chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào ngày tổ chức sinh nhật, bên ngoài khu Gangnam có rất nhiều phóng viên tụ tập, chen lấn tranh giành một chỗ đứng, tiếng bấm máy lẫn ánh đèn flash thi nhau lóe lên như muốn bắt lại từng khoảnh khắc, đây có thể nói là bữa tiệc quy tụ nhiều ‘cây đại thụ’ trong giới thương nghiệp cũng như người nổi tiếng nhất.

Park Chaeyoung cẩn thận tỉ mỉ chọn lựa quần áo, cuối cùng lựa được bộ váy màu xanh nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn của nàng, dì Lee cũng phải không ngừng tấm tắc khen.

Vừa xuống lầu liền thấy rất nhiều khách đã tới, đều là những người nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên tivi, tất cả vui vẻ trò chuyện với nhau, không ai để ý tới Park Chaeyoung.

Nàng biết những người này coi thường nàng, đối với bọn họ, Park Chaeyoung chỉ là kẻ bay lên đậu đúng cành cây bỗng biến thành phượng hoàng, huống hồ La Lisa cũng chưa bao giờ để nàng vào mắt, chỉ có cái danh chồng-chồng ngoài mặt thì nịnh bợ cũng vô dụng.

Park Chaeyoung cảm thấy mình không hợp với nơi này, trong lòng có ý muốn rút lui, định đi lên lầu, vừa xoay lại liền đụng phải người đằng sau.

“Thật ngại quá… tôi không cố ý.” Park Chaeyoung vội vàng mở miệng xin lỗi, ngẩng đầu lên nhìn người vừa bị mình va phải.

“Lee Ji Eun? Chị về khi nào vậy?”

“Mấy ngày trước, về dự tiệc sinh nhật La Lisa, nhân tiện làm chút chuyện.”

Lee Ji Eun thấy sắc mặt Park Chaeyoung hơi nhợt nhạt, hỏi: “Cô không sao chứ? Sắc mặt nhìn không tốt lắm.”

“Tôi hơi không thoải mái, muốn lên tầng nghỉ ngơi một lát.” Park Chaeyoung cũng không phải lấy cớ, hai ngày nay bệnh đau dạ dày càng ngày càng nặng hơn, vừa nãy uống thuốc giảm đau cũng không đỡ lắm.

“Được, chỗ này có tôi rồi, cô không cần lo lắng.”

Người đến dự tiệc ngày càng đông, mấy chốc sẽ biến thành buổi tiệc xã giao, nơi mỗi người chuyện trò giao tiếp với nhau vì mục đích riêng phục vụ lợi ích của mình.

Lee Ji Eun cầm ly rượu đứng vào một góc không ai để ý quan sát mọi người xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy một người cũng tách biệt ở chỗ ít người, không chủ động đi giao thiệp với ai như mình. Người kia có một sống mũi cao đang đỡ chiếc gọng kính mạ vàng, khí chất ôn hòa dịu dàng lễ độ rất dễ nhận ra, có lẽ là cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, người đó liền nghiêng đầu về phía cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau thoáng chốc, sau đó đồng thời nâng ly rượu lên, gật đầu nhẹ một cái xem như chào hỏi.

Ngoài cổng truyền tới tiếng ồn ào, khách khứa cũng thi nhau nhìn ra, Lee Ji Eun liền biết ngay chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật này tới rồi, quả nhiên nhìn thấy La Lisa mặc một bộ âu phục màu đen, đang bị đám đông vây quanh bước vào, khuôn mặt đẹp đẽ hoàn hảo luôn mang theo vẻ thờ ơ khiến người khác cảm thấy cô xa cách lạnh lùng không thể chạm tới.

Nhân vật chính đã tới, bữa tiệc sinh nhật cũng chính thức bắt đầu.

Chốc lát sau, rất nhiều người vây quanh La Lisa xum xoe nịnh bợ mời rượu cô, cô lại chỉ nhận rượu của người quen và bạn bè, La Lisa không muốn uống, những người khác cũng không dám nói gì, đành phải giả lả vài câu khách sáo rồi rời đi.

Lee Ji Eun cầm một ly rượu lại gần, nói: “Sinh nhật vui vẻ, già thêm một tuổi rồi.”

La Lisa nhận rượu nhấp một ngụm, trừng mắt liếc Lee Ji Eun: “Đồ trẻ con.”

Thấy ánh mắt La Lisa đang đảo quanh căn phòng như đang tìm kiếm ai đó, Lee Ji Eun hỏi: “Tìm Park Chaeyoung?”

“Gì cơ?”

“Tôi hỏi cậu đang tìm bóng dáng vợ cậu sao?” Lee Ji Eun nhìn chằm chằm người trước mặt, hỏi lại.

“Phải, thân là chủ nhà lại không có mặt ở buổi tiệc để tiếp khách, càng ngày càng tự tung tự tác!”

Lee Ji Eun lắc lắc ly rượu trong tay, chậm rãi nói: “Cô ấy thấy trong người không khỏe, lên phòng nghỉ ngơi rồi.”

La Lisa hừ lạnh một tiếng: “Thân thể lại không thoải mái, cô ta là búp bê bằng sứ sao? Suốt ngày giả vờ chỗ này không khỏe chỗ kia khó chịu cho ai nhìn.”

Lee Ji Eun khẽ lắc đầu, vừa định đáp lại thì thấy Park Chaeyoung đang từ trên lầu đi xuống.

“Người cậu muốn tìm tới rồi kìa, vừa hay lát nữa hai người đi một vòng mời rượu khách khứa.” Nói xong quay người rời đi.

La Lisa không kiên nhẫn quay đầu lại, nhìn thấy trên cầu thang có người đang đi xuống, cô không khỏi ngây ngẩn cả người.

Mái tóc dài xoăn nhẹ khác với kiểu tóc dài mà thẳng chững chạc trước đây được phối hợp cùng bộ váy xanh lam vừa vặn khiến đường cong cơ thể càng thêm nổi bật, rõ ràng là rất hấp dẫn mê người nhưng lại có vẻ chân thật ngây thơ.

Park Chaeyoung đi tới trước mặt La Lisa, cách cô mấy bước thì ngừng lại, thấy cô đang sững sờ nhìn mình, nàng mờ mịt không hiểu, nâng chén rượu lên trước mặt cô, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

La Lisa lúc này mới lấy lại tinh thần, bực mình không hiểu vì sao vừa rồi tự mình lại ngơ ngẩn, dứt khoát nhận ly rượu uống một hơi.

Thấy La Lisa không từ chối mình như trong tiệc sinh nhật năm ngoái, trong lòng Park Chaeyoung mừng rỡ không thôi.

“Em… em có chuẩn bị quà tặng chị, chị có muốn không?” Thanh âm nhỏ tới mức không nghe rõ cái gì, nhưng Park Chaeyoung đã lấy hết can đảm để nói ra câu vừa rồi.

“Cô nói gì?”

Park Chaeyoung đưa ra một chiếc hộp nàng đang giấu sau lưng, cẩn thận từng ly từng tí, nói: “Em có chuẩn bị một món quà, là chiếc đồng hồ của nhãn hiệu chị thích.”

La Lisa muốn từ chối nhưng lại nhận ra đang có nhiều người nhìn sang phía này, đành đưa tay nhận lấy.

Thấy La Lisa vậy mà lại nhận lấy món quà của mình, Park Chaeyoung có chút bất ngờ, vốn dĩ nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối rồi. Chiếc đồng hồ đeo tay này được đặt mua cho ngày kỷ niệm kết hôn lần trước, tốn rất nhiều công sức của Park Chaeyoung, tên của La Lisa phía sau mặt đồng hồ là tự tay nàng khắc lên.

Park Chaeyoung vừa định mở miệng nói thêm gì đó, ngoài sảnh chính đột nhiên vang lên tiếng đàn piano thu hút sự chú ý của tất cả khách mời. Nàng quay đầu nhìn La Lisa, chỉ thấy hai mắt cô sáng lên khi nghe được âm thanh đó, đẩy nàng sang một bên đi về phía tiếng đàn.

Trong sảnh chính chẳng biết từ khi nào được đặt một cây dương cầm, vì khuất góc nên không thấy rõ gương mặt người đánh đàn.

Park Chaeyoung cũng lại gần, chiếc đàn piano kia có chút quen mắt, nàng muốn nhìn rõ hơn người đang ngồi chơi đàn nhưng chỉ mơ hồ thấy được một bên mặt. Càng nghe càng cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, bản nhạc này… nghe quen quá…

Park Chaeyoung chợt nghĩ đến gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía thân đàn… NC…

Là Lee Nancy…

Lee Nancy đang ngồi trước cây dương cầm, mười ngón tay dài và nhỏ nhắn uyển chuyển lả lướt trên phím đàn, âm thanh say lòng đó khiến tất cả mọi người xung quanh như chìm đắm vào trong bản nhạc.

Đây là… bản nhạc của mình… sao ả lại có được bản nhạc phổ của mình?

Park Chaeyoung kinh ngạc nghe âm điệu quen thuộc bên tai, quay đầu sang nhìn về phía La Lisa, chỉ thấy ánh mắt cô vô cùng dịu dàng, tràn đầy yêu thương nhìn Lee Nancy, sự si mê trong đó khiến người khác không thể làm lơ.

Tới tận khi tiếng đàn ngưng lại, mọi người mới có phản ứng.

Lee Nancy đứng lên cúi người chào, quay đầu cười với La Lisa, đưa tay ra nói: “Lisa, chị có muốn cùng em hợp tấu không?”

La Lisa nắm tay ả, hai người cùng nhìn nhau cười, cô ngồi xuống, nói: “Được.”

Tiếng đàn lại vang lên một lần nữa, lần này vì có sự tham gia của nhân vật chính mà so với trước đó càng thêm chấn động.

Khách mời ở buổi tiệc nghe La Lisa đồng ý hợp tấu cùng Lee Nancy lập tức liền hít lạnh một hơi, chẳng phải Tổng giám đốc La đã nói không bao giờ động vào đàn nữa vì người yêu nhiều năm của ngài ấy mất tích sao?

“Người kia là ai vậy? Sao có cảm giác Tổng giám đốc La đối xử với y có chút đặc biệt?”

“Tôi cũng thấy vậy, vẻ mặt cưng chiều yêu thương kia có ai lại không nhìn ra chứ.”

“Có phải vị này chính là người yêu mất tích nhiều năm trước của Tổng giám đốc La không?”

“Bản nhạc này thật hay, trước giờ tôi chưa từng nghe qua.”

“Nhìn hai người thật hợp nhau, so với người họ Park kia thì càng xứng đôi hơn.”

Lời xì xào bàn tán của đám người xung quanh truyền tới bên tai, trong lòng Park Chaeyoung chỉ cảm thấy sự đắng chát cùng chua xót vô tận, thật dễ nhận thấy được người La Lisa yêu là ai.

Màn hợp tấu của hai người kia khiến mắt nàng nhói đau, tại sao người ngồi đó lại là Lee Nancy mà không phải là mình?

Park Chaeyoung mất kiểm soát gạt đám đông ra mà lao tới…
    

Chào buổi tối 👋
Mình hơi bận trong tháng này nên có gì chậm trễ trong việc ra chap mong mọi người bỏ qua cho mình nhé.
Cảm ơn vì đã đọc.

À mà cảm ơn QuynhNhu956 đã vote cho mình từ chap 1 tới giờ nhé 💌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro