Chương 45: Ly Biệt hạ (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nơi nào khó chịu?"

Trí Tú nắm Nhục Thung Dung ở trong huyệt, chậm rãi lôi ra một ít.

"A a... Trí Tú tỷ tỷ~"

Trân Ni hưng phấn run rẩy, Trí Tú lúc này dừng lại, tách ngón tay ra, sờ hai bên âm thần

"Trân Ni muốn tỷ tỷ cắm sao?"

"Ừm... muốn~" Trân Ni khóc "Muội muốn Trí Tú Trí Tú tỷ tỷ... cắm tiểu huyệt của muội..."

Trí Tú chậm rãi ừ một tiếng, một lúc lâu mới chạm vào Nhục Thung Dung

Nàng nắm nó dần dần kéo ra ngoài, đồng thời nhẹ nhàng hỏi Trân Ni "Trân Ni còn muốn ai cắm tiểu huyệt muội?"

"A a~"

Ma sát sảng khoái khiến Trân Ni lệ rơi đầy mặt, đầu ngón chân không chịu được cuộn lại...

"Chỉ... muốn Trí Tú tỷ tỷ cắm tiểu huyệt" Trân Ni ngược lại rất ngoan "Ừm a... chỉ cần tỷ tỷ~"

Cái này cũng tạm được, Trí Tú thỏa mãn nhếch lên khóe môi, cúi người hôn môi Trân Ni.

"Trân Ni tao thật ngoan" Nàng chậm rãi nắm chặt Nhục Thung Dung "Tỷ tỷ để muội thoải mái"

Lời còn chưa dứt liền mãnh liệt trừu sáp, không chút nào lưu tình thao tiểu huyệt nàng.

Cầm Nhục Thung Dung dạng như nam căn rút ra, chỉ lưu lại một chút để ngăn chặn dịch ẩm ướt, sau đó mạnh mẽ cắm trở về.

"Phốc tư phốc tư~"

Chất lỏng của Trân Ni đều bị tràn ra ngoài, Trí Tú hung hăng làm tiểu huyệt, nhìn huyệt thịt sung huyết hấp thụ thịt cây, dâm mỹ vô cùng

"A ách, a a a..."

Bị mãnh liệt trừu sáp Trân Ni nháy mắt đạt được thỏa mãn, cao giọng dâm khiếu dâng trào

"A~ thật ngứa, thật thoải mái... Trí Tú tỷ tỷ~ chính là chổ đó, thao Trân Ni a ~"

Toàn bộ mẫn cảm đều bị lề mề đến, ngứa ngáy rốt cuộc bị ngừng lại, Trân Ni sảng suýt nữa phun ra ngoài, đại cổ hoa dịch chảy ra tiểu huyệt

Trí Tú dùng sức cắm mấy chục cái, nhìn Trân Ni cao trào, mới đem Nhục Thung Dung triệt để lấy ra

"Ba~"

Như là mở ra nắp bình, xuân dịch nóng hầm hập trào ra, ướt đẫm giường.

Trí Tú cũng có chút khó thở, nàng chầm chậm trong chốc lát, chậm rãi cúi đầu xuống, liếm tiểu huyệt Trân Ni.

Đã ướt đến cực hạn, đầu lưỡi Trí Tú chạm vào tiểu hoa cuống liếm liếm, bỗng nhiên trùng điệp khẽ hấp

Cử động lần này khiến cho Trân Ni không ngừng run rẩy, thở dốc rên rỉ.

Xem ra không sai biệt lắm, có thể bắt đầu

Trí Tú tay phải cầm lấy một quả nho nhỏ, tay trái ấn lấy cánh hoa nóng bỏng tách ra hai bên trái phải

Cửa huyệt tiêu hồn lập tức lộ ra, Trí Tú đem nho nhét vào bên trong, hơi dùng sức nhấn một cái, liền trơn ướt nhét vào.

Phía dưới bị phồng lên, Trân Ni vô thức hít một cái, nho tròn lại bị huyệt đạo chặt chẽ ép bể.

Nước nho màu hồng hòa quyện với chất lỏng chảy ra, nói không nên lời mê người.

Thế mà không tiến vào liền bạo rồi sao, Trí Tú thở dài lắc đầu, thuận đường cúi người đem nước nho uống.

Liếm sạch sẽ tiểu huyệt ép ra nước nho, Trí Tú đánh lên mông Trân Ni một cái

"Không được vừa nhét vào đã ép bể, lần sau không cho phép"

Trân Ni lắc đầu "Không có... A ~"

"Còn dám giảo biện!"

Trí Tú đưa một ngón trỏ cắm vào bên trong huyệt, mò mấy lần.

"Xem huyệt dâm của ngươi gấp như thế, ta đều không có cách nào nhét"

Mấy lần đều móc vào chổ mẫn cảm, Trân Ni nhịn không được lại ngứa ngáy.

"Tỷ tỷ, bên trong huyệt ngứa" Nàng cầu khẩn "Giúp muội..."

Trí Tú lại bất vi sở động, đánh mạnh hơn lên mông Trân Ni.

"Buông lỏng cho ta"

"Tỷ tỷ..."

Trân Ni mê man kêu, không thể không buông lỏng huyệt thịt.

Trí Tú dùng ngón trỏ ra vào, cảm giác xác thực không có cắn gấp như thế, mới ngắt một quả nho

"Trân Ni ngoan, muội để cho tiểu huyệt của mình ăn nhiều bao nhiêu quả nho, chờ một lúc tỷ tỷ liền làm muội muội bấy nhiêu lần"

Một quả nho căng tròn bị nhét vào, lần này Trân Ni thử nghiệm làm theo, cố gắng không để cho nó bị nát

Trí Tú hết sức hài lòng, dùng ngón trỏ nhét vào một chút, lại tiếp tục nhét thêm một quả nữa.

Rất nhanh bên trong tiểu huyệt bị nhét sáu bảy quả nho cuồn cuộn, căng kín tiểu huyệt.

Bụng dưới thậm chí nâng lên một chút, Trân Ni khó chịu kêu, bên trong huyệt ngứa ngáy càng thêm kịch liệt

"Thật ngoan" Trí Tú nhẹ nhàng sờ lấy bụng dưới Trân Ni "Lại nhẫn nại một chút, dùng nước của muội ngâm nho một chút"

"Ừm... A~"

Trân Ni kiệt lực nhịn xuống xúc động muốn co lại tiểu huyệt, thế nhưng Trí Tú đột nhiên bắt đầu vuốt ve tiểu hoa đầu của nàng.

Kích thích không ngừng tập kích, Trân Ni cuối cùng đến cực hạn, hét to một tiếng bỗng nhiên co rút tiểu huyệt

Nho bên trong đều bị ép bể, Trí Tú không nhanh không chậm cúi đầu, một mặt xoa tiểu hoa đầu Trân Ni, vừa dùng đầu lưỡi liếm nước nho cùng thịt quả chảy ra.

Ê ẩm ngọt ngào cùng một chút xíu mặn, đúng là mỹ vị dị dạng, Trí Tú nghiêm túc uống nước ép của Trân Ni, lại đem ngón tay cắm vào rút ra

"A a~"

Triệt để dâng trào, quả nho sâu nhất cũng bị bể, theo nước chảy ra.

Mấy đợt cao trào khiến Trân Ni tinh bì lực tẫn, rốt cuộc run rẩy phun nước bên trong hôn mê bất tỉnh.

Làm Trân Ni ngất đi, Trí Tú mới thỏa mãn rút ngón tay ra, bỏ vào miệng hảo hảo liếm liếm.

Ngón tay dính đầy mật dịch từ miệng nhỏ của Trân Ni cùng nước nho, Trí Tú tỉ mỉ liếm sạch sẽ, cuối cùng lưu luyến sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Trân Ni.

Một lát, Trí Tú đứng dậy đi tìm khăn lau, thay Trân Ni lau dọn thân thể sạch sẽ, lại cho nàng uống một viên an thần hoàn

Viên thuốc này đủ để người ngủ nhiều canh giờ, chờ Trân Ni tỉnh dậy, nàng đã ở Phác phủ.

Tiểu nhân nhi chưa đầy mười sáu, thân thể non nớt không biết bị nàng thao biết bao nhiêu lần, Trí Tú ở dưới ánh nến nhìn chằm chằm Trân Ni, trong lòng đúng là nhu tình thiên chuyển.

Kỳ thật nàng muốn giữ Trân Ni ở bên người, Mã Nặc Ba cho dù thân phận cao quý, có thể đối với Trí Tú thân cận theo hầu, từ trước đến nay vẫn là tha thứ ôn hòa hiền hậu.

Thế nhưng Trí Tú cầu Mã Nặc Ba, đem Trân Ni cùng Thái Anh trả về Phác phủ.

Đối với Phác gia, đối với thế cục sắp xảy ra biến đổi, một tiểu tỳ nữ nho nhỏ cũng không trọng yếu.

Nhưng ở trong mắt Trí Tú, nàng trân nhược chí bảo

Ngón tay êm ái xoa lên hai gò má xinh xắn của Trân Ni, Trí Tú cũng mặc kệ giờ phút này nàng có nghe thấy hay không, chỉ tự mình lẩm bẩm:

"Đợi ta hoàn thành chuyện của các chủ xong, nhất định sẽ đi tìm muội"

Ánh nến chập chờn, giọt nến tích tích giống như vì người hữu tình ly biệt mà sầu não.

Yên lặng như tờ, đột nhiên có người đến gõ vang cửa phòng.

"Tổng quản, nên lên đường"

oOo

Các chủ phòng ngủ.

Mã Nặc Ba cẩn thận đem ngọc trụ nhỏ dài rút ra khỏi huyệt trong Thái Anh, sau đó dùng khăn gấm xoa xoa hai mảnh cánh hoa của nàng.

Cao trào qua đi, cánh hoa còn có chút co vào, cửa huyệt đóng mở hướng ra ngoài phun dòng nước nhỏ, giống như miệng nhỏ không thỏa mãn.

Nước thuốc vì thế mà bị văng ra mấy giọt, Mã Nặc Ba có chút nhíu mày, dứt khoát lót eo Thái Anh một chút.

Chổ hoa tiêu hồn hiện tại hoàn toàn mở ra hướng lên phía trước, giống như Tần Phi trong cung khao khát long tinh rót nuôi, mở ra hai chân không dám để cho quý tinh đậm đặc tạo ra mẫu bằng tử quý chảy ra

Mã Nặc Ba đây là lần cuối cùng giúp Thái Anh rót thuốc cung, qua lần này, lại thêm nữa nhuận nuôi đằng trước, về sau chứng cung hàn của nàng ước chừng có thể giảm bớt chút.

"Nặc Ba~"

Thái Anh bỗng nhiên rên rỉ lên, Mã Nặc Ba sững sờ, lập tức trông thấy tiểu huyệt nàng rút lại

Từ khi thật sự thả lỏng đề phòng trong lòng, Thái Anh đối với Mã Nặc Ba đụng vào tựa hồ càng thêm mẫn cảm, giống như ngay cả cao trào cũng kéo dài.

Cũng không biết giờ phút này nàng mơ thấy gì, tiểu huyệt vậy mà co rút một chút.

Bất quá lúc rót thuốc vào, vì để cung bào mở ra, Mã Nặc Ba cố ý dùng ngọc trụ dài nhỏ mài một chút chổ mẫn cảm sâu bên trong, giờ phút này Thái Anh cao trào cũng là bình thường.

Nhưng sợ nàng làm cho thuốc chảy ra, Mã Nặc Ba không thể không nhét ngón tay vào tiểu huyệt ngăn chặn, để cho Thái Anh hấp thu

"Ừm ~"

Thật tình không biết ngón tay mới cắm vào, liền bị huyệt thịt tầng tầng lớp lớp bao lấy, không thể động đậy.

Ẩm ướt mềm mại trơn nhẵn, Mã Nặc Ba nhịn không được trừu sáp một chút, sau đó chính nàng cũng ẩm ướt.

Thái Anh nàng so với xuân dược còn mạnh hơn, Mã Nặc Ba nhất thời nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn xuống bụng dưới của mình

Không thể nghi ngờ đã chảy ra.

Nóng bỏng khó dập, Mã Nặc Ba suy nghĩ chốc lát, đành phải mò một tay khác xuống, duỗi một ngón tay cắm đi vào.

Một tay cắm vào tiểu huyệt Thái Anh, lại không thể nào động, sợ làm cho thuốc chảy ra, Mã Nặc Ba chỉ có thể đem dục hỏa phát tiết trên tay cắm tiểu huyệt của nàng, tự mình bắt đầu trừu sáp.

Huyệt đạo chật căng, Mã Nặc Ba nhắm mắt lại, tưởng tượng đây là Thái Anh ra vào nàng, sau đó phóng xuất ra.

Thanh dịch chảy xuống bàn tay, tinh tinh oánh oánh, Mã Nặc Ba nhìn đến phát ngốc, đột nhiên hưng khỏi, đem những thứ này bôi lên bắp đùi của Thái Anh.

Mặc dù chờ một chút y nhiên muốn thay nàng thanh lý, nhưng bàn tay sờ lấy chổ non nớt giữa hai chân nàng, để Mã Nặc Ba ngoài ý muốn có cảm giác thỏa mãn.

Đợi lau sạch sẽ, thuốc cũng hấp thu vào bên trong hết, Mã Nặc Ba liền đem ngón tay rút ra.

Cửa huyệt y nhiên phun nước, bất quá đã là màu nâu nhạt, thể hiện thuốc đã được hấp thu phần lớn trong huyệt rồi.

Mã Nặc Ba cúi đầu hôn lên cánh hoa xinh đẹp, mới tìm đến khăn ướt, nhẹ nhàng lau người cho Thái Anh.

Dọn dẹp sạch sẽ, Mã Nặc Ba mặc một bộ bạch bào da hổ, tay hẹp, để nữ tỳ đem bộ váy dài vân văn màu trắng thay Thái Anh mặc vào.

Bởi vì Mã Nặc Ba trước đó cho Thái Anh hít huân tịnh thần hương, cho nên giờ phút này dù thay y phục cũng không đánh thức được nàng, Mã Nặc Ba giúp nàng ăn mặc chỉnh tề, ôm Thái Anh đang mê man, nhanh chân bước ra phòng ngủ

Ngoài viện đã chuẩn bị tốt một chiếc xe ngựa, bề ngoài mặc dù so với xe ngựa thông thường không khác chút nào, bên trong lại dùng gấm vóc tế nhuyễn, gối mềm chăn mỏng đầy đủ mọi thứ, đồng thời dùng qua huân hương

Đi vào xe ngựa xa hoa thoải mái, Mã Nặc Ba cẩn thận leo lên, đem Thái Anh đặt vào trong xe, thay nàng đắp kín chăn.

Một lát sau, Trân Ni ngủ say cũng bị an trí ở bên trong.

Hàn Thất bên cạnh nhẹ nhàng hạ màn xe xuống, lập tức thẳng lưng, nắm chuôi đao bên hông, có chút cúi đầu hỏi Mã Nặc Ba "Các chủ, đường đi đã an bài tốt, phải chăng xuất phát?"

Mã Nặc Ba nhìn xe ngựa thật lâu "Ngươi đã thông tri với người tiếp ứng đường thủy chưa?"

"Dạ, phái đi chính là Thường Ngũ cùng Bách Lý Hành"

Hai người đều là thuộc hạ đắc lực, Mã Nặc Ba gật gật đầu, mới lui ra phía sau vài bước, ra hiệu xa phu xuất phát.

Mã phu dị tộc tóc vàng mắt xanh cung kính hướng Mã Nặc Ba ôm quyền cúi chào, lập tức ngồi thẳng lưng, vung roi quất ngựa, trầm mặc điều khiển xe ngựa, lặng yên không một tiếng động đi vào bóng đêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro