Chương 36: Trong sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Yêu một người trong nháy mắt rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào? Nếu như con người thật có thể khống chế lòng của mình, có thể lựa chọn yêu hay không yêu, như vậy, thế gian có phải sẽ bớt đi rất nhiều người thương tâm khổ sở vì tình."


Phác Thái Anh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, trực giác nói cho nàng biết chuyện Tiểu Nam sắp kể cùng người đàn ông buổi tối nàng gặp qua nhất định có quan hệ, tuy nàng không có nhìn kỹ người đàn ông kia nhưng cũng có thể nhìn ra, tuổi hai người hơn kém nhau rất nhiều.


Tiểu Nam im lặng một hồi, bắt đầu nhẹ giọng nói, Phác Thái Anh nằm ở một bên lẳng lặng nghe, này mây trôi nước chảy khẩu khí nghe như là đang kể chuyện của người khác. Phác Thái Anh từ vừa mới bắt đầu kinh ngạc đến cuối cùng có thể lý giải, nàng tựa hồ đi theo Tiểu Nam trải qua một tình yêu dị thường gian nan, thẳng đến cuối cùng nàng nghe Tiểu Nam có chút nghẹn ngào thanh âm, Phác Thái Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm tay Tiểu Nam, im lặng an ủi nàng.


"Học tỷ, chị biết không? Kỳ thật em chính là sợ ba mẹ em không đồng ý chuyện hai người, cùng hắn ở chung thời gian càng lâu lòng em càng sợ hãi." Tiểu Nam nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Phác Thái Anh có chút nghẹn ngào nói.


"Vậy hắn nói như thế nào? Hắn có gia đình sao?" Phác Thái Anh có chút nghiêm túc hỏi.


"Ừ." Tiểu Nam nhẹ gật đầu, nói: "Hắn là nhân viên của ba em, hắn nói trước không cần phải nói cho ba ba, chờ em tốt nghiệp, cuộc sống ổn định hãy bàn lại chuyện này, sau đó hắn mới ly hôn."


"Hắn vì cái gì hiện tại không ly hôn? Tiểu Nam..." Phác Thái Anh muốn nói "Đàn ông đã có gia đình như vậy, em vì cái gì còn muốn cùng hắn?" Nhưng mà, nàng đột nhiên nghĩ đến thị trưởng đại nhân, không phải chính mình cũng như vậy sao?


Phác Thái Anh thở dài, nàng vuốt vuốt tóc Tiểu Nam, nói: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, đi ngủ sớm một chút a, ngày mai còn có lớp nữa."


"Học tỷ, em biết rõ chị muốn nói cái gì, mọi người đều cảm thấy em không nên cùng hắn quen nhau, hơn nữa tuổi của cả hai hơn kém gần 20 tuổi... Chính là, học tỷ chị biết không? Em thật sự thật thương hắn, mỗi một lần cùng hắn ở chung, cảm giác của em sẽ càng thêm mãnh liệt một ít..." Tiểu Nam nghiêng người nhìn Phác Thái Anh vô cùng chăm chú nói: "Học tỷ, em cảm thấy được yêu một người chính là chuyện trong nháy mắt, cảm giác kia rất vi diệu, rất khó nói rõ, chỉ là khi chị thật sự yêu, chị sẽ hiểu được, hết thảy tất cả đều không là vấn đề, kể cả hắn có bạn gái hoặc là đã kết hôn, càng sẽ không đi quan tâm hắn so với chị lớn hơn bao nhiêu tuổi..." Lúc Tiểu Nam nói lời này, cơ mặt trong nháy mắt giãn ra, trong giọng nói tràn đầy hạnh phúc.


"Tóm lại, nếu như không phải vì em quá quan tâm ba mẹ của em, thì mặc dù toàn bộ thế giới phản đối, em cũng muốn mình với hắn cùng một chỗ..." Cuối cùng Tiểu Nam như là hạ quyết tâm nói một câu như vậy, Phác Thái Anh nhìn trong bóng tối, trong nội tâm cô nghĩ, "Là vì tính cách không giống nhau, hay là tình yêu có thể thay đổi một người... Cái vấn đề này, suy nghĩ trên nhiều góc độ, rõ ràng sẽ không giống nhau..."


Phác Thái Anh nghe Tiểu Nam nói, trong đầu không ngừng đem lời nàng so sánh với chuyện của mình. Đối với thị trưởng đại nhân nàng cũng coi như là yêu, nhưng mà vì cái gì không có quyết tâm cùng kiên định như Tiểu Nam đây? Là thời gian còn ngắn? Hay là bởi vì nàng yêu không đủ sâu???


Giờ phút này Phác Thái Anh đột nhiên đặc biệt tưởng nhớ thanh âm thị trưởng đại nhân, hôm nay ba phen mấy bận không tiếp nàng điện thoại, không biết nàng có hay không giận mình? Phác Thái Anh đấu tranh tư tưởng, nàng biết rõ người cao ngạo như thị trưởng, có lẽ là lần đầu tiên bị người khác như vậy đối đãi. Nghĩ vậy, Phác Thái Anh đột nhiên ngồi dậy, nàng quay đầu nhìn Tiểu Nam, nói: "Chị đi gọi điện thoại."


Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Phác Thái Anh, nàng liền có chút không thể chờ đợi được, dưới ánh mắt sững sờ của Tiểu Nam, nàng nhanh chóng đứng dậy xuống giường khoác áo ngoài hướng phòng khách đi đến, nàng đột nhiên cảm thấy, con người là cần giao tiếp, nàng cùng thị trưởng đại nhân cũng là như thế, nếu như hai người tiếp tục như vậy không đem sự tình nói ra, thời gian khó xử sẽ còn kéo dài.


Điện thoại Phác Thái Anh rất nhanh có người tiếp, im lặng một lúc, nàng nghe thấy thị trưởng có chút thở dài một hơi, nói: "Đã trễ như vậy em còn không ngủ?"


Một câu không có nhiệt độ như vậy nghe vào tai Phác Thái Anh lại làm cho nàng có chút kích động, nàng ủy khuất bĩu môi, nói: "Thực xin lỗi, em...hôm nay tâm tình em không tốt..."


Đối phương im lặng một hồi, mở miệng hỏi: "Thái Anh, em vì cái gì tâm tình không tốt?"


Phác Thái Anh hít hít mũi, cảm giác nước mắt lại muốn dũng mãnh trào ra, nàng ủy khuất nói: "Em, em nhìn thấy chị một nhà vui vẻ như vậy, trong lòng khó chịu..."


Lạp Lệ Sa lặng yên một hồi, rồi nói: "Thái Anh, em là cô gái hiểu chuyện, tôi biết rõ sự tình đã phát sinh đến mức này, tôi không nên đối xử với em như vậy, chính là..."


Lần đầu tiên nghe thị trưởng đại nhân nói thẳng ra như vậy, Phác Thái Anh vội cắt đứt, nói ra: "Em biết rõ, em toàn bộ biết rõ... Chị đừng nói..." Phác Thái Anh cúi đầu vội vàng nói. Cuộc nói chuyện vừa rồi với Tiểu Nam vẫn còn vang vọng bên tai của nàng, nàng biết rõ ai cũng không nghĩ sự tình biến thành cái dạng này, thị trưởng đại nhân không nghĩ, nàng càng không muốn... Chính là, vì yêu nàng nguyện ý hy sinh, nàng phát hiện mình bây giờ đối với thị trưởng đại nhân là càng ngày càng động tâm.


"Ừ..." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng "Ừ" Một tiếng, nói: "Đi ngủ a, có chuyện gì chúng ta gặp mặt nói sau."

***************************************

Vài ngày sau thị trưởng đại nhân xuất viện. Từ đêm đó về sau, bởi vì trường học Phác Thái Anh muốn tổ chức hoạt động, thời gian thoáng cái khẩn trương lên. Nàng không có ghé qua bệnh viện thăm thị trưởng nữa, tuy mỗi ngày đều tưởng niệm nhưng nàng cố ý khắc chế chính mình. Chính nàng biết rõ, ngoài việc không có thời gian, ít nhiều cũng cùng Iran ba ba có chút quan hệ, trong lòng nàng không nghĩ lại một lần nữa trông thấy cảnh cả nhà bọn họ đang cùng một chỗ, như vậy nàng nhất định cảm thấy rất khó chịu.



Thời gian bình bình đạm đạm trôi qua, tuy không gặp mặt, nhưng quan hệ giữa Phác Thái Anh cùng thị trưởng so với trước lại rõ ràng hơn rất nhiều, thị trưởng đại nhân mỗi ngày đều gửi cho nàng mấy cái tin nhắn, mỗi ngày đến tám giờ tối thì nói chuyện điện thoại một chút. Lúc nói chuyện, khẩu khí của thị trưởng luôn theo kiểu "Chỉ đạo công tác", nội dung nói chuyện cũng phần lớn xoay quanh chuyện học tập, cuộc sống đại học, đôi khi còn giảng cho Phác Thái Anh một ít kinh nghiệm, đưa ra một ít chủ ý – hoàn toàn không giống đề tài nói chuyện của người yêu nhau, nhưng Phác Thái Anh lại cảm thấy như vậy ở chung làm cho nàng trong lòng ấm áp.


Trước lễ Giáng Sinh, Phác Thái Anh trở về nhà của mình, vì phải chuẩn bị cho trường học tổ chức tiệc cho đêm giáng sinh, nàng gần như là bận rộn đầu tắt mặt tối, hôm nay rốt cục xem như tất cả công tác chuẩn bị xong. Thừa dịp tất cả mọi người đi hẹn hò, nàng cũng muốn về thăm nhà, mùa đông đến, bà nội bởi vì tuổi cao, thân thể trở nên rất kém, mấy ngày này đã gọi cho nàng nhiều lần bảo nàng về nhà.



Phác Thái Anh xuống xe buýt, đi bộ đến cửa ngõ, dưới ánh đèn đường rất xa nàng thấy hai nam nhân đứng ở đó, cô dừng cước bộ, lông mày nhíu lại.


Phác Khải Hồng trông thấy con gái xuất hiện ở cửa ngõ hắn cười ha hả tiến ra đón, đưa tay tiếp nhận ba lô, kéo Phác Thái Anh hướng trong ngõ nhỏ đi. Đi đến trước mặt Phương Đào, Phác ba ba ngừng lại nhìn nhìn Phương Đào xấu hổ đứng ở một bên nháy mắt với hắn một cái, rồi quay qua mỉm cười nhìn Phác Thái Anh, nói: "Thái Anh, anh Đào của con có chuyện muốn nói với con, ba ba đi về trước, bà nội của con làm thật nhiều thức ăn ngon chờ con a..." Nói dứt lời hắn lại quay đầu nói với Phương Đào: "Xong việc con cũng tới a, hai người chúng ta uống hai chén..."


Phương Đào sững sờ gật đầu, nhìn Phác ba ba đi về.


Phác Thái Anh không biết là có chuyện gì, nhưng nàng đoán rằng Phương Đào nhất định là cùng ba ba nói gì đó, hai người mới có thể đồng thời xuất hiện tại nơi này. Từ vụ say rượu lần trước, ấn tượng tốt Phác Thái Anh dành cho Phương Đào xem như giảm bớt đi nhiều, tận đến hôm nay nàng cũng không có tiếp nhận cuộc gọi cũng như trả lời tin nhắn nào của hắn.


Phác Thái Anh thấy ba ba lên lầu, nàng cũng không nhìn Phương Đào, nhấc chân đi theo. Phương Đào đứng nguyên tại chỗ ngây ra một lúc, lập tức kịp phản ứng, chạy đuổi theo.


"Thái Anh, em nghe anh giải thích..." Phương Đào sốt ruột kéo tay Phác Thái Anh lại.


Phác Thái Anh cúi đầu nhìn Phương Đào đang lôi kéo cánh tay mình, nàng chậm rãi ngẩng đầu mắt lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Thỉnh phóng chút tôn trọng..." Nàng hiện tại tối phản cảm chính là Phương Đào đối với nàng động tay động chân, chuyện xảy ra ngày đó đã làm nàng sợ hãi, nếu như không phải từ nhỏ cùng lớn lên, nàng hoài nghi đêm đó Phương Đào có phải hay không là muốn đối nàng "làm loạn".


Phác Thái Anh thấy Phương Đào buông lỏng tay ra có chút giật mình nhìn mình, nàng lạnh như băng nói: "Tôi không muốn nghe anh giải thích..." Lại tiếp tục đi về trước, trong lòng nàng rất giận, vốn tâm tình đang tốt đều bị tình huống bất thình lình phá hỏng hết.


"Thái Anh, ngày đó anh uống nhiều quá..." Phương Đào chưa từ bỏ ý định đứng ở tại chỗ hướng về phía Phác Thái Anh hô.


Phác Thái Anh dừng bước lại hít sâu một hơi, trong lòng nghĩ thừa dịp này đem sự tình nói hết ra cũng tốt, nghĩ vậy nàng xoay người đi trở về bên cạnh Phương Đào, nhìn hắn, hỏi: "Anh uống nhiều quá? Uống nhiều quá có thể đối với tôi làm ra chuyện như vậy sao? Đây là cái gì lấy cớ a..." Phác Thái Anh giận cơ hồ phát run, nghĩ tới hành động đêm đó của Phương Đào, nàng kiềm chế không được cơn tức của mình, nàng nhìn vào mắt Phương Đào, lạnh lùng nói: "Đêm đó, nếu như không phải có người tới, anh rốt cuộc có thể làm ra cái chuyện gì đây?"

Phương Đào bị Phác Thái Anh hỏi nhất thời nghẹn lời, hắn biết rõ lần này Phác Thái Anh thật sự tức giận, chính là hắn nghĩ mãi mà không rõ, hai người quan hệ đều rất tốt, hắn chỉ là ôm lấy nàng nghĩ muốn hôn môi nàng mà thôi, Phác Thái Anh tại sao phải như vậy phản cảm? Sự tình tại sao phải biến thành cái dạng này?


"Thái Anh, chúng ta là sẽ kết hôn a! Anh đối với em như vậy có cái gì không đúng?" Phương Đào có vẻ đặc biệt vô tội nói, hắn thấy Phác Thái Anh nghe xong lời của hắn sắc mặt càng ngày càng kém, thanh âm không tự chủ nhỏ xuống, lại nói: "Phác bá bá đều chấp nhận quan hệ của chúng ta, em không cần như vậy? Mà anh ngày đó cũng không có đối với em làm gì xấu a..."


Nghe xong Phương Đào nói, Phác Thái Anh mặt mũi trắng bệch, nàng cắn môi nhìn Phương Đào có chút nghiến răng nghiến lợi quát: "Tôi khi nào thì nói qua muốn kết hôn với anh? Đừng nói tới hiện tại tôi đã có người yêu thích, nếu không có, tôi cũng sẽ không đồng ý anh... Phương Đào, anh hẳn là hiểu rõ tôi, từ trước đến nay tôi ghét nhất đúng là đàn ông các anh đều như vậy..." Nói dứt lời Phác Thái Anh cũng không quay đầu lại, thẳng lên lầu, mà đứng dưới lầu Phương Đào lại triệt để ngây ngẩn cả người "Phác Thái Anh vừa nói cái gì? Đã có người yêu thích?" Nghĩ vậy hắn cảm giác thấy lạnh cả người, liền nhanh hướng phía nhà Phác Thái Anh chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro