Chương 41: Gia sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh không nói gì nữa, xe cũng nhanh chóng chạy trên đường, hai người đều an tĩnh lại, trong xe tràn đầy tình cảm ấm áp, có đối phương bên cạnh cho dù là không khí có hơi trầm mặc cũng sẽ cảm giác rất hạnh phúc.


Lạp Lệ Sa đem xe đậu ở ven đường, quay đầu đối Phác Thái Anh nói: "Chúng ta xuống dưới đi một chút a, đã lâu không có tản bộ."


Phác Thái Anh gật gật đầu, theo thị trưởng đại nhân xuống xe. Lúc này Giang Vịnh đã muốn nửa đêm đặc biệt quạnh quẽ, chỉ mơ hồ trông thấy vài đôi tình nhân ngồi ôm nhau trên ghế đá. Dưới chân là đá xanh trải dọc bờ sông Tiểu Lộ, Phác Thái Anh cước bộ theo thị trưởng, hai người vai sóng vai đi thong thả, trên đầu là bầu trời đầy sao, mặt trăng bán nguyệt, trời mặc dù lạnh nhưng trong lòng hai người đều rất ấm áp.


"Em rất yêu thích làm MC?" Đi một đoạn ngắn, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phác Thái Anh, đánh vỡ sự im lặng.


Phác Thái Anh suy tư một chút, nói: "Cũng có thể, làm Mc chủ trì sẽ có loại cảm giác rất khác, làm cho em cảm giác có chút thành tựu." Nói dứt lời Phác Thái Anh bày ra nụ cười ôn nhu.


Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh một hồi, nói: "Đêm nay em biểu hiện vô cùng tốt, chị ở dưới sân khấu nhìn một hồi." Nàng nhàn nhạt nở nụ cười, hỏi tiếp: "Có hay không nghĩ qua phát triển thêm phương diện này, thêm một năm nữa em cũng tốt nghiệp rồi."


Nghe xong thị trưởng nói Phác Thái Anh không hề lên tiếng, trong lòng nghĩ: "Hiện nay sinh viên tốt nghiệp đầy rẫy ra như người ta được mùa thu hoạch khoai tây, vào nghề thật đúng là một vấn đề khó khăn, vị trí tốt một chút mà không có "cửa sau" thì không thể nào vào được, chớ nói chi là vào làm việc ở đài truyền hình."


"Không cần lo lắng, còn lại một năm, em cứ an tâm học tập thật tốt, chờ em tốt nghiệp, chị giúp em an bài công tác." Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh như có điều suy nghĩ, nàng lấy tay sờ lên tóc Phác Thái Anh an ủi.


"Không cần." Phác Thái Anh buồn bực nói ra hai chữ, nhỏ giọng nói: "Chị mua cho em quần áo, còn muốn an bài công tác cho em,....Em như thế nào có loại cảm giác mình đang bị bao nuôi a..." Nói dứt lời Phác Thái Anh liền cúi đầu.


"Ha ha." Lạp Lệ Sa nở nụ cười, nàng duỗi ra cánh tay thật dài choàng qua vai Phác Thái Anh nói: "Như thế nào? Cái này không công bằng sao? Cho dù thật sự bị chị bao nuôi thì thế nào chứ?"


"Không cần phải như vậy." Phác Thái Anh nghe thấy thị trưởng nói, nàng giãy ra, có chút tức giận nhìn thị trưởng đại nhân.


Trên mặt Lạp Lệ Sa dần dần hiện ra nụ cười xấu xa, nàng đi lên phía trước hai bước, nói: "Em rất để ý những chuyện này? Vậy em nói một chút, nói xem chúng ta bây giờ là quan hệ như thế nào?"


Đối mặt thị trưởng đại nhân có chút cường thế, Phác Thái Anh khẽ cắn môi dưới lại không nói.


"Tối hôm qua em đáp ứng chị cái gì chẳng lẽ em đều quên?" Lạp Lệ Sa thu hồi tươi cười quay đầu nghiêm túc hỏi.


Phác Thái Anh lắc đầu, nói: "Cái này không giống nhau."


"Như thế nào không giống nhau? Chúng ta bây giờ không phải là quan hệ người yêu sao?" Vừa nói Lạp Lệ Sa vừa giơ cánh tay lên, chỉ vào một đôi tình nhân cách đó không xa đang rúc vào với nhau, nói: "Giống như bọn họ."


Phác Thái Anh quay đầu nhìn lại, đúng lúc nàng thấy nam thanh niên đang hôn ngực nữ sinh kia, nàng vội vàng đem tầm mắt dời về, mặt lại đỏ bừng lên.


"Ha ha." Lạp Lệ Sa cười rộ lên, nàng yêu mến bộ dạng dễ dàng thẹn thùng của Phác Thái Anh vô cùng.


"Đi thôi, nhìn em đông lạnh đến cái mũi đều đỏ." Lạp Lệ Sa nói, liền dắt tay Phác Thái Anh, lôi kéo cô đi về xe.


"Muốn hay không đi ăn một chút gì đó?" Lạp Lệ Sa lái xe hướng căn hộ của hai người ở, trên đường nàng hỏi Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh có chút mỏi mệt tựa lưng vào ghế ngồi lắc đầu, nói: "Không muốn ăn, mệt mỏi quá, em nghĩ muốn đi ngủ sớm một chút."


Lạp Lệ Sa nhìn dáng vẻ Phác Thái Anh mỏi mệt, nàng đẩy nhanh tốc độ lái, nói: "Nghỉ ngơi trước một hồi, rất nhanh sẽ đến nhà."


Bởi vì là đêm giáng sinh, mặc dù lúc này đã muốn nửa đêm 12 giờ, người đi trên đường cùng xe cộ thực sự không ít, đêm nay rất nhiều thương gia đều là 24 tiếng đồng hồ buôn bán không gián đoạn, chiết khấu cũng thấp, cho nên trên đường đi có chút kẹt xe. Nửa tiếng sau, xe Lạp Lệ Sa rốt cục lái vào cư xá, nàng lái xe vào gara, vừa giúp Phác Thái Anh cởi xuống dây an toàn, điện thoại di động của nàng liền vang lên.


Phác Thái Anh thật sự là mệt mỏi, trên đường đi mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh, nàng bị thị trưởng đại nhân lôi kéo tay hướng trong hành lang đi đến, chỉ nghe thấy giọng thị trưởng nói điện thoại có chút không kiên nhẫn.


"Không phải kêu anh ở lại nhà ba mẹ hay sao? Anh trở về tìm tôi làm gì?"


"Đêm nay có việc trở về không được."


"Tôi biết rồi, cứ như vậy."


Nói xong điện thoại, Lạp Lệ Sa cũng không nói chuyện, nắm tay Phác Thái Anh bước nhanh vào thang máy.


Phác Thái Anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng vừa rồi nghe thấy mấy câu, đoán chừng hơn phân nửa là Iran ba ba gọi tới, nghĩ vậy nàng ngẩng đầu chú ý nhìn biểu lộ của thị trưởng, thấy nàng cũng không có cái gì khác thường, Phác Thái Anh trong lòng âm thầm thở dài.


Hai người rửa mặt xong nằm ở trên giường, Phác Thái Anh trong nội tâm vẫn y nguyên rối rắm về cuộc gọi vừa rồi của thị trưởng. Nhưng nàng thấy thị trưởng cũng không có để ở trong lòng, nàng không biết như thế nào mở miệng.


"Không phải mệt lắm sao? Sao còn lật tới lật lui không ngủ?" Lạp Lệ Sa dán sát vào lưng Phác Thái Anh, từ phía sau ôm thân thể Phác Thái Anh, tại bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi.


"Vừa rồi, có phải là chị lão...Có phải là Iran ba ba gọi điện thoại tới?" Phác Thái Anh xoay người, tùy ý thị trưởng đại nhân ôm người mình như ôm gối, có chút chú ý mở miệng hỏi.


"Ừ, Lục Hạo Vũ, hắn trở lại nhà, hỏi chị buổi tối có trở về hay không."


"Vậy chị có thể không quay về sao? Anh ta sẽ không giận sao?" Phác Thái Anh ngửa đầu vẻ mặt đứng đắn hỏi.


"Thái Anh, em muốn nói cái gì?" Lạp Lệ Sa nương ánh đèn đầu giường nhìn Phác Thái Anh đang nằm trong lòng ngực của mình, hỏi.


"Không có gì, em chỉ sợ chị và anh ta không thoải mái." Phác Thái Anh giọng điệu nhàn nhạt đáp.


Lạp Lệ Sa nằm xuống, nàng để Phác Thái Anh gối trên vai của mình, kiên nhẫn giải thích: "Chị và anh ta là thông qua bạn của ba ba giới thiệu mà quen biết, khi đó chị còn ở nước ngoài học đại học. Lúc tôi tốt nghiệp về nước, hắn đã đi làm, thường đi nước ngoài công tác, đến khi kết hôn, chị còn không biết nhiều về hắn."


"Không biết? Không biết thì chị vì cái gì còn muốn cùng anh ta kết hôn?"


"A." Lạp Lệ Sa cười lạnh, nói tiếp: "Nhà của chị thời đại tham chính, gia đình như vậy, làm con trai con gái đều là vừa ra đời liền bị sắp xếp xong xuôi, căn bản không có khả năng có quyền lợi lựa chọn, hôn nhân cũng không ngoại lệ."


"A." Phác Thái Anh như có điều suy nghĩ, nho nhỏ giọng đáp lời, nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nàng cùng thị trưởng đại nhân yêu nhau, người nhà của nàng sẽ đồng ý sao? Ba ba cùng bà nội nhất định sẽ phản đối đi? Nghĩ vậy Phác Thái Anh cảm thấy tâm phiền, các nàng phải đối mặt đâu chỉ là Iran cùng ba ba Iran, chỉ hai người đơn giản như vậy.


"Lúc chưa gặp em, chị đều cảm thấy khả năng cuộc sống của mình sẽ như vậy cả đời, từ nhỏ tính cách chị luôn cao ngạo, bên người ngoại trừ Cristina cùng vài người, coi như là không có nhiều bạn bè, mỗi ngày ngoại trừ không ngừng công tác, chị cũng không biết chính mình cuộc sống có ý nghĩa gì." Đêm nay Lạp Lệ Sa lời muốn nói đặc biệt nhiều, nàng đem hai tay gối ra sau đầu, khẩu khí nhàn nhạt nói.


"Em chưa từng yêu ai cũng chưa từng có loại cảm giác như chị." Phác Thái Anh cảm giác thị trưởng đại nhân cô đơn nàng thu hồi tâm tư của mình, nhích sát vào lòng thị trưởng, nhẹ nói: "Em chỉ là cảm thấy chuyện của hai người chúng ta như vậy, cảm giác thật hoang mang, trong lòng có xấu hổ, cảm giác mình là người xấu."


Lạp Lệ Sa nhìn ra ý nghĩ trong lòng Phác Thái Anh, nàng ôm eo Phác Thái Anh làm cho Phác Thái Anh quay lại đối diện với mình, nói: "Em cái đầu nhỏ không cần phải luôn nghĩ những chuyện này, tuy chị có gia đình, nhưng đối với chuyện chúng ta yêu nhau đây là sự thật. Sự tình luôn có cách giải quyết, chỉ là em bây giờ còn nhỏ, chuyện của chúng ta trước đừng cho người trong nhà biết rõ, chờ em tốt nghiệp, cuộc sống độc lập chị cùng giúp em nói rõ với mọi người trong nhà." Lạp Lệ Sa dừng một chút còn nói: "Về phần gia đình của chị, em cũng không cần lo lắng, chị có tính toán của riêng mình."


Phác Thái Anh ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, nàng vươn tay sờ lên gò má góc cạnh của thị trưởng, một tấc một tấc phác hoạ thật kĩ khuôn mặt Lạp Lệ Sa, rồi sâu kín nói: "Em chưa từng nghĩ tới sẽ yêu phụ nữ."


Lạp Lệ Sa không nói thêm gì nữa, nàng kéo tay Phác Thái Anh xuống cầm trong lòng bàn tay, tắt đèn, ôm Phác Thái Anh liền nhắm mắt lại.


"Tình yêu là chuyện đâu ai có thể đoán trước sẽ ra sao?" Nàng trong lòng thở dài, hai người vừa mới bắt đầu cùng nhau, Phác Thái Anh đã nghĩ nhiều vậy cũng không phải là chuyện xấu, tối thiểu cô gái như vậy là có hiểu biết, cũng đáng để mình trả giá sau này.

**************

Sáng sớm hôm sau, Lạp Lệ Sa ra ngoài sớm hơn một tiếng, trước lái xe đưa Phác Thái Anh trở về trường học, sau trở về nhà mình lấy công văn chờ tài xế lái xe tới đón.


Lúc nàng trở về nhà, Lục Hạo Vũ đã chạy bộ xong, đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách đọc báo, Lạp Lệ Sa bắt chuyện một câu, sau liền trực tiếp đi lên lầu thay quần áo.


Lạp Lệ Sa vừa cởi quần áo ra, liền nghe cửa phòng vang lên hai tiếng đập cửa. Nàng nhìn ra cửa, không lên tiếng, mở tủ quần áo lấy trang phục đi làm ra.


"Lệ Sa mở cửa a." Ngoài cửa vang lên tiếng Lục Hạo Vũ.


Lạp Lệ Sa hơi nhíu lông mày đáp: "Tôi đang thay quần áo." Sau liền nhanh nhẹn đem y phục mặc vào, mới đem cửa mở ra.


Lục Hạo Vũ khuôn mặt bình tĩnh bước vào, hắn nhìn vẻ mặt không biểu tình của Lạp Lệ Sa đột nhiên cảm thấy ngực có chút sợ, lần này trở về hắn cảm giác Lạp Lệ Sa đối với hắn càng ngày càng lạnh, càng phai nhạt, nghĩ vậy Lục Hạo Vũ ngồi ở trên ghế, có chút chất vấn giọng điệu nói: "Em là thay quần áo hay là muốn tránh anh đưa ra giải quyết chung?"


Lạp Lệ Sa theo trước gương quay đầu lại nhìn Lục Hạo Vũ, sau lại điềm nhiên như không, quay lại tiếp tục chỉnh trang phục, trong miệng nhàn nhạt nói ra: "Hạo Vũ, giữa chúng ta không cần như vậy." Lạp Lệ Sa cài xong nút thắt cuối cùng, quay người lại nhìn Lục Hạo Vũ nói: "Tiếp tục giống như trước cũng rất tốt, anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, anh không có lý do gì phải chọn bên cạnh tôi."


Lục Hạo Vũ bị khẩu khí đạm mạc của Lạp Lệ Sa làm cho nghẹn không thể phản đối, hắn đi đến trước người Lạp Lệ Sa mềm nhẹ nói: "Anh biết rõ nhiều năm như vậy ở riêng hai nơi làm khổ em, nhưng anh lúc đó chẳng phải rất 'Dày vò' sao? Lệ Sa, có lời gì chúng ta ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện không phải tốt hơn sao? Tối hôm qua em cũng nghe ba ba nói, anh lần này sau khi trở về bên kia liền đem công tác chuyển giao, từ nay về sau cũng không cần ra nước ngoài, lưu lại hảo hảo ở bên em cùng Iran."


"Tôi đã quen với cuộc sống này, Hạo Vũ, tôi nghĩ đã nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi vẫn là hiểu rõ."


"Lệ Sa, em nói cho anh biết em có phải hay không ở bên ngoài có người khác rồi?" Lục Hạo Vũ thấy nói cứng mềm với Lạp Lệ Sa đều không xong, hắn nhịn không được đề cao âm điệu hỏi.


"A." Lạp Lệ Sa cười lạnh một tiếng, nàng cầm lấy túi xách trên bàn đi tới cửa quay đầu lại nói ra: "Lục Hạo Vũ, anh không cần nghi thần nghi quỷ, những năm này ở bên ngoài, anh dám nói anh thật là không có quan hệ qua với người nào? Chúng ta đều đến tuổi này, có một số việc đều là khó lòng tránh khỏi." Nói dứt lời Lạp Lệ Sa kéo ra cửa phòng, cũng không quay đầu lại một đường đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro