chap 190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chaeyoung sau khi phát sốt thì đau đầu dữ dội, từ từ mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ xung quanh muốn ngồi dậy, lại phát hiện mình đang bị Jennie ôm trong tay.

Vẻ mặt của Park Chaeyoung thay đổi, nàng vội vàng đẩy ra, quay đầu nhìn về phía sau, mới nhận ra Kim Jennie đang ôm nàng.

"Kim Jennie? Sao cậu lại ở đây?"

Kim Jennie lưng bị đẩy vào tường, nơi bị roi đánh nhói lên khiến cô hít một hơi lạnh.

Kim Jennie chịu đựng cơn đau, giả vờ thoải mái: "Tôi ... tôi nhận được ảnh bọn họ gửi. Tôi muốn cứu cậu. Chaeyoung, cậu còn đau đầu không?"

Park Chaeyoung nhìn thấy vết máu trên quần áo của Kim Jennie, lo lắng nói: "Bọn họ đánh cậu sao?"

Park Chaeyoung cố gắng cởi quần áo của Kim Jennie để kiểm tra vết thương của cô, nhưng bị tránh né.

Kim Jennie cười lắc đầu: "Không sao. Chỉ là mấy roi thôi. Tối hôm qua cậu bị sốt, đầu choáng váng. Đừng nhúc nhích."

Có tiếng nói bên ngoài cửa, và một nhóm người chạy đến nói bằng thứ tiếng mà họ không hiểu.

Park Chaeyoung nghe thấy đó là tiếng của nước Z, nhẹ nhàng nói: "Họ đến từ nước Z?"

Ánh mắt Kim Jennie hơi lóe lên, trầm giọng nói: "Là do cha của Kim Jisoo làm ra. Ông ấy muốn Kim Jisoo trở về nước Z để kế thừa nhà họ Kim. Cha chị ấy muốn dùng tôi để ép chị ấy quay về. "

Park Chaeyoung sửng sốt, hỏi: "Tại sao ông ta lại lợi dụng cậu để uy hiếp Kim Jisoo?"

“Bởi vì… Kim Jisoo thích tôi.” Kim Jennie cúi đầu, nắm chặt hai tay, lợi dụng tình cảm của Kim Jisoo.

"Tôi xin lỗi ... Tôi xin lỗi Chaeyoung, đó là lỗi của tôi đã khiến cậu bị bắt. Sự việc này không nên liên quan đến cậu."

"Ông ta ra điều kiện với tôi. Ông ta sẽ dùng thuốc để khiến cậu mãi mãi quên La Lisa, khiến cậu yêu tôi, và khiến La Lisa không bao giờ tìm thấy chúng ta, để Kim Jisoo có thể về nước Z. Tôi đã từ chối ông ta... "

Park Chaeyoung sững sờ nhìn Kim Jennie, ánh mắt hơi lóe lên, nàng nói: "Quên ...La Lisa?"

Nếu ngày hôm qua Kim Jennie đồng ý, nàng sẽ không còn nhớ La Lisa là ai nữa.

Cô bé chơi piano mà tôi gặp trong bữa tiệc, những ký ức tuyệt vọng dưới tầng hầm sau khi bị bắt cóc, những ký ức ác mộng của những năm cấp ba, những ký ức kinh tởm trong ba năm chung sống ...

Kí ức về quá khứ đen tối và đau thương, có lẽ nên quên đi cũng tốt.

Nhưng Park Chaeyoung chợt run lên khi nghe tin nàng sẽ quên La Lisa mãi mãi.

Nàng có thực sự sẵn sàng? Có thực sự chỉ có những kỷ niệm này với La Lisa?

La Lisa, người đã bảo vệ nàng trước mọi vết thương, đã cứu Park Chaeyoung trong vụ tai nạn trên sân khấu lưu diễn bất chấp sự an toàn của bản thân ...

Để giúp nàng lấy thuốc, La Lisa đã uống thuốc chảy máu dạ dày, La Lisa là người đã bỏ mặc tất cả sự thật ...

Biết nàng thích nhà hàng âm nhạc nên cô đã xây cho nàng một nhà hàng Rosé, biết nàng nhớ mẹ nên đã khôi phục video ...

Người chưa từng thích hoa, đất học cách chăm sóc chậu cây, ngày nào cũng gửi hoa hướng dương cho nàng để nàng vui, dù bận công việc cũng cùng nàng đi ăn tối, tập đàn cùng nàng ...

Hóa ra La Lisa đã làm được rất nhiều điều cho bản thân trước khi nàng biết điều đó.

Hóa ra La Lisa, người nóng tính và dễ nổi nóng, đã thay đổi rất nhiều đối với bản thân ...

Park Chaeyoung đột nhiên nhận ra rằng cô ấy hoàn toàn không thể tách rời khỏi La Lisa, và tất cả những ký ức của nàng đều vô cùng quý giá.

Park Chaeyoung nhìn bầu trời sương mù ngoài cửa sổ, sợ trời lại mưa.

La Lisa... Chị đang ở đâu ...

...

Sau khi La Lisa có địa chỉ, cô lái xe đưa mọi người đến, La Hwan và Lee Ji Eun lái xe theo.

La Lisa nhìn về phía Kim Jisoo trong người phi hành, lạnh lùng nói: "Nếu Chaeyoung xảy ra chuyện, tôi sẽ không để cho chị sống sót trở về nhà Kim!"

Kim Jisoo nhìn vào dấu chấm đỏ định vị của Kim Jennie trên máy tính, trầm giọng nói: "Tôi biết là do tôi gây ra cho cô ấy. Cha tôi muốn Kim Jennie và Park Chaeyoung ở bên nhau, và ông ấy muốn ép tôi quay lại trước đây."

"Chaeyoung sẽ không rời đi cùng với Kim Jennie, em ấy sẽ không rời bỏ tôi."

Đôi mắt Kim Jisoo tối sầm lại, cau mày, "Đúng vậy, Park Chaeyoung sẽ không rời bỏ cô, nhưng nếu cô ta không nhớ tới cô, thì không nhất thiết phải như vậy."

Trong lòng La Lisa có dự cảm không tốt, lạnh lùng nói: "Chị nói cái gì..."

"Cha tôi có thể khiến Park Chaeyoung mất trí nhớ, giống như bị tẩy não không nhớ gì. Nhà họ Kim có rất nhiều loại thủ đoạn, tôi sợ rằng ông ta sẽ dùng chúng để chống lại đám người Kim Jennie."

Sắc mặt La Lisa lập tức tái nhợt khi nghe thấy, tốc độ xe càng ngày càng nhanh, ước gì bay được ngay bây giờ.

Xe dừng trước một biệt thự khuất nẻo, La Lisa lập tức mở cửa xông vào, La Hwan và những người khác cũng vội vàng theo sau.

Nhưng khi bước vào, họ phát hiện biệt thự trống không.

"Chia nhau ra tìm! La Hwan lên lầu hai, Ji Eun, chị lên lầu ba."

La Lisa và Kim Jisoo đi xuống tầng hầm, nhưng họ đã tìm kiếm khắp nơi và không thấy ai.

Giọng nói của La Hwan đột nhiên vang lên từ trên lầu, La Lisa run rẩy vội vàng chạy lên lầu, Kim Jisoo cũng vội vàng theo sau.

Nhưng khi La Lisa lao lên tầng hai, cô lập tức bị cảnh tượng trước mắt đóng băng, cơ thể như muốn rơi vào trong động băng.

Trên mặt đất là áo khoác của Park Chaeyoung, chiếc áo khoác màu xanh lam bị dính rất nhiều máu, trên mặt đất có một cây kim rỗng ...

La Lisa không biết làm cách nào mà bước tới, cô quỳ xuống ngồi dưới đất, bắt tay nhặt chiếc áo khoác trên đất ...

"Nó sẽ không ... làm sao điều này có thể xảy ra ... Tôi ở đây để cứu em, Chaeyoung..."

Sau khi Kim Jisoo bước vào, chị thấy không có ai, sao có thể xảy ra chuyện này? Rõ ràng là định vị được thể hiện ở đây.

Kim Jisoo đột nhiên nhìn thấy điện thoại di động của Kim Jennie.

Hóa ra là bị bố phát hiện… Ông ấy đã cố tình ném điện thoại định vị ở đây.

Nhưng khi nhìn thấy cây kim trên đặt đất, tay chị lập tức đông cứng lại, chị nói: "Đó là ... thuốc xóa trí nhớ..."

La Lisa đột ngột đứng lên nhìn chị, ánh mắt không thể tin được, cả người run lên: "Chị nói cái gì?"

Kim tiêm rỗng tuếch đã dùng ... Chẳng lẽ Park Chaeyoung bị tiêm thuốc ...

Đột nhiên di động của Kim Jennie vang lên một dãy số xa lạ, Kim Jisoo bấm kết nối.

"Kim Jisoo, không ngờ conlại phát hiện nhanh như vậy, xem ra Kim Jennie quan trọng với con như vậy."

Ngay khi Kim Jisoo đang định nói, điện thoại đột nhiên bị La Lisa giật mất.

Hai mắt La Lisa tràn đầy điên cuồng, hét lên: "Ông dẫn em ấy đi đâu! Còn dám làm em ấy bị thương !"

Giọng nói lạnh lùng của cha Kim truyền ra từ điện thoại: "Muốn biết tôi đang ở đâu? Được rồi, tôi đang ở vách núi phía sau biệt thự. Tôi tình cờ có chuyện muốn nói với cô."

Cha Kim đã phát hiện ra vị trí của chiếc điện thoại của Kim Jennie trước khi họ đến, và người mà ông cử người theo dõi ở nhà họ La đã nhìn thấy Kim Jisoo đến nhà họ La, và ông đã đoán được điều đó.

...

Sóng dưới vách núi vỗ về, bầu trời đầy sương mù, dường như sắp mưa.

Khi La Lisa vội vã chạy đến, những gì cô nhìn thấy là Park Chaeyoung và Kim Jennie đều bị trói, nằm trên đất ...

Park Chaeyoung nằm bất động trên mặt đất như đang ngủ, trên quần áo còn dính một ít vết máu.

La Lisa nhìn cảnh tượng trước mắt mà tim cô run lên trong giây lát, cô như bị dao cứa vào.

La Lisa muốn đi qua kiểm tra, nhưng phát hiện chân không thể cử động, run giọng nói: "Ông ... ông đã làm gì Chaeyoung?"

Cha Kim ném điếu xì gà trong tay xuống vách núi, giương mắt lạnh lùng nói: "Ta nghĩ cô đã thấy kim tiêm trong phòng, còn cần hỏi ta sao?"

Nhìn Park Chaeyoung không có phản ứng trên mặt đất, trong lòng La Lisa hoảng sợ dưỡng như đã xác định sự thật, sắc mặt lập tức tái nhợt.

"Đừng ... đừng ... đừng! Chaeyoung!"

Em ấy muốn quên mình ... Park Chaeyoung muốn quên mình!

La Lisa lao tới như điên, nhưng lại bị Lee Ji Eun chặn lại, sắc mặt nói: "Cậu bình tĩnh lại, La Lisa! Chỉ cần xông qua là cậu sẽ bị thương đấy!"

"Làm sao tôi có thể bình tĩnh được!"

Người La Lisa lảo đảo, lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào Park Chaeyoung, trong nháy mắt đôi mắt đỏ lên.

"Không ... Đừng quên tôi ... Tôi không cho phép em quên tôi! Park Chaeyoung! Park Chaeyoung, tỉnh lại!"

Cha Kim nắm tóc Park Chaeyoung, nhìn La Lisa, lạnh lùng nói: "Thật đáng tiếc khi cô ta sẽ không còn nhớ tới cô nữa. Dù yêu hay không đều thuộc về cô."

Kim Jisoo nhìn vết máu trên người Kim Jennie, tức giận nói: "Sao ... lần nào ông cũng phá hủy thứ tôi yêu!"

Cha Kim lạnh lùng nói: "Kim Jisoo, chỉ có con mới có quyền lực khống chế thứ con muốn!"

“Ông sai rồi. Quyền lực không phải là tất cả. Nếu không được ở bên người mình yêu, thì sức mạnh còn ích lợi gì!"

Cha Kim đột nhiên bật cười, lạnh lùng nói: "Con có biết từ khi con rời khỏi nhà họ Kim có bao nhiêu người theo dõi con không? Bọn họ đều đang rình rập chờ đợi để tiêu diệt con! Cho dù con ở cùng vì Kim Jennie, nhiều người muốn tiêu diệt con như vậy, con lấy gì để bảo vệ cô ta cái gì! "

"Trên người có dòng máu nhà họ Kim, mệnh không giống người thường!"

Cha Kim nói với đám người áo đen ở bên cạnh: "Đưa bọn họ đến mép vách núi."

La Lisa dường như đã đoán được điều gì đó, sắc mặt thay đổi: "Ông định làm gì!"

"Cô có muốn xem điều gì sẽ xảy ra khi họ thức dậy không?"

Người mặc đồ đen lấy nước đổ lên Kim Jennie, Kim Jennie bị nước làm cho sặc tỉnh lại, sửng sốt khi nhìn thấy Kim Jisoo ở đằng xa liền nhanh chóng đi tới kiểm tra tình hình của Park Chaeyoung.

" Chaeyoung, cậu dậy đi Chaeyoung!"

Sau khi nhìn thấy Kim Jennie tỉnh táo lại cố ý không để ý đến mình, ánh mắt Kim Jisoo thoáng qua một tia buồn bã.

Cha Kim thấy trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, từ trong tay ông lấy ra một cái hộp.

"Tình yêu là gì? Vì co vẫn luôn nói rằng tình yêu quan trọng hơn tất cả mọi thứ, được rồi, hãy để con xem tình yêu trong miệng anh tuyệt vời như thế nào."

Cha Kim lấy trong hộp ra hai cái kim màu xanh lam.

La Lisa nhìn chằm chằm vào thuốc thật chặt, và lo lắng nói: "Ông định làm gì?”

Cha Kim đưa Park Chaeyoung đến mép vách núi, liếc nhìn dáng vẻ hoảng loạn của La Lisa, lấy ra một viên thuốc, ném cái hộp qua.

"Đây là một loại thuốc sẽ khiến người ta mất trí nhớ, trở nên ngu ngốc. Không phải cô nói yêu cô ta sao? Cô và Chaeyoung chỉ có thể sống chung với một người, còn người kia thì phải tiêm thuốc. Tôi rất tò mò về sự lựa chọn của cậu? "

La Lisa cầm hộp lên nhìn thuốc bên trong, lấy kim tiêm ra, trầm giọng nói: "Không phải ... chỉ cần tôi tiêm thuốc, ông sẽ thả em đi?"

"Đúng, cậu có dám không? Dám hy sinh bản thân vì người khác? Gia đình của cậu, công ty của cậu, và tất cả mọi thứ của cậu."

La Lisa nhìn Park Chaeyoung đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng, chua xót nói: "Vô ta quên tôi rồi ... Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt xa lạ của câun khi tỉnh lại."

Park Chaeyoung không còn nhớ mình, tỉnh táo có ích lợi gì, nếu như có thể cứu Park Chaeyoung, nếu là ngu ngốc thì sao.

"Chỉ cần có thể cứu cậu, tôi nguyện ý trở nên ngu ngốc..."

La Lisa lấy thuốc ra, tiêm vào tay mình, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai  ...

"Đừng, La Lisa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro