Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Tất cả các chương không để tiêu đề đều là một phần của Yêu Kế. Yêu kế là quả ngược cuối cùng, ngược lớn ngược nhỏ đều trộn hết ở trỏng, dài, nhiều, tùm lum tà la, bla bla bla





__________________________

Ngày hôm sau, Chaeyoung như trước đi làm ở phòng tranh, sau khi cô ra khỏi cửa không lâu Jennie cũng chạy từ đây đi Seoul chuẩn bị.

Mà từ sáng sớm Irene cũng chờ cô ở phòng tranh đã lâu.

"Chaeyoung, tối hôm qua chị không sao chứ?"

Khi cô đẩy cửa phòng tranh, tiếng Irene kèm theo tiếng giày cao gót cùng vang lên truyền vào tai Chaeyoung.

Chaeyoung nghe vậy theo bản năng rụt cổ một cái, sáng nay rửa mặt cô mới phát hiện chung quanh cổ có rất nhiều dấu hôn, là tối qua Lisa lưu lại, cho nên lúc đi làm cô dùng khăn quàng cổ dài bằng lông quấn lại chặt chẽ, tận lực không lộ ra một dấu vết. Mà bên trong cô cũng dùng một lớp phấn hóa trang để che dấu, cũng hết cách, lúc đó Lisa dùng sức rất hung hãn, giấu đi vẫn không được, vẫn có dấu hồng như cũ.

"Ngã đụng đến cái cổ sao?"

Irene thấy Chaeyoung sau khi nghe rụt cổ lại, nghi ngờ lại lo lắng hỏi.

Chaeyoung vội vàng lắc đầu một cái.

"Thật ra cũng không có gì, bị té cũng không nhất định phải bị thương."

"Cô Chaeyoung, cởi áo khoác với khăn choàng ra đi, phòng tranh có mở lò sưởi, một lát nữa sẽ nóng chịu không nổi đâu."

Jiyeon một bên dùng điều khiển từ xa điều khiển hệ thống sưởi, một bên quay đầu hướng Chaeyoung nói.

"Đợi một lát đi, chị mới vừa ở bên ngoài vào đây còn hơi lạnh, chốc nữa sẽ cởi."

Lisa, chị muốn hại chết chúng ta hả? Bây giờ Chaeyoung hết sức oán trách Lisa, lúc ấy sao cô không ngăn cản Lisa để lại những dấu vết này chứ? Cũng có thể đã gỡ bỏ nút thắt trong lòng với Lisa, nên cô đối với Lisa cũng dung túng rất nhiều. Với lúc trước những lúc yêu Lisa để lại những vết hôn, cô đã không còn cảm thấy lạ. Nhưng bây giờ không giống, thời điểm cực kỳ nhạy cảm, cô phải ở bên cạnh người khác, trên danh nghĩ bạn gái người ta, nghĩ như vậy, trong lòng Chaeyoung cứ cảm thấy có chút tội lỗi với Irene...

Đại khái đến trưa, phụ huynh từng em học sinh đến đón các em về nhà ăn trưa, Chaeyoung mới có thể giải thoát. Quả thật liên tục quàng khăn rất nóng, cô đã cởi áo khoác rồi, nhưng trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi hột.

"Joohyun đâu rồi?"

Chaeyoung ra cửa thấy Jiyeon với Eunjung đã chuẩn bị băng ghế với bàn cơm trưa, nhưng chỉ không có Irene, lúc trước mỗi lần mình dạy xong, em ấy đều sẽ xông lên thăm hỏi mình.

Eunjung ngẩng đầu nói.

"Cậu ấy đi mua thức ăn cho chị rồi."

Jiyeon với Eunjung đều mang cơm từ nhà đến, mà Chaeyoung lúc trước cũng thử mang cơm đến, nhưng Irene cảm thấy cơm trưa như vậy rất không dinh dưỡng, thân thể Chaeyoung vốn cũng không phải rất tốt, cho nên mỗi ngày Irene đều gọi điện cho nhà hàng tương đối cao cấp ở bên ngoài đưa cơm đến, hơn nữa còn trực tiếp không đếm xỉa đến Jiyeon với Eunjung.

"Ây dô, nhìn không ra đó, tên Hyunie kia còn thật lãng mạn nha."

Jiyeon vỗ vỗ bả vai Eunjung, tỏ ý cho cô nhìn về phía ngón tay Chaeyoung đang chỉnh sửa bàn cơm.

Nhưng trên ngón tay Irene không có nhẫn a? Eunjung nghi ngờ nhìn tay phải Chaeyoung, cô nhớ rõ ràng hôm nay Irene đến giúp cô cầm màu nước, trên hai tay không mang bất kỳ trang sức nào...

Eunjung hỏi.

"Cô giáo Chaeyoung, nhẫn trên tay chị là?"

Cô không ngờ Irene sẽ yêu một người có thể yêu đến mức đưa nhẫn cầu hôn, nhẫn trên tay Chaeyoung rất xa xỉ, tuyệt đối chỉ có kết hôn mới dùng.

Tim Chaeyoung bị lọt mất nửa nhịp, là bị dọa sợ.

"Chị tự mua đấy."

Sáng nay cô đã thử tháo chiếc nhẫn ra, dù rằng là Lisa trao cho cô, nhưng đây đang là thời kỳ nhạy cảm, cô chỉ đành bỏ nhỏ giữ lớn, cơ mà tháo kiểu gì cũng không tháo ra được, cho dù dùng xà bông cũng bó tay, cô thật không nghĩ ra Lisa rốt cuộc đã đặt làm chiếc nhẫn này kiểu gì, đề phòng cô đổi ý sao?

"Ơ? Không phải Hyunie cho chị sao?"

Con ngươi Jiyeon phóng lớn, rất kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trên tay Chaeyoung. Kim cương phía trên tuy nhỏ, nhưng hết sức hoa lệ, không phải kiểu dáng cũ, mà công việc của Chaeyoung tuyệt đối không thể mua nổi, hơn nữa hoa văn nhỏ bé bên trên điêu khắc cực kỳ đẹp, mặc dù cô không nhìn thấy rõ ràng, nhưng giá trị chiếc nhẫn này so với nhẫn trên thị trường hơn gấp bao nhiêu lần.

Chaeyoung khẽ gật đầu.

"Chị ở chỗ người ta vẫn còn một chiếc, là... đưa cho Joohyun, chỉ là chiếc nhẫn này lúc chị đeo thử lên, xong không tháo xuống được nữa, đành cứ như vậy mang về."

Nói tới xói xạo, có thể nói Chaeyoung mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói cứ như chuyện đúng rồi.

"Các em lát nữa có thể đừng nói với Joohyun không, chị sẽ đeo bao tay ăn cơm, nhẫn của em ấy vẫn đang đặt làm trong tiệm, hình như phải làm cho nó nhỏ lại nữa."

"Nhưng đeo bao tay ăn cơm chẳng phải rất kỳ quái sao?"

Jiyeon nghi ngờ nói.

"Vậy làm sao bây giờ? Chị muốn cho em ấy kinh ngạc mừng rỡ."

"Vậy cứ nói nhẫn này là em đưa cho Jungie, chị vừa đeo thử lên, kết quả không tháo xuống được nữa."

Jiyeon xoa xoa đầu, đề nghị.

"Chỉ là, cô giáo Chaeyoung, chị lấy đâu ra nhiều tiền vậy a, chiếc nhẫn này của chị nhìn thoáng qua không rẻ đâu."

Tiền lương nơi này, một tháng cũng chỉ mấy ngàn, Chaeyoung phải kiếm bao nhiêu năm mới mua được chiếc nhẫn chứ? Hơn nữa còn là hai chiếc, sẽ không phải nói cho cô đây là hàng nhái nhé?

Mi mắt Chaeyoung rủ xuống, nhìn qua có chút đau buồn.

"Trước kia chị từng làm giám đốc tiêu thụ cho La Thị Quốc Tế, thu nhập mỗi năm cũng khá, mà số tiền ấy chị vẫn giữ trong tài khoản của mình."

Chuyện của cô các cô ấy cũng biết, chi bằng tương kế tựu kế, các cô ấy cũng không biết mình đang dưới tình huống được giúp đỡ, nhắc tới quá khứ đau thương của mình, các cô ấy cũng sẽ ngừng đề tài này.

"À!"

Quả nhiên, Jiyeon đúng như Chaeyoung đoán ngậm miệng lại.

Eunjung suy nghĩ vẫn hé miệng.

"Vậy tại sao cô Chaeyoung lại nghĩ đến chuyện mua nhẫn cho Joohyun vậy?"

Lúc này giọng điệu Eunjung có chút sắc bén, cô cho rằng dù Chaeyoung yêu Irene, cũng sẽ không làm chuyện lấy lòng Irene, trừ phi, trừ phi chị ấy có mưu đồ khác.

"Jungie, cậu sao vậy?"

Jiyeon ở dưới bàn nhẹ nhàng nhéo ngón tay Eunjung một cái, tỏ ý cô không nên dùng giọng hùng hổ dọa người như vậy với Chaeyoung, cô không ngờ bình thường Eunjung ôn nhu sẽ bỗng nhiên biến thành như vậy, chuyện của người ta không nên quá mức quan tâm vậy chứ?

Chaeyoung bị dọa hết hồn, tại sao Eunjung bỗng dưng dùng giọng điệu chất vấn với cô.

"Bởi vì, chị muốn chịu trách nhiệm với em ấy, đơn giản vậy thôi."

Bộ dạng Chaeyoung cũng tựa hồ không chút sợ hãi, nhìn thẳng hai con ngươi Eunjung.

Cô nhớ lại hôm qua sau khi Irene rời khỏi phòng cùng đối mặt Jiyeon, trên mặt hiện ra vài điểm đỏ ửng, còn có vết hôn vô tình lộ ra bị Jiyeon trêu chọc mà bộ dạng tức giận, tai cũng đỏ thành một mảnh, liền nhìn cũng không dám nhìn cô, cô ấy cũng biết chắc chắn đã bị Jiyeon với Eunjung đoán ra hai người có thể đã phát sinh quan hệ.

"Kia thời gian đặt nhẫn chẳng phải hơi quá nhanh rồi sao."

Một ngày, không thể nào nhanh như vậy chứ?

"Chưa từng nghe qua cửa hàng nữ trang Tiffany&CO sao? Hôm qua chị đưa bản vẽ cho họ, chỉ cần thêm tiền, liền có thể trong thời gian ngắn nhất làm xong, sáng nay là có rồi."

Trong lòng Chaeyoung sinh ra nghi hoặc, nếu coi như là bạn mà thẩm vấn mình, vậy không khỏi hơi quá mức, huống chi Eunjung cũng chưa từng thích Irene, cho dù từng theo đuổi Irene Jiyeon cũng không chất vấn mình, vậy em ấy bạn gái của Jiyeon lại đến chất vấn mình, không phải có chút kỳ quái sao?

Lúc này, cửa phòng tranh bị đẩy ra.

"Các cậu đang thảo luận gì vậy? Tớ ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng các cậu."

Irene xách túi đồ đóng gói đi về phía các cô, cô từ bên ngoài phòng tranh đã nghe thấy tiếng Eunjung không mấy hữu nghị, chỉ cách cánh cửa, cũng không tính quá lớn.

"Ây da, chỉ là hôm nay học trò của cô Chaeyoung nghịch ngợm quá, Jungie với cô Chaeyoung có chút than phiền mà thôi."

Jiyeon bước lên làm người hòa giải, cô có loại ảo giác, hôm nay ánh mắt Eunjung với Chaeyoung như sắp đánh nhau đến nơi rồi. Chỉ là, hôm nay Jungie cũng quá khác thường, còn cô Chaeyoung vẻ mặt cũng không ôn hòa như mọi hôm, cũng có thể đã bị Jungie chọc giận đi? Thì vậy, người ta là muốn cho Hyunie kinh ngạc mừng rỡ, kết quả Jungie còn dùng giọng chất vấn với chị ấy, cho dù là ai cũng sẽ không chịu được.

Trên bàn cơm, Irene đúng như Jiyeon nghĩ, chú ý thấy chiếc nhẫn trên tay Chaeyoung, nhưng bị kịch bản ban đầu của Jiyeon cản lại, chỉ là Jiyeon còn bị Irene mắng một trận.

"Bạn gái của người ta, cậu để chị ấy mang nhẫn của cậu làm gì? Cậu cố ý kiếm chuyện phải không? Bây giờ tháo không xuống phải làm sao đây?"

Irene nghe thấy dùng xà bông cũng không tháo ra được liền có chút nổi nóng, lỡ như sau này cô muốn cùng cả đời với Chaeyoung, vậy Chaeyoung không phải cả đời sẽ mang nhẫn người khác chứ?

Jiyeon trong lòng yên lặng chảy giọt lệ khổ sở bức bách.

"Yên tâm, tớ đã gọi điện đến tiệm nữ trang nọ, họ nói họ có nước thuốc có thể tháo xuống được. Phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ mang đến."

Jiyeon đành vì Chaeyoung với bản thân đóng trọn tuồng, giúp người chẳng phải đều khó đến vậy sao.

Chaeyoung cũng sớm ăn xong mượn cớ vào toilet rửa tay, nhắn một cái tin ngắn cho Lisa, để chị ấy phái người đến tiệm nữ trang kia hành động, nếu cô đoán không lầm, có thể không lâu ngay trong hôm nay, công tước Tuấn kia sẽ cho người đi thẩm tra lời nói của cô, Jiyeon và Eunjung xem có thật không.

Sau khi tan tầm, Irene hẹn Chaeyoung đi nhà hàng ăn tối, Chaeyoung không từ chối giống mọi ngày, mà là vui vẻ chấp nhận, hôm nay cô thế nhưng mang đầy đủ toàn bộ trang bị Jennie cho cô, trước khi tan tầm điện thoại mini trước kia Jisoo cho cô bỏ ở trong túi cũng đã đeo vào tai.

"Chaengie, người của công tước Bùi Dũng Tuấn cơ hồ đến cùng một lúc với người của chị, nhưng chị có quen biết với giám đốc cửa hàng này, cho nên trước đó đã chào hỏi hắn, để hắn cho người chặn người của công tước bên ngoài, đợi người của chị mang tài liệu đến xong, mới cho người của họ vào tra xét, động tác bọn họ rất nhanh, đã tìm được quản lý của cửa tiệm này."

Trước khi tan tầm Chaeyoung nhận được điện thoại Lisa, nàng đã nói như thế với Chaeyoung.

Cơ hồ là đến cùng một lúc, tốc độ quả thật nhanh...

Eunjung, tôi đã luôn xem thường cô rồi, chắc hẳn cô cũng là người của công tước Bùi Dũng Tuấn phải chứ? Joohyun quả thật quá đáng thương, bên cạnh bị cha mình gài nhiều người như vậy, nhưng lại không biết, ngược lại còn thật lòng xem là bằng hữu.

Xem ra, hiện tại là thời điểm cực kỳ nhạy cảm, một chút thôi, thêm một chút nữa thôi. Nhưng Eunjung rốt cuộc vì lý do gì mà không kiên nhẫn như vậy, nếu không cũng không để mình phát hiện ra đâu, rõ ràng trước giờ ẩn nấp khéo như vậy.








.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro