Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời Mạc Vi Viêm nói ngược lại cũng có mấy phần đạo lý, ngay cả Thanh Yên cũng rơi vào trầm tư, Hoa Ngưng càng thở dài, chẳng lẽ Phục Ma Phổ này liền ngoan ngoãn giao cho Thanh Vũ Lâu hay sao? Rõ ràng là Thanh Vũ Lâu tỷ thí thua, nhưng còn muốn dùng loại phương thức này đê tiện đến cướp đoạt, có còn đạo nghĩa hay không?

"Còn cần phải nói sao, Mạc Vô Hoan tu vi cao thâm, nhưng đại quân của bổn vương đại quân cũng không phải ngồi không!" Diệp Cổ bình tĩnh đi tới, nhìn các chưởng môn kinh ngạc, trực tiếp thẳng hướng chủ tọa.

Dương Vạn Lý ở một bên nói: "Lẽ nào binh mã của Vương gia đã tới sơn trang?"

Thấy Diệp Cổ gật đầu, các chưởng môn giật mình, làm sao đến nhanh như vậy, đây cũng quá tốc độ đi!

"Bổn vương đã phái người nghênh đón Lệ Sa, Dương trang chủ, xin mời ngươi đem Phục Ma Phổ ra." Diệp Cổ hững hờ uống trà, đối với bản kiếm phổ này tình thế bắt buộc, có điều mọi người đoán sai, hắn là muốn kiếm phổ, thế nhưng giờ khắc này tình huống không giống nhau.

Các chưởng môn đối diện, Dương Vạn Lý tự nhiên vâng theo Diệp Cổ sắp xếp, ra hiệu cho hộ vệ đi lấy Phục Ma Phổ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lạp Lệ Sa đi vào, thấy các chưởng môn sắc mặt khó coi nhìn nàng, trong lòng nhảy dựng: "Làm sao vậy?"

"Lạp cô nương không phải đã đi rồi sao? Vì sao lại trở về?" Mặt Thanh Mộc Tử âm trầm vô cùng, lúc này chất vấn. . truyện đam mỹ

Hoa Ngưng thấy Lạp Lệ Sa vô sự, cuối cùng cũng thả tâm, mắt chứa ý cười nhìn nàng.

Lạp Lệ Sa cau mày, mềm mại đi dạo, cười nhạt nói: "Thiên Kiếm Đại Hội ý nghĩa ở đâu nha, không phải Phục Ma Phổ sao? Mục đích ta trở về, các vị chưởng môn không phải đã rõ ràng sao?"

Các chưởng môn thở dài, Hiên Viên Cừu muốn nói gì đó, lại bị Dương Vạn Lý dùng ánh mắt đánh gãy, bất đắc dĩ phất tay áo xoay người.

Hộ vệ đi vào trong phòng, trong tay cầm hộp gấm đưa tới.

Dương Vạn Lý vẫn chưa mở hộp gấm ra, mà trực tiếp đưa nó đến trước mặt Lạp Lệ Sa, cười nói: "Thắng chủ là ngươi, ngươi là người có tư cách nắm giữ Phục Ma Phổ nhất."

Lạp Lệ Sa nhìn hộp gấm rồi đưa mắt nhìn sang Diệp Cổ, thấy hắn tinh tế thưởng thức trà, vốn không hề để ý bên này, tâm tư hơi động, liền nhận lấy: "Vậy thì đa tạ Dương trang chủ."

"Đúng rồi, bằng hữu Giang Nam của ta vẫn khỏe chứ? Ta hiện tại muốn đến xem hắn." Lạp Lệ Sa nghĩ đến Giang Nam còn đang bị thương, lúc này hỏi dò Dương Vạn Lý.

"Lạp cô nương yên tâm, Giang công tử không còn đáng ngại nữa. Hiện tại sắc trời đã tối, ta đã sai người chuẩn bị phòng kỹ càng, ngươi vẫn là nên nghỉ ngơi, ngày mai hãy đến xem hắn đi." Dương Vạn Lý nhẹ giọng khuyên lơn, lơ đãng liếc nhìn Kính vương.

"Hắn bị trọng thương, nhanh như vậy liền không đáng ngại? Ta vẫn là đi xem hắn một chút đi, hắn ở phòng nào?" Lạp Lệ Sa kinh ngạc, vẫn là có chút không yên lòng.

"Chân khí của hắn hao tổn lợi hại, hơn nữa còn tổn thương đan điền. Vương gia đã vì hắn trị liệu thương tổn, lúc này hắn đang nghỉ ngơi." Một bên Sơn Hà đứng thẳng lên tiếng nói, trong lòng thở dài, xem ra Vương gia thật sự thích Lạp Lệ Sa, liền ngay cả bằng hữu nàng lưu ý, cũng không tiếc bất cứ giá nào cứu giúp.

Các chưởng môn đều giật mình, vị Vương gia cao quý này sao lại trả giá chân khí đi cứu một kiếm khách mà hắn không quen biết, đây là tình huống thế nào?

Lạp Lệ Sa thay đổi tâm trạng, lúc này nhìn về phía Diệp Cổ, đã thấy hắn mỉm cười đứng dậy: "Chậm, nên nghỉ ngơi. Việc của ngày mai, ngày mai lại nói."

Đối với thái độ của Kính vương, mọi người suy đoán triệt để, vẫn là câu nói đó "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", Kính vương không qua được ải của Lạp Lệ Sa.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa sâu xa, khi Diệp Cổ từ bên người đi qua, nàng nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Bên tai vang vọng một lời cảm tạ, Diệp Cổ cảm thấy đêm nay ý nghĩa phi phàm, hy sinh một điểm chân khí liền có thể đổi lấy sự chú ý của nàng, vẫn là rất đáng giá, bất tri bất giác mỉm cười.

Kính vương đi rồi, bầu không khí trong phòng có chút bị đè nén.

Thái độ của Kính vương đã rất rõ ràng, hắn tất nhiên sẽ nâng đỡ Lạp Lệ Sa tới cùng, như vậy ba ngày sau Thanh Vũ Lâu đột kích, e sợ sẽ là một trận đại chiến.

Bọn họ nhọc nhằn khổ sở tìm tới Phục Ma Phổ, ai cũng không nắm được, Thiên Kiếm Đại Hội cử hành trợ tăng kiêu ngạo của một số người, cuối cùng lại bất đắc dĩ vì người khác làm giá y.

Nhận rõ sự thật thổ huyết, các chưởng môn đều đem ánh mắt trừng hộp gấm ở trong tay Lạp Lệ Sa, hận không thể lập tức khiến cái hộp nổ ra, đem kiếm phổ bên trong chiếm làm của riêng, mỗi người đều là dáng dấp sói đói chụp mồi.

Hoa Ngưng thấy cảnh này, lập tức kéo tay Lạp Lệ Sa, kéo nàng ra ngoài phòng, hô hấp không khí bên ngoài, trong lòng khoan khoái rất nhiều.

Hộ vệ ở cửa thấy, lập tức dẫn dắt hai người trở về phòng nhỏ.

Liếc nhìn mặt trăng trên trời, Hoa Ngưng nghiêng đầu hỏi: "Lệ Sa, nữ tử cứu ngươi đó là bằng hữu của ngươi sao?"

"Không phải a." Lạp Lệ Sa cười, nàng không thể coi là bằng hữu của mình, lần trước gặp mặt hai người đạt thành thỏa thuận, hẳn là quan hệ cộng sinh, mà gặp mặt lần này, nàng xem như là ân nhân của mình. Nàng thở dài, khả năng trong tiềm thức không có đem nàng xem thành "bằng hữu", tư tưởng này rất quái lạ, liền ngay cả bản thân nàng, cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.

"Không phải bằng hữu của ngươi lại tới cứu ngươi, đây là vì sao?" Nhìn Lạp Lệ Sa cười, Hoa Ngưng có chút không hiểu lắm, có điều dáng vẻ nàng cười, thật sự rất ưa nhìn.

"Ta cũng không biết vì sao, có lẽ nàng không muốn để ta chết đi nhanh như vậy." Lạp Lệ Sa không biết có nên cười hay không, nụ cười ẩn giấu cay đắng nhỏ bé.

"Lệ Sa..." Hoa Ngưng đột nhiên kêu.

Lạp Lệ Sa dừng bước quay đầu nhìn nàng, đã thấy ánh mắt Hoa Ngưng không còn lạnh lùng, ánh trăng chiếu xuống, đó là nhu ý mông lung huyễn thải.

Tim nhảy dựng, tiếu ý bên môi Lạp Lệ Sa biến mất, một tay nâng hộp gấm, một tay đẩy cửa phòng: "Ta đến rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi."

Thanh âm này rất hờ hững, trong hờ hững lộ ra khoảng cách, Hoa Ngưng làm sao sẽ nghe không hiểu, trong lòng một mảnh thất lạc: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi."

Nhìn bóng lưng Hoa Ngưng đơn bạc yểu điệu biến mất, Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ vào phòng, chốt cửa cẩn thận, đi tới trước bàn mở hộp gấm ra.

Một vầng sáng vàng từ trong hộp tản ra, Lạp Lệ Sa ngừng thở, đem một quyển kiếm phổ nạm vàng lấy ra, cảm thụ từng tia từng sợi tiên linh khí thông qua kiếm phổ truyền tới kinh mạch, không khỏi thở dài: "Thật là một quyển Đại Thừa Phục Ma Thiên Huyền Phổ!"

Kim quang lấp loé từ từ tiêu giảm, Lạp Lệ Sa xoa xoa toàn bộ kiếm phổ, linh khí kéo dài tuần hoàn đang lấp đầy đan điền của nàng, cảm giác tu vi đã tới đỉnh cao, nhưng vẫn cứ như cách bình phong không có cách nào đột phá, đến tôn cấp tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Lạp Lệ Sa muốn mở kiếm phổ, bất luận làm sao cũng mở không ra, giật nảy mình, chuyện gì thế này?

Kiếm phổ cũng không dày, chỉ có vài tờ giấy, nhưng vì sao mở không ra, lại giống như dùng cường lực dán thành một khối, Lạp Lệ Sa phấn đấu một hồi rốt cuộc thì xì hơi, chẳng lẽ phương thức nàng mở ra không đúng?

Trước tiên mặc kệ, dằn vặt một đêm tinh thần sớm có uể oải, trước tiên ngủ cái đã, ngày mai hãy nghiên cứu tiếp.

Lạp Lệ Sa khẽ vung tay, thu Phục Ma Phổ vào nhẫn chứa đồ, lúc này mới trở lại trên giường rộng nghỉ ngơi.

Bóng đêm chung quy muốn qua đi, khi bầu trời lộ ra sầm bạch thì sáng sớm cũng đã đến.

Dương quang xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên giường, xoa xoa da thịt ngủ say, cảm giác này lại như tắm rửa dưới ánh nắng ấm áp, khiến Lạp Lệ Sa có chút hoài niệm sinh hoạt dĩ vãng.

Nhẹ nhàng mở một cái khe, ánh mắt chứa mông lung vì ngủ mơ sơ tỉnh, tóc nhu thuận kề sát ở gò má, liếm liếm môi mỏng, dáng dấp nàng như vậy, lại có một loại gợi cảm dị dạng.

"A, lại là một ngày." Lạp Lệ Sa ôm chăn ngồi dậy, bả vai trắng nõn bại lộ ở trong không khí, cũng làm cho ánh mặt trời ấm áp thoả thích xoa xoa nàng, nàng cảm thấy dậy sớm là một sự tình rất hữu ích, đi hưởng thụ hào quang sáng sớm, cũng là phi thường thích ý.

Ăn mặc chỉnh tề, nhìn nữ nhân trong gương, cẩm bào vừa vặn không che giấu được đường nét yểu điệu, Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng mím môi, nhớ tới nữ tử cổ đại hành tẩu giang hồ, bốn chữ "anh tư hiên ngang" khẳng định không phải hình dung nàng, nàng như vậy, e là nữ giả nam trang cũng sẽ bị người nhận ra.

Bởi vì thân thể nàng quá tinh tế, trong tinh tế mang theo yếu đuối mong manh, cổ đại nào có nam nhân yếu đuối mong manh, Lạp Lệ Sa quay về phía tấm gương, bắt đầu vấn tóc.

Cảm giác xoã tung bóng mượt lại trở về, Lạp Lệ Sa thấy có chút kỳ quái, cách lần tắm trước đã có mấy ngày, sao tóc vẫn nhu thuận toả ra ánh sáng, rõ ràng là tóc không có ra dầu, tình huống này là thế nào nhỉ?

Khấu khấu khấu...

"Lệ Sa, ngươi thức chưa?" Âm thanh Hoa Ngưng vang lên ngoài cửa.

Lạp Lệ Sa nhanh chóng rửa mặt xong xuôi rồi mở cửa, tối ngày hôm qua một màn cũng không có biến mất, ký ức chưa phai nhưng trên mặt cười nhạt: "Hoa Ngưng, sao ngươi dậy sớm như vậy? Ồ, ngươi có vành mắt đen."

"A?" Hoa Ngưng ngẩn ra, xoa con mắt, cảm thấy có chút hơi nhói, đêm qua nàng mất ngủ, chẳng biết vì sao, trong đầu tất cả đều là tình cảnh Lệ Sa cứu nàng đó, trùng điệp trùng điệp, làm cho tâm nàng không khỏi loạn thành một đoàn.

"Buổi tối ngủ không ngon sao, ta biết phương pháp có thể giúp ngươi tan mất vành mắt đen." Lạp Lệ Sa mỉm cười kéo tay nàng, phía trước chính là hoa viên Vạn Lý Sơn Trang, nơi đó giả sơn vờn quanh, cảnh sắc tú lệ, là một chỗ hiếm thấy.

Cảm thụ trên tay mềm mại ấm áp, trái tim Hoa Ngưng kinh hoàng, khóe môi bất tri bất giác vung lên nụ cười nhạt.

Hoa viên cảnh sắc hợp lòng người, giả sơn nguy nga đan xen lẫn nhau, bốn phía sắc màu rực rỡ.

Lúc này chính là xuân phân, thanh phong đi kèm mùi hoa bồng bềnh ở chóp mũi, trong ao đàn cá qua lại nô đùa, nước ao trong suốt chiếu rọi hai dáng người yểu điệu.

"Hoa viên Vạn Lý Sơn Trang số lượng lên đến mấy chục, nhưng ta cảm thấy chỉ có nơi này là yên bình mỹ hảo nhất. Tối hôm qua chỉ liếc qua một chút, chưa kịp thưởng thức, nhưng giờ khắc này lĩnh hội yên tĩnh, tâm tình cũng khoan khoái lên." Lạp Lệ Sa dùng bao bố bọc một khối băng nhẹ nhu nhu xung quanh vành mắt Hoa Ngưng, vành mắt đen không phải rất nghiêm trọng, nhưng ánh mắt nàng bởi vì khuyết thiếu nghỉ ngơi mà khô khốc lợi hại, nếu không băng phu một hồi, thì sẽ rất khó tiêu thũng.

Hoa Ngưng khẽ nhắm hai mắt, cảm thấy thoải mái không ít, không còn sưng phù đau đớn, đối với Lạp Lệ Sa săn sóc, trong lòng càng là một mảnh mềm mại.

Bạn Ngưng dính bả rồi =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro