Chương 39: Ta thích nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông tang vang lên từ hoàng cung Nam Sở Quốc, vang vọng toàn bộ Kim Lạc Thành, nhân dân sau khi nghe được đều hai mặt nhìn nhau, rất nhanh đã quỳ xuống trước hoàng cung.

Tầng tầng tuyết trắng, dường như cũng đang tiếc thương vì Văn Đế.

Lạp Lệ Sa đi tới trước Càn Hòa Cung, tất cả binh lính, thái giám cùng cung nữ đều quỳ xuống, nhừng người từng được nhận ân huệ của Văn Đế lại càng khóc lớn.

Lạp Lệ Sa từng bước một đi về trước, lưu lại từng vết chân rõ ràng, đến trước cửa, nàng lại không có sức đẩy cửa ra, trong phút chốc, Lạp Lệ Sa cảm thấy tiếc thương vì nam nhân kia, cũng càng sợ nhìn thấy dáng vẻ bi thương của Phác Thái Anh.

"Nương nương?"

Ninh Nhi khẽ gọi Lạp Lệ Sa một tiếng, Lạp Lệ Sa phục hồi tinh thần lại, chỉ khẽ đáp lời, liền đẩy cửa ra, bên trong hoàn toàn tĩnh mịch, cung nữ thái giám đều quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh một tiếng.

Hoàng hậu Ca Thư Sính cùng Phong Thừa Ân cũng quỳ gối bên mép giường, Ca Thư Sính nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay đã lạnh như băng của Văn Đế, Lạp Lệ Sa giương mắt nhìn tới, mặt Văn Đế bịt kín một tấm vải trắng, đã không còn nhìn thấy người ôn nhu kia nữa.

Lạp Lệ Sa nhìn về phía Phác Thái Anh, nàng yên tĩnh đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn tất cả, cặp mắt kia nhuộm âu sầu, để lộ ra vẻ miễn cưỡng không thể chịu nổi, cuối cùng chỉ hóa thành lạnh lẽo, che giấu tất cả tâm tình.

"Báo cho tất cả đại thần cùng phi tử hậu cung, mặc đồ đay trắng bảy ngày, ngay hôm nay đến Đại Phạm Cung quỳ lạy, cấm uống rượu ca vũ, ngừng nghị luận triều chính, cả nước tưởng niệm."

Âm thanh Phác Thái Anh rất lạnh, như đến từ tận sâu trong bóng tối, lạnh lẽo thấu xương.

Nàng quay đầu, phát hiện Lạp Lệ Sa vẫn luôn nhìn mình, Phác Thái Anh hạ thấp mắt, nước mắt ở trong con ngươi biến mất.

"Vân Nhiễm, để Lễ bộ chuẩn bị tang lễ cùng đại điển đăng cơ."

Phác Thái Anh vẫn tiếp tục phân phó những chuyện cần làm, giống như trời có sập xuống, nàng cũng phải chống đỡ, ngay cả thời gian để nàng thương tâm, cũng không có.

Phác Thái Anh vừa vặn muốn rời khỏi Càn Hòa Cung, nàng thậm chí không dám nhìn Văn Đế thêm chút nào nữa, lúc lướt qua bên người Lạp Lệ Sa, nàng cũng không ngừng lại. Lạp Lệ Sa đưa tay ra, nhẹ nhàng giữ ống tay áo của nàng lại, ống tay áo rộng lớn kia bị lôi kéo ra một đường cong, lộ ra nắm đấm nắm chặt trong tay áo.

"Thái hậu, thần thiếp có thể giúp được gì không?"

Lạp Lệ Sa thanh thanh lãnh lãnh, không có thương tâm, chẳng có bi ai, nhưng tràn đầy đau lòng đối với Phác Thái Anh.

"Ngươi. . . Cố gắng ở cạnh Hoàng hậu."

Phác Thái Anh chậm rãi mở miệng, thậm chí không quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa giống như một lưỡi dao sắc, có thể dễ dàng mở ra lỗ hổng yếu đuối của nàng, nhưng vào thời điểm này, yếu đuối là thứ vô dụng nhất, Phác Thái Anh nàng, không cần.

Phác Thái Anh bước ra một bước, nhưng tay của người nọ lại không thả tay áo của mình ra, lúc Phác Thái Anh quay đầu lại, người kia mới buông tay ra.

"Thần thiếp, vẫn sẽ luôn ở đây."

Lạp Lệ Sa thấp giọng nói một câu, trong lòng Phác Thái Anh khẽ động, không nhìn Lạp Lệ Sa nữa, cùng Vân Nhiễm rời khỏi Càn Hòa Cung.

Lạp Lệ Sa cùng Ninh Nhi đi tới phía sau Hoàng hậu, hướng về phía Văn Đế quỳ xuống, dập đầu một cái.

Ca Thư Sính không khóc, Phong Thừa Ân cũng không khóc, cũng không phải là bọn họ không thương tâm, có lẽ chỉ là ở trong cung này, nước mắt là thứ vô dụng nhất.

Ca Thư Sính không lên tiếng, mà Phong Thừa Ân chỉ quỳ ở đó, ánh mắt đờ đẫn, giống như bị rút đi linh hồn.

Lạp Lệ Sa đã thấy rất nhiều người chết, hơn nữa rất nhiều đều chết ở trên tay mình, nàng chưa từng thấy bởi vì một kẻ đã chết mà khiến những người khác thương tâm, bây giờ mới thấy, hóa ra là như vậy.

Có lẽ nàng cũng bắt đầu hiểu, tại sao người trong giang hồ đều đòi đánh đòi giết Tuyệt Âm Các.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Đại Phạm Cung.

Một quan tài nạm vàng có khắc kinh văn đặt ở ngay chính giữa Đại Phạm Cung, bên quan tài có hai người quỳ, Hoàng hậu Ca Thư Sính một thân trắng thuần, cùng Thái tử Phong Thừa Ân.

Đứng một bên khác quan tài chính là Phác Thái Anh toàn thân áo trắng, bỏ xuống hết thảy đồ trang sức, không nhiễm chút son phấn, nàng đứng một bên quan tài, lạnh lùng nhìn quần thần cùng phi tử hậu cung cúi đầu quỳ.

Ở đây nàng là người duy nhất không cần quỳ, nhưng điều này cũng biểu lộ rõ, nỗi bi ai người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Lạp Lệ Sa khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Phác Thái Anh, ánh mắt người kia lưu lại ở trong quan tài mở rộng, nằm ở nơi đó là nhi tử của nàng.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh chuyển mắt qua, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, ánh mắt hai người chạm nhau, như có nhiều chuyện đều không nói ra được.

"Vương gia Phong Tử Dạ đến —— "

Lúc Phong Tử Dạ chạy đến, đêm đã khuya, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì mệt mỏi mất đi huyết sắc, lướt qua bách quan trong triều, đi tới trước linh cữu, cầm lấy ba nén nhang, quỳ xuống bái một cái, cắm hương vào rồi đi tới một bên.

"Hoàng hậu nương nương, xin nén bi thương."

Phong Tử Dạ trầm thấp nói một tiếng, sau đó đi tới một bên khác, quay về Phác Thái Anh nói: "Hoàng tẩu, xin nén bi thương."

Phác Thái Anh khẽ khom người đáp lễ, nói: "Vương gia có tâm."

Phong Tử Dạ quay đầu, chậm rãi nhìn những người đang cúi đầu, có vài người là huynh đệ của Phong Kỳ Chấn, đã được cho đất phong làm vương một phương, chỉ là những người này không có binh quyền, hơn nữa dưới sự chèn ép và giám thị của Phác Thái Anh, đã sớm không còn dã tâm vốn có nữa, hắn cũng không khỏi cảm thán thủ đoạn của Phác Thái Anh.

Lúc hắn tiến cung, không chỉ Đại Phạm Cung, cả hoàng cung đều che kín trọng binh, hơn nữa còn do Trấn Quốc Tướng quân Tề Anh Đạo tự mình giữ cửa, cho dù muốn phản, cũng không làm được.

Phong Tử Dạ quỳ trước quần thần, giúp Phong Kỳ Chấn thủ linh*.

*thủ linh: túc trực bên linh cữu

"Tuyên chỉ đi!"

Phác Thái Anh thấy người đã đến đông đủ, bên trong Đại Phạm Cung rộng lớn mà tĩnh lặng, đã mở miệng.

Lúc này, Võ Thừa tướng Điền Ngự bưng hộp trên tay, đi tới trước mặt quần thần, để mọi người nhìn rõ ấn sáp của Văn Đế trên hộp.

Điền Ngự mở ấn sáp, giao hộp cho thái giám, cầm lấy chiếu thư bên trong, chậm rãi đọc lên.

Tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, đế vương tiếp theo là Thái tử Phong Thừa Ân mới có sáu tuổi, Phác Thái Anh tiếp tục phụ chính, mà Văn Võ Thừa tướng cùng Trấn Quốc Tướng quân thành đại thần phụ chính.

Di chiếu vừa ra, phía dưới đã nghị luận sôi nổi, lúc này một lão thần đi ra, quỳ gối trước linh cữu, nói: "Thái tử đã có Văn Võ Thừa tướng cùng Trấn Quốc Tướng quân ba vị đại thần phụ chính, vì sao Thái hậu vẫn muốn phụ chính? Hẳn là có ý định nhiếp chính?"

Lời này vừa nói ra, bên dưới hoàn toàn yên tĩnh, hiển nhiên mọi người đều có ý nghĩ này, có điều dám nói ra, cũng chỉ có lão thần tử này.

Phác Thái Anh nhận ra hắn, lúc trước loạn thân vương phản đối mình tham gia, sau đó bình định loạn thân vương xong, hắn liền không dám lên tiếng nữa, tư tưởng cổ hủ xưa cũ, nếu không phải thấy hắn trung thành tuyệt đối với Nam Sở Quốc, sợ là đã sớm loại trừ hắn.

"Ai gia chỉ phụ chính."

Phác Thái Anh chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, mà lão thần tử kia phản bác: "Thái tử tuổi vẫn còn nhỏ, làm sao có thể tự quyết định được, quyền định đoạt cả giang sơn tất nhiên ở trong tay Thái hậu, đây sao lại không gọi là nhiếp chính!"

Lão thần tử kia không ưa nữ nhân cầm quyền, tất nhiên có bất mãn với sắp đặt lần này của Văn Đế.

"Ai nói cô* không tự quyết định được?"

*cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến

Phong Thừa Ân lạnh lùng mở miệng nói, ngữ khí lạnh lẽo, tuyệt đối không giống lời từ trong miệng đứa trẻ sáu tuổi nói ra, khí thế kia, đúng là có chút giống Phác Thái Anh.

"Lâm đại nhân, việc này được quyết định dưới sự chứng kiến của ta, Nam đại nhân, cùng Tề Tướng quân, Thái hậu có khả năng trị quốc, điều này cũng là hợp lý."

Điền Ngự chậm rãi mở miệng, muốn để lão thần tử này lui xuống, dù sao trong lúc này chọc giận Phác Thái Anh, quả là tự tìm đường chết.

"Nhưng nữ nhân này! . . ."

Lão thần tử kia còn chưa nói xong, Phác Thái Anh liền lạnh lùng mở miệng, nói: "Chẳng lẽ Lâm đại nhân muốn kháng chỉ?"

Lão thần tử kia vừa nghe vậy, không dám lên tiếng, Phác Thái Anh lại nói tiếp: "Người đâu, có lẽ Lâm đại nhân mệt mỏi rồi, dẫn đi nghỉ ngơi cho tốt."

Phác Thái Anh không muốn gặp lại người kia nữa, người tư tưởng cổ hủ như vậy, đã không thể giữ lại.

Một hồi sóng gió nho nhỏ này, khiến người ở đây đều nhìn thấy thủ đoạn của Phác Thái Anh, âm thầm để ba vị đại thần vào cung, chứng kiến di chiếu của Văn Đế, lại để Tề Anh Đạo sắp đặt trọng binh trong hoàng cung thậm chí trong kinh thành, làm cho Phong Thừa Ân có thể thuận lợi bước lên con đường đăng cơ này.

Phong Tử Dạ âm thầm cười trộm. . . Chỉ là không nghĩ tới Phác Thái Anh còn có thể giữ lại loại lão già này ở trong triều, cũng đang cảm thán may là huynh đệ của Phong Kỳ Chấn này không có ý tạo phản, nếu không dựa vào sự sắp đặt của Phác Thái Anh như vậy, sợ là bọn họ cũng phải đi một chuyến đến suối vàng.

Hương khói trong linh đường không dứt, mà người phía dưới đã buồn ngủ, một số rời khỏi Đại Phạm Cung, tìm chỗ chợp mắt một lúc xong, lại trở về tiếp tục quỳ, trên mặt đều là mệt mỏi.

Lúc này, Phác Thái Anh cũng rời khỏi Đại Phạm Cung, trở về trong Phượng Loan Cung, Vân Nhiễm không ở cạnh, người của Phượng Loan Cung cũng đến Đại Phạm Cung quỳ lạy rồi, Phượng Loan Cung to lớn càng hiện ra vẻ vắng lặng.

"Thái hậu."

Phác Thái Anh mới vào Phượng Loan Cung không lâu, phía sau liền truyền đến thanh âm quen thuộc, là Lạp Lệ Sa, nàng đi theo mình cả đường, tinh thần nàng ngẩn ngơ lại không hề phát hiện ra.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Ngữ khí Phác Thái Anh lạnh nhạt, bên trong Phượng Loan Cung không đốt nến, Lạp Lệ Sa cũng không nhìn ra biểu hiện bây giờ của Phác Thái Anh.

"Vẫn luôn chịu đựng, rất thống khổ đúng không?"

Lạp Lệ Sa đi về phía Phác Thái Anh, cách Phác Thái Anh rất gần, mà Phác Thái Anh sau khi nghe được lời nói của Lạp Lệ Sa, nhíu chặt lông mày, trong lòng như dây đàn bị gảy lên, mũi rất chua xót.

"Ngươi trở về đi!"

Phác Thái Anh muốn lùi về sau, lại bị Lạp Lệ Sa một tay ôm vào lòng, nàng giãy giụa mấy lần, Lạp Lệ Sa vẫn cứ ôm chặt lấy nàng không tha.

"Thái hậu, thần thiếp chỉ muốn ôm người một chút, trở thành chỗ dựa cho người."

Lời này của Lạp Lệ Sa vừa nói ra, người kia ở trong lòng bớt giãy giụa đi, trọng lượng hoàn toàn rơi vào trên người Lạp Lệ Sa.

"Kỳ Chấn chết rồi. . ."

Phác Thái Anh chậm rãi mở miệng, trong miệng nàng không phải kêu to Hoàng đế, cũng không phải nói băng hà, mà là Kỳ Chấn chết rồi, nhi tử của nàng, chết rồi.

Lạp Lệ Sa hít sâu một hơi, ôm Phác Thái Anh vào trong ngực, để nàng vùi đầu vào vai mình, cảm thụ khí tức hô hấp của nàng.

"Thần thiếp vẫn sẽ luôn ở cạnh người."

Lạp Lệ Sa vừa nói ra lời này, Phác Thái Anh giơ tay lên, ôm lại Lạp Lệ Sa, gắt gao nắm lấy cung bào trắng thuần kia, cho đến khi chúng biến dạng trong tay mình, cũng không chịu buông ra.

"Ngươi không nên tới."

Phác Thái Anh chậm rãi nói, mang theo giọng mũi dày đặc, thậm chí Lạp Lệ Sa đã cảm nhận được chất lỏng ấm áp chảy xuống vai mình.

"Nhưng nàng cần ta."

Lạp Lệ Sa hôn lên đỉnh đầu Phác Thái Anh, dùng sức ôm ngang Phác Thái Anh lên, ôm rồi, nàng mới phát hiện, người này lại mềm mại như vậy, sau khi đưa nàng tới trên giường, Lạp Lệ Sa chậm rãi nói một câu.

"Nàng cần nghỉ ngơi."

Phác Thái Anh đã mấy ngày không nghỉ ngơi cho tốt, Lạp Lệ Sa nói xong cũng nằm xuống bên giường, nằm ngửa ở bên cạnh Phác Thái Anh.

"Lạp Lệ Sa, ngươi đối với ai gia, cất giữ tâm tư gì?"

Đây là lần thứ hai Phác Thái Anh hỏi Lạp Lệ Sa, nàng chờ mong đáp án kia, nhưng cũng không chịu đựng được sức nặng mà đáp án kia sẽ mang đến cho mình.

"Thái hậu cảm thấy là tâm tư gì thì chính là tâm tư đó."

Lạp Lệ Sa nghiêng người cúi xuống, môi đỏ nóng bỏng khắc ở trên trán Phác Thái Anh, hôn tới vệt nước mắt ở khóe mắt nàng, nàng cũng không phản kháng, không cự tuyệt, mặc cho Lạp Lệ Sa đối xử ôn nhu với mình.

"Ngủ một chút, lát nữa thần thiếp sẽ đánh thức người."

Phác Thái Anh không muốn suy nghĩ về tâm tư của Lạp Lệ Sa nữa, nàng nhắm hai mắt lại, cảm thụ nhiệt độ cùng hương vị của Lạp Lệ Sa, chìm vào trong mộng, giấc ngủ này tuy cũng không an ổn, nhưng đã là hiếm có trong mấy ngày nay.

Thấy người kia hô hấp đều đặn, Lạp Lệ Sa nghiêng người sang, lấy tay vén phần tóc buông xuống trên mặt Phác Thái Anh ra sau tai.

"Phác Thái Anh, ta nghĩ. . . ta thích nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro