Chương 43 Giáo huấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa tự xưng quận chúa, không phải tự xưng phu nhân đây chính là có thâm ý, nếu như xưng phu nhân vậy nàng là con dâu của lão phu nhân, thân phận thấp hơn lão phu nhân nhưng nếu xưng quận chúa, thì đó là hoàng tộc, thâm ý trong đó lão phu nhân cũng sắp thành lão yêu bà thế nào lại nghe không ra đây. Chỉ là nàng không nghĩ đến, Lạp Lệ Sa dĩ nhiên sẽ vì một đồ tể nữ nhi mà ra mặt, thực sự vô cùng ngoài ý muốn. Từ Lạp Lệ Sa vào cửa đến nói, đối với nàng không thể nói là cung kính nhưng trên lễ tiết cũng không có gì để bắt bẻ, hôm nay vì Phác Thái Anh lần đầu tiên Lạp Lệ Sa khiến nàng xấu mặt.

"Bất quá một chén thịt viên, lão phu nhân không thích thì thôi, làm khó dễ một người mang thai tựa hồ không quá phúc hậu đi, truyền ra ngoài người ta còn tưởng rằng lão phu nhân trọng phú khinh bần." Lạp Lệ Sa cũng không quan tâm chuyện xé rách da mặt lão gia hỏa này, từ trước đến nay nàng là người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng ai khiến nàng không thoải mái thì đối phương cũng đừng mong được thống khoái. Phác Thái Anh là người trong viện của nàng, khi dễ Phác Thái Anh không phải là tát vào mặt nàng sao?

Bị Lạp Lệ Sa nói bản thân làm khó dễ Phác Thái Anh, lão phu nhân có chút không nhịn được, trong lòng tuy rằng tức giận nhưng cũng không dám nói gì, nét mặt vẫn là hòa ái.

"Quận chúa nói đùa, lão thân đây đâu gọi là khó xử Thái Anh, nàng đang mang cốt nhục Phó gia chúng ta, yêu thương nàng còn không kịp thế nào sẽ làm khó dễ nàng đây! Đều là Hồ phu nhân càn quấy, ngươi còn không lui ra, đừng làm cho ta mất mặt." Lão phu nhân ôn hòa nói với Lạp Lệ Sa xong liền chuyển hướng sang Hồ phu nhân, trách cứ Hồ phu nhân thoáng chốc liền đem trách nhiệm đổ lên người Hồ phu nhân. Hồ phu nhân trong lòng cho dù có vạn phần bất mãn cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể cúi đầu lui xuống.

Phác Thái Anh không nghĩ đến lúc nàng gặp phải sự công kích lớn nhất từ lúc chào đời tới nay lại được phu nhân, không, là được quận chúa một hai câu hóa giải xong rồi, quả nhiên có quyền thế rất khác biệt, trong phủ này vẫn là phu nhân tốt nhất. Phác Thái Anh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa lại không để ý nàng.


Phác Thái Anh nhìn thấy người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân rốt cuộc xuống nhận lấy thịt viên của nàng, trong lòng cuối cùng cũng thở dài một hơi, ở đây rốt cuộc không còn chuyện của nàng nữa.

"Đại thọ của Lão phu nhân, là ngày đại hỉ, Sáp Kỳ cùng Trân Ni hợp tấu hiến khúc cho lão phu nhân được không?" Khương Sáp Kỳ rốt cuộc là nhìn quen các loại cục diện, cho nên hợp thời đi ra hoà giải để tránh cục diện tiếp tục căng thẳng.

Kim Trân Ni trong lòng tuy rằng không tình nguyện nhưng Khương Sáp Kỳ đã lôi nàng vào, cũng chỉ có thể đàn một khúc, trong lòng lại đang phỏng đoán quan hệ giữa Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, quả nhiên bất thường, phu nhân che chở Phác Thái Anh như bao che cho con nhỏ vậy!

Lão phu nhân gật đầu, mừng rỡ vì có bậc thang để leo xuống, các tân khách xem náo nhiệt rất vui vẻ, bất quá có thể nghe thêm một cầm khúc, hoa khôi Khương Sáp Kỳ xướng khúc, cũng là việc tốt đẹp, dù sao vừa rồi vẫn nghe chưa đủ.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy lão thái bà ngược lại rất thức thời, thái độ xoay chuyển rất nhanh nên cũng không sinh sự nữa.

Yến hội rốt cuộc kết thúc, tân khách dần dần tán đi, chỉ giữ lại một số nữ quyến gia thuộc ở lại trong phủ qua đêm.

Trong lòng Phác Thái Anh nhớ thương bát thịt viên kia, lão phu nhân nhất định một viên cũng không nguyện ý ăn, nàng nghĩ không nên lãng phí nên liền muốn đi phòng bếp bưng về phòng mình ăn.

"Ta đã nói thịt viên không được, cũng may phu nhân đứng về phía người, nếu không cũng không biết phải làm thế nào! Người cũng đừng nhớ đến bát thịt viên đó nữa." Trụ Hiện có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cũng may là hữu kinh vô hiểm.

"Như vậy còn hơn là hai tay trống trơn mà đến, bất quá hôm nay thực sự nhờ có phu nhân, nhưng lãng phí như vậy rất đáng tiếc, chờ lát nữa chúng ta cùng nhau ăn, ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy rất ngon." Quả nhiên vẫn là câu nói kia, phu nhân một vạn cái không tốt đều không so được với một cái tốt, nghĩ đến phu nhân, trong lòng Phác Thái Anh liền rạo rực, nếu không phải sắc trời đã muộn, nàng còn muốn đến chỗ phu nhân nói lời cảm tạ đây!

Phác Thái Anh cố ý đi phòng bếp tìm bát thịt viên, quả nhiên là để nàng tìm được rồi, Phác Thái Anh vui vẻ bưng chén thịt chuẩn bị quay về trong phòng mình.

Trên đường từ phòng bếp về phòng, sẽ ngang qua đại hoa viên, lúc Phác Thái Anh vừa đến đại hoa viên lại nghe thấy một giọng nói hơn nữa còn đang nhắc tới phu nhân và nàng.

"Đêm nay cũng đừng trở về nữa, lão phu nhân là bị nàng bác mặt mũi, lại không làm gì được nàng, trong lòng không thoải mái mới mắng ngươi vài câu, nàng rốt cuộc cũng là biểu tỷ ngươi, là người trong nhà sẽ không thật sự sinh giận dữ với ngươi, ai biết phu nhân lại ra mặt che chở Hồ mị tử kia." Hồ Hồ Cấm kéo mẫu thân đang chuẩn bị trở về nhà lại, thật ra nàng cũng rất tức giận, Phác Thái Anh không biết tại sao mệnh lại tốt như vậy, thoáng chốc đã mang thai, Lạp Lệ Sa kia dĩ nhiên còn che chở nàng.

"Bản thân là gà mái không biết đẻ trứng, ngược lại đi che chở con gà biết đẻ trứng, cho dù ôm về nuôi thì có ích lợi gì, đều nói máu mủ tình thâm, không có quan hệ huyết thống thì có tác dụng gì, chính là nuôi một con bạch nhãn lang." Hồ lão thái lạnh lùng nói.

Phác Thái Anh nghe vậy rất không vui vẻ, nàng thực sự chán ghét người khác nói về phu nhân như vậy.

"Các ngươi thực sự đáng ghét, ngươi nói phu nhân không biết đẻ trứng, vậy nữ nhi của ngươi gả vào Hầu gia phủ lâu như vậy sao cũng không thấy nàng để trứng, nói không chừng nữ nhi của ngươi cũng không biết đẻ trứng, cả nhà ngươi cũng không biết đẻ trứng." Phác Thái Anh tức giận nói, bản chất của nàng vẫn có hai ba phần cường hãn của mẫu thân, nàng chính là không nghe được người khác nói phu nhân không tốt, cũng không cho phép người khác lăng mạ người nàng quan tâm.

"Ngươi nói bậy, nữ nhi của ta mới không phải con gà mái Lạp Lệ Sa không biết đẻ trứng kia, nàng thân thể rất khỏe mạnh, ngươi còn nói bậy cẩn thận ta xé miệng của ngươi!" Hồ lão thái thái bị chọc giận, quả thật là đã nói trúng chỗ đau của nàng rồi, đừng nói nữ nhi của nàng lập gia đình lâu như vậy không sinh được con, cho dù là con dâu của nàng cũng không sinh ra tôn tử cho nàng, vì vậy vừa xấu hổ vừa tức giận biến thành phẫn nộ.

"Lớn mật, cư nhiên dám nghị luận thị phi sau lưng quận chúa!" Trương má má trung khí mười phần tức giận quát, những kẻ này dĩ nhiên dám vũ nhục quận chúa, quả thực là chán sống rồi.


Phác Thái Anh cùng Hồ gia mẫu nữ nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy được Lạp Lệ Sa trên mặt nhìn không ra biểu tình, Trương má má vẻ mặt giận dữ, còn có An Nhi hé ra khuôn mặt lạnh. Hồ gia mẫu nữ vừa nhìn liền bị hù dọa, hỏng rồi, Lạp Lệ Sa thế nào lại đột nhiên xuất hiện, chuyện này biết làm sao cho tốt, vì vậy hai người lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Phác Thái Anh đang suy nghĩ, phu nhân nghe thấy những lời vũ nhục đó không biết có tức giận hay không?

Lạp Lệ Sa bỏ quả hai mẹ con đang quỳ trên mặt đất xin tội, trong lòng cười nhạt, chọc tới Lạp Lệ Sa nàng còn muốn toàn thân trở ra sao!

"Trương má má, miệt thị hoàng tộc nên xử trí thế nào?" Lạp Lệ Sa ngữ khí khinh phiêu phiêu hỏi, miệt thị hoàng tộc là đại tội, cái mũ lớn này đè xuống, hai người kia sẽ chịu không nổi.

"Xử tử!" Trương má má ngữ âm thật sâu nói, hai mẹ con kia nghe hai chữ đó sắc mặt cũng biến trắng.

"Lão thân sẽ không dám nữa, xin quận chúa tha mạng......" Hồ lão thái thái nhũn chân cầu xin.

"Phu nhân, mẫu thân tuổi tác đã cao, nhất thời hồ đồ, tha cho nàng đi." Hồ Cấm cũng cầu xin.

"Niệm tình các ngươi là vi phạm lần đầu, bản quận chúa có thể miễn các ngươi tội chết, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, vả miệng đi, đánh đến khi quận chúa hài lòng mới thôi." Ngữ khí của Lạp Lệ Sa như trước rất nhẹ rất nhu, cũng không giống như đang xử trí người khác,.

Trương má má nghe được quận chúa nhà mình xử trí như vậy, lúc này mới lộ ra tiếu ý, chuẩn bị vãn tay áo giáo huấn lão gia hỏa nói năng lỗ mãng.

"Các ngươi còn không mau tạ ơn quận chúa không giết." Trương má má lớn tiếng nói.

Hai mẹ con kia chỉ đành lập tức tạ ân.

Tay của Trương má má luyện qua mười năm, đánh qua vô số người vô số cái mà luyện thành, vĩnh viễn biết dùng lực như thế nào mới có thể đánh người khác đau nhất, mà bản thân cũng sẽ tay không mỏi.

Phác Thái Anh nhìn thấy liền choáng váng, tuy rằng nàng cảm thấy hai người này nói xấu sau lưng phu nhân vô cùng đáng ghét nhưng một câu đòi giết, dân chúng tầm thường như nàng chưa từng thấy thức qua, đến khi Trương má má hùng hổ bước đến, đem Hồ lão thái thái đánh đến tru lên như lợn bị chọc tiết trong lòng nàng liền có vài phần bất an, nàng trộm nhìn phản ứng của phu nhân vài lần, chỉ thấy phu nhân dường như không nghe không thấy, trên mặt không có biểu tình, tựa hồ nhìn quen tình cảnh như vậy rồi.

Trương má má xuống tay quả thật rất độc, độc đến khiến Phác Thái Anh cũng không nỡ nhìn thẳng, chỉ cảm thấy nói một câu liền bị phạt nặng như vậy thì có chút thái quá. Phác Thái Anh nhớ đến trước đó phu nhân cũng đã từng đòi vả miệng cùng chặt tay nàng, khi đó nàng căn bản là không để trong lòng, cũng không sợ, nhưng lần này nàng mới phát giác những hình phạt đó thật sự có thể rơi vào trên người nàng, nghĩ tới đây, hiện tại nàng mới cảm thấy sợ hãi.

Tứ phu nhân Hồ Cấm nhìn thấy lão thái thái mặt xưng phù như đầu heo, khóc đến thảm thiết, trong lòng cũng không nỡ.

"Phu nhân, ngươi niệm tình mẫu thân là biểu muội của lão phu nhân, niên kỷ lại lớn như vậy rồi mà bỏ qua cho nàng lần này đi." Tứ phu nhân vì lão thái thái nhà mình cầu tình.

"Tha nàng không phải không được, từ trước có phụ trái tử đền, người có quan hệ huyết thống thay nàng chịu phạt cũng không phải không được, ngươi thấy sao?" Lạp Lệ Sa mỉm cười hỏi ngược lại.

Hồ Cấm nhìn bàn tay Trương má má mười phần khí lực, trong lòng liền sinh ra sợ hãi, thầm nghĩ cái tát này nếu như rơi xuống trên mặt như hoa như ngọc của nàng, vậy chẳng phải là hủy dung rồi sao, nghĩ vậy lại lập tức lui bước.

"Mẫu thân, đáng tiếc huynh trưởng không ở đây, ta thực sự không giúp được ngươi nữa." Hồ Cấm nuốt nước mắt, khóc nói.

Phác Thái Anh nghe vậy khẽ nhíu mày, nếu như mẫu thân nàng bị đánh nàng tuyệt đối ngay cả nửa điểm do dự cũng không mà sẽ thay mẫu thân chịu phạt, nhưng tứ phu nhân thế nào lại đem trách nhiệm đổ lên trên người huynh trưởng, thực sự cũng không phải người tốt gì.

Lạp Lệ Sa sớm đoán được đáp án của Hồ Cấm, miệt thị nhìn nàng một cái, trong lòng cười lạnh.

Phác Thái Anh nhìn thấy thái thái kia niên kỷ quả thật đã lớn, khóe miệng đều đánh ra tơ máu, nước mũi nước mắt chảy đầy mặt, vừa kêu vừa rên thực sự ghê tởm, lại thực sự rất đáng thương, trong lòng có chút không nỡ.

"Nàng đã lớn tuổi, không chịu nổi bị đánh, hay là thôi đi." Phác Thái Anh cuối cùng mở miệng cầu tình.

"Các nàng cũng sẽ không niệm phần nhân tình này của ngươi." Lạp Lệ Sa lãnh đạm mỉm cười, Phác Thái Anh là thiện lương cũng không có nghĩa là mẹ con kia sẽ biết ơn nàng.

"Ta lại không muốn các nàng nợ ân tình, chỉ là có chút không đành lòng, dù sao đánh cũng đã đánh rồi, lần sau các nàng hẳn là không dám nói bậy về phu nhân nữa." Phác Thái Anh chỉ là thuần túy thương hại mà thôi.

"Trương má má, tay ngươi đánh mỏi rồi sao?" Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, liền mở miệng hỏi Trương má má, khuôn mặt đó quả thật quá khó coi, Phác Thái Anh là người có thai không tốt đối với thai nhi.

Trương má má lúc này mới ngừng tay, nàng đến Hầu phủ lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên tận hứng giáo huấn những tiện nhân.

"Có một chút mỏi rồi." Trương má má cung kính trả lời.

"Vậy tha các ngươi một lần, chúng ta quay về viện đi." Lạp Lệ Sa nói xong liền xoay người quay về viện.

Phác Thái Anh muốn đi cùng nhưng lại không dám đi, chỉ có thể đứng bất động.

"Ngươi không đi sao?" Lúc Lạp Lệ Sa đi ngang qua sát bên người Phác Thái Anh, nhẹ giọng hỏi nàng.

Phác Thái Anh lúc này mới dám bạo gan đi theo, thấy phu nhân để Trương má má giáo huấn Hồ lão thái thái như vậy, trong đầu nàng rất khó không sản sinh sợ hãi đối với phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro