Chương 13+14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13:

Lục Cảnh Thần ngồi xuống vị trí bên cạnh Lisa, chỉ cách Chaeyoung một cái ghế. Nhưng hắn không để ý tới nàng, bởi vì vừa ngồi xuống, Kỷ Tiệp nhanh chóng đặt ly rượu trước mặt hắn.

Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không ai để ý Chaeyoung ở một bên thống khổ bất kham.

Sau khi nghe giọng nói Lục Cảnh Thần, Chaeyoung giấu đầu vào giữa khuỷu tay, bắt đầu phong bế ngũ quan, tận lực cố gắng không nghe không nhìn tới Lục Cảnh Thần.

Ở gần Lục Cảnh Thần càng lâu, thân thể Chaeyoung cũng dần dần nóng lên, chỗ thái dương xuất ra một tầng mồ hôi.

Không phải nàng không nghĩ rời khỏi chỗ này nhưng từ khi thấy Lục Cảnh Thần thì chân nàng vừa mặt đất, cả người cũng giống như thiếu canxi trở nên mềm yếu vô lực, khiến nàng muốn chạy cũng không cách nào thực hiện.

Chaeyoung bất lực úp mặt xuống bàn, phong bế bản thân.

Thời điểm Chaeyoung nỗ lực áp chế phản ứng trong cơ thể, lòng cầu nguyện Lục Cảnh Thần mau chóng rời khỏi, đột nhiên có một âm thanh quanh quẩn bên tai nàng: "Đó là Lục Cảnh Thần, người mà cô yêu tha thiết. Mau bước qua bắt chuyện với hắn, biểu đạt lòng ái mộ, mau mau tới chạm vào hắn, đụng hắn cô sẽ cảm thấy rất dễ chịu, mau đi..."

Thanh âm tràn ngập dụ hoặc, rất nhiều lần thiếu chút nữa Chaeyoung đã đứng dậy tới gần Lục Cảnh Thần, nhưng cũng may móng tay bấm sâu vào da thịt làm đầu óc nàng còn một chút thanh tỉnh.

Lòng bàn tay đau đớn bắt đầu chết lặng, tỉnh táo chậm rãi mất đi. Ngay một khắc trước khi thần trí bị thôn tính, tức thì Chaeyoung ý thức được: Chẳng lẽ đây là hậu quả của việc tự mình thức tỉnh sao?

Bởi vì tình yêu nàng dành cho Lục Cảnh Thần biến thành thù hận, khiến tình tiết quyển tiểu thuyết biến đổi, cho nên trong đầu xuất hiện âm thanh làm nàng có hận hắn cũng không thể khống chế bản thân, bắt buộc phải thổ lộ tình yêu với Lục Cảnh Thần.

Mà mục đích chính là muốn Chaeyoung yêu Lục Cảnh Thần lần nữa? Chaeyoung muốn mắng chết tâm cơ của tác giả. Cho dù bò đi, nàng cũng phải bò ra ngoài!

Chaeyoung cắn răng, dùng ý thức cuối cùng đẩy ghế ra, đặt chân xuống đất, nhưng cả người không có sức lực, nàng chuẩn bị tâm lý ôm áp mặt sàn, lại phát hiện hai chân chạm đất có sức lực.

Chaeyoung nhíu chặt mi, buông tay đang vịn cạnh bàn, qua ba giây thấy không có gì khác thường, thân thể không nóng như nãy, chân cũng không mềm nhũn. Lục Cảnh Thần đi rồi sao? Hay là...

Ngay lúc đang nghi hoặc không biết nguyên nhân vì cái gì, Chaeyoung lại cảm nhận có một bàn đặt lên tay mình, nhẹ nhàng nắm lấy, lòng bàn tay truyền đến từng trận ấm áp.

Đầu Chaeyoung từ giữa khuỷu tay nâng lên, ánh đèn quán bar rọi lên người bên cạnh, từ góc nhìn của nàng, quanh thân Lisa được bao phủ một tầng bạch quang, ấm áp thánh khiết.

Lisa hơi nghiêng người bước thêm một bước, trùng hợp ngăn chặn ánh sáng, mà Chaeyoung cũng thấy rõ ràng lo lắng trên mặt cô.

"Chị Lisa..." Chaeyoung chớp mắt phát ra tiếng gọi giống mèo kêu.

Tim đập kịch liệt thời gian dài, thân thể Chaeyoung nóng lên, thiếu nước nghiêm trọng, tự nhiên giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào. Gọi Lisa quá mức nhu nhược, dù tiếng nhạc trong quán rất nhẹ cũng dễ dàng lấn át. Đỏ ửng trên mặt vẫn chưa rút đi, đỏ rực giống như bị nấu chín, vốn dĩ hai mắt nhắm chặt vì đột nhiên mở ra nên đồng tử có chút tan rã vô thần.

Lisa nhíu mày, đặt tay lên đỉnh đầu Chaeyoung xoa xoa, nhỏ giọng hỏi: "Uống rượu?" Từ WC đi ra, cô thấy con nhím nhỏ cuộn mình nằm úp trên bàn, hiện tại sờ lên, gai nhím đã thu vào biến thành mềm mại.

Ngay khi Lisa xuất hiện, Kỷ Tiệp không tiếp tục nói chuyện phiếm với Lục Cảnh Thần, mà đem tầm mắt đặt lên người cô. Chờ khi Lisa quan tâm Chaeyoung, hắn mới thấy người vừa nãy tinh thần phấn chấn không biết thế nào trở nên suy yếu như vậy.

Nhìn thấy Lisa lo lắng, Kỷ Tiệp áy náy: "Ngượng ngùng Lisa, anh không chú ý tới Park tiểu thư."

Lisa không dời tầm nhìn khỏi người Chaeyoung, chỉ gật đầu xem như đáp lại.

Lời Kỷ Tiệp muốn nói tiếp theo bị nghẹn không cách nào phát ra cửa miệng. Tuy Lisa để ý hắn, nhưng Kỷ Tiệp biết, cô đang tức giận.

Là... Tức giận vì hắn xem nhẹ Chaeyoung? Kỷ Tiệp nhớ lại, trước khi Lisa vào WC có dặn dò hắn giúp đỡ trông chừng Chaeyoung, rất nhanh cô sẽ quay lại...

Kỷ Tiệp nhìn Lisa, thâm tình trong mắt tràn ngập khó hiểu. Hắn quen Lisa hai năm, chưa bao giờ thấy cô quan tâm ai như vậy, cũng chưa bao giờ thấy cô tức giận.

Lòng Kỷ Tiệp hoảng loạn, bất an co quắp nhìn mọi nơi, nghĩ không chú ý nội tâm sẽ bình tĩnh một chút. Nhưng khi tầm mắt rơi vào chỗ Lục Cảnh Thần thì cổ hắn cứng đơ. Hắn thấy Lục Cảnh Thần cầm ly rượu lắc nhẹ, nhìn chằm chằm vào Lisa, nghiền ngẫm trong mắt cùng nụ cười nơi khóe miệng làm Kỷ Tiệp run sợ. Hắn biết động tác này chứng tỏ Lục Cảnh Thần động ý niệm với Lisa.

Không chỉ mình hắn biết La Dương Tranh bày mưu hãm hại Lisa ở buổi tiệc từ thiện mà Lục Cảnh Thần cũng biết, chẳng lẽ Cảnh Thần chú ý tới Lisa?

Ba người ở đây không ai chú ý phản ứng của Kỷ Tiệp, đặc biệt là Lisa và Chaeyoung.

Đầu tiên Chaeyoung nghi hoặc, sau đó nhìn thoáng qua tay Lisa đang nắm tay mình rồi lắc lắc đầu nói: "Không..."

Trước tình hình hiện tại, hai người chưa từng tiếp xúc tứ chi, nên trong nháy mắt đó nàng cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng tay Lisa đặt trên đỉnh đầu lại đem tới cảm giác đã lâu không xuất hiện...

"Sao mặt lại đỏ nhưng vậy, không thoải mái chỗ nào?" Lisa dời tay trên đỉnh đầu Chaeyoung đặt vào trán thử nhiệt độ.

Nóng ấm nơi trán làm Lisa nhấp khởi môi: "Có chút nhiệt, đi thôi, chúng ta tới bệnh viện."

Có lẽ mới rửa tay nên tay Lisa mát lạnh, khi chạm vào trán, khoảnh khắc tiếp xúc đó làm đại não Chaeyoung dần dần thanh tỉnh.

Dù cả người nàng vẫn còn nóng ran nhưng Chaeyoung biết bản thân không phải phát sốt. Mà Lisa đã đề nghị đi về, Chaeyoung mừng thầm lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đi đâu cũng không sao, chỉ cần tránh Lục Cảnh Thần thật xa.

Lisa thấy Chaeyoung không nói câu nào chỉ gật gật đầu, không giống dáng vẻ hoạt bát thường ngày, nhanh chóng nhận định Chaeyoung bệnh nặng.

Sốt ruột dời tay khỏi trán Chaeyoung, xoay người muốn tính tiền rồi đưa nàng đi bệnh viện, nhưng tay đột ngột bị người phía sau giữ chặt, quay đầu nhìn thấy Chaeyoung ho nhẹ nói: "Đỡ, đỡ em."

Trong nháy mắt Lisa buông tay, thân thể Chaeyoung lại xuất hiện khác thường, nàng liền phát hiện: Chỉ cần mình và Lisa tiếp xúc thân thể, cả người không có phản ứng gì khác lạ!

Cho nên dưới tình thế cấp bách nàng nhanh chóng kéo tay Lisa lại.

Hai má con nhím nhỏ đỏ ửng, bộ dáng yếu đuối, lời nói mềm mại thúc đẩy Lisa trở tay nắm ngược tay Chaeyoung, cười nói: "Được!"

Để Chaeyoung dựa người mình, hai người sóng vai muốn rời khỏi quán bar. Mới đi được một bước, một cánh tay xuất hiện chắn trước người Lisa, ngăn cản hai người. Lisa theo đó nhìn lên, là Lục Cảnh Thần không biết có mặt từ khi nào.

Môi mỏng Lục Cảnh Thần lập tức đóng mở, trầm giọng gọi: "Lisa"

Lisa đối mặt với ông chủ, bày ra thái độ khách khí đúng mực, mỉm cười gật đầu: "Thật đúng lúc Lục tiên sinh, trùng hợp gặp ở chỗ này."

Ba người chung quanh: "......."

Thì ra Lisa không hề nhìn thấy Lục Cảnh Thần!

Chaeyoung đứng bên cạnh Lisa vui mừng trong lòng âm thầm hoan hô: Quá tốt. Nàng rất thích cảm giác khi chứng kiến trong mắt Lisa không có Lục Cảnh Thần! Tâm tình thoải mái nên tay nắm tay Lisa tăng thêm vài phần lực.

Bị Chaeyoung nắm chặt tay, Lisa cứ nghĩ thân thể nàng không khỏe mới có phản ứng như vậy, ngữ khí mới vừa khách khí trở nên sốt ruột: "Nhưng hiện giờ tôi bận việc khác, có thể để tôi đi trước không?" Nói xong, Lisa cúi đầu liếc nhìn, cô muốn xem Lục Cảnh Thần hạ cánh tay đang chắn trước người mình chưa.

Tầm mắt Lục Cảnh Thần chuyển qua người Chaeyoung, vừa liếc mắt một cái, nhanh chóng bất động thanh sắc thu hồi tay.

Lisa gật đầu cảm tạ, đỡ Chaeyoung ra cửa.

Trong lòng Lisa nôn nóng muốn đưa Chaeyoung đi bệnh viện nên không chú ý nàng tận dụng chỗ cô không nhìn thấy dựng ngón giữa với Lục Cảnh Thần. Bất quá ngay cả Lục Cảnh Thần cũng không thấy, vì lực chú ý của hắn đều đặt vào bóng dáng Lisa.

Sau khi lên xe, Chaeyoung cài dây an toàn, quay qua nhìn Lisa lo lắng sốt ruột, có chút chột dạ nói thẳng: "Chị Lisa, thật ra em không phát sốt, không cần tới bệnh viện."

Lisa cũng nhìn Chaeyoung, thần sắc rõ ràng không tin.

"Thật sự! Không tin chị sờ lần nữa xem." Chaeyoung xê dịch tới gần Lisa.

"Sao?"

Chaeyoung nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Em nói vì bên trong quán có chút nóng."

Lisa không xem nhẹ hoảng loạn chợt lóe trong mắt Chaeyoung, nhưng nghe nàng giải thích cũng không nghĩ ngợi nhiều, hơi hơi mỉm cười gật đầu.

Bởi vì Lisa uống rượu nên hai người gọi người lái thay. Trước khi người lái thay đến quán bar, cả hai người vẫn ngồi trong xe tán gẫu.

Mười lăm phút sau, người lái thay tới. Lisa cùng Chaeyoung chuyển ngồi ghế sau. Hết thảy tường an không có việc gì. Nhưng khoảnh khắc xe lăn bánh, gương mặt đỏ ửng của Chaeyoung xuất hiện trong đầu Lisa, còn khoảnh khắc lúc nãy nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

Chaeyoung vì Lục Cảnh Thần mới có phản ứng như vậy? Nháy mắt Lisa thu liễm ý cười nơi khóe miệng.

Chương 14:

Chaeyoung không để ý cảm xúc của Lisa thay đổi, ngược lại nhướn người tới trước, khí thế bừng bừng hỏi tài xế có cần nàng chỉ đường không? Từ khi ra ngoài cùng Lisa, Chaeyoung lại hứng thú với công việc hướng dẫn đường cho người lái.

Hai người không đi chỗ khác mà theo thương lượng lúc chiều tới nhà hàng Pháp ăn cơm.

Cả buổi trưa không ăn gì, vừa nãy uống mấy ly nước chanh, xác thật hiện giờ Chaeyoung cảm thấy rất đói. Lúc này chỉ muốn ăn một bữa no nê.

Sau khi xác nhận tài xế biết đường đến đó, đồng học Chaeyoung mới yên ổn, cả người dựa vào lưng ghế. Xe băng băng chạy, phong cảnh bên ngoài bị đẩy lùi về sau, trước mắt cứ mơ hồ chợt lóe làm Chaeyoung có chút mơ màng sắp ngủ.

Thời điểm mí mắt Chaeyoung sắp sụp thì Lisa gọi nàng: "Tiểu Chaeng."

Không biết có phải do buồn ngủ hay không mà Chaeyoung cảm giác thanh âm Lisa không ôn nhu giống thường ngày mà mang theo sự lạnh lùng, tối tăm dù rất nhỏ.

Chaeyoung giật mình, giọng nói tự nhiên nũng nịu: "Em ở đây!"

Có lẽ Lisa bị Chaeyoung đà thanh đà khí dọa hết hồn, thật lâu sau mới mở miệng: "Đưa tay cho tôi."

"Tay?" Trước khi Chaeyoung duỗi tay về phía Lisa cũng cẩn thật kiểm tra một lần, phát hiện không có dính gì dơ hay không sạch sẽ. Lại tưởng có mùi gì đó, nên đặt trước mũi ngửi ngửi vẫn không có gì khác thường, lúc này mới vươn tay qua.

Không biết Lisa kêu nàng đưa tay làm gì, Chaeyoung nói: "Tay em làm sao? Em kiểm tra rồi, không dính dơ hay có mùi lạ."

Chaeyoung nói xong thì duỗi luôn tay kia tới, vị trí vừa đúng tầm mắt Lisa.

Lisa chăm chú nhìn ngón tay trắng nõn tinh tế rồi nhìn thoáng quá vẻ mặt đầy nghi hoặc của Chaeyoung, chậm rãi nâng tay nhẹ nhàng đặt lên tay Chaeyoung, sau đó nắm chặt.

Mười ngón tương giao hoàn toàn khắng khít, Lisa lần nữa đối diện với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Chaeyoung.

Tâm tình Lisa sung sướng nói: "Không có dơ, tôi chỉ muốn nắm tay Tiểu Chaeng mà thôi!"

Chaeyoung sững sờ. Lisa uống say? Nếu không tại sao tự nhiên muốn nắm tay nàng? Không phải nữ nữ cũng thụ thụ bất thân sao?

Sau khi lấy lại tinh thần Chaeyoung rút tay về nhưng bị bàn tay ấm áp của Lisa nắm chặt chẽ.

Âm thanh buồn bã truyền vào tai: "Vừa nãy không biết ai đó một hai lôi kéo tôi đây."

Chaeyoung:......

Vừa rồi nguy cơ tứ phía nên mới lôi kéo Lisa giúp mình xông ra vòng vây!

Nghe Lisa nói, Chaeyoung ngượng ngùng: Không thể dùng xong lập tức trở mặt không nhận người, bất quá chỉ là nắm tay thôi, vậy cứ nắm đi.

Chaeyoung ngoan ngoãn dừng động tác, để Lisa tùy ý bài bố.

Đi được nửa đường, nhưng Lisa vẫn không có ý buông tay, Chaeyoung lại ngồi không yên.

Lòng bàn tay trong tay Lisa xuất tầng mồ hôi, ướt át làm Chaeyoung không được tự nhiên, chuẩn bị lấy khăn giấy lau, thời điểm rút tay, năm ngón tay Lisa dùng sức kẹp chặt.

Chaeyoung đành thấp giọng gọi: "Chị Lisa..."

Lisa thấy động tác của Chaeyoung nhưng không thả lỏng, nghe nàng gọi chỉ phiêu phiêu: "Ân."

"Tay em đổ mồ hôi, em muốn lau, có thể chứ?"

Chaeyoung nói xong cảm thấy có gì đó không thích hợp, tại sao nàng biến thành hèn mọn như thế?

Không đề cập kiếp trước khi gặp mặt Lisa, nàng có bao nhiêu kiêu ngạo, nhưng đời này Chaeyoung mang tâm thái bạn bè tiếp cận cô, nhưng hiện tại nàng ở chung với Lisa sao bầu không khí trở nên quỷ dị như thế? Trước kia muốn làm gì có cần phải dò hỏi giống như bản thân là tiểu sủng vật của Lisa không? Phải nhận được sự đồng ý của chủ nhân...

Chaeyoung hoàn toàn tỉnh ngộ, không đợi Lisa đáp lời, dùng sức rút tay, thò vào túi rút khăn giấy ra lau.

Lisa sửng sốt vì động tác của Chaeyoung, quay đầu nhìn nàng, tâm tình vui sướng nháy mắt giảm xuống. Chaeyoung làm vậy giống như đang lau thứ không sạch sẽ, bị đồ vật nàng chán ghét chạm vào, nhưng thứ đó không phải mồ hôi mà chính là cô.

Chaeyoung không biết động tác của mình khiến Lisa hiểu lầm, nàng dùng sức lau chẳng qua ghét bỏ bản thân không có 'Tôn nghiêm'. Thời khắc rút khỏi tay Lisa, Chaeyoung thức tỉnh, hiểu một đạo lý: Làm tiểu sủng vật thì tiểu sủng vật có sao đâu! Chỉ cần ôm được đùi nữ chính là tốt rồi.

Chaeyoung bỏ rác qua một bên, quay đầu nhìn Lisa, thấy tay nàng vẫn cương ở vị trí cũ, khớp xương hơi hơi cong lên duy trì tư thế nắm tay.

Chaeyoung rút tờ khác nhét vào lòng bàn tay Lisa: "Chị cũng lau đi!"

"Không..." Lisa chưa kịp cự tuyệt, Chaeyoung đã nhanh hơn đích thân lau cho cô.

Chaeyoung khẳng định mình ra mồ hôi nhiều chắc chắn sẽ dính vào tay Lisa, nhưng cô vẫn không nói ra, cũng không ghét bỏ nàng.

Chaeyoung cảm động vì giáo dưỡng của Lisa.

Lau xong, Chaeyoung nắm tay Lisa lần nữa. Thời điểm mười ngón đan vào nhau, ngón tay Chaeyoung vô ý đè ép mu bàn tay Lisa, một cảm giác kỳ dị đánh vào lòng cô.

Hôm sau, Vương Phượng ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối, âm thanh mở cửa từ bên ngoài phòng khách truyền vào.

Nhanh chóng thò người ra nhìn, thấy một người mặc âu phục đứng đó đổi dép lê. Vương Phượng kinh hỉ bỏ đồ trong tay xuống, bước ra: "Nhị thiếu gia, thiếu gia trở về sao không báo một tiếng?"

Park Tư nghe âm thanh Vương Phượng, xoay người bước lên trước mở hai tay ôm Vương Phượng: 'Dì Vương, nhớ tôi không?"

"Đương nhiên nhớ rồi, dì Vương thấy thiếu gia gầy hơn trước, ở trong núi chắc không được ăn uống đầy đủ phải không? Muốn ăn cái gì nói dì Vương làm cho. Thiếu gia nhìn đi tại sao lại gầy thế này..."

"Vẫn là dì Vương đau con, nhưng hiện tại con chưa đói không cần chuẩn bị gì." Park Tu để ý âm thanh Vương Phượng lớn như vậy mà Park Thiên Vinh và Lương Mẫn Trân chưa xuất hiện, liền biết hai người không có ở nhà, hỏi: "Ba mẹ con đi đâu?"

"Lão gia phu nhân ăn cơm trưa xong đã ra ngoài đi câu."

Ba mẹ không ở nhà, chắc chắn anh hai ở công ty rồi, còn...

Park Tu lại hỏi: "Tiểu Chaeng có ở nhà không?"

"Có, tiểu thư ở thư phòng trên lầu 3."

"Lúc nào trên lầu 3 có thư phòng?"

"Mới trang hoàng xong mấy hôm trước, để tiểu thư học tập."

Park Tu giật mình, hắn ra ngoài 2 tháng mà trong nhà có biến hóa lớn như vậy. Chẳng những lầu 3 có thư phòng, chuyện động trời hơn là em gái hắn ở nhà chăm chỉ học hành!!!

Chiếu nhẫn trên ngón trỏ tay phải chiếu rọi dưới ánh đèn, Park Tu giơ tay tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa.

Ức chế nôn nóng muốn gặp em gái, Park Tu nói với Vương Phượng: "Con lên lầu nhìn một chút." Nói xong Park Tu nhanh chóng cất bước lên lầu.

Thư phòng lầu 3 nằm cuối hành lang, chỉ cần lên tới lầu 3, nhìn xuyên qua hành lang sẽ nhìn thấy.

Cửa thư phòng không có đóng, Park Tư đứng giữa hành lang nhìn nữ sinh đối diện đang cúi đầu viết viết gì đó. Đến nơi xa xôi đóng phim 2 tháng, người hắn mong nhớ nhất chính là Chaeyoung.

Nhưng Park Tu không dám bước vào, hắn sợ sự vui mừng trong lòng sẽ bị lãnh đạm của em gái đánh tan. Từ nhỏ Chaeyoung đã chán ghét hắn, chỉ cần hắn tới gần sẽ làm nàng thấy ngột ngạt. Mặc dù Chaeyoung chưa bao giờ tươi cười với hắn, nhưng Park Tu vẫn cảm thấy em gái mình rất đáng yêu.

Cho nên... Hắn không cần thiết vào trong quấy rầy em gái học tập, cứ như vậy lén lút đứng đó nhìn chằm chằm, mong chờ thời gian ăn tối sẽ cùng nàng nói mấy câu.

Park Tu hạ quyết tâm, khoanh tay trước ngực dựa tường nhìn Chaeyoung.

Chờ khi Chaeyoung hoàn thành xong, buông bút xuống kiểm tra lần nữa đã qua nửa tiếng.

Duy trì một tư thế làm cổ Chaeyoung cứng đờ, đành phải vươn tay duỗi eo. Nhưng khi ngửa đầu hoạt động xương cổ, ánh mắt chợt thấy Park Tu dựa tường ngoài hành lang.

Park Tu cao 1m83, mặc trên người bộ âu phục màu xám. Tóc nhuộm bạch kim, làm nổi bật làn da trắng mịn, tóc mái vừa chạm phần trên lông mày, không dài không ngắn.

Mặt Park Tu không chính khí giống Park Tri Hành, ngược lại mang nét âm nhu, môi hồng răng trắng.

Lúc này Park Tu cúi đầu xem điện thoại không phát hiện Chaeyoung nhìn thấy hắn.

Người đại diện hỏi Park Tu đang ở đâu, tại sao vừa xuống máy bay đã không thấy bóng dáng, còn nói chút nữa sẽ có hoạt động. Hắn không kiên nhẫn trả lời vài câu, cất di động vào túi chuẩn bị tiếp tục ngắm nhìn em gái đáng yêu học tập, mới ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Chaeyoung.

Bốn mắt nhìn nhau, Park Tu hoảng loạn, xoay người cất bước muốn rời đi, hoàn hảo phòng hắn cũng ở lầu 3, bước vài bước sẽ đến.

Em gái nhìn thấy hắn, chắc không cao hứng. Trong lòng Park Tu cầu nguyện, Chaeyoung không thấy hắn, bước chân càng thêm gấp rút.

Chaeyoung thấy Park Tu xoay người, tức giận đập bàn đứng dậy hét lớn: "Anh ba!".

Từ 'Anh' đơn giản nhưng thành công kéo chân Park Tu. Nhiều năm rồi hắn không nghe Chaeyoung gọi như vậy.

Park Tu đứng yên tại chỗ, qua nửa phút mới quay người, ngoái đầu nhìn Chaeyoung không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau, ngữ khí chần chờ: "Tiểu... Tiểu Chaeng?" Em gái gọi mình là anh ba...

Chaeyoung ôm Park Tu, ngẩng đầu nhìn vào mắt Park Tu cười hắc hắc: "Anh ba, em rất nhớ anh."

Đột nhiên bị Chaeyoung ôm chặt, Park Tu ngây ngốc, do dự mãi mới dám nâng tay ôm ngược lại, ngoài miệng nói lắp: "Anh... Anh cũng nhớ em!"

"Vậy sao thấy em lại muốn bỏ đi?"

Park Tu buột miệng thốt: "Anh sợ em..."

Câu kế tiếp Park Tu chưa kịp nói nhưng Chaeyoung hiểu rõ. Đầu nàng tựa vào ngực hắn, ngửi mùi nước hoa quen thuộc, đây là hương vị thuộc về anh nàng. Nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, không nhịn được cuối cùng để nước mắt tự nhiên tuôn trào.

Rất kỳ quái, nhìn thấy Park Tri Hành nàng không khóc, thấy dì Vương không khóc, ngay cả ba mẹ cũng không khóc nhưng vì cái gì vừa thấy Park Tu xuất hiện, nàng liền nhịn không được rơi lệ?

"Ngoan. Tại sao lại khóc? Không phải anh ba sợ em, anh muốn đi lấy quà cho em, đúng, lấy quà cho em." Park Tu luống cuống tay chân vỗ vỗ sau lưng Chaeyoung, hoảng loạn an ủi.

Lần này đóng phim trong núi, Park Tu tìm được rất nhiều cục đá có hình thù kỳ lạ, tiểu nữ sinh đối với những thứ này đặc biệt hiếu kỳ, hắn nghĩ có lẽ em gái sẽ thích.

Nghe Park Tu nói, rốt cuộc Chaeyoung biết tại sao gặp Park Tu lại khóc nhè, bởi vì chỉ có hắn lúc nào cũng xem nàng là tiểu hài tử ba tuổi, không bao giờ nghĩ nàng đã lớn. Chaeyoung ở trước mặt Park Tu cào rách mặt, tùy ý hắn nuông chiều.

Càng nghĩ nước mắt rơi càng nhiều, Park Tu rút khăn tay lau cho nàng nhưng vẫn không ngăn được.

Nhìn âu phục giá trị mấy chục vạn trên người anh trai dính đầy nước mắt, Chaeyoung không đành lòng. Chỉ chỉ vào thư phòng, muốn Park Tu vào lấy khăn giấy cho mình.

Khi Lisa lên lầu, thứ cô chứng kiến là Chaeyoung nước mắt lưng tròng đứng ngoài hành lang, đáy mắt đỏ bừng.

Đây là... Bị người khi dễ?

---------------------------------------------

àn nhong ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro