Chương 93 Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lệ Sa muốn đến thỉnh an hoàng tẩu." Lạp Lệ Sa cùng Lạp Lăng Húc nói một chút chuyện liền chuẩn bị lui ra ngoài, đến Phác chiêu nghi bên kia thỉnh an.

"Ân, đi đi." Một tiếng hoàng tẩu này khiến Lạp Lăng Húc nghe rất êm tai, tuy rằng với địa vị hiện tại của Tú Anh vẫn chưa đủ tư cách được gọi là hoàng tẩu nhưng trong mắt Lạp Lăng Húc đây là chuyện sớm hay muộn, bởi vì hắn sủng ái nàng nhất.

Lạp Lệ Sa hành lễ xong liền lui ra, đi đến tẩm cung của Phác Tú Anh.

Phác Thái Anh nghe được thái giám tiến vào bẩm báo Bình Âm quận chúa cầu kiến, trái tim liền treo lên, vừa nghĩ đến có thể nhìn thấy ba ngày đã ba ngày không gặp trong lòng vô cùng vui vẻ, vẻ vui sướng kia liền viết ở trên mặt.

Phác Tú Anh đương nhiên là nhìn vào trong mắt, bất quá vẫn bất động thanh sắc, Lạp Lệ Sa nhanh như vậy đã tìm đến, cũng không biết là muốn gặp tỷ tỷ hay là thức thời đây?

"Truyền." Phác Tú Anh mạn bất kinh tâm nói với thái giám bẩm báo.

Từ lúc Lạp Lệ Sa bước vào đôi mắt Phác Thái Anh chưa từng rời khỏi, phu nhân lúc này trang phục không thanh lịch giống bình thường, mà là một thân cung bào hoa lệ, đầu đội kim trân, phượng trâm tinh mỹ, hoa thịnh, Phác Thái Anh chưa bao giờ nhìn thấy phu nhân ăn mặc như vậy, thì ra phu nhân ăn mặc như vậy cũng là cực mỹ, Phác Thái Anh mắt cũng không chớp mà nhìn phu nhân, ánh mắt sáng quắc.

Phác Tú Anh nhìn tỷ tỷ nhà mình ánh mắt trắng trợn như vậy, luận mỹ sắc, tỷ tỷ và nàng tuyệt đối là cực phẩm mỹ sắc, nhìn mặt nàng nhiều năm như vậy nên đã sớm chết lặng đối với mỹ sắc mới đúng, nhưng dáng vẻ tỷ tỷ háo sắc như vậy thật đúng là không chịu nổi mà.

Phác Tú Anh lúc này mới đem ánh mắt dời về phía Lạp Lệ Sa, dung mạo của Lạp Lệ Sa chỉ dùng một câu để đánh giá, nồng đậm chất cổ điển và chân thật, đối với Phác Tú Anh cực kỳ xoi mói mà nói đánh giá này đã là rất cao rồi, mỹ nhân trong cung này còn không có ai có thể khiến nàng để vào mắt, nữ nhân có thể khiến nàng cảm thấy mỹ mạo, một tay cũng có thể điếm hết. Trong năm cái tên có Lạp Lăng Nguyệt, Lạp Minh Nguyệt, Lạp Lệ Sa đều có thể tính toán vào.

Tuy rằng Phác Tú Anh cùng Phác Thái Anh lớn lên nhìn như giống nhau, lúc này lại ăn mặc như nhau nhưng trong mắt Lạp Lệ Sa, cũng đã thấy khác biệt quá nhiều, cho dù là cùng một loại hoa nhưng bởi vì tư thái bất đồng nên sẽ có khác biệt. Tựa như các nàng có tên giống nhau, một mị là hồn nhiên thiên thành, trong mị mang thuần, một mị trong mị, thiên biến vạn hóa khó có thể nắm lấy, một khắc trước có thể còn ôn nhu ăn mòn xương cốt, một khắc sau có thể lãnh lạc băng sương.

"Lệ Sa thỉnh an Phác chiêu nghi." Lạp Lệ Sa hướng Phác Tú Anh hành lễ, quy củ đoan chính đến khiến Phác Tú Anh nhìn không ra cái gì sai sót, nhưng Phác Tú Anh không cảm nhận được cung kính trong đó, cũng không cảm nhận được miệt thị trong đó. Có bao nhiêu người mặt ngoài đối với nàng cung kính nhưng nội tâm lại khinh thị, có bao nhiêu người đối với nàng thực sự cung kính, Phác Tú Anh đều nhìn thấy rõ, thái độ không cung kính không miệt thị như vậy trái lại có chút ngoài ý muốn. Dĩ nhiên, Lạp Lệ Sa thoáng chốc đã phân biệt được nàng cùng tỷ tỷ, đối với Phác Tú Anh mà nói căn bản không đáng nhắc tới nếu như ngay cả phân biệt cũng phân biệt không được thì thật không có tư cách tranh giành tỷ tỷ với nàng.

"Bình Âm quận chúa đa lễ rồi." Phác Tú Anh lập tức tiến lên đỡ Lạp Lệ Sa dậy, dáng vẻ thân thiết lại nhiệt tình.

Cổ nhiệt tình này khiến Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy lỗ chân lông run lên, nhưng cũng không tiện tránh thoát tay Phác Tú Anh, cũng chỉ có thể mang lên dáng vẻ tận khả năng thân thiết mỉm cười đến ứng đối, mà ngay cả khí tức trên người Phác Tú Anh đều khiến Lạp Lệ Sa có chút không thích, ngược lại không phải khó nghe, đó là một loại khí tức áp bách bức nhân, khí tức như vậy mang đến cảm giác áp lực trước nay chưa từng có. Lúc này thoạt nhìn, nữ nhân vô cùng ôn nhu thật ra là một nữ nhân cực kỳ cường thế hơn nữa dã tâm bừng bừng, lòng dạ càng sâu không thấy đáy.

"Tạ ơn chiêu nghi." Lạp Lệ Sa khách khí ứng đối, không một vết tích rút tay mình về, quả nhiên trừ Phác Thái Anh ra nàng rất không thích những người khác đụng chạm.

Phác Tú Anh làm sao không biết Lạp Lệ Sa tránh đi sự tiếp xúc của nàng, tuy rằng nàng chủ động tiếp xúc cũng xuất phát từ trái lương tâm nhưng chính là không thích người khác chủ động tránh né. Cho nên Phác Tú Anh lúc này trong lòng cười lạnh, quả nhiên nữ nhân Lạp gia đều rất thanh cao đây, thanh cao của Lạp Lệ Sa cũng không ít bao nhiêu so với Lạp Lăng Nguyệt, thật là, càng là thanh cao như vậy lại càng làm cho người ta muốn đem cổ thanh cao này đánh nát, khiến các nàng cúi đầu xưng thần, như vậy mới thú vị đi!

Phác Thái Anh nhìn thấy phu nhân cùng muội muội hai người thoạt nhìn hòa khí, muội muội đối với phu nhân lại chủ động thân cận trong lòng vô cùng hài lòng, làm sao biết hai người trước mắt trong lòng gợn sóng.

"Quận chúa đến đúng lúc, nếu không phải Tú Anh ở nơi thâm cung không tiện ra ngoài, ta còn muốn tự mình tới cửa nói lời cảm tạ với quận chúa đây! Nghe tỷ tỷ nói, hơn một năm nay ngươi đối xử với nàng rất tốt, bỏ tử giữ mẫu có cứu mệnh chi ân, Tú Anh ở đây thay tỷ tỷ tạ ơn phu nhân." Phác Tú Anh nói rất rõ ràng.

"Chiêu nghi nói như vậy thực sự là quá khen thần muội rồi, Thái Anh vào phủ của ta, ta dĩ nhiên phải bảo vệ nàng chu toàn, huống hồ nàng là tỷ tỷ của chiêu nghi." Lạp Lệ Sa lời này nói rất khéo.

"Vô luận như thế nào, ngươi đối tốt với tỷ tỷ là thật, cứu tỷ tỷ cũng là thật." Phác Tú Anh mỉm cười nói, dựa vào điểm này, ít nhiều cũng muốn nhớ kỹ một chút ân tình.

"Chỉ là một cái nhấc tay, đâu đáng nhắc đến, chiêu nghi không cần quá để tâm." Lạp Lệ Sa khách khí ứng đối, thật ra trong lòng không thích, Phác Thái Anh là người của nàng, nàng bảo hộ nàng ấy là đương nhiên, nhưng Phác Tú Anh ý tứ rất hiển nhiên là đem nàng trở thành ngoại nhân đến nói lời cảm tạ.

"Ta đã biết Tú Anh sẽ thích phu nhân, phu nhân thật là người tốt." Phác Thái Anh ở bên cạnh vô cùng hài lòng nói.

Phác Tú Anh cười mà không nói, có vài phần ý tứ sủng nịch, coi như tán thành lời của tỷ tỷ.

Lạp Lệ Sa nghe lời này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, Phác Tú Anh thân thiết buồn nôn không nói, Phác Thái Anh ngu xuẩn này cũng nói ra lời khiến nàng buồn nôn, Phác Tú Anh phát ra từ nội tâm thân cận nàng còn chưa tính, nhưng Lạp Lệ Sa nửa điểm cũng không cảm thấy người trước mắt sẽ thích nàng.

Lạp Lệ Sa cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại.

"Ta cùng tỷ tỷ từ nhỏ tình cảm rất tốt, đã hơn một năm không gặp, thật là tưởng niệm, muốn giữ tỷ tỷ lại trong cung làm bạn, được không?" Phác Tú Anh dáng vẻ thương lượng nói.

Nghe Phác Tú Anh nói như vậy cũng không ngoài ý muốn, bất quá lúc nghe lời này trong lòng Lạp Lệ Sa vẫn không khống chế được mà lộp bộp một chút.

"Đương nhiên là được, ta sẽ chờ nàng, đến lúc đó tự mình đón nàng về." Lạp Lệ Sa ý tại ngôn ngoại rất rõ ràng, chỉ là ở tạm, không phải lâu ở.

"Quận chúa không cần phiền như vậy, nếu như Phó Hầu cảm thấy ít cơ thiếp, ta xin bệ hạ ban cho hắn mấy mỹ nhân là được rồi." Phác Tú Anh trắng trợn hướng Lạp Lệ Sa cướp người.

Phác Thái Anh vẫn cắm không được câu nào nghe muội muội nói như vậy, trong lòng vô cùng lo nghĩ, muốn mở miệng nói nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi muội muội bảo nàng không nên nói nhiều, mỗi khi muốn mở miệng lại phải nhịn xuống.

Lạp Lệ Sa vừa nghe, trong lòng bất mãn, nàng không tin Phác Tú Anh nhìn không ra nàng cùng Phác Thái Anh có tư tình.

"Ta cùng Thái Anh ở chung đến nay, ta rất thích nàng, cũng luyến tiếc nàng." Lạp Lệ Sa luôn luôn nội liễm có thể nói như vậy đã là vô cùng không tệ rồi.

Phác Thái Anh nghe lời này trong lòng đương nhiên là ngọt giống như ăn đường, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe phu nhân nói thích nàng!

"Ta cùng tỷ tỷ sớm chiều mười tám năm, cũng luyến tiếc tỷ tỷ, vậy phải làm sao cho tốt đây?" Phác Tú Anh vô cùng khó xử hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro