Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Sa nhẹ nhàng mở cửa phòng, Thái Anh tự lúc nào đã thức giấc, đôi mắt em đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn động lại chút nước, cô thở dài một hơi, có vẻ em lại gặp phải thứ gì đó rồi. Cẩn thận vuốt mái tóc non mềm nơi em, Lệ Sa nở nụ cười nhẹ ngắm nhìn khuôn mặt Thái Anh, gương mặt khiến cô nặng lòng suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng.

"Em sao vậy?"

"Em không sao."

Thái Anh né đi những cử chỉ yêu kiều từ Lệ Sa, cô có chút ngạc nhiên nhưng cũng không quá bận tâm, với tay lấy cái mền bị em đạp phía cuối giường đắp lên người Thái Anh, bàn tay vỗ về em.

"Trời vẫn chưa sáng, em ngủ thêm đi."

"Em không muốn..."

"Sao vậy Thái Anh?" - Lệ Sa nhăn mày nhìn em.

"Lệ Sa, nhân sinh ly biệt rồi bao lâu nữa mới có thể gặp lại nhau?"

"Sao em..."

"Trả lời em."

"Có gặp lại nhau hay không thì phải xem họ còn nợ nhau hay không."

"Vậy nếu như cố chấp để gặp lại nhau thì sao?"

"Em đang lo cho Thống đốc và vong nữ kia sao?"

"P...phải..." - Thái Anh ngập ngừng.

Lệ Sa nở nụ cười, nó không phải dáng vẻ em thường thấy, nụ cười này mang phần chua chát hơn bao giờ hết. Bản thân cô cũng không còn nhiều thời gian bên em, vậy mà em nỡ lòng nào không chút lo lắng cho Lệ Sa và em, cô vì muốn em được an yên nên mới đi bước đường này, vậy mà Thái Anh lại đi dùng sự yên bình Lệ Sa đang cố giành cho em để đi lo lắng cho những người khác.

Cũng đâu thể trách em, thật ra ngay từ đâu cô đã biết giữa em và cô là không có kết quả tốt nhưng Lệ Sa lại cố chấp, cô không muốn rời xa em, đôi mắt cô đã cố gắng tìm kiếm em trong ngần ấy thời gian, nhiều lúc Lệ Sa cũng tự hỏi bản thân là cô đang chờ đợi điều gì? Làm sao cô có thể bắt ép em bên cạnh cô cả đời trong khi Lệ Sa chỉ là một hồn ma vất vưởng giữa cõi đời rộng lớn? Không cam tâm thì sao? Không chấp nhận thì sao? Không muốn rời xa em thì sao? Tất cả đều không còn ý nghĩa, đến cả chân cô khi rời khỏi nơi này còn không thể chạm đất thì cô có quyền gì mong cầu những thứ giản dị?

"Mọi chuyện đều đã có sự sắp đặt, vốn dĩ còn gặp lại nhau chính là còn duyên, hết duyên thì tự khắc sẽ rời đi."

"Phải làm sao khi bản thân lại muốn níu kéo mối nhân duyên đã tàn lụi?"

"Tình yêu dành cho một ai đó không hề mất đi đâu em à, em không cần níu kéo, chủ yếu là nó giống như một đám than âm ĩ chỉ cần một mồi lửa là lại tiếp tục đượm cháy, tình quá lớn thì sinh chấp niệm, tình quá nhỏ thì sẽ thanh thản ra đi."

"Lệ Sa...chị yêu em nhiều ra sao?"

"Nhiều hơn cả số tuổi của em sau này khi em chết đi." - Lệ Sa nửa thật nửa đùa nhìn em.

"Em không biết khi nào em sẽ chết...có thể là mấy ngày tới..."

"Nói bậy..."

"Không...không còn chị thì em cũng không còn gì cả."

"..."

Lệ Sa nhìn Thái Anh, nụ cười trên môi em tươi tắn nhưng sao mắt em lại khóc?

Sự nghẹn đắng nơi cổ họng làm Thái Anh khó khăn để tiếp tục nói, em vòng tay ôm lấy Lệ Sa, vùi đầu vào lồng ngực cô, nước mắt được dịp tuôn ra nhiều hơn bao giờ hết, bao nhiêu uất ức, tủi hờn đều được em trút vào lòng cô. Tiếng khóc nho nhỏ vang lên đều đặn, Lệ Sa không nói thêm lời nào, cô chỉ đơn giản là xoa nhè nhẹ lưng em thay cho lời an ủi, cô biết rõ Thái Anh là người nhạy bén, hơn nữa em còn rất thông minh.

"Đừng khóc nữa nha em."

"Hức...em phải làm sao...hả? Chị nói đi Lệ Sa...hức..."

"Sẽ không lâu đâu em...rồi em sẽ có thể quên đi thôi mà..."

"Là một đời...hức...một đời đó Lệ Sa..."

"Đừng nhớ tôi một đời...tôi chỉ cần khi em được thảnh thơi trong cuộc sống khó khăn ngoài kia thì khi ấy hãy nhớ đến tôi, nhớ đến cảm giác yên bình nằm trong tay tôi như thế này...em còn có cuộc sống ngoài kia..."

"Em vốn dĩ đã cố làm như không nghe thấy gì...hức...nhưng nghĩ đến cảnh không còn chị...không còn được chị bảo bọc...không còn được chị ôm em...hức..."

"Thái Anh..."

Cuộc gặp nào mà chẳng có sự chia ly, sai lầm lớn nhất của đời người chính là mải mê chạy theo những thứ vốn đã không còn thuộc về mình.

Lãng phí lớn nhất của đời người chính là dùng thời gian của cuộc sống ngắn ngủi này để đắm chìm vào sự sai lầm mà tự bản thân mình bước chân vào, và khó khăn lớn nhất cũng chính là đối mặt với nó, bất kể là Lệ Sa hay Lisa hay Thái Anh của Lisa cũng vậy, đều là những kẻ chấp mê không ngộ ra hiện tại, trầm luân lâu như vậy cũng chỉ vì chữ tình, hỏi ra ai cũng sẽ nói họ vì si tình mà trở nên như vậy, nhưng những kẻ đã chết là kẻ hiểu rõ luật âm dương, họ biết rằng vốn dĩ không còn cơ hội có thể yêu nhau thêm một lần nhưng vẫn không muốn buông dây tơ hồng, để rồi kẻ khổ người đau, kẻ thì có cuộc sống thực, người thì mãi là vong hồn lưu lạc. Biết tội mà vẫn phạm tội, cái giá phải trả là đắt hơn bao giờ hết.

"Thái Anh...thời gian ngắn ngủi còn lại, tôi muốn được nhìn thấy em vui vẻ, làm ơn...đừng khóc..."

Thái Anh cũng muốn lắm chứ nhưng em chỉ cần nghĩ đến cảnh sắp phải xa Lệ Sa thì lại không thể kiềm nén được nước mắt, không phải là đi làm ăn xa hay ra chiến trường nữa, lần này là em tiễn cô về âm tào, một đi là không bao giờ có thể gặp lại, làm sao em vui vẻ cho đặng?

Năm đó nếu không cho Lệ Sa đi thì mất nước...mà cho cô đi thì em mất cô, Lệ Sa chết rồi...cô sắp phải rời xa em mãi mãi rồi.

"Em ơi..."

"Lệ Sa...em xin lỗi...xin lỗi."

"Năm đó tôi hứa, tôi còn đôi mắt thì nhất định sẽ tìm được đường về nhà cùng em...em nhìn xem...tôi về rồi...về với em rồi."

Hồn người về mà thân xác người nơi đâu? Nước non này đã vùi chôn bao nhiêu thân xác của những người chiến sĩ? Bao nhiêu bà mẹ đã mất người con mình đứt ruột đẻ ra? Bao nhiêu người vợ ôm đứa con nhỏ chờ chồng trong nỗi tuyệt vọng? Đưa người đi thì mất đi người mà không đưa người đi thì mất hết tất cả, Lệ Sa cũng chỉ là một trong vô số những người chết đi trong vinh quang, Thái Anh đau lắm nhưng biết làm sao bây giờ?

"Lệ Sa...hức...mình ơi..."

"Tôi nhớ em lắm Thái Anh...thật sự rất nhớ..."

Hai người đều khóc trong chính tình yêu của bản thân, Lệ Sa tìm được em nhưng lại không thể một đời ở cạnh, Thái Anh cần cô thì lại không thể níu kéo được hồn người.

Suy cho cùng, gặp lại nhau thì tốt nhưng không gặp lại sẽ càng tốt hơn.

"Em...có nhớ cái bài hát mà em hay hát cho tôi nghe lúc trước không?"

"Có...em nhớ..."

"Tôi thuộc rồi...tôi muốn hát với em."

Thái Anh cười trong nước mắt, em cố đè nén mọi thứ xuống cổ họng.

"Đàn cò bay về nơi thương nhớ...nhớ bến sông xưa, in hình bóng của người yêu...gió đưa mây, làn mây tím...sóng xô ngập ngừng...chiều dần buông vẫn còn chờ ai...như tóc em bay...bay theo lòng thủy chung câu hẹn ngày xưa..."*

Lệ Sa nhìn em, Thái Anh của cô kỳ thực rất xinh đẹp, lại còn giỏi giang, nhất định sau này sẽ có một người chăm sóc tốt cho em, cô đã là người thuộc về quá khứ, em là người của hiện tại, hai thời điểm cách biệt nhau một khoảng thời gian vô cùng dài, còn có thể tìm được nhau đã là may mắn, dù chỉ là trong mơ thôi thì Lệ Sa cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Người về đây dừng chân trên bến, sóng nước lăn tăn...tâm tình nhắn gởi người yêu...có sang sông thì chim sáo hát câu hẹn hò, chiều tà dương mãi còn chờ ai...tia nắng soi rưng rưng...đôi bờ bỗng nghe...chim nhạn tìm nhau."*

Chim nhạn còn có đôi có cặp, còn Thái Anh sau khi thức giấc sẽ không còn Lệ Sa bên cạnh, em rồi sẽ một lần nữa bơ vơ giữa dòng đời, ngang trái làm sao...hỡi ôi ông trời...nếu đã không thể ở cạnh nhau đến đầu bạc răng long thì cớ gì lại còn cho gặp nhau, cho yêu nhau? Em không nặng lòng nhưng lại lụy tình, rất lâu rồi Thái Anh mới có lại cảm giác khao khát yêu thương này, trớ trêu, Lệ Sa của em lại chỉ là một hồn ma, một hồn ma vì em mà vương vấn cõi trần tục, kẻ còn sống người thì đã chết, âm dương xa cách, mỗi người một thế giới, rồi em sẽ phải làm sao đây? Em sẽ phải tiếp tục sống như thế nào khi tỉnh dậy sau giấc mộng dài này? Thái Anh thật sự không nỡ...

"Thái Anh...còn lại ít thời gian, mong em có thể cùng tôi làm hết những thứ em mong muốn, tôi..."

"Em sẽ làm, còn rất nhiều...nhưng có lẽ phải hẹn lại người khi khác..."

"Thật tốt."

"Lệ Sa...mình yêu em đúng không?"

"Rất yêu..."

"Em sẽ nhớ mình lắm..."

"Em còn cuộc sống của em nữa...đừng quá nhớ thương tôi."

"Vậy thì có cách nào để từ chối đi tình cảm mà em dành cho mình hay không? Chỉ em đi Lệ Sa?"

"Đã là từ chối thì làm gì có chuyện nhẹ nhàng hả em?"

"Vậy thì đừng nói nữa Lệ Sa..mau hôn em."

Cô nới lỏng vòng tay, cúi người hôn lấy Thái Anh, nụ hôn lần này sao nó khác lần trước, không mang theo niềm hạnh phúc, nó chứ đựng sự day dứt, vị mặn chát của nước mắt, sự đau lòng của đôi lứa sắp phải rời xa nhau mãi mãi, Thái Anh tỉnh giấc vẫn sẽ là cô út nhà họ Phác nhưng Lệ Sa thì sẽ không còn đứng phía sau nhìn theo em, khi em quay đầu lại sẽ không thể thấy được cô thêm lần nào.

Xa nhau cũng được, nhưng tại sao phải là kẻ sống người chết? Bắt em tận tay tiễn người yêu về nơi âm tào, ông trời sao lại tàn nhẫn với em như vậy...

Màu thời gian còn chưa phai sắc, sắc nước hương hoa, đôi bờ sóng vỗ tình quê, có hay chăng...thuyền xa bến, bến vẫn mong thuyền về, thuyền tình ơi hãy chờ chở ta...bao tháng năm trôi qua, nhưng người vẫn luôn...mong đợi tình chung.*

-----

*bài hát Lý Cái Mơn - trình bày cố nghệ sĩ Phi Nhung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro