Trọng Tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thái Anh à, chị mặc bộ này hợp không vậy? - Lệ Sa.

Đây là lần thứ 20 trong ngày cô hỏi câu này, cứ liên tục lôi hết quần áo trong các ngăn tủ ra mà ướm thử, phòng thay đồ hiện tại y như một bãi chiến trường

- Không biết - Thái Anh không thèm ngó đến, tiếp tục trang điểm.

Lệ Lâm và Ali ngồi ngay cạnh cũng lắc đầu, thở dài ngao ngán.

- Sao em chẳng giúp chị lựa đồ vậy? Hôm nay chị sẽ phải gặp bố mẹ em đó, chị phải ghi điểm với bố mẹ chứ - Lệ Sa than thở, trách móc nàng.

- Này, sao chị không nhớ lại lúc chị lấy đồ em chọn khoác cho cô gái khác? - Thái Anh gắt lên nhắc lại chuyện ở quán cà phê của Lệ Sa và Trân Ni.

- Chuyện cũ rồi mà, không lẽ em lại hẹp hòi đến vậy? - Lệ Sa bực dọc.

- Nói ai hẹp hòi đó? - Thái Anh hét lên lập tức quay sang trừng mắt với Lệ Sa, khiến cô tái mặt, người đông cứng lại.

Ali và Lệ Lâm bị tiếng hét của nàng làm cho giật bắn người nhưng khi thấy gương mặt của cô thì cả hai phụt cười lớn trêu chọc, không dừng lại ở đó Lệ Lâm còn tiếp tục thè lưỡi ghẹo cô.

- Tiểu Lâm, em vui lắm sao? Không mau đến giúp chị còn ngồi đó cười nữa - Lệ Sa trừng mắt với con bé.

- Không đâu nha, em đang giúp mẹ của cháu em rồi - Lệ Lâm nói khi đang giúp nàng làm tóc.

Lạp Lệ Sa - cục thịt dư trong chính căn hộ của mình.
Từ lúc con bé làm hòa với nàng thì nước cờ đã thay đổi suốt ngày họ luôn dính với nhau.
Ăn uống, đi chơi, mua sắm, du lịch đều một chị một em, sự đồng lòng của cả hai thể hiện rõ rệt nhất ở việc cô chỉ cần nói một câu không vừa ý thì liền bị phản kháng lại hai câu.
Một Thái Anh mà cô cãi đã không lại.
Nay còn có thêm Lệ Lâm, quả nhiên là thất thủ.
Chưa kể đến Ali, cô cứ ngỡ rằng khi gặp Lệ Lâm thì với tính tình của cả hai, sẽ xảy ra tranh chấp, cãi vã.
Nhưng không, sự thật luôn là thứ làm chúng ta đau lòng nhất và đối với cô cũng vậy.
Ali thật ra là một thành viên trong hội bạn thân ở nước ngoài của Lệ Lâm, cũng không ngoại lệ trong trường hợp cả hai vừa mới gặp nhau trong chuyến du lịch vừa rồi của con bé.
Nghe có hơi vô lý, nhưng đầy tính thuyết phục rằng đối với cô, ba cô gái đang ở trước mặt cô là bộ ba quyền lực nhất Đại Hàn Dân Quốc.

Uất ức không nói thành lời, cô ngậm ngùi tiếp tục tự chọn đồ.
Thái Anh nhờ sự trợ giúp của Ali và Lệ Lâm cuối cùng cũng đã sửa soạn xong.
Nhan sắc đẹp không tì vết sắc vóc thanh tú, gương mặt trang điểm nhẹ, một chiếc áo thun, quần jean trắng, áo khoác màu camel sang trọng và túi xách đồng bộ, là tất cả những gì nàng có cho buổi ra mắt bố mẹ.

Liếc nhìn Lệ Sa, đống đồ chất thành núi vẫn đang bị cô lục tung lên, nàng khẽ nhăn mặt, còn Ali và Lệ Lâm thì vẫn thấy buồn cười khi nhìn chị gái của mình.

- Khi nào thì chị mới chọn xong đây? Trễ giờ rồi đó - Thái Anh nói khi bước tới trước mặt cô.

- Trễ thì trễ, ai bảo em không chọn giúp chị - Lệ Sa giọng hờn dỗi tiếp tục loay hoay lục lọi, không nhìn đến nàng.

- Trách móc ai thế hả? - Thái Anh đánh mạnh vào tay cô một cái rõ đau, khiến cô bực dọc quay sang nhìn nàng.

Không nói không rằng, nàng quơ tay vài cái, lập tức đã có một bộ đồ được đẩy thẳng vào người cô.

- Im lặng, rồi đi thay giùm cái - Thái Anh.

Nói xong, nàng quay lưng bỏ đi, cô vài giây ngơ ngác sau đó đắc chí cười vui như trẻ con được cho kẹo, nghe theo lời nàng mà thay đồ.

Thái Anh đã chọn cho cô quần tây đen, áo len cổ lọ đen, tìm được một chiếc măng tô màu camel trong đống đồ, vì tone sur tone với nàng, nên nàng không nghĩ nhiều đưa luôn cho cô thay.
Bộ đồ vừa vặn với cô nên nàng vừa trông thấy cũng hài lòng theo.
Cần gì phải ăn mặc cầu kỳ, khi đối với người lớn sự đơn giản luôn là thứ ghi điểm tuyệt đối chứ, ắt hẳn là do cô lo lắng nhiều quá rồi.

- Tụi em đã hoàn thành nhiệm vụ hết rồi đó nha. Phần còn lại là hai người phải ghi điểm và đem về đại thắng thôi đó. Nhớ trả công cho hai đứa em tội nghiệp này - Lệ Lâm nói, Ali bên cạnh chẳng kém cạnh liền hùa theo.

- Đúng vậy đó, báo thông tin với bố mẹ rằng  các chị sẽ đến ra mắt là tụi em, phụ giúp hai người chuẩn bị cũng là tụi em, công cán của tụi em hai người phải trả cho đủ đó. Tới nước này, mà còn để thua cuộc thì công sức tụi em coi như đổ sống đổ biển. Phải đại thắng đó, biết chưa? - Ali căn dặn, chăm chăm nhìn cô đe dọa.

- Biết rồi, thưa hai cô - Thái Anh đáp trả, lấy túi xách nhanh chóng kéo cô thoát khỏi vòng vây của hai đứa em tinh nghịch.

------------

Chiếc Rolls Royce Phantom màu vàng cát, do tài xế riêng đánh lái hướng đến nhà bố mẹ Lệ Sa.
Ngồi trong xe, Thái Anh bình thản ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, dáng vẻ của nàng không có chút gì lo lắng, hồi hộp.

- Thái Anh, em không lo lắng gì sao? - Lệ Sa hiếu kỳ hỏi, nắm bàn tay mềm mại của nàng.

- Có gì mà phải lo lắng? - Thái Anh vẻ mặt khó hiểu, nhướn mày nhìn cô.

- Thì sắp gặp bố mẹ chị, em không hồi hộp sao? - Lệ Sa càng hiếu kỳ hơn sau câu trả lời của nàng.

- Không! - Thái Anh đáp gọn, biểu cảm không chút biến sắc.

- Tại sao không? - Lệ Sa tiếp tục hỏi tới.

- Bởi vì em đang mang trong bụng con của chị, không cho cưới cũng phải cưới, chị nghĩ  chị thoát được hay sao? Người sợ phải là chị chứ sao lại là em? - Thái Anh nở nụ cười hiền, đắc chí đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô.

Người biến sắc hiện tại đang là cô chứ không phải nàng, thấy vẻ mặt Lệ Sa tái xanh, Thái Anh được một tràng cười lớn.

Chiếc xe hướng chạy vào garage của một biệt thự có thiết kế hiện đại.

Biệt thự như một ốc đảo xinh đẹp thu nhỏ, khu sân vườn hệt như một thảo nguyên xanh rộng lớn với thảm cỏ trải đều, lát gỗ bắt nhịp từ cổng chính vào trong.
Rời khỏi xe, Lệ Sa nắm tay Thái Anh dắt đi tham quan xung quanh trước khi gặp bố mẹ.
Nàng không chút thắc mắc liền theo chân cô.
Biệt thự có hai dãy nhà chính đối xứng, cân bằng nhau, một hồ bơi chạy dọc sân mang hơi nước tỏa khắp không gian trong nhà, tạo nên cảm giác dễ chịu.
Những chiếc ghế bố dài được đặt lộ thiên ngoài sân vườn để nghỉ mát, thư giản, cây cối trong vườn tỏa hương thơm tươi mát.
Mỗi khi có tiệc tùng hay tổ chức liên hoan thì chắc chắn đây là một nơi cực kỳ lí tưởng.

- Chào bố mẹ, con mới về đây - Lệ Sa vẻ mặt vui vẻ, hớn hở chào bố mẹ.

Còn Thái Anh thì giờ mới hoàng hồn trở lại.
Đến đúng lúc vào giờ ăn trưa, nên hiện tại cô và nàng đang đứng trước một chiếc bàn đầy ắp những món ăn Hàn Quốc.

- Dạ, chào hai bác - Thái Anh có chút e dè nhưng nét mặt đầy tự tin, cúi chào bố mẹ Lệ Sa.

- Hai đứa đến rồi sao? Mau ngồi vào bàn ăn thôi kẻo thức ăn nguội hết - Bố Lạp lên tiếng.

Vừa nhìn thấy Thái Anh, vẻ mặt của bố mẹ Lạp lập tức cười tươi, niềm nở với nàng.

- Nào con gái, mau lại ngồi cạnh ta - Mẹ Lạp nhìn nàng sau đó chỉ vào chiếc ghế cạnh mình.

Không chần chừ thêm giây nào, Thái Anh lập tức tiến tới ngồi cạnh.
Đây là lần đầu cô thấy được dáng vẻ ngoan ngoãn, hiền lành của nàng, thật có chút thú vị.

Trong bữa ăn, bố mẹ Lạp và Thái Anh liên tục gắp thức ăn qua lại cho nhau, lòng cô có chút ghen tị nhưng nhìn cách họ đối xử tốt với nàng và sự vui vẻ trên gương mặt của nàng hiện tại, khiến cô hạnh phúc.

- Thái Anh à, con hãy ăn thử món này là do ta tự tay làm đó - Đũa của mẹ Lạp đang gắp lấy một miếng cá thu kho kim chi.

Thái Anh khẽ trợn mắt nhìn Lệ Sa, đá vào chân cô ra hiệu.

- Mẹ à! Khoan đã, ngoài dưa leo ra thì Thái Anh cũng không ăn được cá ạ - Lệ Sa lập tức nói đỡ cho nàng.

Vì đang mang thai, nên hiện tại nếu miếng cá đó mà đến gần nàng sẽ nhợn ngay, như thế sẽ bị bố mẹ Lạp phát hiện.

- Vậy sao, tiếc thật đó con lại không được thử món đặc biệt của ta làm rồi - Mẹ Lạp nói, kèm theo nụ cười rạng rỡ.

- Dạ, con xin lỗi bác ạ - Thái Anh mặt buồn rười rượi.

Nhìn món cá mà mẹ Lạp làm, nàng thực sự rất muốn thử, vì trông nó rất hấp dẫn với người sành ăn như nàng.
Nhưng nếu làm như vậy, chẳng khác nào là "lạy ông tôi ở bụi này"

- Sao lại gọi là bác chứ, từ giờ cứ gọi chúng ta là bố mẹ, con nên tập dần đi - Bố Lạp cười điềm đạm.

Tiếng ho sặc sụa phát ra từ phía Lệ Sa.
Sự tự nhiên của bố mẹ, làm cho cô đang ăn bị bất ngờ đến nỗi sặc cả thức ăn.

- Bố mẹ nói không đúng chỗ nào hay sao mà con lại phản ứng như thế hả Tiểu Sa? Thái Anh à, con thử trà thảo mộc này đi là do ta tự trồng đó - Mẹ Lạp.

- Con rất thích uống trà thảo mộc mẹ trồng, hãy cho con uống đi mẹ - Lệ Sa qua khỏi cơn sặc, lập tức đón lấy tách trà thảo mộc thay cho nàng.

Ánh mắt khó hiểu, nghiêm nghị của bố mẹ hướng đến cô.

- Lạp Lệ Sa, chị hay nhỉ? Có giỏi thì mau thành thật nói cho bố mẹ chị biết rằng bao nhiêu tháng rồi? - Bố Lạp.

Sau khi ngừng vài phút trước hành động của cô, thì bố Lạp đặt đũa xuống bàn sẵn giọng, nghiêm nghị hỏi.

- Dạ, ý bố là sao ạ? - Lệ Sa khó hiểu đáp lại sau khi uống hết tách trà thảo mộc.

- Ý bố mẹ chị là, Thái Anh đã mang thai bao nhiêu tháng rồi? - Ánh nhìn của bố mẹ Lạp vẫn đang chăm chăm vào cô.

- Sao. . .sao bố mẹ biết? - Lệ Sa phát hoảng, mồ hôi tuôn ướt hết trán.

- Chúng tôi biết, vì chúng tôi là bố mẹ chị đấy - Bố Lạp bình thản đáp.

Nét mặt bố mẹ Lạp không có chút gì là bất ngờ hay tức giận, không những thế tay của mẹ Lạp vẫn đang nắm lấy tay Thái Anh ở phía đối diện.

- Bố mẹ. . .bố mẹ, cho con cưới Thái Anh nhé? - Lệ Sa làm liều hỏi thẳng, nhắm mắt chờ đợi, mồ hôi chảy dọc thái dương.

Mẹ Lạp và Thái Anh phía đối diện chỉ ngồi nhìn, cả hai tuyệt nhiên im lặng để mặc cho cô và bố nói chuyện.

- Thế con làm cho con gái người ta có thai, con không cưới thì ai sẽ cưới? - Bố Lạp.

Sau câu nói của bố, mắt cô lập tức mở to, sáng hơn cả ánh đèn pha buổi tối.

- Thật không? Bố mẹ đồng ý thật sao? Em thấy chưa, chị đã nói với em là sẽ được mà - Lệ Sa vui mừng bật dậy khỏi ghế, nhảy tưng tưng.

- Chị nói với em khi nào đâu? - Thái Anh phản bác lại.

- Bố mẹ đều biết chuyện, là do em gái nói đỡ cho chị đấy, chứ không là hôm nay chị đã bầm dập với tôi rồi, không dễ dàng trót lọt như thế đâu. Cá với trà thảo mộc chỉ là phép thử xem những điều Lệ Lâm nói có chính xác hay không thôi, không ngờ là. . .với lại Thái Anh này…con đá đau thật đấy. . . - Bố Lạp ôn tồn nói, sau đó cười lớn.

- Dạ. . ? - Thái Anh mở to mắt nhìn bố Lạp.

- Bố nói là cú đá ra hiệu của con là đá vào chân bố chứ không phải chân Lệ Sa, nên là bây giờ bố đau. Mà ông thần này cũng tinh ranh lắm đấy, không có tín hiệu mà vẫn bắt kịp tiến độ đó chứ - Bố Lạp.

Cả nhà bật cười lớn sau câu nói của bố Lạp, riêng Thái Anh mất mặt đến mức chỉ biết úp mặt xuống bàn, miệng liên tục nói xin lỗi.

------------

Qua khỏi một cửa ải.

Lệ Sa và Thái Anh hiện tại đang trên đường đến nhà bố mẹ nàng
Khác hẳn với sự bình thản của nàng, hiện trạng cô lúc này là từ khi xe lăn bánh khỏi nhà bố mẹ Lạp, thì cô rơi vào trạng thái im bặt, mặt mũi không còn giọt máu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

- Sa à. . . - Thái Anh khẽ gọi, ngồi ngay bên cạnh nhưng cô hoàn toàn bị sự căng thẳng lấn át nên không nghe thấy.

- Lệ Sa, chị có nghe em nói không? - Thái Anh gọi thêm lần nữa, nhưng vẫn không có phản hồi.

Tiếng thở của cô hoàn toàn không đều.
Đan tay vào tay cô, nàng nhích lại gần tựa đầu lên vai cô, vuốt nhẹ cánh tay như lời động viên.

- Chị đừng lo lắng vậy mà, sẽ ổn, không sao đâu - Thái Anh nhỏ nhẹ an ủi, mồ hôi từ bàn tay cô thấm sang cả tay nàng.

- Sao lại không lo lắng được cơ chứ? - Lệ Sa thở dài, giọng sợ sệt.

- Chị sợ sao? Chị mà biết sợ thì chị đâu có làm - Thái Anh mỉa mai cô.

Theo hướng dẫn của nàng.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước sân của một dinh thự theo phong cách cổ điển cung điện hoàng gia Pháp.
Vệ sĩ xung quanh lập tức bước đến kiểm tra, khi nhận ra đó là nàng thì đồng loạt tất cả đều cúi người chào.

Quả nhiên, là thẩm mỹ của nàng được thừa hưởng từ bố mẹ, nên thiết kế ngôi nhà của nàng cũng giống như bố mẹ mình.
Cả dinh thự của nàng và của bố mẹ đều y như một tòa lâu đài xa hoa mang phong cách Pháp.
Sự sang trọng, nguy nga của phòng khách làm cho cô choáng ngợp, ánh sáng dát vàng lung linh và không gian rộng lớn là vô tận.

Nhìn tổng thể, mọi thứ ở đây toát lên một nét vương giả vương giả quý tộc, cao sang, quyền quý.

- Con chào bác ạ - Lệ Sa cúi người.

Chào người phụ nữ đang ngồi trên bộ sofa đỏ, nhâm nhi trà chiều.

- Mẹ à, bố đâu rồi ạ? - Thái Anh vừa gặp mẹ, đã lập tức sà vào lòng bà mà nhõng nhẽo, bỏ mặc cô đứng như chết trân.

Một người đàn ông trung niên trong bộ quần áo chơi golf từ cửa chính bước vào, trên tay vẫn còn cầm chiếc gậy, nhìn chăm chăm vào Lệ Sa.

Vừa nhìn thấy, cô đã cảm nhận điều chẳng lành, lùi về phía sau vài bước.
Không khoan nhượng tay vung cao chiếc gậy, cô ngay lập tức ăn ngay vài gậy vào người.

Mọi thứ chỉ dừng lại khi nàng đứng chắn trước mặt, chắn tầm mắt của người đàn ông.

- Bố. . .bố đừng đánh nữa, sao bố lại đánh chị ấy chứ? - Thái Anh tức giận, xót xa khi nhìn thấy cô bị đánh khắp người.

Cánh tay đỡ đòn của cô sưng lên trông thấy.

- Con gái cưng, ta chỉ mới thử nó một tí thôi mà con đã xót đến mức hét vào mặt bố mình - Bố Phác nói xong, đặt gậy xuống bước sofa ngồi ngay cạnh mẹ nàng.

- Chị có đau lắm không? - Thái Anh lo lắng.

Mẹ Phác thấy vậy khẽ cười nhẹ, lắc đầu.

- Mau lại đây ngồi - Bố Phác gằn giọng, trừng mắt nhìn cô.

Không dám làm trái ý, cô lập tức bước tới ngồi đối diện, nàng thì im lặng, nét mặt hằn hộc, tay liên tục xoa cánh tay sưng cho cô.

- Lạp Lệ Sa, đại tiểu thư họ Lạp. Chủ tịch tập đoàn mỹ phẩm lớn nhất Đại Hàn Dân Quốc LS, lý lịch trong sạch, báo đài hay gọi là nữ thần của giới kinh doanh, tướng mạo cao ráo, nét mặt cũng khôi ngô, tuấn tú. Mỗi tội là dám đến Phác gia giành con gái cưng với ta, còn làm con bé có thai! - Bố Phác đập tay lên bàn một cái rõ to, khiến cô giật bắn người, mồ hôi ướt đẫm cả áo.

- Sao bố biết? - Thái Anh mắt mở to nhìn bố mình.

- Vâng, thưa con gái cưng của bố. Thái Hạ đã nói cho bố biết là con hư hỏng đến mức nào đó - Bố Lạp đáp lại lời của nàng.

- Cái quái gì vậy chứ? Chúng ta chỉ nhờ nói rằng chị và em đến ra mắt, chứ đâu có nhờ nói cả chuyện mang thai. Hai cái đứa này, tính chơi mình sao? - Thái Anh lầm bầm, mặt mũi tối sầm.

- Thế con gái định dạy em mình nói dối bố mẹ sao? - Bố Phác lên tiếng, khiến nàng không cãi được đành im bặt.

- Con. . .con xin lỗi, mong hai bác cho phép Thái Anh được gả cho con, con hứa sẽ một lòng với cô ấy. . . - Lệ Sa.

Ngay lúc này.
Cô đột nhiên lên tiếng, nàng ngước nhìn, đây là lần đầu tiên cô dám nhìn thẳng vào bố mẹ nàng, ánh nhìn chân thành này làm cho nàng động lòng.

- Gả sao? Gả thì đương nhiên là phải gả nhưng chị phải vượt qua thử thách của nhà họ Phác đã. Chị có thể dễ dàng làm chồng Thái Anh, nhưng không dễ dàng làm rể nhà họ Phác đâu. Bà mau đi lấy những thứ đã chuẩn bị ra đây cho tôi. . . - Bố Phác ra hiệu cho mẹ Phác.

Mồ hôi trên người cô vẫn không ngừng tuôn, nàng vội lấy khăn giấy lau cho cô nhưng lau mãi vẫn không hết.

Mọi hành động ân cần của nàng, đều được thu vào mắt bố mình, nhưng nàng tuyệt nhiên không quan tâm đến.

Được một lúc lâu sau, mẹ Phác cùng người giúp việc mang lên một vài món ăn nhẹ, kèm theo đó là 5 loại rượu có nồng độ cồn nặng nhất thế giới.

Thương hiệu của 5 loại rượu lần lượt là Balka, Pincer, Bruichladdich X4, Everclear và cuối cùng là Spirytus Rektyfikowany.

Vừa nhìn thấy, nàng đã ngay lập tức hét toáng lên.

- Bố! Bố tính giết người sao? Lệ Sa không biết uống rượu, huống hồ đây là. . .không được, con sẽ không để chị ấy uống đâu - Thái Anh cương quyết, bênh vực cô.

- Chỉ cần mỗi loại một ly, ta lập tức sẽ gả con bé cho chị và chị chính thức được làm rể Phác gia - Bỏ qua lời nói của con gái, bố Phác ngước nhìn cô, nghiêm túc nói.

- Bố không nghe con nói hay sao? Con sẽ không để chị ấy uống đâu. Lệ Sa, chị không được uống, chị còn nhớ hôm trước chị uống Everclear và kết quả thế nào không? - Thái Anh.

Không thuyết phục được bố mình, nàng lập tức quay sang đe dọa cô.

Chần chừ suy nghĩ, hết ngước nhìn bố mẹ nàng, lại nhìn sang nàng bên cạnh.
Cô nhắm mắt đấu tranh tư tưởng.
Sau một hồi lâu, cô đưa tay nắm chặt tay nàng, thở dài một tiếng, quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng.

- Em tìm hiểu mọi thứ về bố mẹ chị khó khăn như vậy, thì chị cũng phải tìm hiểu về bố mẹ em. Em thuyết phục được bố mẹ chị, thì chị cũng phải làm được - Lệ Sa mạnh dạn nói với nàng.

- Bác trai, con sẽ uống. . . - Lệ Sa.

Sau câu nói của cô, người giúp việc tiến tới rót hết 5 loại rượu ra ly.
Thái Anh ngồi cạnh, lo lắng nhìn cô.

Ly đầu tiên là Balka loại rượu có độ cồn cao nhất vùng Bắc Âu, được ưa chuộng để giữ ấm, không màu, không mùi, không vị.

Ly thứ hai là Pincer là một loại vodka thảo dược cực kỳ mạnh được làm từ hoa hướng dương và cây kế sữa, có mùi nồng, làm cho cô nhăn mặt, nhanh chóng gắp lấy một ít thức ăn cho vào miệng, để khử đi mùi rượu.

Mặt cô bắt đầu đỏ rực lên, mắt có chút hoa đi, ngừng một lúc lâu cô mới tiếp tục.

Ly thứ ba là Bruichladdich X4 là loại rượu whisky mạch nha đơn cất duy nhất có độ cồn thuộc mức cao nhất thế giới đạt tới 92% độ cồn.

Sau tiếng ực, rượu được đưa xuống cổ họng cô một cách nhanh chóng, bên cạnh nàng nhìn thấy yết hầu cô khó khăn nuốt mà đau lòng.

- Sa ngừng lại đi. . . - Thái Anh nắm lấy cánh tay cô lay mạnh năn nỉ.

- Con gái, để cho cô ấy thử - Mẹ Phác lúc này mới nhẹ nhàng trấn an con gái mình, nét cười hài lòng thể hiện trên gương mặt của bố mẹ nàng.

Lệ Sa không đáp lại, đặt ly xuống liền cầm ly kế tiếp lên.

Ly thứ tư là Everclear loại rượu đã lừa đảo và đánh gục cô một lần, rất dễ dàng bỏ qua, vì cô đã từng thử.

Ly cuối cùng, cô vẻ mặt đắc thắng, ngước lên nhìn bố nàng mà cười, bố Phác cũng hài lòng liền cười đáp lại.

Spirytus Rektyfikowany là một loại Vodka độ cồn đến gần 96 độ, có độ tinh chất cao nhất thế giới.

Loại rượu này được khuyến cáo dùng để pha chế với các thức uống khác chứ không nên dùng trực tiếp nhưng hiện tại là cô đang nuốt thẳng chúng vào bụng.

- Giỏi lắm…haha đúng là rể của Phác gia có khác - Bố mẹ Phác vẻ mặt cực kỳ hài lòng khen gợi cô.

Còn cô mặt thì đỏ bừng bừng, cơ thể nóng hừng hực vì rượu, ôm lấy nàng đang rơi nước mắt bên cạnh.

- Không sao, đừng khóc, chị ổn mà - Lệ Sa trấn an nàng.

Đây là lần đầu bố mẹ nàng nhìn thấy con gái mình lo lắng, chăm sóc cho người khác đến mức một mực bênh vực, cãi lời bố mẹ, không những thế còn khóc to, đau lòng như vậy.

Quả thực, là con gái cưng của họ đã yêu thật rồi. . .

Lệ Sa cứ im lặng mà ôm nàng mãi không buông, một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì.
Nàng bắt đầu lo lắng gọi cô, nhưng tuyệt nhiên không thấy hồi đáp.
Nhịp thở của cô trở nên đều đặn, bố mẹ nàng trong tình huống này không những không lo lắng, mà còn được một trận cười rõ to, liền cho vệ sĩ vác cô lên phòng nàng.

- Bố mẹ! Lệ Sa mà có mệnh hệ gì? Con sẽ từ mặt hai người đấy - Thái Anh giận dỗi, không quên để lại một câu trước khi theo cô lên phòng.

- Con gái cưng, con lại làm quá lên rồi, rể cưng của ta chỉ là say quá nên ngất luôn tại chỗ thôi mà - Bố Phác cười lớn.

Trêu chọc cô con gái của mình.
Tiếng cười vui vẻ, hạnh phúc vẫn vang khắp dinh thự.

• End Chap 22

------------

Ây gô……
Tôi chỉ là off có gần 1th thui mà=]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro