50.Tôi hận cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài phòng phẫu thuật, người phụ nữ thân hình cao to, đi đi lại lại ngoài hành lang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó........người phụ nữ đó, lúc này đang phải chịu đau đớn ở bên trong.

Vì đứa con của họ, nỗ lực sống như thế.

Còn chị, tuyệt đối không thể để cô có chuyện gì.

Đó là con của bọn họ, chị cũng rất mong chờ đứa con này. Nhưng vì tính mạng của cô, chị thà rằng để đứa bé này mạo hiểm.

Mấy ngày này, chị ra sức tìm những bác sĩ nổi tiếng trên thế giới, bỏ tiền để mời bác sĩ tốt nhất thế giới, bác sĩ sau khi xem bệnh án của Chaeyoung, đưa ra kết luận, phải tranh thủ thời gian cơ hội sống sót, phải sắp xếp phẫu thuật nhanh nhất, cắt bỏ phần lớn dạ dày.

Phối hợp với thuốc vật trị liệu và các phương pháp khác, mới có cơ hội sống sót.

Tình hình của Park Chaeyoung không lạc quan.

Nếu như không chịu hợp tác trị liệu, ung thư dạ dày sẽ càng lan ra.

Một khi đã lan ra, sự việc càng khó xử lý, nếu như vận may của cô quá kém, tế bào ung thư lan rộng ra.......thì trời cũng không cứu được.

Mấy ngày này, chị đang ra sức nghĩ phải làm thế nào.

Cuối cùng nghiến răng, liều lĩnh!

Tên Sehun đó, bị chị nghĩ cách đưa về nhà họ Oh, giao cho ông nội Sehun quản.

Nếu không, tại sao mấy ngày này Sehun lại yên tĩnh không tìm đến gây phiền phức với chị chứ.

Còn Jennie, Lalisa để cô ta đi diễn chương trình ở xa, tóm lại, khiến cho bọn họ bận không có thời gian.

Trước khi Park Chaeyoung khỏe mạnh trở lại, chị tuyệt đối sẽ không để những đám chó mèo đó đến phá rối.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tim Lalisa căng thẳng hồi hộp chờ đợi.

Cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng mở ra rồi, Lalisa vội vàng lao lên.

" La tiên sinh, Park tiểu thư bình an sinh ra một cậu con trai rồi."

" Cô ấy đâu, cô ấy có khỏe không?" Lalisa cuống quýt hỏi.

" Park tiểu thư được đưa đến phòng VIP rồi. vẫn phải tiếp tục theo dõi nữa."

" Đứa bé đâu?"

" Cậu bé được 2,15kg, sức khỏe yếu, cần phải nằm trong lồng kính."

.........

Park Chaeyoung tỉnh lại.

Lalisa vồn vập hỏi: " Chaeyoung, không thoải mái ở đâu, nói với chị."

" Con của tôi đâu?"

" Con rất ngoan, em đừng lo lắng."

" Tôi muốn gặp con."

" Được, đợi con ra khỏi lồng kính, chị sẽ bế cho em xem, có được không?"

Chaeyoung lạnh lùng trừng mắt nhìn Lalisa.

Lalisa, cô giả làm người tốt gì chứ?

Cô muốn cướp con của tôi đi, giao cho Park Sumon, sao thế? Bây giờ giả bộ làm người tốt trước mặt tôi à?

" Lalisa, tôi hận cô."

Lalisa sững sờ......chằm chằm nhìn Chaeyoung, người phụ nữ này nói gì thế?

" Lalisa, tôi sẽ không giao con của tôi cho cô, dù cho chết đi, tôi cũng sẽ không để cô được toại nguyện!" Cô kiên định nói, trong mắt đầy lửa hận.

Nhìn ánh mắt thù hận của cô, Lalisa như rơi xuống vực sâu.

Ánh mắt hận thù đó, khiến tim chị băng giá, cô......thật sự hận chị!

Cô hận chị vì đem sinh mạng con ra mạo hiểm sao?

Nếu là thế, thế thì hận đi!

Chị chỉ cần cô sống, sống lại là được.

Dù cho sống mang theo nỗi hận chị, cũng không sao.

Lalisa nắm chặt tay lại, trên mặt nở nụ cười, dường như lại biến thành bộ dạng như lúc đầu, điềm tĩnh nói: " Em muốn hận, thì hận đi."

Park Chaeyoung khựng người lại............đột nhiên hiểu ra.

Chị không hề để ý cô. Nỗi hận của cô, đối với người phụ nữ này mà nói, không đáng một xu.

Dù cho cô hận chị muốn chết, chị cũng chẳng hề khó chịu.

Chaeyoung kiềm nén cơn giận, chầm chậm nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy chị nữa.

Lalisa nhìn cô nằm trên giường, dường như muốn lôi cô từ cõi chết trở về, hòa với chị làm một.

" Nghỉ ngơi đi...... Chaeyoung, chị sẽ làm mọi cách để em sống được."

Chị ở trước giường bệnh của cô mà thề.
==========
Vote giùm tui zới ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro