Chương 47: Mã Nặc Ba (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa như Thái Anh sẽ không ngờ tới mình ở đêm tân hôn bị bắt đi, sẽ không ngờ mình sẽ đối với nữ tử thổ lộ tâm tình...

Mà Phó gia từng phong quang vô tận, đại khái cũng không ngờ tới, thế gia như thế vậy mà trong một đêm liền bị lật đổ.

Thái Anh nằm trên giường, lật qua lật lại ngủ không được, trong đầu quanh quẩn lời nói phụ thân không tiêu tan

"Phó Hàn kết bè kết cánh, âm thầm cùng Kỳ Vương mưu đồ làm loạn, sau đó còn muốn mưu hại trưởng công chúa điện hạ, đã bị chém đầu..."

Phó Hàn làm gia trưởng của một thiên hạ đệ nhất gia, đầu một nơi thân một nẻo, Kỳ Vương cũng bị đoạt đi đất phong, lưu vong Lĩnh Nam, nhiều năm qua hoành phách hai nhà quyền quý nhất ở Vận Thành đều có kết cục thê thảm.

Thái Anh cùng Phó Thận Hành hôn sự, tự nhiên không tính liên quan, trái lại Phác gia bọn hắn vì nữ nhi mất tích có thể cùng Phó gia phân rõ giới hạn, không chỉ không bị liên lụy, cũng bởi vì trời xui đất khiến cứu trưởng công chúa còn được phong thưởng

Khe khẽ thở dài, Thái Anh không khỏi cảm khái, quả nhiên thế sự vô thường, phúc họa tương y

Bất quá nàng rất nhanh muốn nghe theo lời phụ thân, bọn hắn chưa tới năm ngoài liền muốn xuất phát đi Trường An

Trường An...

Lân Đức nguyên niên, phát sinh nhiều chuyện

Điều khiến người ta thổn thức nhất, chính là lúc Thượng Quan Nghi bị hạ ngục xử tử, nhi tử của ông là Đình Chi cũng bị giết, kê biên sung công cả nhà.

Lúc Thái Anh năm sáu tuổi thay thế cho Thượng Quan Uyển Nhi, vào cung trở thành thư đồng của trưởng công chúa Sa Nhi

Lúc đó trưởng công chúa bốn tuổi.

Thái Anh trong đầu dần hiện ra một thân ảnh nữ tử, thon dài mà cao gầy, cao cao lại thanh ngạo

Trưởng công chúa kia cũng là trưởng công chúa đang nhiếp chính hiện tại.

Cũng chính là Sa Nhi, người khiến Thái Anh có suy nghĩ động đậy xằng bậy...

Trong lòng tự dưng có chút thẫn thờ, Thái Anh không nghĩ để cho mình lại lâm vào những ưu tư không có ý nghĩa, dứt khoát nằm nghiêng biến thành nằm ngửa, sau đó dụng lực nhắm mắt lại

Mặc niệm lấy Kinh Phật an ổn tâm tình, trước mắt đen kịch một màu, dần dần, buồn ngủ nhạt nhẽo cùng biến thành sâu đậm

"Anh Nhi~"

Nửa tỉnh nửa mê, hình như có người gọi tên của nàng.

"Anh Nhi ~"

Thanh âm kia rất nhanh, rất quen thuộc, để Thái Anh không nhịn được buông xuống đề phòng, toàn thân giãn ra nằm ở trên giường

Tiếng gọi ôn nhu không dứt bên tai, bỗng nhiên, Thái Anh giống như cảm giác mình trở nên trần trụi.

Ý thức trong cơn mông lung, nàng không mảnh vải che thân, dường như đang nằm ở đám mây mềm mại nhất.

Một bàn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Thái Anh

"Anh Nhi ~"

Một nữ tử toàn thân trần trụi xuất hiện ở trước mặt, nàng chậm rãi ngồi lên người Thái Anh, cúi người, đem ngọc nhũ đưa đến bên môi nàng

"Giúp ta liếm~"

Khuôn mặt nữ tử tựa hồ không thấy rõ, nhưng Thái Anh lại phân minh cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Thế là giống như bị mê hoặc, không tự chủ hé miệng ngậm lấy ngọc nhũ nữ tử đưa tới.

Nhũ thịt sung mãn mà mượt mà chăm chút đỉnh ở trên môi nàng, Thái Anh lè lưỡi liếm điểm nhô lên, không lưu loát bắt đầu lấy lòng đối phương

"Anh Nhi liếm thật thoải mái"

Nữ tử vặn vẹo thân eo, đem nhũ thịt tận lực hướng vào trong miệng Thái Anh đong đưa, để nàng liếm ẩm ướt.

Chóp mũi cũng đụng vào nhũ thịt mềm mềm, miệng bị nhũ thịt nhét đầy, Thái Anh không thể không dùng sức hút lấy đỉnh của nhũ thịt, đầu lưỡi không ngừng đảo qua mũi nhọn

"Ừm hừ ~ Anh Nhi ~"

Khi có khi không tiếng rên rỉ, làm cho Thái Anh mềm lòng, không khỏi càng dùng sức hút lấy sữa thịt

Nữ tử xinh đẹp trên người vặn vẹo, Thái Anh cũng kìm lòng không được kẹp hai chân vặn vẹo uốn éo, cảm giác giữa hai chân là một cỗ nóng ướt.

Nặc Ba...

"Anh Nhi ~"

Tiếng gọi dinh dính bên tai, Thái Anh bị một tiếng mềm mềm kêu đến mềm nhũn, toàn thân đều nóng hổi

"Nặc Ba..."

Giống như bao lần hoan ái ở Ôn Trì Sơn Trang, Thái Anh hô hấp dồn dập, hai chân phát run nhịn không được muốn tách ra, muốn bị vuốt ve, bị làm dịu chổ ngứa bên trong

"Ừm ~"

Mông lung trong mộng, nữ tử đè ở bên trên, thẳng người, cố ý lung lay mỹ nhũ, sau đó chậm rãi quỳ giữa hai chân Thái Anh, vuốt ve đầu gối nàng.

Một loại khó tả muốn xông tới, tiểu huyệt Thái Anh đã có chút ẩm ướt, vội vàng xoa động co lại mấy lần, chảy ra nước.

"Anh Nhi thật xinh đẹp ~"

Như là nữ tử ở trong sương mù trắng toát, bỗng nhiên vươn tay chạm vào chổ riêng tư của Thái Anh, đầu ngón tay một chút quét qua cánh hoa lửa nóng, vuốt ve trêu chọc

Tựa như lông vũ vuốt ve nơi riêng tư, Thái Anh khó nhịn uốn éo người, phía dưới càng thêm khát vọng

Tiểu huyệt cực nóng, sẽ bị một ngón tay ôn lương cắm vào, ngón tay kia thuộc về Mã Nặc Ba.

Ngón tay dài nhọn kỳ thật có chút hơi chai, vết chai nằm ở đốt ngón tay thứ nhất, chính là do cầm kiếm lâu ngày mà tạo nên

Nhưng có chút thô ráp ngược lại khiến người ta dục tiên dục tử, Mã Nặc Ba tay luôn mười phần linh xảo, mỗi lần trừu sáp đỉnh làm sẽ chạm vào khối thịt mẫn cảm kia

"A~"

Trong mộng Thái Anh vô thức tưởng tượng bị Mã Nặc Ba cắm vào, khe hở nho nhỏ cánh hoa bắt đầu chảy ra nhiều dịch ẩm ướt

"Anh Nhi ~"

Mặt nàng mơ hồ là Mã Nặc Ba, chậm rãi đem một ngón tay cắm vào bên trong huyệt, từ từ hướng lên, đốt ngón tay cọ xát huyệt thịt. Cố ý chậm rãi đâm vào, sau đó mới nhàn nhạt trừu sáp

Cửa huyệt co dãn mười phần giống như miệng nhỏ đói khát, không ngừng phun dâm mỹ thủy dịch, cố gắng hấp thụ ngón tay.

"Ừm hừ ~"

Ngón tay tiêu hồn ở bên trong quấy rối, chất lỏng nóng hổi tùy theo mà bị kéo ra, từng tia từng tia, chảy xuống giữa đùi.

Ngón tay chầm chậm rút ra, đầu ngón tay vừa mới thoát ly khỏi huyệt thịt lập tức, chống đỡ lấy khe hở cánh hoa, lại bỗng nhiên cắm xuống, nhanh chóng làm ở trong sâu.

Mỗi một tấc nghênh hợp rung động, đều làm người phiêu phiêu dục tiên, Thái Anh ngực phập phồng lại thoải mái, nhưng cũng nóng, hai chân bị uốn lượn trước ngực, thật to lộ ra tiểu huyệt.

"Anh Nhi, ta muốn thao đằng sau nàng"

Thanh âm Mã Nặc Ba bên tai vang lên, Thái Anh còn chưa kịp ngượng ngùng, liền cảm thấy hậu đình bị trùng điệp liếm.

Đầu lưỡi đâm hậu đình nộn hồng, giống con cá muốn chui đầu vào.

"A ha ~"

Tiểu huyệt đằng trước còn bị làm, hậu đình thì bị cuồng liếm, đầu lưỡi không ngừng quét lấy nếp uốn, trước sau liếm láp dịch ẩm

Mã Nặc Ba duy trì trừu sáp, bỗng nhiên nâng tay, ở đáy chậu hung hăng khẽ hút

Khoái cảm như sóng biển khuấy động, Thái Anh còn chưa xong một đợt, liền bị một ngón tay cắm vào hậu đình

Mông thịt thoáng chốc căng cứng, ngón tay bắt đầu thử thăm dò vào, đồng thời tiểu huyệt bị trừu sáp đột nhiên tăng tốc độ

Nháy mắt trừu sáp mấy chục lần, khiến cho chất lỏng cũng bắn ra, huyệt tâm chảy ra dịch càng ngày càng nhiều.

Hai chổ tiểu huyệt đều bị nhét đầy, nhất là tiểu huyệt nhi đằng trước, bị liên tục không ngừng trừu sáp trở nên càng nóng, gắt gao xoắn lấy ngón tay

"A ha ~, Nặc Ba..."

Thái Anh mặt mũi tràn đầy ửng hồng rên rỉ, tiểu huyệt nóng đến rối tinh rối mù.

"Làm sao rồi? Thao Anh Nhi khó chịu sao?" Mã Nặc Ba ngữ điệu có chút ngả ngớn "Tiểu huyệt đều cắn không buông, hai miệng nhỏ đều đói khát"

Khoái cảm góp nhặt lại không cách nào khống chế, bụng dưới của Thái Anh siết chặt, bỗng nhiên tiết ra.

Mật huyệt co vào phun ra rồi lại nuốt vào, Thái Anh cao trào đến thất thần.

"Anh Nhi ~"

Nữ tử không rõ khuôn mặt bên trên lại lần nữa cúi người, chui vào hai đoàn ngực mềm mại của Thái Anh.

Vành tai ươn ướt, nữ tử ngậm vành tai Thái Anh đùa giỡn, chậm rãi nói: "Thái Anh tỷ tỷ, rất là ưa thích Lệ Sa thao tỷ a?"

Như là tinh nhật kinh lôi, Thái Anh bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.

Hiện lên trước mắt chính là một màu đen kịch, ngầm trộm nghe thấy tiếng gõ mõ cầm canh của lão trượng truyền vào.

Đã canh ba.

Thái Anh lăng lăng nhìn chằm chằm lên nóc giường, màn trướng màu trắng ở trong đêm tối mờ ảo hình dáng, vẫn đang lắc lư

Nàng... làm mộng xuân?

Không thể tin được nàng lại khao khát như vậy, giữa hai chân trơn ướt như vũng bùn đã im lặng tố cáo hết thảy.

Nàng xác thực là mộng xuân, ở trong mơ, xấu hổ cùng Mã Nặc Ba phiên vân phúc vũ.

Thái Anh âm thầm nắm chặt chăn trên người, chung quy là không có ý tứ dò xét giữa hai chân để kiểm chứng

Bất quá mới xa nhau mà thôi, như thế nào... Thân thể giống như không chịu nổi muốn nàng rồi?

Thái Anh không khỏi cắn môi một cái, mờ mịt có chút suy nghĩ, nàng minh bạch lòng của mình tưởng niệm Mã Nặc Ba.

Thậm chí còn nhớ cảm giác bị nàng trừu sáp...

Quá mức dâm mỹ, Thái Anh ép buộc mình không được suy nghĩ nữa, lại vội vàng không kịp chuẩn bị nhớ lại hình ảnh trong mộng

Một đôi nữ nga dây dưa yêu kiều, xuân sắc khôn cùng.

Đột nhiên, một câu "Thái Anh tỷ tỷ" xâm nhập màn nhĩ, chấn động Thái Anh toàn thân cứng đờ

Phác... tỷ tỷ?

Thái Anh thuở nhỏ học tập thi thư kinh sử cùng binh pháp Tôn Tử, trời mới sáng đã học, học đến khi mặt trời lặn, lại chờ phụ thân ở thư phòng kiểm tra, bởi vậy không có bạn chơi.

Mà lúc đó ở Trường An, Phác Quân cùng với đồng liêu có nhiều tiểu lang quân, còn tiểu nương tử thì đã lớn tuổi

Cho nên khi đó người đầu tiên gọi Thái Anh là "Thái Anh tỷ tỷ", chính là Sa Nhi công chúa nhỏ hơn nàng hai tuổi

"Sa, Lệ Sa?"

Lần này bởi vì mộng xuân mà gọi bừa khiến cho trái tim Thái Anh đều phát run, sợ là mình vọng tưởng

Nhưng mà rõ ràng xuất hiện ký ức ở trong đầu càng lúc càng nhiều

Quá dịch bên hồ, tháng ba

Liễu rũ tươi xanh, nước sông xanh biếc kiều diễm

Bất quá Lệ Sa mặc yếm để chỏm đứng ở dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn chim yến oanh đang hót vang trên cành cây

"Con chim này đúng là đồ ngốc" Lệ Sa chỉ cho Thái Anh nhìn "Trước ngực nó có một chùm lông trắng như đang đeo một khối đá cuội lớn, ta nhớ không lầm, con chim ngốc này chính là lần thứ hai tới đây"

Thái Anh theo ánh mắt nàng nhìn lại, lại không hiểu.

"Lệ Sa sao lại gọi nó là... chim ngốc?"

Rõ ràng là con chim trông rất xinh đẹp.

Lệ Sa lại lắc đầu cười cười, nhìn Thái Anh một hồi, lại nhìn về phía bầu trời xanh thẳm xa xôi.

Ánh mắt trẻ thơ giờ phút này đột nhiên trở nên thâm thúy sâu thẳm

Nửa ngày, Thái Anh chợt nghe Lệ Sa bên người tự lẩm bẩm:

"Ta nếu có thể cưỡi gió mà bay, sẽ không quay đầu*"

Không quay đầu = Mã Nặc Ba

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro