chap 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Park Chaeyoung"

La Lisa đột nhiên mở mắt và đột ngột ngồi dậy, nhưng lại ngã ngửa vì chóng mặt.

Ánh mắt của người trên giường bệnh tràn đầy vẻ khó tin, không thể tin được người mà mình nhìn thấy trong mơ lại thực sự là Park Chaeyoung ...

Đây là cô đang nhớ lại những điều cô chưa từng nghĩ tới, hay là đó là một ảo ảnh do thường xuyên mơ thấy Park Chaeyoung ...

Cô sẽ tìm xem Park Chaeyoung ở đâu vào ngày cô trốn thoát khỏi bọn bắt cóc. Nếu Lee Nancy nói dối cô ... Cô sẽ gặp Park Chaeyoung, và cô muốn hỏi trực tiếp Park Chaeyoung.

Mắt La Lisa tối sầm lại, cô rút cây kim tiêm trong tay ra khỏi giường bước ra khỏi cửa, nhưng vừa mở cửa chưa bước được mấy bước thì cô đã loạng choạng vì choáng váng và suýt chút nữa ngã xuống.

"La tổng? Sao cô có thể ra ngoài trước khi cơ thể ổn định?"

Bác sĩ bước tới và đỡ cô lên, nhưng bị gạt đi.

La Lisa siết chặt tay, lạnh giọng nói: "Tôi hỏi anh, vết thương trên đầu của tôi như thế nào? Sẽ bị rối loạn trí nhớ ?

"Rối loạn trí nhớ? Không, là kích thích tinh thần mãnh liệt, nhiễm trùng vết thương, chỉ là cơn sốt của cô sẽ tạm thời làm đầu óc choáng váng thôi”

La Lisa, đặt tay lên trán sờ băng gạc, đôi mắt lóe lên một tia cô đơn.

“Tôi muốn xuất viện. "

Bác sĩ giật mình:" Cái gì? " Cô… Cô chưa khỏe lại làm sao xuất viện được?”

La Lisa quay đầu lạnh lùng nhìn bác sĩ:“ Tôi nói rồi, tôi sẽ xuất viện. "

“ Được ... Được, cô gọi người nhà lo liệu các thủ tục xuất viện."

La Lisa ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay lên che ngực, từ khi tỉnh lại đã luống cuống, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ cùng sợ hãi.

Cơ thể của La Lisa run lên vì phấn khích ... Cô muốn biết sự thật, nhưng cô sợ rằng sự thật là không thể chấp nhận được.

Cô từng cho rằng bóng lưng của Park Chaeyoung rất quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra, bây giờ nghĩ lại, thật giống người đã cứu mình trong trí nhớ của cô ...

Lee Nancy không biết sợi dây chuyền ... Bóng lưng của Lee Nancy rất xa lạ ... ngay cả giọng nói cũng vậy. Có gì đó khác lạ ...

Huy hiệu học sinh kia không thể là đầu óc cô tự tưởng tượng ra... Nếu lúc đó mình thật sự nhìn thấy nó thì sao?

Cô muốn đi đến con hẻm của trường trung học một lần nữa, có lẽ cô lại nghĩ ra điều gì đó ...

La Lisa muốn đích thân kiểm tra xem huy hiệu có viết chữ Park Chaeyoung là trong giấc mơ của cô hay trong thực tế cô đã thực sự nhìn thấy nó ...

Cô nghĩ sắp đến gặp Park Chaeyoung, cô muốn hỏi Park Chaeyoung xem nàng ấy có biết chuyện gì xảy ra hồi đó không ...

Park Chaeyoung đang nghe bài hát bằng tai nghe trong phòng piano, bất giác hát theo vài từ, rồi đặt bản nhạc piano vào túi và đặt chúng sang một bên, quay lại và nhìn thấy Kim Jennie phía sau, khiến nàng bị giật mình.

"Chaeyoung, cậu hát hay quá. Giọng cậu khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Tại sao cậu chỉ chơi nhạc mà không hát? Nếu cậu hát, người hâm mộ của cậu sẽ nhiều hơn. Họ sẽ bị mê hoặc bởi giọng hát haha."

"Tôi không thể hát. "

Kim Jennie sững sờ :" Cái gì? "

Park Chaeyoung cúi đầu nhìn vết nhẫn trên tay, chua xót nói:" Trước đây ... dây thanh quản bị thương, giọng nói cũng thay đổi rất nhiều, mới từ từ hồi phục trong vài năm. Tôi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói rằng tôi không thể hát ... "

Kim Jennie an ủi: "Không sao ...Tiếng dương cầm của cậu thật hoàn hảo. Chỉ cần dùng âm thanh dương cầm của cậu cũng đủ mê hoặc bọn họ."

Park Chaeyoung cười nhạt, nói: "Đi luyện đàn đi, ngày mai là thi đấu rồi, tôi đi uống một cốc nước trước. ”

“ Được. ”

Park Chaeyoung bước ra ngoài rót một cốc nước, đưa tay lên cổ họng, ánh mắt khẽ lóe lên.

Park Chaeyoung đứng ở cửa nhìn đường phố xe cộ qua lại, thời tiết trở nên ấm áp hơn, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên ấm áp.

Park Chaeyoung nhìn chiếc gối hướng dương trên băng ghế phía sau, mím chặt môi.

Hướng dương cậu trồng cũng đã nở? Hẳn là rất đẹp ...

La Lisa nhìn Park Chaeyoung đang đứng dưới nắng, khẽ cau mày, ngực đột nhiên đập nhanh hơn, bàn tay đang cầm vô lăng càng siết chặt.

Cô muốn xông lên ôm chặt Park Chaeyoung ... nhưng lại có chút nao núng ... Cô sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét trong mắt người kia.

Giống như là ... đôi mắt cô từng nhìn Park Chaeyoung ...

Tay trái chạm vào nắm cửa, nhưng ngay khi vừa mở ra, cô đã thấy Kim Jennie xuất hiện sau lưng Park Chaeyoung, nhìn hai người họ nói chuyện và cười đi vào.

Cô đưa tay lên sờ lên cái đầu đang bị băng bó, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

Nếu huy hiệu trên áo ngực trong giấc mơ đó là sự thật ... thì Park Chaeyoung có thể là người đã cứu mình.

La Lisa lấy điện thoại di động ra và bấm số, và cuộc gọi gần như ngay lập tức được bắt máy.

"Lisa ! Lisa, chủ động liên hệ với tôi!"

La Lisa bóp chặt điện thoại và nói, "Nancy, tôi nhớ lúc ở bệnh viện tôi có mặc một chiếc áo khoác màu trắng. Đó là chiếc áo có tua vàng trên ngực. Cậu có nhớ không?"

"Hừm? Ừ có…có cái áo này sao? Em quên rồi. "

Chiếc áo này là cô mặc khi bị bắt cóc, khi tỉnh dậy thì phát hiện không thấy đâu nữa.

Đôi mắt La Lisa tối sầm lại, trầm giọng nói: "Thật sao? Ngày mai tôi sẽ đến trường cấp ba thăm cô giáo. Cô... có muốn đi cùng không?"

Lee Nancy hoảng hốt khi nghe tin Lisa muốn đến học cấp ba: "Chị ... đang làm gì vậy? Tự dưng lại muốn đến trường cấp ba?"

"Đêm qua tôi mơ thấy rất nhiều chuyện lúc học cấp ba. Tôi muốn gặp thầy cô. Nếu cô không đi thì tôi cúp máy trước.

Lee Nancy nhìn chiếc điện thoại bị ngắt và làm rơi điện thoại xuống đất.

"Chết tiệt, La Lisa muốn gì làm gì? Có phải ...chị ta đã điều tra những gì đã xảy ra năm đó? "

Đôi mắt của Lee Nancy đầy điên loạn và sợ hãi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu sự thật lộ ra? Chẳng lẽ muốn ả nhìn La Lisa và Park Chaeyoung hòa hợp và tái hôn!

Đừng có mơ!

Cho dù La Lisa phát hiện ra sự thật, chị ấy cũng sẽ không bỏ qua cho mình, đúng vậy, tôi đã ở bên chị ấy mấy năm qua. Bên cạnh chị ấy, tôi chăm sóc chị ấy khi chị ấy bị thương nặng và nằm trong bệnh viện La Lisa sẽ không tuyệt tình như vậy ...

Cuối cùng vào ngày thi đấu piano, sáng sớm Kim Jennie đã chạy đến nhà của Park Chaeyoung, nhưng đã thấy Park Chaeyoung đã ở cửa rồi.

Park Chaeyoung hôm nay mặc một bộ váy màu trắng, đang đứng ở cửa nói chuyện với Ba Park, vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng xe.

“Chaeyoung, cậu mặc đồ trắng thật sự rất hợp.”

Kim Jennie hôm nay mặc một bộ váy  màu xanh đậm, khiến cô trầm ổn hơn một chút.

Park Chaeyoung và ba Park đều bật cười: "Cậu cũng rất đẹp gái, màu sắc này rất hợp với cậu."

Kim Jennie xấu hổ gãi đầu, "Nhìn có đẹp không? Haha, đây là chị gái tôi chọn. Chị tôi nói rằng hôm nay chị ấy sẽ về, sẽ đến xem chúng ta thi đấu. "

"À, chúng ta xuất phát đi ".

Sau khi đến hiện trường, hai người đã được nhân viên đưa vào hậu trường để trang điểm, làm kiểu tóc. Kim Jennie trang điểm xong thì ngồi chờ, đang nghịch điện thoại trong phòng, không lâu sau Park Chaeyoung cũng đi ra.

Mái tóc hơi dài mềm mại ban đầu được uốn xoăn nhẹ, phần tóc mái xõa nhẹ ở phía trước lông mày, bởi vì được chuyên gia trang điểm phủ bóng lên gương mặt, nên nét mặt thanh tú ban đầu càng trở nên thu hút.

Kim Jennie sững sờ khi nhìn thấy, không ngờ Park Chaeyoung lại đẹp đến vậy sau khi được nhà tạo mẫu chuyên nghiệp làm kiểu tóc khác.

"Cậu ... Chaeyoung ... trông cậu thật đẹp"

Park Chaeyoung cũng có chút xấu hổ, mất tự nhiên nói: "Chúng ta ... chúng ta hãy ra phía sau sân khấu chờ đi. Sắp tới lượt chúng ta rồi."

Kim Jennie bình tĩnh trở lại, vội vàng kéo Park Chaeyoung chạy về phía sau sân khấu.

"A ..." Kim Jennie đột nhiên dừng lại, che ngực.

“Sao vậy?” Park Chaeyoung lo lắng hỏi.

“Tôi cảm thấy trong ngực có chút khó chịu.”

Kim Jennie đột nhiên cảm thấy trong ngực nhói lên, cảm giác rất khó chịu.
_ _ _ _ _ _ _ _ _

Jennie liếc nhìn hai người chơi trước mặt, người tiếp theo là cô và Park Chaeyoung . 

Cô hít một hơi thật sâu và cố gắng làm cho bản thân thoải mái hơn, và phải mất một thời gian dài để hồi phục.

Park Chaeyoung đem ly nước đưa cho chị, hỏi: "Như thế nào? Còn đau không?"

Kim Jennie cầm lấy nước uống một ngụm: "Không đau, đã tốt hơn, chúng ta đi chờ một chút."

“Ừ.”

Park Chaeyoung bước lên sân khấu nhìn những người đang chơi đàn trên sân khấu, quay đầu nhìn khán phòng thì thấy ba mình đang ngồi ở hàng ghế thứ 2. Cha của Park Chaeyoung vẫy vẫy tay.

Nhưng hàng ghế đầu của khán phòng không có ai, đó là tấm vé mà Kim Jennie được tặng.

Kim Nayeon không đến.

Cha mẹ của Kim Nayeon cũng không đến.

Park Chaeyoung thắc mắc tại sao nhà K không tới, Kim Jennie rõ ràng nói rằng bọn họ đều rất mong được tới cuộc thi.

“Chaeyoung, cậu có thấy chị gái tôi không? Ba mẹ tôi có đến không?”

Kim Jennie cũng nhìn về phía khán phòng, nhưng thấy trên ghế không còn một bóng người.

"Ồ? Sao bọn họ vẫn chưa tới, tôi sắp phải lên sân khấu."

Kim Jennie lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện, nhưng điện thoại di động đột nhiên vang lên,

ID người gọi là một số không quen thuộc. Kim Jennie nghe máy mà không cần suy nghĩ.

"Xin chào? Ai vậy?"

"Jennie ... Mẹ là mẹ của con ... Jennie, con mau đến đi, ba con bị xuất huyết não phải nằm bệnh viện ... bác sĩ nói ba con sắp chết ... làm sao bây giờ? ... "

Kim Jennie đột nhiên cứng người lại:" Mẹ ... mẹ nói cái gì? Làm sao có thể... "

Park Chaeyoung nghe thấy tiếng nói, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Làm sao vậy… sao đột nhiên xuất huyết não…

“Con tới đây… mẹ đừng sợ… chị gái đâu? Chị đang ở cùng mẹ trong bệnh viện sao, bác sĩ có nói gì không vậy? "

Mẹ Kim ở đầu dây bên kia càng khóc to hơn:" Chị con ... Nayeon, chị con bị tai nạn. Sau khi nghe tin, bố con bị kích thích và ngất đi vì xuất huyết não ... "

Kim Jennie nghe giọng nói ở đầu dây bên kia, tôi đột nhiên cảm thấy mình như rơi vào một động băng, hai tay run lên dữ dội, và chiếc điện thoại suýt rơi xuống đất.

Cô cố gắng trấn tĩnh giọng nói của mình, nhưng vẫn nghẹn ngào run rẩy, "Chị con ... Chị ấy ... làm sao vậy ...?"

"Chị gái con ... trong điện thoại nói rằng chiếc trực thăng mà Nayeon đã đi sau khi đến nước N bị rơi xuống biển… tìm kiếm cả đêm mà không tìm thấy… ”

Park Chaeyoung cảm giác được nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, nếu không Kim Jennie không thể không khống chế được cảm xúc của mình.

“Jennie… cậu bị sao vậy?” Park Chaeyoung đưa tay định đỡ Kim Jennie, nhưng bị Kim Jennie gạt ra.

Kim Jennie nhướng mắt nhìn người trước mặt, mở miệng muốn nói, nhưng lại phát hiện không nói ra được.

Nhìn chiếc điện thoại bị cúp điện, nhìn những người chơi đàn trên sân khấu với đôi mắt trống rỗng, cây đàn ngay trước mắt ... mà hình như không bao giờ động đến ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro