm cảnh sát đến nay, chỉ cần một tiếng động nhỏ, Lisa cũng sẽ giật mình tỉnh giấc. Sự bất an đó như một con mãng xà chực chờ tấn công. Ai cũng có nỗi sợ của họ và tâm trí sẽ tìm ra cách bảo vệ nó. Với Lisa đó là việc lựa chọn sống một mình. Cô độc không đáng sợ bằng việc bị tổn thương bằng chính người ta yêu nhất.

Nhưng bằng cách nào đó Lisa đã mở cửa căn phòng, đưa Chaeyoung vào.

Lisa sợ mình sẽ như bài thơ của Bạch Cư Dị, bị đưa vào một mối tình da diết rồi bị bỏ mặc trong thê lương chờ đợi. Tiếp nhận một người đồng nghĩa tiếp nhận cả đau đớn sẽ có. Chúng ta mãi sẽ như lũ trẻ, tập chơi trò hòa nhập với người khác. Tổn thương là không thể tránh khỏi.

Câu hỏi lớn nhất, làm sao cư xử được như một con người bình thường? Lisa quá cô đơn đến mức chẳng còn hiểu "bình thường" người ta sẽ làm gì trong mối quan hệ nữa.

Mà thực tế có tồn tại cái gọi là "tiêu chuẩn bình thường" không? Thời đại này ai mà chẳng mắc căn bệnh tâm lý nào đó.

-----------

Chaeyoung vẫn thức, trong căn phòng với ánh đèn vàng, đầy những kệ sách, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn đặt trên bàn gỗ. Chaeyoung hướng mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Gần đó là rất nhiều cuốn sách xếp chồng lên nhau. Mái tóc dài của cô được đưa sang một bên vai, dưới ánh đèn vàng khiến Chaeyoung tựa dáng vẻ Khinh vân tế nguyệt* (mây thưa che trăng) vừa xinh đẹp thanh thoát vừa mang sự bí ẩn.

Khóe môi theo thói quen cong lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt. Chaeyoung mở màn hình laptop, loại ánh sáng điện tử thay đổi theo thao tác, phản chiếu ánh sáng từ màn hình phủ lên gương mặt cô, khiến nụ cười kia thật quỷ dị. Hàng chân mày thanh tú vẫn giãn ra, chỉ có con ngươi đen láy hư hư thực thực khiến người ta khó đoán. Vừa là ánh trăng nhẹ nhàng cũng vừa như Minh vương địa phủ.

Điện thoại trên bàn khẽ rung, có người gọi cho Chaeyoung, cầm điện thoại di động trong tay. Chaeyoung bước đến sân thượng, rồi bình thản nghe máy.

Người ở đầu dây là một nữ tử, có vẻ rất hoảng loạn. Ngữ điệu lộn xộn xen lẫn tiếng khóc nấc nghẹn. Trái với sự bất ổn của đối phương, Chaeyoung trái lại tựa như không có gì. Cô bình thản tiếp nhận như đã đoán trước tất cả.

Sau cùng, khi nói hết tâm tư, nữ tử kia cũng im lặng. Chaeyoung mỉm cười lên tiếng: "Tôi sẽ dạy cho cô cách giết người."

Lời lẽ sắc như dao, nhưng gương mặt Chaeyoung thì thật sự nhẹ nhàng.
.
.
.
.
.
.
Lisa như thường lệ, dậy trước cả báo thức, cô vớ tay tìm chiếc di động bên giường, tắt đi báo thức. Lisa nằm yên trên giường, ký ức chuyện đêm qua dần dần quay về. Vậy là cô thật sự đã đưa một người bước vào đây. Còn cùng người đó ân ái hoang lạc liên tục.

Gương mặt của cô liền xuất hiện vài ẩn ý sâu xa. Vài tháng nữa là đến tuổi 30, không phải lần đầu cùng nữ nhân làm qua chuyện giường chiếu, nhưng là lần đầu đưa nữ nhân về nhà. Từ tình một đêm đi tới bước này....

Hàng loạt nguyên tắc của Lisa bị hủy trong chốc lát. Nhưng cô không làm sao cản được lòng mình.

Lisa nhíu mày, trên chính chiếc giường cô đang nằm, đêm qua đã có một trận mây mưa quần vũ. Chợt cô nhớ lại bộ dạng phong tình tuyệt mỹ của Chaeyoung.

Nữ nhân này là cực phẩm, là tuyệt phẩm. Cô chưa bao giờ gặp qua nữ nhân nào tương tự. Lisa thừa nhận, cô thoạt đầu vì vẻ đẹp của đối phương mà động tình. Nhưng rồi, cô không thể quên được ánh mắt của Chaeyoung. Ánh mắt sâu thăm thẳm như tầng sâu đại dương.

Tuy vậy, Lisa vô cùng chán ghét nụ cười trên gương mặt của Chaeyoung. Nụ cười đó như một thứ trang sức rẻ tiền, một chiếc mặt nạ mà Lisa chỉ muốn lột bỏ.

Đây cũng là bản năng cảnh sát của Lisa.

Lisa rời giường, cô không muốn tiếp tục chìm trong suy nghĩ.

Vài phút sau, có tiếng nhấn chuông cửa. Lisa nhìn qua màn hình, là Chaeyoung.

Lisa mở cửa. Chaeyoung ăn vận vô cùng chỉnh tề đứng trước mặt cô.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, thắt lưng. Trên tay, Chaeyoung cầm áo vest đen của mình.

Lisa thầm nhận định, Chaeyoung hệt như một luật sư chuẩn bị đánh kiện. Nhưng bộ dạng này khiến Lisa không thỏa mái. Có thứ khiến cô khó chịu....

Chaeyoung khẽ cúi đầu chào Lisa. Lisa mở rộng cửa, mời cô vào.

Tối qua, không có cơ hội để quan sát nhà của Lisa. Sáng nay cô mới có thể nhìn kỹ.

Cô có chút ngạc nhiên khi trông thấy một chiếc máy hát đĩa than. Và một ngăn tủ chứa rất nhiều đĩa than, toàn bộ là nhạc cổ điển. Nhưng có vẻ như Lisa rất ít đụng tới bởi có những đĩa than còn nằm nguyên trong thùng carton chuyển nhà.

Lisa nhìn ra Chaeyoung đặt biệt hứng thú với số đĩa than. Có chút tâm đắc.

"Em thích sao?" Lisa hỏi.

Chaeyoung gật đầu, cô vốn thích nhạc cổ điển. Am hiểm về opera cũng không ít. Chaeyoung không chạm vào, chỉ nghiêng đầu lướt mắt chậm rãi quan sát. Đó là biểu hiện của sự chiêm nghiệm.

Lisa bất giác say mê cô gái này. Dáng vẻ thông tuệ như không gì không biết. Cô ấy như một người đã trải qua rất nhiều thứ để đạt được sự lãnh hội. Lisa dù lớn tuổi hơn đối phương nhưng đứng trước người này lại cảm thấy mình chẳng là ai. Cứ như thế, từng bước một Lisa càng muốn có được đối phương.

"Nếu em thích cứ lấy về một đĩa." Lisa khoanh tay, dựa vào tường nói. Ánh mắt vẫn nhìn về Chaeyoung.

Chaeyoung có chút cao hứng. Liền nảy ra một ý.

"Trao đổi nhé, chị thích cuốn sách nào của tôi cứ lấy."

Lisa liền gật đầu, quả thật là ý kiến tốt. Trong đầu cô liền hiện lên một cuốn sách của Virginia Woolf.

Chaeyoung khóe môi tạo thành nụ cười.

Lisa chợt nhớ ra trọng tâm.

"Tôi pha cà phê cho em!" Lisa vừa nói xong, liền bước đến bếp. Bật máy pha cà phê.

Chaeyoung ngồi vào bàn chờ đợi.

Căn hộ của Lisa thật sự đúng là của người sống một mình. Mà còn là kiểu người không chú trọng vật chất. Trừ những đồ vật thiết yếu, thì không có gì. Không một bông hoa, hay một bức tranh.

Người ta chỉ an tâm trang trí nơi mình ở khi họ quyết định gắn bó lâu dài với nơi ấy. Chaeyoung hiểu, Lisa không có cảm giác an toàn với nơi này. Nữ tử ấy sẽ bỏ đi bất kỳ lúc nào.

Lisa đặt một cốc cà phê gần Chaeyoung. Một cốc cho mình.

Chaeyoung cảm ơn rồi nhận lấy.

Cô ngửi mùi cà phê, hương vị đậm đà rất quyến rũ. Chaeyoung uống một ngụm nhỏ, cảm nhận vị cà phê.

"Thật sự rất ngon." Chaeyoung lên tiếng. Đã lâu rồi cô mới uống cà phê ngon như thế trong nhà một người lạ.

Lisa thoáng cười. Cô tự thưởng thức ly cà phê của mình.

Suy cho cùng, ai cũng có những bí mật riêng.
.
.
.
.
.
.
Lisa vừa đến cảnh ty, bước vào phòng làm việc liền trông thấy một phụ nữ. Tuổi độ ngũ tuần, khắp người đeo đầy trang sức, vận váy dài màu đỏ vô cùng khoa trương. Đây là một phụ nữ giàu có.

Người phụ nữ này đang khóc nức nở, cứ thi thoảng lại lấy khăn giấy lau nước mắt. Khiến cảnh sát, người thì động viên. Người thì cảm thấy phiền đến đen mặt. Trương Ninh chính là người đang đen mặt, nam tử này theo nghề cảnh sát đã lâu nhưng vẫn rất nóng tính.

Vừa thấy sếp mình, Trương Ninh lập tức tiến đến.

"Sếp La, có chuyện rồi!" Trương Ninh khẩn trương nói.

Lisa nhíu mày.

"Chuyện gì?"

Trương Ninh nhỏ giọng hơn, tránh người phụ nữ nhà giàu kia nghe thấy: "Người đàn bà kia là vợ Hầu Cường, bà ta báo án chồng mất tích."

Lisa liền hỏi ngay: "Bao lâu rồi?"

Trương Ninh gãi đầu. Xoay đầu nhìn bà vợ.

"Tính đến giờ chỉ mới năm tiếng."

Không quá 48 giờ sẽ không thể tiếp nhận mất tích.

Lisa nhìn người phụ nữ, bà ta cũng thật thương chồng. Ăn vận trang điểm thật kỹ lưỡng rồi đến khóc lóc khoa trương. Diễn một vở cho cả thiên hạ biết.

Nhưng thường, người nhà đi vắng cỡ năm tiếng cũng không đến mức chạy đi báo cảnh sát.

Xem ra, Hầu gia bên trong lắm sự tình.

"Đến trưa mà Hầu Cường không đến trình diện thì xin lệnh của tòa án đến khám nhà." Lisa lãnh đạm nói.

-----------

Hết chương 5: Lạp cự thành hôi lệ thủy can.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro