Chương 3: Gia đình Thái Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì Phác Thái Anh không tính là nhân viên chính thức của khách sạn, cho nên nàng cũng không ở tại kí túc xá của nhân viên. Đường phố Giang Vịnh không tính là rộng lớn, an ninh đều rất tốt, nàng cũng không lo lắng đi đường một mình ban đêm. Phác Thái Anh thay quần áo đơn giản, cùng đồng nghiệp bắt chuyện qua liền vội nhanh chóng đi ra cửa xoay, không biết sao mấy giờ công tác này làm cho trong lòng nàng có cảm giác rất bị đè nén.


Đi ra cửa xoay, gió nhẹ thổi tới từ từ, Phác Thái Anh thật to thở dài một hơi, nàng khẽ cúi đầu, không tự giác cười khổ.


"Thái Anh." Đang lúc Phác Thái Anh nhìn xung quanh, giọng một nam thanh niên truyền đến. Nàng nghe tiếng nhìn lại, liền thấy được cách đối diện 10 mét một dáng người cao lớn, nàng vui vẻ phất phất tay, vứt bỏ suy nghĩ đang miên man trong đầu, hướng phía nam thanh niên đi tới, vừa đi trong lòng nàng vừa tự cười chính mình, một nhân vật với thân phận cao như thị trưởng thì làm sao lại để ý tới một người dân nhỏ bé hiếu kì như nàng được.


Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Phác Thái Anh cứ không thể khống chế bản thân không ngừng nhìn quanh phía dưới, nàng muốn nhìn xem đoàn xe có phải là đã rời đi.


"Hôm nay về muộn a?" Nam thanh niên rất tự nhiên tiếp nhận túi xách từ tay Phác Thái Anh, nắm hai vai của nàng đi thẳng về phía trước.


"Đúng vậy, hôm nay em đứng trực phòng." Phác Thái Anh bên cạnh đáp lời, từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra đưa cho nam thanh niên nói: "Trả lại cho anh, hiện tại công tác cũng coi như ổn định, không dùng đến."


"Cho em dùng a, mấy ngày nữa anh lại mua cái mới."


"Thật không dùng, nếu cần em tự dùng tiền của mình mua." Phác Thái Anh đưa di động nhét vào tay nam thanh niên, rất chân thành nói.


"Ok! Anh đành thu lại vậy." Nam thanh niên thấy Phác Thái Anh muốn nổi giận, vội vàng nói ra.


Nam thanh niên tên gọi Phương Đào, năm nay 26 tuổi, cùng Phác Thái Anh là hàng xóm, hai nhà quan hệ rất tốt, từ nhỏ đến lớn Phương Đào luôn dùng thân phận anh trai đại làm bạn bên cạnh Phác Thái Anh. Công tác của hắn là ở Giang Chi Vịnh khách sạn làm trưởng phòng kinh doanh, công việc thanh nhàn mà lương cũng khá, công việc làm thêm của Phác Thái Anh cũng là do hắn giới thiệu, khách sạn Giang Chi Vịnh trả lương cho nhân viên cũng không chút nào keo kiệt, mặc dù chỉ là làm thêm dịp nghỉ hè, tiền lương so với nơi khác cũng cao hơn rất nhiều.


Phác Thái Anh là một sinh viên năm hai, bởi vì gia cảnh cũng không giàu có, mỗi kì nghỉ đông và nghỉ hè nàng nhất định sẽ đi làm thêm, một là trợ cấp gia dụng, hai cũng vì kiếm chút ít học phí.


Hai người một đường cười nói đi vào ngõ nhỏ, rất xa đã thấy ba của Phác Thái Anh đứng ở ngoài cổng hút thuốc. Phác Thái Anh vừa nhìn thấy ba liền nhanh như một làn khói, từ bên người Phương Đào hướng phía Phác ba ba chạy tới.


"Ba ba, đã trễ thế này còn ở bên ngoài đợi?" Phác Thái Anh ôm lấy cánh tay ba ba có chút làm nũng nói.


"Con gái ngoan, hôm nay như thế nào về muộn như vậy? Nếu không phải anh Tiểu Đào của ngươi nói cùng con trở về, ba ba thực lo lắng gần chết." Phác Khải Hồng bị con gái kéo, hắn quay lưng, nhìn con gái trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.


"Không có chuyện gì ba ba, quán ăn đều là như vậy a, nhưng anh Tiểu Đào không phải cũng chờ con sao?" Phác Thái Anh làm nũng nói, đầu tựa trên vai ba ba.


Phác Thái Anh xoay người vẫy chào Phương Đào, liền vui vẻ cùng ba ba đi lên lầu.


Nhà Phác Thái Anh là giai cấp công nhân phụ thuộc vào tiền lương, ba ba Phác Khải Hồng làm việc tại nhà máy gỗ cả đời, năm kia bởi vì tai nạn lao động xin nghỉ hưu sớm ở nhà. Bởi vì muốn nuôi dưỡng con gái còn đi học, sau khi dưỡng tốt thân thể liền mở một tiệm sửa xe ven đường, tiềm thu vào không nhiều lắm, cộng thêm tiền hưu thì coi như cũng đủ duy trì cuộc sống.


Mẹ Phác Thái Anh lúc nàng 10 tuổi vì bệnh nên qua đời, mà Phác Khải Hồng sợ tái giá mẹ kế bạc đãi con gái, nên nhiều năm như vậy cũng không có tìm người khác, trong nhà ngoại trừ con gái còn thêm bà nội tuổi già, một nhà ba người ở tại nhà nhỏ của Phác Khải Hồng, đây là một dãy lầu, từng tầng ở khoảng 10 gia đình, toàn bộ đều là người nhà của công nhân nhà máy gỗ, bởi vì không có người từ bên ngoài đến ở, hàng xóm ở chung cũng coi như hài hòa.


Nhà Phác Thái Anh nếu như theo nghiêm khắc mà nói, chỉ có hai phòng trên cơ bản không có trang thiết bị, nội thất nào khác. Phòng ở được cái sạch sẽ, đồ đạc trong nhà hơn phân nửa đều là do Phác Khải Hồng tự mình làm ra, tất cả đều là đồ gỗ, làm nghề mộc cả đời Phác Khải Hồng tay nghề tinh xảo chế tạo ra đồ dùng trong nhà cũng coi như đẹp mắt, trên mặt đồ lên một tầng sơn mài, nhìn càng thêm có tính thẩm mỹ.


Từ khi mẹ Phác Thái Anh mất, nàng ở trong căn phòng lớn nhất trong nhà, trong phòng Phác Khải Hồng làm một cái vách ngăn, phòng ngủ lớn liền bị chia thành hai phòng ngủ nhỏ, phòng bên trong có một giường đơn một tủ sách, đây là thuộc về Phác Thái Anh, mà phòng phía ngoài cũng có một giường đơn thuộc về bà nội Phác Thái Anh.


Bà Phác Thái Anh không đến 70 tuổi, tóc hoa râm, gương mặt hoà ái dễ nhìn, tất cả mọi việc trong nhà cơ hồ đều do bà một tay dọn dẹp chăm sóc, bà cũng coi là người có tri thức hiểu chuyện, vô cùng hiền lành.


Những ngày tiếp theo, bởi vì đêm đó trực phòng cho thị trưởng biểu hiện rất tốt, nên Phác Thái Anh sớm đã xong giai đoạn thử việc bắt đầu trở thành nhân viên chính thức, chỉ là rất nhiều ngày sau, nữ thị trưởng xinh đẹp kia không còn xuất hiện nữa. Vài ngày đầu, Phác Thái Anh còn hơi có chút không tập trung, trong lòng thầm mong có thể gặp lại người kia thêm lần nữa, nhưng thời gian trôi qua, về sau nàng liền chậm rãi giảm bớt ý nghĩ này.


Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, mới đây đã cuối tháng tám, bất quá vài ngày nữa, Phác Thái Anh cũng sẽ trở lại trường đi học, công việc làm thêm ở khách sạn Giang Chi Vịnh cũng coi như sắp kết thúc.


Hôm nay thời tiết đặc biệt sáng sủa, mấy ngày hôm trước mưa to, nay trời nắng không mây, phía trên trời trong xanh không nhiễm một hạt bụi như bức tranh sơn dầu. Phác Thái Anh ngồi ở trước bàn học, ngưng mắt nhìn qua ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, nàng hơi ngẩn người, trên bàn bày ra vài trang sách báo tiếng Anh.


"Thái Anh, điện thoại của con." Thanh âm cắt đứt suy nghĩ của Phác Thái Anh, nàng lên tiếng đáp rồi đứng dậy ra phòng ngủ.


"Làm sao vậy? Cái miệng nhỏ nhắn còn vểnh lên." Phác bà nội nhìn xem cháu gái nghe điện thoại xong, vẻ mặt trở nên không cao hứng, liền đi tới bên người nàng cưng chiều hỏi.


"Khách sạn bảo con đi thay ca..." Phác Thái Anh kéo kéo tay bà, khổ não ngồi xuống ghế sofa.


"Vậy thì đi đi, đi làm sớm một chút để buổi tối khỏi trở về muộn, vậy cũng tốt." Phác bà nội đưa tay nhẹ sờ qua tóc cháu gái.


Phác Thái Anh dựa vào trong lòng bà nội, bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà con hẹn bạn học xế chiều đi dạo phố, mấy ngày nữa con đi học rồi." Nói xong nàng thở dài, sau liền ngồi dậy, cúi đầu lấy tay xoa nhẹ gò má, cũng không đợi bà nội nói chuyện, như là lầm bầm lầu bầu nói: "Được rồi, con đi làm..." Nói xong liền đứng dậy bước về phòng.


Phác bà nội nhìn xem cháu gái đang không vui thoáng cái lại vui vẻ, bà khẽ lắc đầu lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này thật là..."


Phác Thái Anh chính là cô gái như vậy, trong thế giới của nàng những chuyện thương tâm luôn tồn tại trong thời gian rất ngắn, bởi vì nàng sẽ không ngừng tự mình an ủi, nếu có chuyện không tốt cũng luôn hướng mặt tốt mà suy nghĩ, tận lực làm cho mình nhanh khôi phục tâm tính, rất hiển nhiên Phác Thái Anh là một cô gái rất kiên cường lạc quan.


Phác Thái Anh ăn mặc đơn giản, mang theo túi xách ra ngoài, vẫn chưa tới giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, chút ít bực bội trong lòng nàng cũng nhanh tiêu biến mất.


Phác Thái Anh vẫn luôn đi bộ đến chỗ làm, không nhanh không chậm, đi 15 phút thì đến nơi. Nàng gọi điện thoại cho bạn học, nghe bạn học phàn nàn, đành nói vài câu an ủi.


Đến khách sạn thay xong đồng phục, Phác Thái Anh mới biết được tổng giám đốc tạm thời đến khách sạn kiểm tra, quản lí nhân viên lớn nhỏ đều như sắp ra trận, mọi người đều tập trung lại chờ nghe phát biểu. Phác Thái Anh bất đắc dĩ đứng ở trong phòng nghỉ, trong lòng thầm nghĩ, thật sự là 'bề trên hạ miệng, phía dưới chạy gãy chân a...'


Mắt thấy đã tới thời gian làm việc, nữ quản lý mới triệu tập mọi người lại. Gần như tất cả nhân viên phục vụ đều ở trong sảnh lầu một, đứng nghe quản lí giảng đến một tiếng đồng hồ, sau đó đều tự tản đi chuẩn bị buổi tối "Chiến đấu".


Đêm nay qua coi như nhanh, Phác Thái Anh cùng vài người tại lầu hai nghiêm túc trực bàn, ở đây là khách sạn nhà hàng sang trọng, thực khách tới cũng đều tương đối là có tiền có địa vị, ngoại trừ một vài khách cá biệt hay bắt bẻ, còn những khách khác đều thật là có tố chất, cho nên phục vụ cũng sẽ không quá cực khổ. Tương đối mà nói Phác Thái Anh thích trực bàn, có thể tới đi trở về, không giống trực phòng kín, cần phải đứng ở một bên nhìn khách ăn cơm, đến khi khách rời tiệc mới xong.


Lúc sau, Lạp Lệ Sa tới đây đã hơn 10 giờ tối, khách ngoài sảnh lớn còn lại không nhiều, Phác Thái Anh đang theo lao công cùng làm vệ sinh lần cuối ở lầu hai, mỗi ngày lúc này tất cả mọi người đều cực kỳ nhiệt tình, bởi vì 10 giờ 30 có thể ra về.


Lúc Phác Thái Anh trông thấy thị trưởng đại nhân, nàng đang từ lầu hai xoay người đi xuống dưới, đến bậc thang cuối, nàng theo thói quen ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước. Đập vào mắt là ba người, một nữ hai nam theo cửa xoay đi tới, Phác Thái Anh vô thức dừng lại, lui về sau một bước đứng yên nhìn về phía trước.


Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy thị trưởng, Phác Thái Anh không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra trong buồng vệ sinh đêm đó, khi nàng va phải và ngã vào ngực của người phụ nữ này.


Lúc Phác Thái Anh thẳng mắt nhìn phía trước ngẩn người nghĩ, Lạp Lệ Sa đã qua đại sảnh đi đến thang máy.


Đột nhiên thị trưởng dừng bước, nàng nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh nhẹ nhíu mày, rồi hướng phía Phác Thái Anh mà đi tới, hai người đàn ông theo sau nàng thì vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro