Chương 94: Kính Các hí thượng (khúc nhạc dạo H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Sa đã đáp ứng chuyện gì liền làm rất nhanh, Thái Anh mới bị dỗ dành dùng chút canh thiện, nghỉ ngơi sau hai canh giờ, liền có một nữ tử đến Tập Tiên Điện.

Nàng này dáng người nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp, bất quá khí chất có chênh lệch với trung nguyên.

Y phục so với thời Đường cũng khác biệt, loại hồ phục, nhưng ống tay áo lại hẹp, ống quần còn kiểu xà cạp.

Thái Anh tạm thời bất động thanh sắc, bất quá nàng chưa từng sách phong, cho nên nữ tử này vòng tay khom người, làm lễ nghĩa cấp bậc bình thường.

"Phác nương tử, ta là Trương Hạc, xin mời chỉ giáo"

Nữ tử tự xưng Trương Hạc, mở miệng liền để Thái Anh nghe ra, khẩu âm này khó chịu, dường như là Đông Doanh.

"Cô nương là người Đông Doanh sao?" Thái Anh hỏi

"Dạ" Trương Hạc trả lời "Ta chính là nhẫn giả Đông Doanh, vì báo ân Các chủ nên mới lưu lại Trung Nguyên"

Đại Đường thiên uy, xưa nay hội tụ nhân khẩu tứ phương, bất quá tùy tiện liền đem một nhẫn giả Đông Doanh tới, Thái Anh không khỏi cảm khái Lệ Sa Huyền Cơ Các thật sự là tàng long ngọa hổ.

Bất quá Thái Anh tập võ cũng không phải nhất thời hứng khởi, mà là muốn về Trường An.

Lúc đó gió nổi mây phun, nàng nếu học một chút phòng thân chi thuật, Lệ Sa nàng liền có thể đỡ vất vả một chút.

"Không biết tên thật của cô nương là?"

Thái Anh dùng ngôn ngữ Đông Doanh nói với Trương Hạc.

Từ lúc Tạ Mật qua đời, Phác Quân liền có ý đồ tìm Phật hiệu để xoa dịu nỗi lòng, hắn hữu duyên gặp được một hòa thượng Đông Doanh đi đến Đại Đường cầu kinh, Thái Anh có nghe nhiều, cho nên cũng hiểu được một ít thổ ngữ Đông Doanh.

"Thiên Dã Hạc"

Dị quốc nghe hương ngữ, Trương Hạc lập tức kích động.

Hai người bởi vậy thân cận không ít, trò chuyện vui vẻ.

Bởi vì Thái Anh chưa từng tập võ qua, Trương Hạc liền chọn một chút nguyên lý thô thiển nói với nàng, dạy mấy chiêu phòng thân đơn giản mà hữu hiệu, nói ví dụ ứng đối làm sao với địch nhân cầm đao đâm nàng.

Thái Anh một mặt nghiêm túc ghi nhớ yếu lĩnh, một mặt thay đổi hồ phục dễ dàng cho hành động, chuẩn bị một thanh đao gỗ, đi theo Trương Hạc nghiêm túc khoa tay luyện tập.

Cho đến khi mặt trời sắp lặn, đổ mồ hôi ướt đẫm mới đình chỉ, Trương Hạc cùng nàng ước định ngày mai sẽ dạy tiếp liền lui ra.

Thái Anh lúc này mới bóp bóp cánh tay buốt nhức, gọi phó phụ hầu hạ mình thay y phục tắm rửa.

Dùng qua một ít thức ăn, Thái Anh lại đứng dưới hiên nhớ lại nội dung bài học, âm thầm tìm tòi quyết khiếu.

Bất tri bất giác, trăng lên giữa trời, Tập Tiên Điện một mảnh an tịnh, tứ phía đốt thạch đăng, dưới đình nước đọng không sáng.

Thái Anh còn suy nghĩ chiêu thức của mình, thình lình nghe người đằng sau gọi tên nàng "Anh Nhi?"

Bị giật mình, Thái Anh lại có bản năng phản ứng, trở lại đánh người ở sau lưng.

Ra dáng, đáng tiếc cường độ cùng chính xác kém chút, Lệ Sa khẽ mỉm cười, đưa tay chặn lại, thuận thế bắt lấy cổ tay nàng uốn éo, đem Thái Anh chôn trong lồng ngực của mình.

"Ô~"

Cổ tay Thái Anh bị xoay quanh có chút đau, nàng một đầu ngã vào trong ngực mềm mại của Lệ Sa, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Lệ Sa đem người ôm, buông cổ tay nàng ra "Lúc này mới học đã bao lâu, Anh Nhi liền nghĩ sẽ đánh người sao?"

"..."

Nhưng còn không phải vô dụng, Thái Anh trong lòng phúc phỉ, nhưng cũng biết mình là múa rìu qua mắt thợ, đành phải đuối lý buồn bực.

Lệ Sa đột nhiên nắm cằm của nàng, nhìn chằm chằm Thái Anh, khiến nàng bởi vì xấu hổ mà đỏ ửng.

"Ừm?"

Dưới ánh trăng nhu bạch, bị Lệ Sa mắt đen ngóng nhìn, Thái Anh như uống rượu, hai gò má ửng đỏ dần dần rất là đỏ hồng.

Nàng ngượng ngùng buông xuống tầm mắt, thật tình không biết cái này hiện ra thẹn thùng muôn dạng, giống như bạch hà nhiễm phấn, bên trong thanh đạm vừa đúng điểm lên diễm lệ không mất đi sự đoan trang.

Quả thật là giang nam đệ nhất mỹ nhân nhi, Lệ Sa dục niệm giật giật, nhưng lại thốt nhiên nhớ tới Thái Anh hôm nay cự tuyệt.

Thật sự là tiếc nuối, Lệ Sa đáy lòng thở dài không thể hảo hảo đùa bỡn mỹ nhân, cuối cùng chỉ có thể hôn khẽ bờ môi Thái Anh.

Chuồn chuồn lướt nước, ngược lại làm cho Thái Anh giật mình.

Tên đăng đồ tử hôm nay đổi tính rồi sao?

Lệ Sa lại thành thật, chỉ đem Thái Anh ôm, nhanh chân đi vào trong điện, cẩn thận đưa nàng đặt lên giường.

"Hôm nay mệt không" nàng ôn nhu nhìn qua Thái Anh "Ta để người múc nước hầu hạ, nàng cũng nghỉ ngơi thật sớm đi"

Dứt lời trực tiếp ngồi dậy, gọi người đến hầu hạ.

"..."

Thái Anh ngồi ở trên giường, có chút quá tải, nhìn dáng vẻ Lệ Sa, là thật thanh tâm quả dục rồi?

Cung nhân nhấc nước cùng bột đánh răng đến hầu hạ rửa mặt, Thái Anh lòng tràn đầy nghi ngờ nhắm rượu, lúc ngẩng đầu mới phát hiện Lệ Sa đã không có trong điện.

Coi là thật nhanh thanh tâm quả dục à?!

Thái Anh có chút buồn bực, nghĩ muốn hỏi một chút cung nhân, Lệ Sa phải chăng đi Biệt Điện ngủ rồi, lại cảm thấy mình quá nhiều chuyện.

Ai không có ai còn không được rồi?

Trong lòng lấp kín, Thái Anh cũng không muốn hỏi Lệ Sa, trực tiếp nằm xuống, phân phó cung nhân đi vào màn tắt đèn.

Cung phụ đối với nàng là không dám thất lễ, lập tức buông xuống rèm, từng cái đèn nến bị thổi tắt, cẩn thận đi ra ngoài.

Thái Anh hung hăng nhắm mắt lại, dường như cùng Lệ Sa giận dỗi.

Không có đăng đồ tử ở bên cạnh, nàng khẳng định ngủ được thơm ngọt!

Dù sao phiền, Thái Anh kéo chăn gấm một phát, đem toàn bộ mình che lại, co ở bên trong nói thầm.

Đăng đồ tử! Sắc phôi!! Đồ không biết xấu hổ!

Một mặt nghĩ linh tinh, một mặt u oán đâm giường êm, thật tình không biết Lệ Sa bên ngoài, đã vụng trộm làm mấy cái hắt xì.

Thái Anh ngược lại niệm càng mạnh hơn, nhưng về sau ngón tay đâm phải đau xót, mà che kín cùng buồn bực, liền khẽ vươn cánh tay, đem chăn gấm trên người xốc lên.

Hai tay đè ép tơ lụa, ngón tay bốc lên vải vóc chà xát, Thái Anh cũng không biết mình giận cái gì, chính là ngủ không được.

Con mắt nhìn trướng đỉnh đen nhánh, nàng phát hiện mình không quen ngủ một mình.

Chẳng biết từ lúc nào, trong lòng bị một người hoàn toàn chiếm cứ, âm dung tiếu mạo đối phương, dường như rót vào huyết nhục, cũng không thể quên đi.

Cánh tay có chút lạnh, Thái Anh lại tranh thủ thời gian lùi về bên trong, thuận đường oán trách Lệ Sa "thế mà thật làm cho ta lạnh, không để ý tới người!"

Tả hữu ngủ không được, Thái Anh nằm nghiêng trên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng vang động nhẹ nhàng sau lưng.

Trái tim nhất thời phanh phanh nhảy dựng lên.

Cung nội canh phòng sâm nghiêm, không thể nào là người khác, cho nên... là Lệ Sa a?

Kỳ thật rất muốn chuyển qua nhìn một chút, nhưng Thái Anh lại không cam tâm, dìm xuống tức giận nghĩ: "Thích tới hay không"

Vừa vặn sau lưng bỗng nhiên không còn động tĩnh, Thái Anh không khỏi mất mác, cảm thấy cả người đều không tốt.

Chính là xoắn xuýt khó chịu, phía sau lưng đột nhiên ấm áp, có người chui vào, từ phía sau ôm lấy Thái Anh.

Khí tức quen thuộc, tất nhiên là Lệ Sa không thể nghi ngờ.

Trái tim bỗng nhiên buông lỏng, tiếp theo thỏa mãn dâng lên, Thái Anh mặt lặng lẽ hồng, âm thầm sẵng giọng: Đăng đồ tử!

Lệ Sa dường như cho là nàng ngủ, động tác cũng là trung thực, chỉ vận khởi khẩu huyết đem thân thể sấy khô truyền ấm áp, nắm chặt lấy Thái Anh.

Nhiệt độ cơ thể như vậy, Thái Anh có chút ngu đi cũng có thể biết, mình thể hàn, ngày thường có thể ngủ say sưa, toàn bởi vì Lệ Sa truyền nội công cho nàng.

Tựa như suối nước nóng ở sơn trang, vẫn là Lạp Lệ Sa Mã Nặc Ba đêm đêm truyền hơi ấm cho nàng.

Nhưng Lệ Sa chưa hề nói qua với nàng, đã vì nàng mà truyền hơi ấm, Thái Anh khẽ cắn môi, chỉ cảm thấy mềm lòng tới rối tinh rối mù.

Người này!

Thốt nhiên quay người, Thái Anh vòng lấy eo nhỏ Lệ Sa, đem mặt chôn vào vạt áo của nàng.

Ngoài miệng lại vẫn cứ cứng rắn "Ai bảo người chui vào?"

Lệ Sa kinh hãi, giật mình "Ây... Nàng ngủ ta liền đi Biệt Điện"

Thái Anh bất mãn siết chặt cánh tay "Ai bảo người đi!"

Lệ Sa: "..."

Đi cũng không được, không đi cũng không được, Lệ Sa đoán không được suy nghĩ của Thái Anh, thế là dứt khoát không nói lời nào.

Thái Anh hướng trên y phục nàng cọ mấy lần, bỗng nhiên lại hạ thấp xuống,

"Lệ Sa, ta có phải tính tình rất kỳ?"

Từ trước đến này giả dạng rất tốt, Phác tài nữ uyển uyển động lòng người cũng có lúc coi nhẹ bản thân, Lệ Sa vội vàng vỗ vỗ sau lưng nàng "Chớ có nghĩ lung tung, Anh Nhi rất tốt"

"Thế nhưng là" Thái Anh níu chặt áo Lệ Sa "Ta cứ trút giận lên người""

Thanh âm trầm thấp nhận sai, Lệ Sa không khỏi cười "Anh Nhi làm gì trút giận đâu, rõ ràng cực kỳ đáng yêu"

"Lệ Sa..."

Thái Anh còn muốn nói nữa, bỗng nhiên bị Lệ Sa dùng ngón tay chặn lại môi.

"Tốt, chớ có nói, ta mang Anh Nhi đi một chỗ"

"..."

Lệ Sa ngồi dậy, tìm một đầu khăn trắng, che mắt Thái Anh, ôm lấy nàng.

"Sa, Lệ Sa?"

Thái Anh bị che mắt không thấy gì, cũng không biết Lệ Sa muốn làm gì, chỉ có thể hảo hảo vòng lấy cổ của nàng.

"Người muốn mang ta đi chỗ nào?"

"Xuỵt~"

Lệ Sa rất thần bí "Anh Nhi chờ một chút liền biết"

"..."

Trong hoảng hốt, nàng giống như bị ôm ra Tập Tiên Điện, bên tai vang tiếng gào thét, hẳn là Lệ Sa dùng khinh công.

Cũng không biết rốt cuộc đi nơi nào, chỉ là rất nhanh, lại bị đặt lên giường êm.

Thái Anh muốn kéo khăn trắng che mắt xuống, Lệ Sa lại bắt cổ tay nàng "Anh Nhi chờ một chút hãy cởi"

Thanh âm của nàng có chút khàn khàn, Thái Anh nghĩ nghĩ, vẫn là buông tay xuống, làm theo.

"Ngoan ~"

Lệ Sa nói, Thái Anh đột nhiên cảm giác trên thân mát lạnh, da thịt bị kích thích nổi da gà.

Nguyên là y phục bị cởi mở, Lệ Sa kiều thể lửa nóng ở đằng sau dán vào nàng, nhẹ nhàng cọ động.

Phía sau lưng một mảnh rả rích ấm, Thái Anh ưm một tiếng, bộ ngực lập tức bị một đôi tay mềm nắm chặt.

Lòng bàn tay rất ấm, bao vây ngọc nhũ chậm rãi xoa động, có chút dễ chịu.

"Anh Nhi~"

Lệ Sa nghiêng đầu, từ sau ngậm lấy tai phải Thái Anh, thấp giọng thì thầm "Ta muốn làm nàng"

"Ngô... Lệ Sa~"

Khí tức hơi loạn, đầu ngực bị không nhẹ không nặng bóp một cái, Thái Anh run lên, phát hiện mình lại rơi vào cái bẫy.

Nhưng nàng sao lại ẩn ẩn mong mỏi?

"Ừm~"

Vành tai bị liếm đến ẩm ướt, đầu lưỡi trêu đùa mang theo từng tia ngứa ngáy xốp giòn, Thái Anh dựa vào Lệ Sa, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.

Hai chân không tự giác kẹp chặt lề mề, nơi đó bắt đầu sinh ra nóng ướt, tựa hồ là động tình.

Thật sự là quá mẫn cảm, nhưng phía sau nàng là Lệ Sa, mỗi một phần khí tức, mỗi một âm thanh khẽ gọi cũng có thể làm cho Thái Anh say mê.

"Nhũ Anh Nhi thật mềm"

Lệ Sa toàn bộ bưng lấy, ngón tay khẽ nhúc nhích nhéo nhéo, lại đánh mấy vòng, xoa lấy.

Bộ ngực đều rất mỹ diệu, chỉ chốc lát sau liền phát nóng, Lệ Sa phun ra vành tai bị mình liếm đến ướt đẫm, tròng mắt nhìn thoáng qua, thấy đầu ngực đều đã cứng.

Hai viên tiểu nhũ đậu, nộn hồng, Lệ Sa sinh lòng thương yêu, dùng ngón tay chọt chọt sờ sờ.

"Anh Nhi ngay cả nơi này đều mẫn cảm rồi sao? Lệ Sa cười, hơi thở âm ấm phun ra bên tai Thái Anh.

"Xem ra ta điều giáo rất khá hả?"

Nàng nhẹ nhàng nắm đầu ngực, đi vòng vòng, lại hơi dùng sức bấu một cái.

"A~"

Nhìn không thấy trước mắt, Lệ Sa giọng trầm thấp ôm lấy hồn nhi, giác quan giống như biến thành dị thường mẫn cảm, Thái Anh đi theo lắc một cái, ưỡn bộ ngực.

Đầu ngực có chút hơi đau, Lệ Sa còn đang đùa bỡn viên quả hồng kia, Thái Anh nhẹ nhàng thở hào hển, kìm lòng không được đưa tay về phía sau ôm lấy cổ Lệ Sa, thanh âm kiều nhuyễn gọi nàng "Lệ Sa~"

Lệ Sa lười biếng đáp, lại đổi một bên đi ngậm vành tai mượt mà nhỏ nhắn còn lại.

Đầu lưỡi run run quấy đảo, đùa giỡn thùy tai đáng yêu, tay trái Lệ Sa vẫn như cũ bưng lấy ngọc nhũ đùa giỡn, tay phải thuận bên cạnh eo tuột xuống, chen vào giữa hai chân Thái Anh.

"Để ta xem một chút, Anh Nhi nhưng là ẩm ướt rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro