Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa hỏi: "Chaeyoung, muốn ăn kẹo bông không?"

“Được, cậu ăn không? Mình không muốn ăn một mình.” Chaeyoung đồng ý cũng không quên muốn cùng cô hưởng thụ.

Lisa cười nói: "Tôi cùng cậu ăn."

Hai người cùng đi qua, khách mua kẹo bông vừa rời đi, Lisa nói: "Anh trai, giúp tôi làm một cái."

“Được, chờ một chút.” Người bán hàng rong tươi cười chào hỏi, giống như vào mùa hè, không có lười biếng vì thiếu khách.

Cảnh tượng này có chút quen thuộc, Lisa nhất thời ngẩn ra.

Hai người mới kết hôn hơn nửa năm trước, cô vẫn đang nghĩ làm thế nào nói với Chaeyoung rằng cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, cô vẫn sẽ là khôi giáp bất khả xâm phạm.

“Sao chúng ta lại ăn cùng một cái?” Thanh âm của Chaeyoung kéo cô trở lại hiện tại.

Cô nắm chặt hai tay, ngữ khí lãnh đạm mang theo chút nhu hòa: "Muộn như vậy rồi, không nên ăn nhiều đồ ngọt. Hai chúng ta ăn cùng một cái là đủ rồi, còn muốn ăn thì ngày mai chúng ta đến sớm một chút, mỗi người ăn một cái."

Lúc Chaeyoung định trả lời liền bị người bán hàng cắt ngang: "Ban đêm không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, hai người bình thường có thể ăn cả một cái, hôm nay đêm đã khuya coi như quên đi, mỗi người ăn một nửa là được rồi."

Lisa cùng Chaeyoung hai mặt nhìn nhau rồi cau mày, nghĩ lúc hắn thấy Chaeyoung chưa từng không quá nhiệt tình, liền nhướng mày hỏi: "Anh trai, anh nhận ra chúng tôi sao?"

“Làm sao không nhận ra được?” Người bán hàng rong cười, “Mỹ nữ bên cạnh còn là đại minh tinh, tôi càng nhận ra được. Hơn nữa hai người cùng đi qua, có đôi khi chỉ có một mình cô đến, hai người xinh đẹp như vậy, tôi nhớ rất rõ ràng."

Người bán hàng vẫn tươi cười, vươn tay lấy một chiếc que tre, bắt đầu đảo tròn vào giữa lò làm nóng khí, quấn từng lớp sợi đường trắng.

Nhưng loại kẹo bông này vẫn chưa được nhập khẩu, trong lòng Chaeyoung vừa ngọt vừa chua, không thể biết nó ngọt hơn hay chua hơn.

Nàng nghĩ đến Lisa lúc đó tự mình tới nơi này, tự mình mua kẹo bông nàng yêu thích, tự mình ăn từng miếng một.

Có thể lúc đó hai người đang nói chuyện điện thoại, hoặc cũng có thể Lisa vừa nói xong liền im lặng. Sau đó trở về nhà, không ai biết người này sau giờ tan sở sẽ làm gì hay ăn cái gì, ngày hôm sau, cô lại thật kiên quyết cùng khéo léo.

Tựa như cảm nhận được cảm xúc của Chaeyoung, Lisa bước về phía trước một chút, chặn người trước mặt nàng, tránh cho nàng phát sinh yếu ớt cùng không nơi dựa vào.

Chaeyoung cúi đầu, tựa trán vào vai sau của Lisa, nghe cô nói chuyện với người bán hàng phía trước: "Hiện tại thời tiết rất lạnh, chúng tôi còn lo sẽ không mua được."

Người bán hàng cười nói: "Kia là không thể, ngày nào tôi cũng ở chỗ này, có việc gì thì vợ tôi qua xem. Nhưng trời lạnh nên phải về nhà sớm một chút, buổi tối cũng không có ai lại mua, làm cái này cho hai người xong liền đóng cửa."

"A, xong rồi."

Lisa đưa tiền, mỉm cười cảm tạ: “Cảm ơn.” Sau đó xoay người, vòng tay qua vai Chaeyoung, hai người cùng nhau trở về.

“Vẫn còn nóng, vừa vặn ăn một miếng đi.” Lisa đưa kẹo bông qua, thanh âm có chút hống hiếm thấy.

Hai mắt Chaeyoung nóng lên, nàng không nhịn được ôm cánh tay Lisa, dừng lại dưới đèn đường, theo động tác của cô cắn một miếng.

"Thế nào? Ngọt không?" Lisa cúi đầu cưng chiều nàng.

“Ừm, ngọt, cậu cũng ăn đi.” Thanh âm của Chaeyoung khẽ run lên, trong mắt có chút ươn ướt.

Lisa cắn một miếng thật to, sau đó vô tư nhai, khác xa dáng vẻ tao nhã thường ngày, vừa nhai vừa nói: "Tôi không biết máy làm kẹo bông bán ở đâu, nếu có thể liền mua về một cái. Sẽ đặt ở trong phòng bếp, lúc nào muốn ăn thì tự mình làm, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều.”

Chaeyoung mỉm cười, không chớp mắt nhìn Lisa cắn thêm một miếng.

Giống như Lisa quan sát nàng trong mấy năm qua, nhìn nàng một mình ăn xong cây kẹo bông, hoặc có thể không.

Cảnh này nối với nhiều mảnh vỡ trong tâm trí của Chaeyoung, lúc Lisa sống một mình, lúc cô ôm gối, lúc cô một mình ra ngoài mua kẹo bông.

Mọi thứ giống như đều không có lý do, nhưng ngọn nguồn của mọi thứ lại đều là nàng.

Chaeyoung không ngăn nổi nước mắt, tích tích nhỏ xuống. Nàng làm sao có thể để Lisa một mình nhiều năm như vậy? Nàng làm sao có thể một chút cũng không cảm nhận được? Nàng làm sao có thể chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có khả năng này?

Lisa đột nhiên cắn thêm một miếng lớn, đường chỉ rách bao lấy miệng và cằm.

"Ừm... tôi cắn lớn quá rồi...." Thanh âm cô mơ hồ, khẽ nhíu mày, nhìn vào mắt Chaeyoung liền trông thấy ẩn hiện một tia đau lòng.

“Đồ ngốc, cắn lớn như vậy làm gì?” Chaeyoung ngậm lấy nước mắt cười mắng, xích lại gần ôm lấy cổ cô, cắn kẹo mà cô còn chưa ăn được.

Hai người từng chút một đến gần, môi mềm mại chạm vào nhau, Lisa duỗi tay ôm eo Chaeyoung, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi nàng, hỏi: "Ngọt không?"

Chaeyoung học cách cô thường trêu chọc mình, cong môi cười nói: "Rất ngọt, mình chưa từng ăn ngọt như vậy."

Khóe môi Lisa lộ ra ý cười, lau đi nước mắt trên gò má nàng, xoay người, ôm vai nàng tiếp tục trở về, đưa kẹo bông qua cho nàng cắn một miếng, sau đó nói: "Tôi vẫn cảm thấy vẫn phải tìm cách mua máy làm kẹo bông về nhà, mùa đông lạnh như vậy, cuối tuần không muốn ra ngoài chúng ta có thể ở trong nhà làm kẹo bông."

Chaeyoung hít mũi một cái, cười nói: "Không cần, mình không muốn ăn thường xuyên. Thỉnh thoảng đến đây tương đối tốt hơn, tản bộ một vòng cũng không tốt hơn sao? Hơn nữa, cái cậu làm khẳng định sẽ không ngon bằng anh trai kia làm."

“Thì ra là ghét bỏ tôi không biết làm kẹo bông.” Lisa cười cười, lông mày cũng giãn ra, “Được, vậy liền nghe cậu.”

Cô cùng Chaeyoung bật cười nhìn nhau, một số cảm xúc không cần dùng ngôn ngữ biểu đạt đều bị đối phương biết được.

Qua bao nhiêu năm, lại qua bao nhiêu ngày cũng không quan trọng.

Quan trọng là nhìn thấy chính mình trong đôi mắt oánh nhuận của đối phương.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro