Chương 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Độ chừng nửa năm sau, Shin Hye vẫn không thường về nhà, cho đến một ngày, Dong Wook gọi điện thoại cho hắn.

"Công tước đại nhân, phu nhân cô ấy, hình như tinh thần không được tỉnh táo..."

Nửa năm này, hắn vẫn lén cho người theo dõi Shin Hye, vì sau lần Shin Hye uống say, tinh thần hình như không còn bình thường như trước, có lúc đang ngồi liền bắt đầu cười ngây dại, khiến Yong Joon không rét mà run, còn Joohuyn thì cho rằng mẹ có chuyện thú vị gì đó nhưng không chia sẻ cùng cô, kêu gào muốn mẹ nói, kết quả Shin Hye khẽ cười bảo.

"Bởi vì mẹ sắp lấy được món đồ mà mẹ luôn mong muốn rồi."

Joohuyn bĩu môi, không vui muốn Shin Hye nói cho cô biết đó là gì, Shin Hye không trả lời cô, mà nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, đôi mắt tan rã thậm chí có một chút lạnh lùng. Yong Joon chú ý những điều dị thường này, cho nên cho Dong Wook lén đi theo cô, dù sao thân thủ Dong Wook rất tốt, không dễ bị bại lộ.

Tuy nhiên trong báo cáo theo dõi của Dong Wook, Shin Hye lại thường đến Seoul nhìn một cửa hiệu nhỏ, một lần đứng là mấy tiếng đồng hồ, sau đó vào một quán rượu ngồi trên ghế lô uống rượu một mình, có khi sẽ đến Seoul dùng cơm trong một khách sạn tại một làng chơi nào đó. Mà cửa hiệu nhỏ nọ ở Seoul là của chị cô, khách sạn tại làng chơi là hang ổ của hắc bang lớn nhất Seoul, đây cũng là kết quả sau đó Dong Wook tra được, hơn nữa mấy năm này vì Shin Hye là một nhà tâm lý học nổi danh, nên quen biết không ít quan lại hiển đạt, cũng hình thành được nhóm thế lực không nhỏ...

Lúc Yong Joon đi suốt đêm đến Seoul, Shin Hye đã hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, biểu lộ giấc ngủ của cô không được ổn định. Nhưng ngày hôm sau thì tỉnh lại, thậm chí ngay cả hắn cũng không nhận ra, liên tục kêu khóc giống như con nít.

"Minyoung, Minyoungie chị ở đâu?"

"Em sai rồi, chị đừng cứ chảy máu nữa... đừng mà..."

Giọng cô nồng nặc hốt hoảng và đau khổ, khiến trong lòng Yong Joon không ngừng yêu thương.

Mấy ngày sau khi đến Seoul, Yong Joon phát hiện bệnh tình Shin Hye không những không có khởi sắc ngược lại ngày càng nghiêm trọng, khi thì cười ngây dại, khi thì cầm kim tự hủy hoại mình, cứ tiếp tục như vậy thể nào cũng phải vào viện tâm thần, Yong Joon không đành lòng, mua vé máy bay đưa Shin Hye đi bệnh viện tư nhân tốt nhất Paris, lúc đó, hắn sợ Joohuyn sẽ sợ khi nhìn thấy Shin Hye, bất đắc dĩ phải nói Shin Hye bị bệnh truyền nhiễm, tốt hơn không nên đến thăm.

Yong Joon cho Dong Wook nói cặn kẽ mọi chuyện không bỏ sót chỗ nào cho hắn, thì ra, ngày đó Dong Wook liên tục theo dõi Shin Hye, nhìn thấy cô dừng lại bên ngã ba đường, hình như cứ ngó đông ngó tây, không ngừng xem đồng hồ, vẻ mặt nóng nảy mang theo một nụ cười chế giễu, sau đó có một chiếc xe van chờ đèn đỏ ở ngã ba, cô liếc nhìn xe van, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, sau đó cô lại nhìn chiếc xe taxi với tốc độ chóng mặt lao vào xe van đối diện, môi khẽ nhúc nhích, Dong Wook hiểu khẩu ngữ nhìn môi cô.

"3, 2, 1, ầm..."

Lúc chữ "ầm" còn chưa kịp nói, xe taxi đã lao vào chính diện đầu xe van, hình dạng đầu xe van và xe taxi ngay lập tức biến đổi. Hai chiếc xe đều bốc khói trong nháy mắt, còn tài xế dường như là cố ý, một giây lúc sắp đụng vào, liền mở cửa xe nhảy ra, mà con đường này vốn ít xe cộ, ngoại trừ trầy ngoài da, thân thể ngã xuống hoàn toàn không có tổn hại gì.

Sau đó một đám người áo đen không biết từ đâu ào đến, vội vã cứu người, mượn công cụ của nhà dân gần đó bắt đầu cạy xe cứu người, mà người chung quanh càng lúc càng nhiều, ngược lại đã quên mất tay lái taxi nọ, còn Shin Hye cuối cùng luôn là vẻ mặt tươi cười nhìn chiếc xe van xa xa, dường như là nụ cười chiến thắng.

Cô cũng nghiêng người chen vào đám người, giống như những người kia xem màn tai nạn xe cộ quỷ dị, còn xe cứu thương với cảnh sát giao thông cũng sớm đã cảm nhận được tình hình, giúp đỡ những người áo đen cứu người, người đầu tiên được cứu ra chính là người ngồi bên cạnh người lái, một người phụ nữ cả người là máu, đã hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn vương vệt máu, xem bộ dạng đã tổn thương đến tim phổi hoặc não bộ, nhưng sau khi Shin Hye nhìn thấy người phụ nữ, mặt cực độ biến sắc, đột ngột ôm đầu rên lên như tiếng rên của dã thú.

"A..."

Dong Wook vội vàng vọt vào đám người ôm cô lại, nếu hắn đoán không lầm, màn tai nạn xe này có thể do Shin Hye một tay dàn dựng, nhưng không ngờ bên trong cũng có chị cô, nhưng nếu để cảnh sát hoặc đám người áo đen không biết tên kia biết, có lẽ sẽ không ổn...

Nhưng Shin Hye vẫn liều mạng giãy giụa, chuẩn bị tiến lên.

"Minyoung... Youngie... Youngie của tôi..."

Hai tay cô nắm chặt cánh tay Dong Wook, làm tróc một lớp da trên cánh tay Dong Wook, mặc dù bị đau, Dong Wook vẫn gắt gao ôm cô lại, mà người chung quanh đều nhìn về bọn họ, hắn không còn cách nào, chỉ có dùng tiếng Hàn giải thích.

"Xin lỗi, đây là vợ tôi, cô ấy bị bệnh tâm thần, xin lỗi..."

Nói xong, Dong Wook âm thầm dùng sống tay đánh ngất Shin Hye, Shin Hye nhất thời ngất xỉu.

"Sự thật vừa qua chính là như vậy."

Dong Wook nói.

Sau đó, Yong Joon bỏ chuyện làm ăn đến bệnh viện tâm thần bầu bạn với Shin Hye đang trong tinh thần không ổn định, còn Shin Hye chỉ cần vừa tỉnh lại sẽ lại hết ngó đông sang ngó tây, giống như đang tìm ai vậy, cuối cùng thất vọng bắt đầu khóc thút thít, sau đó chỉ cần là thứ có thể gây tổn thương, cô đều sẽ thử nghiệm.

"Minyoung chết rồi, Youngie chết rồi, chết cùng với gã tiện nhân đó, cho dù chết chị ấy cũng không cần mình, tại sao vậy?"

Lúc cô bị bác sĩ y tá cưỡng chế đè lại tiêm thuốc an thần, trong miệng vẫn không ngừng gào thét.

Yong Joon cho người đi xem tình hình tai nạn xe đã xảy ra ở Seoul, biết được chồng chị cô đã chết, còn chị cô vẫn hôn mê bất tỉnh, trở thành người thực vật, chữa trị trong bệnh viện tư nhân tốt nhất của La Thị.

Biết được Minyoung chưa chết, hắn vội vã nói cho Shin Hye tin tức này, nhưng Shin Hye đã mất tỉnh táo, vốn không hiểu lời hắn nói.

"Minyoung, Youngie của tôi ở đâu? Chị ấy có tiểu Young với tên đàn ông kia không cần tôi nữa sao?"

Shin Hye càng nói càng tức giận, bắt đầu điên cuồng kéo tóc mình, cuối cùng xém chút nữa cầm kim tiêm hướng Yong Joon, may mắn bác sĩ bên cạnh vội vàng ngăn cản.

Nhưng mà, Shin Hye vẫn gào thét liên tục với Yong Joon.

"Trả cho tôi, Minyoungie của tôi, tôi chỉ là, tôi... Huhu~"

Nói xong lời cuối cùng, bỗng Shin Hye khóc lóc, nhưng cô vẫn vừa khóc vừa kêu lên, khiến Yong Joon có loại cảm giác sắp không thể thở nổi, hắn rất muốn chia sẽ đau khổ cùng cô, nhưng chỉ có thể nhìn cô trở thành đóa hoa héo dần héo mòn, tóc tai lộn xộn, đôi mắt đỏ ngầu, trên dưới không có chỗ nào không có vết thương, là vợ hắn, người yêu hắn, mẹ của con gái hắn, hắn không giúp được gì cả, chỉ có thể tận lực tìm bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho cô.

Nhưng, Shin Hye vốn là chuyên gia tâm lý học, những bác sĩ khác chữa trị cho cô cũng không có hiệu quả, không chỉ không phối hợp, thậm chí còn tấn công người khác. Bọn họ cũng đề nghị dùng loại thuốc thôi miên mà Shin Hye đã nghiên cứu được chữa trị cho cô, nhưng thuốc thôi miên dù sao cũng chỉ có tác dụng trợ giúp, muốn chữa trị được, nhất định phải có bác sĩ tâm lý dùng cách thôi miên đến chữa trị mới có hiệu quả.

Mà cách thôi miên này ngoại từ Shin Hye từng làm lâm sàng ra, đa số những bác sĩ tâm lý khác cũng chưa từng làm, dù sao loại kỹ thuật này mới nghiên cứu được mấy năm gần đây, bọn họ đều là trong quá trình nghiên cứu, không thể bảo đảm có thành công không, nếu thất bại, bệnh tình Shin Hye có thể sẽ càng trầm trọng.

Sau đó, Yong Joon âm thầm thăm dò những bác sĩ tâm lý biết dùng kỹ thuật thôi miên bằng thuốc, tin tức này tiết lộ không lâu, có Nicole là người biết dùng, dù sao Yong Joon bỏ ra tiền chữa bệnh rất cao, mặc dù không phải bác sĩ tâm lý, nhưng cũng từng học qua tâm lý học, huống hồ hôm đó tại đây, Shin Hye cũng đã dạy cô phương pháp này, nhưng hiệu quả không quá rõ ràng, cho nên sau đó Shin Hye tự mình đi làm...

Nicole luôn biểu đạt, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Shin Hye, mặc dù trong lòng Yong Joon còn nghi ngờ, nhưng Nicole cũng đã nói cô quen biết Shin Hye, hơn nữa Shin Hye còn từng dạy kỹ thuật này cho cô, mà cô cũng từng biểu diễn kỹ thuật này cho những bác sĩ tâm lý khác ở đây, đều cảm thấy không có vấn đề, giống như đúc với kỹ thuật của Shin Hye, cho nên Yong Joon cũng yên tâm để cô chữa trị cho Shin Hye.

Đầu tiên bọn họ cưỡng ép Shin Hye uống thuốc, được Nicole thôi miên từ từ thiếp đi, sau đó Shin Hye tỉnh lại, vẻ mặt mơ màng, nhưng giọng nói tỉnh táo dị thường, Yong Joon rất đỗi vui mừng, nhưng Shin Hye cứ tự lẩm bẩm.

"Minyoung chết rồi, Minyoungie của tôi chết rồi, tôi sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa?"

Những lời này khiến Yong Joon ngạc nhiên, hắn không biết những năm qua Shin Hye rốt cuộc đã gạt hắn làm những gì, nhưng hắn nhất định phải biết Shin Hye rốt cuộc muốn điều gì, hắn mới có thể hóa giải tâm bệnh cho cô, cho nên hắn gợi mở từng chút từng chút một dựa theo cách thức của Nicole.

Biết được từ đầu đến cuối, hai người không phải chị em ruột, chỉ là lớn lên trong cùng một cô nhi viện, theo họ thầy phụ trách của bọn họ, Minyoung lớn hơn cô mấy tháng, cho nên Shin Hye xem cô là chị, Minyoung cũng đối xử Shin Hye rất tốt, cô nhi viện có đồ ăn ngon cô đều để dành lại, không để cho em gái bị đói, vì tuổi cả hai đã quá, cho dù bộ dạng vẫn nổi bật như cũ nhưng không có ai đồng ý nhận nuôi, nhưng Shin Hye cũng hy vọng tốt nhất không có ai nhận cuôi các cô, như vậy cô liền có thể cùng Minyoung mãi ở bên nhau ...

Đến năm 16 tuổi, mặc dù học phí 2 người đều do tiền quyên góp cho cô nhi viện gánh vác, nhưng tiền sinh hoạt, tiền lệ phí vẫn phải do mình cáng đáng, cho nên bắt đầu trước là Minyoung ra ngoài làm thêm, mỗi sáng 4, 5 giờ liền ra ngoài giao báo, sau đó sẽ đến trường, buổi tối còn kiêm luôn phục vụ bàn trong nhà hàng, cực kỳ mệt mỏi, càng về sau Shin Hye cũng tham dự, cô không muốn Minyoung quá mệt mỏi, nhưng mà, Minyoung lại bắt đầu thay đổi từng chút, trở nên quan tâm đến tiền bạc một cách khác thường, sau đó Shin Hye mới biết, Minyoung bị một gã giàu nứt vách quấy rối trong nhà hàng, nhưng không một ai bước ra ngăn cản, mà vừa vặn hôm đó không phải ca của cô, cho nên không biết sao, sau khi gã giàu có rời đi, cũng có vài người thấy Minyoung dáng dấp xinh đẹp liền tiến lên bắt chuyện, còn bỏ tiền ra hỏi cô bao nhiêu một đêm?

Minyoung quả thật không muốn cuộc sống khốn khó nghèo khổ, ăn nhờ ở đậu, nhưng cô cũng không muốn chà đạp bản thân, cho nên không ngừng liều mạng đi làm, càng tích cực hơn so với Shin Hye, cho nên càng về sau, học phí đi học của cả hai phần lớn đều là từ tiền đi làm của Minyoung, lúc năm nhất đại học, Shin Hye bận bịu đi kết giao bạn bè, ít còn ra ngoài làm thêm, còn Minyoung vì muốn cuộc sống đại học của cả hai tiếp tục duy trì, nên thường xuyên cúp học ra ngoài làm thêm, càng về sau, Shin Hye quen biết rất nhiều người, đối với cô cũng giúp ích, giới thiệu cho cô không ít việc làm thêm lương cao, cho nên cuộc sống của bọn họ cũng dần dần đỡ hơn.

Chuyện tương đối xa xỉ mà cả hai đã từng làm qua đó là sau khi kết thúc đợt thi đại học, Minyoung dẫn Shin Hye cùng đi công viên trò chơi chơi thuyền hải tặc, Shin Hye sợ độ cao, mặt mày sợ đến đen sì, còn Minyoung chính là mặt đầy hưng phấn đòi chơi vòng nữa...

Lúc sắp bước vào năm 2 đại học, Shin Hye có thành tích hạng ưu lại được giáo sư cực kỳ yêu thích cho nên có tên trong danh sách trao đổi sinh, Shin Hye vốn không muốn ra nước ngoài, mà thật ra cô sớm đã yêu Minyoung sâu đậm, theo những tháng ngày trưởng thành ngày càng yêu, không cách nào tự kềm chế được, nhưng Minyoung nói với cô, các cô cần tiền, như vậy mới có thể thỏa mãn vật chất trong cuộc sống của các cô, điều kiện trao đổi sinh không tồi, huống hồ nếu ở nước ngoài phát triển, so với trong nước tốt hơn rất nhiều...

Shin Hye biết Minyoung không muốn một cuộc sống nghèo khổ, cho nên đồng ý du học sang Anh, mới bắt đầu tiền sinh hoạt đều do Minyoung cho cô, càng về sau, thời gian làm thêm của Minyoung càng thường xuyên, rốt cuộc thể lực không chống đỡ nổi, ngất xỉu trong nhà hàng, lúc bấy giờ trong số khách hàng đông đảo của nhà hàng có Seo Joon...

Như cô gái lọ lem gặp được chàng bạch mã hoàng tử của lòng mình, hai người vừa gặp đã yêu, mà Seo Joon không chỉ đẹp trai, nói năng bất phàm, thậm chí gia cảnh còn ưu việt, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của Minyoung. Seo Joon thường xuyên lái xe đến trước cửa học viện đón Minyoung, tình cảm hai người cũng ngày càng sâu đậm, nhưng Seo Joon vốn có hôn ước, sau đó hắn quyết liệt với người nhà, sau đó đào hôn mang theo tiền bán cổ phần công ty trong gia tộc đến tìm Minyoung...

Còn Shin Hye ở Luân Đôn liều mạng học và làm, gửi tiền về cho Minyoung, do lúc đó Minyoung bận bịu yêu đương, ít đi làm thêm, cho nên Shin Hye liên tục gồng gánh tiền học phí giúp cho cô.

Sau khi cô được nghỉ, không ở lại Luân Đôn, cô vì muốn cho Minyoung niềm vui bất ngờ, cho nên lén về nước, kết quả đụng vào Minyoung vừa bước xuống xe Seo Joon, sau đó cô nổi giận tiến lên chất vấn có phải vì tiền nên Minyoung qua lại với Seo Joon, bỗng Shin Hye xông tới khiến Minyoung sợ hết hồn, lúc đó cô không dùng internet, cũng không muốn lãng phí tiền gọi đường dài quốc tế cho Shin Hye, cho nên chuyện Minyoung có bạn trai Shin Hye cũng không biết...

Lần đầu tiên hai người xảy ra xích mích, Shin Hye giận quá khóc lóc bỏ chạy ra ngoài, Minyoung bớt giận liền ra ngoài tìm cô, kết quả tìm cả đêm không thấy, qua ngày hôm sau Shin Hye mang theo cả người đầy mùi rượu trở về, còn bảo gặp được người quen bên Anh...

Càng về sau, Minyoung nói với Shin Hye cô muốn kết hôn với Seo Joon, công ty Seo Joon mới thành lập đã dần dần ổn định, vốn liếng cũng đâu vào đó, cũng cầu hôn với cô, Shin Hye ngay lập tức từ Luân Đôn chạy về, kết quả hai người lại xảy ra gây gỗ, nguyên nhân là Shin Hye đã đem tình cảm không thể giấu được trong lòng nữa nói cho Minyoung, cô vốn muốn kiếm đủ tiền, có được khả năng cho Minyoung một cuộc sống không phải lo nghĩ rồi mới nói cho chị ấy tình cảm của mình, nhưng cô vẫn chưa kiếm đủ, chị ấy liền sắp kết hôn rồi...

Cô cường hôn Minyoung, Minyoung cắn đầu lưỡi của cô, nhưng cô vẫn gắt gao ôm lấy Minyoung không buông, cuối cùng Minyoung bị bức không biết phải làm sao lại không nhịn được nữa mới tát Shin Hye một cái, sau đó rời đi...

Sau đó cô hỏi Yong Joon có muốn kết hôn với cô không, Yong Joon đồng ý, nhưng khi bọn họ kết hôn, Minyoung đã kết hôn với Seo Joon, ngày hôm sau, cô trở về thành phố hải cảng còn đem theo thẻ ngân hàng mười triệu Euro cho Minyoung, để chị ấy rời khỏi Seo Joon, nhưng chỉ đổi lấy ánh mắt tức giận của Minyoung, cuối cùng các cô lại nổi lên một trận gây gỗ, sau đó Seo Joon trở về, cô dưới tình huống lửa ghen ngút trời không biết đến gì nữa tát cho Seo Joon một cái.








.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro