chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Nayeon bất đắc dĩ thở dài, giơ tay gõ lên trán Kim Jennie.

“Chị biết lần này em trở về không phải chỉ đơn giản là thăm ba mẹ, con bé như em sao có thể hiếu thuận như vậy.”

“A đau! Không phải em khó xử lắm mới tìm đến chị sao, giúp em một tay có được không?”

Nhìn em gái nhà mình bày ra bộ dáng vô cùng đáng thương, Kim Nayeon bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Thật không có biện pháp, nói đi, có chuyện gì cần chị giúp?”

“Em muốn mua một ít nhạc cụ nhưng không đủ tiền nên muốn nhờ chị chi viện một chút.”

Kim Nayeon đỡ đỡ mắt kính dựa về phía sau, chị nhìn Jennie nói: “Có thể, nhưng chị có một câu hỏi, người mà đang theo đuổi có phải là người con gái em từng thích nhiều năm về trước?”

Kim Jennie không nghĩ tới Kim Nayeon sẽ hỏi vấn đề này, nụ cười trên khóe miệng em dần dần thu lại.

“Đúng vậy.”

Sắc mặt Kim Nayeon trở nên nghiêm trọng, chị đứng lên đi đến trước mặt Kim Jennie.

“Việc cô ấy đã kết hôn có phải em cũng đã biết? Tiểu Jennie, La gia và La Lisa chúng ta ngàn vạn lần không thể đụng vào. Dù cho là chị ta không yêu em ấy nhưng em cũng không thể tùy ý trêu chọc.”

“Nhưng em yêu cậu ấy! Anh biết rõ nhất mà, mấy năm nay em vẫn luôn một lòng yêu cậu ấy, so với tình yêu của em thì La Lisa chẳng là gì!”

Kim Jennie có chút kích động, thanh âm không khỏi lớn hơn một chút. Sau khi nhận ra mình đã quá mức kích động, Kim Jennie hơi cúi đầu.

“Thực xin lỗi.”

Nhìn Kim Jennie tính tình luôn luôn lạc quan tươi cười vậy mà lại mất khống chế rống lên. Kim Nayeon biết, em gái mình thật sự rất thích Park Chaeyoung.

“Cho nên… em muốn mua cây đàn dương cầm kia tặng cho cậu ấy?”

“Em… em đau lòng vì cậu ấy, cậu ấy hiện tại bị La Lisa tra tấn đến mức không còn tươi cười như trước kia, em muốn giúp cậu ấy vui vẻ hơn một chút. Tiểu Chaeyoung thích âm nhạc lại thích dương cầm, mỗi lần hòa mình vào âm nhạc thì cậu ấy sẽ vô thức lộ ra tươi cười từ nội tâm, em muốn nhìn cậu ấy cười.”

Kim Jennie giơ tay xoa xoa đôi mắt xoay người muốn rời đi, Kim Nayeon bất ngờ gọi lại.

“Đứng lại.”

“Được rồi, khóc thành mèo luôn rồi, em muốn làm gì thì cứ làm đi, sau lưng em vẫn còn có một người chị gái mà.”

Nghe được thỏa hiệp của Kim Nayeon, Kim Jennie lập tức nhếch miệng cười tít mắt, hai má lúm đồng tiền phá lệ rõ ràng.

“Cảm ơn chị.”

“Khó có lúc em lại thật lòng thích người ta như vậy. Cố lên đi, tình địch của em cũng không phải người thường dễ đối phó đâu.”

Hôm sau, Park Chaeyoung như thường lệ rời giường, nàng thay một bộ quần áo vàng nhạt kết hợp với áo khoác lông màu đen cao cổ đi ra ngoài.

Dì Lee đang dọn dẹp dưới phòng thì nghe được tiếng động cơ xe ngoài cửa, dì nghi hoặc nhìn ra, trùng hợp chú Han cũng đang đi tới, dì vội vàng kéo lại hỏi: “Vừa rồi là phu nhân đi ra ngoài sao? Có phải đi gặp Kim tiểu thư  kia không?”

Trong mắt chú Han hiện lên một chút ánh sáng, nhìn ra cửa nói: “Chúng ta không nên xen vào cũng không nên hỏi nhiều, an tâm hầu hạ là được rồi.”

Lại lần nữa đi vào bệnh viện, Park Chaeyoung đứng ở cửa chậm chạp không muốn bước vào. Sau mỗi lần bước vào thì tâm tình nàng đều sẽ được hòa hoãn không ít, nhưng loại trị liệu dài hạn, vô tận này có ý nghĩa gì?

“Chaeyoung.” trước cửa truyền đến tiếng của bác sĩ Choi.

Park Chaeyoung thở ra một hơi, nhẹ nhàng cười bước qua.

Đứng trước cửa là một nữ nhân mặc một bộ blouse trắng, y sớm đã đứng chờ ở đây, khi nhìn thấy Park Chaeyoung thì y lập tức nở nụ cười bước đến đón nàng, mở miệng nói: “Tôi còn tưởng là cô sẽ không tới, bên ngoài lạnh như vậy, mau vào đi.”

Một bên nói, một bên lại giơ tay gở khăn choàng cổ trên cổ mình, giúp Park Chaeyoung choàng vào.

Bác sĩ Choi bưng tới một chén nước đưa cho Park Chaeyoung, sau đó lấy ra một cái đồng hồ cát đặt lên bàn. Trong tay y cầm bút xoay người ngồi lên sô pha cách nàng không xa.

“Gần đây thế nào? Có tìm được chuyện gì giúp mình vui vẻ không? Những ca khúc đó của cô thế nào rồi?

“À, bọn họ rất thích ca khúc mới của tôi, gần đây tôi được một vài người ngoại quốc mời soạn nhạc.” Nói đến chuyện mình thích, trên mặt Park Chaeyoung không giấu nổi tươi cười.

Bác sĩ Choi gật gật đầu tiếp tục hỏi: “Vậy thì quá tốt rồi, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ thì đương nhiên đây là chuyện tốt.”

Y im lặng một lát, sau đó chậm chạp mở miệng hỏi:

“Vậy… cô và chị ta thế nào?”

Đôi tay nắm chặt ly nước của Park Chaeyoung cứng đờ, nàng cúi đầu không mở miệng.

Bác sĩ Choi thấy thế liền nói: “Chaeyoung, cô có gì cũng phải nói với tôi. Cô đừng quên, tôi ngoài là bác sĩ của cô thì tôi còn là bạn bè của cô, không có gì là không thể nói với tôi, đừng để nó dày vò tâm can của cô.”

“Chị ấy… đề nghị ly hôn với tôi… Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ…” Âm thanh Park Chaeyoung không giấu nổi nghẹn ngào, rốt cuộc vẫn nói ra những việc nàng không muốn đề cập nhất.

“Đây là nguyên nhân làm cô không muốn tiếp tục trị liệu sao? Cô có thể tâm sự với tôi, nói ra rồi thì tâm tình sẽ nhẹ hơn một chút.”

Tựa như cuối cùng đã tìm được người nguyện ý nghe hết những tâm sự của mình, Park Chaeyoung nói rất nhiều những chuyện sâu kín trong lòng. Bác sĩ Choi ngồi đối diện nghiêm túc nghe nàng tâm sự.

Một giờ sau, đồng hồ cát trên bàn rốt cuộc dừng lại, tiếng nói của Park Chaeyoung cũng im bặt, sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

Bác sĩ Choi đỡ Park Chaeyoung ra tới cửa, nhịn không được nói: “Chaeyoung, cậu phải vì chính mình mà sống, vì chính mình mà suy xét, tốt hơn hết cậu nên tìm sự vui vẻ cho bản thân.”

“Vâng, tôi đã có chuyện mình thích rồi, tôi sẽ vì mình mà suy xét, cảm ơn cậu.” Park Chaeyoung gật gật đầu, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng lẽ loi của Park Chaeyoung, bác sĩ Choi thở dài lắc đầu, y trở lại trước bàn nhấn gọi một dãy số.

“Alo, là tôi.”

Park Chaeyoung không trực tiếp đi về nhà mà nàng đi qua một con phố buôn bán nhỏ, nàng muốn đi dạo giải sầu một chút.

Bất tri bất giác lại đi tới một cửa hàng chuyên buôn bán nhạc cụ, Park Chaeyoung nhìn chằm chằm cây đàn dương cầm tinh xảo nằm trong cửa kính, nàng vươn tay vuốt ve bóng dáng của nó trên lớp kính pha lê dày, ánh mắt nóng bỏng.

“Thích nó sao?” Đột nhiên một đoạn âm thanh quen thuộc từ sau lưng truyền đến.

Park Chaeyoung nghe được thanh âm này thì sửng sốt một chút, xoay người nhìn Kim Jennie đang đứng ở phía sau, đôi mắt chị cười cười nhìn nàng.

“Cậu… cậu sao lại ở chỗ này?” Nàng kinh ngạc hỏi.

Kim Jennie nhanh chân chạy qua, cười với nàng một cái, sau đó xoay đầu nhìn cây đàn dương cầm trong tủ kính.

“Cậu thích cây dương cầm này sao?”

“Ừ, thích, rất thích.”

Park Chaeyoung đương nhiên là thích, nhưng cho dù nàng có thích thế nào thì cũng không thể đàn tấu. Bởi vì La Lisa không thích nàng đánh đàn.

Năm đó khi vừa mới kết hôn, Park Chaeyoung vì muốn làm quen với ngôi nhà vừa dọn đến này nên đi tham quan một chút. Lúc đó, nàng có đi ngang căn phòng bên cạnh thư phòng của La Lisa, cửa để mở.

Nàng chỉ là thuận tay giúp cô đóng cửa lại nhưng bất ngờ lại nhìn thấy một cây đàn dương cầm đang đặt trong đó. Nháy mắt nàng liền bị nó hấp dẫn tầm mắt, tò mò đi qua ấn hạ phím đàn, Park Chaeyoung liếc nhìn phía trên, trên đó có hai chữ…NC*.

*(NC là biết tắt của Nancy ) 😅
Dễ hiểu he hahaha

Nàng đơn giản chỉ nghĩ những chữ này là do La Lisa khắc lên nhưng cũng không để ý chữ đó có nghĩa là gì. Park Chaeyoung nhẹ nhàng đặt ngón tay lên phím đàn, âm thanh mỹ lệ từ từ vang lên lan khắp bốn phương tám hướng tựa như thủy triều.

Toàn thân Park Chaeyoung như đắm chìm vào trong tiếng đàn nên không phát giác đã có người về đến biệt thự.

“Cô chủ… La tổng, ngài đã trở về.” Chú Han vội vàng hô lên.

La Lisa vừa đi đến phòng khách đã nghe thấy tiếng đang từ trên lầu truyền xuống, sắc mặt cô nháy mắt âm trầm.

“Ai ở trên lầu?”

Chú Han bị ánh mắt giận dữ của La Lisa dọa cho sợ hãi, vội vàng nói: “Là… Là phu nhân.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro