Chương 14: Quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một đêm này cùng đêm đầu tiên ở cùng thị trưởng đều giống nhau, Phác Thái Anh lúc tỉnh dậy trong phòng đã không thấy bóng dáng người kia. Phác Thái Anh đưa mắt mông lung tìm một vòng, có chút nhụt chí ngồi ở trên ghế sofa, "Người này như thế nào luôn như vậy xuất quỷ nhập thần, mỗi lúc rời đi cũng không biết chào hỏi..." Phác Thái Anh trong lòng oán trách. Nội tâm lại ẩn ẩn nổi lên một tia buồn chán, nghĩ tối hôm qua nàng thật không biết mình là đến làm gì vậy, khuya vậy bị kêu đến chỉ là cùng thị trưởng uống vài ly rượu, sau còn xảy ra chuyện xấu hổ kia. Phác Thái Anh dùng hai tay che mặt của mình, nàng đang rất nôn nóng, trên không ra trên, dưới không ra dưới làm cho nàng rất khó chịu, nàng không nghĩ ra được giờ phút này nàng là đối với chính mình tức giận hay là đối với vị thị trưởng kì quái kia tức giận.


Phác Thái Anh ôm mặt ngồi một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Phác Thái Anh mở ra lịch sử cuộc gọi, nhìn xem dãy số, đem ngón tay đặt ở phím gọi, nàng hiện tại có một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt, muốn gọi cho thị trưởng.


Đang lúc Phác Thái Anh chuẩn bị nhắm mắt lại ấn xuống phím gọi, điện thoại đột nhiên vang lên, dọa Phác Thái Anh một ít, nàng nhìn màn hình, trên mặt rối rắm biểu lộ không thể tin được, thật đúng là nghĩ gì đến đó, Phác Thái Anh thầm than, thị trưởng sao lại chủ động gọi cho nàng.


"Xin chào." Phác Thái Anh nằm ngửa trên giường, ấn nút nghe.


"Tỉnh rồi?" Trong điện thoại truyền ra thanh âm trong trẻo.


"Dạ." Phác Thái Anh nhẹ nói, nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sáng sớm ánh mặt trời chiếu đầy hơn phân nửa cái giường, giờ khắc này lòng của nàng đột nhiên cứ như vậy yên tĩnh.


"Như thế nào? Còn chưa tỉnh ngủ?" Lạp Lệ Sa cảm giác cô bé thiếu vẻ hào hứng, nàng nhẹ giọng có chút sủng nịch hỏi.


"Tỉnh ngủ, vừa rồi đều ở trong phòng tìm chị một vòng ..." Phác Thái Anh thay đổi tư thế, nàng nằm lỳ ở trên giường vùi đầu trong chăn buồn bực.


Lúc này, Lạp Lệ Sa, một tay nghe điện thoại, tay kia chùi miệng cho Iran ăn cơm. Nghe thấy giọng nói trong điện thoại hơi có chút làm nũng, trong lòng Lạp Lệ Sa, hạnh phúc lại lan tràn.


"Có kêu bữa sáng cho em, hẳn là nhanh đưa qua."


"A." Phác Thái Anh lại miễn cưỡng đáp lời.


"Nhanh lên rời giường đi cô bạn nhỏ, tôi tắt máy đây." Lạp Lệ Sa cho rằng Phác Thái Anh còn chưa có tỉnh ngủ, cũng là vừa vặn đến thời gian đi làm, liền muốn chấm dứt trò chuyện.


"Đợi một chút." Phác Thái Anh vừa nghe thị trưởng muốn cúp máy, nàng thoáng cái từ trên giường ngồi dậy.


"Còn có việc?" Lạp Lệ Sa giờ phút này giọng điệu hoàn toàn khôi phục bình thường lạnh lùng.


"Em...Chị..."


"Cái gì?" Lạp Lệ Sa tiếp nhận túi văn kiện trên tay người giúp việc, bên tai nghe Phác Thái Anh điện thoại, đi ra ngoài cửa.


"Em, em chính là muốn hỏi một chút, chúng ta còn có thể hay không có cơ hội gặp mặt..." Phác Thái Anh dùng một cánh tay ôm hai chân, đầu gối lên trên đầu gối, nhỏ giọng nói ra.


Lạp Lệ Sa dừng bước, nàng nhẹ nhàng cười ra tiếng, liền hướng về phía tài xế cách đó không xa khoát tay, một mình một người hướng cửa biệt thự đi ra, nàng vừa đi vừa cười ha ha đối với điện thoại nói: "Như thế nào? Em rất yêu mến cùng tôi ở một chỗ sao?"


Phác Thái Anh dừng lại một hồi, nàng cảm thụ một chút chính mình giờ phút này nghĩ gì, mới nhỏ giọng mở miệng nói: "Hiện tại cảm thấy có một chút."


Lạp Lệ Sa cảm thấy đáp án của cô bé coi như thoả mãn, nàng cười cười nghiêm túc nói: "Có thời gian, tôi gọi cho em."


"Dạ, mấy ngày nữa liền đi học, khả năng muốn trọ ở trường." Phác Thái Anh nói dứt lời cong lên khóe miệng, nàng hoàn toàn không có chú ý tới giọng của mình lúc này, là cỡ nào mềm mại.


Lạp Lệ Sa nhìn đồng hồ, cảm thấy không thể chậm trễ nữa, nàng nhẹ nói: "Biết rồi, buổi sáng còn có việc, tôi cúp điện thoại trước."


"Được, hẹn gặp lại." Phác Thái Anh chờ thị trưởng cúp điện thoại, nàng mới đem điện thoại bỏ xuống. Nàng thả thân ngã xuống giường, hai tay sờ lên gò má có chút nóng, Phác Thái Anh đột nhiên cảm thấy giờ phút này như thế nào lại hạnh phúc giống như có quan hệ.


Sau ngày đó, Phác Thái Anh đi học lại, học kỳ mới bắt đầu. Phác Thái Anh đang là sinh viên năm ba, đợi lên năm tư, việc học sẽ giảm đi nhiều, lúc đó cũng không cần mỗi ngày đều ở trường đi học, mà là đến giai đoạn thực tập. Các nàng thậm chí nghĩ đại học bốn năm không cho mình lưu lại cái gì tiếc nuối, như thế nào cũng muốn cảm thụ cuộc sống trọ ở trường đại học là cái dạng gì.


Phác Thái Anh khai giảng một tuần lễ sau liền chuyển vào phòng ở cùng hai cô bạn tốt. Ký túc xá là phòng bốn người, ngoại trừ ba người, người còn lại là tân văn hệ học tỷ, năm nay năm tư, bởi vì ở tòa soạn báo cáo thực tập nên không thường trở về. Vì vậy thành toàn Phác Thái Anh các nàng, ba người quan hệ tốt đẹp, cả ký túc xá cũng không có người ngoài, thật sự là như thế nào điên khùng náo loạn cũng có thể.


Phác Thái Anh sớm biết trọ ở trường nhất định phải so với ở nhà tốt hơn nhiều, mỗi sáng cô có thể sớm rời giường, đi căn tin ăn cơm, buổi tối cô có thể một mình tuyển chọn một phòng học yên tĩnh, tự học đến khuya mới tắt đèn. Đây cũng là cuộc sống an nhàn phong phú mà Phác Thái Anh yêu thích.


Cuộc sống đại học của Phác Thái Anh trôi qua vô cùng thư thái, chỉ có Dịch Dương luôn đến trêu chọc nàng, từ sau chuyện điện thoại ở thương xá, Dịch Dương không có chuyện gì liền dây dưa Phác Thái Anh, mục đích chỉ có một, nàng muốn Phác Thái Anh nói cho nàng biết ngày đó cái người mang theo đại kính râm mỹ nữ là ai, cùng nàng là tại sao quen biết, còn đòi Phác Thái Anh giới thiệu nàng một chút.


Mỗi lần như vậy Phác Thái Anh luôn rất bất đắc dĩ, nàng chỉ đành cười qua loa, nàng không có khả năng tùy tiện nói cho bạn của mình thân phận của người kia, mặc dù là bạn thân cũng là không được. Cho nên Phác Thái Anh chỉ có thể đại khái cho qua, nàng nghĩ chờ thêm khoảng thời gian Dịch Dương chậm rãi sẽ quên chuyện này không nhắc tới nữa, cũng sẽ không lại đến phiền nàng.


Từ khai giảng đến cuối tuần, Phác Thái Anh không có nhận thêm cuộc gọi nào của thị trưởng, kỳ thật lúc Phác Thái Anh rời khách sạn trở lại thế giới của mình, bình tĩnh trở lại, Phác Thái Anh cũng đã không còn muốn điều gì. Trong lòng của nàng biết rõ nàng cùng thị trưởng thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, mặc dù là cùng nhau xuất hiện cũng sẽ không quá sâu sắc. Phác Thái Anh suy nghĩ cẩn thận, nàng tự động xem nhẹ biến hoá rất nhỏ trong lòng mình.


Phác Thái Anh thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà ở hai ngày cuối tuần, đều qua hai tuần lễ chưa có trở về, Phác Thái Anh từ nhỏ chưa từng cùng ba ba, bà nội tách ra nên cảm thấy đặc biệt nhớ nhà.


Chiều thứ sáu hết khóa học, Phác Thái Anh đem theo vài cuốn sách liền ngồi xe buýt về nhà, trạm xe cách nhà nàng 10 mét đi bộ, không đợi Phác Thái Anh đi đến cửa ngõ, đã nghe thấy Phương Đào từ phía sau gọi tên nàng. Nói đến Phương Đào, từ lần trước thổ lộ, đến khi Phác Thái Anh khai giảng, hắn không có gặp qua Phác Thái Anh. Phác Thái Anh chuyển vào trường học cũng là Phác ba ba đưa cô đi, chỉ trách Phương Đào không có phúc, mấy ngày nay khách sạn muốn làm thêm một cái phòng khách, thân là trưởng phòng kinh doanh hắn thật sự là bề bộn vài ngày, nên không có chú ý Phác Thái Anh bên này.


Kỳ thật Phác Thái Anh đã đem chuyện anh Tiểu Đào cùng nàng thổ lộ quên mất, mấy ngày nay trong đầu cô ý nghĩ tất cả đều là việc cùng thị trưởng ở chung tại khách sạn Giang Chi Vịnh, hoàn toàn không nhớ đến việc của Phương Đào, đến tận lần này gặp phải Phương Đào, Phác Thái Anh mới chợt nhớ tới, nàng còn nợ người ta một câu trả lời thuyết phục.


Nghĩ vậy Phác Thái Anh trộm nhìn Phương Đào đi ở bên cạnh mình, ra sức bình thường cùng hắn tán gẫu, nhưng trong lòng của nàng lại hết sức khó xử, nàng sợ hãi Phương Đào nhắc lại lần nữa yêu cầu cùng với nàng kết giao, Phác Thái Anh cảm thấy nàng bây giờ còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt.


Hai người đều nhanh đi đến dưới lầu nhà Phác Thái Anh, Phương Đào chỉ hỏi nàng về cuộc sống trường học cùng học tập, chuyện thổ lộ lần trước hoàn toàn không đề cập tới, cũng không có biểu hiện ra ý muốn lần nữa thổ lộ. Phác Thái Anh âm thầm thở dài một hơi, xem ra anh Đào trong thời gian ngắn chắc là sẽ không nhắc lại vấn đề này.


Thời gian luôn trong lúc lơ đãng trôi nhanh, nháy mắt thành phố Giang Vịnh đã vào cuối mùa thu, trong sân trường các học sinh đều mặc nhiều lớp quần áo, thêm mấy trận mưa thu liền chính thức tiến vào mùa đông.


Phác Thái Anh thời gian qua rất nhạt nhẽo, nàng không có bạn trai, cũng không cùng bạn học đi ra ngoài chơi đùa, nàng đem tất cả toàn bộ thời gian vùi đầu vào việc học. Chỉ là, tại lúc rảnh rỗi, nàng cũng sẽ nhìn ra bầu trời bao la ngoài cửa sổ, xuất thần, điện thoại trắng đặt ở bên cạnh tay nàng, luôn sẽ như vậy, trong nháy mắt trong tâm của nàng vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của người phụ nữ kia, Phác Thái Anh nghĩ mãi mà không hiểu đều qua lâu như vậy, loại tưởng niệm nhẹ nhàng này đến tột cùng đại biểu cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro