Chương 35: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Ho Jin đứng cách chiếc Alfa Romeo không xa, do dự nên đến hỏi hay không, nếu chiếc xe đúng là trong tạp chí, bình thường người có tiền cũng không chắc mua được, vậy hơn phân nửa chính là LaLisa rồi?

Lúc này, tiếng kính xe thể thao <Rừ rừ!> hạ xuống, Ho Jin mới nhìn thấy người bên trong, chính xác mà nói là một phụ nữ, tóc màu sợi đay, đeo cặp mắt kính thời thượng, đường nét khuôn mặt rất đẹp, chẳng lẽ LaLisa thật?

Bản thân Ho Jin chưa từng gặp qua Lisa, chỉ thấy hình, hay báo chí, đã cho ông cảm giác nàng là một phụ nữ rất xinh đẹp, mà người phụ nữ trên xe cũng cho cảm giác tương tự, nên ông khẳng định chín mươi phần trăm người này chính là Lisa.

Ho Jin lấy hết dũng khí bước tới, nếu như Lisa thật, bọn họ có chạy cũng không thoát nổi, ngược lại còn chọc giận nàng, không bằng tìm nàng nói chuyện một chút.

Lúc này, người phụ nữ trong xe cũng quay đầu về phía ông, khiến ông càng khẩn trương, mỗi bước đều giống như lên đoạn đầu đài, ông từng nghe lão Kim kể về thủ đoạn của nàng, chỉ mới nghe, đã rợn hết người, tóc gáy dựng đứng, huống hồ bản thân ông gặp Lisa.

Khi Ho Jin chật vật dặm từng bước chân đến chiếc xe thể thao, lòng càng hoài nghi người phụ nữ trong xe - "Manoban tiểu thư, chúng ta, chúng ta nói chuyện một lát được không?" - Ho Jin bước đến chiếc xe, nhìn người phụ nữ bên trong, run rẩy hỏi.

"Hả? Tôi không phải họ Manoban!" - Irene nghiêng đầu trả lời, động tác hơi đáng yêu, cho ông cảm giác hoàn toàn khác lúc nãy, để Ho Jin cảm thấy mãnh liệt ôn hòa. Thật ra chỉ là Ho Jin nghĩ đó là LaLisa, cho nên 'Lisa' đột nhiên có động tác đáng yêu, khiến ông hơi không ứng phó kịp.

Sau khi đùng đùng nổi giận rời phòng tranh, Irene càng nghĩ càng giận, sao ấn tượng Sunyoung này hoàn toàn không giống với trên xe. Sunyoung khi đó nói chuyện tương đối khéo léo, không lạnh lùng với cô như bây giờ, Irene ngốc nghếch cũng cảm thấy được, huống hồ cô đã rất thông minh từ nhỏ.

Đến bãi đỗ xe, nghĩ mãi không ra hành hạ Irene đến nổi đóa, dùng sức rất mạnh đá xe mình một cái, còi báo động giống như hưởng ứng tâm tình với chủ, nhanh chóng 'kêu la' kinh động bảo an.

Vất vả biết bao mới giải thích rõ ràng, cô lái xe vừa ra khỏi bãi, liền thấy Chaeyoung mỉm cười với một chiếc VinFast Lux A2.0, nụ cười này vui vẻ bao nhiêu thì ngứa mắt bấy nhiêu, sao không thấy chị ấy cười thế với mình, mình không được tốt chỗ nào?

Ma xui quỷ khiến, Irene đuổi theo chiếc VinFast kia, một mực theo sát phía sau, cho đến khi chiếc VinFast dừng, cô cũng dừng, ngay sau đó một người đàn ông trung niên xuống xe, vậy là thúc thúc Sunyoung, đại khái? Nhưng mà người đàn ông đứng đó vẫn nhìn về phía mình quan sát, khiến cô thấy rất ngại, xem ra đã bị họ phát hiện cô theo dõi.

Vì vậy cô kéo kính xe xuống, đang chuẩn bị xuống giải thích, liền thấy người đàn ông đi về phía này, khiến cô tự dưng sinh ra tâm tình khẩn trương, dù sao cũng lần đầu gặp người nhà chị ấy.

Irene hết sức nghi hoặc, ông ấy nhầm mình với ai? Irene mở cửa xe xuống, ưu nhã đứng trước Ho Jin, nhìn ông nghi hoặc, còn luôn luôn nhìn về phía chiếc VinFast bên kia.

"Cô không phải LaLisa Manoban!" - Ho Jin cũng kinh ngạc, bởi Irene đã gỡ cặp mắt kính xuống, khuôn mặt kiều mị, ngũ quan tuyệt mỹ, khí chất cao quý, mà còn cho ông kinh diễm chính là hai con ngươi màu xanh dương, cực kỳ trong veo kỳ ảo linh hoạt như đại dương sâu thẳm.

Ho Jin lần này khẳng định trăm phần trăm không phải Lisa, mặc dù người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhưng ông đã thấy trên báo chí cùng Lisa không phải một người, hơn nữa Lisa không phải con lai.

"Em tại sao lại ở đây?" - lúc này Chaeyoung cũng tới, nghe giọng cô nói với vẻ hơi tức giận, cô không thích cảm giác bị theo dõi, tại sao người nào cũng vậy.

Irene sau khi nghe giọng Chaeyoung, biết cô tức giận, nhất thời có chút ủy khuất - "Tại sao em không thể ở đây?" - Irene buồn buồn đáp.

"Thúc thúc quay lại trước đi, đây là bạn cháu, không sao rồi!" - trước mặt người ngoài, Chaeyoung gọi Ho Jin là thúc thúc, dẫu sao thúc thúc mà kêu cha nuôi, sẽ cho người khác cảm giác rất quái dị.

"Được!" - Ho Jin thấy Chaeyoung nói vậy, mới yên tâm quay vào trong xe mình, nhưng trong lòng vẫn hết sức nghi hoặc, bạn Chaeyoung theo dõi bọn ông làm gì?

Chaeyoung nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nhìn Irene, thấy cô hơi chột dạ - "Gì chứ? Đường này cũng đâu phải nhà chị, sao em lại không thể ở đây?" - cô đáp lời, giải thích cũng bằng với che giấu.

"Vậy được, nói thử xem em làm gì ở đây?" - Chaeyoung khoanh tay, chăm chú nhìn Irene.

"Em... Em... Em đến đây spa, đi spa..." - Irene cùng đường, nhìn bâng quơ, vừa thấy cô gái spa đứng trước trụ sở, giống như tìm thấy pháp bảo*, không ngừng lặp đi lặp lại.

Chaeyoung cũng nhìn theo ánh mắt Irene thấy cô gái phía sau ở trước trụ sở spa, vừa nhìn ánh mắt với giọng điệu của cô đã biết nói xạo, song nếu cô đã tìm cớ, Chaeyoung cũng không ác mồm cảnh báo. Nên biết, Chaeyoung rất mềm lòng, đả thương người cũng đồng thời tổn hại chính mình.

"Vậy được, chị về nhà chị, em đi spa của em, tạm biệt!" - nói xong, Chaeyoung chuẩn bị xoay người, chỉ có điều bị lời nói của Irene làm cho rất nhanh đứng đó hoảng sợ ngây người.

"LaLisa là ai?" - Irene vừa nghe Ho Jin nói cô không phải LaLisa, đang muốn hỏi thì Chaeyoung đến, thấy Chaeyoung muốn đi, cô hơi sốt ruột, vội vã nói ra suy nghĩ trong lòng, song cũng muốn Chaeyoung rời đi tầm mắt mình trễ một chút.

Chaeyoung dùng một loại ánh mắt phức tạp khó nói rõ nhìn Irene, từ khi cô đến Daegu cơ bản liền ngăn cách mình với mọi tin tức liên quan Lisa, ngoại trừ chỉ có mấy lần Irene khiến cô 'tự dưng' nhớ đến nàng, nhưng lần này cô bé lại nhắc Lisa, để cho Chaeyoung sinh ra cảnh giác, đi cùng một tia buồn bã, nhưng chỉ là một tia, cô cũng không phát hiện ra...

Song thấy bộ dạng Irene cũng đầy nghi hoặc, dáng vẻ hẳn không biết chuyện của cô, đại khái là từ Ho Jin vô tình lỡ miệng - "Cô ấy là tỷ tỷ của chị..." - Chaeyoung suy nghĩ một hồi, mới yếu ớt mở miệng, giọng mang đau thương.

"Được rồi, chị phải về ăn cơm, em cũng sớm về đi!" - nói xong, Chaeyoung vội vàng xoay người, nhanh chóng trở lại chỗ Ho Jin bên kia, cô không biết tại sao bây giờ nhắc Lisa, lại có chút khổ sở cùng mong nhớ, không giống như còn bên cạnh nàng lúc trước, lần nào nhớ cũng mang theo nồng nặc căm hận.

"Nga, tạm biệt!" - Irene thấy bộ dạng Chaeyoung sắp khóc, lần đầu khiến cô sinh ra cảm giác cô đã sai, kiêu ngạo như cô chưa bao giờ cảm thụ qua loại cảm giác này, thuở thơ ấu, cô làm dù bất kỳ là chuyện gì đều cảm thấy mình không sai, cô có lòng kiêu ngạo, kiêu ngạo không cho phép chuyện cô hối hận, nhưng lần này cô hết sức hối hận đã hỏi Chaeyoung câu hỏi đó.

"LaLisa này rốt cuộc là ai?" - Irene tựa lên cửa xe, có chút hiếu kỳ LaLisa là ai, có thể chiếm một vị trí lớn trong lòng Chaeyoung, thật chỉ là tỷ tỷ đơn giản như vậy?






_____________________

*Tìm thấy pháp bảo: tìm được lối thoát










.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro