Chương 10 Phạm lệnh cấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh đang ngủ trưa trên ghế nằm thì bị tiếng đàn truyền đến từ hậu viện đánh thức, sau khi tỉnh dậy thì không hề buồn ngủ nữa. Ngày hôm đó buồn chán đến Phác Thái Anh cũng sắp chịu không nổi nữa, tỉnh lại thì ăn, ăn xong thì ngủ, heo còn bận rộn hơn nàng, Phác Thái Anh chỉ cảm thấy bản thân trôi qua so với heo cũng không bằng. Dĩ nhiên, Phác Thái Anh cũng biết ý nghĩ như vậy sẽ bị thiên lôi đánh xuống, có bao nhiêu nữ tử cùng khổ, cho dù đang mang thai nhưng vẫn phải lao động giữa mùa hè, ngày tháng như nàng có bao nhiêu người ước ao đều không được. Chỉ là Phác Thái Anh cảm thấy bản thân thà rằng đi lao động cũng không muốn sống an nhàn sung sướng được nuôi dưỡng thế này, xem ra nàng nên tìm cho bản thân một chút việc, nếu không sớm muộn gì cũng chán đến hỏng mất.

Chỉ khi bản thân thức dậy sớm hơn bình thường, Trụ Hiện có thể nhân lúc nàng ngủ bận rộn gì đó, cho nên Phác Thái Anh mở mắt cũng không thấy được Trụ Hiện. Bình thường vừa mở mắt chính là nhìn thấy Trụ Hiện, theo nàng như hình với bóng, nhưng là một cái bóng không làm hết chức trách, cái bóng chí ít đến chỗ tối cũng sẽ biến mất, nhưng Trụ Hiện này ngoại trừ lúc vào nhà xí, thật là theo nàng mọi lúc mọi nơi. Phác Thái Anh biết, đây nhất định là kết quả do các ma ma thiên căn vạn dặn nàng mà ra, nhưng Phác Thái Anh thật sự cảm thấy không được tự nhiên. Lúc này Trụ Hiện không ở đây, Phác Thái Anh liền muốn một mình đi ra ngoài dạo một chút. Dù sao thì trong viện phu nhân ít người hầu hạ, cây cối lại dày đặc, đường lại nhỏ, cẩn thận một chút hẳn là có thể tránh được những người khác.

Phác Thái Anh giống như chim xổ lồng, đi một mình trên tiểu đạo trong viện, cảm thấy hô hấp đều thông thuận không ít. Phác Thái Anh mạn vô mục đích du đãng ở trong sân, đi tới đi lui không tự giác lại đi tới hậu viện, thật ra cũng không thể trách nàng, những tiểu đạo này tựa hồ đều là thông về phía hậu viện. Bên sườn hậu viện là một tòa giả sơn không cao, bởi vì có tường vây ngăn cách hậu viện và sau núi, bất quá lại có một phiến cửa vô cùng không nổi bật, liền có thể đem hậu viện cùng phía sau núi tương thông.

Sau khi Phác Thái Anh nhìn thấy tường vây liền vòng trở về, sau đó liền nghe thấy tiếng đàn rất hay, lại thấy phu nhân, phu nhân đang ngồi trên ghế đá trong lương đình đánh đàn, quay lưng về phía nàng, cho nên Phác Thái Anh cũng không sợ bị phu nhân phát hiện. Nàng vốn muốn lập tức rời khỏi, nhưng nghĩ lại bản thân không bước ra, hẳn là sẽ không quấy rầy phu nhân. Nàng tuy rằng không hiểu âm luật, nhưng cũng hiểu được tiếng đàn này ưu mỹ, không chỉ tiếng đàn ưu mỹ mà ngay cả phu nhân đánh đàn, tư thái kia, thân ảnh kia, sườn mặt kia, thoạt nhìn cũng đều là mỹ, có thể đây chính là cái gọi là văn nhã cao quý.

Nữ tử như vậy, Phác Thái Anh sống đến mười tám tuổi cũng chưa từng gặp qua, nàng phải cảm thán, nữ tử xuất thân từ gia đình phú quý cùng hương thôn dã phụ các nàng quả nhiên là bất đồng. Muội muội cùng các cô nương khác trong thôn cũng bất đồng, nhưng nếu so với phu nhân cũng có một chút bất đồng, tỷ như rất nhiều quy tắc của phú gia muội muội cũng không thể vô sự tự thông, Phác Thái Anh cảm thấy muội muội chỉ cần có người giáo dục, có thể cũng sẽ giống như phu nhân tôn quý ưu nhã như vậy. Tỷ như, phu nhân nói chuyện, âm lượng từ trước đến nay cũng không lớn, cho dù không vui, cũng sẽ không đề cao âm lượng, chỉ là giọng nói sẽ trở nên băng lãnh một chút, cho ngươi vừa nghe liền biết nàng mất hứng, mẫu thân nàng chính là lớn giọng, đặc biệt lúc tức giận thì sẽ giống như sấm sét. Phác Thái Anh cảm thấy phu nhân nếu là nhẹ giọng nói chuyện sẽ làm người cảm giác rất êm tai, tiền đề là nàng nguyện ý cùng người nhĩ hảo nói chuyện, sau này Phác Thái Anh phát hiện, những người khác cho dù nhẹ giọng nói chuyện giọng nói cũng không dễ nghe như phu nhân, so với thái độ làm người của phu nhân, giọng nói của nàng dường như thân thiết hơn một chút. Giọng nói của phu nhân nếu là dùng để thỉnh tình, vậy nhất định là rất câu người, bất quá phu nhân đại khái chưa bao giờ cùng Hầu gia nói qua lời tâm tình đi, nếu không Hầu gia cũng sẽ không nạp nhiều thiếp như vậy. Phác Thái Anh cảm thấy nếu như phu nhân thân thiết một chút, sợ là sẽ không ai không thích nàng.

Phác Thái Anh đối với phu nhân một phen.

Tiếng đàn của Lạp Lệ Sa chấm dứt, nàng vẫn luôn cảm thấy phía sau tựa hồ có người đang chăm chú nhìn nàng, tuy rằng cảm thấy khả năng không lớn, bởi vì loại tình huống này chưa bao giờ xuất hiện qua, nhưng xuất phát từ tính cách cẩn thận nàng vẫn xoay người nhìn phía sau.

Phu nhân đột nhiên xoay người khiến Phác Thái Anh sợ đến theo bản năng trốn sau góc cây bạch ngọc lan cách nàng gần nhất, thân cây bạch ngọc lan không to, căn bản giấu không được thân người của nàng. Phác Thái Anh thực sự không dám đi ra, nhân gia đã nhiều lần cảnh báo nàng đừng tới hậu viện quấy rầy phu nhân, nhưng bản thân lại không nghe, phu nhân sẽ cho rằng nàng thị sủng mà kiêu, không biết chừng mực.

Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh là đang bịt tay trộm chuông, bản thân rõ ràng nhìn thấy nàng rồi, nàng vẫn trốn ở sau gốc cây, phải không nàng cho rằng bản thân có thể trốn cả đời đó chứ? Quả nhiên là một xuẩn vật, Lạp Lệ Sa âm thầm nghĩ đến. Lạp Lệ Sa đợi chốc lát cũng không thấy Phác Thái Anh bước ra nhận sai, tính nhẫn nại vốn không nhiều lắm liền hết sạch.

"Bước ra!" Giọng nói của phu nhân, Phác Thái Anh nghe ra xác thực là rất không vui.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh còn không chịu đi ra, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, nói nàng nhát gan, nàng lại ngoan cố phạm lệnh cấm, nói nàng gan lớn, nàng lại nhát gan đến không dám ló đầu ra.

"Ta lập lại lần nữa, bước ra!" Phu nhân tựa hồ lại càng không vui rồi, Phác Thái Anh cũng sợ bản thân càng thêm chọc giận phu nhân, giống như rùa chậm chạp mà di chuyển thân thể đi ra.

"Ta thực sự buồn chán, liền đi ra ngoài dạo, bất tri bất giác đã đến hậu viện....." Giọng nói của Phác Thái Anh càng nói càng nhỏ, sắc mặt cũng càng nói càng đỏ, đó là kẻ phạm sai lầm đúng lúc bị bắt gặp nên xấu hổ.

"Nếu là bất tri bất giác đến hậu viện, cũng nên lập tức rời đi, lén lút ở lại lâu như vậy là thế nào?" Lạp Lệ Sa xác định Phác Thái Anh ở sau lưng dừng lại rất lâu, dáng vẻ lén lút thực sự khó coi.

"Đó là bởi vì tiếng đàn của phu nhân rất êm tai, hơn nữa dáng vẻ lúc phu nhân đánh đàn cũng rất xinh đẹp, nên không khỏi nhìn nhiều một chút." Phác Thái Anh thành thật trả lời, chỉ là vẻ xấu hổ trên mặt càng đậm, nàng nghe lời bản thân nói ra sao lại cảm thấy có chút cảm giác giống như đăng đồ tử vậy a. Phu nhân sẽ nghĩ như thế nào đây, nàng là nữ tử, sao lại vì tham nhìn phu nhân cũng là một nữ tử đánh đàn mà phạm lệnh cấm của phu nhân đây? Phác Thái Anh cũng hiểu được bản thân vừa rồi như vậy là rất khinh suất.

"Có lẽ là ở trong phòng quá lâu rồi, lâu đến mức ngớ ngẩn." Vẫn chưa đợi phu nhân trả lời, Phác Thái Anh lập tức lại bồi thêm một câu, hơn nữa trong lòng nàng cũng là cảm thấy như vậy.

"Có thật sự không thú vị đến như vậy không?" Lạp Lệ Sa hỏi, nàng nghĩ Phác Thái Anh là đang oán giận hầu phủ lãnh đạm nàng, đồng thời tự nhiên quên mất câu nói trước đó của Phác Thái Anh.

"Ngoại trừ ăn, chính là ngủ, động tay thiêu thùa giết thời gian cũng không chuẩn, ma ma nói người có thai không nên cầm vật sắc nhọn." Tuy rằng Phác Thái Anh cũng không thích thêu thùa nhưng đó là việc tất cả các cô nương đều phải làm, trái lại cũng có thể tiêu ma một chút thời gian, nhưng ma ma ở Hầu gia phủ kiêng kỵ việc này, bách tính tầm thường nào có nhiều kiêng kỵ như vậy.

"Vậy ngươi có thể đọc sách, viết chữ, cũng xem như cho thai nhi trong bụng hảo thai giáo..." Lạp Lệ Sa cảm thấy ma ma kiêng kỵ trong bụng vẫn nên tuân theo thì tốt hơn, dù sao Lạp Lệ Sa cũng không biết phụ nữ có thai rốt cuộc phải kiêng kỵ cái gì.

"Chữ nhận thức lại không được đầy đủ." Mẫu thân không cho nữ hài tử đọc sách viết chữ, cho dù là muội muội cũng là âm thầm quấn quít lấy lục ca nhàn rỗi bắt lục ca dạy, muội muội ngộ tính tốt học gì hiểu đó, sau đó sẽ dạy lại cho nàng, nàng so với muội muội ngốc hơn, trong thời gian hữu hạn, làm sao có thể học được toàn bộ, hơn nữa muội muội thích đọc sách, cũng không phải lúc nào cũng rảnh rỗi dạy cho nàng, nàng cũng không có nồng hậu hứng thú giống như muội muội, chỉ cảm thấy đọc sách viết chữ học cũng được không học cũng được. Cho nên Phác Thái Anh chỉ biết một ít chữ.

"Nếu không, ta cho người dạy ngươi đọc sách viết chữ, coi như là có việc để làm." Lạp Lệ Sa suy nghĩ chốc lát nói.

"Vậy thì đúng là không thể tốt hơn." Tuy rằng đối với đọc sách viết chữ hứng thú không nhiều nhưng so với không có việc gì làm vẫn tốt hơn.

"Ngươi còn có yêu cầu nào thì nói hết một lần đi, để tránh người khác còn tưởng rằng Hầu gia phủ chúng ta bạc đãi ngươi." Ai bảo Phác Thái Anh mang đích tử nàng lưu ý, yêu cầu của nàng ta, chỉ cần không quá phận, thỏa mãn nàng cũng không phải không thể.

"Tản bộ đều có người đi theo, bước chân lớn một chút các nàng cũng lo lắng ta sẽ té ngã, thật ra không cần khoa trương như vậy, mẫu thân ta sinh mười người, không một lần nào cẩn cẩn dực dực như vậy, mẫu thân nói, càng là cẩn thận, hài tử càng suy nhược, càng dễ chết yểu, cho dù nuôi lớn cũng sẽ yếu ớt hơn người khác một chút..." Lúc Phác Thái Anh nói, vẫn tận khả năng quan sát sắc mặt phu nhân, chỉ sợ nói sai làm cho phu nhân không vui.

"Dường như có chút đạo lý." Lạp Lệ Sa nhớ đến các hoàng tử Công Chúa cao quý trong cung, xác thực cũng có tình trạng chết yểu, cũng không thể nuôi toàn bộ, mà Phác gia, mười hài tử, không một ai chết yểu, mỗi người cường tráng, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc trước nàng muốn nạp Phác Thái Anh vào phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro