Chap 28: NỖI SỢ CỦA LẠP LỆ SA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau đúng như lời hứa của mình, Lệ Sa để tiên vương đi cùng bọn họ tìm kiếm bốn viên thiên thạch còn lại. Lệ Sa quay sang hỏi tiên vương đã mặc sẵn đồ thường dân đang vui vẻ cười toe toét mà đi bên cạnh cô

"Ông có biết thành trì kế tiếp là thành nào không?"

"À gần Kim quốc hình như là...."

"Mộc quốc....!"

Kim Trân Ni nói thêm vào, tiên vương cũng gật gật đầu

"Phải, gần Kim quốc nhất chính là Mộc quốc cũng chính là quê hương của mẫu thân nàng!"

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Phác Thái Anh, nàng vẫn còn đang ngây ngô chạy nhảy khắp nơi. Lệ Sa bèn dặn dò

"Tuy nàng ngốc nhưng nàng vẫn biết buồn, tốt nhất đừng nhắc gì tới mẫu thân nàng. Ừm.... hình như ở Mộc quốc là thế giới của u hồn. Tức là ma giới"

"Được... đi thôi, đến ma giới nào..."

Tiên vương ban đầu còn có thần thái của một bậc đế vương nhưng mà bây giờ, khi hắn biết... bản thân mình sẽ được đi ra thế giới bên ngoài mà du ngoạn, vui chơi thì ngay lập tức liền lộ ra dáng vẻ hệt như Phác Thái Anh. Y như một đứa trẻ không chịu lớn. Lệ Sa ngao ngán lắc đầu, cô thầm nghĩ...! "Trông một hài tử đã mệt rồi, giờ lại còn thêm một hài tử khác nữa sao trời? Haizzzz"

Đến trước đại môn tiên giới, bọn họ cùng nhìn nhau. Lệ Sa bèn hỏi tiên vương đang đeo mặt nạ ở bên cạnh

"Giờ phải làm sao? Chúng tôi thì ra được rồi đó, còn ông?"

"Đưa ta miếng ngọc phụng"

Lệ Sa đành đi đến bên cạnh Thái Anh mà dỗ dành.

Ban đầu nàng khăng khăng không chịu đưa, chỉ đến khi Lệ Sa nói sẽ giận nàng thì nàng mới vô cùng đáng thương mà giao ra ngọc phụng.

"Nàng yên tâm, lát nữa ta hứa sẽ trả lại cho nàng"

"Ân..."

Thái Anh buồn bã gật đầu, từ nhỏ nàng đã gắn bó với ngọc phụng như là bằng hữu, bây giờ cách xa một chút đương nhiên sẽ khiến một kẻ ngốc như nàng phải đau lòng.

Lệ Sa đưa ngọc phụng cho tiên vương, cô nói

"Nè... ông cẩn thận không được làm hư nó đó, Anh Anh sẽ khóc ta không dỗ nổi đâu"

"Yên tâm đi, miếng ngọc này dù sao cũng là của tổ tiên ta để lại, ta sao lại nỡ làm hư được"

Nói đoạn... tiên vương làm phép cắt một đường lên ngón tay, nhỏ máu của mình lên miếng ngọc rồi lầm bầm đọc gì đó, lát sau... miếng ngọc liền chuyển sang một màu đỏ rực như lửa. Tiên vương hét lớn

"Tất cả nằm xuống!"

Hắn giơ miếng ngọc bội lên cao, một con phụng hoàng lửa đẹp rực rỡ từ trong miếng ngọc bay vụt ra, tiếng kêu của nó vang vọng cả tiên giới. Lệ Sa hoảng hồn chạy đến bên cạnh Thái Anh ôm lấy nàng lăn xuống đất, vừa đúng lúc Phụng hoàng lửa kia bay vụt qua mém xíu là cháy cả người cô lẫn nàng. Tiên vương vẫn là đứng vững, hắn lại hét lên

"Đại môn mau mở...."

Hắn nhanh chóng chạy đi còn nói với cả đám người Lệ Sa

"Nhanh.... chạy ra ngoài mau..."

Lệ Sa cùng Tú Nghiên đỡ hai bên Thái Anh chạy đi, Trân Ni và Trí Tú cũng chạy bán sống bán chết, ai cũng không dám quay đầu lại....

Bùm_

Một tiếng nổ lớn vang lên rung chuyển cả đất trời, ngay khi tiên vương bắt đầu đặt chân ra bên ngoài thì bóng dáng một con thần long thật lớn liền xuất hiện, nó lướt nhanh đến chỗ tiên vương phun lửa, nhưng cũng may... phụng hoàng đã thành công thu hút sự chú ý của nó

"Mau... nhảy đi!"

"CÁI GÌ? ÔNG BỊ ĐIÊN HẢ NHẢY TỪ VÁCH NÚI CAO NHƯ VẬY CÓ MÀ NÁT NHƯ ĐẬU HỦ ẤY"

"Nhảy đi trọng lực ở nơi này nhờ có những viên Kim Ngọc Long nằm sâu dưới lòng đất chống đỡ nên chúng ta sẽ không rơi quá nhanh đâu, nhảy"

Khi bóng dáng hai con thần thú khổng lồ sắp bay đến gần, bọn họ đành phải nhắm mắt mà nhảy. Lệ Sa ôm thật chặt Thái Anh, Thái Anh thì hét lớn vùi đầu vào lòng ngực Lệ Sa. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chỉ khoảng vài giây sau, Lệ Sa mới hé mắt nhìn....

"Ahahaha..., quả thật chúng ta đang chậm rãi rơi xuống nè, cứ như nhảy dù a..."

Bây giờ cô cũng hiểu vì sao họ lại lơ lửng như vậy. Bởi vì ban nãy đuôi của thần long bay quét qua đâu thì ngọn lửa bao quanh cơ thể nó liền phức tới đó, vô tình nhóm luôn lửa lên các viên Kim Ngọc Long đã bị văng lên từ dưới đất do sự rung chuyển của mặt đất ban nãy....

Khi đã đứng vững, Lệ Sa mới rùng mình cảm khái. Uy lực của hai con thần thú này thật là, làm bay luôn cả một mảng đất sâu. Tiên vương đáp ở ngay bên cạnh cô và Thái Anh rồi cười lên ha hả

"Hahahaha..., ta tự do rồi, ôi mặt đất Kim quốc, đã bao lâu rồi chân ta chưa chạm đến mặt đất lạnh giá này nhỉ?"

Lệ Sa thì không buồn để ý đến tiên vương, cô nhìn quanh xem mọi người đã đáp xuống hết chưa. Cũng may tất cả đã đông đủ không bị hai con tiên thú kia vô tình quật bay đi. Bây giờ hai con thú ấy đang quấn quấn quýt quýt với nhau ở trên cao khiến Lệ Sa cũng phải trợn mắt nhìn...

"Thần long mà cũng mê gái hả cha..?"

Tiên vương cười to

"Haha vạn vật sinh ra trên đời đều có đôi có cặp mà. Ngươi biết yêu thì cũng nên cho chúng biết yêu chứ"

Một tiếng kiêu to lại vang lên, thần long cùng thần phụng liền hòa vào bên trong ngọn núi cao.

"Đi thôi, bọn chúng đi ân ái rồi"

"Mà nè vậy những thế giới khác không có thần phụng thì ông làm sao mà ra được?"

"Haha không sao? Ta chỉ bị phong ấn trong chính thế giới của ta thôi. Khi nào về, ta sẽ mượn lại ngọc bội và tìm cách thu lại thần phụng rồi sẽ trả ngọc phụng lại cho các ngươi.... giờ cứ để chúng ấp nhau đi hehe"

Lệ Sa nhìn ánh mắt biến thái của tiên vương thì bỉu môi khinh bỉ "Cái tên này... còn đâu phong thái của một quân vương chứ?"

"Chúng ta cũng mau lên đường. Mà nè, ông có tên không hả tiên vương? Chúng tôi ở dân gian đâu thể cứ gọi ông là tiên vương này tiên vương kia?"

"Hahaha tên ta hả..? Rất hay đó nha, nghe kỹ đây...! Ta tên là PHÁC HÙNG DŨNG!"

"Dẹp mợ đi..."

Lệ Sa liếc cũng không thèm liếc một cái liền quẳng tay nải lên người, bỏ đi

"Nè..., ý ngươi là gì? Ngươi khinh bỉ tên ta hả? Nè...."

Cả nhóm bốn người, à không... năm người một chuột lại bắt đầu cuộc hành trình của chính mình. Họ lại phải cải trang thành một gia đình y như ban đầu để tránh những tai mắt xấu. Giờ đây Phác Hùng Dũng liền được vinh dự làm quản gia của họ. Mới đầu hắn không chịu còn nói... như thế sẽ làm mất mặt tiên vương hắn, nhưng Lệ Sa lại nói.... nhập gia tùy tục nếu hắn không chịu có thể tách ra khỏi nhóm cho nên bắt buộc hắn phải đồng ý thôi. Lệ Sa còn dặn dò hắn nhất định phải như Phác Thái Anh không được lộ mặt ra ngoài, nàng là vì quá đẹp, còn hắn thì vì quá xấu. Xấu xúc phạm người nhìn. Ở dân gian này làm gì có ai xấu sánh bằng hắn ngoại trừ tên trưởng thôn hà mã kia....

Phác Hùng Dũng thì tưởng do nhan sắc hắn quá mức mỹ lệ nên Lệ Sa mới không cho hắn lộ diện. Cũng đúng... lỡ như gặp phải sơn tặc nào mà mê mẫn nhan sắc của hắn thì sẽ phiền phức lắm, nên hắn cứ tạm mà nghe lời Lạp Lệ Sa vậy.

Mộc quốc là một thành trì cũng rất tấp nập, tuy không phồn vinh như ở Kim quốc nhưng dân chúng cũng không đến nổi đói nghèo. Lệ Sa cùng Trí Tú cộng thêm Hùng Dũng cứ đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn hết thứ này đến thứ kia và nhất là những thực vật ở nơi đây.... chúng đều lớn một cách rất dị thường. Một cọng hành thôi cũng đủ ăn cả một tuần. Cũng phải khi mà bên dưới Mộc quốc lại ngự trị những viên Mộc Long Ngọc có tác dụng tăng kích cỡ của thực vật mà.

Người dân ở Mộc quốc cũng rất hiếu khách nhất là khi nghe cả nhóm Lệ Sa đều đến từ Kim quốc, bọn họ lại càng hiếu khách hơn. Ông chủ nhà trọ niềm nở đón tiếp họ, cho họ ở những phòng thượng hạng nhất lại còn miễn phí vài ba bữa cơm. Lệ Sa hỏi nhỏ Trân Ni

"Ở đây có vẻ rất quý người của Kim quốc?"

"Đó là đương nhiên vì một phần nhờ vào Kim quốc chúng ta, nên họ mới được phồn vinh như vậy"

"Vậy ý tỷ là trước đây Mộc quốc không được như bây giờ?"

"Tiên vương trước đây của họ rất háo chiến. Ngài chính là phụ thân của Ngọc vương phi tức mẫu hậu của Tam công chúa và cũng là ông ngoại của nàng..."

Trân Ni đưa mắt nhìn sang Thái Anh đang được Tú Nghiên trông non ăn uống. Nàng nhẹ nhàng nói tiếp

"Ông luôn có tham vọng muốn chiếm đóng các thành trì lân cận hòng thống nhất cả năm thành trì thành một, tất nhiên chiến trận bắt đầu nổ ra dưới thời cai trị của ông ta. Mà như nàng biết đó.... một đất nước mà cứ hết chiến tranh này đến chiến tranh khác thì làm sao mà phồn vinh hay no ấm được. Họ bất mãn, nhưng dù sao ông ta cũng là đế vương của họ nên họ cũng không thể làm được gì, cho đến khi... như nàng biết đó. Bệ hạ đã đem cả Mộc quốc này nhấn chìm đi để thanh tẩy toàn bộ triều đình Mộc quốc"

"Vậy còn người dân?"

"Trước đó ngài đã đánh vào tâm lý bất mãn triều đình của dân chúng nên đã thông báo trước với họ. Trong một đêm cả thành trì này đều âm thầm kéo nhau lên núi cao trú ẩn, chỉ còn lại đế vương cùng toàn bộ người trong triều đình kể cả quan lại cũng cùng nhau chìm dưới dòng nước kia. Lập lại toàn bộ trên dưới triều đình của Mộc quốc"

"Vậy bây giờ ai đang tạm cai trị Mộc quốc?"

"Là tam hoàng thúc của công chúa! Ngài cũng như bệ hạ. Đều là một minh quân rất thương dân. Nhưng ngài lại không muốn xưng vương, chỉ xưng làm thành chủ! Đối với người dân nơi đây ngài và đế vương của chúng ta rất được người dân Mộc quốc tôn sùng"

"Ra vậy! Nhưng ta có một thắc mắc... đế vương của chúng ta làm sao có thể điều khiển được nguồn nước nhấn chìm cả Mộc quốc này?"

"À..., khi xưa ta quên nói. Thủy Long Ngọc của Thủy quốc ngoài công dụng làm sạch nước ra còn có công dụng điều khiển dòng nước theo ý muốn của người sở hữu nó. Thủy quốc đã bắt tay với đế vương Kim quốc nhằm tiêu diệt Mộc quốc. Bệ hạ của chúng ta đã âm thầm dẫn quân sang Thủy quốc vì Thủy quốc cũng gần với Mộc quốc nên ngài mượn dòng nước thật lớn ở nơi này cùng sức mạnh của Thủy Long quốc mà nhấn chìm cả Mộc quốc"

"À... ra thế. Chắc hẳn mấy thành trì khác từ lâu cũng đã muốn lật đổ Mộc quốc rồi"

"Đúng vậy! Tất cả bốn thành trì còn lại đều muốn chung sống trong hòa bình chỉ duy Mộc quốc lại muốn khơi gợi nên chiến tranh mà thôi"

Sau bữa ăn chiều, bọn họ đều mệt nhọc trở về phòng mình để đánh một giấc thật say, ngày mai lại phải lên đường thật sớm.
.
.
.
.
.
.
.
"Nhìn kìa tiểu Sa, bên kia có ánh sáng màu xanh lục bao quanh"

Trí Tú ngồi trên vai nói vào tai Lệ Sa, Lệ Sa cũng gật đầu. Sau một đoạn đường dài đi theo hướng chỉ của người dân về hiện tượng lạ ở nơi đây... thì cuối cùng bọn họ cũng đã đến được cánh cổng dẫn thẳng đến ma giới! Nhưng muốn đến gần được cánh cổng ấy lại phải vượt qua một vách đá rất sâu. Trí Tú lại thì thầm....

"Tao thật không hiểu cái tên biến thái kia nha. Dù sao trong thế giới game này, ai chả là hồn ma vậy mà hắn còn tạo ra thế giới u hồn là sao?"

"Ai mà biết, game của hắn, hắn muốn ai làm người thì làm... ai làm ma thì làm chứ. Mặc dù chúng ta cũng là linh hồn nhưng vào trong game lại nhập vai người thường. Còn họ là u hồn... chắc là những người trong game này khi chết thì sẽ thành u hồn ở đây"

"Vậy ở đây mỗi lần ai chết đều sẽ được gia nhập vào thế giới của bọn họ hả?"

"Nhắc lại lần cuối, tao không có tạo ra game này...! Ok không?"

"Ờ thì... u kê!"

"Nè... bây giờ chúng ta làm sao qua được bên đó?"

Hùng Dũng đi đến hỏi Lệ Sa, cô thản nhiên trả lời

"Thì còn làm sao, ông biến ra một cây cầu đi chứ..."

"Haha..., ngươi đùa ta à?"

"A hahaha ai đùa ông? Chẳng lẽ ông đi theo mà không giúp ích được gì cho chúng tôi?"

"Haha chẳng lẽ ngươi nghĩ ta còn phép thuật khi bước ra thế giới bên ngoài sao? Nếu được vậy... ta đã dùng pháp thuật cao siêu của ta mà đấu với thần long rồi, cần gì đến ngọc phụng phiền phức vậy?"

"Nè ông đừng có mà đùa tôi nha? Ý ông là... ông mất hết phép lực khi ở thế giới bên ngoài?"

"Ta nói to rõ thế kia, ngươi không nghe hả? Ngươi không để ý thấy màu da ta bây giờ cũng giống với màu da các ngươi? Cơ thể ta đã hết phát sáng đồng nghĩa với việc.... ta cũng mất đi hết pháp lực!"

"Thật là định mệnh, vậy tôi còn cần ông làm con khỉ khô gì?"

"Gì..? Ta tưởng ngươi thật lòng mời ta đi chung chứ!?"

"Đúng là tôi có lòng nhưng mà ông cũng phải giúp chút công sức coi như trả phí đi đường, không phải sao?"

"Thôi.... thôi. Hai người làm ơn đừng cải nhau nữa, cứ cải thế này chừng nào xong nhiệm vụ? Ta còn phải về nhà sớm mà lấy chồng!"

"Chít chít [Nàng lại nữa rồi!]"

Trí Tú ủ rũ nói.... suốt cả đoạn đường đi lúc nào nàng ấy cũng đem chuyện này ra để khịa cô cả khiến tâm tình cô cũng héo mòn theo. Cô biết nàng sắp lấy chồng nhưng cũng đừng nhắc mãi như thế có được không? Mỗi lần nghe điều đó, lòng cô lại khó chịu vô cùng! Lệ Sa lúc này mới hỏi Trân Ni.

"Vậy tỷ có ý gì không?"

"Đơn giản tìm một thứ gì đó miễn là thực vật, sau đó chôn thật nhiều Mộc Long Ngọc xuống để nó phát triển thật to, trở thành một cây cầu cho chúng ta đi qua"

"Ây da, sao ta không nghĩ ra nhỉ? Quả là không uổng công ta cầu xin bệ hạ cho tỷ được đi theo. Hahaha yêu tỷ quá đê"

Lệ Sa vui mừng ôm lấy Trân Ni, liền sau đó bèn có vô số tiếng ho cùng những ánh mắt sắc bén bắn về phía cô... nhất là ánh mắt của tên chuột lang kia và Tú Nghiên....

"Giỡn tí thôi mà, làm gì căng?"

Lệ Sa nói, cô vỗ vỗ tay ra lệnh

"Được... bây giờ chúng ta lại chia làm hai, một nhóm đi tìm bất cứ sinh vật, thực vật gì có thể làm cây cầu để chúng ta đi, còn một nhóm thì đi đào các viên Mộc Long Ngọc lên, nữa canh giờ sau gặp lại ở đây"

Tất cả đều bận rộn làm việc, hăng hái nhất vẫn là Hùng Dũng cùng Thái Anh, họ còn thi xem ai đào được nhiều viên đá hơn cơ. Trông hai người họ không giống đi làm nhiệm vụ tí nào, mà là... đi chơi. Lệ Sa lắc đầu ngao ngán, cô đâu có muốn làm bảo mẫu cả một đám trẻ đâu trời.

Đúng nữa canh giờ sau, tất cả đều tập trung tại vách đá. Lệ Sa nhìn qua cọng hành trên miệng Trí Tú cô, lắc đầu...

"Cái này không được.... quá mỏng manh, cho dù nó có lớn thêm đi nữa cũng không thể đảm bảo được độ chắc chắn"

Cô lại nhìn đến cọng cỏ trên tay Tú Nghiên....

"Nghiên nhi à, cọng hành đã không xong nàng lại còn đem cả cọng cỏ về, không được"

Đến lượt Trân Ni, Lệ Sa mới la lên

"Cái này..., được nè, đúng là Trân Ni tỷ lúc nào cũng được việc nhất. Dĩ nhiên ta cũng không chê nàng đâu Nghiên nhi, đừng làm khuôn mặt đó"

Tú Nghiên nghe vậy liền tươi cười, Lệ Sa liền lấy cây nấm trong tay Trân Ni trồng xuống cạnh vách núi, Thái Anh và Hùng Dũng cùng nhau đổ đống đá mà họ kiếm được xuống sau đó lắp lại. Lệ Sa dùng bình nước dự trữ bên người tưới vào....

Tầm mấy phút sau, cây nấm kia bắt đầu mọc lên thật to, do bỏ quá nhiều Mộc Long Ngọc nên nó phát triển bằng một cái cột nhà thật lớn, y như mấy cây cột long phụng bên trong triều điện vậy. Lệ Sa nói với cả nhóm

"Bây giờ đốn ngã nó để nó ngã sang vách bên kia thôi"

"Được!"

Tất cả cùng đi tìm những viên đá nhọn bắt đầu chặt vào thân nấm, Trí Tú thì hào hứng ăn nó cho đến khi thân cây bắt đầu lung lay ngã về phía trước thành một cây cầu, nối giữa hai bên vách. Lệ Sa lại nói

"Được rồi, bây giờ từng người đi qua thôi, để tôi đi trước"

"Khoan đã.... để ta đi trước cho"

Tú Nghiên nói nhưng Lệ Sa ngăn lại

"Không được, lỡ như có chuyện gì..."

"Ta không sao! Chỉ cần có nàng động viên là đủ, nàng không tin vào khinh công của ta ư?"

"Ta đương nhiên tin, nhưng mà..."

Chụt_

Chưa nói dứt câu, Tú Nghiên đã hôn lên má cô một cái khiến cô sửng sốt không thôi, nàng lợi dụng lúc này liền đi nhanh lên thân nấm. Thân nấm bây giờ rất to nhưng do thân cây dù sao cũng là hình trụ nên vẫn là có hơi trơn, chỉ cần cẩn thận đi thật chậm là được, nàng nói to với mọi người

"Rất chắc chắn nhưng có hơi trơn, cứ đi từ từ, cẩn thận"

Lệ Sa gật đầu, Trân Ni cùng Trí Tú bắt đầu đi qua, Trí Tú thì đi rất dễ rồi chỉ có Trân Ni có hơi run, nhưng nàng vẫn là chú tâm nhìn về phía trước. Tới lượt Hùng Dũng... hắn cũng bước đi theo, Lệ Sa lúc này mới quay sang nói với Thái Anh.

"Được... giờ tới phiên chúng ta, đi thôi!"

Cô nắm tay nàng nhưng nàng lại không hề nhúc nhích, mặt nàng buồn hiu, chân vẫn đứng tại chỗ. Lệ Sa quay sang nhíu mày hỏi

"Nàng sao vậy, mau đi thôi"

"Anh Anh...."

"Sao hả?"

"Anh Anh thấy khó chịu!"

"Khó chịu ở đâu? Nàng không khỏe hả? Có sao không?"

"Tiểu Sa, nàng còn làm gì vậy? Mau qua đi"

Tú Nghiên la to, Lệ Sa lúc này mới quay lại nắm lấy hai vai Thái Anh nói

"Ngoan, hay là nàng sợ? Nàng chỉ cần ngoan ngoãn nắm tay ta đi qua đó thôi, sẽ không sao đâu"

"Anh Anh khó chịu ở đây, Anh Anh không muốn nhưng ban nãy thấy Nghiên tỷ hôn Sa Sa, Anh Anh rất khó chịu. Anh Anh nghĩ mình bị bệnh rồi không muốn đi, không muốn liên lụy Sa Sa và mọi người"

Thái Anh lấy tay chỉ chỉ ngực mình.... Lệ Sa phì cười

"Ngốc!"

Thì ra nàng ta đang ghen còn làm cô tưởng có chuyện gì

"Anh Anh nghe ta nói nè, Anh Anh không phải bị bệnh mà là...! Phải nói sao ta, tóm lại...."

Cô hôn phớt lên môi Thái Anh khiến tim Thái Anh đập loạn xạ, cảm giác khó chịu cũng không còn....

"Sao? Cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Tiểu Sa à..."

Kim Trân Ni cũng gọi. Cũng may bên kia cách bên đây quá xa nên họ không thấy cô mới làm gì, nếu không thật không biết nói thế nào. Lệ Sa nắm tay Thái Anh dịu dàng nói

"Bây giờ đi theo ta, được chứ? Dù Anh Anh có bệnh ta cũng không bỏ lại nàng, ta đã hứa rồi, nhớ không?"

"Ân..!"

Thái Anh vui vẻ mỉm cười rồi cũng đi theo Lệ Sa, cả hai gần qua được bên cầu thì một chuyện không may liền xảy ra. Một cơn gió lớn từ đâu thổi tới khiến Phác Thái Anh trượt chân té ngã

"Anh Anh...."

Lệ Sa hét lên nắm chặt tay nàng, cả người cô cũng bị gió quật ngã xấp xuống thân cây, nhưng là cô vẫn còn bám trụ được. Do gió quá to nên cô không thể thấy đường càng không thể giữ chặt được Thái Anh hơn. Cả nhóm người Tú Nghiên cũng bị gió thổi làm cho điêu đứng.

"Anh Anh giữ chặt lấy tay ta"

"Sa Sa, buông tay Anh Anh đi, Sa Sa sẽ cùng ngã mất! Anh Anh rất sợ nhưng Anh Anh không muốn kéo Sa Sa theo đâu"

"Đồ ngốc, nàng nói linh tinh gì vậy, còn nói nữa... ta thực sự sẽ giận nàng"

"Sa Sa...."

Thái Anh nhìn thấy bộ dáng như muốn rơi theo nàng của Lệ Sa nên từ từ buông lỏng tay. Phụ hoàng có nói với nàng, chết không đáng sợ, nhưng chết mà liên lụy người khác thì rất đáng trách. Nàng không muốn liên lụy Lạp Lệ Sa, dù nàng ngốc đến đâu, nhưng sâu tâm hồn nàng vẫn muốn làm gì đó cho người mà nàng yêu thương.

"Đừng... đồ ngốc, nàng làm gì vậy? Đừng buông tay, ĐỪNG...."

Lệ Sa hoảng loạn hét lên, trong một giây này mọi thứ trên cõi đời đều rất đáng sợ đối với cô, khi cô không còn giữ được nàng nữa

Bộp_

Một bàn tay khác đã mạnh mẽ nắm lấy tay Thái Anh đang buông lỏng, Lệ Sa quay sang nhìn... là Phác Hùng Dũng, hắn ta cũng đang ra sức kéo Thái Anh lên.

Cả hai sau khi đã kéo được Thái Anh lên thân cây thì cả ba liền chậm rãi bò vào vách đá. Lúc này cơn gió cũng dần giảm đi....

Cả nhóm thở phào cùng ôm nhau khóc, ban nãy họ rất sợ chứng kiến một trong hai người, hoặc có thể là cả hai phải rơi xuống vách đá kia.

Lệ Sa sau khi ôm đủ thì buông Thái Anh ra, cô tức giận tát vào mặt nàng mà hét

"Nàng điên sao? Ta đã nói sao? Ta đã nói không được buông tay, tại sao, tại sao nàng luôn không nghe lời như vậy..?"

Cô bật khóc nức nở, chưa bao giờ cả nhóm người họ lại thấy cô vì hoảng sợ mà khóc đến vậy, Thái Anh cũng òa khóc theo, khiến cả nhóm liền trở thành một mảnh hổn độn không thôi... cuối cùng vẫn là Phác Hùng Dũng lên tiếng

"Nè đủ rồi! Đã có ai chết đâu mà khóc như đưa đám nhau vậy? Có đi tiếp hay không thì bảo?"

Lúc này Lệ Sa mới quay sang nhìn hắn nói

"Cám ơn ông, tiên vương! Ban đầu tôi có hơi nặng lời với ông...."

"Ây da thôi đi, dẹp cái bộ dạng kinh tởm của ngươi đi, ta chỉ quen thấy con người của ngươi trước kia thôi"

Lệ Sa liền mỉm cười

"Sa Sa...."

Thái Anh sợ hãi nắm lấy ống tay áo Lệ Sa mà giật giật, Lệ Sa lúc này mới cảm thấy đau lòng vì cái tát kia của cô. Cô đưa tay sờ lên má nàng, chiếc má trắng mịn giờ đã in hằn năm dấu tay

"Ta xin lỗi, nàng có đau không?"

"Không đau, chỉ cần Sa Sa đừng giận Anh Anh nữa"

"Ta không giận nàng, chỉ là ta.... rất sợ hãi, sợ hãi mất đi nàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro