Chương 64: Mèo Con Vạ Giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không kiềm chế, không tiếc chế. Hậu quả chính là sáng hôm sau Lệ Sa chính là dậy không nổi, Thái Anh công chúa cũng là một đêm cực nhọc lần đầu không theo quy cũ. Hai nàng ngủ một giấc đến giữa trưa.

Ba nha hoàng đứng bên ngoài trên tay cầm dụng cụ rửa mặt đã mấy canh giờ. Nước từ ấm thành lạnh cũng đã đổi đi đổi lại mấy lần, vậy mà công chúa nhà các nàng vẫn còn chưa tỉnh giấc.

Điều làm bọn họ khó hiểu chính là vị Lạp đại tiểu thư kia. Tướng quân phủ cách phủ tam công chúa không xa, chỉ qua vài con đường là đến. Nhưng lại còn ở lại phủ công chúa, thậm chí còn ngủ lại phòng công chúa các nàng.

Bọn họ tuy tò mò nhưng cũng không dám hỏi Tiểu Nguyệt. Bình thường Tiểu Nguyệt tuy rất dễ gần, nhưng nếu là chuyện của công chúa nàng ấy sẽ cực kỳ nghiêm khắc và rất kín miệng.

Ba nha hoàng cộng thêm Tiểu Nguyệt. Bốn người đứng thành hai hàng chờ sẵn ngoài cửa, chỉ có Tiểu Nguyệt là trong lòng hiểu rõ bên trong phòng là đang ở trong huống gì.

Sáng sớm khi nàng bưng thức ăn sáng đến cho Tử Y cô nương nàng ấy đã hỏi công chúa nhà nàng đã dậy chưa ? Còn hỏi tối qua là Lạp tiểu thư nàng ngủ cùng công chúa sao ?

Trong lòng Tiểu Nguyệt mơ hồ cảm thấy vị Tử Y cô nương này cũng là đang có ý với công chúa đi. Nếu không đâu cần từ Tô Châu xa xôi chạy đến kinh thành này làm gì.

Thái Anh nhẹ mở mắt, trên tay vẫn là xúc cảm mềm mại. Nàng đang ôm Lệ Sa bàn tay còn như có ý thức mà đặt nơi ngực của cô, xúc cảm rất tốt nha.

Nàng cuối người hôn lên cánh môi hồng nhuận đang hơi chu ra kia. Tay cũng không yên mà xoa nặn nơi đầy đặn ấy một hồi, người kia chợt nhíu mày khó chịu, sau đó mở mắt, nhìn thấy là nàng thì lại nhắm mắt lại an tâm vùi vào lòng nàng ngủ tiếp.

Thái Anh cười càng vui vẻ, nàng vỗ vỗ mặt cô thấp giọng nói "Tiểu thư Lạp Lệ Sa, mau dậy thôi"

Lệ Sa khẽ hừ một tiếng, vẫn tiếp tục ngủ. Thái Anh lắc lắc đầu, xem ra tối qua cô đã bị dày vò quá mức rồi. Đợi thêm một lúc nàng mới tiếp tục hôn xuống, sau đó là bóp lấy cánh mũi không cho cô thở. Người này kể cả cánh mũi cũng đặc biệt xinh đẹp như vậy.

Lệ Sa bị khó thở dùng tay đánh lấy cái tay đang bóp chặt lấy mũi mình, oán trách nói "Phác Thái Anh, nàng có để người ta sống nữa không, tối qua hành hạ ta suốt đêm rồi sáng nay lại còn không cho ngủ. Nàng ức hϊếp người quá đáng mà."

Thái Anh nghe vậy thì cười khoái chí "Lạp Lệ Sa nàng nói hay lắm, vậy xem ra thϊếp trừng phạt nàng còn chưa đủ. Để nàng còn sức mà trách hờn thϊếp". Nói xong nàng cúi xuống cắn một ngụm lên bả vai cô như biểu thị nàng còn chưa nguôi giận.

Lệ Sa ăn đau, Thái Anh cắn quả thật là có dùng sức, ắc chừng đã có dấu răng đi. Cô vội dùng hai tay đỡ lấy gương mặt nàng ấy nhỏ giọng hóng "Là ta sai, Anh Nhi là tốt nhất. Anh Nhi ngoan để ta ngủ thêm một lát được không, ta thật sự không còn chút sức lực nào rồi".

Thái Anh nghe thấy có chút đau lòng, dù sao cũng là lần đầu, vậy mà nàng lại còn không biết tiếc chế. Vội xoa lưng thấp giọng bên tai cô "Nhưng mà hiện tại đã là giữa trưa chính ngọ, Sa còn muốn ngủ đến khi nào ?".

Lệ Sa hít sâu một hơi, động đậy muốn trở mình không để ý người đang muốn trêu chọc này, thân thể này đã quá hao tổn rồi đi. Vừa trở mình thì cơn đau ê ẩm từ thắt lưng cho đến hạ thân khiến cô bật thét lên một chữ Aaaaaaaaaa.

Thái Anh thấy vậy mới nhẹ ôm cô trở lại tiến vào ngực nàng, nhẹ giọng hóng "Làm sao, là không thoải mái sao ?"

So với lần trước Thái Anh ngượng ngùng đợi Lệ Sa hóng thật lâu mới chịu nói thì lần này cô lại khá thoải mái thừa nhận "Ừm, hạ thân ta đau"

Thái Anh có chút ngượng, do nàng quá tay mà ra đi. Nàng hôn một cái lên chóp mũi cô ôn nhu nói "Ngoan, lát nữa thϊếp giúp nàng bôi chút dược, sẽ không đau"

Cô càng vùi sâu vào ngực nàng hơn, chỗ đó làm sao ban ngày ban mặt để nàng ấy nhìn lại còn giúp cô bôi thuốc đây, quá xấu hổ đi.

Thái Anh đương nhiên biết cô là đang suy nghĩ gì, nàng lại vội hóng thêm câu "Thϊếp chỉ dùng tay, sẽ không nhìn".

Một hồi vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, từng cái hôn nhẹ cộng thêm âm thanh ôn nhu Lệ Sa rất nhanh đã chấp thuận. Thái Anh thấy vậy thì gọi người mang nước vào.

Nàng đã sớm dùng chăn che kín thân thể cả hai, Lệ Sa còn vùi luôn đầu vào trong chăn làm ổ ở bụng của nàng. Nàng bất lực cười cười, đành kéo chăn lên đến tận ngực để che đi cái đầu không yên phận kia.

Nha hoàng bưng nước tiến vào đầu cũng không dám ngẩng, càng không dám nhìn ngó lung tung. Phía trong chướng phòng chỉ thấp thoáng thấy bóng dáng công chúa đang nửa ngồi dựa lưng lên thành giường.

Từ trong truyền ra tiếng Thái Anh thanh lãnh "Các ngươi lui ra đi, Tiểu Nguyệt muội đến đây"

Tiểu Nguyệt tuân lệnh bước đến gần màn che. Thái Anh nói nhỏ vào tai nàng "Chuẩn bị cho ta chút dược trị thương" .

Tiểu Nguyệt nghe xong thì cả kinh hỏi "Công chúa người bị thương sao ?"

Thái Anh liếc nhìn cái đầu tóc rối tung đang nằm trên bụng nàng, cười cười nói "Không phải ta, muội mau đi đi"

Tiểu Nguyệt rất nghi hoặc nhưng vẫn tuân lệnh ra ngoài. Một lát sau lại tiến vào, trên tay còn cầm theo một bình thuốc nhỏ. Trước khi ra ngoài nàng còn khẽ nói với nàng "Công chúa, Tử Y cô nương đã đến tìm người 3 lần rồi".

Thái Anh nghe thấy thì nhẹ ừ một tiếng "Nói với cô nương ấy mấy ngày nay ta có việc cần giải quyết, cứ bảo cô nương ấy ở trong phủ nghỉ ngơi, ta sẽ đến gặp nàng ấy sau"

Thái Anh suy đoán dựa theo tính cách mèo nheo này của tiểu miêu nhà nàng ắc hẳn phải vạ giường mấy ngày.

"Dạ".

Sau khi Tiểu Nguyệt ra ngoài, Thái Anh mới kéo người nào đó từ trong chăn ra. Nàng khẽ cười "Mau dậy rửa mặt sau đó thϊếp giúp nàng thoa dược, được không ?"

Lệ Sa làm sao có sức kháng cự lại sự ôn nhu này đây. Cô ngoan ngoãn ngồi dậy để nàng giúp mình rửa mặt. Trên thế gian này ắt hẳn duy nhất cô nhận được sự ôn nhu và được tự tay tam công chúa Phác Thái Anh thay mình rửa mặt.

Đúng như một con mèo ngoan ngoãn lười biếng, Lệ Sa chỉ nghênh gương mặt xinh đẹp của mình lên, nhắm nghiền mắt môi luôn vễnh lên nụ cười tươi.

Tùy ý để cho nàng lau lau trên mặt mình, Thái Anh nhìn thấy bộ dáng này của cô liền tâm động không thôi, không kiềm lòng được lại hôn xuống đôi môi luôn mỉm cười kia, thật thỏa mãn.

Để cô nằm xuống giường, cởi bỏ lớp trung y vướng víu, sau đó là cái yếm đỏ và tiết khố. Lệ Sa cười híp mắt "Nơi cần thoa dược là hạ thân ta, Anh Nhi cởi cả yếm để làm gì ?".

Thái Anh nhẹ mỉm cười hôn lên đôi môi cô một cái "Thϊếp thích thế". Một câu nói mang giọng điệu công chúa, Lệ Sa chỉ đành tùy ý nàng ấy.

Thái Anh nhẹ mở nắp bình thuốc đổ dược lên đầu hai ngón tay trỏ và ngón giữa bàn tay phải. Môi nàng không ngừng chà đạp môi cô, đầu lưỡi dễ dàng xâm nhập khoan miệng cô, cùng đầu lưỡi cô cộng vũ.

Rất nhanh Lệ Sa lại rơi vào tình trạng ý loạn tình mê. Tay phải Thái Anh nhè nhẹ chạm vào nơi tư mật kia của cô, xoa xoa dược, nhưng động tác nhẹ nhàng lúc có lúc không, tới tới lui lui.

Lệ Sa lại rất nhanh cảm nhận được hai ngón tay đó, cộng thêm cảm giác mát lạnh từ dược được thoa lên. Thế cho nên Lạp đại tiểu thư lần thứ 7 chạm đến đỉnh nhân sinh. Cô vô lực nằm xuống giường.

Thái Anh sờ sờ dịch mật nơi tư mật kia, nơi đó tràn đầy ái dịch lẫn dược dịch, nhơn nhớt đầy gợi cảm. Nàng cười cười, ghé sát vào tai cô nói khẽ "Như thế này thϊếp lại phải giúp nàng tắm rửa, thoa dược lần nữa rồi". Một giọng cười khẽ vang lên.

Lệ Sa xấu hổ không thôi, cứ thoa thoa tắm tắm như thế này không biết phải làm đến khi nào. Cuối cùng phải tắm đến lần thứ 3 cô mới được yên ổn tha thuốc.

Lạp Lệ Sa cô thề, từ đây về sau tuyệt đối sẽ không lớn gan dám chọc giận tam công chúa bên ngoài băng lạnh bên trong phúc hắc này nữa.

Đúng như nàng dự đoán, tiểu miêu nhà nàng quả thật nằm vạ trên giường nàng tận 3 ngày. Mỗi ngày Thái Anh đều ở trong phòng bồi cô, giúp cô rửa mặt, đúc cơm, thay y phục, cùng nhau tắm rửa.

Do e ngại thân thể cô còn chưa hảo cho nên nàng luôn cố hết sức kiềm chế mỗi khi ngâm cùng trong mục cưỡng.

Còn Lệ Sa lại không còn đủ sức mà ăn lại Thái Anh, cho nên đành ngoan ngoãn để nàng ấy giúp đỡ. Tử Y vẫn vô tình cố ý mà đến phòng tìm hoặc hỏi thăm các nha hoàng trong phủ. Nhưng đáp lại nàng vẫn là câu trả lời "Công chúa bận việc". Và không nói thêm bất cứ điều gì.

Thái Anh vẫn một mực ở lì trong phòng với cô, tất cả người hầu trong công chúa phủ đều cảm thấy lạ lẫm. Nhưng không ai dám tò mò, hơn nữa chỉ một mình Tiểu Nguyệt được phép ra vào phòng công chúa hầu hạ.

VOTE 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro