chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Cậu tự đi một mình được sao? Thật sự không muốn tớ đưa cậu về à? Vậy hay là tớ gọi người tới lái xe chở cậu nhé.”

Kim Jennie vừa làm xong thủ tục ra viện, muốn đưa Park Chaeyoung về nhà lại bị nàng một mực từ chối. Park Chaeyoung vẫy một chiếc taxi ngồi vào, Kim Jennie cứ đứng giữ cửa xe không chịu buông, liên tục nói không yên tâm.

“Tôi thật sự không sao, cậu cũng mau trở về đi.”

Park Chaeyoung không thể để Kim Jennie đi theo mình, bởi vì nàng không phải về nhà, nàng muốn tới gặp bác sĩ Choi. Khi đọc được những bình luận trên mạng, ký ức năm đó như một cơn ác mộng lại bủa vây lấy nàng, tiếng chửi bới nguyền rủa không ngừng quẩn quanh trong đầu…

Thật đau đớn… đau tới mức mỗi lần nhớ lại đều sẽ cảm giác những chỗ cơ thể bị đánh đập vẫn còn đang nhức nhối.

—–

La Lisa cả ngày ở công ty nhưng tâm trí không thể tập trung, lúc đặt bút ký tên lại không cẩn thận ký nhầm chỗ cũng không phát hiện ra, may mà Jiho kịp thời phát hiện nhắc nhở cô.

“Tổng giám đốc La, ngài không sao chứ? Nếu thân thể khó chịu chỗ nào, ngài có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

“Không cần, không còn việc gì thì cậu ra ngoài đi, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp buổi chiều.”

“Ơ? Không phải vừa họp xong rồi sao?” Jiho ngẩn người, tưởng mình nhớ nhầm lịch bèn vội vàng mở sổ ghi chú ra xem lại, đúng là buổi chiều không có cuộc họp nào mới hỏi lại.

Một lúc sau La Lisa mới ngẩng đầu lên nói: “Vậy à? Tôi biết rồi.”

Jiho vừa mới ra khỏi phòng đã bị đồng nghiệm tóm cổ lại lôi đi, vây xung quanh tra hỏi.

Đồng nghiệp A bắt đầu nhiều chuyện: “Thế nào thế nào? Tổng giám đốc La có phải tâm tình đang rất tốt, ngài ấy đang cười vui vẻ đúng không?”

Đồng nghiệp B: “Nói coi, hiện tại có phải Tổng giám đốc La đang đắm chìm trong hạnh phúc không?”

Đồng nghiệp C: “Không hổ là Boss của chúng ta, vì để thoát khỏi phu nhân mà ầm ĩ náo loạn tới mức này, xem ra cuộc hôn nhân này toang thật rồi.”

Jiho lắng nghe mấy lời suy đoán, trong lòng lại cảm thấy không hề giống như bọn họ nói, nghi hoặc trả lời: “Hai ngày nay Tổng giám đốc La lại có vẻ không tập trung cho lắm, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại như đang chờ cuộc gọi từ ai đó, cứ như là đang chờ tin tức của phu nhân.”

Nghe Jiho nói xong, tất cả mọi người đều bật cười, đồng nghiệp B còn chế nhạo: “Thư ký Jiho à, cậu phát sốt sao? Tổng giám đốc La đã ngang nhiên mặc kệ người khác tùy ý nhục mạ Park Chaeyoung, sao có thể lo lắng cho y được? Rõ ràng là đang mong Park Chaeyoung chủ động đề nghị ly hôn đó!”

Jiho thấy bọn họ không tin mình thì cũng không nhiều lời nữa, bỗng cửa phòng làm việc phía sau mở ra, nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ bước tới, đám người vừa rồi còn đang chém gió xì xào chuyện của Tổng giám đốc sợ hãi, lập tức cúi đầu chuồn khỏi hiện trường.

La Lisa nới lỏng cổ áo sơ mi , giọng điệu lạnh lùng nói với Jiho đang đứng bên cạnh: “Đuổi việc hết đám người vừa rồi đi, từ nay về sau không được tuyển dụng họ vào làm trong tất cả các công ty trực thuộc tập đoàn nữa.”

Dứt lời liền đi tới khu vực làm việc của nhân viên, lạnh nhạt quét mắt nhìn một lượt khiến tất cả nhân viên sợ tới mức bàn tay run lẩy bẩy.

“Tập đoàn La thị không cần nhân viên chỉ biết bàn tán chuyện riêng của cấp trên, lấy năng lực ra mà nói chuyện, im lặng làm việc cho cẩn thận, bằng không, tôi có thể đảm bảo tất cả đều không thể tìm được bất cứ một công việc nào tại nước Hàn.”

Hôm nay tâm trạng của La Lisa vốn dĩ đang bực bội vì vụ video, đoạn ghi hình đó đang bị chia sẻ liên tục, mấy lời bình luận bên dưới càng khiến cô thêm khó chịu, nhưng cô cũng không biết cụ thể là cái gì khiến cô phiền lòng…

Về tới nhà lúc mặt trời mới lặn, còn chưa tối lắm, La Lisa vừa dừng xe đã nhìn thấy một chiếc Audi Q7 màu đen còn cắm chìa khóa bên trong.

Đó là xe của Park Chaeyoung, từ khi nàng rời khỏi bữa tiệc, xe của nàng vẫn để ở đây không ai sờ tới, hiện tại rõ ràng có ai vừa lái ra ngoài.

Bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt… cô ta về rồi sao?

Bước chân La Lisa nặng nề đi vào nhà, vừa tới phòng khách liền thấy Park Chaeyoung đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa uống sữa, khuôn mặt nhỏ hơn một chút so với trước, cả người tiều tụy hốc hác.

Dì Lee nghe được tiếng xe liền vội vàng chạy tới, vui mừng nói: “Cô chủ cô chủ, phu nhân về rồi, cuối cùng cũng về nhà rồi, tôi vừa nói với phu nhân rằng ngày nào cô chủ cũng trở lại, cô ấy rất vui đó.”

“Ồn ào cái gì! Tôi muốn về lúc nào thì về lúc ấy, không phải quan tâm tới cô ta, cô ta muốn về thì về muốn đi thì đi, coi nơi này là quán trọ sao? Cũng không biết là ra ngoài ăn chơi trác táng cùng con đàn bà nào nữa.”

Có lẽ cố tình để người trong phòng khách nghe được, La Lisa nói rất to, chú Han đang dọn dẹp phòng trên tầng cũng phải chạy xuống, sợ hai người bọn họ lại ầm ĩ.

Người ngồi trên sofa đặt cốc sữa bò xuống, chậm rãi đi tới.

“Sau khi rời khỏi buổi tiệc, trong người khó chịu nên tới bệnh viện, hôm nay vừa mới ra viện, lập tức trở về gặp chị, em nói như vậy chị có hài lòng không?”

Cô ta nhập viện ư?

La Lisa có chút ngạc nhiên, nghe Park Chaeyoung chủ động nói mấy ngày nay đi đâu, Lisa lãnh đạm trả lời: “Động một chút lại vào viện, cô là búp bê sao, lúc động tay với Nancy ở bữa tiệc sao không thấy cô yếu đuối mong manh chút nào?”

Chú Han thấy hai người lại bắt đầu muốn cãi nhau, vội vàng chen miệng: “Thân thể phu nhân không thoải mái sao? Có nghiêm trọng không?”

Park Chaeyoung thờ ơ đáp: “Chảy máu dạ dày.”

La Lisa nghe thấy nàng chảy máu dạ dày thì sững sờ, quay đầu nhìn người đang đứng một bên kia, cô cũng không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy.

“Trời ạ, như vậy đau biết bao.” Dì Lee đau lòng rơm rớm nước mắt.

“Đúng vậy, rất đau, thật sự rất đau, nhưng khi đó cảm thấy trong lòng còn đau hơn.” Park Chaeyoung đưa tay đặt lên vị trí trái tim mình, nhìn thẳng vào mắt La Lisa.

La Lisa nghe thấy câu này liền biết được Park Chaeyoung đã thấy đoạn video, chắc hẳn cũng đoán được là cô mặc kệ đoạn ghi hình đó lan truyền trên mạng, càng ngày càng nổi.

Hai người vẫn đứng im tại chỗ, không ai mở miệng nói thêm câu nào, bầu không khí dần dần căng thẳng, chú Han lo lắng cho sức khỏe Park Chaeyoung, vội vã tiến lên nói: “Hôm nay phu nhân vừa ra viện, thân thể vẫn còn yếu, nhanh ăn chút gì đó rồi lên lầu nghỉ ngơi, vừa lúc cô chủ cũng chưa ăn…”

“Không cần, nhìn cái bộ dạng ốm yếu này của cô ta tôi cũng không có khẩu vị, dì Lee đi pha một bình cà phê rồi mang lên phòng cho tôi.”

“Vâng, cô chủ.”

La Lisa xoa xoa hai bên thái dương, bực tức bước lên lầu, cũng không buồn quay lại nhìn Park Chaeyoung đang tái nhợt đứng đó, vào phòng làm việc đóng sầm cửa lại.

Park Chaeyoung nhìn về phía thư phòng, vẻ tự ti trong mắt càng sâu.

Nhìn đi… quả nhiên chị ta không quan tâm mày đi đâu làm gì, cho dù mày có nói bị chảy máu dạ dày nhập viện chị ta cũng không mảy may để ý, ngay cả những người không quen biết trên mạng cũng ghét bỏ mày, đây là sự khác biệt giữa mày và Lee Nancy.

“Phu nhân, phu nhân? Cô sao vậy?” Thấy Park Chaeyoung vẫn im lặng, dì Lee lo lắng gọi to.

Park Chaeyoung lấy lại tinh thần, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, mỉm cười nói: “Không việc gì, chỉ là hơi mệt một chút, cháu có chút nhớ cơm canh dì Lee nấu.”

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cậu đã tới gặp bác sĩ Choi. Bác sĩ Choi cũng đã xem đoạn video trên mạng, vô cùng căm giận, cảm thấy bất bình thay cho Park Chaeyoung.

Từ lúc ra viện tới gặp bác sĩ Choi xong đã qua hai tiếng, trời cũng sẩm tối, vừa về tới nhà liền thầy dì Lee đang định ra ngoài mua đồ, Park Chaeyoung thấy vậy nhân tiện lái xe chở bà đi siêu thị. Sau đó lúc về nhà, dì Lee rót một cốc sữa bò mà nàng thích đưa tới, còn ân cần hỏi nàng muốn ăn gì để bà vào bếp chuẩn bị, chú Han thì muốn giúp nàng dọn dẹp phòng ngủ, đổi ga trải giường, tất cả đều vui vẻ hòa thuận cho tới khi La Lisa trở lại…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro